Chapter 6: Họa vô đơn chí ( part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 - Part 2

“Đàn em của tên J muốn cảnh sát thả hắn nên đã bắt cóc cô gái con tin ngày hôm nọ. Chắc bọn chúng hận cô ta lắm vì đã gián tiếp hại thủ lĩnh của chúng”.

“Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi. Làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy. Cô gái đó chắc hẳn là người của bọn chúng. Tất cả chỉ là diễn kịch nhằm che mắt cảnh sát mà thôi”

“Sai hết! Hai anh ko nắm bắt được thông tin rồi. Cô gái bị bắt cóc là bạn gái của sếp Kudo đấy. Chuyện sếp vì cô ấy mà làm náo loạn tổ hình sự bên Tổng cục đã đồn ầm lên rồi. Chắc chắn bọn chúng muốn gây áp lực lên sếp đấy mà!”

“Có chuyện đó nữa à? Thảo nào hôm bữa trong vụ vây bắt tên J, tôi thấy biểu hiện của sếp hơi khác ngày thường. Vậy là một anh chàng độc thân ưu tú nữa lại biến mất! Huhu...”

“Thôi đi bà, đừng có mơ giữa ban ngày! Dù sếp độc thân cũng tới lượt bà sao? Người ta là nhân vật cỡ bự đó. Mà nhắc nhân vật cỡ bự mới nhớ, hôm nay có cả người bên Tình Báo An Ninh và FBI nữa đấy. Vụ này lớn nhỉ?”

Trái ngược với không khí có phần xôm tụ ở “xóm bà tám” của mấy cô cậu cảnh sát trẻ, không khí bên trong phòng họp trung tâm cực kỳ căng thẳng, đang nổ ra cuộc khẩu chiến gây gắt giữa các bên về phương án đối phó với tập đoàn khủng bố.

Một bên là tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất Kanzaki Jun (biệt hiệu là J), đang nắm giữ vị trí cũng như mật mã kích nổ quả bom nguyên tử, đe dọa sự an nguy của Tokyo và cả nước Nhật.

Một bên là con tin ngoại quốc, ảnh hưởng đến quan hệ chính trị, ngoại giao Nhật-Úc cũng như bộ mặt của ngành cảnh sát. Con tin nhất định phải cứu nhưng tên J tuyệt đối không thể thả.

Cuộc tranh luận cuối cùng cũng đi đến hồi kết khi số đông đồng ý nhiệm vụ giải cứu con tin được đưa lên ưu tiên hàng đầu và người chịu trách nhiệm chính cho chuyên án là trưởng thanh tra cao cấp Kudo.

“Ngoại trừ nhiều thành viên bị ta bắt giữ và tử thương, bọn khủng bố còn lại khoảng 50 tên với vũ khí hạng nặng. Bọn chúng giờ đây như rắn mất đầu, nhưng vô cùng liều lĩnh và nguy hiểm. Theo kết quả từ đội phân tích thông tin, cuộc gọi yêu cầu thả J lúc 14:00 trưa nay từ vị trí trạm điện thoại công cộng ngay bên cạnh sở cảnh sát. Rõ ràng bọn chúng muốn giỡn mặt với chúng ta.”, một anh cảnh sát đứng dậy phát biểu.

“Báo cáo từ hệ thống giám sát của FBI, chiếc xe rời khỏi khách sạn trưa nay 15 phút trước đã xuất hiện tại cây xăng khu vực Matsudo, tỉnh Chiba, đội đặc nhiệm đã được cử đi nhưng không phát hiện dấu vết của con tin”. Giọng Akai trầm đục vang lên.

“Tôi cũng nhận được tin từ mật vụ, tối nay lúc 23:00, bọn khủng bố sẽ có giao dịch với băng Matsue tại bến cảng Shinagawa. Trước đây bọn chúng chưa từng liên hệ với Yakuza (xã hội đen Nhật) mà chủ yếu mua vũ khí từ đường dây nước ngoài. Do đó, không loại trừ đây chỉ là chiêu tung hỏa mù của bọn khủng bố”. Đến lượt Amuro trình bày manh mối.

Liên tục các dữ liệu của vụ án được công bố. Sau khi im lặng ngồi nghe một lúc lâu, cuối cùng người chịu trách nhiệm cao nhất cũng lên tiếng:

“Con tin đã bị bắt cóc hơn 3 giờ đồng hồ rồi. Bọn khủng bố cho chúng ta 24 giờ, có nghĩa là đến 12:00 trưa mai, để thả thủ lĩnh của chúng, nhưng tôi muốn chúng ta sẽ giải thoát con tin trong buổi tối hôm nay. Ban hậu cần chuẩn bị sẵn sàng đội đặc nhiệm, đội bắn tỉa, đội gỡ bom, xe chống đạn… 30 phút nữa quay lại đây tôi sẽ trình bày kế hoạch tác chiến”.

Các nhân vật cấp cao lần lượt rời khỏi phòng họp, giờ đây chỉ còn lại ba con người vẫn ngồi bất động.

“Nếu cậu không giở trò khiến tôi phải đi nước ngoài làm nhiệm vụ thì Shiho cũng đâu lâm vào tình cảnh này. Nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”. Amuro bắt đầu xả cơn bực tức.

“Đủ rồi Amuro. Dù chúng ta có mặt ở Nhật cũng không thể bảo vệ Shiho 24/24. Cậu ta cũng đâu muốn chuyện này xảy ra. Bây giờ quan trọng nhất chính là giải cứu con bé”. Akai lạnh lùng chỉnh lại anh bạn, nhưng mắt mông lung dõi theo bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ.

Sắp mưa rồi!.

Thời tiết chuyển xấu đột ngột. Vừa trong sáng vui tươi đấy, rồi lại trở nên u ám không ai ngờ. Ngay cả bà mẹ thiên nhiên cũng ra sức đe dọa, làm khó những con người bé nhỏ bên dưới.

“Thật ra, em biết vị trí cô ấy chính xác ở đâu”, thanh tra Kudo tiết lộ, rõ ràng là tin vui nhưng tâm trạng anh chàng không giấu được vẻ nặng nề.

“Sao cơ???”, cả hai người còn lại vô cùng kinh ngạc, trân trối nhìn anh chàng.

“Đừng nói là cậu…”, Akai nhíu mày dò xét.

“Vậy sao từ đầu không nói sớm?”, Amuro kích động.

“Em không nói sớm vì muốn gây sức ép lên cấp trên và hướng vụ này theo cách của chúng ta. Bây giờ em cần các anh giúp em… Đây là sơ đồ chi tiết nơi đó, em đoán Shiho đang bị giam tại hầm B18. Trước hết phải phá hoại hệ thống liên lạc giữa chúng, ta có 3 phút để bất ngờ vô hiệu hóa tất cả bọn khủng bố, trước khi chúng gây nguy hiểm cho Shiho”.

*****

Khi Shiho tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, một cảm giác đau nhức chạy dọc khắp cơ thể, đầu óc choáng váng… Bao phủ xung quanh cô gái là bóng tối dày đặc quyện trong mùi ẩm mốc rất đặc trưng. Đập vào màn nhĩ là một hỗn hợp âm thanh của tiếng chuột bọ gọi nhau và tiếng mấy tên đàn ông đang nói chuyện, đánh bài…

Má cô áp xuống mặt sàn nhám bụi, lạnh lẽo. Không thể cử động, cũng không thể hét lên. Cô cảm nhận được tay chân đang bị trói chặt về phía sau, cả mắt lẫn miệng đều bị bịt kín.

Bộ não bắt đầu khởi động để xác định chuyện gì đang xảy ra. Cô nhớ hình ảnh một người đàn ông mặc áo nhân viên phục vụ khách sạn đẩy một xe thức ăn vào phòng, nói rằng của ngài Kudo gọi. Nhưng trong khi cô còn do dự chưa muốn ăn thì hắn đã bịt miệng cô bằng một chiếc khăn và cô bắt đầu lịm đi, không biết gì nữa.

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu: Bọn chúng là ai? Tại sao bọn chúng bắt mình? Liên quan đến Shinichi ư? Oh my God! You must be kidding me!

Shiho mới về Nhật có 5 ngày mà đã liên tiếp xảy ra biết nhau nhiêu chuyện: bị giữ làm con tin, bị nghi là hung thủ giết người rồi bây giờ chính thức bị bắt cóc. Còn ai may mắn thế này không?

Trong bóng tối, nỗi sợ hãi lớn dần lên. Khi không thể nhìn thấy gì, người ta có cảm giác thiếu an toàn.

Shiho không sợ chết. Ngày xưa khi bị tổ chức không ngừng săn đuổi cô vẫn có thể ung dung đối diện với cái chết. Cô sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ mọi người.

Nhưng bây giờ cô không muốn chết. Chưa bao giờ hạnh phúc ở gần kề đến thế, tưởng như chỉ cần với tay là có thể nắm chặt trong lòng bàn tay. Nên cô không cam tâm nếu phải chết lúc này.

Thời gian cứ thế đong đưa. Shiho không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, chỉ cảm thấy sự chờ đợi này kéo dài đằng đẳng. Cứ ngồi chờ thế này mãi không phải là cách nên nữ khoa học gia quyết định phải làm một cái gì đó.

Thật tiếc là điện thoại để trong túi xách, trên người mình không còn vật gì hữu dụng, nếu bây giờ có huy hiệu thám tử như ngày xưa thì hay biết mấy!

Hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn hai lá phổi, kích hoạt các tế bào thần kinh hoạt động hết công năng, cảm thấy bình tĩnh đã quay trở lại, cô nàng tóc nâu đỏ bắt đầu tìm cách khám phá một vòng. Bất chấp bị trói chặt cả tay chân, sau một hồi vật lộn, tì dựa vào vách tường đủ kiểu, cuối cùng cô gái cũng có thể ngồi dậy và nhít từng bước lần mò xung quanh, cố gắng không phát ra tiếng động nào đáng kể.

Căn phòng này không lớn lắm, ngoài cánh cửa sắt to bảng thì không còn bất kỳ một cửa sổ nào khác. Trong phòng hầu như không có đồ vật gì, ngoại trừ vài thùng carton ở góc phải, chẳng biết chứa gì ở bên trong. Dựa vào dòng khí di chuyển, có thể đoán được lỗ thông gió ở trên trần nhà. Ngoài tiếng nói chuyện từ bọn người bên ngoài cửa thì tuyệt đối không thể nghe thấy âm thanh của tự nhiên nào: không tiếng gió, không tiếng nước chảy, cũng không tiếng chim kêu… hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Như vậy nhiều khả năng đây là một căn phòng nằm sâu bên trong một tòa nhà lớn hoặc là một tầng hầm dưới lòng đất.

Một tên hỏi giờ tên còn lại, Shiho chăm chú lắng nghe và biết được là 15:50. Cô nàng tự nhẩm: Tính từ 12 giờ trưa nay lúc ngủ dậy, mình đã bị bắt cóc gần 4 giờ đồng hồ rồi.

Đến giờ bọn chúng vẫn chưa có dấu hiệu cởi trói hay tháo băng bịt miệng, cứ thế bỏ mặc mình. Đây không phải là một vụ bắt cóc tống tiền bình thường nữa. Không lẽ là đường dây bắt người đem bán hay buôn nội tạng? Chuyện này cuối cùng sẽ đi đến đâu?

Tên Shinichi đáng ghét kia, anh đâu rồi?

Đột nhiên có tiếng súng nổ. Những âm thanh chang chát vang lên, có người ngã xuống. Tiếng bước chân dội lại ngày một gần.

Là ai? Bọn chúng ư? Shiho bắt đầu căng thẳng, tim đập liên hồi trong lòng ngực. Cô nhanh chóng mò mẫm trở về vị trí cũ và giả vờ nằm im.

Tiếng cánh cửa sắt nặng nề dịch chuyển. Khi khoảng cách thu hẹp đủ gần, tiếng bước chân trở nên rõ nét và quen thuộc hơn bao giờ hết! Là… ANH!

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi”. Shinichi đến bên cạnh cởi trói và băng bịt mắt, bịt miệng cho cô. Khuôn mặt anh dãn ra, nụ cười dịu dàng. Người anh ướt đẫm nước mưa, vậy mà Shiho không hề cảm thấy vòng tay của anh lạnh giá. Nó quá ấm áp, cô cứ thế rúc mình vào trong đó, lắng nghe nhịp tim của anh và của mình cùng hòa tấu một bản nhạc mang tên hạnh phúc.

Nhưng số mệnh không cho họ nhiều thời gian để tận hưởng. Bất thình lình một anh cảnh sát xông vào: “Báo cáo sếp, phát hiện một lượng lớn thuốc nổ khắp khu vực tầng hầm”.

“Khốn kiếp!”, Shinichi có chút kích động, khuôn mặt đanh lại dữ dội, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô. Shiho hoàn toàn thấu hiểu khi biểu cảm của anh đổi cực nhanh như vậy chỉ trong khoảnh khắc. Ngay cả bản thân cô trong vòng mấy giờ đồng hồ qua mà tâm trạng cũng lên xuống như biểu đồ hình sin: sợ hãi, bình tĩnh, căng thẳng, nhẹ nhõm hạnh phúc rồi lại rơi vào bất an một lần nữa.

Tại sao mọi chuyện lại không thể kết thúc một cách dễ dàng? Đúng là ở quá gần anh hùng thì các rắc rối cũng sẽ liên tiếp tìm đến bạn. Cô nàng bất chợt cất giọng mỉa mai: “Có vẻ thần chết vẫn còn rất lưu luyến anh nha!”.

Nghe thấy thế, anh chàng chỉ nhíu mày nhìn cô, rồi không phí thêm giây nào, thanh tra Kudo dõng dạc ra lệnh “Thông báo cho mọi người khẩn trương rút khỏi đây”. Anh đứng phắt dậy và dùng tốc độ nhanh nhất có thể kéo Shiho đi.

Cách đó không xa, một tiếng nổ lớn rung chuyển tất cả mọi thứ xung quanh. Từng mảng bê tông tách rời và chìm vào biển lửa. Những vị trí liên tiếp phát nổ tạo thành một dây chuyền tương tự trò domino. Khói bụi từ vụ nổ bắt đầu lan rộng như vết mực loan ra trong nước, những mảnh vụn bay tứ tán trong không khí.

Họ cứ mãi miết chạy, ở phía sau thần chết vẫn ráo riết bám theo, rất gần. Cả tòa nhà sụp đổ, bầu trời cũng sụp đổ, duy chỉ có thân hình anh vững chãi chống đỡ cho cô, bao trọn lấy cô bằng tất cả tình yêu thương của mình…

*****

Shiho từ từ mở mắt. Hình ảnh đập vào đầu tiên là một màu trắng toát và mùi ete chối mũi. Cô đang nằm trong bệnh viện. Đưa mắt quang sát một vòng quanh phòng, cô bắt gặp Akai và Amuro đang đứng cạnh giường bệnh nhìn cô đầy lo lắng. Mỉm cười với cả hai, chợt Shiho nhớ lại chuyện trước kia, hoảng hốt hỏi: “Shinichi đâu rồi? Anh ấy không sao chứ ạ?”

“Chuyện này…”. Akai có vẻ ngập ngừng.

“Vì che chắn cho em nên cậu ta bị mảnh vỡ trần nhà sập xuống đập vào đầu, hiện giờ còn hôn mê chưa tỉnh. Bác sĩ nói tình hình rất nguy hiểm, nếu tỉnh lại được cũng ảnh hưởng đến trí nhớ”, Amuro thông báo tin buồn.

“Không thể nào!”. Cô gái bắt đầu kích động “Anh ấy ở đâu? Em cần gặp anh ấy ngay bây giờ”.

“Bình tĩnh lại! Cậu ta đang ở phòng 201 tầng dưới”. Akai cố gắng an ủi.

Thế là cô gỡ hết dây nhợ cắm trên người, bắt đầu chạy một mạch xuống dưới tầng, phớt lờ vài người quen đang đứng trong hành lang, lao thẳng đến phòng 201. Bên trong, ông Yusaku ngồi trầm ngâm bên cạnh bà Yukio đang lặng lẽ lau nước mắt, Shiho dừng lại cúi đầu chào, trước khi đến bên giường của Shinichi.

Anh nằm đó, êm đềm trong một giấc ngủ yên bình. Đôi mắt tinh anh cương nghị nhắm nghiền nên không thể bắt được ánh sáng quen thuộc từ đó nữa. Gương mặt anh trắng bệch, thiếu sinh khí. Áp bàn tay mình lên má anh, cô cố gắng truyền chút hơi ấm sang người nằm đó, giọng thì thào: “Tỉnh lại đi mà Shinichi, làm ơn. Đừng bỏ em lại một mình, đừng lãng quên em. Em yêu anh…”.

Có một cử động nhỏ trên gương mặt anh, kết quả là tạo thành một nụ cười đúng thương hiệu “made in Shinichi”. Anh chàng mở mắt tươi cười, khóa chặt cô trong vòng tay của mình và cứ thế vật xuống giường.

“Anh tỉnh rồi sao?”. Cô nàng không tin vào mắt mình.

“Có công chúa đến tìm nên phải dậy thôi, nhưng em không biết muốn đánh thức người khác, hữu hiệu nhất chính là một nụ hôn à? Nghe em tỏ tình quả thật cảm động lắm nha!”, Shinichi cười ranh mãnh. “Yên tâm, anh sẽ không bao giờ quên được em đâu. Dù cho bộ não có quên thì trái tim vẫn luôn nhớ và hướng về em. Ngoài ra, em không nhớ hôm đó anh có đội nón bảo hộ à?”

“Hả??”, cô tròn mắt sửng sốt.

“Haha, nàng ngốc. Em thật dễ bị lừa”. Anh chàng bắt đầu cúi xuống sát mặt cô nàng.

“Khoan đã… Còn hai bác ở đây kìa…”. Shiho đỏ mặt phản đối.

“Giờ này em mới nhớ tới cha mẹ sao? Hai người họ ra khỏi phòng từ lâu rồi, sau khi xuất sắc hoàn thành kịch bản. Mà dù có họ ở đây cũng không thành vấn đề”. Dứt lời, Shinichi táo bạo tấn công và "cuộc chiến lưỡi" bắt đầu.

Ở bên ngoài, bà Yukiko hí hửng rình lén, “Con trai ta thật là giỏi”, đập tay ăn mừng với Hattori. Sự phấn khích của hai người trái ngược với nhóm còn lại: vẻ thản nhiên của Yusaku và Akai, cái nhíu mày của Amuro, nụ cười bối rối của bác Agasa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro