Chap 14 : Liar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Làm cái gì vậy!? – Cô vừa mắng vừa đỡ người bị anh dọng cho ngã dúi dậy. Hành động này đã làm anh càng tin rằng cô và tên nước ngoài ấy có gì đó.


Shinichi lồng lộn – Đi ra ngay! – Anh nắm tay cô giật về phía mình khiến Louis chao đảo.

- Kudou! – Cô vẫy mạnh cánh tay mình.

- Nói đi! Tại sao lại gạt anh?

- Gạt anh? – Cô giật thót mình. "Chẳng lẽ anh đã biết sự thật rồi sao?" Nhưng cô không thể để anh biết được sự thật, cố gắng chiến đấu lại đôi mắt đanh thép từ anh bằng ánh nhìn đầy lạng giá.

- Bây giờ lại còn làm ra vẻ vô tội nữa à?

- Vô tội? Anh nói cái khỉ gì vậy? – Cô cảm thấy bất an, tốt nhất là nên kết thúc cuộc đối thoại này bằng cách đẩy anh về phía cửa – Anh đi về. Về ngay cho tôi!

- Được rồi! – Shinichi gạt tay Shiho – Cô định nói dối tôi đến bao giờ nữa đây? Cô và Ran, các người đều là những kẻ dối trá!

Đáng lẽ cô phải thở phào nhẹ nhõm vì mục đích của anh đến đây không phải là chuyện đó. Nhưng sao bây giờ lòng cô lại nặng trĩu xuống, lần đầu tiên cô thấy anh thất vọng như vậy, và cảm giác bị người mình yêu cho là kẻ dối trá thật sự đau lòng đến thế nào.

- Kudou...

- Tại sao lúc đó cô không nói với tôi? – Anh gục đầu xuống.

- Tôi...

- Cô và Ran đã lừa dối tôi, lái tôi như một món đồ chơi!

- Anh nói cái quái gì vậy?

Bỗng anh phóng tới ép cô vào vách tường – Bây giờ cô định biện hộ sao?

- Bỏ cô ấy ra! – Louis từ đâu xuất hiện sau lưng Shinichi và bóp chặt vai anh.

Shiho nhận ra người đàn ông nguy hiểm bậc nhất trong IDC đang vung đòn sở trường của mình, đó là "Bấm tay". Cô đã từng chứng kiến anh hỏi cung một số tên hung thủ bằng cách lấy từng ngón to dài của mình bóp vào cổ tay của bọn chúng và tùy theo mức độ mà trật hay gãy, dù vẻ mặt anh không hề có biểu hiện cố gắng nào.

Nên cô biết bây giờ Shinichi đang đau biết chừng nào. Mặt anh đỏ tía lên, răng nghiến ken két khiến cô chẳng thể nào kiềm lòng được, liền lên tiếng ngăn – Dừng lại đi Louis!

Louis nhìn cô, đôi mắt anh lúc này kinh khủng hơn bao giờ hết – Cái gì?

- Anh đi chỗ khác đi... - Cô gỡ bàn tay anh ra khỏi vai Shinichi – Làm ơn...

Bỗng trong những tia dạ xanh láy của đôi đồng tử, anh thấy có một nỗi buồn lóe lên nơi Shiho mà anh chưa bao giờ biết. Nó kì lạ lắm, như thể đau vô cùng nhưng không thể nào nói nên lời. Cô làm anh bối rối, dù sao thì ở đây cũng chỉ làm cô khó xử hơn, và đây cũng là lần đầu tiên cô cầu xin anh.

Cuối cùng Louis cũng cất bước đi nhưng không quên bắn cho Shinichi một sự chết người trong đáy mắt.

Shinichi thở hì hục vì cái đau điếng người ban nãy, nhưng anh không nói gì về nó cả bởi nỗi đau duy nhất trong lòng anh bây giờ là sự dối trá của cô.

- Cô nghĩ tôi không biết sao? – Anh cười khẩy – Chúng ta đã có thể đi chung đường... Nhưng! Cô lại.. Chọn! Bỏ! Rơi! Tôi!!

Từng lời từng chữ của anh như ghim vào tim cô, nó khiến cô nhận ra rằng đúng là cô có thể, cô đã ngu ngốc chỉ nghĩ đến người khác nhưng lại làm đau bản thân mình và người mình yêu. Nhưng mà trách ai bây giờ? Lỗi lầm vẫn là lỗi lầm, dù đã từng nói đây là một chuyện tình chứ không là gánh nặng vậy mà nhìn xem, bây giờ chính anh xoay ngược lại cho rằng cô là kẻ giả dối. Cô đã cố gắng chống chọi với mọi nỗi đau để anh có thể quay đầu lại nhưng tại sao anh vẫn cố chấp và bướng bỉnh như thế này!

"Anh vẫn không nhận ra được vấn đề của mình hay sao?" – Tâm trí cô gào thét, nhưng cô không cho phép mình manh động, bởi có những thứ không thể nào nói bừa ra được. Shinichi đã có vợ, ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Mọi người cũng rất ngưỡng mộ họ, bố mẹ anh cũng rất quý cô con dâu mà họ nghĩ sẽ không 1 ai thay thế. Và cô chỉ là kẻ thứ 3! Dù cô biết sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên anh, nhưng nỗi đau này cô đã quen rồi, cô không muốn người khác phải đau lòng thêm nữa...

- Tôi không bỏ rơi anh... - Cô tránh mặt anh cùng với giọt nước mắt lăn dài trên má – Chính anh đã chọn đi mà không có tôi trước.

- Cô... - Mi mắt Shinichi động đậy, hình như anh nhận ra cô đang ám chỉ điều gì... Anh đã chọn đi với Ran, suy cho cùng người rẽ ngoặc cho chuyện tình của anh và cô vẫn là anh. Nhưng sau đó Shiho hoàn toàn có thể chọn ở lại, cô thừa biết anh yêu cô tới mức nào, ấy vậy cô vẫn trơ lì ra, cùng với Ran điều khiển cuộc đời anh như một con rối, không cho anh yêu, khiến anh đau khổ. Bây giờ cô lại còn quay lại trách anh nữa à?

Mặt anh đanh lại, cố kìm nén một thứ cảm xúc lai giữa sự tức giận và đau.

- Nếu anh thấy tôi yêu anh quá nhiều thì cho tôi xin lỗi... - Cố gắng hết sức lạnh lùng – Bây giờ tôi không còn yêu anh nữa... Hình như anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lòng anh đau thắt lại, như mất hết lý trí anh xông vào cô – Louis... là Kaio, đúng không?

Cô bị ép mạnh vào tường, càng ngày càng gần, đôi mắt ấy như muốn nuốt chửng lấy cô.

- Tôi nói thế có đúng hay không? – Anh thở hồn hển, không hiểu sao anh đang cầu nguyện rất nhiều cho câu phủ nhận từ cô.

- Phải.

Tất nhiên Kaio không phải là Louis nhưng cô không ngờ Shinichi lại có thể nghĩ tới nước này mà vẫn không thể nghĩ ra được vấn đề của mình. Và cô nhận ra chỉ còn 1 cách duy nhất để anh tỉnh ngộ.

- Được rồi... - Shinichi buông thỏng 2 tay, không ngờ người phụ nữ mà anh tin tưởng trên đời lại là kẻ dối trá nhất anh từng biết, hết chuyện này đến chuyện khác. Tất cả đều do cô mà ra! Anh thất vọng tới bật khóc, nỗi đau chảy thành dòng trên má. Cuối cùng anh vẫn không thể quên được cái tên Shiho!

Anh hận cô, hận bản thân mình!

"Nếu em đã nói như vậy thì ... tôi xin lỗi vì đã.. làm phiền em.."
Bây giờ người yêu cô đang ở đây, anh chỉ là kẻ thừa thải đáng thương.

Shinichi bước đi không một lời chào, nhưng ánh mắt thoáng qua chỉ còn có màu của nỗi xót xa vô hạn.

Shiho vỡ òa, mục đích đã được thực hiện nhưng sao đau đớn quá!

Bỗng đâu đó hiện lên tiếng nhạc bi thương, từ trong đáy tim, những tiềm thức còn đọng lại trên mi mắt, nhưng người đã bước đi. Một lần nữa.

Never mind, I'll find someone like you
"Anh phải đau khổ vì em bao nhiêu nữa đây?"


I wish nothing but the best for you, too

"Hãy đi đi..."


Don't forget me, I beg
"...Đừng quên anh..."

I remember you said


"Em vẫn yêu anh.."


Sometimes it lasts in love
But sometimes it hurts instead


Nothing compares
"Chúng ta... Đã từng rất hạnh phúc mà?"
No worries or cares

Regrets and mistakes, they're memories made


"Đừng lo, anh sẽ lại quên em thôi..."


Who would have known how
bittersweet this would taste ?
"Ai có thể lường trước vị ngọt đắng đan xen lại đau khổ đến thế này?"
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro