3. Miễn là anh vẫn ở đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" Đừng buồn Megumi-chan"

Tôi nghe thấy tiếng nói và nhìn sang hai cô gái chỉ cách tôi vài mét, mắt cô gái tên là Megumi có vẻ vừa khóc. Tôi đang đứng đợi Kobayashi-sensei dẫn tôi vào lớp giới thiệu và làm quen với những người bạn mới.

"Tớ ổn. Chỉ là tớ tò mò về cô gái mà cậu ấy yêu thôi" giọng cô bạn đó có vẻ rất đau lòng.

"Ồ? Edogawa-kun đã có người mình yêu sao? Tin tức mới đây!"

Edogawa-kun ?

À, vậy là thực sự có một gia đình họ 'Edogawa', ngoài Edogawa Ranpo. Tôi khịt mũi cười và thở dài. Tôi tò mò muốn nghe thêm về câu chuyện của hai cô gái đó, nhưng Kobayashi-sensei bước ra khỏi phòng giáo viên và dẫn tôi đến lớp 2B trường trung học Teitan.

"Cô thực sự rất bất ngờ khi Ai-chan lại trở nên khác biệt như vậy! Trở nên xinh đẹp hơn! À, bạn cùng lớp 1B Teitan của em cũng cùng lớp này đấy" Kobayashi-sensei nói khi chúng tôi đang trên đường đến lớp. Tôi cười.

"Đó là tin tốt dành cho em rồi, sensei. Em hy vọng ba cậu ấy vẫn ổn" tôi trả lời, Kobayashi-sensei nghe vậy cau mày

"Ba? Không pải bốn ư?"

Hả?

"Bốn? nhưng..."

Tôi chưa kịp hoàn thành lời nói của mình thì Kobayashi-sensei đã biến mất vào lớp 2B. Tồi đứng chờ bên ngoài với một dấu chấm hỏi to đùng và trái tim tôi cũng đập nhanh. Trái tim tôi không dám hy vọng quá nhiều, vì không thể nào Kudou-kun vẫn là Edogawa Conan được.

"Mời vào!" Tôi nghe sensei gọi, hít thật sâu va thở ra rồi tôi bước vào lớp.

Một tiếng động lớn làm tôi giật mình, theo phản xa tôi tìm kiếm nguồn âm thanh phát ra. Tôi thấy chiếc ghế đổ xuống sàn, chủ nhân thì đứng dậy. Hơi thở của tôi dừng tôi khi bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

"Conan-kun! Dựng ghế lên và ngồi xuống!"

Khuôn mặt của anh ấy chính xác như trong trí nhớ của tôi, mười năm trước, khi anh ấy uống thuốc giải độc tạm thời APTX-4869. Mười năm trồi qua, vẫn là khuôn mặt ấy, kèm theo nụ cười tự tin vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Bây giờ chỉ hai sự khác biệt: giờ anh ấy đeo kiếng, và biểu cảm của anh ấy rất sốc như thể anh ấy vừa nhìn thấy ma vậy. Đôi môi anh ấy nhấp nháy dường như muốn nói gì đó.

Tất cả học sinh trong lớp im lặng, ánh mắt họ đổ dồn về tôi và anh ấy. Vẻ mặt anh ấy đột nhiên chuyển sang tức giận, anh ấy bước nhanh về phía tôi. Tim tôi đập nhanh hơn, trước khi tôi kịp nghĩ ra mình nên làm gì, thì anh ấy nắm lấy tay tôi kéo tôi ra khỏi lớp, phớt lờ đi lời của Kobayashi-sensei.

"Cậu đang làm tôi đau, Kudou-kun" Tôi hét lên khi Kudou-kun kéo tôi lên sân thượng.

Anh ấy buông tay tôi ra, nắm lấy vai tôi ép vào tường. Hơi thở của anh nặng nề, đôi mắt tỏa ra sự tức giận. Hàng ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi, đặc biệt tôi muốn biết lí do tại sao Kudou-kun vẫn còn xuất hiện trước mắt tôi với thân phận là Edogawa-kun.

"TẠI SAO CẬU KHÔNG BAO GIỜ GỌI CHO TÔI?"

Sao?

"10 NĂM! 10 NĂM CẬU BIẾN MẤT, KHÔNG HỀ NÓI VỚI TÔI, KHÔNG HÈ CÓ LỜI NHẮN NÀO!?"

Kudou-kun ...

"TẠI SAO CẬU LẠI LÀM NHƯ VẬY, HAIBARA?"

Anh ấy có nhớ mình không?

"Cậu làm vậy với bạn bè mình như vậy sao?"

À, đúng rồi, chỉ là bạn bè.

Tôi làm vẻ mặt lạnh lùng để che giấu đi sự thất vọng của mình, tôi bỏ tay của anh ấy ra khỏi vai mình.

"Tại sao tôi phải liên lạc với cậu? Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới tại Mỹ, Kudou-kun. Nếu liên với cậu, Ayumi, Genta hay Mitsuhiko thì sẽ làm cho kế hoạch của tôi khó thực hiện hơn.."

Kudou-kun buông lỏng sự kìm kẹp, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn cứ nhìn tôi.

"Vậy tại sao cậu qua lại?"

Bới vì tôi nhớ anh, và không quên anh được, thám tử ngu ngốc...

Nhưng tôi biết, mình không thể nào nói câu này ra được vì anh ta vừa nói tôi và anh ta chỉ là bạn thôi sao. Bạn bè, phải, vậy thôi và không còn gì nữa. Tôi nhìn đi chỗ khác và lấy cặp bước đi.

"Không phải việc của cậu, Kudou-kun. Cậu không phải là người đặc biệt của tôi..."

Cơn gió mùa hè thôi qua gạt mái tóc ngắn của tôi sang một bên khi tôi đi về phía lối vào sân thượng. Tôi nghe tiếng chân bước nhanh ở phía sau, nhưng tôi không có ý định dừng lại.

"Tên tôi là Edogawa Conan, không phải là Shinichi Kudou. Đừng gọi tên tôi sai nữa, hiểu chưa?"

Rồi anh bỏ đi, để lại cho tôi nhưng dấu hỏi lớn trong đầu.

Edogawa Conan

"Ôi, ngu ngốc! Sao cậu lại hành động như vậy cơ chứ?!"

Tôi kéo điện thoại của mình ra khỏi tai, trước khi chuyên gia tư vấn thám tử Hattori Heiji làm thủng màng nhĩ của tôi.

"Làm sao tớ biết được. Lúc đầu, chỉ ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy Haibara. Nhưng tớ đột nhiên tức giận, nhớ lại trong suốt từng ấy năm mà cô ấy không hề liên lạc với tớ. Nếu cô ấy sống tốt, thì có gì khó gọi đâu?" tôi trả lời cậu bạn thân của mình. Tôi nghe tiếng Heiji hít thở sâu.

"Sau đó thì sao? Cậu có nói rằng cậu không thể nào quên cô ấy và thay vào đó cậu đã yêu cô ấy suốt 10 năm qua không?"

Giờ đến lượt tôi thở dài

"Bỏ đi"

"Sao? Cậu bị ngu hả?"

"Tại cô ấy nói tôi không phải người quan trọng đặc biệt..."

"Rồi sao?"

"Tớ không muốn làm cô ấy áp lực. Nếu cô ấy biết, tớ làm xáo trộn khu vực an ninh của sân bay chỉ để ngăn cô ấy rời khỏi Tokyo, và .... Không thể nào ngừng nhớ cô ấy suốt 10 năm qua, cậu nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy thể nào?"

Hattori im lặng. Tôi cũng khong nói lời nào, cảm giác như thể trái tim mình vừa rơi xuống từ tàu lượn siêu tốc.

"Vậy kế hoạch của cậu là gì? Cố gắng ngừng yêu cô ấy sao?"

"Tớ đã cố gắng làm điều đó suốt 10 năm khi cô ấy không ở bên cạnh. Bây giờ cô ấy quay trở về rồi, liệu tớ có thể ngừng yêu cô ấy không? Tớ không biết, chỉ biết tớ sẽ cứ để như vậy, đến lúc nào hay lúc ấy..."

Mặt trời gần như lặn, bầu trời ánh đỏ hoàng hôn. Khuôn mặt của Haibara cứ hiện lên trong tâm trí của tôi. Cô gái mà tôi chỉ có thể đuổi theo hình bóng trong mười năm trước giờ đã xuất hiện trước mắt tôi vài giờ trước. Tôi sợ rằng đó chỉ là giấc mơ khi tôi tỉnh dậy cô ấy sẽ biến mất.

"Này, Kudou"

"Hả?"

"Chúc may mắn..."

Haibara Ai

Tôi cảm thấy đấy cứ như là mơ. Những giấc mơ ngọt ngào thật tốt khi trở thành sự thật. Tôi đã nghĩ, rời khỏi Kudou-kun sẽ khiến tôi quên đi anh ấy và tôi sẽ yêu một người khác ở Mỹ. Nhưng mười năm qua, trái tim tôi vẫn như vậy không thể chứa thêm ai khác.

Một tháng trước, tôi quyết định từ bỏ và trở về Tokyo. Tôi quyết định học trường trung học Teitan để gặp thành viên của đội thám tử nhí, các cậu ấy sẽ cho tôi biết tình hình của Kudou-kun. Chuẩn bị tinh thần khi gặp anh ấy cùng với Ran-san,.... Nhưng tôi chỉ muốn gặp anh một lần nữa. Tôi không dám hi vọng gì nhiều.

Vừa sắp xếp đồ đạc đến căn hộ mà tôi mới thuê, tôi với lấy điều khiển bật TV. Tâm trí vẫn cứ lơ lửng đến khi tôi gặp Kudou-kun vài giờ trước.

À, ý tôi là, Edogawa Conan...

Tôi không thể ngừng suy nghĩ, tôi chắc chắn viên thuốc giải của mình hoạt động rất tốt. Không có lí do nào để anh ấy từ bỏ trở về Kudou Shinichi nếu anh ấy không uống thuốc.

Nếu anh ấy thực sự không uống, ... tôi không thể nghĩ ra bất cứ lí do nào Kudou-kun từ bỏ thân phận này, không phải anh ta luôn đòi thuốc giải từ mình sao?!

Điện thoại tôi reo lên, một email được gửi tới. Tên của Ayumi hiện lên.

"Ai -chan thật tốt khi cậu quay trở về Tokyo. Đội thám tử đã hoàn thiện rồi! Đây là email của Genta và Mitsuhiko, đừng quên cho hai cậu ấy biết email của cậu nhé!"

Tôi cười. Không chỉ nhớ Kudou-kun, ba người họ là những người bạn đầu tiên của tôi, không bao giờ để tôi cảm thấy cô đơn.

Tôi lướt xuống, khi thấy P.s tôi cau mày rồi đọc tiếp.

P/s: tớ không biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và Conan-kun. Tôi hy vọng vẫn ổn. Conan-kun đã bí mật hỏi tớ địa chỉ email của cậu và cảnh cáo tớ không được nói cho cậu biết. Vì vậy nếu cậu nhận được email từ cậu ấy thì đừng nói là tớ nói nhé?

Tôi cười khúc khích, và quyết định ngừng hỏi tại sao Edogawa-kun không muốn làm Kudou-kun , vì giờ nó không còn quan trọng nữa. Tôi lấy bức ảnh cũ của đội thám tử nhí, được bác Agasa chụp mười năm trước, và đặt nó cẩn thận trên bàn học của tôi. Mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt cậu bé đeo kính đang cười vui vẻ. Tôi mỉm cười.

Chừng nào anh vẫn còn ở đó, em sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, Edogawa Conan -kun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro