Chương 4: Gió đông man mác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thấm thoắt đã qua mười sáu mùa hoa đào nở. Shinichi vừa nhận được tin Thượng hoàng Kuroba băng hà. Lần này trở về Long Thành chịu quốc tang chỉ có mình Shinichi, Ran Mori đã qua đời vào năm trước. Ran Mori buồn tủi, héo hon mà chết. Shinichi đã chôn vùi cuộc đời một người con gái nơi quan ải. Nói cho cùng thì chàng cũng có hơn gì Thượng hoàng?

Sắc đào Long Thành vẫn vậy, thắm hơn sắc đào phai Thành Phía Tây. Tình người Long Thành cũng ấm áp hơn. Conan giục ngựa ra ngoài cổng Bắc tận mười dặm để đón chàng. Thằng bé giờ đã trưởng thành, cái dáng phi ngựa của nó nom còn dũng mãnh hơn chàng năm xưa.

Nhưng Haibara thì không tới. Con bé cũng chẳng ở nhà.

- Haibara theo mẫu thân về quê ngoại rồi cha, vừa đi hôm kia. Con với em đã nài mẫu thân cố chờ cha về, nhưng mẫu thân lo cho ngoại, ngoại bệnh nặng quá.

Shinichi thẫn thờ bước ra khoảnh sân nhỏ dưới mái hiên. Gốc đào năm xưa đã già cỗi, thân xù xì xanh rêu, nhưng vẫn cứ trổ đầy hoa, sắc hoa càng thắm. Chàng khẽ đẩy cửa phòng Shiho. Căn phòng vẫn còn vấn vít hơi ấm của nàng, thoang thoảng hương lan nhè nhẹ.

Shinichi ngồi xuống giường, cầm lên chiếc áo bông màu xám tro. Lòng bỗng cuộn lên nỗi xót xa vô hạn. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn giữ thói quen này ư, Shiho? Thượng hoàng băng hà rồi, nàng gửi áo cho ai đây?

Shinichi khoác áo lên người. Ấm lắm! Nhưng cũng tê tái lắm!

Đêm ấy, chàng nằm trên giường Shiho, chìm đắm trong muôn vàn giấc mộng. Chàng thấy Shiho đứng giữa vườn đào hồng thắm, nàng cười rạng rỡ: "Shinichi, ta sinh đôi, một trai một gái. Chờ ngài đặt tên."

Chàng mừng rỡ vươn tay ra muốn ôm Shiho vào lòng, lòng chàng chợt dâng lên từng đợt sóng man mác, tâm can lạnh lẽo muốn được hơi ấm vỗ về, muốn chìm vào lòng nàng, muốn kéo nàng lên đôi môi đã hóa băng. Giấc mơ tươi đẹp ấy hóa chốc cũng chỉ là hư vô, dệt lên từ muôn vàn mong muốn của một trái tim đã ngủ sâu, trong một khắc, Shinichi tưởng chừng bản thân có thể đắm chìm trong nó mãi. Nhưng cơn gió dệt nên từ cả triệu cánh hoa đào đã cuốn nàng đi mất.

Cơn gió cũng mang Shinichi trở lại căn phòng với ánh đèn dầu leo lét. Shiho nhìn chàng hờ hững:

...

"Shinichi, trái tim ta nhỏ bé lắm. Chẳng chứa nổi hai người đâu."

...

"Kaito... cũng sợ lạnh lắm!"

...

"Shinichi, cho ta một đứa con được không?"

...

Shinichi choàng tỉnh giấc, mồ hôi đẫm trán. Có lẽ cả cuộc đời này, chàng cũng không thể nào được giải thoát. Không thể nào được giải thoát khỏi giấc mông đau khổ, những ưu tư nhuốm cả vùng trời tâm trí mà bạc đi, phai dần đi theo tháng năm quạnh quẽ. Nếu trên đời này còn thứ gì có thể ác độc hơn, thì đó chính là những câu nói của nàng xuyên thẳng vào tâm can chàng, hay rốt cục là do chàng tự huyễn, để rồi giấc mộng ấy chỉ đi xa mà không thể cập bến bờ.

Sau một tháng chịu quốc tang, Shinichi trở lại quan ải. Cuối cùng vẫn không gặp Shiho, chỉ có thể chào tạm biệt đứa con trai Conan đã lớn. Nhưng mà vậy cũng tốt, gặp nhau rồi biết nói gì với nhau đây?

Chàng mang theo chiếc áo bông màu xám tro. Shiho chẳng thể gửi nó cho Thượng hoàng được nữa, thế thì chàng giữ lại bên mình vậy, cũng khỏi hoài công nàng. Cũng không để nó cất xó vào đây.

Chinh chiến lại bắt đầu, chiến trường lại tiếp tục là hành lang đẫm máu dẫn chàng đi trên xa lộ lạnh lẽo, mang trong mình chiếc áo xám tro này, người chàng liệu có giây phút nào ấm áp hơn chăng?

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro