SHKH 107-109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 107 Nhược điểm con người

Tô Anh nhào vào lòng Tiểu Linh Ngư, quên đi là ngoài họ ra, còn có kẻ khác, hai kẻ khác đang chú ý đến họ.

Trong trường hợp đó, nàng còn nhớ gì được nữa!

Lân Tinh cung chủ từ từ nhắm mắt, mường tượng nơi khóe mắt bà, có hạt sáng long lanh.

Bà đang liên tưởng đến việc gì.

Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm :

- Từ nay, nếu có ai nói với ta rằng, nhân tánh bổn ác, ta mà không tát tay vào mặt kẻ đó, thì không phải con người.

Một quả bưởi chia tư, bất quá mỗi người chỉ được vài ba múi mà thôi, thì có khác nào một gáo nước tưới củi cháy muôn xe.

Mấy múi bưởi rơi xuống dạ dày như mấy hạt cát chìm trong lòng biển.

Tuy nhiên, mấy múi bưởi cũng làm cho họ lên tinh thần được.

Bởi, họ phát hiện ra nhân tánh bổn thiện lương, nếu con người ác độc, là do tập quán mà ra. Nhân tánh vốn thiện lương, chỉ có bị quên, chứ vẫn còn mãi mãi với con người, gặp một dịp nào đó, nó bừng sống ngay.

Nó không bị tiêu diệt dễ dàng, như Ngụy Vô Nha tưởng.

Hiện tại, họ bắt đầu tin là cái chết từ từ đến với họ, không làm sao tránh được.

Biết rằng sắp chết, phải chết, Di Hoa cung chủ chịu nói ra sự bí mật đó chưa.

Nếu chưa, hai bà còn chờ đến lúc nào nữa.

Tiểu Linh Ngư nhìn hai bà, mắt dần dần sáng, bỗng chàng thốt :

- Ta có cách, làm cho tất cả đều sống!

Lân Tinh vụt hỏi :

- Cách gì.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Cách đó, hèn hạ một chút, song nhất định là hữu dụng!

Ai ai cũng chăm chú nhìn chàng.

Chàng từ từ tiếp :

- Ngụy Vô Nha tuy thô lỗ, vô sỉ, song lại thuộc giống si tình. Đến nông nổi này mà lão ta vẫ còn tha thiết với hai ngươi, cái ngôi thần tượng trong tâm của lão, luôn luôn dành cho hai bà. Hiện tại, nếu hai bà đáp ứng sẽ lấy lão làm chồng, nhất định là lão mở lối cho chúng ta ly khai nơi này ngay!

Chàng dám nói lên một câu như vậy!

Tô Anh run sợ cho chàng!

Ngờ đâu, Di Hoa cung chủ ngồi bất động tại chỗ. Hai bà cũng không lộ vẻ phẫn nộ.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt, tiếp luôn :

- Vô luận thế nào, đối với hai ngươi, Ngụy Vô Nha vẫn hoài bão một mốt tình thâm, các ngươi nên hiểu, trên đời này, si tình cỡ như lão, thiết tưởng chẳng có mấy tay!

Chàng vừa theo dõi biến chuyển nơi gương mặt hai bà, vừa tiếp :

- Hai ngươi lấy lão, dù sao cũng vẫn hơn là lấy một kẻ vô tình, vô nghĩa, một kẻ có thể bỏ rơi các ngươi bất cứ lúc nào! Phải vậy không.

Yêu Nguyệt nghiến răng, không nói gì.

Lân Tinh quay đầu về hướng khác, ánh mắt long lanh, mường tượng màn lệ mỏng vừa buông.

Lâu lắm, Tiểu Linh Ngư hỏi dò :

- Cái ngươi hiểu chưa.

Bỗng, Lân Tinh day mặt lại, quắc mắt nhìn chàng, gằn từng tiếng :

- Ngươi có biết là nếu câu đó, ngươi nói ra trước đây vài giờ thôi, thì cái hậu quả đến với ngươi như thế nào chăng.

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Biết chứ! Bởi biết, cho nên ta mới để đến bây giờ nói ra. Ta hiểu, một người sắp chết, có thể thay đổi tâm tưởng!

Lân Tinh hỏi :

- Giả như bây giờ ta muốn rằng Tô Anh lấy lão, ngươi có đáp ứng chăng.

Tiểu Linh Ngư nín lặng rất lâu.

Tô Anh liếc mắt sang chàng.

Sau cùng, Tiểu Linh Ngư thở dài, đáp :

- Bất quá, ta tùy tiện mà nói, chứ ta đâu có nhất định là các ngươi phải lấy lão!

Các ngươi có thể cầm như ta nói nhảm vậy thôi!

Tô Anh cũng thở dài, dịu giọng nối tiếp :

- Ngươi cứ cho ta biết tâm ý ngươi như thế nào, biết được rồi ta có chết, cũng vui!

Tiểu Linh Ngư trầm giọng :

- Chết không phải là điều khốn khó, có lúc dễ dàng như cắn một miếng đậu hủ. Thí dụ, một người đang đi giữa lộ, bỗng từ trên không, một tảng đá rơi xuống đỉnh đầu, vỡ sọ chết ngay. Cái chết đó quá bất ngờ, người chết không hề nghe đau đớn.

Chàng thở dài, tiếp luôn :

- Nhưng, chờ chết mới thật là sự khó! Biết rằng phải chết, không chết ngay được, phải chờ, trong khi chờ, mình hồi hộp, lo âu, nóng nảy, ngoài ra còn phải chống chỏi với mọi cám dỗ làm cho con người mất tư cách, mất danh dự để đổi lấy cái sống thừa! Cho nên chờ chết khó hơn chết ngay!

Tô Anh lộ vẻ ảm đạm!

Chỉ có những người sắp chết mới biết được những thống khổ do sự chờ chết mang đến.

Chỉ nội cái việc luyến tiếc cõi đời cũng đủ cho người chờ chết phải khổ sở!

Tô Anh lau lệ, kêu khẽ :

- Chẳng lẽ chúng ta không còn một điểm nhỏ hy vọng nào.

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc, đoạn thấp giọng thốt :

- Nếu chúng ta giữ được bình tĩnh, cứ ung dung mà chờ chết, thì có thể có một điểm hy vọng!

Tô Anh hỏi :

- Bình tĩnh mà chờ chết, thì còn hy vọng cái nỗi gì nữa.

Tiểu Linh Ngư giải thích :

- Ngụy Vô Nha muốn cho chúng ta từ từ mà chết, là muốn cho chúng ta chịu thống khổ, chúng ta phải nổi điên lên, thậm chí có thể tương tàn, tương sát, có như vậy cái hận của lão ta mới phát tiết được. Lão là con người tàn phế, khiếm khuyết thành sanh tánh bất bình thường, người ta gọi là mất thăng bằng tâm não đó, tự nhiên lão có những tư tưởng bất chánh, bất thường.

Tô Anh thở dài :

- Đúng vậy!

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Nhưng nếu bây giờ, chúng ta bình tĩnh, ung dung chúng ta chết cách êm ái, nhẹ nhàng, thì nhất định là lão không cam tâm, nhất định là lão sẽ thay đổi phương pháp.

Và đó chính là một cơ hội cho chúng ta tìm đường sống!

Tô Anh gật đầu :

- Phải! Nếu lão không quan tâm đến chúng ta, thì chúng ta kể như vô phương thi thố rồi! Chỉ cần lão nhúc nhích, là chúng ta có cơ hội ngay! Bất quá...

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Bất quá lão ta cũng giữ bình tĩnh được như bọn mình, thì tánh mạng của chúng ta tiêu tùng là cái chắc!

Tô Anh chớp mắt :

- Bởi thế, ngay từ bây giờ, chúng ta cần phải nghĩ ra một phương pháp bức bách lão ta, khích lão ta!

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Tự nhiên là vậy!

Tô Anh nhìn chàng :

- Phương pháp gì đây.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Phương pháp đó, chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra.

Tô Anh cắn môi không đáp.

Di Hoa cung chủ không nghe lọt câu chuyện của Tô Anh và Tiểu Linh Ngư.

Bỗng, Tiểu Linh Ngư đứng lên, bước đến trước mặt hai bà, cung cung kính kính thốt :

- Ta, Giang Tiểu Ngư, được cùng chết với Di Hoa cung chủ, được chôn chung một chỗ với Di Hoa cung chủ kể ra cũng có cái duyên phần cao quý lắm! Hiện tại, chúng ta là những kẻ sắp chết, chết gấp, thì bao nhiêu ân oán ngày xưa, cầm như một nét bút gạt ngang, giải trừ trọn vẹn. Vì lý do gì các ngươi muốn cho Hoa Vô Khuyết giết ta, nhất định là hắn chứ không là ai khác. Lý do đó bao gồm một bí mật hay nhiều bí mật. Bí mật gì. Ta muốn hỏi các ngươi.

Di Hoa cung chủ không hiểu tại sao bỗng nhiên chàng hỏi như vậy.

Hai bà giương tròn mắt nhìn chàng chờ nghe chàng nói tiếp.

Rồi chàng tiếp :

- Hiện tại, Hoa Vô Khuyết không có mặt tại đây, mà chúng ta thì không thể thoát ly nơi này. Ta yêu cầu các ngươi cho ta một cái chết sung sướng!

Lân Tinh cung chủ giật mình kêu lên :

- Ngươi định tự sát.

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Phải! Ta đã nói, chết, ta không sợ, nhưng chờ chết là điên trên sức chịu đựng của ta!

Di Hoa cung chủ trầm gương mặt, nín lặng một lúc lâu.

Yêu Nguyệt lắc đầu :

- Không được!

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Đến nông nổi này rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn Hoa Vô Khuyết giết ta nữa sao. Ngươi bắt buộc ta phải sống chờ hắn đến hạ sát ta à.

Yêu Nguyệt thoáng giật mình.

Lân Tinh khẽ giật chéo áo chị, đoạn bảo :

- Được! Ngươi cứ chết!

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Đa tạ! Đa tạ! Ta chết đi, đến trước mặt Diêm Vương nhất định là ta sẽ nói một vài câu về các ngươi.

Tô Anh vụt thốt :

- Ta có hai hoàn độc dược đây, của Ngụy Vô Nha dành cho đồ đệ!

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Ta hiểu, loại độc dược đó mạnh lắm, một hoàn cũng đủ lắm rồi!

Tô Anh cười thảm :

- Ngươi chết, ta không làm sao sống thêm một phút, một giây! Chẳng lẽ ngươi không biết điều đó.

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc :

- Phải! Nếu chết thì nên cùng chết. Chết như vậy, trên đường về âm phủ, chúng ta không đến đổi quá tịnh mịch.

Bỗng có người cao giọng thốt :

- Không chết được đâu! Không! Các ngươi đang lứa tuổi thanh thiếu, lứa tuổi ái ân, sống thêm một ngày là hưởng thêm một phần lạc thú, nếu chết trước lúc phải chết, thì chẳng hóa ra uổng phí mấy ngày sao.

Dĩ nhiên, câu đó do Ngụy Vô Nha phát xuất.

Tiểu Linh Ngư và Tô Anh cùng nhìn nhau thầm nghĩ :

- Quả thật lão ta bình tĩnh, đúng như mình lo ngại, như vậy là khó đối phó rồi!

Ngụy Vô Nha tiếp :

- Giả như các ngươi cảm thấy phiền muộn, thì nên uống một vài chén rượu giải muộn, ta cho rằng được lắm! Ha ha... Rượu thì ta có thừa! Ta sẽ cung cấp cho các ngươi cái thứ khá thơm, ngon!

Từ bên trên, xuyên qua lỗ hổng, lão buông xuống một bình rượu.

Tiểu Linh Ngư đưa tay đón bắt.

Bình thứ hai rơi xuống, Tiểu Linh Ngư đón lấy luôn. Liên tiếp, lão đưa xuống mười hai bình.

Bình không nhỏ.

Tô Anh cau mày, thấp giọng thốt :

- Lão có ý tứ gì. Rượu có thể bổ sung thể lực, nếu từ từ mà uống mười hai bình rượu, chúng ta có thể sống thêm mấy hôm.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Tuy rượu có hiệu năng bổ sung thể lực, song nó cũng làm cho loạn tánh, một người sắp chết uống rượu vào, dám làm liều mọi việc. Ngụy Vô Nha lợi hại thật, mới đưa rượu xuống cho chúng ta!

Tô Anh tiếp :

- Nếu vậy, ngươi còn tiếp đón mấy bình rượu đó làm gì.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý như thế nào.

Tô Anh cắn môi, không đáp.

Tiểu Linh Ngư mang sáu bình rượu đến trước mặt Di Hoa cung chủ, thốt :

- Cái quy củ là thế, mỗi người một nữa.

Yêu Nguyệt bảo :

- Ngươi giữ hết đi! Chị em ta từ lâu không uống một giọt nhỏ.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Nếu từ lâu không uống một giọt nhỏ, thì bây giờ nên uống vài chén. Một người sắp chết, mà chưa biết mùi rượu như thế nào, thì quả thật là sống uổng quá!

Trong khoảnh khắc, chàng đã uống hết nửa bình.

Nếu rượu đó quả thật đắng, cay, thì Di Hoa cung chủ còn dằn lòng mà không uống.

Nhưng, nó thuộc loại Trúc Diệp Thanh, mà lại là thứ thượng hảo hạng, hương bốc phưng phức, chỉ ngửi thôi, cũng thấy khoang khoái rồi, màu nó lại xanh xanh, trong mà sệt sệt tuy không phải là mật, song nó quyến rũ hơn mật.

Màu sắc đáng mê, hương vị đáng mê, ai trông thấy, chưa nếm đã thích thú rồi!

Người ta nói, khi khát, có thể uống độc thủy để giải khát.

Huống chi, không phải là độc thủy. Mà lại thơm, mà lại ngọt!

Lân Tinh cung chủ liếc mắt sang Yêu Nguyệt cung chủ, cuối cùng không dằn lòng được, mở nắp một bình, uống một ngụm.

Không uống thì thôi chả sao, uống một ngụm rồi, bà nghe khí ấm chạy xuống đan điền.

Bà run người lên, dù trong cơ thể đang có khí ấm lưu chuyển. Qua cơn rung, bà thư thái vô cùng.

Làm sao bà không uống ngụm thứ hai.

Bên kia, Tiểu Linh Ngư vừa nhịp vào bình, vừa cất tiếng ca. Chàng ca bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch.

Di Hoa cung chủ vốn có đọc qua bài ca đó, song hai bà cho rằng một tửu quỷ nói năng điên cuồng, chứ lạnh lùng như hai bà làm gì thấu đáo nổi cái hào sảng của một thánh thư.

Nhưng bây giờ thì khác.

Uống mấy ngụm rượu rồi, Lân Tinh cung chủ mới nhận thức cái ý vị siêu thoát của bài ca.

Khi Tiểu Linh Ngư ca đến câu cuối, Lân Tinh cung chủ bắt đầu hốt hận, tại sao bà không sớm uống rượu.

Thành ra, bà đã phí bỏ bao nhiêu năm dài, không biết hưởng cái thú uống rượu.

Vô hình trung, bà lẩm nhẩm :

- Lại đây! Giang Tiểu Ngư! Ta kính ngươi một chén! Ta sẽ cùng ngươi quên đi mối sầu vạn cổ!

Tô Anh sửng sốt!

Nàng không tưởng là Lân Tinh uống cạn một bình được!

Nàng không tưởng luôn bà biến đổi như vậy!

Bây giờ, bà không còn là bà nữa. Bà đã biến thành một người khác rồi.

Nàng có biết đâu, khi bụng trống, người ta dễ uống rượu, uống ít, say nhiều!

Huống chi, Lân Tinh đã uống cạn một bình, cỡ lớn!

Và khi người ta bắt đầu say, thì đừng ai mong ngăn chận uống tiếp, uống miết!

Tiểu Linh Ngư nhìn sang Tô Anh, điểm một nụ cười thốt :

- Hiện tại ngươi tất phải hiểu, cái gì cũng có thể chừa lại mà uống từ từ, duy nhất có rượu thì không!

Tô Anh hỏi :

- Chẳng lẽ ngươi muốn cho bà ta uống đến say.

Tiểu Linh Ngư không đáp, lại ca tiếp một bài tiểu điệu, hàm súc phong lưu tình tứ, nửa tục nửa thanh.

Bình sanh, Lân Tinh chưa hề nghe cái thứ ngôn từ mơn man niềm dục như thế, nên Tiểu Linh Ngư cất tiếng ca, bà đỏ mặt liền, tuy nhiên bà lại nghe một cách say sưa.

Bà nghe trong tâm như có lửa, ngọn lửa càng phút càng cháy mạnh, toàn thân bà nóng ran lên, một thứ nóng vừa ray rứt, vừa đê mê, bà cảm thấy háo hức lạ.

Yêu Nguyệt cũng có uống vài ngụm rượu, song bà còn bình tĩnh, thấy Lân Tinh cạn nửa bình thứ hai, bà cau mày, đoạt lấy chiếc bình, bảo :

- Ngươi say rồi! Không nên uống nữa.

Lân Tinh giật mình, đáp :

- Ai nói tôi say. Chưa bao giờ tôi tỉnh hơn lúc này.

Yêu Nguyệt cao giọng :

- Ta nói ngươi say!

Lân Tinh cung chủ cười lớn :

- Thơ thơ nói tôi say, thế là tôi say sao. Chính thơ thơ say thì có!

Yêu Nguyệt buông xẵng :

- Vô luận say hay không say, ngươi cũng không được uống nữa.

Lân Tinh vụt kêu lên :

- Tôi không cần thơ thơ quan tâm! Tôi muốn uống nữa!

Bà trừng mắt nhìn Yêu Nguyệt tiếpluôn :

- Thơ thơ quan tâm đến tôi nhiều rồi, lâu lắm rồi, kỹ lắm rồi! Hiện tại tôi sắp chết, thơ thơ còn quan tâm đến tôi nữa sao. Đến khi nào thơ thơ mới buông thả cho tôi chứ.

Yêu Nguyệt cung chủ vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ, tuy vật bà thở dài, rồi uống một ngụm rượu thốt :

- Phải! Ta cũng không thoát chết! Ta còn bức chế ngươi làm gì nữa!

Lân Tinh quay đầu hướng về Tiểu Linh Ngư, cười thốt :

- Lại đây! Ta kính thêm cho ngươi một chén nữa! Ngươi là một tiểu tử đáng yêu quá mà!

Tiểu Linh Ngư mường tượng không chú ý đến những gì bà nói, tùy miệ ng hỏi lại :

- Ngươi nhận ra là ta đáng yêu sao lại còn muốn giết ta!

Yêu Nguyệt biến sắc.

Lân Tinh bật cười khanh khách :

- Bí mật đó, chờ sau khi ngươi chết rồi, nhất định ta sẽ nói với ngươi!

Tiểu Linh Ngư thầm than khổ, nhưng lại cười vang dội :

- Được! Giá như ta chết, ta cũng chờ nghe ngươi nói xong, mới đi chầu diêm vương!

Lân Tinh gật đầu :

- Phải như vậy đó!

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Tự nhiên! Nhưng... nếu ngươi chết trước ta.

Lân Tinh đáp :

- Thì ngươi cứ chết theo ta, dọc theo con đường xuống huỳnh tuyền, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Được chết chung với ngươi là một vinh hạnh lớn cho ta, ta sanh ra trên đời quả thật không uổng!

Lân Tinh chớp ánh thu ba, hỏi :

- Thật vậy à. Ngươi cam tâm chết theo ta à.

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Ngươi tưởng chỉ có một một Ngụy Vô Nha si mê ngươi đến điên cuồng thôi à.

Con người đáng yêu thế đó, chính ta... thực sự...

Chàng không tiếp nối bằng lời, dùng ánh mắt mà dứt câu.

ánh mắt chàng dán vào gương mặt bà.

Lân Tinh cười hăc hắc :

- Ta đáng yêu lắm sao. Tại sao những kẻ khác lại cho rằng ta đáng sợ.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Đáng sợ là nói về võ công của ngươi, chứ đâu phải là cá nhân ngươi. Người như ngươi mà là đáng sợ, thì nữ nhân trong thiên hạ đều là mẩu dạ xoa hết rồi còn gì!

Lân Tinh đảo sóng mắt sang Tô Anh, hỏi :

- Chẳng lẽ ta đáng yêu hơn nàng ấy.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu :

- Nàng sánh làm sao được với ngươi. Nếu ngươi chịu lấy ta, ta cưới nhau liền!

Lân Tinh cung chủ cười hịc hịc :

- Tiểu quỷ! Ngươi nhỏ người, song cái tâm không nhỏ!

Họ đối đáp với nhau, tợ hồ xem Tô Anh và Yêu Nguyệt như hai kẻ chết, họ không thấy gương mặt Tô Anh xanh dờn, và Yêu Nguyệt run người lên.

Nhưng, Lân Tinh cứ cười, cười tít, rồi bước đến Tiểu Linh Ngư, ngã vào lòng chàng, cười duyên, thốt :

- Bình sanh, chưa lúc nào ta thấy lòng cởi mở hơn lúc này. Ta...

Yêu Nguyệt hét :

- Ngươi điên rồi!

Lân Tinh cao giọng :

- Thơ thơ ghen phải không. Tại sao cứ mỗi lần tôi gặp dịp khoái lạc, là thơ thơ tìm phương pháp gây thống khổ cho tôi. Bây giờ thì tôi không còn tuân lời thơ thơ nữa đâu! Tôi sắp chết, tôi muốn chết với khoái lạc!

Yêu Nguyệt giật mình, hỏi :

- Ngươi... chẳng lẽ ngươi...

Tiểu Linh Ngư thấp giọng bảo :

- Nếu ngươi muốn, thì trước hết tắt mấy ngọn đèn tại đây đi!

Ngụy Vô Nha vẫn túc trực ở bên ngoài nghe trộm, nhìn trộm.

Đến lúc thấy Lân Tinh cung chủ nhào vào lòng Tiểu Linh Ngư, lão trố mắt tợ hồ lọt tròng.

Toàn thân lão rung lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

Ngờ đâu, đèn vụt tắt ráo.

Tòa thạch thất trở nên tối tăm, xòe tay không thấy ngón!

Lão còn thấy được gì nữa.

Ngụy Vô Nha mường tượng phát chứng điên suýt nhảy choi choi.

Nhiều âm thinh vọng đến tai lão trong đó, lão nghe tiếng cười của Lân Tinh, tiếng hét của Yêu Nguyệt, rồi tiếng gió chưởng dấy lên.

Mường tượng hai chị em Di HoaCung chủ động thủ với nhau rồi.

Kế tiếp Yêu Nguyệt kêu lên một tiếng kinh hãi, tợ hồ bà bị đánh ngã.

Ngụy Vô Nha xuất hạn ướt đầu, lẩm nhẩm :

- Không thể có việc đó! Nhất định Lân Tinh chưa phải là đối thủ của Yêu Nguyệt, bà ấy không đánh ngã nổi Yêu Nguyệt! Nhất định là họ đang dàn cảnh, một mưu mô chi đây!

Suy nghĩ mọi chút lão lại lẩm nhẩm :

- Cũng có thể lắm chứ! Lân Tinh uống nhiều rượu, khí lực gia tăng, Yêu Nguyệt thì kiệt sức, cả hai lại suýt soát võ công. Chắc là Yêu Nguyệt bị hạ!

Nhưng, sau khi Yêu Nguyệt bị đánh ngã rồi, thì việc gì xảy ra nối tiếp.

Bây giờ thì không một tiếng động nào từ trong gian thạch thất tối tăm vọng đến tai Ngụy Vô Nha nữa.

Hoàn toàn im lặng! Một thứ im lặng khả nghi vô cùng!

Ngụy Vô Nha nóng nảy, bồn chồn đến có thể điên lên được!

Lão khổ tâm an bày nhất thiết, từ lâu lắm, để chờ xem cuộc biểu diễn hôm nay.

Lão hy sinh quá nhiều cho công cuộc an bày này.

Nhưng khi cuộc biểu diễn kéo màn, thì lão chẳng trông thấy chi cả.

Lão hấp tấp đẩy xe, đi tìm một ngọn đèn, định đưa ngọn đèn chiếu qua lỗ hổng.

Ngờ đâu, đèn vừa đưa vào lỗ hổng, liền tắt phụt.

Tiểu Linh Ngư vừa thở vừa cười, thốt :

- Không cho ngươi nhìn trộm!

Ngụy Vô Nha nghe lửa đốt trong lòng, mà cũng giống như ngàn muôn con sâu bọ bò, rọ rạy bên trong.

Lão nghiến răng, sau đó bật cười rợn, đáp :

- Ngươi không cho ta xem, ta lại càng muốn xem! Dù chết cũng không thể không xem.

Lão đinh ninh là Yêu Nguyệt lúc đó bị đánh ngã nằm im, còn Lân Tinh và Tiểu Linh Ngư thì còn công phu đâu mà lo đối phó với ai khác.

Chỉ còn lại mỗi một mình Tô Anh! Mà Tô Anh thì có đáng kể gì đâu đối với lão.

Chờ đợi suốt hai muơi năm dài, hao phí bao nhiêu tâm huyết, mới có cái cảnh ngày nay.

Dễ gì lão bỏ qua!

Lão cầm chiếc đèn, ấn nút cơ quan mở cửa.

Cánh cửa nặng vạn cân, từ từ di động.

Ngụy Vô Nha nén thở, tay rung, đèn rung theo, tay kia dùng sức đẩy bánh xe, xe tiến vào. Tưởng tượng cái cảnh sẽ hiện ra trước mắt, lão nghe con tim ngưng đập.

Bình sanh, lão chưa từng bị khích động mãnh liệt như vậy!

Ngờ đâu, trong bóng tối, một tràng cười vang lên lồng lộng, dứt tràng cười, là một câu nói của Tiểu Linh Ngư nối tiếp :

- Ngụy Vô Nha! Cuối cùng rồi ngươi cũng bị ta lừa một lần!

Ngụy Vô Nha giật mình, sợ đến xanh mặt.

Nhưng, dưới ánh đèn, Tiểu Linh Ngư hiện ra, đứng lặng tại chỗ, chẳng làm gì cả.

Chàng hiện ra, trước mặt Ngụy Vô Nha, lão muốn lui, song Yêu Nguyệt cung chủ đã đứng chắn nơi cửa.

Tiểu Linh Ngư bật cười lớn :

- Ta đã biết, không khi nào ngươi dằn được cơn háo hức nhìn trộm! Quả nhiên, không ngoài sở liệu của ta, ngươi dẫn xác đến.

Ngụy Vô Nha thở dài :

- Công dã tràng xe cát suốt hai mươi năm, cát không dựng nên thành, cát không lấp biển, cát lại chôn vùi sanh mạng của ta! Tung hoành từ thuở tóc xanh đến lúc bạc đầu, không ngờ ta phải rơi vào tay một tiểu tử còn hôi sữa mẹ!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Ngươi rơi vào tay đệ nhất thông minh trong thiên hạ là vinh diệu cho ngươi lắm rồi, còn than van oan uổng là nghĩa làm sao. Nếu có ai lập bia nêu danh ta để đời, thì ngươi cũng được đứng tên kèm bên ta, cái tên của ngươi sẽ được lưu truyền vạn thế!

Ngụy Vô Nha phun một bãi nước bọt, gằn giọng :

- Bây giờ, ngươi muốn gì.

Tiểu Linh Ngư xì một tiếng :

- Ngươi phải hỏi nữa sao. Ta còn muốn gì hơn là ngươi đưa bọn ta ra khỏi cái động quỷ này.

Ngụy Vô Nha đáp :

- Ta nói rồi, là...

Tiểu Linh Ngư cười lạnh, chận lời :

- Chẳng lẽ ngươi vẩn muốn là bọn ta phải tin rằng tất cả các lối thoát đều bị phong bế.

Chàng vừa thốt, vừa bước đến gần Ngụy Vô Nha.

Nhìn qua Yêu Nguyệt cung chủ, Ngụy Vô Nha lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh hơn đao.

Sát khí bao trước mặt và sau lưng, sát khí bao trùm!

Ngụy Vô Nha chớp mắt, đột nhiên bật cười lớn thốt :

- Ngươi muốn ta đưa tất cả đi khỏi nơi này à. Rất dễ!

Tiểu Linh Ngư sáng mắt, hỏi liền :

- Lối ra ở tại đâu.

Ngụy Vô Nha đáp :

- Ngay tại đây!

Tiểu Linh Ngư kêu lên thất thanh :

- Ngay tại đây. ở chỗ nào.

Ngụy Vô Nha bật cười khanh khách :

- Hiện tại, ta đã ra bên ngoài rồi, chẳng lẽ ngươi không thấy sao.

Tiểu Linh Ngư kinh ngạc :

- Ngươi hiện tại...

Chàng bỗng ngưng bặt câu nói, mường tượng thấy quỷ hiện, mặt lộ vẻ kinh hoàng, yết hầu kêu rột rột.

Thấy thần tình của chàng cải biến, Yêu Nguyệt kinh hãi, hấp tấp hỏi :

- Cái gì thế.

Tiểu Linh Ngư đưa tay chỉ Ngụy Vô Nha, ngón tay chàng rung rung. Yêu Nguyệt đứng sau lưng Ngụy Vô Nha chẳng thấy được gương mặt của lão.

Tiểu Linh Ngư rung giọng :

- Ngươi bước lại đây mà xem!

Yêu Nguyệt không đợi giục, bước liền.

Bất giác, bà sững sờ.

Lâu lắm, bà mới thốt :

- Chẳng lẽ lão tự sát!

Tiểu Linh Ngư thở ra :

- Lão tự sát! Lão không muốn chúng ta sống sót mà rời khỏi nơi này, kể ra lão cũng có hạng lắm! Dám chết như vậy ta phục thật sự!

Tô Anh bước tới, lạy lão mấy lạy, lệ thảm tuông tràn.

Bỗng Tiểu Linh Ngư kêu lên :

- Không xong!

Chàng phi thân, vọt mình qua cửa ra ngoài.

Yêu Nguyệt liếc mắt sang Tô Anh.

Hiện tại, Tiểu Linh Ngư là đầu não của tất cả. Chàng kêu lên kinh hãi như vậy, ai ai cũng biến sắc.

Lúc đó, Lân Tinh thở đều đều, hơi thở nặng nề. Bà đã bị Yêu Nguyệt điểm huyệt ngủ từ trước.

Yêu Nguyệt toan chạy theo Tiểu Linh Ngư, song nhìn qua Ngụy Vô Nha, bà cúi xuống bế xốc Lân Tinh lên mang đi.

Dù Ngụy Vô Nha đã chết, bà cũng không muốn để Lân Tinh lại đó, thở cái hơi thúi của lão.

Trong lòng động, không có sự gì lạ xảy ra, Tiểu Linh Ngư đứng sờ sờ đó, mặt xanh dờn.

Yêu Nguyệt thấy rõ thần sắc của chàng, nhờ các ngọn đèn còn cháy nguyên vẹn, không ngọn nào tắt cả.

Bà hỏi :

- Việc vì xảy ra.

Tiểu Linh Ngư trầm gương mặt :

- Ngươi không nghe chi hết sao.

Tô Anh thốt :

- Có âm thinh gì đâu.

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Chỉ vì ngươi không nghe chi hết, nên mới đáng sợ.

Tô Anh vụt biến sắc.

Nếu Hoa Vô Khuyết có mặt ở bên ngoài, phá núi mà vào thì ít nhất cũng có tiếng đập đá rầm rầm.

Nhưng hiện tại, chẳng có một tiếng động.

Thế là cái điểm hy vọng cuối cùng của họ, cũng tan biến mất! Tô Anh hỏi :

- Tại sao Hoa Vô Khuyết không phá sơn động nữa. Chẳng lẽ hắn cho rằng không làm sao cứu chúng ta được nên bỏ cuộc luôn.

Tiểu Linh Ngư nhìn sang Yêu Nguyệt một thoáng, đáp :

- Dù biết là không cứu kịp chúng ta, hắn cũng phải vào, để thu thập hài cốt.

Yêu Nguyệt cung chủ sững sờ một lúc, lẩm nhẩm :

- Ta biết tánh khí của Hoa Vô Khuyết, vô luận làm việc gì, không khi nào hắn bỏ dở dang. Nếu hắn dừng tay, hẳn là phải có một việc gì đó, ngoài ý muốn.

Tô Anh cau mày :

- Ngoài ý muốn. Việc gì chứ.

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Nếu đoán được, thì đâu phải là việc ngoài ý muốn!

Yêu Nguyệt bỗng trở nên lạnh lùng :

- Tuy nhiên, ngươi không cần phải lo lắng cho Hoa Vô Khuyết, vô luận gặp việc gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể đối phó với ngươi như thường!

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Tại sao ta lo lắng cho hắn. Hiện tại, ta lo cho ta còn chưa xong, thì giờ, công phu đâu để lo cho kẻ khác.

Tô Anh ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu, tợ hồ khổ suy tư.

Tiểu Linh Ngư đứng trước mặtnàng, nhìn nàng một cách bình tịnh.

Âm u bao phủ khắp lòng động, đèm mờ càng làm cho cái âm u thêm phần lạnh lẻo.

Chẳng rõ tại sao, chàng cảm thấy nàng trở nên đẹp là lùng, ôn nhu hiền dịu lạ lùng.

Nhìn một lúc lâu, chàng đập tay nhẹ lên đầu vai nàng, hỏi :

- Ngươi nghĩ về cái chi đó.

Tô Anh ngẩng đầu lên điểm một nụ cười, ánh mắt ngời lệ, chớp chớp như sao, nhưng sao có phủ một lượt sương mờ.

Xem ra, ánh mắt xa xôi, mông lung, ảo huyền.

Có gì hơn một vẻ đẹp ảo huyền, bởi nó xa tầm tay, bởi nó không sờ mó được.

Nàng vòng tay ôm đôi chân Tiểu Linh Ngư, hỏi lại :

- Tại sao chúng ta không tìm ra cái lối thoát. Ta tưởng hẳn Ngụy Vô Nha còn chừa lại một lối cho lão ta!

Nàng cắn môi, rồi từ từ tiếp :

- Ta đã lưu ý tra cứu khắp bốn phía rồi, các lối thoát đều bị phong bế, nếu vách núi có cửa ngầm, thì ta cũng có thể khám phá...

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Nếu có cửa ngầm, ta cũng khám phá được vậy!

Tô Anh trầm giọng :

- Thế thì cái lối thoát tối hậu đó, ở đâu. Hả. ở đâu.

Tiểu Linh Ngư vụt cười khan :

- Cái lối thoát tối hậu đó ở đâu, ta đã biết rồi!

Tô Anh cùng Yêu Nguyệt nhảy dựng lên.

Như làn gió phát, Yêu Nguyệt bay mình đến trước mặt Tiểu Linh Ngư, hỏi gấp :

- Ở đâu.

Tiểu Linh Ngư từ từ đáp :

- Thực ra, ngươi cũng thấy nơi đó rồi. Bất quá, ngươi không lưu ý đến thôi!

Yêu Nguyệt giật mình :

- Chúng ta vừa rồi có thấy qua chỗ đó.

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :

- Đúng vậy.

Chàng hoành tay ngược về phía hậu, chỉ :

- Nơi góc đó, có một mô đá nhô lên. Hẳn ngươi có thấy chứ!

Yêu Nguyệt kêu lên thất thanh :

- Cơ quan nằm ngay trên đầu mô đá đó.

Tiểu Linh Ngư thốt :

- Trên đầu mô đá chẳng có cơ quan nào cả, nhưng dưới chân mô đá, có một lỗ thông hơi khá lớn. Có lẽ ngươi có nhìn qua.

Yêu Nguyệt trầm ngâm một chút :

- Lỗ thông hơi đó tuy lớn hơn các lỗ khác, song chỉ rộng độ bảy tám tấc, làm sao một người chui lọt.

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Chúng ta quên mất một điều quan trọng! Nếu Ngụy Vô Nha chừa lại một lốt thoát, là lão chừa cho riêng lão, chứ có chừa cho kẻ khác đâu. Lão có thân vóc nhỏ thó, chúng ta không chui lọt vào lỗ hổng đó, chứ lão thì lão chui lọt dễ dàng.

Yêu Nguyệt giật mình. Bà rúng động toàn thân, cơ hồ không đứng vững nữa.

Hy vọng cuối cùng tiêu tan mất rồi.

Chết là cái chắc!

Tiểu Linh Ngư nhìn Tô Anh, nhếch nụ cười khổ, tiếp :

- Trước kia, ngươi nói Ngụy Vô Nha lợi hại đủ trăm bề, ta không tin lắm. Ta cho rằng dù sao ta cũng có thể chế ngự được lão, hiện tại ta mới biết kế hoạch của lão cực kỳ chu đáo cẩn mật, không có một sơ hở nhỏ nào. Lão muốn cho chúng ta chết tại đây, thì chúng ta đừng mong sống sót!

Yêu Nguyệt đột nhiên cất cao giọng :

- Nhưng nhất định là Hoa Vô Khuyết có biện pháp vào đây dù có gặp trở ngại gì, bất quá chỉ sớm hay muộn mà thôi!

Tiểu Linh Ngư cười mỉa :

- Đúng, chỉ có sớm hay muộn mà thôi, song rất tiếc chúng ta không chờ kịp!

Yêu Nguyệt hừ một tiếng :

- Tại sao. Ngụy Vô Nha đã có rượu và bưởi cung cấp cho chúng ta, thì nhất định là lão có tích trữ lương thực cho riêng lão. Chỉ cần chúng ta tìm được số lương thực đó, thì tự nhiên là chúng ta có thể chờ Hoa Vô Khuyết!

Tiểu Linh Ngư gật gù :

- Tìm, tự nhiên là phải được, song rất tiếc là sau khi tìm được, chúng ta chỉ lấy mắt mà nhìn, chứ không thể cho vào miệng.

Yêu Nguyệt lại hừ hừ một tiếng :

- Tại sao.

Tiểu Linh Ngư giải thích :

- Bởi vật của lão ăn, khác với thức ăn của chúng ta dùng. Ta chỉ sợ ngươi không dám nhìn, chứ đừng nói là mó tay vào! Thức ăn của lão là chuột! Mà lại là chuột sống!

Xem tiếp hồi 108 Tìm phương thoát nạn

Hồi 108 Tìm phương thoát nạn

Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư cũng tìm được nơi Ngụy Vô Nha tàng trữ vật thực.

Nơi đó, ngoài mấy vò rượu, chỉ có một lồng chuột, chuột sống!

Nhìn qua chuột, Yêu Nguyệt cung chủ nghe lợm giọng rồi, nói chi đến việc ăn chuột!

Bây giờ thì bà phải nhận là kế hoạch của Ngụy Vô Nha quả thật chu đáo, cẩn mật, quả thật không có một sơ hở nhỏ nào. Chỗ tuyệt diệu của kế hoạch, là lão có chừa lối thoát, song chỉ có mỗi một mình lão chui lọt mà thôi, lão có tàng trữ thức ăn, song chỉ có mỗi một mình lão ăn được mà thôi.

Yêu Nguyệt ngồi xuống, mở nắp vò rượu, uống từng ngụm, từng ngụm.

Tiểu Linh Ngư cũng bợ một vò, kéo Tô Anh bước ra, tuy trong lúc cùng bi cực phẫn, niềm tuyệt vọng tràn lòng, nàng vẫn tỏ ra nhu thuận.

Theo Tiểu Linh Ngư bước đi, nàng rỉ bên tai chàng :

- Ngươi quên những gì Ngụy Vô Nha đã nói chăng.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Lão đã nói gì.

Tô Anh đỏ mặt, ấp úng :

- Lão nói... nói... rượu hợp cẩn của chúng ta!

Tiểu Linh Ngư nhìn sửng nàng, một lúc lâu, chàng ôm nàng vào lòng, cười hỏi :

- Tân nương! Tân nương! Nàng muốn...

Tô Anh cắn môi, cúi đầu, cười e ấp.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Rất tiếc, động phòng của chúng ta lại ở ngay trong hang chuột, thành ra mất cái vẻ nên thơ! Và điều đó thật làm tổn thương đến giá trị của ngươi!

Tô Anh dịu giọng :

- Chỉ cần ngươi... ngươi đối tốt với ta, dù ở trong hang chuột ta cũng mãn nguyện!

Tiểu Linh Ngư bế nàng lên, Tô Anh như phiêu phưởng trong mộng đẹp!

Ngờ đâu, đi được vài bước, Tiểu Linh Ngư chợt kêu lên :

- Hỏng! Hỏng!

Tô Anh kinh ngạc, hỏi :

- Cái gì thế.

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Phòng hoa chúc của chúng ta, chỉ sợ có ác nhân đến đó!

Tô Anh cau mày :

- Ngươi muốn nói Yêu Nguyệt cung chủ.

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Trừ bà ta ra, còn ai nữa.

Tô Anh lắc đầu :

- Không có đâu! Ta nhận thấy hiện tại bà ấy biến đổi nhiều. Bà bắt đầu cảm thông nhân tình, thậm chí ta dám nói là bà biết nghe lời ngươi đó. Như vậy, khi nào bà đeo đuổi gây phiền phức cho chúng ta.

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Mới rồi, chúng ta còn hy vọng tất cả mọi người cùng một lòng một dạ với nhau, là vì ai ai cũng mong trốn thoát nạn cả. Cũng như người đi chung thuyền gặp cơn sóng to, ai ai cũng đồng tâm hiệp lực, quên hiềm khích. Bây giờ thì hy vọng đó tan biến rồi, bà ta không còn thấy cần nhau nữa, thì bà sẽ không buông tha ta!

Tô Anh rung giọng :

- Nhưng... nhưng cái chết sắp đến với chúng ta, không chừa một người nào cả, thì tại sao bà ấy làm thế.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Chỉ vì bà ấy không muốn chết trước mắt ta, bà ấy không muốn cho ta chết về tay kẻ khác. Hiện tại, bà không còn hy vọng Hoa Vô Khuyết vào kịp trong này mà giết ta, cho nên bà phải tự ra tay!

Một bóng người chớp trước mặt chàng, Yêu Nguyệt xuất hiện bên cạnh.

Tiểu Linh Ngư cười khổ, nhìn Tô Anh, lẩm nhẩm :

- Ta nói không sai mà! Có lúc, ta hy vọng mình đoán sai, càng đoán sai càng có lợi cho ta!

Yêu Nguyệt lạnh lùng :

- Các ngươi đã nói hết chuyện chưa.

Tô Anh chớp mắt, mỉm cười :

- Chuyện dài mà bà! Chưa dứt đâu!

Yêu Nguyệt cung chủ tiếp :

- Được! Ta cho các ngươi một khắc nữa! Hãy nói gấp với nhau đi!

Tô Anh thăm dò :

- Dù sao thì bọn tôi cũng sống không hơn mấy hôm nữa, bà vội chi thế.

Yêu Nguyệt đáp :

- Dù cho là một ngày, cũng không được, nói gì mấy hôm! Các người chết ngay bây giờ là vừa!

Tô Anh lại hỏi :

- Tại sao phải chết ngay.

Yêu Nguyệt buông gọn :

- Tại ta muốn giết các ngươi, chứ còn tại sao nữa. Các ngươi phải chết trước ta, các ngươi phải chết vì tay ta!

Tô Anh liếc mắt sang Tiểu Linh Ngư, cười thảm, thốt :

- Tốt! Sớm muộn gì, chúng tôi cũng không khỏi chết, bà đã hứa cho chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau thêm mấy câu nữa, thì bà cũng đừng học theo sách của Ngụy Vô Nha ở một bên, nghe trộm!

Tiểu Linh Ngư đưa Tô Anh đi đến một góc xa xa, thì thầm với nhau, chàng rù rì nói, nàng gật gật đầu.

Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ngươi hiểu rồi chứ.

Tô Anh buồn thảm :

- Hiểu. Còn ngươi... phải cẩn thận cho lắm nhé!

Yêu Nguyệt cung chủ cười lạnh :

- Dù có cẩn thận bao nhiêu cũng vô ích. Bước lại đây!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Muốn giết ta, cứ lại đây mà giết, sao ngươi không lại.

Yêu Nguyệt tức uất đến biến sắc mặt.

Lập tức, chàng tung mình lên, đánh ra ba chưởng.

Chưởng rất nhanh, rất mạnh, rất độc, có cái tên là Sát Thủ Tam Chiêu, trên giang hồ không mấy ai tránh khỏi.

Nhưng, đối với Yêu Nguyệt cung chủ, sự tấn công của Tiểu Linh Ngư chẳng khác nào một trò trẻ. Bà không hề nhúc nhích, thế mà ba chưởng của chàng tợ hồ không chạm đến chéo áo của bà.

Tô Anh biết ngay, Tiểu Linh Ngư còn lâu lắm mới là đối thủ của Yêu Nguyệt.

Nàng không muốn nhìn nữa, cúi đầu lầm lủi bước đi.

Tiểu Linh Ngư bật cười lớn :

- Ngươi thấy chưa, công phu đó, ngươi truyền cho ta, bây giờ ta đem ra đối phó với ngươi.

Yêu Nguyệt cung chủ cười lạnh :

- Đem công phu do chính ta truyền, đối phó với ta, rõ thật ngươi nuôi mộng!

Tiểu Linh Ngư vẫn cười :

- Ngươi tưởng rằng ta đánh không thắng ngươi. Hắc hắc! Chỉ sợ vị tất!

Chàng cứ đánh, càng đánh càng nhanh, càng mạnh, càng độc. Chàng không hề có vẻ khiếp hãi. Tay đánh ra, rít gió vù vù. Chàng đã dùng đủ mười thành công lực.

Song vô luận chàng đánh như thế nào, Di Hoa cung chủ chỉ phất tay lên, là chiêu thức của chàng hóa giải, vô ảnh, vô tung.

Bà bây giờ mới chịu nhích động thân hình như mây trôi, nước chảy, tay vung như thiếu nữ rãi hoa, chiêu thức cực kỳ đẹp.

Trước sau, bà không hề sử dụng tuyệt kỹ Di Hoa Tiếp Ngọc. Mà bà cũng không sử dụng những chiêu sát thủ.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt bật cười vang :

- Thực sự ngươi có muốn giết ta không. Hay là ngươi định đùa cợt với ta.

Yêu Nguyệt lạnh lùng :

- Cá đã vào lưới rồi, ta còn gấp làm gì.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Đau lâu không bằng khổ ngắn, ngươi không gấp, bọn ta lại gấp.

Yêu Nguyệt đáp :

- Ta muốn ngươi chết giờ nào, thì đến giờ đó ngươi mới được chết. Ngươi muốn chết sớm cũng không được mà muộn cũng không luôn.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Thế ngươi muốn cho ta chết lúc nào.

Không đợi Yêu Nguyệt đáp, chàng cười, tiếp luôn :

- Có lẽ ngươi chờ ta thi triển hết sở học, rồi mới ra tay.

Yêu Nguyệt hừ một tiếng :

- Tại sao ta phải làm thế.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Ngươi cần phải hiểu cái phương pháp dụng lực của ta như thế nào, mới thi triển công phu Di Hoa Tiếp Ngọc được, phải vậy không.

Miệng không ngừng thốt, tay không ngừng vung, chân không ngừng nhảy, luôn luôn nhìn Yêu Nguyệt, theo dõi từng cử động của bà.

Thần sắc của Yêu Nguyệt biến đổi liền, chừng như Tiểu Linh Ngư nói trúng tâm ý của bà.

Bà lạnh lùng thốt :

- Ta muốn sử dụng môn Di Hoa Tiếp Ngọc lúc nào là sử dụng, ngươi khỏi phải nóng nảy!

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Còn ngươi, ngươi khỏi cần phải lừa ta. Ta đã khám phá bí mật trong công phu Di Hoa Tiếp Ngọc của ngươi rồi, ngươi có muốn cho ta nói ra không.

Yêu Nguyệt cười lạnh :

- Ngươi chưa xứng đáng đề cập đến mấy tiếng Di Hoa Tiếp Ngọc đâu! Đừng tưởng là thông minh mà lầm!

Tiểu Linh Ngư bĩu môi :

- Tại sao ta không xứng đáng. Di Hoa Tiếp Ngọc của ngươi có đáng kể gì đó mà ngươi cao mặt. Bất quá, là một công phu chuyên mượn công lực của đối phương mà dùng để quật lại đối phương, có khác gì Tứ Lượng Bát Thiên Cân của phát Võ Đương, hay Thiên Y thập bát trận của Thiếu Lâm đâu. Chỉ vì ngươi xuất thủ cực nhanh, khi đối phương chưa phát xuất trọn vẹn công lực thì ngươi đoạt lấy tiên cơ rồi chuyển hướng công lực của đối phương trở lại, người ta không thấy kịp, nên cho là thần diệu. Thêm vào đó, ngươi lại vẽ vời để tăng phần kỳ bí, biến giản đơn thành phức tạp, có thế thôi.

Chàng dừng lại ở chỗ đó.

Yêu Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc.

Bà cao giọng hỏi :

- Ngươi còn biết gì nữa.

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Trên thế gian, có biết bao nhiêu việc, mới xem thì tuyệt diệu phi thường, song xét kỹ lại thì không đáng giá một đồng tiền.

Chàng dừng một chút, lại tiếp :

- Giả như, nếu ngươi biết được một người nào đó, công kích ngươi, lực lượng của y phát xuất từ hai nơi Phù Xa và Xung Điền tại Đan Điền, rồi đi qua các huyệt Phúc Kiết, Đại Hoàng, Thiên Khê, rồi vào huyệt Châu Vinh, sang qua huyệt Dũng Truyền thuộc bộ Thiếu Âm Kinh....

Chàng lại dừng, rồi tiếp :

- Lực đạo đó, từ Thái Âm Kinh chuyển sang Thiếu Âm Kinh, nhất định là có đi qua các huyệt Thiếu Phủ, Thiếu Xung mà phát xuất ra ngoài, lực đạo đó đương nhiên tập trung lại xống tay. Phải vậy không.

Yêu Nguyệt nghe đến xuất thần, thân pháp dần dần chậm lại, bà từ từ gật đầu :

- Phải!

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Cho nên, ngươi không đợi lực đạo đó vào đến hai huyệt Thiếu Phủ và Thiếu Xung, khi nó đến đoạn giữa hai huyệt Thanh Linh và Thiếu Hải, ngươi xuất thủ đẩy nó trở lại liền.

Yêu Nguyệt không dằn lòng được, buột miệng kêu lên :

- Đúng vậy!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Lực đạo đó, ở khoảng giữa hai huyệt Thanh Linh và Thiếu Hải, bị đẩy trở lại, chân khí phản nghịch tự nhiên gân thịt bị co giật theo, rồi lực đạo đó trở về đến hai huyệt Thiếu Phủ và Thiếu Xung, thì cánh tay của đối phương quật ngược hoàn toàn, đập vào chính thân thể của người công kích.

Yêu Nguyệt trầm gương mặt :

- Lực đạo đó bị chuyển hồi, làm sao đi qua Thiếu Xung được.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Thì phải là do ngươi dung hợp lực đạo của đối phương và lực đạo của chính ngươi, đúng lúc, đúng chỗ, nên điều khiển lực đạo hỗn hợp đó đi đúng hướng, theo ý muốn. Ta thấy không khó khăn gì, nếu ta chuyên luyện tập trong vòng bảy tám năm là ta không kém ngươi chút nào!

Yêu Nguyệt bĩu môi :

- Hừ!

Bà muốn nói gì đó, nhưng chỉ hừ một tiếng thôi. Bởi bà phát hiệp ra là mình nói đã nhiều rồi.

Bà không thích nhiều lời.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Tuy ta không biết ngươi dùng thủ pháp gì, làm cho lực đạo của đối phương chuyển hồi vào mình như vậy, song cái đó không cần thiết lắm, bởi ta hiểu điều quan trọng tối đại cho môn công của ngươi là tìm xem chân khí của đối phương phát xuất từ địa phương nào trong người, chân khí đó sẽ hướng về đâu!

Yêu Nguyệt lại hừ một tiếng.

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Đa số người trong võ lâm, đều có một lối phát xuất lực đạo như nhau, là do từ các huyệt phụ cận đan điền, đối phó với hạng người đó, ngươi khỏi cần tra cứu, chờ đợi, cứ tùy tiện mà xuất thủ. Chứ còn ta thì...

Chàng lại cười một lúc nữa, mới tiếp :

- Ta học võ công, không giống với bất cứ ai. Sư phó của ta, có ít nhất cũng bảy tám mươi vị, cả ngươi cũng là một trong số đó. Võ học của ta rất hổn tạp, cho nên nội lực không mạnh lắm. Ta nhìn nhận đó là một khuyết điểm của con nhà võ, nhưng động thủ với ngươi, ta lại có lợi!

Yêu Nguyệt hỏi :

- Ngươi cho rằng....

Buông ba tiếng đó, bà nín lặng, không tiếp nối nữa.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Võ học tạp, nội lực yếu, cho nên ta xuất thủ không theo một quy củ nào, làm cho ngươi chẳng biết nơi mô mà rờ. Thành thử, ngươi không thi thố công phu Di Hoa Tiếp Ngọc được.

Yêu Nguyệt cười lạnh :

- Ngươi tưởng ta không sử dụng được.

Vừa hỏi, bà vừa vươn mười ngón tay, điểm vào hai huyệt Khúc Trạch và Thiên Tuyền của chàng. Tay bà nhẹ nhàng như mó hoa, sờ liễu.

Hai huyệt đó, chiêu Thủ Quyết Âm Kinh, Tiểu Linh Ngư đang đánh ra hai chiêu, lực đạo do hai nơi đó phát xuất.

Như vậy là bà tìm được phương vị phát xuất chân khí.

Bà phất nhẹ hai tay, hai lực đạo vô hình xâm nhập ngay nơi hai huyệt đó trên hai cánh tay của chàng.

Tiểu Linh Ngư dù né được mười ngón tay, song không tránh khỏi hai đạo lực khí đó.

Chàng đang dốc toàn lực đánh ra hai chiêu thì cái thế tất nhiên phải đánh ngược lại chính mình.

Chiêu đánh ra mạnh thì đánh ngược lại cũng phải mạnh.

Ngờ đâu, Tiểu Linh Ngư xoay mình, đà xoay nhanh, chân vừa đảo, thân hình đã cách vị trí xa ngoài ba thước.

Chàng tránh chiêu công của Yêu Nguyệt dễ dàng.

Di Hoa Tiếp Ngọc là một tuyệt kỹ vô song, từ xưa đến nay hầu như không có ai tránh nổi.

Nhưng, đem đối phó với Tiểu Linh Ngư, nó trở nên vô dụng.

Yêu Nguyệt thầm kinh hãi, trước khi xuất thủ, bà đã tính toán kỹ lắm rồi kia mà!

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Ngươi chưa nghĩ đến nơi đến chốn đâu! Ta cho ngươi biết, bởi ta không phát xuất lực khí theo chiêu công, thì ngươi còn mượn cái gì mà quật lại ta.

Yêu Nguyệt xám mặt.

Tiểu Linh Ngư cười, tiếp :

- Ta có phát xuất khí lực, ngươi mới thành công, biết thế nên ta chỉ đánh theo lối vũ phu, tự nhiên ngươi thất bại. Phương pháp đó, ngươi có cho là được lắm chăng.

Yêu Nguyệt hừ lạnh :

-Phương pháp ngu ngốc chứ được cái gì. Phàm đánh nhau mà không dụng lực, thì làm chi được ai. Đánh mà không cầu thắng là ngu!

Tiểu Linh Ngư gật đầu cười hì hì :

- Phải! Ta nhìn nhận là ngu! Tuy nhiên, đối phó với hạng người như ngươi, ta càng ngu càng có lợi. Hà huống, ngươi muốn giết ta, chứ ta đâu có muốn giết ngươi!

Ta chỉ cần là ngươi không làm gì được ta, như vậy là đủ lắm rồi! Ta rất mãn nguyện.

Yêu Nguyệt cao giọng :

- Nếu ta không dùng Di Hoa Tiếp Ngọc, chẳng lẽ ta không giết được ngươi sao.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Chính ta đang muốn xem ngươi dùng phương pháp gì để giết ta đây!

Chàng vừa dứt lời, một đạo lực khí quạt vào mặt chàng, hai tay của Yêu Nguyệt biến thành bảy tám tay, bao nhiêu tay cùng chớp chớp.

Tiểu Linh Ngư chỉ thấy toàn là chưởng ảnh, không làm sao phân biệt tay nào thực, tay nào giả.

Như vậy thì làm sao né tránh!

Chàng không tưởng nổi, một người có thủ pháp nhanh đến độ đó.

Chàng miễn cưỡng né tránh, song không tin tưởng là mình né tránh được.

Nếu muốn giết Tiểu Linh Ngư, Yêu Nguyệt chỉ cần xoay bàn tay, đánh ra chiêu lấy mạng.

Song bà chờ đợi suốt hai mươi năm dài, để thực hiện một ý đồ. Chẳng lẽ bây giờ bà lại tự tay giết chàng. Nếu tự tay giết chàng, thì bà đã làm rồi, hai mươi năm trước.

Bà chưa muốn giết, mà chỉ quần chàng cho chàng biết tay vậy thôi.

Nhảy nhót tránh né một lúc, bỗng Tiểu Linh Ngư kêu lên :

- Khoan! Ta có câu tối hậu muốn nói!

Yêu Nguyệt không muốn nghe gì, tuy nhiên bàn tay còn cách Tiểu Linh Ngư độ ba tấc, bà dừng lại, hỏi :

- Trong phút giây này, ngươi còn định giở trò gì nữa đó.

Tiểu Linh Ngư thở dài, cười khổ :

- Trong vòng ba chiêu, ngươi có thể lấy tánh mạng ta được, như vậy ta còn giở trò gì cho phí công.

Yêu Nguyệt bĩu môi :

- Thế ngươi muốn nói gì.

Tiểu Linh Ngư lại thở dài :

- Hiện tại thì ngươi đã biết, vô luận thế nào, ta cũng không thoát khỏi tay ngươi.

Mà tuyệt nhiên cũng chẳng có ai đến giải cứu ta. Ta không có cách gì không chết nơi tay ngươi!

Yêu Nguyệt lạnh lùng :

- Đó là cái chắc rồi, còn gì nữa mà phải nói!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt :

- Như vậy, tại sao ngươi không cho ta biết điều bí mật của ngươi. Niềm hy vọng bốc lên, ngời trong ánh mắt, chàng có vẻ đáng thương vô cùng. Yêu Nguyệt cung chủ nhìn chàng, không đáp.

Trước kia, mỗi lần Tiểu Linh Ngư đề cập đến việc đó, là bà cự tuyệt ngay. Bây giờ, thái độ của bà có phần nào hòa dịu, mường tượng là bà muốn đáp ứng vậy.

Tiểu Linh Ngư phấn khởi tâm tình, một niềm vui chớm hiện, chàng làm ra vẻ đáng thương hơn, cúi thấp đầu, tiếp :

- Mỗi con người, lúc sắp chết, đều có một điều thỉnh cầu tối hậu, dù cho kẻ cường đạo, sát nhân, cũng có thể nói rỏ sự gì mà người sắp chết muốn nghe. Hà huống, ngươi cũng sắp chết luôn, bất quá chậm hơn ta! Thì, mang cái điều bí mật đó mãi, chẳng thấy nặng lòng sao.

Yêu Nguyệt vụt thốt :

- Ngươi chết rồi, ta sẽ nói cho Tô Anh biết.

Tiểu Linh Ngư rung giọng :

- Chẳng lẽ... ngươi không thể nói với ta.

Yêu Nguyệt lắc đầu :

- Không!

Bà trở lại kiên quyết như cũ.

Thế là bà không chấp nhận một thương lượng nào nữa cả!

Tiểu Linh Ngư thở dài :

- Ngươi còn hung bạo hơn cường đạo! Ta sắp chết đến nơi rồi, mà ngươi vẫn khăng khăng chắc dạ, không đáp ứng sự thỉnh cầu của ta!

Chàng chớp mắt, rồi tiếp nhanh :

- Nếu ta thỉnh cầu ngươi một việc khác, ngươi có đáp ứng không.

Yêu Nguyệt do dự một lúc :

- Tùy theo điều thỉnh cầu của ngươi.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ta muốn tiểu tiện, ngươi có chấp thuận không.

Trong tình cảnh đó, chàng yêu cầu như thế đó, thật khiến cho kẻ bàng quan dở khóc dở cười.

Mặt vốn trắng xanh, Yêu Nguyệt vừa giận vừa thẹn, mặt biến đỏ liền.

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :

- Tiểu tiện, bất quá là một tiện ích nho nhỏ, ta yêu cầu điều đó, đâu có quá đáng gì. Một điều rất giản đơn trong thiên hạ mà!

Yêu Nguyệt rung giọng :

- Ngươi... chắc ngươi muốn...

Bà giận quá, nói không nên lời.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Vừa rồi, ta uống quá nhiều rượu, thành mắc tiểu tiện nặng, không còn dằn được nữa. Nếu ngươi không đáp ứng, ta giải quyết vấn đề ngay tại đây đó nhé!

Yêu Nguyệt quát :

- Hiện tại, ta giết ngươi!

Tiểu Linh Ngư cười lạnh :

- Một người mang bọc đái phồng cứng lên, còn đánh đấm gì được nữa! Nếu ngươi thừa dịp này mà giết ta, thì đâu có vinh quang gì! Ta không ngờ đường đường là Di Hoa cung chủ, ngươi lại không dám để cho ta đi làm cái việc nho nhỏ đó! Ta không ngờ thật vậy đó!

Yêu Nguyệt cắn răng, trừng mắt một lúc lâu, cười lạnh thốt :

- Được! Ngươi cứ đi! Ta không tin ngươi còn trò gì để giở ra với ta nữa!

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Nơi đây là tử lộ, mà ta thì không có bảy mươi hai phép biến hóa, làm sao biến ra con ruồi mà bay đi.

Chàng vừa thốt, vừa bước đi, rồi còn lẩm nhẩm :

- Nơi đây phải có một phòng vệ sinh, ta quên hỏi Ngụy Vô Nha! Chẳng rõ phòng vệ sinh ở chỗ nào, biết ta có tìm được không.

Yêu Nguyệt bám theo sát, như bóng với hình. Bà hứ một tiếng, hỏi :

- Tại sao ngươi không đến cái chỗ của ngươi trước đây.

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Phải đó! Ngươi không nhắc đến, ta cũng quên luôn. Chính ta kiến tạo ra chỗ đó, vừa rộng rãi, vừa trống trải, vào đó hẳn thoải mái lắm!

Yêu Nguyệt đi nhanh, Tiểu Linh Ngư đi theo, bà vượt lên khỏi chàng, rồi thụt lại sau, đoạn giục :

- Mau!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt :

- Mau thì mau!

Chàng vào tòa thạch thất.

Xác Ngụy Vô Nha còn đó, chừng như co rút lại, trông nhỏ đi phần nào. Yêu Nguyệt theo chàng vào nhà, song nghĩ sao không biết, lại bước ra, rồi bảo :

- Ta không thể chờ lâu đâu nhé!

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Sao ngươi không vào luôn. Ngươi không sợ ta trốn đi à.

Yêu Nguyệt cung chủ không nói gì.

Gian nhà chỉ có một lối ra, mà bà thì đứng tại cửa, Tiểu Linh Ngư còn trốn đi đàng nào được.

Tiểu Linh Ngư thở dài, lẩm nhẩm :

- Thực ra, ngươi có vào cũng chẳng sao! Nơi đây tuy có chút hơi thúi, song làm cái việc tiểu tiện thì còn sợ ai trông thấy! Nếu ngươi mắc, cứ tiểu tiện đi, đừng ngại ai dòm ngó!

Yêu Nguyệt vờ không nghe.

Trong thâm tâm, bà tức suýt chết được.

Một lúc sau, có tiếng xè xè vang lên nho nhỏ! Thinh âm đó, đáng sợ cho Yêu Nguyệt lắm! Sợ vì liên tưởng, sợ vì bà là một thánh nữ mà!

Mặt bà đỏ lên, bà đưa hai tay áp sát lỗ tai, cũng may là cái việc tiểu tiện không đòi hỏi thời gian dài lên, bà cố nhẫn nại một lúc là mọi việc sẽ qua!

Ngờ đâu, bà chờ hơn nửa giờ, cái thinh âm đó vẫn còn vang, đều đều.

Rồi bà cố kiên nhẫn đợi.

Thinh âm đó vẫn còn vang, mường tượng sẽ vang mãi mãi, không ngừng bao giờ.

Yêu Nguyệt vừa bực bội, vừa lấy làm kỳ.

Tuy bình sanh, chưa tiếp cận một nam nhân, bà chưa hiểu gì về nam nhân, song ít nhất bà cũng biết dù cho nam hay nữ, không có ai nhiều nước tiểu đến nổi phải tiểu tiện lâu nửa ngày như vậy.

Bà gọi gấp :

- Tiểu Linh Ngư! Tại sao ngươi không đi ra.

Tiếng xè xè vẫn vang, không có người đáp lại.

Dù biết là Tiểu Linh Ngư không đường tẩu thoát, Yêu Nguyệt cũng kinh hãi như thường.

Bà gọi liên tiếp mấy lượt nữa.

Vẫn không có tiếng đáp.

Bà thầm nghĩ :

- Chẳng lẽ tiểu quỷ đó tìm được một lối thoát. Hắn biết có lối thoát tại đó, nên dàn cảnh trước như vậy sao.

Bà rung người lên, bất chấp mọi điều, chạy bay vào.

Vẫn còn tiếng xè xè.

Vì có bức tường chắn ngang, Yêu Nguyệt không làm sao trông thấy được Tiểu Linh Ngư còn đó hay đã biến mất rồi.

Muốn thấy, tất phải vào tận chỗ, chỗ phóng uế, phóng tiểu tiện!

Vào đến nơi, bà vung tay, tung ra một đạo chân khí.

Một tiếng ầm vang lên, bức tường bằng đá vụn do Tiểu Linh Ngư chồng chất trước đó, ngã xuống.

Bên trong, không có Tiểu Linh Ngư!

Chỉ có mấy bình rượu, do ai đó dùng giây vải cột chùm, từ bên trên lỗ thông hơi thòng xuống. Giây vải buông nửa vời, đáy bình bị đục thủng.

Rượu trong bình chảy vào cỗ quan tài, chính rượu đó gây thành tiếng xè xè.

Hiện tại, tiếng xè xè vẫn còn.

Thì ra, Tiểu Linh Ngư còn đứng sau cánh cửa. Thừa lúc Yêu Nguyệt nhìn chùm bình rượu sững sờ, chàng lách mình ra ngoài.

Đến lúc Yêu Nguyệt phát hiện ra chàng, thi chàng đã ra bên ngoài rồi.

Khi Yêu Nguyệt dợm chân định nhảy vọt theo chàng, thì cánh cửa đóng lại êm ái.

Cửa đóng, ngăn tiếng cười của Tiểu Linh Ngư từ bên ngoài vọng vào.

Yêu Nguyệt chết sững.

Bình sanh, bất cứ trong trường hợp nguy cấp nào, bà cũng không hề kêu hoảng lên, hoặc van cầu ai một điều gì.

Bây giờ, bà quên mất điều đó, gọi to :

- Tiểu Linh Ngư! Nhờ ngươi mở cửa ra! Mở cho ta đi ra với!

Một lúc lâu, Tiểu Linh Ngư từ bên trên lỗ hổng cười vọng xuống.

Dứt tràng cười, chàng hỏi :

- Cho ngươi đi ra. Chẳng lẽ ta mở cửa cho ngươi đi ra để ngươi giết ta.

Yêu Nguyệt cắn môi.

Một phút sau, bà ấp úng :

- Ta... ta đáp ứng là... không giết ngươi!

Không bao giờ bà chịu hạ mình nhân nhượng ai như vậy.

Bà thấy rõ là mình bị nhốt trong cái chum, bởi gian nhà này không khác một cái chum, miệng chum bị bít kín rồi.

Bà không còn một điểm nhỏ hy vọng sống sót. Bởi, muốn sống sót, cần phải ly khai nơi này. Ra khỏi gian nhà rồi, bà còn phải tìm cách ra khỏi sơn động nửa!

Bà bị giam hai vòng, như vậy thì chết là cái chắc.

Trừ ra Tiểu Linh Ngư chịu làm cho bà một cái gì, chẳng hạn mở cửa! Ra khỏi nơi này, là thoát chết được nửa phần.

Cho nên, bà không ngần ngại van cầu Tiểu Linh Ngư.

Huống chi, bà không muốn chết bên cạnh Ngụy Vô Nha, không muốn chết trước mặt Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư cao giọng :

- Dù ngươi đáp ứng là không giết ta, ta cũng không mở cửa cho ngươi ra. Chỉ vì ngươi không muốn giết ta, ta lại muốn giết ngươi. Ngươi đừng quên là ta có mối cừu hận rất lớn đối với ngươi!

Yêu Nguyệt giật mình, không còn nói gì được.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Ngươi nên hiểu, đáng lý ra ngươi không nên để cho ta và Tô Anh nói với nhau những câu cuối cùng.

Yêu Nguyệt định lờ đi, song vẫn hỏi :

- Tại sao?

Xem tiếp hồi 109 Minh Ngọc thần công

Hồi 109 Minh Ngọc thần công

Tiểu Linh Ngư hỏi lại :

- Ngươi biết ta đã nói gì với Tô Anh không.

Rồi chàng bật cười ha hả, tiếp luôn :

- Lúc đó, ta cáo tố với nàng, là sự tình đã đến giai đoạn quyết liệt rồi. Ta bảo nàng lên nóc nhà, cột các bình rượu, cho qua lổ thông hơi, thòng xuống, đoạn đứng giữ bên cạnh cơ quan, ta lách mình ra ngoài rồi, nàng lập tức ấn nút, cửa thạch thất đóng lại liền. Chứ nếu không cần thực hiện kế hoạch đó, thì khi nào nàng đành bỏ ta lại một minh, cho ngươi đánh chết.

Yêu Nguyệt phát rung người :

- Nhưng nàng... nàng...

Tiểu Linh Ngư thốt :

- Ngươi đừng quên, nàng lớn lên tại chỗ này mà! Những cơ quan trong động nàng hiểu rõ, cũng như chính kẻ làm ra là Ngụy Vô Nha!

Yêu Nguyệt thừ người một lúc.

Bà lẩm nhẩm :

- Ta sơ ý quá! Thật là ta sơ ý!

Tiểu Linh Ngư trầm giọng :

- Bây giờ ngươi hối hận phải không. Có ích gì chứ. Làm gì có người vào đây mà cứu ngươi đâu.

Chàng cười lớn, tiếp :

- Nên ngoan ngoãn ở trong đó mà chờ chết! Tuy có hôi thúi một chút, song ít nhất cũng không có ruồi nhặng, không có trùn, dế, muỗi mòng, ngoài ra, Ngụy Vô Nha ở bên cạnh, bầu bạn với ngươi!

Yêu Nguyệt rít lên :

- Ngươi... ngươi nín đi!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Ngụy Vô Nha ơi! Ngụy Vô Nha! Lúc ngươi sống, thì không được nằm chung giường, đáp chung chăn, kề chung gối với bà ấy, thì khi chết đi, ngươi cũng được chôn chung mồ, thành một đôi uyên ương! Vậy là có phúc lắm đó nhé. Ngươi đừng quên ơn ta! Chính ta giúp ngươi đó nhé! Dù thành quỷ, ngươi cũng phải tìm cách báo đáp ơn ta mới phải đạo!

Yêu Nguyệt vụt lướt tới cạnh xác Ngụy Vô Nha, cung tay lên tợ hồ sắp đánh xuống.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ngươi định làm gì thế. Đường đường là Cung chủ Di Hoa cung, ngươi lại tác oai tác phúc với một xác chết nữa sao.

Yêu Nguyệt dừng tay lơ lững trên không, mường tượng bị tê cứng, không còn cử động được.

Tiểu Linh Ngư chợt thở dài, thốt :

- Thực ra, ta rất hiểu rõ tâm tình của ngươi hiện tại, ta hiểu, không một ai chịu chết trong tình huống của ngươi cả! Chết bên cạnh một kẻ mà mình ghét nhất trên cõi đời, chết chung mồ với kẻ đó, thì còn gì khó chịu hơn! Hà huống ngươi. Ngươi là người có tâm tư nhỏ hẹp, lại lạnh lùng, tàn khốc, bất cận nhân tình! Tuy nhiên, nói cho nghiêm chỉnh hơn, Ngụy Vô Nha cũng đáng thương hại đó. Mà ngươi thì dù sao cũng chưa phải là con ngươi quá ti bỉ, đê tiện.

Cánh tay của Yêu Nguyệt từ từ hạ xuống.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Có lúc, ta thấy ngươi đáng sợ thật, cũng có lúc, ta trông ngươi thật là đáng thương hại. Ngươi sống tịnh mịch suốt đời, đến một bằng hữu, ngươi cũng không có.

Nếu một nữ nhân nào khác ở vào trường hợp của ngươi, chắc là người đó phải tàn khốc hơn ngươi, bởi ta biết, trên đời không có cái gì đáng sợ bằng tịch mịch!

Yêu Nguyệt cơ hồ cúi thấp đầu.

Tiểu Linh Ngư lại tiếp :

- Cho nên, ta nghĩ là không nên để cho ngươi phải chết một cách tức tối như vậy! Nếu ngươi đáp ứng ta một điều, thì ta sẽ mở cửa cho ngươi ra!

Yêu Nguyệt buột miệng hỏi :

- Điều gì.

Hỏi xong, bà biết ngay Tiểu Linh Ngư muốn gì.

Quả nhiên, Tiểu Linh Ngư đáp :

- Ngươi hãy nói sự bí mật đó ra đi, ta mở cửa cho ngươi ra ngay!

Yêu Nguyệt thở dài :

- Ngươi... ngươi đừng mong...

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Chẳng lẽ ngươi thích được chết chung chỗ với Ngụy Vô Nha. Sau này, nếu có ai vào đây, phát hiện ra ngươi và Ngụy Vô Nha được chôn chung mồ, thì người đó sẽ nghĩ như thế nào.

Chàng lại cười, rồi tiếp :

- Người ta sẽ nghĩ, Yêu Nguyệt cung chủ xem thì lạnh lùng như giá băng, cao không ai với tới, vậy mà lại có một người tình bí mật, cả hai cùng đưa nhau đến đây để vĩnh viễn làm một đôi uyên ương dưới tuyền đài. Vả lại...

Chàng cười vang, cố ý bỏ bững câu nói.

Yêu Nguyệt rung người như lên cơn sốt.

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn :

- Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi! Lúc nào ngươi nói là lúc đó ta phóng thích ngươi. Ta cũng hiểu, nghe được bí mật đó rồi, ta không còn sống thêm được bao lâu nữa!

Yêu Nguyệt cung chủ không nói gì.

Tô Anh ở bên cạnh Tiểu Linh Ngư, lúc đó mới thở dài, hỏi :

- Đến nông nổi này, ngươi còn bức bách bà ta nói sự bí mật làm chi nữa. Điều đó chẳng những không giúp ích ngươi, trái lại còn làm cho ngươi thêm phiền não!

Tiểu Linh Ngư không đáp câu hỏi, chỉ lập luận :

- Ngươi nên biết, giữa ta và Hoa Vô Khuyết phải có một người này chết nơi tay người kia. Hắn không giết ta, thì ta cũng giết hắn.

Tô Anh lại thở dài :

- Ta biết hơn nữa, ta biết thật sự hắn không tưởng giết ngươi, mà chính ngươi cũng không tưởng giết hắn.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Nhưng mạng vận của ta và hắn được trù định như vậy rồi, không thể cải biến.

Ta đã dùng trăm phương ngàn kế rồi, chung quy, sẽ có một ngày sự kiện đó phải phát sanh.

Tô Anh buồn thảm gật đầu.

Tiểu Linh Ngư lại tiếp :

- Tuy nhiên, ta không tin là trên đời có những sự việc được trù định trước như vậy. Ta nhất định tìm phương pháp cải biến, cho nên ta mới bức bách bà ấy nói ra sự bí mật. Biết được sự bí mật đó rồi, tại sao ta và Hoa Vô Khuyết phải trí mạng với nhau, đương nhiên ta có cách giải quyết.

Tô Anh thốt :

- Nhưng... hiện tại thì mạng vận của các ngươi chưa phải lả cải biến đó sao.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ai nói cải biến.

Tô Anh cất giọng trầm buồn :

- Hiện tại, ngươi vô phương giết hắn, hắn cũng vô phương giết ngươi... Bởi vì... ngươi... ngươi sắp chết tại đây!

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ai nói là ta sắp chết tại đây.

Tô Anh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi lại :

- Không lẽ ngươi có phương pháp thoát ly nơi này.

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :

- Trời sanh ra ta là con người có phúc tướng, vô luận gặp sự hiểm nguy nào, đến phút cuối thì hung hóa thành kiết. Ta dám đánh cuộc với ngươi, là nhất định có người vào đây cứu ta!

Tô Anh trố mắt :

- Ngươi tưởng... ai vào đây cứu ngươi.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt :

- Ngươi đoán thử xem!

Tô Anh trầm ngâm giây lâu, đoạn đáp :

- Hoa Vô Khuyết trở ra, có lẽ cũng nghĩ được phương pháp vào đây cứu ngươi. Song hiện tại, không biết hắn có gặp sự trở ngại bất ngờ nào đó. Bằng chẳng vậy thì hắn đâu có dừng tay!

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Hắn gặp điều chi bất ngờ.

Tô Anh lại suy tư một lúc :

- Có thể là hắn gặp đám Thập Đại Ác Nhân lắm!

Tiểu Linh Ngư vỗ tay :

- Phải rồi! Phần lớn là hắn gặp một người, hay nhiều người, trong số có Lý Đại Chủy! Lão này có sự ước hội tại đây, trong hai hôm nay, nhất định là lão có mặt ở bên ngoài động.

Tô Anh hỏi lại :

- Thập Đại Ác Nhân ngăn trở Hoa Vô Khuyết, có phải là vì họ biết hắn phá động cứu bọn ta chăng.

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Ừ!

Tô Anh hỏi tiếp :

- Ngươi có tưởng là Thập Đại Ác Nhân vào đây cứu ngươi không.

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Không! Bây giờ thì ta biết là họ đang nghi ngờ ta cấu kết với kẻ khác, đối phó với họ. Do đó, họ hy vọng ta chết đi, càng chết sớm càng tốt!

Tô Anh cau mày :

- Chẳng lẽ họ vào đây cứu Di Hoa cung chủ.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Làm gì có việc đó! Di Hoa cung chủ mà chết tại đây là cái điều mà họ mong mỏi suốt đời họ!

Tô Anh tiếp :

- Bây giờ, họ có cách ngăn trở Hoa Vô Khuyết, sự ngăn trở này, có đưa song phương đến cuộc chiến với nhau chăng.

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Chắc là phải có!

Tô Anh giật mình :

- Tại sao.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Vì họ cũng muốn vào đây! Hoa Vô Khuyết chắc không để cho họ vào.

Tô Anh hỏi :

- Bằng vào đâu, ngươi tin là họ phải vào đây.

Tiểu Linh Ngư giải thích :

- Họ đinh ninh là một số châu ngọc của họ đã về tay Ngụy Vô Nha, họ cần vào đây đễ xem sự thực ra sao, nếu quả thật là Ngụy Vô Nha tàng trữ số báu vật đó, thì họ tìm cách đoạt lại. Nếu không vào, thì khi nào họ yên tâm.

Tô Anh mỉm cười :

- Dù họ có muốn vào, họ cũng chờ sau khi chúng ta chết mới vào!

Tiểu Linh Ngư thở ra :

- Cái đó đã hẳn rồi! Tuy nhiên, làm sao họ biết được các sự biến hóa trong này.

Làm sao họ biết được Ngụy Vô Nha không có ý làm cho chúng ta chết gấp.

Tô Anh sáng mắt, kêu lên :

- Phải rồi! Cho nên, có thể là họ cho chúng ta đã chết rồi, dù không chết thì cũng kiệt sức! Do đó, họ phải vào gấp!

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Bởi thế, ta đoán là không đầy một ngày, họ sẽ vào tận nơi đây!

Tô Anh sáng mắt hơn :

- Họ có cách.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Thừa nữa là khác! Những con người đó, núi sắt họ cũng phá được như thường, nói chi là đá!

Tô Anh tươi mặt ngay :

- Ta hy vọng lần này, ngươi cũng đoán trúng như mọi lần!

Vừa lúc đó, có tiếng cụm cụm từ bên ngoài vọng vào. Tiểu Linh Ngư vỗ tay cười lớn :

- Ngươi thấy tài của ta chưa.

Tô Anh mỉm cười :

- Dù cho quỷ Cốc, Gia Cát tái sanh, bất quá họ cũng chỉ bằng ngươi, chứ không hơn!

Lần này, tiếng vang rất nhẹ, so với lần trước.

Tô Anh lo lắng, thốt :

- Đám người đó không ăn uống chi sao. Chừng như họ mất hết khí lực rồi vậy!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Không phải họ mất khí lực đâu! Chỉ vì họ dùng khí cụ phá núi bén, nhọn, vậy gì bén nhọn, chạm vào đá, ít gây tiếng vang. Ngươi tưởng lấy đao mà cắt đậu hủ, làm gì có tiếng vang.

Tô Anh cũng cười :

- Bên cạnh ngươi, ta chỉ là một kẻ ngốc!

Tiểu Linh Ngư lắc đầu :

- Ta lại nhận thấy càng ngày ngươi càng thông minh hơn!

Tô Anh chớp mắt :

- Ạ.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Ta đã nói, nữ nhân thông minh, trước mặt nam nhân thường giả vờ chất phác, bây giờ ngươi đã học cách giả vờ khéo hẳn, xem ra sớm muộn gì ta cũng bị ngươi lừa!

Tô Anh cười khúc khít :

- Ngươi yên trí, ta không lừa ngươi đâu!

Tiểu Linh Ngư nheo mắt :

- Ạ.

Tô Anh nhìn chàng :

- Ngươi không thấy ta tuân phục ngươi như thế nào sao. Ta có thể câu các loại cá, trừ một con thôi! Con cá đó có cái tên là Tiểu Linh Ngư!

Yêu Nguyệt dần dần lắng dịu cơ khích động tâm tư. Bà đang nhắm mắt điều tức.

Sau đó, bà nhập định luôn, chơi vơi giữa thực và ảo.

Tô Anh thở dài, thốt :

- Xem ra, bà ấy đã quyết tâm rồi! Tuyệt nhiên bà không chịu tiết lộ sự bí mật đó với ngươi đâu!

Tiểu Linh Ngư cười khổ :

- Ta cứ tưởng, sự quyết tâm của nữ nhân có thể tùy thời mà cải biến. Ngờ đâu, bà này lại ngoại lệ!

Tô Anh tiếp :

- Ta hy vọng, bọn người bên ngoài đừng vào đây gấp. Để cho chúng ta có thể phong bế địa phương này, cho bà chết ngạt luôn. Hiện tại thì Lân Tinh cung chủ cũng như kẻ chết rồi...

Tiểu Linh Ngư chặn lời :

- Khi nào họ chưa tiết lộ bí mật, thì ta vẫn phải để cho họ sống.

Tô Anh cau mày :

- Đành vậy, song bây giờ ngươi không giết họ. Hoa Vô Khuyết vào đây rồi họ sẽ bảo Hoa Vô Khuyết trí mạng với ngươi!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Ngươi đừng quên, họ còn phải lo giải độc cho ta trước hết, làm cái việc đó, ít nhất họ cũng phải mất một vài năm. Trong thời gian một vài năm, ta sẽ tìm ra phương pháp đối phó!

Tô Anh thở ra mấy tiếng, tiếp nối với giọng u buồn :

- Ngươi đâu có trúng độc, tại sao họ lo liệu giải độc cho ngươi.

Tiểu Linh Ngư giật mình, trừng mắt :

- Ai nói ta không trúng độc. ít nhất cũng có ba người chính mắt trông thấy ta ăn loại độc thảo đó mà!

Tô Anh đáp :

- Ngươi có lắm thủ đoạn, ai biết ngươi làm cách gì khiến cho bao nhiêu người ấy thấy như thực. Đừng nói là ba, dù cho mấy mươi người, ngươi cũng lừa được như thường!

Tiểu Linh Ngư lại giật mình.

Rồi chàng cười, hỏi :

- Ngươi cho là ta đóng kịch.

Tô Anh dịu giọng :

- Ngươi cố ý làm cho người ta tin là ngươi có ăn cỏ độc, ngươi cố ý ngã xuống hố sâu, để cho hai bà ấy không bức bách ngươi cùng Hoa Vô Khuyết trí mạng với nhau. Cái kế đó, có hay, có điều đáng tiếc là ngươi không thi hành liên tục cho đến đoạn cuối. Ngươi quên mất!

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Ta quên cái gì.

Tô Anh hừ một tiếng :

- Đã không thể giao thủ với Hoa Vô Khuyết, sao ngươi có thể giao thủ với Yêu Nguyệt cung chủ.

Tiểu Linh Ngư cãi :

- Độc tánh của Nữ Nhi Hồng, tùy thời tùy lúc mà phát tác, ai biết được đúng lúc nào nó phát tác. Lúc nó im lặng, thì ta như người trúng độc! Trong bình thường, ta vẫn có thể hành động bình thường chứ.

Tô Anh thở dài :

- Nhưng ngươi còn quên! Trúng độc Nữ Nhi Hồng, không ai dám uống rượu. Có rượu vào, là chất độc phát tác ngay!

Tiểu Linh Ngư sững sờ.

Lâu lắm, chàng nhếch nụ cười khổ :

- Ngươi vờ ngu, song vờ không giống!

Tô Anh cười gượng :

- Ta như vậy đó, ngươi thích, cũng tốt, không thích, cũng chẳng sao.

Tiểu Linh Ngư vội kéo nàng đến gần, ôm nàng vào lòng, hỏi :

- Ngươi tưởng ta không mê những kẻ ngốc sao.

Tô Anh vòng tay ôm ngang hông chàng, dụi đầu vào lòng chàng, qua mấy phút, nàng thở dài, thốt :

- Ta biết, ngươi không tưởng giết hai bà ấy. Nhưng hiện tại, ngươi chỉ có mỗi một con đường.

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm giây lâu, đoạn thốt :

- Ngươi khám phá là ta không trúng độc, chứ hai bà ấy thì làm gì họ biết được!

Phải vậy không.

Tô Anh lắc đầu :

- Ngươi đừng đánh giá họ quá thấp. Tuy về nhân tình thế thái, hai bà không biết chi nhiều, cái đó thì tại vì hai bà ở cao quá không thường tiếp xúc với người đời. Song, về bất cứ phương diện nào khác, hai bà không kém ngươi đâu! Bằng cớ là võ công của hai bà cao trên chỗ tưởng của ngươi hay bất cứ ai cả!

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm nghĩ ngợi.

Một lúc sau, chàng lẩm nhẩm :

- Xem ra hiện tại ta nên cho họ hay là Hoa Vô Khuyết sắp vào đến đây vậy!

Tô Anh cau mày :

- Nếu họ biết sẽ có người vào đây cứu họ, thì khi nào họ chịu tiết lộ bí mật với ngươi.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Vị tất là vậy rồi! Bởi hiện tại, họ hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên thà chịu chết tại đây hơn là nên nói ra. Nhưng khi họ biết là còn có phương sống sót, rất có thể họ đổi ý!

Tô Anh sáng mắt lên :

- Có lý! Chúng ta hãy cho biết là Hoa Vô Khuyết sắp vào, rồi cảnh cáo họ luôn, nếu họ không chịu nói điều bí mật đó, thì chúng ta phong bế các lối thông vào tòa thạch thất. Ta nghĩ dù họ có xem trọng điều bí mật đó đến đâu, sanh mạng của họ vẫn quý hơn!

Nàng vừa dứt lời, có tiếng người vang lên phía sau lưng.

Người đó là Lân Tinh cung chủ.

Bà gằn từng tiếng :

- Ngươi lầm! Bà ấy xem sự bí mật đó còn trọng hơn mạng!

Bà thốt từ từ, giọng bình hòa, song Tiểu Linh Ngư và Tô Anh nghe như tiếng sét ngang trời.

Dưới ánh đèn, gương mặt bà trắng nhợt như màn giấy, một màu trắng chết.

Tiểu Linh Ngư buông tiếng thở dài, cười khổ thốt :

- Thì ra Ngụy Vô Nha chỉ là một tiểu quỷ chứ chưa hẳn là đại quỷ. Muốn cho kẻ khác say lại không dùng thứ rượu tốt!

Lân Tinh chăm chú nhìn chàng. Đôi mắt của bà mất hẳn vẻ tinh anh, hiện tại thì xám đục như mắt chết.

Bà như xuất thần, tuy nhìn mà mường tượng không thấy chàng, lại không nghe chàng nói gì.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Rượu càng tốt, cái hậu càng mạnh, nếu lão dùng thứ rượu chân chánh hảo hạng cho kẻ khác uống, thì kẻ đó ít nhất cũng say hơn nửa ngày. Lão vốn tiếc rẻ rượu tốt, chỉ cung cấp rượu xấu, cho nên ta gọi lão là tiểu quỷ. Tiểu quỷ thì hà tiện, còn đại quỷ mới có lối đối xử đại phương! Cũng nhờ thế mà ngươi tỉnh đó.

Lân Tinh cung chủ thốt :

- Có lẽ ta nên say mãi mãi, đừng bao giờ tỉnh lại là tốt hơn!

Bà còn hoang mang, bàng hoàng, tợ hồ không hiểu chính mình đã nói gì.

Tiểu Linh Ngư đảo đảo đôi tròng mắt vụt cười khan :

- Chừng như ngươi có cái gì là cho mình khó chịu lắm vậy. Thực ra, say rượu đâu có phải là một sự kiện làm mất mặt cho ngươi! Trên đời, mỗi ngày, có hàng muôn hàng vạn người say! Bà khó chịu làm chi!

Lân Tinh lắc đầu :

- Như ta... ta thì...

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn :

- Tuy không uống rượu, song cái sức chịu đựng rượu của ngươi cũng có hạng lắm. Người ta uống vào, lúc bắt đầu ngà ngà là mất thường thái, sau đó lại gây huyên náo lên. Còn ngươi thì càng uống nhiều rượu, ngươi càng trầm tĩnh!

Lân Tinh chớp mắt :

- Ta... chẳng lẽ ta không có làm gì... làm điều gì cả.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu :

- Ngươi lo ngại đã có làm gì à. Cứ yên trí, ngươi uống xong, là ngủ liền. Bất quá, trong cơn mơ, ngươi nói nhảm mấy câu thôi. Dường như ngươi nằm mộng vậy!

Lân Tinh thở phào, mắt dần dần sáng. Gương mặt chết nhạt dần dần tươi lại.

Bà lẩm nhẩm :

- Phải! Đích xác ta nằm mộng! Mà lại là giấc mộng kỳ quái.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Một người ngẫu nhiên nằm mộng kỳ quái, thì sự sanh hoạt hẳn là thú vị lắm.

Tô Anh nhìn chàng, ánh mắt ngời niềm tán thưởng. Có thiếu nữ nào không hảnh diện khi thấy tình nhân khẳng khái nhân từ, thành thật sẵn sàng cảm thông đồng loại một cách chân chính.

Tiểu Linh Ngư vì cầu sống, dám dùng mọi thủ đoạn, tuy nhiên đối với nhân loại, chàng bao giờ cũng có từ tâm.

Một lúc lâu, Lân Tinh cung chủ mới từ từ thốt :

- Hiện tại, bà ấy không thể giết ngươi nữa. Hãy phóng thích bà ta đi!

Âm thinh của bà không có gì là kỳ quái, và bà cũng không có vẻ gì gượng gạo cả, mường tượng một người ngoại cuộc khuyên giải chàng.

Tiểu Linh Ngư liếc thoáng qua bà hai lượt, không nói gì, nắm tay Tô Anh dắt nhau đến chỗ có nút cơ quan.

Lân Tinh cung chủ không hề bước theo.

Nơi đó, có nhiều nút cơ quan, song tất cả đều bị phá hủy, trừ một nút trơn bóng do bàn tay sờ mó thường, qua nhiều năm tháng.

Bỗng nhiên, chàng cười, hỏi :

- Chừng như Lân Tinh cung chủ hoàn toàn tin tưởng nơi ta! Thế bà ấy không sợ ta phá hủy cơ quan này sao kìa.

Tô Anh cười nhẹ, hỏi :

- Chỉ vì bà ta dần dần phát hiện ra, ngươi là một người tốt!

Tiểu Linh Ngư lại hỏi :

- Tại sao.

Tô Anh giải thích :

- Tâm lý của nữ nhân kỳ quái lắm. Dù ngươi làm một vạn điều xấu với họ, song miễn ngươi làm được một điều tốt thôi, lập tức họ bỏ hết những cái gì đã qua và cho là ngươi tốt ngay! Họ lại còn cảm kích ngươi nữa là khác!

Tiểu Linh Ngư cau mày :

- Tại sao lại cảm kích.

Tô Anh mỉm cười :

- Ngươi tưởng rằng bà không nhớ là mình đã làm gì sau khi uống rượu đến say sao. Bất quá, ngươi bảo toàn danh diện cho bà ta và bà tránh né được thực tại, chính bà tự lừa dối lòng mình đó!

Người tự dối lòng mình, là việc thường trong thiên hạ. Không dối được lòng mình, thì đã có biết bao nhiêu không sống nổi.

Dối lòng là một phương thuốc mà thiên hạ đặt cho cái tên là "Chỉ Thống Tể".

Cho nên, một người bị phụ tình, bực tức, tự dối lòng :

- "Thực ra, ta đâu có yêu nó! Hà huống, trong nhân loại, đâu phải duy nhất có mỗi một mình nó! Nó đừng ham!"

Nếu không dối lòng như vậy, kẻ bị tình phụ phải tự sát là cái chắc.

Tiểu Linh Ngư nhìn Tô Anh, lắc đầu lẩm nhẩm :

- Xem ra, tâm sự của nữ nhân, chỉ có nữ nhân hiểu nổi mà thôi.

Chàng vừa thốt, vừa ấn nút cơ quan.

Tô Anh kêu lên :

- Chẳng lẽ thật sự ngươi muốn phóng thích Yêu Nguyệt cung chủ.

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Thật sự!

Tô Anh cao giọng :

- Nhưng nếu ngươi phá hủy cơ quan đó, thì sự tình có phải là biến đơn giản hơn không.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Biết vậy rồi! Nếu ta giam Yêu Nguyệt, thì còn một Lân Tinh, ta đối phó dễ dàng. Nhưng ta không thể làm vậy.

Tô Anh trố mắt :

- Tại sao.

Tiểu Linh Ngư giải thích :

- Người khác, nếu không tín nhiệm ta, dù ta có lừa người ấy vạn lần, ta cũng không hối hận. Nhưng ai tín nhiệm ta rồi, không khi nào ta lừa kẻ đó.

Chàng điểm một nụ cười, tiếp :

- Có lẽ đó là điểm dị đồng giữa nam nhân và nữ nhân. Nữ nhân chuyên môn lừa kẻ tín nhiệm mình, nếu người ta không tín nhiệm, thì nữ nhân đó không còn giở trò gì được!

Tô Anh chu mồm, cười thốt :

- Nghe ngươi nói, ta có cảm nghĩ là ngươi đã bị nữ nhân lừa ngàn vạn lần rồi!

Tiểu Linh Ngư lắc đầu :

- Ngươi chẳng hiểu chi cả. Càng không lầm nữ nhân, là càng hiểu nữ nhân hơn!

Vì không lầm nên biết rỏ mọi dàn cảnh của nữ nhân. Nếu ta bị lừa ngàn vạn lần, thì khi nào lập luận xác đáng như vậy được.

Tô Anh thở dài :

- Xem ra tâm sự của nam nhân, chỉ có nam nhân mới hiểu nổi!

Cơ quan mở rồi, đáng lẽ Yêu Nguyệt cung chủ phải ra ngay.

Song, qua một lúc lâu, chẳng có tiếng động nào vang lên ở bên trong.

Tô Anh kinh dị, hỏi :

- Sao lạ vậy. Tại sao bà ta không tìm ngươi.

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Hiện tại, bà ta đã biết là có người vào cứu, tự nhiên bà chẳng cần tìm ta!

Tô Anh tiếp :

- Với tánh khí đó, dù bà ta không tưởng là nên giết ngươi thì cũng tìm ngươi mà làm khó dễ!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Biết đâu bà không thấy thích gian nhà đó! Cho nên bà không chịu đi ra chứ gì!

Cả hai động tính hiếu kỳ, muốn đi xem cho biết sự thể ra sao!

Họ có ngờ đâu, chẳng những Yêu Nguyệt cung chủ không đi ra, mà bà còn ngồi lỳ tại chỗ, tựa lưng vào vách đá.

Lân Tinh cung chủ đứng xa xa, nhìn Yêu Nguyệt, xuất thần. Vẻ kinh dị hiện nơi mặt bà, lẫn lộn với vẻ hân hoan.

Mường tượng bà có đố kỵ.

Tiểu Linh Ngư càng lấy làm lạ. Lân Tinh có vẻ kỳ quái mà Yêu Nguyệt cũng kỳ quái nốt.

Mặt của bà, không đỏ mà không trắng, lại biến trong, gần như pha lê.

Dưới ánh đèn, gân mặt, xương mặt hiện ra, do đó vẻ yêu kiều tan biến mất, hiện tại trông bà đáng sợ thật!

Tô Anh kêu khẽ :

- Tại sao thế. Chẳng lẽ bà... đã đến hồi tẩu hỏa nhập ma.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu, không nói gì.

Lân Tinh se sẻ bước ra ngoài, đứng lại một chỗ, si si dại dại không rõ bà ta đang nghĩ gì.

Tiểu Linh Ngư và Tô Anh đứng trước mặt bà, bà cũng không trông thấy.

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Các ngươi luyện một môn công gì đó chăng. Một người biến sắc đến trong vắt như vậy, bình sanh ta chưa từng trông thấy!

Nhìn thần sắc của Lân Tinh, chàng biết là bà không hề đáp câu hỏi của chàng.

Ngờ đâu, bà không nhìn chàng, nhưng vẫn đáp :

- Ngươi nói đúng! Luyện Minh Ngọc thần công đến giai đoạn cuối, tất phải có hiện tượng đó.

Tiểu Linh Ngư trố mắt :

- Minh Ngọc thần công. Công phu gì thế. Bọn ta chưa từng nghe nói đến!

Lân Tinh đáp :

- Môn công đó thất truyền trong võ lâm độ trăm năm qua. Làm sao có người nói đến!

Tiểu Linh Ngư thăm dò :

- Chắc công phu đó lợi hại lắm.

Lân Tinh giải thích :

- Công phu đó có chín bậc, luyện đến bậc thứ sáu là thừa sức đánh ngã bất cứ cao thủ nào thuộc hàng thượng đỉnh. Luyện đến bậc thứ tám, là trở thành vô địch trong thiên hạ.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt, mỉm cười :

- Thế hai chị em ngươi đã luyện đến bực thứ mấy rồi.

Lân Tinh cung chủ thở dài :

- Bậc thứ tám.

Bà tiếp luôn :

- Hai mươi năm trước, chị em ta đã luyện đến bậc thứ tám rồi. Phàm ai muốn luyện đến bậc thứ tám thì ít nhất cũng phải mất ba mươi hai năm công phu, song chị em ta chỉ mất hai mươi bốn năm thôi. Kể ra, sự tiến bộ đó phải là phi thường từ ngàn xưa chưa có ai đạt nổi. Chị em ta cho rằng, bất quá trong vòng bốn năm năm sau, là đạt đến bậc tối cao, bậc thứ chín.

Tiểu Linh Ngư biết là bà ta đang mê man với điều bày giải, nên không mở miệng nói gì.

Chàng trầm lặng, chờ nghe tiếp.

Một lúc lâu, Lân Tinh thở dài, tiếp nối :

- Ngờ đâu, suốt hai mươi năm qua, chúng ta không tiến được một bước nào. Tợ hồ đến bậc này là không làm sao nhúc nhích được nữa!

Tô Anh buột miệng hỏi :

- Trước kia, có ai luyện được đến bậc thứ chín chăng.

Lân Tinh đáp :

- Môn công đó thất truyền từ lâu, người trong võ lâm hằng nuôi mộng về nó, cho nên, bất cứ ai, may mắn tìm được bí quyết, đều chuyên tâm chuyên ý mà luyện...

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Ngốc tử có luyện được không.

Lân Tinh điềm nhiên :

- Cứ theo lý, thì luyện được như thường. Bất quá, thời gian phải dài lâu hơn kẻ thông minh thôi!

Tiểu Linh Ngư hỏi :

- Độ bao lâu.

Lân Tinh đáp :

- Còn tùy ở kẻ ngốc! Ta phải xem qua, biết kẻ đó ngốc đến trình độ nào, mới ức đoán thời gian được.

Tiểu Linh Ngư thốt :

- Chẳng hạn, như cỡ Ngụy Vô Nha.

Lân Tinh lạnh lùng :

- Ngụy Vô Nha đâu phải là ngốc tử! Tuy nhiên, nếu lão muốn luyện, thì phải mất ít nhất cũng tám chín mươi năm!

Tiểu Linh Ngư cười lớn :

- Tám chín mươi năm. Nếu lão khởi luyện từ năm lên mười, thì khi thành tựu, chắc là lão ta hưu hỉ!

Lân Tinh gật đầu :

- Đúng vậy! Cho nên, muốn môn công đó, phải bắt đầu từ thuở nhỏ, và phải làm sao cho có tiến bộ cực nhanh. Có như thế, khi luyện thành, mới hữu dụng, bằng không....

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Bằng không thì ít nhất cũng phải sống lâu như loài rùa! Phải vậy không.

Lân Tinh trầm ngâm một lúc, đoạn buông tiếng thở dài, từ từ thốt :

- Phải! Bởi vì luyện được môn công đó, là trở thành bậc kỳ tài trong thiên hạ, mà thành kỳ tài rồi là ai cũng muốn sống lâu, chứ luyện vừa xong lại chết ngay, thì còn luyện làm gì! Từ xưa đến nay, chỉ có sáu người luyện được mà thôi!

Tô Anh chớp mắt :

- Chỉ có sáu người thôi à. Họ là những ai.

Lân Tinh đáp :

- Trừ hai chị em ta, còn bốn người nữa. Đó là, Nhật Hậu tại Quang Minh Đảo ngoài Nam Hải, Đế Vương Cốc Chủ Tiêu Vương Tôn, Thuyền Chủ Thất Sắc Phàm và Trầm Lãng, đệ nhất kỳ tài trong võ lâm.

Nghe nói đến bốn vị đó, bọn Tiểu Linh Ngư giật mình. Tuy cả bốn người đều quy tiên, song tên tuổi của họ vẫn còn vang dội trên khắp sông hồ.

Lân Tinh lại tiếp :

- Trừ hai chị em ta ra, cả bốn người đó đều luyện đến mức cao tột!

Tô Anh lại hỏi :

- Còn hai bà. Tại sao lại luyện chưa thành.

Lân Tinh đáp :

- Trên giang hồ, ai ai cũng biết Trầm Lãng là bậc kỳ tài, theo ta biết thì vị tiền bối đó phải mất hai mươi bốn năm mới luyện đến bậc thứ tám, thêm sáu năm nữa mới vượt qua bậc thứ chín. Chị em ta cũng chỉ mất hai mươi bốn năm mà đạt đến bậc thứ tám, kể ra cũng chẳng phải chậm lắm. Bất quá, đến ngày nay, chung quy chị em ta vẫn còn ở bậc thứ tám! Trước kia, chị em ta lấy làm lạ, không hiểu tại sao!

Tô Anh hỏi :

- Sau lại, bà mới rõ.

Lân Tinh gật đầu :

- Phải!

Tiểu Linh Ngư vụt hỏi :

- Tại sao.

Lân Tinh không đáp ngay.

Bà trầm ngâm một lúc rất lâu, sau đó mới từ từ thốt :

- Tại vì, hai mươi năm trước, bọn ta vô tư vô lự, lòng không bận rộn vì một sự lo nghĩ nào. Nhưng, hai mươi năm sau, bọn ta còn hơn đám phàm phu, có phiền, có nảo, có đau, có khổ, cố gắng cách nào cũng không chuyên tâm chú ý được.

Tiểu Linh Ngư mơ màng, lẩm nhẩm :

- Hai mươi năm trước! Hai mươi năm sau...

Chàng không nói gì thêm nữa.

Lân Tinh dần dần biến sắc mặt trắng nhợt nhạt, bà phát hiện ra Tiểu Linh Ngư đã đoán được tại sao hai chị em bà phải thống khổ hai mươi năm sau này!

Hai mươi năm!

Cái lúc hai bà bắt đầu gặp Giang Phong!

Tô Anh lại hỏi :

- Hiện tại... có phải là Yêu Nguyệt cung chủ đã đạt đến bậc thứ chín chăng.

Lân Tinh gật đầu :

- Phải!

Niềm ngưỡng mộ lẫn vẻ đố kỵ hiện lên trong mắt của bà.

Bà u buồn tiếp :

- Ta không ngờ, chị ấy luyện suốt hai mươi năm lại chẳng tiến bộ mảy mai, rồi đến bây giờ, bỗng nhiên có kết quả! Ta... ta cao hứng lắm!

Tiểu Linh Ngư cắn môi, nhưng liền cười mấy tiếng :

- Chỉ sợ chính ta đã tiếp trợ bà ấy thành công!

Lân Tinh thở dài :

- Ta cũng nghĩ là như vậy! Chị ấy bị ngươi giam chết trong ngôi nhà đá, sanh lộ cầm như đoạn tuyệt, đến lúc đó thì thường có sự biến hóa trong tâm tánh con người.

Trong một phút giây, chị ấy tỉnh ngộ! Và sự thành công này thật là một điều bất ngờ cho chị ấy vậy!

Tiểu Linh Ngư thốt :

- Thực ra, luyện đến bậc thứ tám cũng là vô địch rồi. Dù có luyện thêm một bậc nữa, cũng chẳng quan hệ gì!

Chàng an ủi Lân Tinh, ngờ đâu Lân Tinh biến sắc, sững sờ một lúc rồi đáp :

- Ai luyện đến bậc thứ tám rồi, võ công của người đó cầm như không người sánh kịp. Nhưng, nếu gặp hạng cao thủ tuyệt đỉnh cỡ Yến Nam Thiên, thì cũng chưa chắc lắm là thủ thắng nổi!

Lân Tinh giải thích :

- Chỉ vì võ công của bọn ta, cao thì có cao hơn tài nghệ của Yến Nam Thiên, song bất quá sự hơn kém suýt soát vậy thôi. Mà cao thủ giao đấu với nhau, trừ võ công cao thấp mà còn các yếu tố khác, quyết định thắng bại, chẳng hạn: thể lực tâm linh tốt xấu, tịnh hay động, bình hay loạn, rồi còn địa phương, thời tiết...

Tiểu Linh Ngư trầm tư một phút, lại hỏi :

- Luyện Minh Ngọc Công đến bật thứ chín rồi, chẳng lẽ bà ấy đánh thắng Yến Nam Thiên.

Lân Tinh quả quyết :

- Chắc chắn là thắng! Thắng dễ dàng!

Tiểu Linh Ngư nín lặng.

Chàng biết, Lân Tinh không nói ngoa, như vậy chàng còn nói gì nữa.

Lân Tinh tiếp luôn :

- Theo lời người xưa để lại, thì ai luyện Minh Ngọc Công đến bậc thứ chín rồi, thì dung nhan không biến cải, tuổi thọ được tăng gia. Cứ như lời truyền thuyết thì Nhật Hậu ngày trước sống đến một trăm năm mươi tuổi, và lúc chết thì còn tươi trẻ như xử nữ!

Bên ngoài, tiếng cụm cụm vẫn vang đến.

Nghe những tiếng đó, Tiểu Linh Ngư hết hứng thú!

Yêu Nguyệt đã trở thành vô địch, thì dù chàng có thoát khỏi nơi này, cũng chẳng sống sót được bao ngày nữa.

Ngờ đâu, tiếng cụm cụm lại im bặt.

Tô Anh và Lân Tinh biến sắc. Cả hai kiên nhẫn chờ một lúc lâu.

Thanh âm đó không tiếp nối.

Xem tiếp hồi 110 Ác nhân ác kế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro