Chap 23: Fuji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**6: 32 AM**​
- Ran Mouri...


Tiếng bước chân ngày càng đến gần tới mức cô có thể nghe thấy hơi thở tanh hách phả vào trong không khí lành lạnh của căn phòng. Rồi cô nhớ lại mình đã bất tỉnh nhân sự từ hôm qua tới giờ. Hình như cô đã bị trúng gió, và giọng nói này... "Đêm qua!".
Cô nghĩ kẻ giả mạo ấy đã bắt cóc mình. Toan vung đòn bằng tay thì cô nhận ra hắn đang ở quá gần, và nỗi sợ dần phong toả tâm trí cô.

- Cô vẫn còn đang ngủ à? – Hắn đã ngồi xuống ghế cạnh chiếc giường Ran đang nằm và nâng bàn tay của cô lên – Nếu cô chưa ngủ thì tôi rất muốn kể cho cô nghe một câu chuyện.

Chưa dứt lời hắn đã bế cô lên, dù đã biết cô tỉnh rồi nhưng vẫn để cho cô nheo tịt đôi mắt trong sợ hãi và mồ hôi đầm đìa.

- Cô rất giống với Alice...

****

Chàng trai mang mái tóc vàng óng nhuốm đầy máu hoàn hồn, nhìn xung quanh và sực nhận ra – "Đây chính là căn phòng mà mình đã bắn chết cô ta!".

- 3 năm trước anh có tham gia một vụ giết người liên hoàng tên "Alice ở xứ sở hoa anh đào"... - Từng lời tự tuông ra khẽ khàng – Cô ta đã giết tổng cộng 12 người phụ nữ và xác của họ đều bị rút hết máu... Sau mười tháng anh đã phát hiện ra nơi cô ta ở... Đó chính là núi Phú Sĩ.

**6:41 AM**** 1199 – Keiyani ****​
- Ở đó có một bộ tộc tên Otoko, tức là "Đàn ông". – Louis đưa mắt tránh khỏi ánh nhìn đầy bất ngờ pha lẫn sững sốt của Yukiko – Sau khi Tổ chức Áo đen bị tiêu diệt, tôi đã nhận một nhiệm vụ khác từ FBI và làm tay trong trong cái bộ lạc kì quái này... Và tôi...


- Cậu làm sao?!

- Tôi phát hiện ra cách đây hơn 30 năm Otoko được lập ra từ ba cặp đồng tính nam yêu nhau, vì không chịu được định kiến xã hội chúng đã nảy ra ý định lên núi Phú Sĩ sống. Để có người nối dõi, chúng đã bắt cóc những cô gái đi ngang qua vùng lãnh thổ của mình rồi biến họ thành cổ máy sinh sản. Và những thế hệ nam nhi sau chúng sẽ được dạy cho yêu nhau, còn những người phụ nữ mà chúng thường gọi là Meinu thì bị bắt làm nô lệ cũng như cổ máy sinh sản đó, khi những Meinu đến tuổi dậy thì, họ bị bắt phải đi rút máu của những người phụ nữ khác mỗi tháng để "rửa tội", bởi theo quan niệm của Otoko, "Đàn bà là có tội".

- ... Chúng có vẻ là một tổ chức kín, sao cậu có thể đột nhập vào?

- Cách đây 3 năm, FBI đã bắt được một tên trong Otoko nhưng hắn không chịu khai bất cứ điều gì nên họ đành cải trang cho tôi thành hắn rồi trà trộn vào... - Anh thở dài – Bà có biết vụ Alice ở xứ sở hoa anh đào chứ?

- Tôi biết.

- Cái tên đó chỉ là do cách báo chí gọi cô ta thôi... Chứ thật ra phụ nữ trong Otoko không có tên. Alice là một trong những Meinu, cô ta khá dễ thương, có mái tóc dài ngang hông, và không ngờ điều đó đã làm nao lòng Mao, một người đàn ông Otoko... Rồi hắn lén lút giao cấu với cô ta. – Nói tới đây Louis hớp một ngụm trà mà anh đang cầm bên bàn tay trái – Tôi tiếc một chuyện.. Cô ta có vẻ không độc ác như những Meinu khác, vì mỗi khi giết xong người nào thì tối hôm đó cô ta sẽ thắp một nén nhang.

- Tại sao cậu lại không báo cho FBI bắt bọn chúng? Rõ ràng cậu biết Alice đó không phải chủ mưu mà?

- Có chứ, tôi đã báo cho FBI và vạch ra một kế hoạch tóm gọn ngay hang ổ của bọn chúng nhưng tên cầm đầu rất ranh ma, hắn đã nhận ra được sự vắng mặt của tôi và nhanh chóng đổi địa bàn nên lúc tôi dẫn đội mai phục tới thì Otoko đã biến mất. – Bỗng anh bắn đôi mắt tức giận sang Yukiko – Chính con trai của bà, ngay khi chúng tôi chuẩn bị mò ra hang ổ của chúng lần nữa và tóm gọn thì anh ta đã giết Alice trước.

- Tôi không nghĩ vậy, bởi lúc Shinichi tới nơi thì nó thấy cô ả đang giết người một cách điên loạn, chứng cứ rành rành, còn gì để chối nữa?

- Đúng, nên có thể cô ta đã nổi dậy và giết hết bọn Otoko, nhưng giả thuyết đó cũng như những thông tin tôi điều tra suốt mấy tháng trời đã đổ sông đổ bể, anh ta không nghe FBI.. Rốt cục thì người ta vẫn tin lời của "Thám tử lừng danh nhất Nhật Bản" hơn là một kẻ tay trong vô danh. Nhưng tôi chắc chắn với bà tên hung thủ của vụ án này là Mao, bởi dù hắn có chết tôi cũng nhận ra giọng nói cầm thú của hắn.

- ... Được rồi... Chuyện của Shinichi tôi thay mặt xin lỗi cậu.

- Không sao. Chỉ cần bà giữ bí mật về bộ mặt thật của tôi. – Nói rồi Louis lấy trong hộc bàn bên cạnh của mình ra một viên thuốc màu trắng – Biến tôi thành con trai bà và... Biến bà thành Kaio, vậy là được rồi.

Đột ngột tiếng chuông điện thoại của Shinichi lại vang lên khiến Louis và Yukiko khẽ giật mình nhưng may thay đó là số của Yusaku.

- 'Ran mất tích rồi!'- Đầu dây bên kia thở hổn hển tại biệt thự nhà Suzuki. – 'Hắn cải trang thành Shinichi và đón Ran đi rồi, chúng ta đã đến trễ một bước!'


**6:45 AM** Núi Phú Sĩ***​
- Hắn là gì của Alice chứ? - Anh bồn chồn, vụ án đã kéo anh vào mớ hỗn độn và Shiho cũng thế.


- Có khi nào hắn mới là chủ mưu của vụ án đó... - Cô bình tĩnh nhớ lại cách đây 2 năm Louis có đề cập tới vụ án đó với thái độ tức giận ra mặt và còn nói rằng "Một ngày nào đó tên Thanh tra trịch thượng ấy sẽ phải trả giá". – Có thể ngày xưa anh đã sai.

- Sai? – Anh bàng hoàng đứng phăng dậy, đấm vào cánh cửa bằng tôn đã ghỉ sét, anh không tin mình lại sai, nhất là khi chuyện này liên quan tới rất nhiều mạng người.

- Khoan đã! – Loạng choạng đi đến chỗ anh đang nghiến răng và toát mồ hôi đầy sợ hãi, cô quỵ xuống – Nhìn này, anh đã tạo một khe hở.

Anh mở to mắt, khòm người xuống nhìn qua nó và phát hiện – Một quyển sổ?!

Họ loay hoay tìm thứ gì đó để khều nó vào phía mình nhưng chẳng có thứ gì đủ thon và đủ dài để chui lọt qua khe mà với tới quyển sổ được. Cảm thấy thất vọng, anh bất lực ngồi xuống, tự dưng anh muốn khóc òa lên bởi bây giờ trong anh là hố tội lỗi, anh đã quá tự mãn, đã bỏ qua những lập luận của FBI mà anh cho là vô lý để lúc này anh phải chấp nối chúng lại như một lời khẳng định rằng hung thủ không phải là Alice mà chính là "Mình đã sai"!

- Không được đâu... Chúng ta không thể làm gì hơn nữa đâu...

- Anh chắc chứ? – Shiho nhìn thẳng vào ánh mắt thẩn thờ ấy, qua thứ ánh sáng nhỏ nhoi từ lỗ hỏng trên trần, cô dẫn sự chú ý của anh đến cái cơ thể đang dần mục rữa và lộ ra một thứ màu trắng đục.

- Em ...? – Anh bất ngờ, tuy vậy trong anh vẫn không thể phủ nhận rằng mình đang lấy lại cái niềm tin nhỏ nhoi ấy.

- Em thì sao? – Cô mỉm cười, dù có hơi đắng vị xót xa và sợ hãi – Anh còn ngồi đó? Định để phụ nữ làm việc này à?

Lặng mất vài giây, nụ cười ấy đang tỏa lên trong người anh. Nó khiến anh rạo rực, ấm áp, và một lần nữa, anh muốn mình có cơ hội nhìn thấy cô hạnh phúc, cho nên dù chuyện này có kinh tởm và nhuốm máu tới đâu anh vẫn sẽ cố gắng.

- Được thôi - Anh đến bên cô, khẽ khoác lên người cô bộ vest bên ngoài của mình, nụ cười đặt trưng của Thám tử lừng danh bí ẩn lại xuất hiện trên môi – Người đẹp..

Cô thẩn thờ nhìn anh bóc đoạn xương tay của cái xác với một dáng vẻ mạnh mẽ. Dẫu cô biết anh đang cảm thấy vô cùng tởm và sợ nhưng cô tin anh.

- Xong rồi! – Anh vẫn nở nụ cười ấy.

Sau đó họ đến bên khe cửa hỏng ban nãy và dễ dàng lôi cuốn sổ đó tới. Nó đã bị úa vàng và nhuốm máu phần ngọn.
Họ bồi hồi lật ra và...

"21/03/2012 – Tôi thấy em chết dưới họng súng của hắn ta."

"21/03/2013 – Hôm nay là ngày giỗ của em, tôi mang về cho em một món em thích đây!"

"01/04/2014 – Trên mộ em vừa mới mọc một cái cây, em muốn cho gia vị vào à? Được thôi!"

"21/04/2014 – Lạ thật, gia vị của em lại không cho món ăn như tháng trước nữa, hay là em thích uống hơn nhỉ? ... Cũng được, chỉ cần em muốn là gì tôi cũng chiều!"

"21/05/2014 – Tôi nhớ em."

"21/06/2014 – Bọn cảnh sát khốn kiếp, chúng muốn tranh giành đồ uống của em! Được nếu nó muốn, tôi sẽ chơi với nó tới cùng!"

"21/07/2014 – Hôm nay tôi đã gặp kẻ giết em."

"21/08/2014 – Hôm nay tôi không thu hoạch được gì cả, tôi xin lỗi em, vì tôi đang bận làm mặt nạ của nó".

"21/09/2014 – Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ cho gia vị vào món trước, coi như là cúng cho bọn chúng vậy..."

"21/10/2014 – Shinichi Kudou là một thằng ngu em ạ. Bộ mặt nó khi bắt gặp bản sau của chính mình nhìn tức cười lắm. Nhưng vì nó đã giết em nên tôi sẽ không tha đâu."

"21/01/2015 – Tôi đang chuẩn bị cho một cuộc trả thù, tôi sẽ bắt người yêu của nó, em thấy sao?"

"21/02/2015 – Những con mồi mà tôi cho gia vị cách đây vài tháng trước đã ngấm rồi, ngon lắm em ạ, nhưng bọn chúng lại giành mất nữa rồi. Mẹ kiếp."

"21/03/2015 – ... Tôi yêu em."

"21/04/2015 – Vợ của nó rất giống em, khó xử thật... Nhưng em yên tâm... Tôi bắt gặp nó đang điều tra, nhưng hình như đang giận vợ, tôi không thấy nó mang chiếc nhẫn đó. Nên chắc tôi phải đợi thôi, đợi khi nào nó yêu vợ mình lại vậy mới vui. Em nhỉ? Như em và tôi ấy..."

"21/05/2015 – Hôm nọ tôi đi Đức để truy ra con đàn bà kinh tởm đã giẫm lên mộ của em, nhưng em biết qua đó tôi phát hiện ra điều gì không? Một thằng nhóc giống y chang thằng thanh tra đó."

"22/05/2015 – Thằng nhóc đó giống nó như đúc, lẽ nào là con nó nhỉ?"

"21/06/2015 – Hôm nay tôi lại cho gia vị của em vào món ăn, tôi lại bắt gặp nó ngoài phố. Tôi do dự quá, có nên bắt thằng nhỏ đó về không nhỉ? Chứ bọn chúng giống nhau lắm em à!!"

"21/08/2015 – Thật không ngờ, mẹ của thằng nhóc đó lại là bồ cũ của nó. Tôi đã nghe lén cuộc đối thoại của nó với tên tóc vàng ngoại quốc đấy trong lễ hành huyết một con đàn bà và hai thằng đàn ông đã dám giẫm lên mộ em."

"24/08/2015 – Em biết gì không? Thằng con của nó qua đây rồi đó!"

*********
- Ông Yusaku và FBI đang tìm cách để bám theo chúng ta nhưng hiện tại chưa thể chắc chắn được điều gì nên vẫn phải diễn cho xuất sắc – Louis bây giờ đang trong bộ dạng Shinichi nghiêm giọng khi chiếc xe của mình đã đậu trước căn trọ số 51. - Bà là diễn viên nổi tiếng, hãy diễn cho đạt vai trẻ con nhé.

- Biết rồi, cậu cũng phải nghĩ cho tôi chứ? Con tôi đang gặp nguy hiểm mà! – Bà bực dộc, dưới cái thân hình bé xíu này bà lại càng khó chịu hơn. Nhưng biết sao được, bà sẽ cố gắng, bà không thể để mọi người chết như vậy được.

Anh bế "Kaio" lên và nhanh nhảu tiến vào quầy, có một người đàn ông lùn mặt nhăn nhúm nhưng trông có vẻ rất hiền. – Chào hai người, tôi có thể giúp gì cho hai người?

- Tôi là Chiếc lá màu tía... - Cố dùng giọng lạnh nhất có thể nhưng tim thì đập như điên.

Mặt ông ta biến sắc, không nói không rằng, ông rút trong tủ bên trái ra một chiếc la bàn.

- Cái gì thế ạ? – Kaio giả cầm nó lên, cất tiếng ngây ngô.

Nhưng ông ta không hề ngó ngàng tới, tay ngoắt ra hiệu đi theo mình. Dù đang rất bâng khuâng nhưng vì không còn cách nào khác họ phải bước theo sau. Ông ta dắt qua mấy phòng trọ sau đó dừng chân tại một cánh cửa sắt, ông mở ra.

- Thế này là thế nào? – "Shinichi" thốt lên sau khi bước ra ngoài và điều mình nhận được chỉ là cái đóng sầm cửa một cách khó chịu.

Anh lo lắng... "Chết tiệt!"... Rồi anh suy nghĩ, sực nhớ ra có một nơi khi còn làm tay trong trong Otoko chỉ toàn là những chiếc lá màu đỏ úa. Và anh nhớ không lầm thì nó là hướng tây.
Thế là anh một tay bế "Kaio", một tay đi theo hướng la bàn mà không hề nhận ra thảm lá đó không đơn giản là màu đỏ của những chiếc lá khô.

Thực sự mk rất xin lỗi các bạn. Mấy tháng nay mk ko có thời gian để lên máy. Mong các bạn thông cảm. Mk sẽ cố gắng hoàn thành truyện trong thời gian sớm nhất. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ các truyện của mk.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro