Chapter 3: Gặp lại ( part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2

“Cháo chàu chú Kudo”, thằng nhóc nhe răng cười, cái mũ lưỡi trai quay ngược ra sau.

Shinichi nghĩ thầm: Sao mà giống bố ngươi đến thế? Cũng may không có đen nhẻm như thằng cha cột nhà cháy kia mà trắng trẻo hồng hào giống mẹ.

Ra vẻ ngầu ngầu, anh nghiêm giọng “Không được gọi ta bằng chú, là bác Kudo rõ chưa?”

“Nhưng bố cháu dạy phải gọi chú Kudo là CHÚ, vì bố đã có gia đình còn chú Kudo thì độc thân”, thằng nhóc gân cổ lên cãi lại.

Cái tên trời đánh chết dẫm này! Ai đời đi dạy cho một thằng nhóc 5 tuổi những điều như thế? Sao không dạy nó mình ế-vợ luôn đi. – Shinichi không ngừng gào thét trong đầu.

“Chú Kudo!” – “Lại là chú Kudo”, Shinichi lẩm bẩm – “Cháu muốn đến công viên chơi”, thằng nhóc chu cái mỏ nhỏ xíu “đáng ghét” lên ra vẻ nhỏng nhẽo.

Nhớ về bãi chiến trường nó bỏ lại khi dẫn về nhà hay đến văn phòng mấy lần trước, vị trưởng thanh tra nuốt khan, “Được thôi, công viên thẳng tiến nào!”.

*****

Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ vô thức bước đi giữa đường phố đông nghịt người qua lại, đưa đôi mắt xanh thẩm tuyệt đẹp ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Tokyo qua mười năm thay đổi nhiều quá!

Nhiều nơi trước đây gắn liền với những kỉ niệm giữa cô và “bọn nhóc” bây giờ đều được thay thế bằng những tòa nhà khác. Những cao ốc chọc trời sừng sững mọc lên ngày càng nhiều ở khu Shinjuku làm cho không gian vốn chật hẹp nay lại càng thêm phần bức bối. Cả thành phố đông đúc trong một guồng quay vội vã và náo nhiệt với tiếng gió rít qua các tòa cao ốc, âm thanh từ bàn phím của hàng ngàn người vừa đi vừa nhắn tin trên khắp các con đường.

Một cảm giác lạc lõng xâm chiếm, từng bước chân trở nên nặng nề và mệt mỏi.

Quang cảnh xa lạ này làm Shiho giật mình tự hỏi bản thân đang làm gì? Câu chuyện bối rối ngày hôm qua làm cho cô không thể cứ thông thả ngồi chờ trong khách sạn cho đến ngày Hội nghị. Cảm giác thôi thúc cô cần phải chạy trốn khỏi một thứ gì đó nên từ sáng sớm, nhà khoa học trẻ đã rời khỏi khách sạn mà không chủ đích đi đến một nơi đâu.

Tối qua cô đã lên mạng tìm hiểu về mọi chuyện, biết rằng bác Agasa đã di dân sang Anh sau khi kết hôn cùng cô Fusae. Bọn nhóc đã lên cấp ba, vẫn chơi chung với nhau và duy trì sở thích chơi trò thám tử, còn ghi được một vài chiến công lên mặt báo. Rõ ràng là không có cô mọi người vẫn sống rất tốt.

Riêng “anh” lại không có một chút manh mối gì ngoại trừ tin tức về chiến tích lẫy lừng của anh mấy năm qua. Có lẽ ở vào một vị trí quan trọng như thế, người ta cần bảo mật thông tin cá nhân? Cô chỉ băn khoăn tại sao không thấy Shinichi đeo nhẫn, cứ nghĩ mối quan hệ thân thiết như vậy giữa anh và Ran thì họ đã cưới nhau sớm rồi.

Bước đi loanh quanh một lúc, Shiho lạc đến công viên lúc nào không hay. Đây là công viên nằm trên đường cô “đi học” ngày xưa. Cảnh vật xung quanh vẫn vậy, cây vẫn xanh, hoa vẫn ngát hương và chim vẫn hót líu lo… giống như lúc cô còn cùng nhóm thám tử nhí và anh chơi đùa sau giờ tan học. Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Trong lòng tự dưng thanh thản hẳn. Đúng là dù có nhiều điều thay đổi đến chóng mặt thì vẫn còn những thứ bất biến với gió bụi thời gian.

Bổng nhiên một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên: “Fujimaru! Chạy chậm thôi, coi chừng ngã!”.

Cô hướng ánh mắt về phía phát ra những âm thanh thân thương đó. Shinichi đang ngồi trên ghế đá, tay cầm một xấp hồ sơ, lúi cúi đọc nhưng chóc chóc lại ngẫn đầu lên trông chừng thằng bé. Giọng điệu của anh tuy ra vẻ như nghiêm khắc nhưng ẩn chứa bên trong là một sự quan tâm trìu mến.

Mĩm cười cay đắng. Đúng là cô đã lo lắng thái quá lên rồi. Rõ ràng Shinichi đúng chuẩn ông bố trẻ với một gia đình hạnh phúc và một cậu con trai nghịch ngợm đáng yêu. Cô lại càng tin tưởng quyết định ngày xưa của mình là đúng.

Ra đi… để chỉ một người đau nhưng hai người sẽ hạnh phúc.

Trông thấy cô, Shinichi tươi cười, vẫy vẫy tay chào rồi nhanh chóng đứng dậy tiến về phía cô.

Căng thẳng! Shiho cảm thấy dòng máu nóng trong người đang sôi sục, nhưng nhà khoa học trẻ cố gắng trấn tĩnh để hoàn thành vở kịch của chính mình.

“Chào thanh tra Kudo, vết thương của anh sao rồi”, cô niềm nở chủ động lên tiếng trước, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

Vẫn giữ nụ cười ban nãy trên môi, anh từ tốn “Cảm ơn cô đã quan tâm, chỉ là vết thương ngoài da thôi! Gặp cô ở đây đúng là có duyên”. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh chỉ tay về phía cậu bé đang đùa vui trên cầu trượt “Cô giúp tôi trông chừng thằng bé một chút, tôi ra đây rồi sẽ về ngay”.

Shiho còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã biến mất khỏi tầm mắt. Chưa đầy 5 phút sau, anh quay trở về, trên tay cầm theo 2 cốc cà phê còn nghi ngút khói. Thế là hai người lặng lẽ ngồi xuống một thảm cỏ gần đó và nhâm nhi cà phê.

Cô nổi hứng châm chọc “Ngài thanh tra, anh dám để thằng bé lại cho một người mới quen hay sao?”

“Đối với tôi, em không phải là người mới quen”, anh nói thật chậm rãi, nhìn sâu vào mắt cô như chạm tới tận cùng của tâm trí.

Bối rối và ngỡ ngàng. Cô chỉ biết im lặng. Tay không ngừng di di cốc cà phê, mắt không rời dòng nước màu nâu óng ánh như thể đó là kì quan đẹp nhất trên thế giới.

Ngồi cạnh bên anh. Bên dưới là mặt cỏ xốp mềm, trên đầu là ánh sáng loang lỗ của nắng vàng xuyên qua kẽ lá, mùi cà phê thơm nồng… Một cảm giác ấm ấp yên bình đến kì lạ. Thời gian như ngừng trôi. Cô tự thưởng cho bản thân có thể quên đi tất cả những ràng buộc khác để tận hưởng giây phút của cô với riêng mình anh.

Bất giác, anh cất lời: “Em biết không, ngồi trên cỏ, uống cà phê là một đặc trưng rất Nhật đấy”.

Cô bật cười, không ngờ nhiều năm qua đi, chàng trai khờ khạo trước con gái ngày xưa giờ đây cũng biết nói những lời “văn vẻ” như thế này. Hoàn toàn tự nhiên, cô đáp lại “Anh thật là vui tính. Điều này nơi đâu mà chẳng có, ở Mỹ còn có cả một nền văn hóa uống cà phê trong công viên đấy!”

“Thật sao? Em từng đến Mỹ rồi à?” anh chăm chú nhìn về phía cô.

“Tất nhiên!”

“Kỳ lạ thật, tôi nhớ quyển hộ chiếu em đưa tôi hôm qua, không thấy ghi có đi Mỹ”, anh nhíu mày ra vẻ như khó hiểu lắm.

Một quyển hộ chiếu có giá trị trong 10 năm.

“À,… tôi… tôi đi Mỹ từ hơn mười năm trước rồi”, cô bắt đầu chột dạ.

“Lâu thế cơ à? Em đi khi nào thế?” âm giọng anh vẫn đều đều, không nhanh cũng không chậm.

“Xin lỗi, đã lâu rồi nên tôi không còn nhớ nữa…”. Bỏ lững câu nói, cô bất ngờ quay về phía cậu nhóc đang chơi đùa cùng mấy đứa trẻ khác, giọng hồ hởi hẳn ra, “Anh xem kìa, thằng bé chơi vui biết chừng nào! Thật là một đứa trẻ hiếu động đó nha!”.

Ở ngoài sân, Fujimaru vẫn vô tư chạy nhảy, liên tục leo lên thả xuống rồi lại leo lên cầu trượt, không hề biết rằng mình đang trở thành chủ đề “bất đắt dĩ” của cặp nam nữ kia.

Nghe nhắc đến quý tử nhà Hattori, Shinichi lắc đầu chậc lưỡi “Còn hơn cả hiếu động nữa, nó quậy như giặt ấy. Tôi còn nhớ có lần nó giả làm tazan và phi nguyên quyển truyện trinh thám của tôi vào bể nước”, anh mếu máo cười khổ.

Trông thấy bộ dạng của quý ngài thanh tra Kudo, Shiho chỉ biết ôm bụng, nén không cho thành tiếng cười lớn.

“Haha, vui nhỉ… Những quyển sách trinh thám vốn là tính mạng của anh mà”, cô hào hứng tiếp lời.

“Sao em biết tôi yêu quý những quyển sách trinh thám?”, anh lập tức hỏi lại, vẫn là cái nhíu mày ra vẻ như khó hiểu lắm.

“À,…tôi… tôi… chỉ đoán thôi mà!”, lần thứ hai Shiho chột dạ, cảm thấy rõ ràng áp lực khi đối diện với anh. Luống cuống đứng dậy, cô lí nhí “Xin lỗi anh, tôi nhớ ra mình còn chuyện quan trọng cần giải quyết. Tôi về trước nhé. Cám ơn cà phê của anh!”

“Chào em! Cứ để cốc cà phê đấy tôi vứt hộ cho”, anh lại cười, điềm tĩnh và thản nhiên.

“Thế thì cảm ơn anh, tạm biệt”. Cô vội vã rời đi.

Quay lưng về phía anh, Shiho nhăn nhó, nhắm nghiền mắt, mím chặt môi và bắt đầu tự trách mình. Ở bên cạnh anh làm đầu óc của cô mụ mẫm ra mất rồi. Tại sao có thể sơ hở hai lần liên tiếp như thế được?

Shinichi ngồi nhìn theo bóng Shiho xa dần… anh rút điện thoại điện về cơ quan: “Alo, Saya hả? Tí nữa tôi sẽ ghé văn phòng đưa cho cô một cái cốc, lấy dấu vân tay trên đó đi đối chiếu với dấu vân tay trong hồ sơ của cô gái mất tích Shiho Miyano cho tôi. Báo cáo lại cho tôi càng sớm càng tốt!”

Gác máy, anh tiếp tục điện cho bà Yukiko: “Chào mẹ! Tối nay con có việc rất quan trọng tại Sở nên không thể ra sân bay tiễn ba mẹ được. Nhưng hai người cứ yên tâm về Mỹ nghỉ ngơi đi. Con đảm bảo trong vòng một tháng nữa con sẽ cưới vợ.”

-----​

Chap sau "anh ấy" sẽ xuất hiện, hẹn mọi người qua tết nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro