Chap 16 : The little

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phụ nữ là những sinh vật dơ bẩn nhất...– Phía bóng kia văng vẳng âm thanh trầm đục.


Nhưng Shiho có thể nhận ra giọng nói đó, làm tim cô nhói. – Dư hơi.

- Hay nhỉ? – Đôi mắt nhướn lên đã được phần ánh sáng nhỏ nhoi rọi vào, và nó là của Shinichi.

- Chỉ khi anh chết tôi mới không nhận ra anh. – Cô lạnh lùng, đối mặt với người đàn ông đang cố gắng làm mình đau đứng chễm chệ trước mặt. Trách ai bây giờ? Chính cô muốn thế mà? Phải không?

- Vậy à? – Shinichi tiến lại gần, đẩy Louis qua 1 bên, thì thầm vào tai cô – Tôi biết cô sẽ không bỏ về mà...

- Điều đó có quan trọng không? – Shiho nhếch mép, ánh sáng mập mờ táp vào mặt cô khiến đôi mắt cô trở nên ma mị, nó như găm thẳng vào trâm trí đối phương – Tôi ở lại... thì... anh làm sao? Anh... có thể đưa tôi về à?

Nói rồi cô nắm lấy tay Louis. Và nhanh như chớp, Shinichi bắt lấy bàn tay còn lại của cô.

Tim giật cùng lúc với tay, cô rút mạnh ra – Đủ rồi!

Louis liếc tên thám tử da vàng, sau đó quay về phía Shiho, thấy một giọt nước mắt men theo má cô và len vào chiếc khẩu trang khử độc. Biết là chuyện đang trở nên nghiêm trọng, anh phóng tia nhìn chết người cho Shinichi rồi nắm chặt tay Shiho đi đến chân cầu thang.

- Rõ rồi... - Chiếc mặt nạ đã che mất cái ghiến răng của Shinichi nhưng điều đó càng cho cô thấy sự đau khổ trong cái giọng nói run rẩy ấy – Xin lỗi vì đã làm cô khó chịu...

Cô khựng lại vài giây, rồi tiếp tục bước đi với trái tim mà cô có thể nghe được tiếng nó vụn vỡ, kể cả của người bị bỏ lại ở dưới tầng hầm hôi hám kia. Dù không biết vụ án đang và sẽ đi tới đâu nhưng hôm nay cô đã thành công mĩ mãn trong việc khiến anh hận cô. Nhưng cô không biết rằng khoảng 15' trước anh đã từng có 1 thứ niềm tin nhỏ nhoi khi thấy cô đi thật nhanh khỏi tầm với của Louis lúc họ mới vừa ra khỏi lều. Anh đấm vào vách tường, mặc cho bàn tay mình như bể từng mãnh xương.

*** 8:20 AM ***

- Hôm nay mệt thật... – Shinichi giờ đã nguôi giận phần nào, ngồi phịch xuống dưới ghế sofa ở nhà, bên cạnh Ran.

- Anh ăn chút gì không để em đi nấu?

- À – Anh xoa bụng – Anh chưa đói.. Thôi mình lên phòng nghỉ một chút đi...

- Anh lên trước đi, em đi mua sắm một chút...

Khẽ nhìn cô rồi anh quay đầu ôm những mệt mỏi lẩn thẩn bước anh không hề biết rằng Ran đang nói dối, thật ra là chuẩn bị đi ra khỏi nhà và đến một nơi đáng lẽ ra không ai nên tới.

Cô cầm trên tay một cái túi chứa những vật chứng ở hiện trường sáng nay. Trong lòng đầy thấp thỏm và hoài nghi, cô vẫn thấy được điều gì đó trong ánh mắt ấy, khi họ nhìn nhau...

- Chào anh! – Cô mỉm cười vui vẻ, người đứng trước mặt mình và cũng là người mở cửa mở to mắt ngạc nhiên.

- Chào cô – Anh khẽ gật đầu – Cho hỏi cô đến đây có chuyện gì?

- À, tôi đến để đưa đồ cho Shiho, phiền anh có thể cho tôi vào được không?

- Được... - Anh nhướn mày khó hiểu, nhưng rồi cũng mở cửa rộng ra mời cô bước vào nhà.

- Gì cơ?! Ốm á?? – Tiếng người phụ nữ nhỏ nhẹ ngày nào bỗng trở nên sững sốt.

- Gì thế? – Louis xuất hiện nhanh như chớp ở phòng khách.

Không biết chuyện gì xảy ra những Ran vẫn nhanh nhảu chạy vào theo anh.

Dường như chưa nhận ra được sự có mặt của người thứ 3, mái tóc màu nâu đỏ ấy vẫn kê sát vào chiếc điện thoại và lo lắng ra mặt – Được rồi, được rồi, bây giờ thì cô hãy chuyển máy cho Kaio của tôi, nhanh!

- Ehèm, có khách tìm em này. – Vội cắt ngang cuộc nói chuyện của cô, anh phải chặn cô lại trước khi vợ của tên thám tử phiền phức ấy biết được sự thật, bởi đó mới là lý do khiến Shiho phải giấu nhẹm mọi thứ như vậy.

Khẽ giật mình, Shiho đưa mắt nhìn Ran, gật đầu nhẹ chào nhưng không nở một nụ cười nào. Thật ra trong lòng cô đang rất lúng túng nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lặng lẽ đi vào bếp tiếp tục cuộc trò chuyện với "người yêu" thật sự của mình.

- Kaio của tôi? – Ran nhướn mày, Louis là bạn trai của Shiho cơ mà? Tại sao cô ấy là gọi người khác là của mình trước mặt anh như thế?

- À... Kaio là... - Anh ấp úng, bỗng anh thấy có con mèo trèo qua của sổ, nên 1 ý định đã nãy ra trong đầu anh – Con mèo của cô ấy!

- Ồ! Vậy à... Mà khoan! Con mèo làm gì nói chuyện được mà chuyển máy!? – Cô ngạc nhiên.

- Sao? Cô không biết Shiho rất nghiện mèo à? – Anh nhanh nhảu đáp – Chỉ cần nghe tiếng Kaio kêu "meo meo" thôi cũng đủ làm cô ấy vui cả ngày rồi.

- Thế à?

- Phải.

Tự dưng cô thấy sợ sợ anh chàng này, bởi bây giờ khi nhìn vào mắt anh, cô chỉ cảm nhận được một cái nhìn đầy sát khí như bảo cô nếu muốn yên thân thì đừng nói nữa. Thấy một giọt mồ hôi rơi xuống trán người đối diện, Louis mỉm cười "thân thiện", sau đó vớ lấy tờ báo đang đọc dở và giả vờ không quan tâm.

- Chào cô. – Khi Shiho ngồi phịch xuống chiếc sofa thì 2 người kia mới nhận ra sự có mặt của cô.

- Chào cậu! – Ran cười tươi, trái ngược với tâm hồn đang thấp thỏm của cô bây giờ.

- Cô đến đây có chuyện gì?

- Tớ đến đây để đưa cho cậu cái này... - Cô gái tóc đen di nhẹ chiếc túi về phía trước.

- Gì thế?

- Là vật chứng hôm qua, à không, sáng nay, Shinichi bảo tớ... mang qua cho cậu... - Ran ấp úng, cũng phải thôi, bởi cô đang nói dối! Thật ra sáng nay trước khi lên đường về thành phố thì thanh tra tỉnh Yamanashi đã tìm Shinichi nhưng do không thấy anh đâu nên gởi cô với lời nhắn: "Phiền phu nhân đưa túi vật chứng này cho ngài Kudou và nhờ ngài ấy chuyển cho cô Miyano giúp tôi được không ạ?".

Không phải là cô muốn nói dối, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cũng cố lại mối quan hệ này, và nhắc Shiho nhớ về lời hứa ngày xưa. Là do họ bắt buộc cô.

- ... Vậy à... - Nhói tim, Shiho chẳng hề nghi ngờ gì lời nói của Ran, và cũng bởi như thế mà cô tin rằng người đó đã thật sự không muốn gặp cô nữa rồi. Phải vui lên thôi. – Cảm ơn, bà Kudou..! – Khẽ nhoẻn miệng cười như đang mỉa mai. Nhưng lại rất đắng.

- Không có chi! - 3 tiếng "Bà Kudou" đã làm Ran ấm lòng lên hẳn, Shiho không xấu như cô nghĩ, cũng không có ý gì khi về đây. Giờ bên cạnh cô ấy còn có chàng trai tây đẹp rạng rỡ với mái tóc vàng như bắp, chắc chắn sẽ không có gì cản đường mình nữa! "Tốt rồi!".

Một khoảng lặng bao trùm, họ đang nghĩ những tâm tư khác nhau, nhưng chung quy đều về một cá thể nhỏ bé giữa 7 tỉ người trên Trái Đất. Một thì cảm thấy ngất ngây, một thì cảm thấy tên kia có gì đâu mà ai cũng khổ vì hắn nhiều đến thế. Còn lại thì đau đớn tột cùng.

- Xong việc rồi nhỉ? – Louis quyết định lên tiếng cắt đứt cái bầu không khí khó chịu này – Bởi chúng tôi cũng đang có việc... - Anh quàng tay qua eo cô gái bên cạnh, thì thầm vào tai nhưng cố tình để người khác nghe thấy – Đúng không, em yêu?

- À à!~ Tôi hiểu rồi! – Ran ríu rít đứng dậy, gật đầu lia lịa rồi chạy ra khỏi nhà, trái tim cô cũng tưng bừng theo cặp đôi kì lạ ấy.

Shiho liếc Louis với cái nhìn ghẻ lạnh nhất khiến anh cũng phải rùng mình vội buông cô ra. Mạnh ai nấy tiếp tục làm công việc của mình, đó là đọc báo và nghĩ suy. Nhưng rồi mũi cô đột nhiên đỏ gây lên, nấc khẽ.

- Tôi buồn quá... - Cô nghẹn ngào. – Tôi mất anh ấy thật rồi... Mất thật rồi.

- Nghe tôi nói... - Anh lúng túng, nhưng phải giữ bình tĩnh để an ủi cô bởi ngay lúc này anh biết cô đã đến vực thẩm, cái ngưỡng cửa của tổn thương và mất mát cận kề. Shiho ngày nào không bao giờ nói ra những suy nghĩ của mình, nên bây giờ là 1 Shiho đã quá đau khổ. – Cô còn Kaio cơ mà?

Cô quay mặt nhìn anh, sụt sùi, và lúc này cô khóc lên thành tiếng.

- Thôi nào.. – Anh cũng nhận ra mình đã lỡ lời, hãy nhớ chính vì Kaio mà cô không bao giờ có thể quên được Shinichi. – Tôi xin lỗi..

Tự dưng cô nín bặt, đứng dậy và đi vào phòng.

Tại vì sao cô làm thế? Bản thân cô cũng không biết, cô chỉ nhớ ngày xưa cô cũng đã từng khóc và kể về người chị đáng thương của mình. Đó là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác, mà chính là kẻ mình tin tưởng nhất trên đời. Anh ấy đẹp từ từng kí ức đầu tiên, hiện lên rõ nét đủ để khứa vào nỗi đau của cô, về sự mất mát ngay lúc này và 1 sự thật đắng cay rằng anh không hề muốn gặp cô nữa. Ý định của cô đã được thực hiện, cô nên vui mới đúng.

"Anh nghĩ mình tài giỏi lắm à? Thám tử, anh đang bị tôi dắt mũi... Đúng vậy. Tôi, thành công rồi...!"

Thế là cô nghĩ mình nên cười, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Louis thở dài, bây giờ chỉ còn 1 cách duy nhất để giúp cô có được điều mà đáng lẽ cô nên làm sớm hơn. Anh lấy điện thoại, bấm số máy nhà bên Đức của Shiho, và gọi.

****

*** Ngày hôm sau – 11:20 AM ***

Nhâm nhi ly rượu đỏ, tuy ngủ li bì nhưng anh hình như đã thấm thía được điều gì đó, mà cũng chả biết là bao giờ anh cảm thấy không còn niềm tin. Kể từ khi cô đi, anh chỉ mong sao được ngắm nhìn hình bóng ấy trong chốc lát, thế mà giờ người anh không muốn gặp nhất chính là cô.

"Em khiến tôi đau... Có nên không nếu tôi bắt em phải trả giá?" – Anh cười trừ, những suy nghĩ vốn dĩ chỉ dành cho kẻ giết người tâm thần. Cũng như 3 mảnh giấy hắn nhét vào miệng nạn nhân sáng nay. "Mảnh giấy!!!".

"Chết tiệt!", sực ngộ ra mình chưa cung cấp vài cái thông tin khá là cần thiết ấy cho người mà anh đang không muốn gặp, trớ trêu hơn lại không có số điện thoại của cô và tên da trắng kia. Nhưng công việc là công việc, cuối cùng anh vẫn phải bực dộc mặc chiếc áo thun vào, và rảo bước đến nhà Shiho.

**

Công viên phố Keiyany hôm nay nắng chan hòa giữa mùa thu se lạnh, Shinichi định ngồi xuống và hít thở bầu không khí ngất ngây mà lâu rồi anh mới cảm nhận được rõ rệt như thế. Bỗng loáng thoáng đâu đây anh nghe giọng con nít, nó ngọng ngọng và rất đáng yêu.

"Cảm giác này...".

Men theo tiếng hát nghêu ngao ấy, anh bắt gặp một đứa trẻ vận áo khoác màu xanh, đầu đội chiếc mũ len khá to so với mình và che gần hết mái tóc nâu đang tinh nghịch với gió. Nó lùn lùn vừa đi lóc cóc vừa hát lầm bầm khiến anh chợt nở 1 nụ cười.

Rồi người đàn ông ấy cứ bước theo từng bước nhỏ nhắn của nó, nhưng bỗng nó khựng lại làm anh giật mình, rồi khẽ lay đầu về phía sau.

"...Trông quen quá...".

Không nói gì, đứa trẻ tiếng lại gần, anh thẩn người ra cố tìm kiếm điều gì đó quen thuộc thì chiếc khăn choàng cổ đã che mất mũi và môi nó. Chỉ có duy nhất đôi mắt xanh ấy cứ nhìn thẳng vào anh, nhưng lại đầy ngây thơ, thuần khiết, và đẹp long lanh.

- Cháu...

Dừng trước mặt, cậu bé đối diện phát ra từng chữ tiếng Nhật bập bẹ, dúi vào tay anh 1 chiếc lá màu cam chuyển đỏ nhưng chưa hư khô.

- Chú.. kũng muốn... 1 kái.. ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro