SHKH 87-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 87 Quít dày, tay nhọn

Nghe Tiểu Linh Ngư bảo y cố ***, Ngụy Ma Y thầm nghĩ chàng cũng có lý, bởi trược khí làm nặng người, tối óc, phát tiết được rồi, người sẽ nhẹ, óc sẽ sáng suốt hơn, phàm học võ, ai ai cũng muốn có một thân thể nhẹ nhàng, và một khối óc sáng suốt.

Do đó, y *** liền.

Địt, đâu phải là muốn giờ phút nào cũng làm được?

Nếu trong mình không có hơi sình chướng, thì dù có cố cách nào cũng không *** nổi, chỉ sợ hơi không ra mà phẩn lại lòi ra thôi.

Nhưng Ngụy Ma Y là tay có nội lực thâm hậu, muốn phát tiết khí mạch trong thân thể lúc nào cũng được cả, tùy tiện mà phát, dễ dàng mà phát.

Trước khi y phát tiết hơi sình, Tô Anh đã bịt mũi rồi, và để cho chắc chắn hơn, nàng quay mình, đồng thời nín thở.

Quay mình, nín thở là một lẽ, cái lẽ đó là tránh hít phải thứ hơi chẳng thơm tho gì cho lắm.

Tự nhiên, làm sao nàng bình thản trước một trò khôi hài được đạo diễn tế nhị như vậy?

Nàng quay mình, không ai thấy mặt nàng, miệng nàng ra sao, chỉ thấy đôi vai nàng rung rinh, điều đó chứng tỏ nàng cố nhịn cười, bởi khó nhịn nên kích động, sự kích động dồn lên đôi vai.

Trái lại, Tiểu Linh Ngư vẫn nghiêm và lạnh như thường, giữ đúng cái mô phạm của một bậc skhai hóa cho môn đồ.

Chàng lắc đầu :

- Cái *** đó không đáng kể!

Ngụy Ma Y kêu lên thất thanh :

- Không đáng kể? Tại sao?

Tiểu Linh Ngư thản nhiên :

- Muốn ***, phải cởi quần ra mà ***. Địt như vậy mới được cho.

Ngụy Ma Y lại kêu lên :

- Cởi... cởi...

Mặt y đỏ bừng, y không buông tiếp cho tròn câu nói.

Tiểu Linh Ngư vẫn thản nhiên :

- Cái bước thứ hai trong công cuộc luyện tập bắt buộc phải thế! Cần *** là phải cởi quần mà *** mới hợp quy tắc.

Ngụy Ma Y hét lên một tiếng lớn, lộn người xuống liền.

Y nào phải là tay ngu ngốc? Trái lại y giảo quyệt phi thường, âm trầm cực độ, một con người mà ai trêu vào cầm như chạm vào quỷ sứ.

Chung quy, cũng tại cái môn công Di Hoa Tiếp Ngọc mà thôi.

Người ta thường nói, muốn ăn nhào lăn vào bếp, muốn chết bò lết vô hòm, thì sá gì một vài động tác ngụy dị, khổ hài.

Dù có làm trò hề cũng chẳng sao, miễn là học được Di Hoa Tiếp Ngọc.

Cái mộng ước đó, y ấp ủ từ lâu lắm rồi. Phàm ai mơ tưởng điều chi qua nhiều năm tháng, tự nhiên phải bị điều đó ám ảnh, và tâm trí bị ám ảnh rồi thì làm sao mà còn đủ sáng suốt mà suy luận nữa?

Huống chi, bởi vụ lợi, y quyết học cho được môn công đó, và khi cái lợi đã nắm phần chủ động trong mọi hành vi, thì lý trí dù muốn dù không cũng phải u ám phần nào.

Biết thế, Tiểu Linh Ngư mới nắm được cái cơ hội đùa dai.

Cuối cùng, Ngụy Ma Y nghi ngờ, rồi tin chắc là có điều không ổn, rồi y bỏ cuộc, bật vùng dậy.

- Cái công phu gì mà thúi thế hử? Công phu gì ngươi nói cho ta nghe đi?

Tiểu Linh Ngư vẫn thản nhiên :

- Công phu đó có cái tên là ngốc tử đánh rắm, so với Di Hoa Tiếp Ngọc, còn lợi hại hơn nhiều.

Ngụy Ma Y nắm chặt đôi tay, toàn thân rung đáng sợ.

Ngực và bụng có thể vỡ bất cứ phút giây nào, khí uất bốc mạnh, bốc nhanh, gân nổi vồng, chừng như con người của y phồng lên, to hơn trước một phần.

Bây giờ thì Tô Anh không còn dằn lòng được nữa.

Nàng đã cố đè nén tràng cười, nằm yên trong đáy lòng, tràng cười đó không tiêu diệt, trái lại sanh sôi nảy nở thêm mãi, đến lúc xì ra được thì xì ra như pháo liên thanh.

Nàng cười ồ lên, rồi cứ như thế mà buông ồ ồ, như gió bão quét qua ngàn hoa, hoa kêu rào rào, hoa oặc òa oặc oại như hiện tại nàng cười, thân hình òa oại, ngã nghiêng ngã ngửa.

Và đến lượt Tiểu Linh Ngư.

Chàng muốn cười từ trước, song phải giữ cái mô phạm mà nín cười vì muốn lừa Ngụy Ma Y, chàng phải nín cười.

Tô Anh bật cười rồi, hắn bị lây ngay, bật cười luôn, hắn cười bạo đến nỗi cành cây rung theo, lá khua xào xào, có lá đổ xuống, đảo veo véo như bướm liệng mình.

Cười một lúc, hắn hỏi :

- Ngốc tử ơi! Ngươi tưởng là ta thực sự biết được bí mật của Di Hoa Tiếp Ngọc à? Ngươi tạo cho ta một cơ hội đùa dai, nếu ta không chụp cái cơ hội đó mà đạo diễn một trò đùa, thì hóa ra ta phụ cái hảo ý của ngươi sao?

Tô Anh còn cười khanh khách :

- Nhưng... ngươi... làm như vậy, ta chỉ sợ ngươi tổn đức thôi.

Tiểu Linh Ngư cười vang :

- Phàm ai muốn chiếm tiện nghi nơi ta, trước hết kẻ đó phải nếm cái khổ! Ta có tật lấy lãi trước khi cho vay, dù mất vốn, ta cũng vớt vát được phần nào.

Ngụy Ma Y gầm lên :

- Ngươi lừa ta, ta giết ngươi! Xem kẻ nào thiệt hại cho biết.

Bỗng Tô Anh thốt :

- Cái bí quyết để luyện Di Hoa Tiếp Ngọc, là...

Ngụy Ma Y đang vung tay lên định phát chưởng, đánh chết Tiểu Linh Ngư, bàn tay đó chợt dừng lại, rồi đầu quay sang Tô Anh, y hấp tấp hỏi :

- Sao?...Là sao?...Nói gấp!...

Tô Anh điềm nhiên :

- Tự nhiên là ta nói. Nhưng, ngươi...

Ngụy Ma Y nhìn lại Tiểu Linh Ngư, bật cười ghê rợn :

- Trước hết, ta phải khóa cái miệng của tiểu tử...

Tiểu Linh Ngư kêu lên :

- Thiên linh linh, địa linh linh, thiên binh thiên tướng, quỷ lớn, quỷ nhỏ mau mau xuất hiện cứu giá! Ta sắp mắng nữa đây!...

Ngụy Ma Y rít giọng :

- Con người như ngươi, quỷ trông thấy cũng phải chạy xa, quỷ nào dám gần mà gọi cho phí công.

Y điểm vào huyệt câm của Tiểu Linh Ngư.

Đúng lúc đó, một giọng nói âm trầm từ trong bóng tối vọng ra :

- Ngươi chẳng phải là quỷ, thì làm sao biết được quỷ chẳng dám gần hắn?

* * * * *

Cái giọng vừa âm trầm, vừa khàn khàn, nghe thì xa xôi, nhưng lại rất gần đó, cái giọng mất hẳn sanh khí đó, phiêu phiêu, phưởng phưởng, đầu câu xuất phát từ hướng Tây, cuối câu lại nghe tại hướng Đông.

Giọng nói đó, xuất phát giữa đêm trường, vùng hoang vắng, ai nghe mà chẳng rợn người?

Ngụy Ma Y bất giác rùng mình, da nổi ốc, song y đâu phải là con người quá khiếp nhợc.

Qua phút giây kinh ngạc, y hét lớn :

- Ai?

Người đó với giọng lạnh lùng, xa xôi mà như kế cận :

- Ta vốn chẳng phải là người!

Ngụy Ma Y nhận định phương hướng rồi, vọt nhanh mình liền.

Ngờ đâu, người đó cười như quỷ khóc, thốt :

- Sai hướng rồi, ta ở đây mà.

Âm thinh lạnh đó lại từ một tàng cây vọng xuống :

- Muốn xem, lên đây mà xem, tìm lẩn quẩn mãi dưới đó, còn thấy được cái quái gì?

Trên một tàng cây, ngoài chót vót cành cây, một bóng người trắng xóa hiện ra, đầu cành oặc òa oặc oại, đưa bóng đó xuống lên, mường tượng một bóng ma chập chờn.

Tà áo trắng của người đó phất phơ theo gió, tạo cho y cái vẻ quỷ mỵ huyền huyền, ảo ảo, không ai tưởng đó là một con người sống, đối thoại với một người sống.

Nhưng Ngụy Ma Y đâu phải tay vừa.

Bình sanh, y mục kích biết bao điều quái dị, thì sự xuất hiện của người đó không làm cho y kinh ngạc lâu hơn một phút.

Y trấn định tâm thần, từ từ bước tới, lạnh lùng thốt :

- Các hạ muốn làm một con quỷ, thì tại hạ xin thành toàn cái ý nguyện đó cho các hạ.

Trong khi y nói, bàn tay y vung theo.

Từ bàn tay, bay tới một vùng ngân quang trông như ngàn hạt mưa trắng, vầng ngân quang phủ nhanh xuống người đó.

Quăng ám khí từ dưới lên trên, dù sao cũng khó dụng lực một cách đầy đủ, nhưng đối với những người khác thì có phần nào khó khăn, chứ Ngụy Ma Y thì rất dễ dàng.

Và ngân quang vút đi, vừa nhanh, vừa chuẩn, mường tượng một trận mưa tên bắn, bay rào rào.

Người trên cành cây kêu lên một tiếng hãi hùng, rơi xuống như một chiếc lá rụng.

Ngụy Ma Y cười lạnh :

- Thử xem ngươi còn giở trò ma trò quỷ chi nữa được chăng?

Nhưng y vừa dứt câu, người đó vụt bật cười khanh khách, thốt :

- Còn được như thường chứ! Người chết lần thứ nhất thì thành quỷ, chết lần thứ hai, vẫn là con quỷ như thường!

Không tin, ngươi cứ nhìn đây!

Ngụy Ma Y giật mình, quay đầu nhìn lại.

Cái bóng trắng xám xám đó bây giờ lại ở trên một cành cây phía bên tả, cách xa độ mươi trượng.

Y mở to đôi mắt xám trắng, nhìn xuống Ngụy Ma Y, mắt thì nhìn trừng trừng, song miệng lại điểm một nụ cười.

Dĩ nhiên, một nụ cười vừa lạnh vừa mỉa...

Ngụy Ma Y dù là một tay cao thủ, có can đảm hơn người, trong trường hợp đó cũng không tránh khỏi giùn mình.

Y chưa hoàn hồn thì từ phía sau lưng y, một tràng cười ha hả vang lên, chấn dội cả một vùng, tiếp theo đó là một giọng nói cũng oang oang không kém :

- Một con người to lớn như vậy, lại bị quỷ dọa đến chết khiếp sao chứ?

Ngụy Ma Y lập tức xoay mình.

Một người mặt tròn tròn, miệng luôn luôn nhếch cười như Đức Phật Di Lặc, oai oai vệ vệ bước vào.

Ngụy Ma Y ngầm vận công lực chực chờ phát xuất.

Y cao giọng hỏi :

- Chẳng lẽ ngươi cũng là quỷ?

Người đó, trông như hòa thượng, cười hì hì, đáp :

- Hòa thượng không bao giờ là quỷ, hòa thượng bắt quỷ mới hợp lý hơn.

Ngụy Ma Y hừ một tiếng :

- Hòa thượng bắt quỷ?

Hòa thượng vẫn cười hì hì :

- Phải!...Ha ha! Hòa thượng không bắt người, hòa thượng chỉ bắt quỷ thôi.

Ngụy Ma Y cười lạnh :

- Nếu vậy, thì hòa thượng hãy bắt con quỷ đó đi!

Hòa thượng lại cười :

- Hòa thượng đã nói, hòa thượng không hề bắt người, hòa thượng chỉ bắt quỷ thôi, hòa thượng biết phân biệt, ai là người, ai là quỷ.

Ngụy Ma Y cau mày :

- Thế ra, hắn không phải là quỷ?

Hòa thượng lắc đầu :

- Không phải quỷ! Quỷ ở ngay tại đây!

Ngụy Ma Y trố mắt :

- Ở đâu?

Hòa thượng đột nhiên đưa tay chỉ về một phía rừng.

Ngụy Ma Y nhìn theo tay hòa thượng.

Nơi đó, ẩn ước trong bóng tối, chẳng rõ xuất hiện từ lúc nào, một người đang ngồi, tay đang cầm vật gì gậm gậm, rồi nhai, tiếng nhai kêu nhóc nhách nghe rõ ràng.

Ngụy Ma Y cười lớn :

- Người kia thì có mấy phần giống quỷ, chứ người này nào khác kẻ sống đâu?

Hòa thượng mỉm cười :

- Quỷ thật thì không giống quỷ, còn người giống quỷ thì chưa chắc là quỷ thật!

Ngụy Ma Y đảo mắt nhìn quanh, tâm tư đảo lộn. Y tìm cách đối phó với địch.

ít nhất đối phương cũng có đến ba người, y phải làm cách nào chỉ một lần xuất thủ, là đánh ngã cả ba người.

Bởi y thừa hiểu, bọn này muốn sanh sự với y, trước sau gì họ cũng động võ, như vậy y phải tiên hạ thủ vi cường.

Bên trong lo nghĩ tìm phương pháp, bên ngoài y điểm một nụ cười để kéo thời dài gian :

- Nhưng quỷ gì mà háu ăn như thế?

Hòa thượng đáp :

- Quỷ cũng ăn, không ăn thì quỷ chết. Tuy nhiên, quỷ chỉ thích ăn thịt người thôi.

Ngụy Ma Y cười vang :

- Thịt người...

hắn đang ăn thịt người đó à?

Hòa thượng bật cười ha hả :

- Hắn không tin, ha ha, sao ngươi chẳng cho hắn thấy?

Từ trong bóng tối có tiếng cười khanh khách vang lên, rồi người đó vung tay, quăng cái vật đang ăn về hướng Ngụy Ma Y.

Ngụy Ma Y đưa tay đón bắt liền.

Y chưa nhìn vào vật đó, nhưng bàn tay y bóp nhẹ, nhận ra vật đó mềm mềm, nhầy nhầy, lấy làm lạ, trông kỹ. Thì ra đó là một cánh tay người, dấu răng còn hằn rõ.

Cánh tay đó đã được nướng chín.

Ngụy Ma Y giật bắn mình, hấp tấp quăng nó xa, trả lại cho người trong rừng.

Người trong rừng đón bắt, bật cười vang :

- Quanh đây chỉ có chuột, toàn là chuột, cái thứ đó ta ăn không vô rồi! Tự nhiên ta phải tìm một người mà ăn. Song tìm người để ăn chẳng phải là việc dễ. May mắn thay, ta vẫn tìm được, và ta ăn ba hôm nay, còn thừa lại cánh tay này. Ngươi liệng đi, chẳng hóa ra đáng tiếc lắm sao?

Thốt xong, y đưa cánh tay nướng lên miệng cắn, nhai ngon lành.

Vừa ăn, y vừa hít hít, ra vẻ khoái trá lắm.

Ngụy Ma Y suýt nôn mấy lượt, mặt xanh dờn, chân chập choạng, lùi lại, lùi dần dần.

Hòa thượng lại cười ha hả :

- Ngươi yên trí, thân thể ngươi bốc nực mùi chuột, y chẳng thèm ăn đâu mà sợ!

Ngụy Ma Y run run giọng :

- Các vị...các vị là...là những ai?...Các vị thực sự muốn gì?

Bỗng, một giọng nói lạnh lùng đáp lời y :

- Nơi đây, chỉ có một mình ta và ngươi. Ngươi muốn nói gì, cứ hướng về ta mà nói.

Một người bước dài dài đến cục trường.

Người đó có thân hình cao ốm, vận chiếc áo trắng như tuyết, dài phết đất, gương mặt còn trắng hơn màu áo, một thứ trắng lạnh lùng hơn băng tuyết.

Trông quỷ, người ta còn ít sợ hơn nhìn gương mặt của con người đó.

Ngụy Ma Y cao giọng :

- Được, tất cả đều là quỷ, chỉ có ngươi, vậy để ta biến ngươi thành quỷ luôn cho đủ bọn!

Y xuất thủ thực sự. Thủ pháp của y nhanh quá, câu nói chưa dứt là chiêu thức đã tròn rồi.

Người áo trắng phất ống tay áo ngăn chặn.

Ngụy Ma Y hừ lạnh :

- Thế là ngươi muốn chết thật.

Y biến chiêu ngay, lối biến cũng nhanh như lối xuất. Chưởng vừa tung nửa vời, chưởng biến thành trảo, trảo nhằm cổ tay người đó.

Chân khí dồn trọn vào năm ngón tay, cái chụp đó phải mạnh, nếu trúng vào đá sắt, đá phải tan, sắt phải dẹp.

Người áo trắng chừng biến chiêu chống đỡ không kịp, mà né tránh cũng không kịp luôn.

Rồi Ngụy Ma Y chụp trúng cổ tay y, lạ lùng thay, Ngụy Ma Y lại cảm thấy lạnh lạnh.

Cổ tay một người sống đâu có lạnh như băng giá? Và cổ tay thực sự của một người đâu có quái dị như vậy?

Phải biết, công lực của Ngụy Ma Y rất thâm hậu, gia dĩ chụp trúng cổ tay đối phương, y bóp mạnh, thế mà cổ tay đó không nát tan, không bẹp dí.

Y kinh hãi, chưa kịp có phản ứng gì kế tiếp, đối phương của ghê rợn, thốt :

- Thôi! Buông đi!

Đoạn người áo trắng gặt ống tay áo, tay áo thun lại, bày một bàn tay. Bàn tay đó quét ngang lòng bàn tay của Ngụy Ma Y Máu vọt ra liền.

Bàn tay của người áo trắng là một cái móc câu bằng thép cứng.

Hòa thượng vỗ tay cười lớn :

- Ha ha! Ha ha! Bây giờ thì ngươi hiểu rồi chứ! Quỷ, là thứ khó chơi lắm, song lắm lúc con người khó chơi hơn quỷ.

Thương thế nơi bàn tay không nặng lắm, song Ngụy Ma Y lại sợ móc câu có tẩm độc.

Y không dám ham chiến, cấp tốc đảo lộn thân hình, định phóng chân chạy đi.

Bỗng một người nổi giận quát :

- Môn hạ Vô Nha môn, đâu có thể lâm trận là bỏ chạy? Dù cho chúng là người, là quỷ hay là gì đi nữa, ngươi cũng không quá sợ như vậy được!

Người nào đó, buông dứt câu nói, từ phía sau hòa thượng lướt tới, vung tay đánh một chưởng, bắn tung hòa thượng bay đi rất xa, rơi xuống vùng tối ở ven rừng.

Người đó nhỏ thó như một đồng tử, có gương mặt khó nhìn nhất trần đời. Điều đáng buồn cười là trên gương mặt đó lại có một bộ ria mép trên một bộ râu rất dài lất phất ở mép dưới.

Bộ râu quá dài, gần phết đất.

Y đội chiếc mão vàng, áo dài màu xanh chớp chớp.

Con người thì khôi hài thật, song nhìn qua thì ai ai cũng chết khiếp, cho nên muốn cười mà chẳng ai dám cười.

Người trong rừng, vừa gặm, vừa nhai cánh tay đó, kinh hãi, kêu thất thanh :

- Ngụy Vô Nha! Ngụy Vô Nha đến rồi đấy nhé! Gặp Ngụy Vô Nha là quỷ cũng phải sợ, chạy đi là hơn!

Ngụy Ma Y vừa kinh hãi, vừa bối rối, bất giác thở dài :

- Lão...lão nhân...

Ngụy Vô Nha cười lạnh :

- Tuy ngươi không còn nhận ta là sphụ nữa, song ta vẫn xem ngươi là đồ đệ như thường. Ta không thể để cho ngươi bị kẻ khác khinh khi.

Lúc đó, cả người lẫn quỷ trong rừng đều chạy hết, chỉ còn lại một mình Tiểu Linh Ngư bị treo lủng lẳng, Tô Anh thì đã chuồn đi, chẳng rõ từ lúc nào..

Ngụy Ma Y thở dài, nhếch nụ cười khổ :

- Bây giờ, đệ tử mới hiểu, vô luận làm sao, đệ tử vẫn thua kém sphó.

Ngụy Vô Nha lạnh lùng :

- Ngươi biết được như vậy, càng tốt!

Lão phất ống tay áo rồi hỏi :

- Gã đó gây thương tích cho ngươi ở chỗ nào đâu? Có độc không?

Ngụy Ma Y đáp :

- Đệ tử sợ có độc.

Ngụy Vô Nha vừa bước tới vừa bảo :

- Ngươi đưa tay cho ta xem.

Ngụy Ma Y từ từ đưa bàn tay bị thương ra, bất thình lình, y vung bàn tay đó, đánh nhanh sang Ngụy Vô Nha.

Chừng như Ngụy Vô Nha có phòng bị trước, vừa thấy Ngụy Ma Y đưa tay ra, bàn tay đó khẽ xoay là lão ta vọt ngược về phía hậu, cách xa hơn trượng.

Lão nổi giận quát :

- Nghiệt đồ dám vô lễ đối với sphụ như vậy à?

Ngụy Ma Y bật cười cuồng dại :

- Cái thuật cải sửa dung mạo của ngươi, kể cũng tinh vi lắm đó. Song, muốn giả mạo Ngụy Vô Nha thì còn lâu lắm mới giống.

Ngụy Vô Nha bật cười khanh khách :

- Hay! Ngươi khám phá ra được rồi, ta không cần đóng kịch nữa. Bây giờ, ta hỏi ngươi, cái điều khiếm khuyết đó ở chỗ nào?

Ngụy Ma Y cười lạnh :

- Ngươi có gặp Ngụy Vô Nha lần nào chưa?

Giả Ngụy Vô Nha hừ một tiếng :

- Chưa gặp thì làm sao biết lão ta như thế nào mà giả dạng?

Ngụy Ma Y lại hỏi :

- Ngươi có thấy lão đi đứng lần nào chưa?

Giả Ngụy Vô Nha giật mình :

- Lão không đi đứng được à?

Ngụy Ma Y cười lớn :

- Thế mà ngươi không biết trời sanh lão ta là một kẻ tàn phế, hai chân lão chỉ bằng chân một đứa bé con, thứ bé con chưa biết đi đứng. Khi cần xê dịch, lão chỉ bò chứ không bước được.

Bởi sợ người đời cười chê, lão không hề đi đứng.

Một tràng cười ha hả vang lên, vị hòa thượng từ trong bóng tối bước ra, vỗ tay bốp bốp :

- Người ta nói, đi đêm mãi, phải có lúc gặp ma. Lần này thì Tiểu Kiều phải thất bại rồi đó nhé.

Rồi cái lão quỷ ăn thịt người cũng xuất hiện theo, cười vang :

- Con người như Ngụy Vô Nha xấu xí quái dị, trên đời này thắp đuốc mà tìm cũng chẳng có một kẻ thứ hai, thì đừng mong ai giả mạo lão ấy mà giống được.

Ta biết trước thế nào ngươi cũng thất bại, ngươi cố công bao nhiêu, chỉ phí bỏ lấy bấy nhiêu, dù ta muốn ngăn chặn, vị tất ngươi chịu nghe cho đâu, thế là đáng đời.

Thân hình của ngươi đó đã cao, chừng như y nhóng chân lên một chút, bỗng cao hơn một thước nữa, rồi y tiếp :

- Bây giờ, ta nghĩ cách làm sao cho Ngụy Vô Nha bước đi vài bước, cho ta xem thử có vui mắt không...

Bỗng Ngụy Ma Y tung mình nhảy đến Tiểu Linh Ngư, rút thanh chủy thủ lăm lăm trong tay, hét :

- Có phải các ngươi định đến đây để cứu hắn không?

Y chong mũi chủt thủ ngay yết hầu, sẵn sàng đâm vào.

Hòa thượng cười ha hả :

- Phải rồi sao?

Ngụy Ma Y cao giọng :

- Nếu các ngươi không rời gấp nơi này, ta giết hắn liền!

Hòa thượng vỗ tay bốp bốp nói liền :

- Ta cứ tưởng ngươi có một tài năng gì đáng kể, không ngờ quanh đi quẩn lại, ngươi chỉ biết có mỗi một việc làm như thế đó thôi!

Lão quỷ ăn thịt người cười vang, chen vào :

- Ngươi hăm giết hắn, mà ngươi có giết được chăng?

Trong khi lão cười, lão nói thì Tiểu Linh Ngư động đậy được, chàng vốn bị Ngụy Ma Y treo, đồng thời điểm huyệt luôn, thành ra bất động mãi đến lúc đó.

Bây giờ thì chàng cử động lại được rồi.

Chẳng những chàng cử động được, mà động tác lại nhanh.

Động tác đầu tiên của chàng là vưon tay ra, điểm vào huyệt đạo của Ngụy Ma Y.

Chàng làm việc đó không khó khăn lắm, bởi Ngụy Ma Y đứng sát bên chàng.

Ngụy Ma Y kinh hãi.

Dù cho y có thủ pháp liên hoàn, cũng chẳng làm sao phản ứng kịp. Toàn thân bị chế trụ, hiện tại y chỉ là một công cụ của Tiểu Linh Ngư, mặc tình chàng muốn làm gì thì làm.

Tiểu Linh Ngư chụp lấy thanh chủy thủ nơi tay y, cho mũi vào yết hầu y, bật cười hắc hắc :

- Ngươi mắc mưu ta rồi.

Hòa thượng cười lớn, tiếp :

- Ta đã nói mà, người thông minh còn bị hắn lừa thay, dù không bị lừa cũng bắt buộc phải để cho hắn lừa một lần. Có như vậy hắn mới buông tha cho. Bằng không thì hắn sẽ bám theo suốt đời gây phiền phức, cho đến khi nào hắn lừa được một lần mới thôi. Và trong trường hợp đó, thì ngươi đừng hòng có được một ngày nhàn hạ với hắn!

Ngụy Ma Y chỉ còn nước nghiến răng, trợn mắt, y còn làm được gì hơn? Còn nói gì nữa?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì tiếp luôn :

- Bây giờ thì ngươi phải hiểu, muốn chiếm được tiện nghi nơi ta, chẳng phải là một việc dễ. Giả như ngươi đắc ý một lần, sớm muộn gì ta cũng có cách quật lại. Và khi ta đòi nợ, tự nhiên ta phải tính một số lời, kèm theo vốn chứ!

Lão quỷ ăn thịt người, chững chạc bước tới, đưa mũi ngửi ngửi nơi má Ngụy Ma Y, bỗng lộ niềm vui, vỗ tay reo :

- Hay! Hay vô cùng! Không ngờ ta lại gặp cái may lớn như thế này. Ta cứ tưởng phải chịu đói ở cái nơi lúc nhúc chuột, chuột già, chuột con, chuột đực, chuột cái, mà con người ở trong cái ổ chuột này hẳn cũng phải hôi chuột luôn! Lạ thay, cái tên này lại chẳng có mùi chuột tí nào. Đành là thịt hắn có hơi dai một chút vì hắn có tuổi, song nếu ta thêm gừng kha khá, ớp vài thứ nước tương hảo hạng, rồi đem nướng, thì ta sẽ có một món ăn thích khẩu.

Ngụy Ma Y thất sắc :

- Ngươi... ngươi dám...

Lão quỷ ăn thịt người, xoa xoa mặt Ngụy Ma Y, cười hì hì :

- Ngươi phẫn nộ làm chi? Con người của ngươi mà được ta chọn làm vật dằn dạ dày, kể ra cũng có phước cho ngươi lắm đấy. Phàm kẻ nào được ta chọn, kẻ đó vinh dự lắm đấy nhé! Phải biết, thà ta nhịn đói suốt mấy hôm liền, chứ ta không hề bạ ai giết nấy mà ăn đâu. Ngươi phải biết luôn, những kẻ nằm yên trong bụng ta, đều có thịt thơm phưng phức, còn ngươi thì bất quá thì ta cho ngươi một chút thể diện thôi, ta cố mà ăn để cho ngươi có dịp sánh mình với cái bọn trong bụng ta đó thôi. Ngươi phải cảm tạ ta mới hợp lý chớ!

Ngụy Ma Y sợ thật sự.

Y trố mắt nhìn lão quỷ đó một lúc lâu, mới ấp úng :

- Ngươi...chẳng lẽ ngươi là Bất Ngật Nhân Đầu Lý Đại Chủy?

Lão quỷ ăn thịt người ngẩng mặt lên trời cười lớn :

- Hơn hai mươi năm qua, ta vắng bóng giang hồ, không ngờ cón có người nhớ đến danh hiệu của ta.

Ngụy Ma Y cảm thấy toàn thân nhũn lại, ai hăm dọa ăn thịt y, y chẳng bao giờ tin là người đó dám làm. Giết thì dám, chứ làm gì dám ăn?

Nhưng Lý Đại Chủy thì khác!

Lão ấy nói là làm.

Cũng có thể người ta giết đồng loại, vì thù hận, rồi ăn gan, ăn tim, uống huyết, song đó là trường hợp báo thù.

Người ta vì thù hận mà ăn như vậy, ăn vì tức khí.

Nhưng với Lý Đại Chủy thì khác. Lão cần ăn thịt nên mới giết người, chứ không vì thù hận chi cả.

Thì lời nói của lão, đâu phải là hăm dọa! Lão nói là lão dám làm.

Bảo sao Ngụy Ma Y không sợ?

Bảo sao Ngụy Ma Y dám cho rằng lão ta đùa.

Nếu biết được trong phút giây nào đó, mình sẽ bị chặt, bị nướng, bị nấu để chui vào cái dạ dày của kẻ khác, thì người ấy sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn là không khoan khoái lắm rồi! Không khoan khoái, tức nhiên phải khó chịu.

Cái can đảm rất cần cho người đời làm những việc phi thường, chứ dùng can đảm mà chịu đựng cái sự bị chặt, bị nướng để mà làm mồi nhắm rượu ai đó, thì thật là chẳng ai dùng được rồi.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Sợ làm chi cho khổ? Ngươi khổ thì hại người ta lắm đó nhé! Phàm sợ quá thì cái mật phải vỡ, mật vỡ thì thịt đắng lắm, ăn làm sao được?

Vậy ngươi nên bình tĩnh đi, cho người ta nhờ!

Lý Đại Chủy reo lên :

- Chí lý! Chí lý! Ngươi còn bé như vậy mà thấu đáo được cái đạo lý đó, kể cũng khá lắm. Ta ghi ơn ngươi đó nhé, khi nào ta nướng hắn rồi, ta sẽ dành cho ngươi một phần thịt béo bở hơn hết. Ngươi cứ tin đi, và chờ mà lãnh phần ăn.

Tiểu Linh Ngư nhăn nhăn mũi :

- Người quân tử không hề dành phần ngon, phần tốt của ai cả. Giả như đại thúc có nhớ đến tiểu điệt, thì xin đại thúc cho tiểu điệt một cái móng tay của hắn cũng đủ rồi. Phải biết, khi ngứa ngáy, mình có cái móng tay quào quào, gãi gãi, thì sướng biết bao.

Lý Đại Chủy mỉm cười :

- Được!

Được!

Ta sẽ tặng ngươi cả hai bàn tay, hai bàn chân vịt của hắn, tuỳ ngươi muốn lấy mấy móng thì lấy.

Bỗng, một người từ trên tàng cây bay xuống, chiếc áo bố phiêu phiêu, phưởng phưởng tạo cái vẻ ảo ảo huyền huyền như ma giữa bóng đêm mờ.

Người đó đáp xuống trước mặt Ngụy Ma Y, nhìn y, rồi toạc miệng rộng ra mà cười, đoạn hỏi :

- Ngươi nhận ra Bất Ngật Nhân Đầu, song có nhận ra được ta chăng?

Chính người đó vừa rồi bị Ngụy Ma Y phóng ám khí, nhảy từ cành cây này sang cành cây khác mà tránh.

Trên chiếc mũ bằng bố trắng của lão, còn mấy mũi ngân châm cắm tại đó. Mấy mũi ngân châm chứng tỏ thủ pháp của Ngụy Ma Y cũng khá lắm, tuy ám khí không giết được đối phương, vẫn trúng một nơi nào đó trên mình đối phương.

Ngụy Ma Y nhìn thoáng qua lão ta, đoạn nhắm mắt lại, than dài :

- Thích làm cái việc thần bí, như quỷ như ma, người có đặc điểm đó, đáng lẽ ta phải nhớ ngay là Bán Nhân Bán Quỷ Âm Cửu U!

Lão ấy bẻ một cành cây, khều khều đôi mắt của Ngụy Ma Y bảo :

- Mở mắt ra xem Âm Cửu U ở tại đâu, hay còn ở đây?

Ngụy Ma Y mở mắt nhìn ra.

Trên cành cây, lại có một người, giống người trước mặt y như hai giọt nước.

Thì ra có đến hai người giở trò quỷ vừa rồi, thảo nào mà chẳng ẩn ẩn hiện hiện, thoạt trước mặt, thoạt sau lưng Ngụy Ma Y!

Ngụy Ma Y thở dài :

- Thập Đại Ác Nhân! Hôm nay, các ngươi đến đây thực sự có bao nhiêu người tất cả?

Người sau cùng đáp :

- Không nhiều lắm! Bất quá có sáu người thôi. Còn ta chính là Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ Bạch Khai Tâm, ngươi có nghe nói đến ta lần nào chưa?

Ngụy Ma Y lạnh lùng :

- Có chứ! Ta từng nghe nói, trong số Thập Đại Ác Nhân, Bạch Khai Tâm là kẻ vô dụng, bất quá người ta miễn cưỡng ghép ngươi vào cho đủ số chục vậy thôi.

Bạch Khai Tâm biến sắc mặt, nhưng y lấy lại bình tĩnh ngay, bật cười vang :

- Ngươi đừng toan giở trò ly gián! Năm nay, ta được đúng bốn mươi tám cái xuân rồi, cái xuân này kể ra cũng đã già, thì đừng mong mang cái mẹo trẻ con mà thi thố trước mặt ta!

Hòa thượng vỗ tay reo lên :

- Bạch Khai Tâm quả nhiên đã trưởng thành, hắn là một đại nhân rồi đó. Bất quá, nếu ta nhớ không sai, thì năm nay ngươi được năm mươi hai tuổi, sao ngươi sụt xuống còn bốn mươi tám? Bốn năm sụt đó, giúp ích gì được cho ngươi? Ngươi có phải nữ nhân đâu, hà tất phải dấu tuổi?

Bạch Khai Tâm trừng mắt :

- Ngươi biết chứ, ta chưa có vợ mà! Nếu ta không sụt tuổi, thiên hạ sẽ cho ta quá già, thì gái nào lấy? Ngươi bảo ta mồ côi suốt đời à?

Lý Đại Chủy cười nhẹ :

- Nếu thật sự chẳng ai thèm lấy ngươi, thì ngươi cứ lấy quách Đồ Kiều Kiều đi!

Ngươi chẳng nghe người ta nói sao, phân nửa là nữ nhân, dù sao thì cũng còn hơn chẳng có cái nửa nào.

Người giả mạo Ngụy Vô Nha bật cười khanh khách :

- Nếu mà chẳng có gái nào lấy ngươi làm chồng, thì ta có cách giúp ngươi!

Người đó đương nhiên là Đồ Kiều Kiều rồi.

Bà ta nhìn Lý Đại Chủy, cười thêm mấy tiếng, nói tiếp :

- Ngươi yên trí, nếu ta có lấy chồng, ta sẽ lấy Bạch Khai Tâm, chứ quyết không chọn ngươi đâu. Dù Bạch Khai Tâm có bạc đãi vợ đến đâu, hắn cũng chẳng giết vợ mà ăn thịt như ngươi vậy.

Cái việc đó, chẳng khi nào Lý Đại Chủy quan tâm, chính lão ta có lúc hứng, tự mình đề cập đến, để có một đầu đề mà cười, mà vui, để có dịp đắc ý, mà cũng để dọa người luôn.

Nhưng, đó là lúc xa kia, bây giờ thì lão ta đã già rồi, cái tâm trầm đọng lại, những đêm trường canh vắng, hồi ức lại việc đã qua, dù sao thì cũng có khi hối hận về những việc đã làm.

Và việc khiến cho lão hối hận đến khó chịu, chính là việc giết vợ để ăn thịt.

Lão cũng có con tim, khối óc nhai, thì lão phải nhận là vợ lão rất hiền hòa, hiền dịu, lão còn nhớ đôi cánh tay đẹp của vợ, vòng quanh mình lão trong những phút giây âu yếm, lão còn nhớ đôi bàn tay vợ, ve vuốt lão rất dịu dàng...

Nhớ lại hình ảnh của vợ, lão nghe nhói ở tim, nhưng àn mũi kim châm chích.

Nhất là lúc thọ về chiều, tịch mịch phủ trùm quanh mình, ngày càng nặng, càng dày, con người mới cảm thấy thâm tình rất trọng, rất cần.

Tiếc thay, khi lão thấm thía niềm cô đơn ở cuối đường thì lão mới bắt đầu hối hận.

Muộn rồi! Muộn rồi!

Sống chung với nhau hơn hai mươi năm dài, tự nhiên Đồ Kiều Kiều phải biết tâm tcủa lão chứ!

Đã biết như vậy, mà bà còn đùa một câu.

Có khác nào bà dùng chân, đá vào vết thương lòng của lão? Bảo sao lão chẳng đau?

Lão thoáng biến sắc mặt.

Rồi lão nổi giận, gằn từng tiếng :

- Đồ Kiều Kiều! Nếu ngươi lặp lại câu nói đó một lần nữa, ta giết ngươi ngay!

Đồ Kiều Kiều cười hì hì :

- Ngươi giết ta để làm gì chứ? Thịt ta đâu có mềm, thơm như thịt vợ của ngươi?

Lý Đại Chủy gầm lên, nhún chân vụt tới.

Đồ Kiều Kiều cười lạnh :

- Ngươi định trở mặt à? Lại đây! Từ lâu ta muốn sơ hơn kém với ngươi một lần, có dịp này thì hay lắm.

Song phương sắp động thủ.

Hòa thượng hoành thân đứng chắn giữa hai người, bật cười ha hả :

- Cả hai đều cao tuổi hết, tại sao học thói trẻ con? Đến cái việc đùa dai với nhau mà cũng phát cáu, không chịu nổi với nhau à? Các ngươi không sợ người ngoài phỉ nhổ vào mặt sao chứ?

Bạch Khai Tâm trừng mắt :

- Họa phát sanh do ngươi? Ngươi còn lên mặt dạy đời nữa sao?

Y đập nhẹ tay lên đầu vai Ngụy Ma Y tiếp :

- Ngươi nên nhớ, hòa thượng đó có dấu thanh đao trong nụ cười, lão chẳng ra cái quái gì đâu!

Ngụy Ma Y thở dài :

- Tiếu Lý Tàng Đao Cáp Cáp Nhi!

Y day qua người áo trắng, nhìn gương mặt trắng thê thảm của người đó hỏi :

- Còn ngươi? Có phải là...là...

Người áo trắng không đáp, phất hai tay lên, ống tay áo thụt lại, bày ra hai bàn tay.

Tay bên hữu là một cái móc câu, bằng thép trắng người.

Tay bên tả đỏ như lửa, chớp sáng.

Ngụy Ma Y kêu lên thất thanh :

- Huyết...Huyết Thủ Đỗ Sát!

Đỗ Sát lạnh lùng :

- Ừ!

Ngụy Ma Y cười thảm :

- Tốt! Tốt! Tốt! Đúng là sáu trong mười ác nhân đã đến đây! Ta, Ngụy Ma Y, rơi vào tay sáu người bọn ngươi thì còn nói gì nữa!

Đỗ Sát vẫn lạnh lùng :

- Phải! Dù có nói gì nữa cũng vô ích. Chỉ còn chờ chết thôi!

Lão từ từ bước tới, với dáng bước của một đao thủ phủ tại pháp trường.

Rồi tay hữu đưa ra, hay đúng hơn cái móc câu bằng thép trắng vưon ra, móc câu hướng ngay yết hầu của Ngụy Ma Y.

Lý Đại Chủy vội chụp tay lão, giữ lại :

- Không được!

Đỗ Sát cao giọng :

- Thế ngươi muốn gì?

Lý Đại Chủy cười vuốt :

- Lão Đỗ ơi! Cái bàn tay sắt đó mà cũng biết ngứa ngáy nữa sao?

Đỗ Sát hừ một tiếng :

- Đã biết như vậy, sao ngươi còn ngăn trở ta?

Lý Đại Chủy cười tiếp :

- Việc của ngươi, ta đâu dám can thiệp vào. Bất quá, ngươi thấy đó, thân hình hắn như thế đó, thì thịt thà có bao nhiêu đâu? Nếu giết trước rồi nướng sau, thì cái phần huyết phải tiêu hao nhiều, thịt mất ngon là cái chắc!

Đỗ Sát lại hứ một tiếng :

- Thế ngươi muốn để cho hắn sống mà nấu nướng à?

Lý Đại Chủy cười hì hì :

- Từ nhiều ngày qua rồi, ta chưa có được một bữa ăn ngon, không lẽ Đỗ lão ca lại không giúp đồng đạo sao chứ?

Đỗ Sát cau mày :

- Lần sau...

Lý Đại Chủy chận lời :

- Lần sau thì ta để cho ngươi tự ý hành động, cho ngươi đỡ ngứa ngáy, lần này thì ta xin.

Đỗ Sát buông cộc lốc :

- Được!

Lão xuống tay liền.

Ngụy Ma Y kêu lên thất thanh :

- Lý Đại Chủy, ta với ngươi từ bao giờ đến bây giờ, không thù không oán, ta với ngươi dù mỗi ngã, song vẫn là đồng đạo võ lâm, ngươi muốn giết ta, âu cũng là vận số của ta, ta không dám nói gì. Song ngươi có thể nào... có thể nào...

Y không tiếp được tròn câu, vì cơn nôn bốc mạnh, rồi y nôn thật sự, mửa ra những gì chất chứa nơi dạ dày, chưa tiêu hóa kịp, mửa cả những nước hôi thúi, đắng chua...

Lý Đại Chủy gật đầu :

- Mửa! Cứ mửa! Càng mửa nhiều càng tốt! Cái đó gọi là rửa ruột! Lúc nấu nướng, ta khỏi phải dọn sạch bộ đồ lòng của ngươi. Ngươi mửa, ta có thể nấu nướng sớm, chứ nếu không thì phải đúng ba hôm, ta mới làm thịt ngươi được, bởi ta cần cái dạ dày ngươi trống không, có thế thịt mới ngon.

Vì bất động, Ngụy Ma Y không nghiêng mình mà mửa, cứ mửa bừa bãi, chất mửa vấy đầy người, trông dơ dáy hết sức.

Y run run giọng thốt :

- Ngươi... ngươi dám... Ta chết đi thành quỷ, nhất định ta không dung tha ngươi!

Tiểu Linh Ngư cười hắc hắc :

- Lý tiên sinh có thừa can đảm, chắc là tiên sinh không sợ quỷ đâu! Ngươi nên thất vọng trước là vừa.

Lý Đại Chủy cũng cười :

- Phải đó! Ta đang nghĩ một cách nấu nướng, làm sao cho ta có một món ăn ngon, rất ngon đây.

Lão đưa tay nắn vuốt những thớ thịt trên người Ngụy Ma Y, rồi lẩm nhẩm :

- Với số thịt của con mồi này, ta phải dùng ít nhất cũng hai cân nước tương, một cân ngũ vị, độ nửa cân gừng.

Ngụy Ma Y nghe da nổi ốc, rờn rợn mãi.

Sau cùng, y thét lên :

- Ta... ta van cầu ngươi... van cầu ngươi hãy...

Con người đó mà thốt lên mấy tiếng van cầu, thì đủ biết là y sợ quá đỗi rồi.

Tiểu Linh Ngư lại cười hắc hắc thốt :

- Cái tâm của Lý tiên sinh cứng hơn đá, ngươi van cầu trọn đời, cũng không làm mềm được.

Đừng van xin, vô ích.

Lý Đại Chủy vưon hai tay, bốc Ngụy Ma Y đưa cao lên, đoạn cười ha hả, thốt :

- Các vị thứ cho nhé, họ Lý này nghe dạ dày cào cấu khó chịu lắm rồi. Xin đi trước các vị, để lo phục vụ nó một chút.

Ngụy Ma Y hét lên một tiếng, hôn mê liền.

Cáp Cáp Nhi vỗ tay cười lớn :

- Ngươi làm cho hắn khiếp, hôn mê rồi còn gì?

Lý Đại Chủy gật gù :

- Các ngươi biết chứ, vô luận là ai, hạng dữ cách nào, bị nướng sống tất nhiên phải sợ.

Đồ Kiều Kiều chen vào :

- Ngươi có nghe đó chăng, Âm Cửu U? Bây giờ thì người ta không sợ quỷ nữa rồi đó. Mà người ta chỉ sợ Lý Đại Chủy thôi. Thế là từ nay, Bán Nhân Bán Quỷ trở thành vô dụng mất rồi!

Từ trên cành cây cao nhảy xuống, Âm Cửu U bật cười âm trầm :

- Ngươi định khích ta động thủ với Lý Đại Chủy phải không?

Đồ Kiều Kiều cười mỉa :

- Khích làm gì, vô ích? Ta dù muốn khích, vị tất ngươi dám làm.

Âm Cửu U điềm nhiên :

- Nếu ta hạ thủ, sát hại Lý Đại Chủy, thì cái sự phiền phức đầu tiên là phải tìm cho lão ấy một cỗ quan tài.

Lý Đại Chủy lạnh lùng :

- Ta chết, phải được chôn là cái chắc. Chứ còn ngươi chết rồi thì chỉ đáng cho thiên ha ùdùng gậy mà đập cho nát xác. Tuy nhiên, ta sẽ làm phúc, nhét ngươi vào dạ dày, tránh cho ngươi bị đánh đập sau khi chết.

Lão day qua Đồ Kiều Kiều, tiếp luôn :

- Còn ngươi nữa, nếu muốn dành trước một chỗ trong cái dạ dày của ta thì cứ van xin ta một tiếng, ta sẵn sàng chừa cho một chỗ tốt.

Đồ Kiều Kiều cười hì hì :

- Ta có phải là Ngụy Ma Y đâu? Ngươi không dọa khiếp ta nổi đâu!

Bạch Khai Tâm xoa xoa chiếc đầu của Ngụy Ma Y, thốt :

- Nếu hắn tỉnh lại, chắc chắn là hắn sẽ ngoan ngoãn vâng lời. Chúng ta muốn khiêu khích con chuột già Ngụy Vô Nha thì không thể không nhờ đến hắn.

Cáp Cáp Nhi gật đầu :

- Đúng vậy rồi. Chứ nếu không thì chúng ta phí thì giờ làm chi, luân phiên nhau mà dọa cho hắn khiếp?

Tiểu Linh Ngư vưon vai, uốn hông, ểnh lưng, xương kêu rắc rắc, chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, rồi chàng cười thốt :

- Chung quy, cái khổ vẫn về tôi các vị thúc bá cô ơi! Tôi bị treo chổng ngược hơn nửa ngày, khó chịu hết sức.

Đồ Kiều Kiều nhìn chàng vụt hỏi :

- Ta muốn nghe ngươi nói cho biết một việc?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt :

- A?

Đồ Kiều Kiều tiếp :

- Tô liễu đầu rõ ràng là sắp sửa tiết lộ bí mật của Di Hoa Tiếp Ngọc? Tại sao ngươi ngăn trở nàng?

Bạch Khai Tâm hỏi tiếp luôn :

- Phải đó, đúng là ngươi ngăn trở nàng, điều đó ai cũng thấy rõ. Ngươi chẳng phải là kẻ tử đối đầu của Hoa Vô Khuyết sao? Ta nghĩ, biết được bí mật đó thì ngươi được lợi hơn chứ?

Tiểu Linh Ngư cười một cách uể oải :

- Biết được bí mật võ công của hắn, thì lúc đánh với hắn, tôi đâu có hứng! Đánh như vậy, là chán chết đi thôi!

Bạch Khai Tâm hừ một tiếng :

- Cái mục đích là giết hắn, giết một kẻ tử đối đầu, để đảm bảo an toàn suốt đời, cần gì phải có hứng?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu :

- Nếu cần động võ, tất phải động làm sao cho khoái tay, khoái chân, có vậy mới sướng!

Chứ giết người mà dễ như giết một con mèo, tôi nghĩ tầm thường quá. Con nhà võ có đánh sướng mới hứng thú, chắc các vị hiểu như vậy chứ!

Bạch Khai Tâm nhìn chàng một lúc lâu,đoạn thở dài :

- Ta biết ngươi là một con người rất tốt!

Bỗng, y vỗ tay cười vang, cười một lúc, rồi tiếp :

- Dưới sự giáo dưỡng của Cáp Cáp Nhi, Lý Đại Chủy, Đỗ Sát, Đồ Kiều Kiều và Âm Cửu U mà ngươi vẫn là một con người tốt! Thật là ta...

Y nhìn thoáng qua năm người đó tiếp luôn :

- Trong động hồ ly, lại sản xuất ra được một cái thứ chó giữ cừu, chó giữ cừu thì chẳng bao giờ ăn thịt cừu. Ta nghĩ, năm người các ngươi phải mất mặt!

Bọn Đỗ Sát, Đồ Kiều Kiều biến sắc mặt.

Xem tiếp hồi 88 Như gió như mây

Hồi 88 Như gió như mây

Lý Đại Chủy vụt cười khan :

- Ngươi học một sách với Đồ Kiều Kiều phải không? Ngươi định giở cái trò ly gián?

Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách :

- Hắn đã bị Tiểu Linh Ngư cho rơi hố một lần nên tìm dịp trả thù đấy! Hắn chưa tiêu hóa nổi cái hận đó!

Cáp Cáp Nhi nói chen vào :

- Không tiêu hóa nổi thì hắn phải làm gì chứ? Có hận cũng vô ích! Ha ha! Mười Bạch Khai Tâm chưa sánh được bằng một Tiểu Linh Ngư đâu! Hận cho lắm thì càng thêm tức, tức mãi thì có chết được đó.

Bạch Khai Tâm không giận, trái lại cười hì hì, thốt :

- Ta hận làm gì cho mệt! Có một ngày nào đó, hồ ly sẽ bị chó xơi, lúc đó thì ta có hận, cái hận của ta cũng tiêu hóa được như thường.

Câu nói của y làm cho Lý Đại Chủy biến sắc mặt lạnh lùng.

Chừng như Tiểu Linh Ngư không trông thấy sự biến đổi đó, vỗ tay cười lớn :

- Tổn nhân bất lợi kỷ! Đúng vậy rồi! Đúng là tổn nhân bất lợi kỷ.

Bỗng, có tiếng cười trong trẻo từ đâu đó vang lên, rồi một giọng nói cũng trong trẻo như tiếng cười, tiếp nói :

- Thập Đại Ác Nhân quả danh bất hư truyền! Tôi rất phục! Tôi khâm phục không tưởng nổi.

Nơi một thân cây lớn độ bốn vòng tay, một khoảng cửa mở ra.

Nơi đó là một cái bọng dùng để ẩn nấp, vào đó rồi thì đừng hòng ai tìm được.

Và Tô Anh từ trong bọng bước ra, nghiêng mình cung kính chào tất cả, đoạn cười tiếp :

- Tiện thiếp không hay biết là có những vị danh chấn giang hồ xuất hiện tại chốn hoang vu này, nên thất lễ tiếp nghinh, mong các vị lượng thứ cho!

Cáp Cáp Nhi cười lớn :

- Cô nương không nên quá thủ lễ! Bọn này trời sanh ra là đã có chất khốn nạn ở trong xương rồi, cho nên nếu thấy ai quá thủ lễ thì cho rằng người đó có cái chủ ý không đẹp. Bỏ cái khách khí đó đi cô nương ơi!

Tô Anh điềm nhiên :

- Nuôi dưỡng một cái chủ ý không đẹp trước mặt các vị có khác nào khoe khoang cái học trước mặt Khổng Phu Tử đâu? Chắc chắn là cái chủ ý đó phải tiêu diệt trước khi thành hình.

Bỗng, Lý Đại Chủy vừa nhảy dựng lên vừa kêu gấp :

- Chạy! Chạy nhanh! Hết sức nhanh!

Tô Anh cau mày :

- Các vị chưa uống một chén rượu nào, sao lại vội bỏ đi?

Lý Đại Chủy cười hắc hắc :

- Nếu không chạy ngay, chắc là tại hạ không chịu nổi nữa cô nương ơi!

Đồ Kiều Kiều hỏi :

- Cái gì ngươi không chịu nổi?

Lý Đại Chủy đáp :

- Cái nàng liễu đầu đó, mỏng da, trắng thịt, vừa trông thấy nàng là ta nhỏ nước dãi ngay, ta lại hiểu là Tiểu Linh Ngư chẳng khi nào cho ta nến cái của hảo hạng đó, cho nên ta phải chạy đi ngay, ở lại đây thì ta phải thèm, thèm mà không ăn được thì sao chịu nổi chứ?

Lão vừa thốt, vừa nhấc Ngụy Ma Y lên, câu nói dứt rồi, lão vọt mình lẹ lẹ.

Bạch Khai Tâm cũng nhảy dựng lên, cũng kêu to :

- Nếu ta không chạy gấp thì cái chất côn đồ của ta bừng dậy, ta dằn không được là có phiền phức là cái chắc. Tốt hơn, ta cũng chạy, chạy luôn. Thà khuất mắt ta chứ không thể nhìn Tiểu Linh Ngư mà ghen sanh tranh chấp.

Y tung mình, lộn một vòng, đáp xuống ngoài ba trượng xa, đạp chân vọt một lần nữa, mất dạng.

Cáp Cáp Nhi theo bén gót, đồng thời bật cười ha hả :

- Phải! Phải! Nếu không chạy đi thì hòa thượng này sẽ bỏ kinh kệ mà trở về phàm tục. Tội lắm! Tội lắm!

Đồ Kiều Kiều cười khanh khách :

- Cũng may cho ta có nửa chất nữ nhân trong mình, chứ nếu không thì...

Bà liếc thoáng qua Tiểu Linh Ngư, chân nhún nhẹ, thân vút lên tàng cây, biến mất luôn.

Âm Cửu U cười âm trầm :

- Nếu có lúc nào đó, cô nương không còn thích làm người nữa, thì đừng e ngại gì hết, cứ tìm tại hạ. Làm quỷ kể cũng thú vị lắm cô nương ơi, theo tại hạ nhận xét thì làm quỷ sướng hơn làm người đó, sướng lắm! Huống chi, nếu cô nương thích làm quỷ, thì một con quỷ đẹp như cô nương, lo gì mà chẳng có thừa nhang khói, xôi thịt hưởng bằng thích.

Tô Anh cười hì hì :

- Đa tạ các hạ chỉ giáo. Nhưng tôi thấy cái sống chưa có gì đáng chán!

Âm Cửu U đưa tay chỉ Tiểu Linh Ngư :

- Nếu cô nương yêu một người như hắn, thì không lâu lắm đâu, cô nương sẽ mất cái thú sống, và chắc chắn cô nương sẽ tìm cách trở thành một con quỷ.

Tiếng cuối của câu nói vang lên ngoài mười trượng xa, âm thinh dứt là người mất dạng luôn.

Đỗ Sát nhìn Tiểu Linh Ngư, cười nhẹ, hỏi :

- Ngươi định ở lại đây bao lâu nữa?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười :

- Chắc không lâu lắm!

Đỗ Sát lại hỏi :

- Ngươi biết đến nơi nào để gặp ta chăng?

Tiểu Linh Ngư gật đâu :

- Biết.

Đỗ Sát cũng gật đầu :

- Tốt!

Phi thân vút ra khỏi rừng, lão quay đầu dặn với :

- Cẩn thận nhé, tiên cũng đẹp mà hồ ly cũng đẹp. Người đẹp khi muốn ăn thịt ngươi, dám chắc ăn luôn cả đầu đấy!

Tô Anh cười khúc khích :

- Tiền bối cứ yên trí đi. Dạ dày của tôi yếu lắm, từ lâu rồi, tôi chỉ dùng chay lạt, không dám ăn mặn.

* * * * *

Khu rừng trở nên tịch mịch.

Tô Anh điểm một nụ cười :

- Sau khi Ngụy Ma Y treo ngươi, các vị đó mới đến?

Tiểu Linh Ngư cũng cười :

- Họ đến đúng lúc quá!

Tô Anh tiếp :

- Rồi ngươi nhờ họ giải khai huyệt đạo?

Tiểu Linh Ngư thốt :

- Ngụy Ma Y xuống tay khá mạnh, cả sáu vị phải mất một thời gian lâu mới giải được!

Tô Anh tiếp :

- Và ngươi giả vờ luôn, lừa ta?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì :

- Thực ra, ta đâu định lừa ngươi! Ngụy Ma Y gạt ta, thì khi nào ta chịu để yên cho hắn? Bằng mọi cách, ta phải làm cho hắn biết là tay lợi hại, ai trên vào ta, chỉ có lỗ, chứ đừng hòng lời.

Tô Anh tiếp luôn :

- Thực sự, lúc đầu thì ngươi không có ý lừa ta. Nhưng sau lại, ngươi mới nghĩ đến việc lừa ta?

Tiểu Linh Ngư so hai vai :

- Nếu ngươi có ý tưởng như vậy, thì ta còn nói làm gì nữa!

Tô Anh hơi trầm giọng :

- Ngươi biết là ta đối với ngươi rất tốt, ngươi lợi dụng điểm đó để lừa ta, khiến ta phải lo lắng vì ngươi, khẩn cấp vì ngươi, ta không còn cố đến bất cứ việc gì, để cứu ngươi, ngươi dựa vào đó mà bức hiếp ta, cho ta tỏ sự bí mật trong tâm.

Nàng nhìn Tiểu Linh Ngư không chớp mắt.

Tiểu Linh Ngư quay đầu nơi khác, vụt quay trở lại, mỉm cười, thốt :

- Ta đã nói, ta không phải là một người tốt, ai đối tốt với ta thì cứ chờ mà thất vọng, chẳng khi nào ta xử tốt đẹp lại đâu.

Tô Anh thở dài :

- Đa số người trên thế gian, đều sợ là mình biến thành bại hoại, còn ngươi thì khác, ngươi hoàn toàn trái ngược với đa số đó. Mường tượng là ngươi sợ biến thành người tốt! Cho nên bất cứ trong hành động nào, ngươi cũng muốn chứng minh mình là người bại hoại, một người chẳng ra gì. Tại sao? Hở! Tại sao chứ? Ta chỉ sợ ngươi cũng không tưởng nổi, phải vậy chăng?

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ :

- Cái tánh của ta là do trời sanh, đã là tánh trời sanh thì ta làm sao tưởng nổi?

Tô Anh lại im lặng nhìn chàng một lúc, bỗng cười khan :

- Nhưng, ngươi có biết là ngươi không bại hoại như con người mà ngươi phác họa trong tưởng tượng con người bại hoại mà ngươi muốn trở thành.

Tiểu Linh Ngư "a" lên một tiếng :

- Chẳng lẽ ngươi hiểu rõ cái mẫu người của ta, rõ ràng hơn cả ta?

Tô Anh gật đầu :

- Phải!

Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt :

- Thế thì ngươi mô tả cho ta nghe đi!

Tô Anh giải thích :

- Chỉ vì ngay từ thuở nhỏ, ngươi lớn lên giữa nhóm người bại hoại, do đó, ngươi bị ám ảnh, chẳng bao giờ ngươi trở thành một con người tốt được.

Tiểu Linh Ngư "a" lên một tiếng nữa :

- Thế à?

Tô Anh tiếp :

- Hơn nữa, ngươi nhận xét rằng, nếu ngươi biến thành một con người tốt, thì chẳng hóa ra ngươi phụ ơn nuôi dưỡng, giáo huấn của những người đó. Rồi có lúc như bị bắt buộc, ngươi không thể không làm một việc gì đó, để chứng minh ngươi là kẻ bại hoại...

Bỗng, Tiểu Linh Ngư bật cười cuồng dại, tràng cười của hắn chận ngay câu nói của Tô Anh, chàng hỏi luôn :

- Ta với ngươi, gặp nhau chưa được mấy hôm, sao ngươi hiểu ta quá rõ như thế?

Tô Anh đáp :

- Nếu các vị đó không xuất hiện, thì chẳng bao giờ ta có suy luận như thế. Chỉ vì họ đến đây mà ta minh bạch.

Tiểu Linh Ngư lại kêu lên :

- À!

Tô Anh cười nhẹ :

- Những vị đó, nếu là người bại hoại, thì trong giới bại hoại, họ là những thiên tài. Họ bại hoại đến độ tột đỉnh tinh vi của kỹ thuật. Họ thừa khả năng biến một việc cực kỳ ti bỉ, khốc kiệt, tàn độc, thành một việc thích thú. Nạn nhân của họ, dù phải sợ đến chết người cũng cảm thấy thích thú!

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng :

- Không cần mắng nặng, mắng nhẹ họ làm chi. Họ không đắc tội với ngươi mà?

Tô Anh mỉm cười :

- Ngươi nói đúng. Ta nên cảm kích họ mới hợp lý.

Tiểu Linh Ngư lấy làm lạ :

- Tại sao?

Tô Anh khẽ cắn môi, rồi điểm một nụ cười :

- Nếu chẳng có họ, thì làm sao ta nhận xét đúng giá con người của ngươi!

Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt :

- Ngươi càng lúc càng đi sâu vào huyễn hoặc, thật tình ta chẳng hiểu ngươi muốn nói gì.

Tô Anh bĩu môi :

- Thật sự ngươi không hiểu?

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Thật vậy.

Tô Anh gằn từng tiếng :

- Chẳng lẽ đến bây giờ mà ngươi chưa phát giác ra... chính họ đã dẫn dụ ngươi vào cái hang chuột này?

Tiểu Linh Ngư bật cười vang :

- Nói đùa! Ngươi thích đùa quá đi thôi! Tại sao họ lừa ta chứ?

Tô Anh nói :

- Hoặc giả họ phát giác ra, ngươi không phải đồng một mẫu người như họ, họ nhận xét rằng, có thể ngươi sẽ phản họ, cho nên họ cố ý lưu lại mấy dấu hiệu dọc đường, để đưa ngươi lọt vào cái ổ chuột này. Họ mượn tay Ngụy Vô Nha, mà trừ khử ngươi.

Tiểu Linh Ngư lại cười lớn :

- Theo sự luận đoán của ngươi, thì họ muốn hại cho ta chết?

Tô Anh gật đầu :

- Ừ!

Tiểu Linh Ngư ngưng cười, rồi cất cao giọng :

- Nếu vậy, ta muốn hỏi ngươi, họ muốn hại cho chết, thế tại sao vừa rồi họ đến đây để cứu ta?

Tô Anh chớp mắt mấy lượt :

- Có lẽ bỗng nhiên họ nhận ra rằng ngươi còn có chỗ lợi dụng được, nếu giết đi thì uổng lắm; cũng có lẽ họ nghĩ rằng...

Tiểu Linh Ngư vừa nhảy choi choi, vừa hét :

- Câm! Câm cái mõm thúi của ngươi lại! Những lời ngươi nói, chẳng bao giờ ta tin! Nói vô ích!

Tô Anh ngưng ánh mắt nhìn chàng một lúc, rồi từ từ tiếp :

- Không phải thật sự ngươi không tin mà ta biết rõ ngươi không muốn tin như vậy đó thôi, có đúng vậy không chứ?

Tiểu Linh Ngư lại hét :

- Nói nhảm! Nhảm nốt! Ngươi có nằm trong bụng ta đâu mà biết được ta muốn gì hay không muốn gì?

Tô Anh thở dài :

- Nào phải ta muốn ngươi tin lời của ta đâu? Ta chỉ muốn ngươi lưu tâm đề phòng vậy thôi.

Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả :

- Ngươi bảo ta lưu tâm đề phòng? Chính ta cần phải khuyên ngươi như vậy mới đúng tình lý đúng lý!

Tô Anh phì cười :

- Ta... Ta nên đề phòng cái gì chứ?

Tiểu Linh Ngư bĩu môi :

- Ngươi tưởng địa phương này bảo đảm an toàn trọn vẹn cho ngươi à?

Tô Anh cười nhẹ :

- Ngươi yên trí! Từ lâu rồi, địa phương này thanh tịnh lắm. Ta ở đây suốt bao nhiêu năm, chưa hề mất một sợi lông chân.

Tiểu Linh Ngư thản nhiên :

- Đó là việc ngày nào. Còn hiện tại thì khác, từ hiện tại trở về sau thì khác.

Tô Anh cau mày :

- À.

Tiểu Linh Ngư tiếp :

- Hiện tại thì đã có người lần lượt đến đây rồi, và họ đến là để gây phiền phức cho Ngụy Vô Nha. Ngụy Vô Nha không còn đáng sợ đối với họ nữa, thì liệu họ còn xem ngươi ra gì nữa chăng? Cái bình phong trở thành vô giá trị thì những gì nấp sau bình phong cũng mất giá luôn. Cái thể diện của ngươi bắt đầu cáo biệt ngươi đó nhé!

Tô Anh thở dài :

- Ngươi nói đúng. Địa phương này từ nay trở đi rồi có lẽ biến thành một môi trường thị phi, xem ra ta không còn cách gì tự bảo vệ để lưu lại đây lâu hơn nữa!... Nhưng chẳng lẽ ngươi đã phát hiện ra cái gì rồi?

Tiểu Linh Ngư lạnh lùng :

- Một kẻ bị treo cao lên cành cây, tự nhiên có thấy được nhiều sự việc hơn những người khác.

Tô Anh trầm giọng :

- Ngươi đã thấy gì?

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Ta thấy hai người.

Tô Anh bật cười sằn sặc :

- Dù cho ngươi có thấy hai mươi, hai trăm người, điều đó đâu phải là chuyện lạ.

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :

- Nhưng sự có mặt của hai người này là một chuyện lạ.

Tô Anh lại cau mày :

- À.

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn :

- Hai người đó đã có mặt từ lâu quanh địa phương này. Họ nấp ở phía sau hòn núi nhỏ kia, họ có mặt tại đó trước khi những bằng hữu của ta đến cứu ta. Họ không có ý can thiệp vào chuyện của kẻ khác, họ chờ cho ngươi và Ngụy Ma Y dẫn nhau vô rừng, mới chạy đi về một ngôi nhà của ngươi. Thuật kinh công của họ cao không tưởng nổi.

Chẳng những Tô Anh không hề dao động tâm thần, trái lại nàng còn điểm một nụ cười, nét cười biểu hiện một sự khinh miệt rõ rệt. Rồi nàng còn chận lời Tiểu Linh Ngư.

Nàng hỏi :

- Vì việc đó mà ngươi lưu lại đây?

Tiểu Linh Ngư gật đầu :

- Ừ!

Tô Anh lại mỉm cười!

Lần này thì nàng cười với chàng, nụ cười ngọt và dịu, nàng tiếp nối vẫn với giọng ngọt và dịu như thế :

- Té ra, ngươi vẫn quan tâm đến ta!

Tiểu Linh Ngư lạnh lùng :

- Giả như ngươi cho rằng ta có mê mẩn ngươi phần nào đó, thì chẳng biết nói sao bây giờ. Nhưng hiện tại, không phải lúc ngươi áp dụng cái thuật làm say mê ta, bởi hai người đó...

Tô Anh lại chận :

- Khỏi phải nhọc lo cho ta! Ta đã biết hai kẻ đó là ai rồi.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt :

- Ai?

Tô Anh mỉm cười :

- Đó là một đôi vợ chồng rất có thú vị, thường thường thì họ tự cho mình là thông minh, làm bất cứ chuyện chi cũng tự cho mình là thông minh vô tưởng.

Chồng thì còn khá, nghĩa là còn giới hạn cái tự hào phần nào, chứ còn vợ thì quá lắm, bất cứ đối với ai cũng chẳng bao giờ chịu kém, và luôn luôn tìm cách chứng tỏ mình vượt bậc mọi người.

Thực ra cả vợ lẫn chồng đều mắc bịnh thần kinh, và vợ thì đã đến thời kỳ nặng lắm rồi.

Tiểu Linh Ngư lên giọng sự đời :

- Phàm là những kẻ tự hào mình là thông minh nhất trần thế, những kẻ đó đều có một cố tật. Tuy nhiên, ta ở ngoài cái công lệ đó, ta thông minh vốn trời sanh, tự nhiên mà thông minh, ta chẳng có cố tật nào cả. Bởi không có cố tật, nên ta thông minh không tưởng nổi!

Tô Anh gập mình xuống mà cười, cười đến đổ lệ, rồi nàng thốt :

- Ta phải giới thiệu hai vợ chồng đó với ngươi mới được.

Tiểu Linh Ngư tặt lưỡi :

- Rất tiếc là bây giờ thì kể như muộn mất rồi!

Tô Anh trầm giọng :

- Họ đã đi?

Tiểu Linh Ngư bĩu môi :

- Chẳng những đã đi mà còn mang theo hai chiếc bao!

Tô Anh giật mình :

- Họ đi từ lúc nào?

Tiểu Linh Ngư đáp :

- Từ cái lúc mà ngươi cười thích chí, cười rung người, cười suýt bò lăn!

Tô Anh lại gắt :

- Tại sao ngươi không nói sớm?

Tiểu Linh Ngư chấp tay sau lưng ung dung thốt :

- Ta định nói cho ngươi biết, song ngươi đang cười thích thú quá, ngươi cười luôn, cười rất lâu, ta không còn cơ hội mà nói chen vào giữa những tràng cười của ngươi.

Chàng cố ý buông một tiếng thở dài, tiếp :

- Bây giờ, dù có chọc nhột ngươi, chắc chắn là ngươi không còn cười nổi.

Tô Anh chớp chớp đôi mắt, rồi mỉm cười.

Đoạn nàng giải thích :

- Hai bao đó, chẳng chứa tài vật gì, mà chính là hai người nằm trong đó.

Đến lượt Tiểu Linh Ngư giật mình.

Chàng kêu lên thất thanh :

- Họ trộm hai người?

Người sống hay xác chết?

Tô Anh điềm nhiên :

- Không thể nói là sống, mà cũng chưa dám quyết chắc là chết. Bất quá ta chỉ có thể nói là hai người trong bao đó dở sống sở chết thôi. Hay cho rằng, chúng chết nửa phần cũng được vậy. Còn nửa phần sống đó, sớm muộn gì cũng hết sống luôn.

Tiểu Linh Ngư lại cau mày :

- Đôi vợ chồng đó chịu cực khổ lén lút vào đây, chỉ để đánh cắp hai người sống dở chết dở mà thôi à?

Tô Anh gật đầu :

- Ừ!

Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng :

- Họ sẽ làm gì với hai cái của nợ đó?

Tô Anh mỉm cười :

- Nếu có chỗ dùng hai cái của nợ đó, thì khi nào ta để cho họ mang đi?...

Tiểu Linh Ngư thở ra mấy lượt :

- Xem ra, đôi vợ chồng đó có cố tật quái dị thật mà.

Tô Anh lại cười :

- Tuy nhiên, họ làm như thế là tiếp trợ ngươi đó!

Tiểu Linh Ngư trố mắt :

- Tiếp trợ ta? Tiếp cái quái gì chứ?

Tô Anh tiếp :

- Trong số hai người đó, có một là kẻ tử đối đầu của ngươi, kẻ quyết giết ngươi cho kỳ được.

Tiểu Linh Ngư càng kinh ngạc :

- Đại cừu nhân của ta? Ai chứ?

Tô Anh nheo mắt :

- Ngươi cứ tưởng xem, gần đây có kẻ nào quyết liều sống chết với ngươi?

Tiểu Linh Ngư nghe con tim mình đập mạnh :

- Ngươi muốn nói...Hoa Vô Khuyết?

Tô Anh cười hì hì :

- Đúng rồi!

Tiểu Linh Ngư như con mèo bị ai đó đạp nhằm cái đuôi, nhảy dựng hét :

- Ngươi nói sao? Hoa Vô Khuyết bị người đánh cắp mang đi?

Tô Anh thấy thái độ của chàng, hết sức kinh ngạc, nhìn chàng đăm đăm, lẩm nhẩm :

- Phải!... Chính hắn!

Tiểu Linh Ngư gầm lớn :

- Sao ngươi không nói sớm?

Tô Anh cười khổ :

- Làm sao ta biết được hắn bị đánh cắp mà nói? Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm? Ta có biết được sớm mới đề phòng cho hắn chứ? Không đề phòng kịp thời, cũng có thể cho ngươi biết kịp thời được chứ?

Tiểu Linh Ngư cung hai tay, tát vào mặt mình, vừa tát, vừa thốt :

- Ngươi nói phải, tại sao ta không cho ngươi biết sớm!

Đoạn hắn tự trách :

- Tại sao ta không ngăn trở họ chứ?...

Chàng như kẻ điên, thất thểu bước đi.

Tô Anh định ngăn trở chàng, song chàng vừa rời vị trí là gia tăng tốc lực bước nhanh, thoáng mất hút.

Còn lại một mình nơi khu rừng tịch mịch, Tô Anh thừ người một lúc lâu, sau cùng tự lẩm nhẩm :

- Tô Anh!... Tô Anh!... Ngươi để hắn đi như vậy sao?

Chừng như nàng quyết định một chủ ý như thế nào đó, quay nhanh người, bước gấp về nhà.

Vừa đi, nàng vừa tự nói với mình :

- Tiểu Linh Ngư!... Tiểu Linh Ngư!... Ta không thể để cho ngươi đi như vậy đâu. Chỉ vì ta biết không làm sao tìm gặp được một con người như ngươi cho nên vô luận là ngươi đi đến địa phương nào, ta cũng theo ngươi đi đến địa phương đó.

Nàng vào nhà...

Cạnh gốc một cây lớn, có tảng đá, tảng đá nhích động, xê dịch qua một bên, bày ra một cái hang.

Từ trong hang, một người chui lên.

Hang không lớn, một con chó cũng không thể nằm lọt trong đó huống chi một con người.

Nhưng rõ ràng người đó từ dưới hang chui lên.

Thân hình y như một mãnh giấy, có thể gấp lại làm đôi, làm t, làm tám, muốn gấp nhỏ bao nhiêu cũng được.

Mà cũng giống như một hòn đất nhão, vo tròn lại, hay kéo nhằng nhằng dài ra được như thường.

Đôi mắt của y sắc hơn dao.

Y quắc đôi mắt đó nhìn theo bóng Tô Anh đi vào nhà, miệng điểm một nụ cười thâm độc, lẩm nhẩm :

- Ngươi không cần phải lo lắng. Vô luận tiểu tử đi đến đâu, ta cũng có cách giúp ngươi tìm lại hắn được như thường.

* * * * *

Trong chỗ trũng dựa triền núi, một nơi kín đáo, có cây che khuất, bỗng một tiếng hú dài vang lên, vọng đi hàng dặm đường.

Thì ra, trong đó có một cỗ xe, mà người đánh xe chính là Thiết Bình Cô.

Cỗ xe chứa đầy cành lá, dùng làm nghi trang.

Thiết Bình Cô tay cầm cương, tay cầm roi, trong tư thế sẵn sàng ra roi, giật cương, cho xe ngựa lên đường bất cứ phút giây nào.

Nàng ngồi đó, đôi mày cau lại, xem ra chẳng có vẻ gì nóng nảy trong sự chờ đợi, mà chừng như nàng có rất nhiều tâm sự, hiện những tâm sự đó đang sôi động bên trong, nàng triền miên theo dòng tư tưởng.

Vụt có tiếng sột soạt vang lên, cành cây, lá cây trên xe dao động.

Thiết Bình Cô trầm giọng hỏi :

- Phải tiền bối trở lại đó không?

Bạch Sơn Quân đáp :

- Bọn ta đây!

Thiết Bình Cô cắn răng, định không hỏi nữa, song khó dằn lòng, phải hỏi :

- Tiền bối thành công chứ?

Bạch phu nhân cười hì hì :

- Ngươi yên trí, Ngọc Lang của ngươi nằm ở trong này đây.

Thiết Bình Cô đưa ngọn roi lên.

Một tiếng vút nhẹ trong không gian, vang khẽ, ngựa cất vó, lôi cỗ xe chuyển bánh liền.

Rời nơi đó, cỗ xe lướt theo những lối quanh co, càng đi tới càng vào sâu trong núi.

Xe không ra ngoài, xe lại vào sâu, thế cũng lạ!

Từ trong xe, có tiếng rên của Giang Ngọc Lang vọng ra, hắn thu mình tròn như con cuốn chiếu, hắn kêu khẽ :

- Lạnh!... Lạnh!... Trời ơi, lạnh quá!

Nhưng sau đó không lâu, mồ hôi đổ ra, đẫm ướt cả thân thể hắn, rồi hắn kêu lên :

- Nóng!... Nóng!... Trời ơi, nóng quá!

Trên đoạn đường đó, hắn thoạt lạnh, thoạt nóng, lạnh suýt chết mà nóng cũng suýt chết luôn.

Hắn trải qua hai mức độ cực hàn và cực nhiệt độ chẳng biết bao nhiêu lần, và khoảng cách giữa hai lần lại không xa lắm, thành ra hắn cứ rên, luôn miệng rên.

Bạch phu nhân lắc đầu, thở dài thốt :

- Không rõ liễu đầu đó cho hắn uống thứ độc dược gì, mà hắn ra nông nổi như vậy?

Bạch Sơn Quân liếc sang bà :

- Nếu ngươi chịu không nổi thì tìm cách cứu hắn, chứ than vãn rồi hắn khỏi được sao?

Bạch phu nhân lại thở dài :

- Nàng hạ chất độc gì, ta không hiểu rõ thì làm sao giải trừ cho tiểu tử được chứ?

Từ nay, có lẽ hắn... chỉ sợ hắn...

Bạch Sơn Quân cười lạnh :

- Đối với chúng ta, tiểu tử không là thân, không là thích, bất quá hắn ngưỡng mộ danh mà tìm đến, tội gì ngươi phải lo quính quáng lên như thế?

Bạch Sơn Quân nguýt xéo y :

- Ghen rồi à?

Bạch Sơn Quân buông cộc lốc :

- Ừ.

Bạch phu nhân vuốt má y, cười nhẹ :

- Lão ngốc ơi! Ngươi trông ta thật sự lo lắng cho hắn à? Ta chỉ nhận xét là liễu đầu đó có thủ đoạn rất lợi hại, có thế thôi. Ngươi xem kìa, vị công tử họ Hoa...

Bạch Sơn Quân cũng thở dài :

- Tình trạng của họ Hoa mới thực sự đáng lo đó!

* * * * *

Hoa Vô Khuyết hiện tại si si dại dại, hoàn toàn mất trí.

Hắn ngồi một góc, bất động, bất ngôn, đôi mắt lờ đờ nhìn đăm đăm một chỗ, không chớp mà cũng chẳng đảo qua đảo lại.

Hắn như biến thành gỗ mất rồi. Hắn mất hết tri giác.

Nếu người ta thấy tình trạng của Mộ Dung Cửu mà thương tâm, thì phải thương tâm gấp năm, gấp mười lần hơn khi trông thấy Hoa Vô Khuyết. Có thể thương tâm đến khóc cho hắn được!

Mộ Dung Cửu si si dại dại, song nàng còn cười, còn nói, song Hoa Vô Khuyết là cái xác chết rõ ràng, có điều xác đó còn thở thôi.

Ai hỏi gì, hắn chẳng đáp, mường tượng là hắn chẳng nghe làm gì, hắn cũng chẳng nhìn, mường tượng là đứng tròng mắt.

Núi càng vào sâu càng lạnh, sương mù càng phủ dày.

Trong sâu có một ngôi nhà đá, có lẽ ngày trước, một vị cao tăng nào đó dựng lên, để làm nơi đối vách để mà tìm chân lý của đạo diệu huyền.

Thời gian qua, ngôi nhà bỏ không, Bạch Sơn Quân trong lúc bất ngờ đã gặp và làm chỗ ẩn thân lúc cần.

Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng có ghế, có bàn, dĩ nhiên cũng nho nhỏ cho phù hợp với kích thước ngôi nhà, và đều làm bằng đá.

Nơi đây, mưa lòn gió lộng nên bụi không bám dày như những ngôi nhà bỏ hoang khác.

Hoa Vô Khuyết bị mang vào nhà đó.

Chẳng những hắn không nghe được, không nói được mà hắn cũng không bước đi được nốt.

Bạch phu nhân nhìn hắn cau mày hỏi :

- Ngươi xem hắn như thế nào? Hắn có giả vờ chăng, hay thật sự là như vậy?

Bạch Sơn Quân đáp :

- Chưa biết sao mà nói.

Bạch phu nhân lại thở dài :

- Nếu thật sự hắn ra nông nổi đó, thì ta chỉ sợ hắn không còn nhớ gì về Di Hoa Tiếp Ngọc cả. Bọn ta làm thế nào để cho hắn khai khẩu? Mà khai khẩu rồi, thì hắn còn nhớ gì mà nói cho chúng ta nghe?

Thiết Bình Cô thì bế Giang Linh Ngư đến một gốc cây ngồi xuống, chứ không vào nhà.

Nàng không vào nhà, vì nàng không dám đối diện với Hoa Vô Khuyết.

Bạch Sơn Quân luôn luôn chớp mắt, bỗng lão nhảy vọt ra ngoài, tiến đến chỗ Thiết Bình Cô ngồi ôm Giang Ngọc Lang, hỏi :

- Hiện tại hắn đang lạnh hay nóng?

Thiết Bình Cô thở dài :

- Hiện tại, hắn cảm thấy toàn thân đau đớn quá, chẳng biết...

Nàng chưa kịp dứt câu, bỗng nghe nhói ở hai đầu vai. Bạch Sơn Quân đã điểm nhanh vào hai huyệt Kiên tĩnh ở hai bên vai nàng.

Thiết Bình Cô vừa sợ, vừa giận, trầm giọng hỏi :

- Tiền bối làm gì thế?

Bạch Sơn Quân lạnh lùng :

- Nghe nói ngươi từ Di Hoa cung trốn đi, có phải vậy không?

Thiết Bình Cô nghiến răng :

- Tiền bối đã biết rồi, còn hỏi làm chi nữa?

Bạch Sơn Quân cười ghê rợn :

- Nếu vậy, ta sẽ dùng đến cơ thể ngươi! Ngươi rất hữu dụng cho ta trong lúc này.

Y chụp tóc của Thiết Bình Cô, nhấc bổng nàng lên.

Giang Ngọc Lang đang nằm trong lòng nàng bị rơi xuống đất, có lẽ động đau, nên hắn phát rên lớn.

Nhưng hắn cố gượng cười, thốt :

- Không sao đâu, tiền bối muốn mượn dùng đỡ, cứ dùng.

Hắn quả thật là con người tàn nhẫn, độc ác không tưởng nổi.

Trong tình cảnh đó, hắn còn nói được một câu như vậy, thì tình cảm gì nơi hắn mà người khác hòng trông mong? Chẳng những hắn không màng đến an nguy của Thiết Bình Cô, mà hắn còn giả vờ tuân phục Bạch Sơn Quân cực độ.

Hắn gian hoạt lắm, hắn biết rằng chẳng ai thương xót gì hắn, thì còn tỏ vẻ bi thảm làm gì? Chẳng khi nào hắn làm một việc không sanh lợi ích gì cho hắn!

Bạch Sơn Quân không buồn nghe hắn nói gì, cứ xách Thiết Bình Cô vào luôn trong nhà, đến trước mặt Hoa Vô Khuyết hét :

- Ngươi nhận ra nàng này chăng?

Hoa Vô Khuyết giương mắt nhìn Thiết Bình Cô, không lắc đầu mà cũng chăng gật đầu.

Bạch Sơn Quân lại hét :

- Nàng là môn đệ của Di Hoa cung đó, tại sao ngươi không nhận được chứ?

Hoa Vô Khuyết bất ngôn, bất động.

Bạch Sơn Quân cười rợn :

- Ta sẽ có cách thực nghiệm xem ngươi thực sự không nhận ra hay giả vờ!

Y đưa tay giật chiếc áo của Thiết Bình Cô.

Phần ngực trắng mịn bày ra liền.

Thiết Bình Cô cắn răng, cố dằn tức uất, chẳng hề mở miệng van xin, nàng đã bắt đầu biết cách xử sự tùy theo tình thế, thuận được cứ thuận, không thuận được thì cũng chẳng tranh luận làm gì, giả như bị hiếp đáp mà không phương tiện phản ứng thì xuôi thuận luôn cho đỡ khổ, để chờ dịp khác quật lại.

Cho nên dù bị Bạch Sơn Quân làm nhục như vậy, dù nàng bị điểm huyệt, phải bất động, không phản ứng được bằng hành động, cũng phải phản đối bằng lời, nhưng nàng cắn răng chịu đựng.

Không thể phản ứng, có van xin vị tất người ta buông tha cho, thì còn tỏ thái độ làm chi cho khổ thân!

Hoa Vô Khuyết ngồi lỳ tại chỗ, không biểu hiện một cảm tình nào cả. Đôi mắt vẫn mở to, nhưng đôi mắt thất thần. Hắn nhìn Thiết Bình Cô mà như nhìn về phương trời xa thẳm, mông lung...

Bạch Sơn Quân lại cao giọng tiếp :

- Ngươi vẫn không nhận ra nàng à? Được rồi, ta sẽ cho ngươi thấy rõ hơn một chút.

Bàn tay của Bạch Sơn Quân chớp lên, phần vải còn lại trên mình Thiết Bình Cô rơi xuống.

Ngực và đùi của nàng phơi lộ trước mặt của Hoa Vô Khuyết.

Gió núi, sương núi lạnh lùng, gió đưa sương len vào nhà, mơn man cơ thể trần truồng của Thiết Bình Cô, gió lạnh hãi hùng, nàng thật không chịu nổi, phải run run...

Thiết Bình Cô sa lệ, thứ lệ tủi nhục của con người thất thế, cam chịu đựng để chờ thời cơ...

Lệ đó nóng lên vì lửa căm thù bốc cháy trong tâm, lệ chớp người niềm oán độc.

Nàng nhìn sững Bạch Sơn Quân, tưởng chừng trước mắt nàng là một con quỷ dữ chứ chẳng phải là đồng loại của nàng.

Bạch Sơn Quân không lưu ý gì đến nàng, y cứ nhìn Hoa Vô Khuyết đăm đăm, chờ xem một biến đổi thần thái.

Giả nhHoa Vô Khuyết có chớp mắt một chút trước đồ đệ của Di Hoa cung, trần truồng, phơi lộ những gì kín đáo nhất của một nữ nhân, chỉ chớp mắt thôi, chứ chẳng cần quay mặt đi nơi khác, thì hắn còn cảm giác, thì hắn đã đóng kịch từ trước đến bây giờ, thì Bạch Sơn Quân sẽ áp dụng mọi biện pháp buộc hắn khai khẩu.

Nhưng hắn vẫn ngồi lỳ, bất ngôn bất động, tròng mắt vẫn đứng như lúc nào.

Phần ngực đó, đôi đùi đó có sức hấp dẫn vô cùng, còn ai thoát khỏi sự dao động con tim do mỵ lực đó gây nên.

Có hai trường hợp trước cảnh hấp dẫn đó. Hoặc là mê mẩn mà nhìn trâng trối, và như vậy thì làn da phải biến đổi mê man, hoặc giả thẹn mà quay đi chỗ khác.

Hoa Vô Khuyết không biến sắc mặt, không chớp mắt, không quay nhìn đi nơi khác. Thế là rõ rệt lắm rồi! Hắn mất lý trí.

Bạch Sơn Quân nổi giận :

- Bạn đồng môn của ngươi bị nhục như vậy, ngươi chẳng động lòng à?

Y cố ý quát to xem Hoa Vô Khuyết có giật mình hay không. Hắn như điếc, không hề nhúc nhích.

Bạch Sơn Quân cười lạnh :

- Được rồi! Ta sẽ cho ngươi thấy thêm một màn nữa.

Y ôm thân thể trần truồng của Thiết Bình Cô, toan giở trò vô sỉ...

Xem tiếp hồi 89 Ôm cây chờ thỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro