Ngoại truyện: Ngày Gin trở về!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo rộng lớn quá, Vermouth chỉ nghĩ đến việc đón Rin, không nghĩ Shiho và Shinichi hai đứa lại quấn quýt không rời nhanh như thế, tạm thời chưa có chỗ ở.

- Mami, bây giờ chúng ta đi đâu?

Rin ôm cổ mẹ chán nản hỏi, bé không muốn đi mua sắm hay đi chơi nữa, bé buồn ngủ rồi.

Vermouth thở dài, cô biết bé con buồn ngủ rồi, đã vậy, thì mang bé con về "nhà" thôi.

- Rin, ngoan, mami đưa con về nhà?

- Nhà?_ Rin tròn mắt_ Nhà của mami Shiho ấy ạ?

Vermouth lắc đầu, hôn lên má phính của con gái nhỏ:

- Không con yêu, chúng ta về nhà của chúng ta. Nhà của ba con.

Rin ngơ ngác, lần đầu con bé nghe mẹ mình nhắc đến ba, mẹ Vermouth của nó chưa từng nhắc đến ba cơ mà. Trong khi Rin ngơ ngác thì Vermouth đã ôm bé lên một chiếc taxi đang đậu dọc trung tâm thương mại.

...

Rin ngủ say rồi, dựa vào lòng mẹ nó ngủ thật say. Vermouth nhìn con gái nhỏ, trong lòng bộn bề suy nghĩ, cô chưa từng nghĩ sẽ về lại nơi đó.

Chiếc taxi càng chạy xa khỏi trung tâm Tokyo, Vermouth lại càng hối hận về quyết định quay về. Cô ngập ngừng muốn xuống xe, nhưng nghĩ đến Rin, nó cũng nên biết về nơi đã có nó chứ?

- Thưa cô, vì đường xấu nên tôi chỉ có thể dừng ở đây.

Tài xế dừng xe, ái ngại nhìn người mẹ trẻ nói.

- Không sao đâu.

- Tôi sẽ đưa hành lý vào giúp hai mẹ con, bé con đã ngủ say rồi, tôi nghĩ một mình cô không thể mang theo hành lý.

Người tài xế tốt bụng đề nghị, Vermouth gật đầu, mỉm cười đáp:

- Cảm ơn anh.

Vermouth xuống xe, cảnh vật chẳng hề khác đi, chỉ là con người không còn ở đó nữa.

"Nếu điều đó làm anh thanh thản, thì anh cứ đi đi..."

Câu nói cuối cùng đó kết thúc tất cả, anh ta còn không biết mình đã có con cơ mà, đồ khốn!

Vermouth thầm chửi Gin, sâu trong lòng là sự tuyệt vọng, bất giác cô ôm Rin thật chặt, đây là tất cả đối với cô, cô sẽ không bao giờ để mất nó đâu.

...

Một đoạn đường chỉ có tiếng bước chân, người tài xế và Vermouth không nói thêm một lời nào.

Vermouth dừng lại, quay đầu nhìn người tài xế đã mang hành lý vào giúp cô:

- Cảm ơn anh, để hành lý ở đây được rồi.

Người tài xế nhìn ngôi nhà hai tầng trước mặt, khá ngần ngại vì nó nhìn quá cũ, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi:

- Chào cô, chúc cô và bé con một ngày tốt lành.

Vermouth gật đầu nhưng không đáp, ngày tốt lành gì chứ, đã gần đến tối rồi có biết không hả?

...

Người tài xế đi rồi, Vermouth tra chìa khóa vào ổ khóa, thật đúng như dự kiến, không mở được. Vermouth không hề tức giận, vừa ôm Rin ngủ say, vừa sử dụng tài năng của một cựu mafia khét tiếng châu Á bẻ khóa. Không đầy hai phút, Vermouth đã vào được cửa.

- Tay nghề bẻ khóa lại giảm rồi...

Vermouth tặc lưỡi nhìn ổ khóa ném qua một bên, nhìn xung quanh ngôi nhà. Một điều khiến cô bất ngờ, nhìn bên ngoài thì cũ nát, nhưng bên trong rất sạch sẽ.

- Không lẽ là dịch vụ dọn dẹp dài hạn...?

Vermouth lắc đầu ngao ngán với câu nói của mình, làm có dịch vụ dọn dẹp nào tận 5 năm? Vậy thì tại sao chứ?

- Mami...?

- Con yêu, con dậy rồi à?

Rin không trả lời câu hỏi của Vermouth mà nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác. Vermouth để Rin ngồi trên sofa, cô để cho con thời gian thích ứng, có lẽ con bé sống sung sướng quá nên đến đây có chút không quen. Vermouth ngồi xuống đối diện con, cười nhẹ nhàng:

- Đây là nhà ba con, trước khi sang Mỹ thì mami ở chỗ này.

Rin gật gật đầu, cần chút thời tiếp nhận thông tin, gương mặt xinh xắn hoang mang, rồi đảo mắt xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

- Ba con không ở đây...

Vermouth nghẹn ngào nói, cô không muốn nói với con sự thật này, vì nói với Rin như vậy, chính là cô đang chấp nhận sự thật, một sự thật đau đớn nhất thế gian.

- Mami, Rin đói...

Có lẽ Rin cảm thấy mẹ mình đang không vui, bé con vội chuyển chủ đề để mẹ không phiền lòng.

Vermouth hiểu ý, thu lại chút cảm xúc lúc nãy, nhìn Rin cười:

- Thế này nhé, chúng ta đi tắm, sau đó mẹ sẽ gọi đồ ăn bên ngoài...

Rin bĩu môi, ở Mỹ nếu cô giúp việc nghỉ, hoặc là ăn đồ ăn bên hoặc, hoặc là ăn cà ri mami Shiho nấu, hai người này thiệt tình...

- Mami với mami Shiho phải đi học nấu ăn đi...

Vermouth giơ tay đầu hàng:

- Rin, mami có thể làm tất cả trừ việc nấu ăn...

- ...và việc tắm cho Rin nữa.

Rin cau mày, Vermouth thì bỏ ra vẻ bất lực. Từ một mafia khét tiếng chuyển qua việc làm bà mẹ bỉm sữa, ôi thật sự là khó khăn. Nếu không phải vì có tiền, làm sao cô có thể một mình chăm sóc bé con này chứ. Với lại, quả thật nhớ Shiho quá!

...

Vermouth mở vali, lấy quần áo cho Rin để con bé đi tắm. Cô kiểm tra khóa nước, vẫn còn nước nóng này. Cô hoài nghi có phải ngôi nhà này đã có chủ nhân mới hay không, nhưng mà sự thật là giấy tờ nhà vẫn ở trong ngăn kéo thứ ba trong bàn làm việc kia mà?

Giải quyết bữa tối bằng mì spaghetti của Ý và nước táo Rin thích xong thì đã là 9 giờ tối.

- Rin...

Vermouth muốn nhắc con gái đi rửa mặt, thế nhưng quay qua quay lại thì con bé lại ngủ mất rồi. Cô thở dài, đi lấy khăn lau mặt cho Rin, rồi bế con về phòng.

Rin ngủ say sưa, Vermouth kéo chăn cho nó, hôn má con rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Vermouth thở dài, căn nhà lại bọ bao trùm bởi sự im lặng. Cái ngày cuối cùng ở đây cũng vậy, bóng tối, sự im lặng tưởng chừng như nhấn chìm cô.

Nếu không phải vì Rin, có Rin, cô mới thoát khỏi nơi này. Cô nhớ Gin, nhớ đến da diết, có nhưng đêm lén Shiho uống rượu, Gin- loại thức uống mang tên anh ấy, cô mắt lệ nhạt nhòa.

Thứ duy nhất cô có cùng Gin chính là Rin, nó để cô lưu giữ tất cả những gì về Gin, đôi mắt xanh, mái tóc bạch kim, Rin giống ba như tạc. Mỗi lần nhìn con, cô lại không kìm được lòng mà nhớ nhung.

- Gin, anh có ở đây không? Em đưa con về nhà của chúng ta này...

Vermouth thì thầm, vành mắt đẫm lệ. Từ khi nào mà cô yếu đuối thế này, vì sao mà cô yếu đuối thế này? Trước giờ, Vermouth có bao giờ khóc không? Chưa từng!

- Gin... Tên khốn nhà anh, làm em yếu đuối thế này...

Vermouth mở ngăn kéo đầu tiên ra, là tấm ảnh duy nhất của hai người, lúc đó, vừa mới rời tổ chức, vẫn còn mang máu mafia trong người nên không ai cười cả.

Gin ôm eo Vermouth, khoảng thời gian đó, dù chỉ là hơn một năm thôi cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Vermouth. Sau này, niềm hạnh phúc của cô chỉ gói gọn là Rin thôi...

Tách... Một giọt nước mắt rơi trên tấm ảnh, làm nhòe đi nét ảnh tươi đẹp. Vermouth lau vội, chợt nghe tiếng động ở cửa, cô ngẩng đầu lên, giật mình đến độ đánh rơi cả tấm ảnh xuống sàn nhà...

- Vermouth... Em khóc vì anh...

Giọng nói khàn khàn vang lên, mái tóc bạch kim đã cắt ngắn... Vẫn là bộ âu phục đen và cái ngủ che hết gần nửa gương mặt...

- G...Gin...?

Vermouth khóc nấc lên, lần đầu tiên cô không biết đây là tỉnh hay mộng. Trong 5 năm qua, cô đã mơ thấy anh vô số lần. Lần nào, gần bắt kịp anh rồi lại tuột tay...

Không chờ Vermouth phản ứng, Gin ôm eo cô kéo sát vào lồng ngực, đặt chính xác lên môi cô nụ hôn mùi bạc hà quen thuộc.

Cho đến khi môi chạm môi, Vermouth mới chậm chạp đón nhận, ôm chặt Gin hơn, chủ động đáp lại.

Hai người quấn quýt, nhanh chóng cởi hết những vướng bận ngăn cách, trực tiếp hòa vào làm một. Hơi thở, mùi bạc hà, mùi sữa tắm, mồ hôi, tiếng kêu rên rỉ, hôm nay chân thực đến lạ thường...

- Không...

Vermouth từ chối lần tiếp theo, nhưng Gin không chịu từ bỏ, trực tiếp cưỡng đoạt lấy. Anh hôn cô, những nụ hôn rải rác khắp cơ thể:

- Vermouth, có trời mới biết, anh nhớ em đến thế nào...

Vermouth hừ lạnh, cự tuyệt đòi hỏi của anh nhưng bất thành, đành nói lời tức giận:

- Tên khốn...tại sao...nếu nhớ, thì tại sao không đi tìm tôi...?

- Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục...

Vermouth dừng nói mát, nhíu mày, vừa sờ đến vết sẹo lớn trên lưng, thoáng chốc lại khóc, lần này, cô không nén khóc nữa, ôm lấy Gin, Vermouth khóc thật to.

Gin bối rối, ôm lấy cô vỗ về như trẻ con:

- Ngoan, không sao, anh về với em rồi.

Vermouth vẫn khóc, năm năm qua cô khổ sở như vậy, đều đã qua rồi.

- Vermouth... Là ông ấy cứu anh...

Giọng Gin rất nhẹ, mang theo một chút run run rất nhẹ. Vermouth ngẩng đầu nhìn Gin, khó chấp nhận câu nói của anh. Nhưng cô không thể phản bác được.

Trong tổ chức, ông ta dung túng Vermouth, đơn giản vì cô là người con trai ông ta yêu. Cho nên, đến cuối cùng, ông ta làm như vậy có lẽ cũng là đương nhiên.

- Ông ấy vẫn là bố anh, Gin, ông ấy bảo vệ anh là đương nhiên.

Gin gật đầu, nói tiếp:

- Trong lâu đài còn một đường hầm thông ra ngoài, ở đó có người của ông ấy... Thật ra, anh không thể đi tìm em, là bởi vì còn một nhánh của tổ chức...

Gin bỏ lửng câu nói, Vermouth thì im lặng không đáp. Con đường làm mafia cô từ bỏ rồi, không làm nữa đâu.

- Em không làm mafia nữa...

- Vermouth, em vừa phá khóa nhà anh bằng thủ thuật hồi làm mafia chuyên nghiệp đấy.

Gin lập tức phản bác, Vermouth thở dài, bây giờ cô là chủ tịch tập đoàn tài chính đóng thuế đầy đủ cho quốc gia đấy, lại còn dụ dỗ cô bước vào con người làm mafia ư? Cô hoàn lương rồi có biết không hả?

- Em làm chủ tịch rồi, không rảnh làm mafia đâu... Nếu anh định tiếp tục làm mafia thì tránh xa em và con một chút...

Gin nhăn mặt, con sao? Con bé ngủ ở phòng bên là con của anh à?

- Con? Con của anh sao?

Gin ngơ ngác nhìn Vermouth hỏi, cô cau mày:

- Anh nghĩ em tự mình sinh được sao?

Gin định xuống giường qua với con thì Vermouth cản lại, cô tức giận :

- Nửa đêm không để con ngủ, anh muốn làm gì hả?

Sợ Vermouth lại giận, Gin từ bỏ ý định, tiếp tục chủ đề mafia:

- Vermouth, hay là em gia nhập tổ chức đi, anh sẽ cho em lão đại. Dù sao thì em cũng có chút ngứa nghề, hay là...

- Cảm ơn anh, nhưng Rin không thể làm một mafia nhỏ được, con bé cần tránh xa cái mớ bòng bong của chúng ta...

Sau một lúc tranh luận, Gin quyết định cài tà quy chính, biến tổ chức thành một tập đoàn vệ sĩ đa quốc gia. Phải biết là một thời gian sau, tập đoàn vệ sĩ đa quốc G-V hoạt động tình báo cho tập đoàn tài chính LG. Sau cùng Vermouth quyết định chơi lớn, đầu tư hết tài sản vào buôn vũ khí nóng. Không đến hai năm sau, tập đoàn tài chính LG, đặt trên nền tảng của tập đoàn G-V lọt top 50 thế giới cổ phiếu có giá trị cao nhất...

...

Rin càng lớn càng giống bố. Hai bố con không có gì xa lạ dù là lần đầu gặp nhau, quấn quýt lấy nhau. Bày tỏ về việc đột ngột gặp lại bố, Rin chỉ mếu máo chứ không khóc như mẹ bé, rồi ôm cổ bố, hôn lên:

- Rin yêu papi nhất!

Gin bật cười, trở thành nô lệ của công chúa nhỏ. Con gái nói gì cũng vui vẻ đồng ý. Ngay cả mặc đồ bơi đi tắm biển cũng đáp ứng con...

Sau đám cưới, Gin cùng Vermouth và Rin về Mỹ, sau này họ rất ít khi về Nhật. Chỉ Rin được bố đặt cách mỗi năm về Nhật một lần. Gin và Vermouth bận rộn yêu đương rồi quản lý hai tập đoàn, sau khi Rin lớn cũng không quản nổi bé. Đành để cho Rin tự do thôi... Dù sao, trên thế giới này, có ai dám đắc tội thiên kim của hai cựu mafia khét tiếng thế giới điều hành tập đoàn buôn vũ khí nổi tiếng toàn cầu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro