The girlfriend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không quan tâm đến miếng gà ướp đang lo lắng thúc hối cô trên chiếc đĩa bạc, Ran cố gắng lắng tai nghe một cách tuyệt vọng những đoạn hội thoại, với hi vọng có thể hiểu gì đó để góp chuyện và gạt bỏ sự im lặng khó chịu sang một bên. Cô đã mất hết cảm giác ngon miệng vì điều này, dù trước mặt cô là một dãy thức ăn Tây xa hoa hấp dẫn. Ran rũ vai, giật nhẹ cổ tay áo khiến nó bị kéo xuống dưới mu bàn tay vài centimet. Cô muốn có cơ hội để nói chuyện, về một vấn đề thông thường hoặc tầm thường một chút, nhưng cho đến giờ, cơ hội ấy vẫn chưa đến.

Ran luôn tự hào về bản thân khi đã nhiều lần được tham dự các bữa tiệc giao lưu hào nhoáng. Mặc dù chỉ nhận được sự giáo dục từ tầng lớp trung lưu, cô hiếm khi cảm thấy mình kém cỏi so với những người nổi tiếng hoặc thuộc tầng lớp thượng lưu bởi cô luôn có bạn đồng hành là chàng thám tử tài hoa, hoặc cô bạn thân quý tộc, và mọi bữa tiệc đa số đều do người cha nổi tiếng giàu có của cậu ấy tài trợ. Với tất cả kinh nghiệm bản thân từng có trên những chiếc du thuyền tư nhân sang trọng, cô cảm thấy mình luôn an toàn trong phạm vi nói năng và cư xử chuẩn mực, với một bộ trang phục thanh nhã và lịch sự trên người.

Tuy nhiên, ngay bây giờ, ngay tại đây, cô nghiêm túc tự hỏi sự tự tin của mình xuất phát từ đâu cơ chứ?

Những con người nổi tiếng tập trung ở đây hoàn toàn không giống với những ngôi sao ca nhạc, những giám đốc công ty thành đạt mà Ran tự cho là nếu đem so sánh chẳng khác nào lấy kim cương trộn lẫn với ngọc trai. Đây là một cuộc tụ họp mang tính quốc tế (hình như lần đầu tổ chức tại Nhật bản với sự tài trợ của một nhân vật mà Ran còn không thể phát âm được rõ tên) giành riêng cho những tinh hoa trí tuệ trên thế giới, những người thông tuệ nhất và có thành tựu trong các lĩnh vực về logic và khoa học. Có những chuyên gia về sinh học và hoá học, những giáo sư vật lý, những nhà toán học đầy tài năng, cũng như các kỹ sư chuyên nghiệp, những thiên tài trong lĩnh vực công nghê mới - và tất nhiên, cả những thám tử tài ba nhất.

Cô không đặc biệt quan tâm đến (hoặc, cô ngượng ngùng thú nhận, không có năng khiếu) trong tất cả các lĩnh vực học thuật này, Ran ở đây vì nghĩ nó là một cuộc hẹn - một buổi hẹn ngọt ngào và lãng mạn - với chàng thám tử thời hiện đại đang được hâm mộ nhất Nhật Bản, Shinichi Kudou. Anh nhận được giấy mời chính thức, và có quyền đi kèm một vị khách khác, vì thế anh mời cô cùng đi. Đương nhiên, Ran đồng ý ngay lập tức - vì hiện nay cô đã là bạn gái chính thức của anh, và xuất hiện bên cạnh bạn trai mình là điều mà một người bạn gái nên làm.

Ran nhấc mắt khỏi bộ váy của mình, nhìn lên chàng trai - người bất chấp bỏ qua bữa tối để say sưa tranh luận bằng vốn tiếng Anh trôi chảy với một người đàn ông tóc vàng mang quốc tịch Đức ngồi cùng bàn. Ran khẽ thở dài, nhưng Shinichi có vẻ không chú ý đến, vô tình bỏ qua cô vì quá mải mê nói chuyện với vị giáo sư đại học uyên bác.

Bạn trai cô không phải là người duy nhất mà cô quen biết được mời tham gia, nhưng biết thêm điều này chỉ càng khiến Ran muốn rời khỏi đây. Heji Hattori cũng được mời tham dự buổi tiệc, nhưng phút cuối, một vụ án hấp dẫn ở Osaka đã níu chân cậu ấy lại (bởi nếu cậu ấy cũng đến, thì chắc chắn sẽ dẫn theo Kazuha và Ran sẽ có người để nói chuyện). Ran thầm nghĩ, nếu Kazuha ở đây chắc chắn cô sẽ bớt lạc lõng hơn.

Tiến sỹ Agasa cũng được mời đến, bởi một số phát minh thành công của ông đã khiến giới khoa học sửng sốt. Ông hiện đang ngồi trong phòng hội nghị cùng một nhóm các nhà nghiên cứu Trung Quốc - những người cực kỳ ấn tượng với kính dò tìm.

Đối với cô gái được coi là người mang đến "bước đột phá to lớn trong ngành hoá sinh học" Shiho Miyano cũng trở thành khách mời vinh dự trong ngày hôm nay. Tối hôm trước, Ran đột nhiên có chút thắc mắc làm thế nào mà người chủ trì buổi tiệc này lại biết về những phát minh của Shiho, đặc biệt là những hiệu ứng cận điểm của cô ấy về Apoptosis và những vấn đề bất hợp pháp liên quan đến nghiên cứu chất độc. Ran cho rằng, có lẽ đối với những người này, mọi phạm trù đạo đức đều không quan trọng bằng thành quả cuối cùng, hoặc có thể họ mời cô ấy vì một số thành tựu ít gây tranh cãi hơn, những thứ mà Ran không bao giờ hiểu được. Thậm chí nếu muốn biết ngay bây giờ, Ran nghĩ, cô cũng không thể kín đáo hỏi người con gái ấy bởi Ran đang ngồi bên phải Shinichi trong khi chỗ của Shiho lại là bên trái anh, nếu nhoài người ra nói chuyện với cô thì thật là bất lịch sự.

Ran miễn cưỡng hướng sự chú ý về chiếc dĩa của mình. Không phải lần đầu tiên từ khi đến đây, sự cô độc đã khiến Ran ước rằng giá như nơi này có những người nổi tiếng, giàu có hơn là những người quá thông minh và trí tuệ. Miên man lạc đến nhiều suy ngẫm khác nhau nhưng cuối cùng, cũng lại quay về với ý nghĩ này. Dường như tồn tại trong thế giới của những người đang có mặt ở đây, danh tiếng và tiền bạc chỉ là phù dù, đều nhỏ nhoi và nhạt nhẽo. Trước đó, khi mọi người vừa mới ngồi xuống để bắt đầu bữa tối, Ran nhìn ra ánh mắt mọi người đều sáng rỡ khi gặp được thần tượng họ mà họ ngưỡng mộ, những người họ chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí và ti vi. Ran gần như bật cười vì cách tôn thờ thần thương lố bịch và thái quá đó cho đến khi Shinichi hăm hở đến gần một người đàn ông người Mỹ - mà anh kể rằng đó là một nhà toán học thiên tài, chuyên gia phân tích siêu đẳng của FBI, cũng là cấp trên của cô Judie. Ran thấy thật chế giễu, khi bản thân chả hiểu quái gì mà vẫn phải nở nụ cười xã giao gượng gạo khó coi, và thầm hi vọng ông ấy sẽ không nhìn sang cô.

Ran giật thót mình thoát khỏi cơn mê khi nghe Shinichi chuyển cuộc hội thoại về tiếng mẹ đẻ, "Vậy nên anh có hứng thú với công việc của một thám tử sao, Gordon-san?". Ran nhìn lên, thấy rằng anh chàng người Đức kia đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông hơi mũm mĩm có mái tóc nâu. Nhìn vẻ về ngoài, cô đoán anh ta có một nửa dòng máu Nhật Bản.

"Uhm phải" Gordon trả lời với một nụ cười thoải mái, đưa tay phủi mấy mảnh vụn thức ăn ra khỏi áo vest của mình. "Mặc dù nó chỉ là sở thích cá nhân của tôi từ lúc còn niên thiếu. Là một nhà hoá học, dĩ nhiên tôi thấy hứng thú với các vấn đề về pháp y hơn cả. Tôi thích làm việc với các bằng chứng đã được xâu chuỗi theo trình tự, cậu biết không, thậm chí tôi cũng không biết liệu mình còn có thể suy luận logic được nữa hay không, nếu như phải dò xét hiện trường vụ án và các xác chết... Dạ dày tôi không xử lý được điều đó đâu!"

Một nụ cười vui vẻ nở rộng trên cả gương mặt Gordon và Shinichi, sau vài giây do dự, Ran cũng mỉm cười đáp lại. Dường như phản ứng im lặng của cô có thể làm nụ cười rộng hơn một chút, nếu có thể.

"Hoá học?" Shinichi hỏi lại, và Gordon gật đầu vui vẻ, "Ngạc nhiên thật! Shiho - à thứ lỗi, ý tôi là Miyano-san cũng là một nhà hoá sinh, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong các vụ án với lượng kiến thức sâu rộng của cổ. Shinichi diễn tả thành ý bằng điệu bộ hơi hướng về cô gái bên tay trái mình - người đang khẽ nhướng đôi mày tỏ ý dò hỏi, khi tên cô bất ngờ được nhắc đến. Muỗng súp lơ lửng giữa chừng trước khi được đưa lên miệng.

"Thật sao?", Gordon dựa hẳn tên lên bàn với sự phấn khích đặc biệt. "Hoá sinh và những vụ án hình sự? Tuyệt vời! Cảm giác thật tuyệt khi được gặp gỡ với những người có chung sở trường với chúng ta, phải không?"

"Cũng khá thú vị", Shiho lạnh nhạt trả lời, sau đó quay lại với bữa tối của mình. Ran nghĩ cô vừa thấy khóe miệng Shinichi khẽ co giật.

Gordon, tuy nhiên, cũng không dễ nản lòng. "Ý tôi là, tôi muốn hỏi lĩnh vực nghiên cứu chuyên sâu của cô là gì? Acid Nucleic? Enzymes? Bản thân tôi thì thích làm việc với chất béo trung tính!", anh ta nói và đấm nhẹ vào bụng mình tạo điểm nhấn. "Cô thấy đấy."

Ran bối rối nhìn vào người bạn trai đầy hiểu biết của mình. Biểu cảm của Shinichi lúc này trông cũng rất mơ hồ, pha trộn giữa bất lực và buồn cười, y hệt một bản sao từ Shiho. Tuy nhiên, một lúc sau, cô gái ấy cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Apoptosis" Shiho lau nhẹ vùng môi của mình bằng một cái khăn trắng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Gordon, "đề tài bảo vệ luận án tiến sĩ của tôi liên quan đến cơ chế tự hủy của các loại tế bào, và đó là lĩnh vực tôi theo đuổi từ trước đến giờ."

Bây giờ, Gordon đã nghiêng hẳn người về một bên bàn "Apoptosis? Một đề tài giành cho những người có tiềm năng vô hạn, dù rằng nó hơi u ám. Quả là ấn tượng. Chờ đã...Luận văn?" Gordon nâng tay chỉnh lại gọng kính của mình, có lẽ nó tụt xuống vì ngạc nhiên quá đỗi. "Cô bao nhiêu tuổi? Ý tôi nói là, cô dường như còn quá trẻ...uhm nhưng thật tuyệt vời, tôi cho rằng đây là lý do tất cả chúng ta tụ họp ở đây, phải không? Chúng ta đều là những người có thành tựu đáng kể trong lĩnh vực của mình. Vậy tôi cũng chỉ vừa mới hoàn thành học vị tiến sĩ cách đây hai tháng!"

Âm lượng của người đàn ông khá lớn nên khi anh ta vừa kết thúc câu nói, Ran nhận thấy từ những bàn khác, nhiều người đã tạm ngừng những cuộc nói chuyện riêng tư và cùng nhìn về một hướng - nơi có câu chuyện vừa gây sự chú ý với họ. Dù hầu hết đã trở lại với bữa tối của mình, vẫn còn không ít người đàn ông tóc vàng điển trai mặc trên người những bộ quần áo độc đáo, vẫn tiếp tục nhìn về hướng họ, điều này khiến Ran hơi đỏ mặt.

"Chuyện gì vậy?", Ran giật mình khi hơi thở ấm áp của Shinichi phả đến gần tai cô. Cô nhanh chóng quay sang nhìn anh, thấy nét mặt có vẻ quan tâm của anh, cô lập tức cúi đầu xuống và đỏ mặt.

"Không, không có gì..." Ran ngừng lại một lúc lâu nhìn những miếng khoai tây trên dĩa. Cô hồi hộp, nhưng vui mừng, vì cuối cùng bạn trai cô cũng nhận ra cô luôn bị lãng quên. Sau đó, cô thở dài, cầm chiếc nĩa lùa những miếng khoai sang một bên dĩa "Chỉ là...."

Nhưng khi cô nhìn lên để nói cho anh nghe những cảm xúc hiện giờ của mình, thì nhận ra anh đã quay lại với câu chuyện của hai nhà hoá học từ bao giờ. Cô như đóng băng tại chỗ, nhìn Shinichi và Shiho trò chuyện với nhau bằng ánh mắt, sau đó họ quay sang nói với Gordon về nội dung những suy nghĩ của họ, cứ người này vừa nói một phần là người kia lập tức tiếp nối theo, đồng bộ hoàn chỉnh từ ánh mắt, cảm xúc đến ngữ điệu.

"Chà, vậy không phải do sức hấp dẫn của apoptosis?", Gordon nói và huých nhẹ vào người đàn ông Đức kế bên. Anh ta có vẻ khá lúng túng khi đột nhiên được mời tham dự vào một câu chuyện với ngôn ngữ anh nghe không hiểu, và anh do dự gật đầu. "Tất nhiên là vậy rồi! Bây giờ thì, Miyano-san...chắc cô là một thành viên của Mensa, phải không?"

(Mensa: câu lạc bộ dành cho những người có chỉ số thông minh (IQ) cao nhất thế giới. Mensa được 2 luật sư người Anh thành lập năm 1946 với mục tiêu tạo ra một tổ chức cho những người có IQ nằm trong "top" 2% dân số. Ngày nay, Mensa có hơn 100.000 thành viên thuộc 100 quốc gia trên khắp thế giới.)

"Vâng", cô ấy vẫn trả lời với giọng điệu không mấy tha thiết, "Từ khi tôi lên bốn."

"Thật sao?" Shinichi đột nhiên hỏi, hay đúng hơn - theo Ran, là thốt lên sửng sốt.

"Sao hả?" cô gái hỏi lại với giọng tự mãn, "Cậu nghĩ điều đó không thể xảy ra sao?"

"Cái gì..? Không, không, tớ không có ý như vậy vậy..." Shinichi lập tức xua tay đảm bảo rằng ý anh không phải như thế, rõ ràng anh vừa giật mình trước ánh mắt sắc bén của cô gái.

"Cậu muốn thêm vài bằng chứng không, chàng thám tử?", cô ấy không thương tiếc tiếp tục công kích anh, "Giấy chứng nhận? Thẻ thành viên? Nhưng tiếc là trên người tớ hiện giờ không có thứ nào trong mấy thứ đó cả"

"Không, tớ tin cậu mà...dĩ nhiên là tin rồi, thật đấy!", anh ấy giơ tay lên gãi đầu với một nụ cười ngớ ngẩn.

Sau khi ngừng lại một lúc, trong khi thái độ phật ý của Shiho đang được Shinichi xoa dịu bằng ánh mắt chân thành, cô ấy quay lại với chén súp của mình. Ran nghe Shinichi thở ra một hơi nhẹ nhõm, trước khi nhìn sang Shiho cầu cứu vì anh chàng Gordon kia bắt đầu tiếp tục cuộc thẩm tra. " Vậy chàng thám tử miền Đông cũng là thành viên của Mensa?"

"Ôi trời!"

Shiho chỉ khẽ nhướng mày liếc về Shinichi, một cái nhìn châm biếm và tự mãn, và cậu ấy đáp lại bằng nụ cười méo xệch.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục xoay quanh các vấn đề về nghiên cứu, dự án, phân tích và điều tra, mặc dù Ran không rõ phần lớn của câu chuyện chính xác là gì. Cô không thể hiểu được những gì Shinichi và Shiho đang nói, cũng không thể lôi kéo Gordon chú ý tới mình một chút bằng đề tài nào khác mà cô biết, và Ran thấy mình càng lúc càng trôi xa khơi cuộc thảo luận.

Cô đã bỏ ý định đóng góp ý kiến vào câu chuyện. Thay vào đó, cô chỉ yên lặng nhìn xung quanh phòng, mơ hồ tự hỏi nhà toán học người Mỹ lúc nãy đã đi đâu, và giành một vài phút để xem một vụ lộn xộn nho nhỏ, khi một chàng trai trẻ ăn bánh pho-mát dâu tây và đánh rơi nó. Cô cảm thấy hơi ghen tị với phong thái ăn uống thoải mái tự nhiên của anh ấy.

Một lúc lâu sau, Ran cảm thấy sự thay đổi đột ngột bên cạnh. Cô nhận ra Shinichi đã kéo ghế đứng dậy, tựa lưng anh ấy vào thành ghế bên hông cô. Ran khẽ nâng đầu mình nhích ra một chút, kéo cổ tay áo anh giật giật. Shinichi hình như không nhận ra. Anh vẫn quay lưng lại và thảo luận với Shiho về vấn đề gì đó bằng cả tiếng Nhật lẫn tiếng Anh.

Ran nhìn xuống chỗ của Shinichi. Đĩa thức ăn đã sạch sẽ, khác hẳn với bên cô, vẫn ngổn ngang dư thừa vài miếng. Kế bên Shinichi, bát súp của Shiho cũng đã hết, và tấm khăn ăn được cô gấp lại, đặt dưới bát súp. Ran cắn môi, cố gắng quên đi những suy nghĩ mông lung và hướng sự tập trung về cách gấp khăn ăn của Shiho ban nãy.

"Sẵn sàng chưa, Ran?" cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Shinichi, ánh mắt nhìn cô thật đặc biệt. Và đôi mắt Ran đi thẳng ra sau, qua bạn trai cô, và chạm với ánh mắt của Shiho. Nhà hoá học ấy vẫn giữ biểu cảm gương mặt một cách trung lập, giống như thờ ơ và dửng dưng, mặc dù Ran cảm thấy hơi lạnh sống lưng khi nhận ra đôi mắt cô ấy lại rất sâu sắc.

"Uhm...xong rồi" Ran đẩy ghế ra và đứng dậy. Trong phút chốc, dường như Shinichi đã đưa tay ra đỡ cô, nhưng không, có lẽ do cô quá tưởng tượng, thay vào đó, anh ấy đi đến bên một đám đông, bên cạnh cậu ấy là Shiho. Ran cố gắng tăng tốc theo để bắt kịp hai người họ, và gần như trượt chân trong đôi giày cao gót mà cô mượn của Sonoko. Cô mừng vì bạn trai cô không nhìn thấy cảnh này.

"Vậy...chúng ta làm gì đây?", Ran hỏi khi đã bắt kịp và ngạc nhiên khi giọng mình hình như hơi khan. Nhưng Shinichi vẫn chưa trả lời, hoặc, cậu ấy không để ý.

"Uhm, chúng ta sẽ chờ các nhân viên dọn dẹp bàn ghế, sau đó âm nhạc nổi lên và bắt đầu khiêu vũ", lời giải thích của Shinichi bị gián đoạn một giây bởi cái khịt mũi đầy chế nhạo từ nhà hoá học thiên tài bên cạnh. Ran tự hỏi nếu Shiho cũng giỏi khiêu vũ thì sao."Còn những người khác...à, ừ như em biết, vẫn nói chuyện và đi dạo đâu đó cho đến sự kiện tiếp theo"

Giao lưu xã hội. Tuyệt vời, Ran nghĩ, trái tim cô chưa hẳn bị đánh chìm. Tuy nhiên, khi các bàn đã được lột bỏ khăn trải, và những người phục vụ kéo chúng ra sát góc tường, Ran vô thức nắm lấy cánh tay của Shinichi. Ran liếc anh và đánh giá phản ứng. Anh nhìn lại cô, hơi mỉm cười một chút khiến Ran bối rối cúi đầu, tự hỏi tại sao mình phải quá bận tâm đến bữa ăn ban nãy cùng những vấn đề học thức cao siêu. Shinichi Kudou, người bạn thời thơ ấu, và giờ đang là bạn trai cô, mới là mối quan tâm hàng đầu.

Đèn mờ đi và tiếng nhạc vang lên, ban đầu một giai điệu với nhịp độ bình ổn kỳ lạ được trình bày bởi một giọng nữ cao cổ điển đã khuấy động bầu không khí. Hầu hết các vị khách tỏ ra hơi lúng túng ở bài đầu, nhưng rồi một nhóm nhỏ nổ ra tiếng cười giòn dã vì trò đùa vui của ai đó. Một vài cặp vợ chồng bắt đầu tham gia với họ, và trước khi bài hát kết thúc, trên sàn đã có rất nhiều đôi đang lắc lư, xoay vòng, một số cặp trông hào hứng hơn hẳn. Tinh thần Ran đã tốt lên đáng kể và cô mỉm cười khi thấy một người đàn ông chuyển động hơi nhanh và suýt dẫm lên váy bạn nhảy của mình, nhắc cô nhớ đến người bạn hậu đậu Eisuke. Ran thì thầm vào tai Shinichi điều đó, và anh mỉm cười nhất trí.

Bài hát thứ ba vang lên, Ran nhận thấy có nhiều nhóm người đã tụ tập lại để nói chuyện, nhưng Shinichi không di duyển về phía họ, dường như muốn đứng bên lề câu chuyện, và chỉ ngắm nhìn những vũ công. Choáng ngợp bởi những tiếng vỗ tay tán thưởng, Ran nhìn qua Shinichi và thấy Shiho đang đứng quay lưng lại với cậu ấy. Ran dường như không thể không thừa nhận rằng, Shiho trông rất tự nhiên trong bộ váy lụa màu xanh tối, rất mềm mại và uyển chuyển, không cách nào che đi những đường cong rất nữ tính trên cơ thể cô ấy.

Shiho thình lình phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa ba người, trong khi mắt vẫn không rời khỏi sàn nhảy. "Tớ sẽ đi lấy một ly Oloroso ở quầy giải khát. Cậu có muốn uống gì đó không?"

"Ah, không phải bây giờ", Shinichi đáp.

"Chắc chứ?"

Ran nhìn Shinichi tròn mắt ngạc nhiên khi quay sang đối diện với gương mặt cô ấy. Cô gái cũng nhận ra hình như mình làm chàng ta bị sốc một chút, đôi mắt cô khẽ nheo lại tia nhìn khó hiểu.

"Không, câu hỏi đó không phải điều cậu đang nghĩ đâu, Kudou-kun", cô nói với giọng mỉa mai, trước khi bắt chéo tay uyển chuyển đi về phía quầy rượu. "Pervert"

"Tớ không...", Ran nghe Shinichi lầm bầm dưới hơi thở lúng túng, và anh nhanh chóng đưa mắt quay lại sàn nhảy. Ran nhẹ nhàng vắt tay qua tay anh, và nhận được một nụ cười khiến cô bừng đỏ mặt.

Một bài hát nữa trôi qua, nhưng bạn trai cô vẫn không hề nhúc nhích, cũng không mời cô nhảy. Ran, thành thực mà nói, cảm thấy đầu gối mình hơi muốn khuỵ xuống, có lẽ do cô đang ở quá gần bên Shinichi, hoặc do cô không ăn đủ no trong bữa tối. Bất kể là vậy, tâm trạng Ran đang rất hưng phấn. Cô không thể chờ đợi được gọi cho Sonoko và Kazuha, kể họ nghe về bữa tiệc này. Kazuha có lẽ sẽ có chút ghen tỵ vì cậu ấy không thể đến cùng Hattori, nhưng Sonoko sẽ sung sướng hét đến banh điện thoại luôn.

Ran nhìn quanh hội trường lần nữa và bắt gặp tiến sỹ Agasa đang vẫy tay chào mình. Cô mỉm cười vẫy tay đáp lại, đồng thời thúc vào hông Shinichi để nhắc anh. Cô cố xác định bóng dáng của nhà toán học trong đám đông, nhưng vô ích. Ran thấy Gordon đang đứng nói chuyện với một nhóm những người đàn ông khác, và cô ngạc nhiên khi thấy anh ta giơ ly rượu về hướng cô và Shinichi với nụ cười và vẻ mặt ngưỡng mộ. Đồng loạt, những người khác cũng quay lại nhìn, khiến má Ran nóng bừng vì xấu hổ. Một người đàn ông nhìn họ có vẻ tò mò, sau đó một lúc, ông tiến về họ.

Ran níu chặt cánh tay của Shinichi, "Uhm...Shinichi.."

"Gì thế?"

"Đó...một người đang đến..." Ran ngừng lại khi người đàn ông đến kế bên họ, cô nhận ra đây là một người Nhật, với một bộ vest lịch sự và kiểu tóc ngắn phù hợp với gương mặt.

"Buổi giao lưu thật tuyệt, phải không?", người đàn ông hỏi Shinichi.

"Uhm, đúng vậy", Shinichi trả lời với nụ cười vừa đủ.

"Cậu là thám tử, phải không Shinichi Kudou? Tôi đã đọc được rất nhiều bài báo nói về thành tích của cậu." người đàn ông mỉm cười. Ông giơ tay ra, và Shinichi lịch sự bắt tay ông, "Kỹ năng phân tích và phán đoán của cậu thực sự rất tuyệt vời"

"Cảm ơn ngài", Shinichi trả lời với vẻ thỏa mãn, dù cậu vẫn tỏ ra rất khiêm tốn. Ran tỏ ra khá vui vì bạn trai của cô không còn tỏ ra khiêu ngạo như trước. Người đàn ông tiếp tục hỏi Shinichi về vài vụ án thành công gần đây và ông ta tỏ ra rất vui vẻ.

Tuy nhiên Ran cũng có cảm giác được rằng đây mới chỉ là phần mở đầu, và nó sẽ dẫn đến một câu chuyện khác. Quả nhiên cô đã đoán đúng.

"Cậu biết không..." người đàn ông nói với chút khác lạ trong giọng nói "Không phải là tôi muốn tâng bốc cậu đâu, nhưng quả thật cậu và bạn gái cậu rất đẹp đôi. Một trong những cặp tuyệt vời nhất mà tôi từng biết!"

Shinichi cũng như Ran, có vẻ hơi giật mình vì có người nhắc đến chủ đề này "Uhm, cảm ơn rất nhiều."

"Thật tuyệt khi cậu có thể tìm được một người đồng hành như thế, có thể thấu hiểu nhau và tâm sự với nhau những vấn đề mà cả hai đều quan tâm bằng trí tuệ phi thường, một người có thể nói chuyện ngang tầm với mình, phải không?" người đàn ông cầm lấy cái que khuấy rượu trong ly của mình. "Tôi cũng có một cô bạn gái, dễ thương và xinh đẹp, nghe có vẻ rất ổn phải không, nhưng chỉ có điều cô ấy không thể hiểu được cơ học lượng tử. Tất cả khiến cuộc hẹn hò của chúng tôi càng lúc càng thêm kì cục." Anh ta cười. "Khi tôi bắt đầu nói về các nghịch lý EPR, còn cô ấy sẽ muốn nói về Prada ... và, thế đấy, cậu có thể đoán được kết quả thế nào."

Anh ta nhấp một ngụm rượu. Shinichi mỉm cười, dù trông anh có chút hoang mang. Ran cũng cũng bối rồi không kém. Chắc chắn, cô có thể hiểu những vụ án của Shinichi, một khi anh đã đưa ra tất cả các bằng chứng và giải thích về các mối liên kết cho cô nghe, nhưng...

"Dù sao, trông hai người thực sự thấu hiểu và yêu thương nhau, và giữa cả hai có rất nhiều sự tương đồng, cậu có thấy điều đó không?" người đàn ông lại mỉm cười lần nữa, với một chút ngưỡng mộ không hề che giấu. "Tôi nhìn thấy trong bữa ăn, hai người có những biểu cảm, phong cách và cảm xúc rất giống nhau, cả nét mặt và thần thái nữa. Cả hai luôn biểu hiện những cảm xúc đó ra cùng một thời điểm. Tôi tự hỏi có phải hai người đã ở bên nhau trong một thời gian rất dài hay không?"

"Phải, chúng tôi quen nhau từ khi còn bé" Shinichi giải thích, cười nhẹ trong khi Ran níu tay anh khẽ khàng. "Và chúng tôi đã là bạn bè thân thiết trong một thời gian dài, chỉ mới trở thành một cặp cách đây không lâu"

"Hai người phải luôn ở bên nhau đấy, kể cả sau này. Bởi hai người là một cặp đôi tuyệt vời, sự kết hợp hoàn hảo của Thượng Đế", anh ta vẫn mỉm cười, chỉ là gương mặt chợt hiện lên chút lo lắng, "Ah, um... điều này thực ra không có ý gì cả... tôi không có ý xâm phạm lãnh thổ đâu... nhưng tôi muốn hỏi ý kiến cậu trước, liệu cậu có vui lòng cho phép tôi mời bạn gái cậu một điệu nhảy hay không?

Điều cuối cùng mà Ran đã từng mong đợi! Cuối cùng cũng đến! Nó khiến Ran đỏ mặt, đôi mắt cô mở to. Dù cô đã đứng bên cạnh Shinichi nãy giờ nhưng người đàn ông này chưa từng nhìn qua cô một lần.

"Cái gì?"

"Chờ đã! Ý tôi là, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy về một vài thứ liên quan đến công việc của mình! Đó... chàng trai ở đó" người đàn ông, rõ ràng đối mặt với gương mặt ngạc nhiên của Shinichi, chỉ một ngón tay cái qua vai và dừng lại tại chỗ Gordon, người đang bận rộn nói chuyện với một người khác "nói rằng bạn gái của cậu là một thiên tài, và rằng cô ấy có lẽ có thể giúp tôi trong dự án mà tôi đang mắc kẹt. Nên là muốn mời một điệu nhảy để dễ dàng mở đầu câu chuyện, vì biết mối quan hệ của cậu với cô ấy, tôi muốn xin phép cậu trước đã."

"Chờ đã..." Shinichi nhìn chằm chằm vào người đàn ông, "Tôi không..."

"Cô gái đằng kia là bạn gái của cậu, đúng chứ?", anh ta nhìn quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại và chỉ tay về cô gái trẻ đang đứng bên quầy giải khát.

Đó là Shiho.

Một khoảng thời gian kéo dài trong im lặng.

"Không..." cuối cùng, Shinichi nghẹn ngào bật ra được một chữ duy nhất.

"Ôi..." người đàn ông đột nhiên dừng lại, quay lưng lại với họ. Đôi mắt của ông cuối cùng đã rơi vào Ran, tay đang nắm chặt lấy cánh tay Shinichi, và ông đặt tay lên miệng. Hành động này tuy không đủ, tuy nhiên vẫn cần thiết, để ngăn tiếng thì thầm vì sốc và gương mặt ngỡ ngàng: "Tôi nghĩ rằng cô ấy là em gái của cậu...!"

Em gái của cậu. Cơ thể Ran cứng đờ.

Cuối cùng, những giây phút ngỡ ngàng cũng đi qua, người đàn ông lắp bắp "Thành thực xin lỗi... tôi... tôi không có ý đó. Tôi cứ tưởng là... mà như tôi đã nói, anh chàng ở đó, Gordon, nói với tôi, cô ấy là... và hai người trông như đã... và rất... giống như..."

"Er, không... không phải, ý tôi...là" Shinichi cũng rơi vào trạng thái lắp bắp như thể vốn từ vựng của anh đã bốc hơi không còn dấu vết, "Cô ấy là....à, là bạn, chỉ là một người bạn của tôi. Tên cô ấy là Shiho Miyano... và bạn gái... uhm, cô ấy không phải bạn gái của ai cả."

"Thật sao?" người đàn ông dường như đã hồi phục với lượng thông tin vừa nhận được. "Vâng, tôi thực sự xin lỗi, vì những hiểu nhầm không đáng có... Thực sự, ý tôi là xin lỗi cả hai người!", anh ta nhìn vào Ran và Shinichi "Tôi đoán là tôi phải đi bây giờ" anh ta lúng túng quay đi "Và chúc may mắn với những vụ án của cậu, Shinichi Kudou. Chúc một buổi gặp gỡ vui vẻ". Và người đàn ông nhanh chóng rời đi, khiến những người bạn của anh ta phải rất vất vả để theo kịp.

Lại thêm một khoảng lặng nữa. Hai người ở lại nhìn nhau chằm chằm, nhưng Ran thấy rõ hình bóng cô không in vào đáy mắt anh ấy.

"Shinichi?" Cô không biết mình muốn hỏi những gì, nhưng cô cần một câu trả lời từ anh. Cô cần anh nói điều gì đó, bất cứ điều gì! Những gì anh đã nói với người đàn ông đó chưa đủ. Anh nói rằng Shiho "chỉ là một người bạn," nhưng anh đã không bao giờ nói to lên rằng cô ấy, Mouri Ran, mới là người bạn gái thực sự của Shinichi Kudou.

"Shinichi...Shinichi??? Trả lời đi!" Cô lắc cánh tay anh lo lắng, cố gắng trong vô ích để anh chú ý đến mình. Nhưng anh vẫn không nhìn vào cô. Anh đang nhìn về phía quầy giải khát. Ran cuối cùng đành từ bỏ, nhìn theo anh đến hướng đó. Người đàn ông cùng những người bạn của mình đã hình thành một nhóm nhỏ vây quanh Shiho, người đang lạnh lùng đứng đó với ly rượu trên tay, nhưng Ran, ngay cả khi ở xa, cũng có thể thấy biểu hiện khó chịu nguy hiểm trên khuôn mặt cô gái.

"Shinichi!"

"Anh..." cuối cùng Shinichi cũng chịu lên tiếng, nhưng không nói được gì hơn. Đôi mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Shiho.

Đột nhiên, xuất hiện một đám đông hỗn loạn. Ran nghe thấy một âm thanh lớn, rồi tiếng thuỷ tinh rơi vỡ loảng xoảng... Rồi những thét tiếng kéo dài, nhưng trước khi cô kịp xử lý tình huống đó, các vị khách trong phòng bắt đầu ùa ra tán loạn. Một số nhân viên đang đứng gần đó lập tức bật dậy, bỏ qua những vị khách đang tháo chạy mà hướng sự chú ý vào trong. Shinichi giờ mới sực tỉnh rời mắt khỏi quầy giải khát và xoay về hướng một đám đông tụ tập xung quanh một thứ gì đó trên sàn.

Những tiếng la hét bằng đủ mọi ngôn ngữ vang lên khắp hội trường, và Shinichi nhìn quanh, cố nắm bắt lấy một ai đó mà cậu nghĩ là biết nói tiếng Nhật đang chạy ra khỏi phòng. Đó là một người phụ nữ, khi chạy qua Ran, cô nghe tiếng bà ấy thét lên "Lạy chúa, ông ấy đã chết!"

"Shin..."

"Kudou-kun", đột nhiên, từ trong trong đám đông hỗn loạn, Shiho xuất hiện trước mặt họ, chiếc váy lụa như khiêu vũ dữ dội trên từng bước chân vội vã của cô gái. Ly rượu cô ấy vừa cầm đã được để lại bàn, với một cái nhíu mày tinh tế, cô nắm lấy cổ tay trái của Shinichi như thể sợ đám người nháo nhác kia có thể hất văng mình đi.

"Một người đàn ông, họ nghĩ ông ta trúng độc. Các nhân viên đang gọi xe cứu thương, cảnh sát cũng sẽ đến ngay thôi. Nhưng nếu cậu không muốn những kẻ tình nghi bỏ đi hết, chúng ta phải trấn tĩnh mọi người lại. Nhanh lên Kudou, nếu cậu không muốn hiện trường vụ án bị xáo trộn, có rất nhiều bác sĩ pháp y nổi tiếng đang bị hấp dẫn bởi cái xác đằng kia đấy."

"Được, chúng ta...", anh đột nhiên ngừng lại trước cái kéo tay của Shiho, đứng nhìn quanh căn phòng náo loạn, nơi có nhiều người đang thể hiện sự hiếu kì xung quanh người chết, rồi quay lại nhìn cô gái - người đã đồng hành cùng anh suốt buổi tối hôm nay, bằng vẻ mặt không chắc chắn.

"Ran..?"

Ran đã im lặng trong giây lát. Shinichi đã không trả lời câu hỏi của cô, cô ấy rất, rất muốn hỏi một câu quan trọng. Nhưng đôi mắt cô nhìn lên, qua những khung cảnh hỗn loạn, cô lại bắt gặp cái nhìn sâu sắc, tinh tế của Shiho một lần nữa.

Cô buông cánh tay mình xuống.

"Đi đi...", bàn tay cô buông thõng xuống trong im lặng, một bên áo trượt khỏi vai, "Đi đi, Shinichi..."

Và cả Shinichi lẫn Shiho không cho Ran thêm chút thời gian để tiếp tục kết thúc câu nói, cả hai vội vã chạy đến hiện trường vụ án, nơi mà chắc chắn một vị thám tử tài hoa cùng một nhà giám định hoá sinh xuất sắc, với khả năng kết hợp đồng bộ, kiến thức sâu rộng, và sự thấu hiểu lẫn nhau, sẽ dễ dàng phá giải vụ án người đàn ông bị đầu độc kia trước lúc cảnh sát đến.

Một cặp đôi tuyệt vời, một sự kết hợp hoàn hảo của Thượng Đế... Lời người đàn ông lúc nãy vọng về trong tâm trí Ran....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro