Chap9:Flower Fire - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ... Nguy hiểm tới đâu thì tôi vẫn phải đi. – Shiho dứt khoát, đưa tay ra hiệu xuất phát cho đội cứu hộ tầm 4 người đã chuẩn bị sẵn sàng.


Cả bọn nhanh chống lên được tầng thứ 12. Khu L tức là những khu liên quan đến sản phẩm bắt đầu bằng chữ "L", và trên tờ giấy để lại Shiho đã đoán ra được đó là "Lips". Cô nhìn xung quanh, chết tiệt, biết bao nhiêu là cửa hàng bán mỹ phẩm cơ chứ?

"Nghĩ đi nào Shiho... Nghĩ đi nào. Ở đây mỗi thương hiệu được chia ra từng khóm, để xem... Avon, M.A.C, Lancome, Clinique, Revlon và nơi mình đang đứng là L'Oréal ! Bông hoa năm cánh !''

Cô cất tiếng gọi mọi người nhưng ngay khi môi cô vừa hé thì 'BÙM' cùng lúc 5 khóm thương hiệu đó nổ vang. Nó khiến cả nền nhà rung chuyển và Shiho té nhào xuống đất. Ngọn lửa bao xung quanh như một màn múa nhạc tưng bừng, nó lẳng lơ lấy đi từng bảng hiệu, những miếng cửa kính đổ xuống loảng xoảng chói tai. Cho đến khi mọi người nhận thức được màn biểu diễn đó thì nó đã che lấp đi tầm nhìn của nhau.

Shiho ho mấy cái nhưng không quên hỏi xem mọi người có sao không thì mọi người chỉ đáp lại cùng 1 nội dung : Cô mới là người có sao hay không, chúng tôi sẽ tìm cách xuống dưới và dập lửa.

Đúng thật là vậy, cô đang bị bao vây trong biển lửa, niềm tin của cô cũng như ngọn lửa ấy đang ngày 1 lớn dần. Hi vọng duy nhất của cô bây giờ là Shinichi sẽ có ở nhà kho L'Oréal – "Anh có cùng suy nghĩ với em mà, phải không?"

Mặc cho diện tích ngọn lửa thiêu đốt ấy ngày càng lan rộng ra thì cô vẫn cố gắng đi về phía nơi dự trữ mỹ phẩm. Cánh cửa hiện lên như một tia sáng nhỏ nhoi ghé qua lồng ngực, cô nắm lấy cần vịn cửa, ghì thật chặt, lấy hết sức lực cô hét thật to:

- Shinichi! – Lần thứ nhất, trải qua gần 5s sau, cô gọi lần thứ 2 – Shinichi! – Lúc này cô nấc lên, cô có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập nhanh rất nhanh.

Shinichi ê chề, anh vô cùng mệt mỏi và khó thở, anh đã cố quên đi mọi thứ để tập trung phá án, thế mà ông trời lại trêu ngươi, để anh mắc kẹt ở đây thế này. Mọi kí ức ùa về phá tan cái lạnh da diết, anh nhận ra chúng ấm áp vô cùng, những ngày tháng bên cạnh Shiho sẽ mãi mãi là kỉ niệm đẹp nhất dẫu nó sẽ khó có thể chấp nhận. Khoảng thời gian đó đen huốm vào trong, đầy bụi và những mảnh tình chấp vá nhưng điều đó không hề quan trọng, bởi vì anh biết trong bóng tối bủa quanh đó anh vẫn thấy cô, sáng rực rỡ, lung linh khiến lòng anh có thể sống lành lặng.

Nếu là trước đây, anh sẽ không để mình bất lực như vậy, anh sẽ tìm bằng mọi cách để thoát ra ngoài, được nhìn thấy nụ cười của Ai Haibara kèm lời mỉa mai "Cậu chưa chết à?". Thế nhưng hôm nay, dẫu có muốn sống bao nhiêu, anh lại càng đau đớn bấy nhiêu! Ánh sáng đó đã mất, điều hi vọng duy nhất của anh lúc này là được nghe thấy giọng nói ấy, giọng nói nhẹ nhàng mà đủ mạnh mẽ vực dậy cả 1 con tim sắp ngừng đập. Shinichi nghĩ, nếu bây giờ anh được nghe thấy tiếng của Shiho thì dẫu thế nào anh cũng sẽ cố gắng đứng dậy, chắc chắn.

- Shinichi! Anh chết rồi à? – Là giọng nói đó ! Anh bừng tỉnh, xoay nhẹ vầng thái dương, ghì chặt tai vào tấm cửa.

- Shiho... ? – Anh yếu ớt, anh lập lại – Shiho...

- Shiho, em là Shiho đây ! Shinichi !!! – Cô như vỡ òa, nước mắt trực trào – Anh tránh xa ra, em sẽ phá cửa!

- Shiho, khoan đã Shiho, em không làm được đâu, cánh cửa này chắc lắm, em sẽ bị thương, nó sẽ làm em đau!... Đừng mà em... - Anh gần như van xin, anh đã hứa bảo vệ cô nhưng bây giờ phải để cô vì anh mà đau đớn, anh không làm được.

- Mất anh... Em còn đau hơn! – Shiho quẹt giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Anh câm bặt, câu nói của cô như là một liều thuốc giảm đau mạnh mẽ nhất trên đời. Anh biết anh không hề muốn cô đau khổ, và nếu cô đã chọn cách cứu anh thì anh cũng sẽ cứu lấy chính mình. Shiho hít thở thật sâu, lấy cây cạy cửa ra, tra nó vào khe hở và bắt đầu lấy hết sức bình sinh cô khựi ra.

Bên trong, Shinichi lấy tay kéo ra từ cái khe hở mà ban nãy cô nới ra được 1 chút. Nó rất nặng, rất đau, hồ như ngón tay anh sắp đứt ra từng đốt nhưng anh vẫn ghì chặt lấy nó, anh phải giúp cô. Đúng là như vậy, anh đau 7 cô đau 10. Bàn tay mềm mại ngày nào cũng chỉ làm những việc văn phòng viết rồi gõ thì việc này quả là quá khó khăn. Nhưng cô không hề than vãn, và khoảng 4 phút sau, cho đến khi tay cô rướm máu.

Cô thét lên 1 tiếng khiến lòng Shinichi thắt lại, anh hét lên – Shiho! Shiho!!!!

Cô vẫn tiếp tục nắm chặt bàn tay, lần này cô không thể giấu được tiếng la của mình được nữa, bởi máu từ bàn tay cô đã chảy thành dòng. Nó nhiễu rỉ rã xuống nền đất đầy tro bụi, cái nóng hừng hực của khói lửa đang đến rất gần phía sau lưng, cô biết cô phải cố gắng nhiều hơn nữa!

Nghe từng tiếng Shiho la lên từng đợt lòng Shinichi như đứt từng khúc ruột. Anh xót biết bao người con gái mà anh yêu đang phải thét lên vì đau đớn trong khi anh hoàn toàn vô dụng.

"Đến lúc kết thúc chuyện này rồi!".

- Shiho à, Shiho, bây giờ đếm 1, 2, 3 rồi em và anh cùng giật thật mạnh nó ra nhé? Anh không thể để em đau đến thét khô cả cổ như thế này! – Anh bắt đầu đếm – 1, 2, 3!

- A!!!!! – Cả 2 cùng gào lên, 2 con tim cùng hòa 1 nhịp đập. Và như nhiệm màu, ánh sáng hiện lên rõ mồng một. Nhưng điều mà anh thấy rõ nhất chính là khuôn mặt Shiho, cô mỉm cười, nhưng sâu thẩm trong đôi mắt xanh lành lạnh ấy là sự mệt mỏi, đau đớn. Anh nắm lấy bàn tay cô, nó ướt nhẹp. Đưa tay lên nhìn anh thấy toàn là máu!

Bàn tay cô bị cây nại cửa kẹp sâu hoắm 1 đường, máu tuông ra lai láng. Anh khóc, từng giọt nước anh theo đó mà chảy ra, anh đã làm khổ cô quá nhiều! Mặt cô đang xanh dần đi vì mất máu. Anh như thằng mất trí, giẫy nẩy lên và mắng:

- Anh đã bảo em cứ bỏ mặt anh rồi mà! – Shinichi xé toạt chiếc áo sơ mi của mình và tạo thành 1 dải băng, anh giật bàn tay cô về phía mình, ghì cho cô nắm chặt chỗ vết thương vào dải băng, anh cuốn nhiều vòng rồi buộc nó lại.

Anh nắm lấy bàn tay đang băng bó đó của cô và hôn lên – Anh xin lỗi... - Nước mắt anh tiếp tục lăn dài nhưng đáp lại anh là cái rút tay thật mạnh từ cô.

Đứng trước mặt Shiho là Ran, cô ấy đang nhìn họ và thấy hết tất cả. Cô thấy trong người mình như muốn tan ra theo đống tro tàn đã cháy rụi, nếu như ban nãy cô không chạy xung quanh tìm Shinichi ở những khu khác thì bây giờ cô không phải phát hiện cảnh tượng không nên nhìn này. Bỗng dưng cô cảm thấy tình cảm của mình thật là xa xỉ, những lo lắng, yêu thương mà cô dành cho Shinichi mười mấy năm qua lại không bằng cô gái này hay sao?

Lửa đã được dập tắt, bầu không khí lúc này im tịt dù xung quanh còn có 3 người lính cứu hỏa. Mỗi con người, mỗi cảm xúc, giống như màu tím của 1 tình yêu nhuốm vị buồn thương, màu xám u uất của tội lỗi và màu vàng của nỗi hờn giận, tất cả trộn lẫn lại thành 1 thứ màu vô nghĩa.

*Bíp* - *Bíp* - *Bíp*...

Sự im lặng đã làm dậy lên cái âm thanh mà chẳng ai muốn nghe, đó là bom đếm giờ. Nó nằm chễm chệ trên kệ trên cùng của căn kho L'Oréal, cái "nhụy" của bông hoa rực rỡ. Và điều tồi tệ nhất là nó đang đếm đến giây thứ 17.

*Giây thứ 15* ---- Shinichi ôm lấy Shiho cùng cô gái đang đứng chết trân ra đó và chạy, hét lên "Chạy đi!".

*Giây thứ 11* ---- Mọi người chạy thật nhanh ra chỗ ban công, nơi có 3 chiếc trực thăng ban nãy đã đưa nhóm cứu hộ lên.

*Giây thứ 8* ---- Shiho lách khỏi vòng tay Shinichi .

*Giây thứ 6* ---- Shinichi phóng lên chiếc trực thăng thứ nhất, 3 người lính cứu hỏa lần lượt phóng lên 2 chiếc còn lại.

*Giây thứ 4* ---- Shiho đẩy Ran về phía trước cho cô ấy nắm lấy tay Shinichi.

*Giây thứ 2* ---- Shiho với lấy tay người lính cứu hỏa.

*Giây thứ 1* ---- ...

*Giây thứ 0* ---- "BÙM"!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro