CHAP 61 - CHAP 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 61: KẺ CẮP GẶP BÀ GIÀ

.

...........................................................

.

Những ngày sau đó, Nim như bị mất hồn. Dù đã cố kiềm chế nhưng không phút giây nào mà cô bé không nghĩ tới Devil...nghĩ tới cái ánh mắt đầy ám ảnh đó...

.

- Mấy ngày nay nhìn bạn sao sao ấy! Bạn đừng có làm tôi sợ chứ! – Angel nâng mặt Nim lên nhìn chăm chú.

.

Nim vội lắc đầu.

.

- Hay sắp đến kì thi Đại học, bạn học nhiều quá nên bị ốm???? – Angel sốt sắng.

.

Nim vẫn lắc đầu.

.

Angel biết Nim đang không vui nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi vào trong bếp nói cái gì đó với bác Lan. Nim ngồi lại một mình, và lại vùi đầu vào học. Theo cô bé, cách tốt nhất để quên đi tất cả là học, học và học. Không có ý định đoạt ngôi thủ khoa trong kì thi Đại học, nhưng với cái đà học hành miệt mài như thế này, khó ai có thể cướp từ tay Nim cái danh vị đó.

.

Tú Vân lâu nay cũng không thấy liên lạc gì với Nim, những lúc như thế này cô bé cần lắm một người để tâm sự, vậy mà Tú Vân lại tránh mặt. Nim cũng lờ mờ hiểu ra là vì Angel nên cô bạn thân của mình mới thay đổi như thế, nhưng cô bé vấn thấy buồn buồn trong lòng... Tình bạn....nó cũng dễ dàng thay đổi như thế sao???

.

- Thôi không học nữa! Tôi đưa bạn đi hóng gió! – Angel chạy lại lôi phắt Nim đứng lên.

.

..........................................

.

Xe dừng lại tại...rạp chiếu phim.

.

Bỏ mặt Nim đứng một mình trong đại sảnh, Angel chạy lại quầy mua vé. Đây là lần đầu tiên cô bé đi coi phim rạp. Không phải vì không có điều kiện mà là vì anh trai Nim cực kì ghét xem phim nên cũng chả bao giờ dẫn Nim đi.

.

Nim đứng nép vào góc tường bên phải, mấy chỗ đông đúc thế này thường không được an toàn.

.

Đang ngó trước ngó sau, chợt Nim loạng choạng khi thấy ai đó chạy xẹt qua mặt mình, mọi chuyện diễn ra qúa nhanh khiến Nim không định hình kịp, chỉ thấy hơi đau đau ở cổ... Hoảng hốt nhìn lại, cô bé tá hỏa khi thấy chiếc dây chuyền bạch kim anh trai mua tặng đã không cánh mà bay! Nhìn lên phía trước thì thấy một gã thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai màu nâu đang chạy như bay về phía cổng thoát hiểm. Không còn nghi ngờ gì cả, sợi dây chuyền đang nằm trong tay hắn... Nim tím mặt...

.

Cùng lúc đó Angel cũng mua vé xong, cậu nhóc chứng kiến tất cả nhưng vẫn bình chân như vại...

.

- Bạn không sao chứ?????????? - Cậu nhóc vỗ vai Nim trấn an.

.

Cô bé im lặng không nói gì. Sợi dây chuyền đó....không thể mẩt được! Không những trị giá nó rất lớn ( 100 USD) mà còn là món quà tinh thần vô giá của anh trai dành cho Nim. Không thể mất được...

.

Như hiểu được Nim đang nghĩ. Angel cười tươi:

.

- Yên tâm đi!

.

Nim ngơ ngác nhìn lên Angel. Cậu ta đang nói cái gì thế nhỉ???
.

Ngay lúc đó, một đám người ăn mặc áo quần của vệ sĩ đùng đùng tiến tới phía Nim. Cô bé trố mắt nhìn...Hai người đi trước đang xách theo một người nữa. Đó chính là kẻ cướp giật hồi nãy!

.

- Nó đâu? Đưa đây! – Angel giọng lạnh lùng.

.

Tên ăn cắp líu ríu rút từ trong túi quần ra sợi dây chuyền. Cậu nhóc cầm lấy, nhìn mấy người vệ sĩ đứng xung quanh, cười nhẹ một cái rồi ôn tồn:

.

- Mấy anh làm việc khá đấy! Tuy có hơi chậm nhưng không sao! Tôi sẽ nói với ông chủ tăng lương tháng này cho mấy anh! Còn giờ thì đem nó đi xử đi! Nhớ là phải xử "đẹp" nhé!

.

Họ cúi đầu tuân lệnh rồi nhanh chóng lôi tên cướp xấu số nhất thế gian đi về phía sau của rạp. Nim nhìn theo ngơ ngác.

.

- Đừng có thắc mắc mấy chuyện không đâu! Đây là rạp hát thuộc tập đoàn giải trí của gia đình tôi. Nói một cách đơn giản, họ là người của tôi! Bạn hiểu chứ? – Angel vòng hai tay tỏ vẻ bất bình trước thái độ ngây ngô của Nim.

.

Sau vài phút bình tâm, Nim mỉm cười. Angel xoa xoa đầu cô bé rồi cầm sợi dây đeo lại vào cổ cho Nim.

.

Cô bé mân mê chiếc tượng hình một nửa trái tim của sợi dây chuyền. May thật, nó đã không bỏ Nim mà đi!

.

Angel thấy Nim vui thì cũng cười, rồi nhanh chóng cầm tay Nim dẫn vào bên trong.

.

Tất cả đều không ngờ rằng, toàn bộ sự việc vừa rồi lại được chứng kiến bằng đôi mắt của một kẻ thứ 3! Một kẻ mà chỉ ít giờ nữa thôi....sẽ là con dao đâm vào tim cô bé!

.

CHAP 62: CỨ NGỠ LÀ CÓ...HOÁ RA LẠI KHÔNG...

.

Không biết cố ý hay vô tình mà Devil cho Nim xem phim...ma!

.

Lúc màn hình của rạp sáng lên, nhìn thấy cái tựa đề " Oan hồn" Nim thoáng giật mình. Angel nhìn sang rồi cười thầm. Cậu nhóc nắm chặt tay Nim hơn nữa rồi cố gắng "an ủi":

.

- Xin lỗi bạn! Tôi mua nhầm vé rồi! Đáng lẽ tôi định chọn phim " Những chú chó không nghe lời" nhưng không hiểu sao lại mua nhầm phim này! Bạn coi phim ma được chứ???

.

Nim không cười, nhưng cũng không lắc đầu. Cậu bạn này thật quá đáng, dẫn vô trong này rồi mà còn xin lỗi, đằng nào cũng có đi ra được đâu.

.

Angel tựa người vào thành ghế tủm tỉm cười. Ý định của cậu nhóc rất chi là ngốc xít. Là rằng, Nim sẽ sợ tái mặt và ôm chầm lấy mình ( Không ngờ một đại công tử, một mỹ nam như Angel của chúng ta mà cũng phải dùng cách này để...gần bạn gái! Tội lỗi! Tội lỗi!)

.

Nhưng như tác giả vẫn thường khẳng định: Những việc ta cho rằng nó sẽ xảy ra thì đừng mong nó sẽ xảy ra!.

.

Phim đang ở phút thứ 15.

.

Hầu hết các khán giả xung quanh chỗ ngồi của Nim đều che mặt lại, một số đông thì hét lên. Cũng phải thôi, những gì đang diễn ra trên phim đủ cho một người bình thường phải bị ám ảnh hay mơ thấy ác mộng ít nhất là vài ngày.

.

Ở chỗ Nim đang ngồi, cũng xảy ra hiện tượng tương tự. Nhưng không phải là cô bé, mà chính là Angel – thiên thần của chúng ta.

.

Cậu nhóc không đến nỗi phải ôm mặt như mấy cô nàng xung quanh, nhưng đã phải ... nhắm mắt không dám nhìn lên màn hình. Sợ mà không dám cho người khác biết mình đang sợ thì đúng là một...cực hình!

.

Còn Nim thì khoái chí vừa coi phim vừa ăn bắp rang. Càng lúc Angel càng "khiếp" Nim. Cô bé luôn có những khả năng bất ngờ mà chẳng ai có thể đoán trước được.

.

- Bạn không...sợ sao? - Angel hỏi nhỏ.

.

Nim quay lại nhìn cậu nhóc, cười tươi một cái rồi lắc đầu, không quên đưa tay làm hình trái tim chứng minh là mình...rất thích!

.

Angel trợn tròn mắt kinh hãi. Những đoạn đáng sợ nhất trên phim lại là những đoạn Nim coi chăm chú nhất! ( Thế này thì mới hợp được với Ác quỷ của chúng ta chứ!)

.

Bước ra khỏi rạp với dáng đi lảo đảo. Angel vẫn chưa thể bình tâm lại được sau khi coi mấy cái hình ảnh ghê rơn đó. Vì sĩ diện của một thằng con trai "đầu đội đất, chân đạp trời" mà Angel đành bấm bụng mở mắt coi để không mất mặt trước Nim. Và hậu quả là thế này đây!.

.

Nim thấy sự bất bình thường của Angel thì lo lắng, ghi vội vài dòng trên tờ giấy sticker rồi đưa cho cậu nhóc:

.

( Bạn vẫn ổn chứ??? Bạn bị đau ở chỗ nào à?)

.

- À ờ! Mình không...không sao! Chỉ hơi choáng tí thôi! Chắc tại cả ngày chưa ăn gì nhiều! - Cậu nhóc bao biện, mặt vẫn tái mét.

.

Nim hiểu chuyện gì đang xảy ra nên tủm tỉm cười. Angel sợ cũng là chuyện hoàn toàn bình thường cho dù cậu ấy có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa. Ngay cả anh trai cô bé lúc coi mấy cái phim kinh dị này cũng phải ái ngại mấy phần. Còn Nim thì thấy cực kì cực kì thích thú với thể loại này. Âu cũng là một khả năng "đặc biệt" nữa của Nim mà không ai có thể lý giải được!

.

Cần phải chấn chỉnh lại hình ảnh nên Angel bảo Nim chờ ở ngoài để mình vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tội nghiệp anh chàng si tình của chúng ta...

.

Đang nhìn quanh quất, chợt Nim thấy có một em bé níu tay mình lí nhí:

.

- Chị gì ơi! Có anh nào đó nhờ em tặng cho chị cái này!

.

Và em bé chìa ra trước mặt Nim một bó hoa hồng to kèm theo một chiếc thiệp xong rồi chạy biến đi. Nim giật mình nhìn theo nhưng bóng dáng em bé ấy đã biến mất trong dòng người đông đúc trước mặt.

.

Nim nhìn xuống bó hoa, trông nó rất đẹp. Cô bé mỉm cười, kẹp bó hoa vào một bên tay rồi mở chiếc thiệp ra, trong đầu vẫn thắc mắc không hiểu ai đã làm việc này....

.

" Em gái thân yêu của anh! Anh đã về rồi đây! Anh đang ở cổng sau của rạp hát, ra gặp anh liền nhé! Yêu em!

Đỗ Quốc"

.

Nim thả tuột bó hoa trên tay, chạy như bay về phía cổng sau... Ôi anh trai đã về! Anh đã trở về với cô bé sau hơn 3 tháng biến mất! Nim vừa chạy vừa thấy hồi hộp trong lòng, vui sướng kèm theo lo lắng. Sao anh lại biết Nim ở đây, sao anh trở về mà không báo trước cho cô bé một tiếng. Nhưng đây là chữ của anh ấy mà, không thể sai được!

.

Vậy là Nim tức tốc chạy đi, hân hoan với những niềm vui khôn tả....

.

Vài phút sau, Nim đã có mặt ở cổng sau. Ở đây khá vắng, rải rác chỉ có vài bóng người quét dọn. Nim bần thần nhìn xung quanh....

.

Chợt có tiếng bước chân ở đằng sau. Anh trai! Nim cười tươi quay đầu lại...

.

Đừng quá tin nhau...

Để ngàn đời phải đau...

.

Mắt cô bé tối đi. Không phải là anh trai...mà là một nhóm người lạ mặt...

.

CHAP 63: KHI ĐÃ BIẾT ĐẾN HAI TỪ PHẢN BỘI...THÌ NHÂN CÁCH SẼ ĐI VÀO BÓNG TỐI...

.

- Con nhỏ này phải không?

.

- Là nó!

.

- Nghe bảo không nói được?

.

- Uh!

.

- Thế thì quá khoẻ rồi!

.

Và những tràng cười cất lên.

.

Nim sợ hãi. Một lũ côn đồ. Chính xác! Chúng là một lũ côn đồ!

.

Cô bé thận trọng lùi lại. Hai tay nắm chặt. Đôi mắt mở to nhìn về phía chúng.

.

Vài giây sau, ba bốn tên chạy lại cầm chặt người Nim dẫn về phía công viên. Giờ này ở đó không có ai cả, chỉ toàn cây cối rậm rạp. Nim hoảng sợ vùng vẫy nhưng không thể thắng nỗi mấy tên bự con ấy!

.

- Nhìn cũng ngon nhỉ??? Ha ha!

.

Chúng nó nhìn Nim, thốt ra cái câu gớm ghiếc ấy rồi cười sảng khoái. Cô bé bặm chặt môi run sợ. Thế này là thế nào chứ??? Lũ côn đồ này là ai??? Kẻ nào sai chúng tới bắt Nim??? Chúng sẽ làm gì Nim??? Những câu hỏi cứ vây quanh khiến cô bé hoảng loạn. Chỉ trong vòng vài tháng trở lại đây mà Nim đã phải trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, cô bé không làm hại ai hết nhưng sao mọi sự xấu xa cứ đổ lên người cô bé thế này chứ?????

.

Trong bóng tối mù mịt, Nim không thể nhìn rõ được mặt của từng tên. Chỉ nghe được tiếng cười man rợ của chúng.

.

Và rồi, một tên nào đó tiếng lại phía Nim, mở cái miệng hôi sặc mùi thuốc lá:

.

- Mày xấu số nên mới bị tụi tao xử! Đừng trách bố mày nghe con!

.

Nim càng hốt hoảng vùng vẫy dữ dội. Tên đó nhìn thế thì càng cười lớn hơn, đưa đôi bàn tay gớm ghiếc nắm chặt lấy vai Nim, kề cái miệng nhơ bẩn chuẩn bị chạm vào mặt cô bé.............

.

- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

Một tiếng hét vang lên từ đằng sau khiến chúng giật mình quay lại nhìn. Trong ánh sáng le lói của mấy cây đèn điện của công viên, Nim mơ hồ nhìn thấy một dáng người rất quen, rất quen...

.

- Thả nó ra đi! Thả bạn em ra đi anh!

.

Tiếng van xin thất thanh. Giọng nói đó, không thể nhầm được, là giọng của Tú Vân! Nim mừng rỡ! Tú Vân luôn biết có mặt đúng lúc mà!

.

Tên côn đồ dần dần nới lỏng tay, rồi thả Nim ra, tiến tới phía Tú Vân, ánh mắt đầy giận dữ:

.

- Mày bị điên hả Vân! Mày bảo tụi tao xử nó rồi lại tới phá đám là sao????????

.

Nim nghe như sấm bên tai. Cái gì thế này???? Tất cả mọi chuyện...đều là do cô bạn thân sắp đặt cả sao????? Nim không thở nỗi được nữa...Có cái gì đó lớn lao trong lòng tan vỡ...

.

- Không được! Em không thể làm được! Nó là bạn em! Là bạn em! Hu hu!.... – Tú Vân đột ngột bật khóc nức nở.

.

- Nếu mày coi nó là bạn thì mày đã không bảo tao làm thế! Đồ con điên! Đi thôi tụi mày! – tên côn đồ mắng một hồi rồi tức giận bỏ đi.

.

Không gian lại yên ắng, thời gian đi vào im lặng, chỉ còn là Nim...và Tú Vân...

.

Tú Vân vẫn đứng đó, như bất động. Những giọt nước mắt lăn dài đôi má. Nim lồm cồm đứng dậy. Mắt vẫn không hề chớp, trong mắt Nim bây giờ, không thể nhìn thấy cái gì được nữa...

.

- Bạn có quyền trách tôi! Nhưng tôi sẽ không xin lỗi! Vì tôi không thể! – Tú Vân vừa khóc vừa nói.

.

( Bạn...bạn có thể đối xử với mình như thế ư??? Tất cả chỉ vì Angel???)

.

- Đúng đó! Tôi vì Angel mà làm thế đó! Tôi đã nói với bạn là tôi thích cậu ấy. Bạn cũng đã từng hứa với tôi là sẽ không thích Angel. Nhưng bạn đã làm cái gì nào??? Càng lúc Angel càng say mê bạn cho dù tôi có nổ lực cách mấy đi chăng nữa thì trong mắt cậu ấy tôi vẫn là một con nhỏ mập ú, xấu xí và không chút giá trị. Làm sao lại đối xử với tôi thế chứ??????????????? – Tú Vân hét lên.

.

Nim dường như không còn đừng vững nữa. Cái gọi là tình bạn mà cô bé vẫn luôn tôn thờ hoá ra lại rẻ tiền như thế này đây! Nim đau đến nỗi không thể khóc được nữa...

.

( Trong cuộc đời này, chỉ có 2 người mà tôi tin tưởng nhất . Đó là anh trai và bạn. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng luôn nghĩ rằng tôi thật may mắn khi có một người bạn như bạn. Vậy mà...chỉ vì cái tình cảm đơn phương không thành, mà bạn đối xử với tôi - một con bạn thân ăn chung ngủ chung với mình một cách tàn nhẫn và đáng sợ như thế này sao?????????????) – Nim tím mặt, nói trong đau khổ.

.

Tú Vân im lặng không nói gì.

.

( Thà bạn chém tôi một nhát còn dễ chịu hơn trăm lần bạn cái cách mà bạn đã "trả thù" tôi... Đã bao lần tôi nói với bạn là tôi không hề thích Angel, tôi và cậu ấy chỉ là bạn. Chuyện gì của tôi, tôi cũng kể cho bạn nghe hết. Tôi cứ ngỡ bạn là người thân thiết nhất của mình, là người hiểu mình nhất, tôi cứ ngỡ bạn là chỗ dựa cho tôi mỗi khi tôi đau khổ. Vậy mà bạn lại làm cái việc đó với tôi, với một con bạn thân ngây thơ luôn tin tưởng và yêu thương bạn! Hoá ra! Tình bạn là thế này sao???)

.

Tú Vân ngước mắt nhìn. Môi mím chặt. Ánh mắt Nim quá đáng sợ. Nó sắc như một con dao.

.

Nim đứng lặng hồi lâu rồi quay gót bước đi.

.

Có quá nhiều thứ con người ta tưởng rằng mình nắm chặt được trong tay nhưng cuối cùng lại chỉ là mây khói. (kw)

.

( Cám ơn vì bạn đã đến kịp lúc. Cám ơn vì ít ra trong cái giây phút đó tôi vẫn còn "được" coi là bạn của bạn. Tôi cũng sẽ im lặng. Chào nhé. Tất cả đã hết rồi.)

.

Và Nim bước đi, nhỏ dần trong bóng tối.

.

Tú Vân ngồi bệt xuống đất. Hai tay bấu chặt cỏ. Giảm 30 cân thì được cái gì chứ? Thay đổi kiểu tóc thì được cái gì chứ? Trả thù Nim thì được cái gì chứ? Tất cả chỉ tạo nên đau khổ mà thôi. Giờ đây Tú Vân mới biết mình đã sai. Cái giây phút đố kị, ghen tuông đã cướp đi thứ quan trọng nhất của một con người, đó là nhân cách. Yêu là ích kỉ nhưng không phải dựa vào đó để gây đau khổ cho kẻ khác. Những giọt nước mắt lại rơi ra, nặng nề, nóng hổi và đầy hối hận...

.

Khi đã biết đến hai từ phản bội...

Thì nhân cách sẽ đi vào bóng tối....(kw)

.

Đó là quy luật của con người....

Và lúc đó, ta cũng sẽ được biết thêm hai từ ......" trả giá"....

.

................................................

CHAP 64: TRÒ ĐÙA KHÔNG ĐÚNG LÚC

.

Nim lê từng bước nặng nhọc trên con đường nhỏ lát gạch trong công viên. Đầu óc cô bé quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Hình như Nim vẫn chưa bình tĩnh được khi chứng kiến sự việc vừa xảy ra. Con người ta thật khó mà đoán biết được, hiền đấy rồi ác đấy...Chẳng lẽ không tồn tại cái gọi là "tốt đẹp" mãi mãi sao????

.

Chợt Nim phát hiện ra một điều, phải chăng tại cô bé quá hiền lành, quá tin người, quá yếu đuối nên người ta mới dễ dàng xem thường mình và chơi xấu mình như thế??? Cũng phải chăng vì thế mà Nim không đủ can đảm để đối diện với tình yêu mặc dù cô bé không hề có lỗi lầm gì??? Thế là Nim bắt đầu suy nghĩ về hành động của mình, về cái gạt tay đầy tàn nhẫn với Devil, phải chăng, tất cả đều là một sự sai lầm không đang có????????????????

.

- Bạn đi đâu nãy giờ mà khiến tôi tìm bở hơi tai thế hả???? – Angel từ đằng trước chạy lại nói lớn.

.

Nim ngước lên nhìn cậu bạn, cố gắng mỉm cười một cái rồi cầm tay Angel ý nói muốn đi về.

.

- Không sao thật chứ? Nhìn bạn tôi thấy không ổn chút nào! – Angel nhăn nhó.

.

Nim siết nhẹ đôi tay mình, ý muốn trấn an cậu bạn rằng mình vẫn hoàn toàn bình thường.

.

- Haizzz! Tôi không ác và lạnh lùng được như Devil, nhưng nếu ai đụng chạm vào người của tôi, thì tôi không dám chắc lúc đó mình vẫn là một " Angel"!

.

Câu nói lạc đề của Angel khiến Nim ngạc nhiên. Cô bé ngước mắt nhìn lên, Angel, đôi khi không thể nào đoán được cậu ta đang nghĩ gì và muốn làm gì....

.

Ra đến nơi đậu xe, Angel dừng lại, đột ngột đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc Nim, nở một nụ cười rất hiền:
.

- Bạn lên xe đi, người của tôi sẽ đưa bạn về nhà bác Lan. Bây giờ tôi có việc cần phải giải quyết. Chúc ngủ ngon. My darling!

.

Nim ngơ ngác và thoáng chút xấu hổ... Sau khi bước vào trong xe, Nim hướng mắt về phía Angel cố gắng mỉm cười. Cậu nhóc cũng cười tươi rói vẫy tay chào. Hình như Angel rất bận rộn thì phải??? Lúc nào cũng thấy cậu ta có việc để làm...

.

......................................................

.

Sáng hôm sau.

.

Đang ngủ ngon lành thì đột nhiên Nim thấy chiếc chăn bị ai đó giật mất. Cô bé nhăn nhăn khuôn mặt rồi lò mò ngồi dậy, tóc tai vẫn bù xù.

.

- Dậy trễ quá đấy! Nếu tôi không qua kêu bạn thì chắc bạn nướng đến 10h luôn! – Angel vòng tay làu nhàu.

.

Nim nhướn mắt nhìn lên. Angel đang đứng trước mặt cô bé trong bộ đồng phục, mà làm sao cậu ta vào được phòng Nim nhỉ??? Hôm qua trước khi ngủ cô bé đã khoá phòng lại rồi mà????

.

- Đừng có ngơ ngơ như bò đeo nơ nữa, ngồi dậy nhanh lên, thay áo quần tôi đưa đi học. Thật không ngờ bạn cũng là một cô nàng ham ngủ!

.

Angel lắc đầu rồi bước ra khỏi phòng. Nim chậm chạp mò mẫm đôi dép đi trong nhà rồi bước vào phòng tắm...

.

Cho đến khi ngồi trong xe của Angel, Nim vẫn còn ngái ngủ. Hôm qua mãi suy nghĩ về chuyện của Tú Vân mà đến hơn 3h sáng cô bé mới chợp mắt được.

.

- Nhìn bạn ghê quá đi! Hôm qua bị mất ngủ hả???? – Angel nhăn nhó nhìn sang Nim.

.

Nim gật gật đầu, mắt vẫn nhắm tít lại.

.

-Thật là.... - cậu nhóc thở dài một cái, lắc nhẹ cái đầu.

.

Đột ngột cậu Angel luồn nhẹ tay mình vào eo Nim từ phía sau, còn mặt thì tiến sát mặt cô bé. Nim đang trong tình trạng "gật gà gật gù" nên cũng không để ý. Cho đến khi ................

.

Bốp.........

.

CHAP 65: CHƯỚNG NGẠI VẬT

.

Một cái tát vào loại "thượng thừa" được vinh dự trao cho Angel. Cậu nhóc dội người va mạnh vào cửa xe ô tô đối diện.

.

Khuôn mặt Nim đỏ bừng, hai tay run cầm cập, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía Angel.

.

- Ha ha! Bạn dữ hơn tôi tưởng! Nhưng mà có cần phải mạnh tay thế không??? Tôi đã làm gì bạn đâu nào! – Angel giọng trách móc.

.

( Cái gì chứ???? Không làm gì à???? Thế tại sao lại hôn lén người ta khi tôi còn đang ngủ chứ???? Tôi đâu phải thứ con gái dễ dãi mà ai muốn đụng vào cũng được!) – Nim bực bội huơ tay loạn xà ngầu.

.

- Tôi đã bảo bao nhiêu lần với bạn rồi là tôi không hiểu được mấy cái chỉ tay của bạn! Mà tôi cũng đã làm gì được đâu, thà hôn bạn được thì cái tát vừa rồi có đau đến mấy cũng đáng. Đằng này... - Angel vừa nói vừa ôm mặt nhăn nhó.

.

Nim mím chặt môi, vòng hai tay lại quay mặt ra phía cửa xe. Tức giận, khó chịu, bức bối, ...là những cảm giác mà Nim đang trải qua.

.

Hai người cứ im lặng như thế chừng 5 phút...

.

- Này! Làm gì mà giận dai thế??? Tôi thấy bạn cứ gục lên gục xuống nên phải làm như vậy cho bạn tỉnh ngủ. Mà sự thật thì tôi đã làm gì bạn đâu mà cứ nhìn tôi như nhìn quái vật thế???? – Angel bắt đầu quay ngược lại trách Nim.

.

Cô bé chẳng thèm quan tâm, hướng mắt về khung cảnh ở ngoài xe. Sự việc vừa rồi không hiểu sao lại gợi cho Nim nhớ về Devil, mà mỗi khi nhớ Devil thì Nim thấy khó chịu và khổ sở vô cùng.

.

Xe dừng lại trước cổng trường. Việc Angel và Nim đi học với nhau dần dần cũng trở thành cảnh quen thuộc của toàn bộ học sinh nên chả còn ai hứng thú bàn tán chuyện của họ nữa. Miệng lưỡi thế gian là vậy, nó như một con thú có cái bao tử không đáy, nếu ta cứ cho nó ăn, ăn, ăn mãi thì nó vẫn chưa thấy thoả mãn và cứ tiếp tục "làm ràm", nhưng nếu ta để mặc cho nó "làm ràm" thì một thời gian sau nó sẽ không "làm ràm" nữa mà tập làm quen với cái gọi là "đói bụng"!

.

Nim làm mặt lạnh bước ra. Angel cũng khó chịu không kém. Cả 2 đứng trước cổng trường, nhìn nhau một cái rồi đi thằng vào trong.

.

- Hoàng Nhật Phụng yêu dấu! I miss you so much!

.

Đó là giọng nói của một đứa con gái. Cả Nim và Angel ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

.

Cô gái nhanh chóng chạy ra khỏi xe tiến tới phía Angel rồi hôn một cái vào má của cậu nhóc khiến cả Nim và Angel chới với.

.

- Cô...cô... - cậu nhóc lắp bắp.

.

Còn Nim thì bất động....

.

Nhưng đó không phải là người lạ... và cũng không hẳn là người quen...Vì từ đầu đến giờ, cô ta chỉ xuất hiện duy nhất một lần....

.

Bạn có thể đoán ra là ai không...

.

Rất đơn giản...

.

Đó là Hạo My!

.

- Làm sao cô...à không...chị lại có mặt ở đây??? – Angel bàng hoàng.

.

- Sao? Bất ngờ lắm phải không??? Vì em nên chị mới ở lại Việt Nam đó! - Hạo My nũng nịu.

.

- Vì...vì...em????

.

- Uh! Kể từ hôm nay, chị em mình không xa nhau được nữa, chị đã xin Papa cho nhập học trường này rồi! Bắt đầu từ ngày hôm nay! - Hạo My cười hứng khởi.

.

- Cái gì????

.

Thế là Angel và Nim cùng há hốc mồm nhìn Hạo My. Lại thêm một tảng băng cỡ bự nằm chắn ngang trên con đường của Nim nữa rồi!

.

Xong xuôi đâu đó, cô ta nhanh chóng quàng tay Angel lôi vào trong trước sự ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ.

.

Nim nhìn theo, mắt vẫn mở to. Angel vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại Nim, gương mặt biểu hiện sự đau khổ tột đỉnh. Tội nghiệp thiên thần của chúng ta....Đã khi nào bạn nghe đến con đỉa chưa nhỉ??? Đó là loài vật đã bám ai thì sẽ bám tới cùng!

.

..............................

.

Sự việc đại tiểu thư của công ty bất động sản lớn nhất nhì tỉnh nhập học ở trường Linh Nam khiến toàn bộ học sinh chới với. Vì đây là một đại tiểu thư khó chiều nhất trong những đại tiểu thư. Là con gái nhưng cô ta chẳng sợ bất cứ một ai, ngay cả cha mình....

.

- Angel thân yêu của chị! Tan học chở chị về nhà nhé! - Hạo My cầm tay cậu nhóc lay lay.

.

- Ờ ờ! Chị ơi! Em phải chở bạn về rồi! – Angel cố gắng mềm mỏng.

.

- Cái gì??? Bạn ư???? Con nhỏ nào??? Hay là cái con câm đó! - Mặc cô ta biến sắc, răng nghiến kèng kẹt.

.

Angel tá hoả không biết nói gì, vì có nói gì thì cô chị họ này cũng sẽ bác bỏ phũ phàng. Cậu nhóc bắt đầu thấy lo cho Nim, sự xuất hiện của Hạo My là một điềm báo không hay chút nào.

.

....................................

.

CHAP 66: CÓ NHỮNG CÁI GIÁ...PHẢI TRẢ BẰNG CẢ CUỘC ĐỜI...

.

Nim ngồi trong lớp, nhưng đầu óc vẫn nghĩ về Tú Vân. Cả đêm qua trằn trọc, cô bé đã đưa ra một quyết định là phải gặp và nói rõ ràng với Tú Vân một lần. Đêm hôm qua cả hai đều mất bình tĩnh nên không kiểm soát được hành vi và lời nói, cần thêm một cơ hội nữa....

.

Nghĩ vậy nên ngay lúc ra chơi, Nim vội vàng chạy qua lớp Tú Vân.

.

Đến trước cửa lớp, Nim chìa tờ giấy cho một bạn nữ ngồi ngoài cửa sổ.

.

( Phiền bạn gọi Tú Vân ra cho mình gặp với!)

.

Cô bạn cầm mảnh giấy rồi nhíu mày lại, quay lên nhìn Nim:

.

- Tú Vân đã không còn học ở đây nữa rồi! Sáng nay cô giáo vừa thông báo là bạn ấy đã chuyển trường!

.

Nim khựng lại. Mặt biến sắc. "Chuyển trường ư????" Làm sao có thể thế được???? Mới hôm qua còn gặp nhau mà.

.

Chưa kịp bình tĩnh lại thì cô bé đã thấy Diệu – cô bạn ngồi cùng bàn với Tú Vân tiến lại phía mình rồi đưa ra một cái hộp nhỏ:

.

- Sáng sớm nay trước khi lên máy bay, Tú Vân đã nhờ mình đưa cho bạn cái này!

.

Nim ngỡ ngàng nhận lấy. Đầu óc vẫn quay cuồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

.

- Mình thật sự không hiểu vì sao Vân lại chuyển trường. Nhưng chắc chắn không phải là tự nguyện.

.

Diệu buông một câu nói lấp lửng rồi quay lưng đi vào lớp, trước khi đi, Nim còn nghe thấy tiếng thở dài....

.

Nim cầm chiếc hộp nhỏ ra sân sau. Một mình trên chiếc ghế đá, cô bé cảm thấy thất vọng và hụt hẫng vô cùng. Tú Vân....sao lại có thể đối xử với cô bé như vậy chứ???

.

Đó là một hộp quà...Chính xác là vậy. Bên trong là một chiếc khung ảnh tự làm do chính Tú Vân là tác giả. Một chiếc khung ảnh hình mặt trời rất dễ thương, bên trong là ảnh của Nim và Tú Vân. Cái ảnh từ rất lâu, rất lâu rồi....Khi cả hai mới quen biết nhau...

.

Một tấm thiệp nhỏ rời ra rớt nhẹ xuống chân Nim, cô bé thẫn thờ cầm lên...

.

" Đỗ Quyên, bạn thân của Tú Vân....

Cho phép mình được gọi như thế một lần này nữa thôi....

Chúng ta quen nhau tính ra đã được 2 năm 6 tháng. Cái ngày đầu tiên nhìn thấy bạn co ro ở trạm xe buýt mình đã mến bạn rồi. Chúng ta quen nhau tình cờ, và thân nhau cũng tình cờ. Nhưng chúng ta đã rất vui phải không?

Mình không phải là một người bạn tốt. Mình ghét bản thân lắm. Đáng lẽ ra mình không nên mù quáng như thế. Mình đã sai lầm trong phút chốc để rồi phải hối hận cả đời. Đúng là quả báo mà...

Mình không thể ở bên bạn được nữa, không thể sẻ chia với bạn được nữa. Mình đã không còn xứng đáng với tình bạn linh thiêng của hai chúng ta. Mình sẽ ra đi, đến một nơi thật xa và suy nghĩ lại tất cả. Mình sẽ rất nhớ bạn, rất nhớ bạn...Nhưng mình biết là cần phải làm như thế thì mọi chuyện mới trở lại vị trí ban đầu của nó....

Mình đi, nhưng sẽ trở lại. Mình sẽ gặp lại bạn khi mình đủ can đảm để đối diện với bạn...

Bạn có thể ghét mình, căm thù mình, oán hận mình, nhưng làm ơn đừng quên mình. Vì hơn ai hết, mình không muốn là vô hình trong tim một ai đó mà mình yêu thương, đặc biệt là bạn!

Hãy hạnh phúc nhé! Mỉm cười thật nhiều nhé!

Yêu bạn!

Bạn xấu: Tú Vân"

.

Lá thư ướt dần đi vì những giọt nước mắt của Nim. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại phải xa Tú Vân...xa người bạn thân yêu nhất...Giá như hôm qua Nim không nói những lời quá nặng nề như vậy, giá như hôm qua Nim bình tĩnh hơn thì có lẽ Tú Vân sẽ không bỏ cô bé mà ra đi. Nim khóc to hơn, ôm chặt chiếc khung ảnh vào người mà lòng tê tái. Bây giờ không còn ai nữa, anh trai, Tú Vân, tất cả đã rời xa cô bé, làm sao có thể sống một mình giữa cái cuộc đời rộng lớn này đây???? Nim vừa đau khổ vừa sợ hãi, khuôn mặt đã nhoè đi vì nước mắt... Nỗi đau luôn đến bất ngờ trong khi hạnh phúc thì chờ mãi vẫn không xuất hiện....

.

Nhưng như Diệu đã lấp lửng: " Sự ra đi của Tú Vân không phải là một sự tự nguyện"....

.

Tối hôm qua....

.

- Bạn đã đi quá giới hạn của mình!

.

Một giọng nói cất lên khiến Tú Vân ngẩng mặt...

.

Angel đang đứng đó, trước mặt cô bé, với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn căm hận...

.

Tú Vân chống tay đứng dậy, nhìn vào người con trai mà cô bé đã lỡ yêu thương...

.

- Vốn dĩ tôi không tin vào cái gọi là tình bạn. Nhưng khi nhìn thấy bạn và Nim thân thiết như thế thì tôi cứ ngỡ mình đã nhầm. Ấy vậy mà....

.

Tú Vân thoáng ngỡ ngàng, rồi cúi gầm mặt xuống.

.

- Bạn đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Một sai lầm mà bạn sẽ phải trả giá rất đắt bạn biết không? – Angel đột nhiên đổi giọng, ánh nhìn đầy lửa.

.

Cô bé giật mình, đi lùi lại, khuôn mặt đã lộ vẻ lo âu, sợ hãi...

.

- Sai lầm của bạn là đã làm tổn thương đến người con gái của tôi. Nhật Phụng này không cho phép bất kì ai lại gần người con gái đó chứ đừng nói là gây hại. Vậy mà bạn đã khiến tôi vô cùng thất vọng và tức giận. Từ ngày mai, bạn sẽ phải biến mất khỏi nơi này! – Angel nhấn mạnh, thái độ dứt khoát.

.

Tú Vân trợn tròn mắt, Angel, người mà cô bé đem lòng yêu mến, lại có thể tàn nhẫn đến mức này hay sao????
.

CHAP 67: CUỘC RƯỢT ĐUỔI CỦA NHỮNG ĐẠI GIA

.

- Từ ngày mai, tên của bạn sẽ bị gạch khỏi trường Linh Nam, hộ khẩu của gia đình bạn sẽ bị xoá sổ. Bạn phải biến mất khỏi nơi này, không để lại dấu vết. Tôi nói thế bạn hiểu chứ? – Angel nhìn thẳng vào mắt Tú Vân khẳng định.

.

Cô bé cấm khẩu, người run rẩy. Đứng trước mặt Vân bây giờ là một Hoàng Nhật Phụng máu lạnh và tàn nhẫn, từ ánh mắt đến giọng nói, tất cả đều toát lên sự độc tài và ghê sợ.

.

- Tôi cho bạn sống là vì ít ra bạn có chút tự trọng khi không để Nim của tôi bị làm hại. Hãy tạ ơn vì điều đó. Còn bây giờ thì biến đi! Thứ con gái phản bội như bạn trong mắt tôi chỉ là một phế thải! – Angel nhấn mạnh từng chừng một và kết thúc câu nói bằng một nụ cười khinh miệt đến rợn người. Xong xuôi, cậu nhóc bỏ hai tay trong bọc quần rồi quay lưng bước đi.

.

Còn lại Tú Vân một mình. Cô bé thấy tim mình không còn có thể đập nữa. Là thế này sao??? Cái giá phải trả lại đắt đến thế này sao??? Tú Vân run lên từng hồi rồi ngã khuỵu xuống. Trong phút chốc, tình bạn, tình yêu, tất cả đã tan vào hư không, để lại những vết thương không tài nào xoá được...

.

Thế mới biết...

.

Cái giá đắt nhất phải trả là khi ta mắc sai lầm mà không biết mình đã sai lầm như thế nào và đến mức nào....

.

................................................

.

Nim thẫn thờ bước ra cổng, đôi mắt u uất. Trời hôm nay không có nắng, chân trời phủ một lớp màu xám xịt như nỗi lòng trầm tư, bế tắc của cô bé. Có lẽ Angel sẽ không đưa Nim về được. Vậy càng tốt, cô bé muốn đi bộ một mình, muốn yên lặng để nghĩ về tất cả....

.

Nhưng thiên thần của chúng ta thì không thể đành lòng như thế. Mặc cho cô chị họ kéo lên kéo xuống thì cậu nhóc vẫn cương quyết chạy ra cổng để chở Nim về.

.

- Chị! Hôm nay em không thể đưa chị về được! Để ngày mai nhé! Chị nhé! – Angel vội vã dỗ dành cô chị họ 17 tuổi của mình rồi phóng cái vèo ra phía chiếc xe hơi màu trắng trước mặt.

.

Hạo My nhìn theo, rít lên một tiếng rồi cầm điện thoại lên bấm liên tục...

.

Nhưng Nim đã đi bộ một mình về trước, cậu nhóc hốt hoảng nhìn theo rồi bước nhanh vào xe.

.

Bóng dáng Nim đã hiện ra trước mặt, Angel thở phào yên tâm. Cậu nhóc chỉ còn cách Nim vài chục mét nữa thôi.

.

- Nim ơi, Nim! Dừng lại đi! – Angel vừa lái xe, vừa gọi, vừa bấm còi.

.

Nim nghe thấy có ai đó gọi mình thì quay lưng lại.

.

Nhưng không biết từ đâu chiếc xe ô tô màu đen đi ngược chiều với xe Angel tiến lại. Chúng dừng trước mặt Nim, những tên lạ hoắc từ trong xe bước ra chạy nhanh đến phía cô bé rồi lôi Nim lên xe. Angel hoảng hốt phóng cho tài xế phóng vụt lên nhưng vẫn không kịp. Nim đã bị lũ người đó bắt đi. Angel tức giận ra lệnh cho xe lao theo. Chiếc xe đó dường như biết có kẻ bám theo nên cũng tăng tốc. Vậy là người đi đường được chứng kiến một cuộc đua ô tô ngay giữa ban ngày. Một chiếc Lexus đen đang cố gắng thoát khỏi sự bám đuổi của một BMW trắng. Mọi chuyện hỗn loạn, náo động cả lên....

.

Đến khúc ngoặt ở ngã tư thành phố, chiếc Lexus đột ngột chuyển hướng rẽ tay trái khi mà đèn giao thông đang bật đỏ. Tài xế của Angel bị bất ngờ không kịp trở tay nên mất đà đâm sầm vào một chiếc xe hơi trước mặt...

.

Mọi chuyện thật quá nhanh...không ai có thể biết trước được...

.

Khói...lửa....những tiếng la.....

.

.....................................

.

Nim hoảng sợ nhìn những người lạ mặt xung quanh mình. Họ là ai??? Sao lại bắt cô bé???? Nim bần thần toát mồ hôi ướt nhẹp...

.

Chiếc xe chở Nim phóng đi với một tốc độ nhanh nhất có thể. Ngồi trên xe mà tim cô bé suýt nữa văng ra ngoài. Nhưng nhìn cách ăn mặc và thái độ thì dường như họ không phải là người xấu...

.

Vài phút sau, chiếc xe dần dần di chậm lại và dừng trước một ngôi biệt thự rộng lớn ở ngoại ô thành phố. Không kiêu kì, tráng lệ nhưng hùng vĩ và đầy cá tính – đó là những gì Nim có thể nhận xét về ngôi nhà ( đúng hơn là biệt thự) đang hiện diện trước mặt mình.

.

Những người áo đen ra hiệu cho Nim đi vào phía trong. Cô bé sợ hãi bước từng bước nặng nề. Ở trước mặt cửa ra vào hình như có một ai đó đang chắp tay đi qua đi lại tỏ vẻ lo lắng tột độ.

.

Nim tiến gần lại.

.

- Ôi! Cô chủ đến rồi!

.

Người đàn ông nhìn thấy Nim thì giật mình vui sướng. " Cô chủ" ư???? Ông ta gọi Nim bằng cái danh từ gì thế nhỉ??? , cô bé lắc lắc đầu không hiểu.

.

- Không còn nhiều thời gian, cô chủ mau lên với cậu chủ đi. Chậm thêm giờ khắc nào nữa thì nguy hiểm đến tính mạng cậu chủ mất!

.

Thái độ hốt hoảng của ông ta khiến Nim cứ há hốc miệng mà nhìn. Ông ta càng nói thì Nim càng không hiểu. Nhưng chợt có cái gì đó xẹt qua trí nhớ....người đàn ông này....rất quen...hình như cô bé đã gặp ở đâu rồi thì phải.

.

- Cô chủ làm ơn lên với cậu chủ ngay đi. Nếu không, chắc cậu chủ Trình Kha không sống nổi mất! – ông ta rít lên, vẻ mặt bộc lộ sự lo lắng tột đình.

.

" Trình Kha" ư???? Cái tên này....

.

Nim bất động một giây rồi phóng như bay lên trên lầu. Theo chỉ dẫn của ông ta, Nim chạy vù lên tầng trên, men qua mấy dãy hành lang tới căn phòng rộng nhất.

.

Đó là biệt thự của những bóng tối...Nim hoảng sợ khi thấy cái không gian u ám, tối tăm ở đây. Từ màu sơn của tường, rèm màn, ga trải giường, bàn ghế tủ cho đến mấy cái thảm trải dưới nền nhà đều là màu đen. Nim đưa tay lên miệng cố giấu đi nỗi sợ hãi. Cửa căn phòng mở toang, Nim bước vào, cô bé đảo mắt nhìn xung quanh nhưng quá tối nên không thấy được gì nhiều. Chợt cô bé thấy dưới chân mình ươn ướt, hình như là nước thì phải. Một khe sáng thấp thoáng ở phía bên tay phải, Nim mò mẫm bước tới, có lẽ là ánh sáng hắt ra từ phòng tắm. Càng bước tới gần thì nước càng nhiều, lênh láng khắp nhà.

.

Nim thu hết can đảm đẩy cánh cửa phòng tắm...

.

Và những gì Nim chứng kiến khiến cho cô bé suýt ngất đi nếu không níu tay vào thành cửa....

.

Cái gì thế này cơ chứ???? Một thảm cảnh???? Có lẽ đây là từ dùng chính xác nhất để nói về những gì mà Nim đang chứng kiến...

.

Devil đang ngồi trong bồn tắm, hay tay gác lên thành bồn, đầu tựa ra sau, đôi mắt nhắm nghiền lại. Nước từ vòi chày xuống bồn đầy tràn ra ngoài, tràn xuống cả nền nhà nên Nim mới thấy ướt ướt ở chân. Nhưng màu nước trong bồn không phải là màu xanh trong tự nhiên...mà là màu hồng hồng....của máu....

.

Phải! Devil đang ngồi trong đó, với một cơ thể đầy vết chém, chiếc áo sơ mi đen bị rách nát vì những đường rạch chi chít trên người. Nim cắn môi đến chảy máu khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.

.

Nim vội vàng chạy đến, chân cô bé dường như không còn cảm giác gì nữa. Mọi thứ dường như bị nghẹn lại. Có cái gì đó rất đau, rất đau mà lần đầu tiên trong đời Nim cảm nhận được. Cứ như những vết chém trên người Devil đang nằm trên người Nim, cô bé quằn quại trong nỗi đớn đau tột độ.Cô bé hoảng loạn. Nhìn Devil bây giờ không khác gì là một người chết, như một cái xác không hơn không kém. Những vệt máu loang ra từ cơ thể Devil làm đậm thêm màu nước. Nim không biết mình đã khóc bao nhiêu khi nhìn thấy Devil trong tình trạng đó. Không suy nghĩ được gì nhiều, cô bé nhảy luôn vào trong. Nước lạnh ngắt nhưng Nim lại cảm thấy rát người, máu của Devil....đang dần dần thấm sang người cô bé.....

.

Nim tiến lại sát Devil, dùng đôi bàn tay nhỏ bé sờ nhẹ vào má ác quỷ như tìm kiếm một cái gì đó gọi là sự sống. Nhưng Devil vẫn bất động, đôi mắt với hàng mi dài rậm vẫn nhắm chặt lại. Nim hoảng sợ khóc thét lên....Chưa bao giờ cô bé thấy sợ mất Devil như lúc này!

.

Đột ngột có cái gì đó động đậy. Nim giật mình khi thấy bàn tay Devil đang hướng về phía mình. Cô bé nín khóc nhìn theo.

.

Một con dao nhỏ kề sát mặt Nim...Cô bé tá hoả trợn tròn mắt. Devil...Devil đang cầm dao kề sát mặt mình sao???? Nim rối bời, vừa mừng vừa hoảng sợ....mừng vì cậu nhóc vẫn còn sống...nhưng sợ Devil hoá lốt quỷ thì toi mạng....

.

Và hàng lông mi đầy quyến rũ ấy đã rung rung lên, đôi mắt ác quỷ dần dần mở ra. Devil ngẩng đầu lên, một cách đầy nặng nhọc.

.

Nỉm run rẩy, mở to đôi mắt một mí của mình nhìn Devil, cái nhìn xót xa xen lẫn chút gì đó hối hận. Không hiểu vì sao Nim lại nghĩ việc Devil bị thương như thế này là do mình...

.

Con dao càng lúc càng tiến sát mặt Nim, khi chỉ còn cách khuôn mặt cô bé đúng một cm thì dừng lại. Nim liếc nhìn sang, ánh sáng kim loại hắt từ phía con dao khiến Nim rùng mình.

.

- Bạn tới đây làm gì? – một câu nói gắng gượng của Devil nhưng cũng đủ để Nim nghe thấy.

.

Nim mừng quýnh lên. Đưa đôi tay nhỏ bé của mình ôm vào vai cậu nhóc. Đôi mắt long lanh ngời lên niềm hy vọng.

.

Khi đã hoàn toàn ngồi dậy, khuôn mặt ác quỷ giờ đây đang đối diện với Nim, lại những ánh nhìn với hàng trăm câu hỏi trong đôi mắt đó đổ dồn vào cô bé.

.

Và con dao trên tay Devil động đậy, mũi dao hướng về phía cổ Nim, rất gần, rất gần, Nim không hiểu Devil muốn làm gì nữa, cô bé chỉ biết cắn răng run bần bật.

.

- Tôi sẽ giết bạn! – Devil thì thào, nhưng ánh mắt đã toát lên sự mạnh mẽ đầy uy lực.

.

Nim ngỡ ngàng trong 1 giây. Giết ư???? Nhưng đột nhiên cô bé không thấy sợ. Cái câu nói này, không biết bao nhiêu lần Devil đã nói với Nim. Lâu dần, cô bé cũng đã thấy "chai" với sự doạ nạt đó...

.

Nhưng có lẽ lần này Nim đã nhầm....

.

Mũi dao tiến sát cổ Nim rồi cứa một đường nhỏ...Nim thấy đau...

.

Ánh mắt Devil đen láy, đen đến huyền bí, nó toát lên sự giận dữ cực độ nhưng vẫn tha thiết đến đau đớn. Nim hoảng hốt thật sự. Cậu ta muốn giết cô bé????

.

- Tôi sẽ giết bạn...vì bạn đã khiến tôi đau! – Devil nghiến răng, hàng mi rậm rung mạnh với những tia nhìn đầy uất ức. Nim không ngờ hành động rút lui của mình lại gây ra một tổn thương lớn như thế trong lòng Devil, một con quỷ dữ không bao giờ biết khóc!

.

Con dao càng lúc càng lạch sâu vào cổ. Giờ đây Nim không còn thấy đau nữa, mà thấy mất cảm giác. Bao nhiêu thắc mắc, nghi ngờ, đấu tranh trong lòng cô bé mấy ngày hôm nay giờ đã được Nim kết lại bằng một nhận thức, là rằng: Nim đã sai...Đã sai trong việc từ bỏ chính mình, không cho bản thân cơ hội để đấu tranh giành lấy thứ gọi là tình yêu...

.

Trong vô vàn nỗi đau trên thế gian này, thì nỗi đau do chính người mình thương yêu gây ra có lẽ là nỗi đau dã man và tàn nhẫn nhất. Nó sẽ bắt ta phải trả thù, nhưng nó níu kéo lại cho ta nỗi nhung nhớ...Dằn vặt, bức bối, xót xa, đó là nhưng cung bậc cảm xúc mà nó bắt bản thân ta phải chịu đựng...

.

Lần đầu tiên, Nim thấy mình ác, rất ác, vì cô bé đã khiến cho Devil đau......................

.

Với tình trạng của Devil bây giờ, cô bé hoàn toàn có thể chống cự lại Devil để thoát khỏi cái chết. Nhưng Nim không muốn thế, có lẽ chịu đau cũng người mình yêu sẽ tốt hơn nhiều để người ấy đau một mình...

.

Khi đã làm xước cổ Nim một đường nhỏ. Devil đột ngột buông lỏng tay để con dao rơi xuống nước. Lúc này đây Nim vẫn ngồi im như thế và nhìn cậu nhóc, nhìn chăm chú vào đôi mắt biết nói ấy. Và rồi Devil đẩy người về phía Nim, một cách chậm rãi và đầy đầy đau đớn, dường như mọi cử động lúc này của ác quỷ đều khiến cho cả cơ thể cậu ấy rời từng miếng ra...bàn tay đầy những vết thương luồn nhẹ sau lưng cô bé. Và trong cái khoảnh khắc tồn tại song song nỗi hận thù và tình yêu mãnh liệt, lòng tự tôn và sự nhớ nhung, nỗi đau khổ và niềm vui trùng phùng, Devil đã chiến thắng cái gọi là tự tôn của một con quỷ dữ để được cúi đầu trước tình yêu, cậu nhóc đã dùng chút sức lực còn lại kéo Nim về phía mình và đặt một nụ hôn hiếm hoi lên đôi môi người con gái đã từ lâu ngự trị trong trái tim của cậu....

.

Nim bàng hoàng trong ngỡ ngàng. Không phản ứng, không động đậy, Nim ngồi yên như thế, nước mắt lăn từng giọt dài...Ác quỷ đáng thương của cô bé, cũng có lúc đau thế này đây..............................Một cái chạm môi thoáng qua...nhưng đã hoá giải hàng ngàn nhung nhớ....Devil ngất lịm đi, trên vai Nim....trên vai nữ thân mà cậu mãi tôn thờ....

.

" Thoáng muộn màng khi biết mình đã sai

Em cố gắng quên đi cho vơi niềm thương nhớ

Nhưng vòng thời gian mãi chặn ngang tình cách trở

Để lòng em ngậm ngùi sám hối với tình yêu..."

.( Kawi)

............................................................

.

Tại bệnh viện...

.

Chiếc xe đẩy màu trắng đưa Devil tiến nhanh vào phòng cấp cứu. Trên dãy hành lang nhỏ hẹp nối tiếp những phòng bệnh, Nim cầm chặt lấy tay Devil cầu nguyện, người cô bé ướt đẫm, màu áo trắng với đôi chỗ loang màu hồng do máu từ người ác quỷ nhuốm qua. Devil nằm trên đó, gương mặt tái đi không còn chút máu, đôi mắt nhắm chặt một cách đầy mệt mỏi, cả thân hình đầy rẫy những vết thương.

.

Nim đâu có biết rằng, cùng lúc đó, tại dãy hành lang định mệnh này, một chiếc xe đẩy khác đang tiến về phía Nim theo hướng ngược lại, trên đó, một nỗi đau khác, một thân hình khác cũng đang bất tỉnh với những vệt máu dài khắp người. Hai chiếc xe chở hai con người, hai số phận gặp nhau ngay giữa đoạn đường và rồi chia nhau mỗi người một hướng. Đáng tiếc trong giây phút ngắn ngủi ấy, chiếc kim tình yêu đã chọn Devil, Nim chỉ nhìn thấy Devil....mà không nhìn thấy người còn lại...Phải! Angel! Chiếc xe đẩy ngược chiều ấy đang đưa Angel đi....Một kẻ si tình đã vì cô bé mà đâm đầu vào chỗ chết....

.

Hãy tha thứ cho lá khi không đi với gió

Vì lá phải bên cây sống tiếp cuộc đời này

............

Thôi thì thời gian sẽ cuốn theo nồng cháy

Cho lá lặng thầm nói hai chữ phôi pha..."

( Kawi)

.

......................................

.

CHAP 70: CHO VÀ NHẬN

.

Bây giờ chỉ còn Nim và người đàn ông - tức quản gia của nhà Devil ngồi ngoài hàng ghế chờ. Cô bé im lặng, hay tay đan vào nhau, vết thương do bị dao rạch ở cổ cũng đã được băng bó lại. Devii đang nằm trên bàn mổ...Nim không nghĩ được gì nhiều...Chỉ biết cầu nguyện...

.

- Cô chủ đừng lo quá! Cậu chủ phúc lớn mạng lớn! Sẽ không sao đâu! – ông ta mở lời, cố gắng trấn an Nim.

.

Cô bé ngẩng đầu lên. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

.

Lúc này, Nim mới đủ bình tĩnh để nghe người đàn ông kể lại mọi chuyện...

.

Từ cái ngày Nim gạt tay Devil để bước đi một mình, ác qủy đã lột xác đến đáng sợ. Ngày nào cũng đánh nhau, hết thanh toán băng đảng này lại chém giết băng đảng khác. Nhất là những băng đảng nằm dưới trướng của những công ty đã từ lâu có hiềm khích với tập đoàn Russ - tập đoàn của gia đình Devil. Mấy hôm nay, Bát Quái - một trong những băng nhóm có thế lực nhất vùng, được che đỡ bởi công ty Rine - đối thủ đáng gờm nhất của Russ đã cả gan làm hỏng một phi vụ làm ăn của gia đình Trình Kha khi giết chết đối tác của tập đoàn rồi đổ thừa cho Russ. Vì thế, Devil nổi giận đòi san phẳng Bát Quái, chúng nó cũng ghét Devil từ lâu nên muốn nhân cơ hội này biến cái tên Devil đi vào dĩ vãng. Vậy là một trận huyết chiến xảy ra. Mặc dù quản gia đã hết lời khuyên ngăn nhưng vẫn không ngăn được bước chân của Devil. Hôm nay là ngày xảy ra cuộc huyết chiến, cho dù lực lượng hai bên không chênh lệch nhau là mấy nhưng do bị đánh lén nên người của Devil bị thiệt hại khá nhiều...

.

Kể đến ngang đó bỗng dưng quản gia ngừng lại, nhìn vào Nim rồi hỏi:

.

- Cô chủ đang nghĩ cậu chủ đã bị thua hả?

.

Nim mím môi rồi gật đầu.

.

- Nhưng sự thật là cậu chủ đã thắng. Nuôi cậu chủ từ nhỏ đến lớn, điều tôi tự hào nhất về Trính Kha chính là bản tính không bao giờ chịu khuất phục. Cái gì đã muốn thì phải làm tới cùng. Và một khi cậu đã quyết tâm thì không ai có thể cản trở. – và ông ta nở một nụ cười đầy tự hào.

.

- Cho dù cái chiến thắng ấy phải đánh đổi bằng vô số những vết thương trên mình... - giọng ông ta chùng xuống – Lúc về nhà, cậu chủ lên ngay phòng và nhốt mình luôn trong đó. Tôi đã cố gắng thuyết phục cậu chủ đi viện nhưng cậu ấy nhấc quyết không cho bất kì ai đụng vào người mình và cấm tất cả vào phòng. Không còn cách nào khác, tôi phải tìm tới cô chủ. Vì ngay từ khi gặp cô chủ, tôi đã biết đây chính là một nửa mảnh ghép của cuộc đời cậu chủ. Và tôi đã không nhầm! – ông ta hạ giọng rồi mỉm cười nhìn Nim.

.

Nim lặng im. Hai tay siết lại thật chặt. Đôi mắt nhìn vào cửa phòng cấp cứu....

.

Trên bàn mổ, Devil đang hôn mê, không biết gì đến xung quanh...Ở một phòng mổ khác, Angel cũng đang trong tình trạng tương tự, với những vết thương do vụ tai nạn giao thông sáng nay...con BMW giờ đây đã không còn nguyên vẹn. Người ta chỉ kịp nhìn thấy một tia lửa phát ra từ cú va chạm, qua lớp kính vỡ vụn, Angel nằm trên vô lăng, với những hàng máu dài chảy xuống mặt....

.

Và như một nỗi oan nghiệt. Nim giờ đây đang phải đối mặt với cái gọi là : ngã ba đường....

.

" Thông báo! Thông báo! Bệnh nhân Thái Trình Kha ở phòng 433 cần được tiếp máu khẩn cấp. Ngân hàng máu của bệnh viện đã hết, đề nghị người thân của bệnh nhân, những ai có nhóm máu O đến ngay phòng hiến máu."

.

Nim choáng váng. Ông quản gia cũng ngẩn người. O – đó là nhóm máu của Nim! Ngay lập tức cô bé đứng phắt dậy chạy vụt đi, nhanh nhất có thể, cứ như rằng một phút chậm chân của mình cũng sẽ khiến sự sống của Devil bị đe doạ.

.

Nhưng vừa chạy được vài bước....

.

" Thông báo! Bệnh nhân Hoàng Nhật Phụng ở phòng 434 đang trong tình trạng nguy kịch, cần được tiếp máu khẩn cấp. Đề nghị người nhà của bệnh nhân cùng những ai có nhóm máu O đến ngay phòng hiến máu."

.

Đôi mắt Nim mở to hết mức có thể. Hoàng Nhật Phụng ư????? Sao có thể trùng hợp đến thế được. Chân cô bé vẫn bước đi, nhưng chậm lại. Những suy nghĩ cứ bủa vây trong đầu. Angel??? Người mang cái tên đó biết đâu lại là Angel??? Nhưng Devil đang kề bên cái chết, không thể chờ đợi được nữa! Trong cái giây phút mà 2 con người đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết trên bàn mổ thì trong Nim cũng đang diễn ra cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội....

.

Bất ngờ lúc đó, bác Lan từ đâu lao về phía Nim. Có vẻ bác ta mới nghe tin của Angel...

.

- Nim! Nim ơi! Phụng đâu cháu???? – bác Lan vừa thở vừa nói trong ngắt quãng.

.

Nim dừng hẳn lại. Nuốt nước bọt. Mọi cảm giác đã hoàn toàn biến mất.

.

- Bác vừa đi chợ về! Vừa vào nhà đã nghe cảnh sát giao thông gọi điện bảo rằng thằng Phụng bị tai nạn đã được đưa vào đây! Tình trạng nguy kịch lắm! – bác ta vừa khóc vừa nói.

.

Nim choáng váng thật sự, người mất thăng bằng, cô bé chống tay vào tường để không phải ngã quỵ xuống....Thế này là thế nào????
.

Nhưng trong những thời khắc định mệnh như thế này thì không có chỗ cho những cái ngỡ ngàng vô ích. Nim vuốt mặt rồi cầm tay bác Lan chạy thật nhanh về phía phòng hiến máu. Trong đầu cô bé vang lên những câu nói: " Không thể được! Họ không thể bỏ mình mà đi theo cách này được! Mình có máu...mình có thể cứu họ...không thể để họ như thế được...Mình không cam tâm......" Ánh mắt Nim đột ngột ánh lên, mọi đau khổ dồn cả cho niềm tin và sự hy vọng. Giờ đây cô bé biết rằng, mình cần phải làm gì.....

.

Thời gian đang tính bằng từng giây...từng phút......mạng sống của hai con người...đang dần dần buông nhẹ bàn tay khỏi cõi đời này....

.

CHAP 71: ÂN NHÂN XUẤT HIỆN

.

Vừa chạy đến phòng hiến máu đã thấy mấy tốp người mặc áo đen đứng chật ở cổng. Hoá ra đều là đàn em của Devil lẫn Angel. Họ cũng đang làm thủ tục thử máu để xem có phù hợp với nhóm máu của cậu chủ mình hay không...

.

Nhưng theo nhưng gì Nim được học, nhóm máu O có thể truyền cho cả 4 nhóm nhưng lại chỉ nhận được nhóm của mình là O. . Tình hình càng lúc càng nguy kịch khi từ nãy đến giờ đã thử hơn mấy chục người mà vẫn chưa có ai có nhóm máu này...một mình Nim thì làm sao đủ máu cho cả hai...

.

( Bác sĩ ơi! Làm ơn lấy máu nhanh đi ạ! Nếu không hai người ấy chết mất!) – Nim viết vội mấy chữ nguệch ngoặc trên giấy rồi đưa cho bác sĩ.

.

- Không được cháu ạ! Cháu đã hiến một lượng máu quá mức cho phép rồi, không thể lấy thêm được ! - Vị bác sĩ thở dài lắc đầu.

.

( Nhưng với lượng máu vừa lấy của cháu, chỉ cứu được một người thôi ạ????)

.

- Đúng! Chỉ một người thôi! Chưa bao giờ bệnh viện lâm vào tình trạng thế này cả! Cả hai nạn nhân đều bị mất máu quá nhiều, được đưa vào bệnh viện cùng lúc, lại cùng nhóm máu O – là nhóm máu bệnh viện đang thiếu chưa bổ sung kịp. - vị bác sĩ lắc đầu thở dài.

.

Nim tái mặt. Đôi mắt đảo quanh. Làm sao có thể cứu được Devil và Angel bây giờ??? Tất cả mọi cơ hội có được đều chỉ cho phép cứu một trong hai??? Devil??? Hay Angel??? Không thể được! Nim không cho phép mình bỏ bất cứ ai! Họ đều vô cùng quan trọng với cô bé. Mồ hôi ướt nhèm khuôn mặt, Nim bấm chặt tay xuống cạnh bàn, môi mím chặt, đầu óc quay cuồng với cái gọi là chọn lựa. Dù có muốn hay không thì Nim cũng đang nắm trong tay vận mệnh của cả hai con người đó...

.

- Thưa bác sĩ! Chúng tôi đã thử máu tất cả những người có mặt ở đây. Nhưng không ai mang nhóm máu O ngoại trừ cô Đỗ Quyên. – chị y tá tiến tới với giọng nói buồn bã.

.

Một lần nữa Nim choáng váng, mất thăng bằng, dựa hẳn lưng vào ghế. Thế này là thế nào chứ???? Số phận không thể cay nghiệt như vậy được!

.

- Như thế thì chúng tôi chỉ có thể cứu sống một trong hai mà thôi......- bác sĩ cởi kính ra, giọng trầm buồn.

.

Đôi mắt Nim mờ dần bởi vị cay xè của mồ hôi. Những suy nghĩ đan xen nhau đập vào đầu sự nhức nhối khó chịu. Điều duy nhất Nim có thể nghĩ ra lúc này là...đi theo bọn họ! Vì cô bé không đành lòng đứng nhìn một trong hai người từ giã cõi đời này....Anh trai...Tú Vân...và giờ là Devil và Angel....tất cả....đang từ từ rời Nim....mãi mãi...

.

- Tôi mang nhóm máu O! Tôi có thể cho máu được chứ? – một giọng nói nam giới lạ hoắc vang lên từ đám đông khiến mọi người giật mình.

.

Nim trong giây phút tuyệt vọng nhất chợt bừng lên niềm hy vọng, đứng bật dậy tiến về phía người vừa cất tiếng nói.

.

Đó là một chàng trai trẻ, người cao và cân đối, chiếc mũ lưỡi trai kéo xụp xuống che gần hết khuôn mặt. Nim run run cầm nhẹ vạt áo của anh ta, đôi mắt khẩn thiết.

.

- Y tá! Hãy đưa anh ta vào trong thử máu! – ông bác sĩ già nở một nụ cười hạnh phúc reo lên.

.

Người lạ mặt nhanh chóng bước vào trong. Nim nhìn theo, ánh mắt long lanh đầy hy vọng, đôi tay run rẩy đan vào nhau chứa đựng nhiều lo lắng. Cuối cùng số phận cũng chịu mỉm cười...ban một thiên thần xuống đây để giúp cô bé...Thế mới nói: Không có gì là không thể, chỉ cần ta tin và biết giữ niềm tin.

.

Vậy là đường sinh của hai chàng mỹ nam của chúng ta vẫn chưa tận!

.

Ngồi ngoài băng ghế chờ, Nim vừa cầm miếng bông nhỏ che miệng vết tiêm mới được lấy máu vừa nhìn vào bên trong. Một lúc sau, chàng trai lạ mặt bước ra, tay trái cũng cầm chặt miếng bông như Nim. Nhưng cậu ta không tiến lại phía cô bé mà đi thẳng theo hướng ngược lại. Nim hốt hoảng đứng bật dậy chạy theo níu lại.

.

Cậu ta dừng lại, quay lưng nhìn Nim. Chiếc mũ lưỡi trai kéo xụp xuống vẫn che gần hết khuôn mặt. Nim cố gắng ngước lên nhìn để có thể thu được hình hài ân nhân vào mắt, nhưng không thể...

.

- Em không cần phải cảm ơn tôi! Đây là việc nên làm! Tôi có việc phải đi, lần sau chúng ta sẽ gặp nhau!

.

Đó là một giọng nói ấm áp, nhưng khá mạnh mẽ, Nim chỉ thấy được nụ cười của người đó – nó có cái gì đó rất cuốn hút và bí ẩn, sau đó là một cái nắm tay nhẹ rồi bước đi. Người thanh niên bước nhanh về phía lối ra của bệnh viện để lại cho Nim hàng tá những câu hỏi trong đầu!

.

............................................................................

.

3 ngày!

.

72 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng cả Angel lẫn Devil vẫn còn hôn mê sau ca phẫu thuật. Theo lời của bác sĩ, Angel bị chấn thương vùng đầu, trước mắt đã qua cơn nguy kịch nhưng chưa biết tình hình sẽ diễn biến ra sao, còn Devil thì vì mất máu quá nhiều do bị chém vô số nhát dao vào người dẫn đến thiếu máu tắc nghẽn các hoạt động của cơ quan trong cơ thể, nhất là tim. Cũng may là chưa ai bị Thần Chết lôi đi....

.

- Cháu ăn gì chưa? Cô đem đồ ăn tới cho cháu này! Ăn đi, ăn mới có sức chứ! – bác Lan cố gắng thuyết phục Nim ăn chút gì đó.

.

( Cháu chưa thấy đói! Bác cứ để đấy lát cháu ăn cũng được!) – Nim đưa mảnh giấy trước mặt bác Lan rồi cười nhẹ để bác yên lòng.

.

- Uh! Bác về nhà lấy áo quần cho thằng Phụng đã. Cháu trông hai đứa nhé, bác lên lại liền.

.

Nim gật đầu. Không biết có quá trùng hợp hay không mà Devil và Angel phải nằm chung một phòng bệnh. Thật ra thì trước đó Devil nằm phòng 433 còn Angel nằm phòng 434 nhưng ngày hôm sau thì có một bệnh nhân nữa nhập viện, cũng là con của gia đình có máu mặt, bệnh viện thì hết phòng Vip rồi nên cô bé cùng bác Lan đành để hai công tử nằm cùng phòng. Thế cũng tốt, Nim đỡ phải chạy qua chạy lại. Nhưng lúc này đây, đôi mắt cô bé đầy vẻ uất ức, hai cậu ấy vẫn nằm im như thế, không có dấu hiệu của sự tỉnh lại. Ba mẹ Angel hiện đang công tác ở Mỹ nên chưa thể bay về kịp, mà bác Lan cũng không muốn báo cho họ biết. Còn Devil thì chẳng khá khẩm hơn, cha cậu nhóc cùng cô dì ghẻ phải ra Hà Nội lo việc dòng họ, khi nghe ông quản gia thông báo là Devil nhập viện thì ông chủ tập đoàn Russ vẫn không lấy gì làm lo lắng, dặn quản gia cứ chăm sóc cậu chủ chu đáo rồi ông sẽ về sau. Vậy là cuối cùng chỉ có mình Nim và bác Lan.

.

Đang suy nghĩ miên man, chợt Nim nghe thấy có âm thanh lạ. Hình như là tiếng cử động của cơ thể ( như đã nói, Nim đặc biệt nhạy với âm thanh). Cô bé ngẩng mặt lên tìm kiếm. Và Nim há hốc mồm kinh ngạc khi thấy bàn tay Angel đang động đậy. Cô chạy ào tới phía cậu nhóc, mắt ngấn nước, cầm tay Angel lên hốt hoảng.

.

( Angel ơi...Cậu tỉnh lại rồi ư???? Đừng làm mình mừng hụt nhé!) – vừa nói trong bụng, Nim vừa nhìn Angel, mong sao cậu ta sẽ tỉnh lại.

.

Đôi mắt Angel nhấp nhấp, hàng lông mày hơi nhíu lại. Sau vài giây, đôi mắt từ từ hé mở. Nim mừng rỡ khôn tả, những giọt nước mặt lại chảy dài trên má, thấm xuống cả tay Angel.

.

Cuối cùng thì Angel cũng tỉnh. Cậu nhóc ngước nhìn xung quanh. Cái đầu được quấn băng trắng muốt nghiêng qua nghiêng lại khá nặng nhóc và khó khăn. Nim cười rạng rỡ nhìn Angel, cái nhìn đầy vui sướng và hạnh phúc.

.

Và như một phản xạ, cậu nhóc mấp máy môi, và câu đầu tiên phát ra từ miệng Angel sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh:

.

- Cô là ai?

.

CHAP 72: TỈNH

.

Nim bị sốc thật sự. Angel vừa nói cái gì thế nhỉ??? Chẳng lẽ mấy cái vụ mất trí nhớ chỉ có trên phim ảnh bây giờ đang trở thành sự thật trước mặt Nim hay sao???? Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc, hai tay níu chặt vào thành giường.

.

- Đây là đâu???? Tôi đang ở đâu thế này???? – những "phát ngôn" tiếp theo của Angel khiến Nim khủng hoảng.

.

( Trời ơi! Angel???? Bạn...bạn không nhớ gì cả sao????) – Nim múa may tay chân hoảng loạn.

.

Angel nhíu mày nhìn Nim, ánh mắt khó hiểu. Cái đầu trắng bóc nghiêng qua nghiêng lại dò xét...

.

Nim cũng nhìn chằm chằm Angel. Trong đầu xuất hiện hàng ngàn lý do chứng minh cho việc cậu bạn thân yêu giờ đây đã hoàn toàn không còn nhớ về mình.

.

10 giây trôi đi, cả hai vẫn cứ nhìn nhau....

.

Cho đến khi...

.

- Đã nói với bạn bao lần rồi là tôi không hiểu được những cái huơ huơ tay của bạn mà! – Angel đột ngột cất giọng rồi nhăn nhăn cái mặt.

.

Nim ngơ ra như một con ngố.

.

- Ha ha! Mới đùa có chút xíu mà bạn đã hoảng lên như thế! Bạn đúng là dễ gạt mà! – Angel bật lên một tiếng cười rồi nhìn Nim, ánh mắt trêu chọc, mặc dù việc cười cũng trở nên khó khăn do cái vết thương khá nặng trên đầu.

.

Sau vài giây bình tĩnh, ánh mắt Nim sáng rực lên, cô bé nhảy cỡn lên sung sướng, sau đó ôm chầm lấy Angel khiến cậu nhóc luống cuống.

.

- Ơ! Đúng là tôi thích được bạn ôm nhưng không phải theo cách bạo lực như thế này! – Angel hơi bất ngờ và nhăn nhăn do bị Nim "đè ập" lên người ( mặc dù trong lòng thì vui như hội )

.

- Vui vẻ nhỉ!

.

Thêm một giọng nói nữa được cất lên. Nim khựng lại. Nhổm người dậy. Cái giọng này....

.

Nim ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang ...

.

Phải! Devil đang mở mắt trừng trừng nhìn cô bé và Angel bằng một sự thắc mắc to đùng. Hàng lông mi rậm dài lại rung rung lên che đi những tia nhìn sắc lẻm...

.

Nim cảm giác như bị mất trọng lượng. 72 tiếng túc trực tại bệnh viện, bên cạnh hai cậu bạn nằm trơ như khúc gỗ, không biết bao nhiêu lần Nim đã cầu nguyện cho hai người mau tỉnh dậy. Vậy mà...lúc nhìn thấy Devil mở mắt...Nim không biết được cảm xúc trong con người mình đang diễn biến thế nào nữa. Những hình ảnh của cái ngày kinh hoàng khi thấy Devil ngồi trong bồn tắm với tình trạng "thảm trên mức thảm" đến bây giờ vẫn ám ảnh Nim. Chưa bao giờ Nim sợ mất đi Devil như lúc đó, nhiều lúc cô bé nghĩ, nếu cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc bản thân cũng ...tìm đường đi theo luôn....

.

Devil nghiêng đầu nhìn Nim. Vẫn cái ánh mắt rất nhiều câu hỏi xoáy trong đó. Nhưng Nim nhìn thấy được vượt lên tất cả vẫn là sự da diết đến cháy bỏng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng chịu mở ra để nhìn cô bé......

.

Nim không chạy tới ôm chầm Devil như đã làm với Angel. Cô bé chỉ nhẹ nhàng tiến lại, khuỵu xuống bên cạnh giường Devil, đôi tay run run cầm chặt lấy tay cậu nhóc, Nim muốn nói một cái gì đó, lời xin lỗi...nỗi nhớ nhung...nhưng không thể....cô bé chỉ biết cúi đầu và khóc...Khi người ta làm sai nhiều thứ và muốn chuộc lại lỗi lầm...cách tốt nhất là hãy sám hối trong yên lặng................

.

Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dài trên tay Devil, lúc đầu cậu nhóc không phản ứng gì, chỉ để yên như vậy và nhìn Nim. Nhưng càng lúc nước mắt càng nhiều, vị mặn của nó như ngấm vào từng lớp da của Devil, tinh khôi nhưng đầy u uất....

.

Và không ai có thể tưởng tượng được một ác quỷ nổi tiếng với đôi mắt lạnh và trái tim sắc đá lại thực hiện một hành động như thế...

.

Trong cuộc đời mình, Nim đã khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Ngay cả anh trai cũng vậy, vì anh chỉ đứng nhìn và nói: " Hãy khóc đi cưng, khóc để biết đau, biết đau rồi sẽ biết cách để lần sau không còn phải đau nữa. Anh không lau nước mắt cho em vì anh không thể mãi mãi ở bên cạnh em, rồi có lúc em sẽ phải tồn tại một mình. Hãy biết tự lau nước mắt, để không phải quy lụy vào bất cứ một ai!". Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt không biết nghe lời của cô bé lại được lau đi bởi bàn tay của ác quỷ, một cách nhẹ nhàng như muốn vội vàng xóa đi mọi đau khổ, mọi cắn rứt và day dứt....Nim nhìn thẳng vào đôi mắt Devil....

.

Cứ ngỡ là sẽ quên...nhưng thật ra vẫn nhớ.....tha thiết....triền miên...day dứt suốt cả một đời người....

.

- Tôi căm thù nước mắt! Vì thế đừng khóc trước mặt tôi! – Devil rụt nhẹ tay mình khỏi tay Nim, nhưng tay còn lại vẫn cố gắng lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.

.

Nim nín hẳn. Devil vẫn lạnh lùng theo cách riêng của cậu ấy, nhưng chính sự lạnh lùng đó đã bao lần đốt cháy trái tim Nim....

.

Angel từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả nhưng vẫn im lặng. Angel đã biết Nim thích Devil chứ không phải là mình, Angel cũng biết rằng Devil sẽ có lúc vượt qua lòng tự tôn cá nhân để đứng dậy đấu tranh cho thứ tình yêu vĩnh cửu mà cậu ta tôn thờ. Và hơn lúc nào hết, Angel thấy quặn đau. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi tình ái này, cậu nhóc đã biết mình sẽ không bao giờ thắng. Nhưng số phận đã an bài như thế, đã buộc cậu phải bước vào để rồi hứng chịu đau khổ. Đau cũng nhiều, thất vọng cũng nhiều...nhưng có lẽ đây là cơn đau lớn nhất....Vì Angel đã phạm phải một sai lầm....đó là yêu Nim.....Thứ tình cảm đầy ma lực mà đáng ra khi trở về đây Angel không được chạm vào....

.

....................................................................

.

Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình hình của Devil và Angel không còn gì đáng ngại thì Nim mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ mất đi một người nào đó thật khủng khiếp . Nim giật mình rồi an ủi bản thân. May mắn thay là chưa ai trong số họ bỏ rơi cô bé....

.

Nim nhờ bác Lan trong hai người rồi chạy vội về nhà ( nhà ở đây tức là nhà bác Lan) thay áo quần. Mấy ngày nay cô bé chẳng chú ý gì đến bản thân, chỉ lo cho hai cậu bạn. Người ngợm toàn mồ hôi, đầu tóc thì bù xù, cần phải "lấy lại hình ảnh" trước khi bị Angel hay Devil phàn nàn vì ..."hôi quá"!

.

Nhưng Nim không ngờ việc hai cậu ta nằm chung một phòng lại dẫn đến muôn vàn rắc rối...

.

CHAP 73: NHỮNG RẮC RỐI KHÔNG TƯỞNG

.

Cụ thể là...

.

Vừa trở vào bệnh viện, định mở cửa phòng bệnh thì cô bé đã nghe tiếng Hạo My "lảnh lót" bên trong.

.

- Trời ơi! Em làm gì mà để ra nông nổi này hả???? Thấy chưa, thấy tai hại khi bỏ chị ở lại để chạy theo con nhỏ câm kia chưa?

.

- Thôi chị đừng nói nữa! Tai em lùng bùng cả rồi! – Angel phàn nàn.

.

- Chẳng lẽ chị nói sai hả??? – cô ta "đay nghiến".

.

- Em buồn ngủ chị ơi! Chị cho em yên giấc một chút! Đầu em bị chấn thương, đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều! – Angel xuống nước năn nỉ.

.

- Thì chị có không cho em ngủ đâu! Em cứ ngủ thoải mái, chị sẽ ở lại đây với em! Yên tâm đi! – Hạo My cười toe toét.

.

Angel trợn mắt kinh hãi. Nim đứng ngoài cũng hoảng hốt theo. Cô ta vốn không ưa gì Nim, giờ mà ngồi cùng một phòng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra...

.

- Tôi không thích thấy người lạ, cô về đi! – Devil im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải vây cho Angel.

.

- Anh có quyền gì mà đuổi tôi chứ! Phòng bệnh này có phải chỉ riêng anh nằm đâu! – Hạo My cũng sửng cồ cãi lại.

.

- Nhưng đâu phải chỉ riêng tôi thấy khó chịu, người đang nằm bên đó ( tức Angel) cũng muốn cô về mà! – Devil vẫn bình thản, vừa nói vừa nhìn lên trần nhà.

.

- Em! Có thật là em cũng muốn chị về không hả??? - cô nhóc nổi khùng nhìn Angel.

.

- Ờ thì...giờ là buổi tối rồi. Tụi em đều là con trai, chị con gái ở đây cũng bất tiện. Mai chị tới cũng được mà! – Angel cố gắng dỗ dành.

.

Sau vài phút đắn đo. Hạo My đứng phắt dậy Hứ một tiếng rõ dài rồi ngúng nguẩy bỏ đi về. Nim vội vàng tránh mặt sau bức tường để khỏi bị đại tiểu thư phát hiện. Trước khi hoàn toàn "bốc hơi", cô nhóc còn quay lại phán một câu xanh rờn:

.

- Rồi em sẽ phải ân hận khi đuổi chị về!

.

Bóng Hạo My dần dần khuất sau hành lang. Nim nhìn theo rồi thở dài một cái, sau đó mới mở cửa bước vào.

.

- Sao bạn về nhà lâu thế???? Báo hại chúng tôi bị con nhỏ quậy tưng bừng! – Angel vừa nhìn thấy Nim đã lên tiếng càm ràm.

.

( Ơ! Sao lại trách tôi! Mà cô ấy tới thăm bạn cũng tốt chứ sao?) – Nim hơi bức xúc.

.

Angel nhìn mấy cái huơ huơ tay của cô bé mà ngơ người.

.

- Nim nói là mắc mớ gì bạn lại trách cô ta, đi về lâu hay mau là quyền của cô ta, bạn không có quyền ý kiến! – Devil hôm nay tốt bụng đột xuất khi dịch dùm cho Angel hiểu.

.

Nhưng không biết vô ý hay hữu tình mà Devil dịch hơi quá so với "bản gốc" khiến cả Nim và Angel trợn tròn mắt nhìn.

.

- Nim! Bạn dám nói với tôi thế sao???? – thiên thần bực mình tra hỏi.

.

Còn Nim thì nhìn chằm chằm Devil, cô bé không hiểu vì sao cậu nhóc lại nói như thế.

.

Riêng Devil thì vẫn bình thản, mặt không chút biểu hiện.

.

Thế đấy, ba con người, ba tính cách, việc ở chung một phòng quả là không dễ dàng chút nào!

.

.......................................................

.

Thông thường, phái nữ luôn được ưu tiên hơn phái nam về mọi khoản. Nhưng trong tình trạng lúc này, Nim và bác Lan đành bấm bụng chịu thiệt thòi khi phải trải chiếu nằm dưới sàn còn hai chàng trai to cao lực lưỡng lại được nằm trên giường. Âu cũng phải thông cảm cho họ, vì bây giờ những "con đại bàng" của chúng ta đang bị ...gãy cánh! Một người thì đầu quấn băng, một người thì thân hình đây những viết thương bị bó lại trắng toát. Rõ khổ!

.

Đó là một buổi tối không được yên lành khi Nim phát hiện ra bác Lan bị bệnh "ngáy" quá to. Dù đã rất cố gắng lấy gối che kín lỗ tai nhưng cô bé vẫn không tài nào ngủ được khi những âm thanh trầm bổng đủ mọi sắc thái phát ra từ tiêng ngáy của bác Lan cứ như muốn đánh trống trong đầu cô bé. Nim lăn qua lăn lại tự động viên mình phải biết "cắn răn chịu đựng" nhưng không thể, càng về khuya, khi giấc ngủ càng sâu thì tiếng ngáy càng to. Trong phòng lúc đó ngoài cô bé ra vẫn còn một người nữa chịu chung số phận với Nim, đó là Devil. Angel thì có vẻ đã quen với việc này nên ngủ rất ngon lành. Devil nằm trên giường mà mắt mở thao láo, chính xác hơn là muốn ngủ nhưng không thể ngủ nên mắt phải mở. Nếu là thường ngày, bản tính ác quỷ xuất hiện thì chắc có lẽ cậu nhóc đã bay tới chỗ bác Lan mà "thanh toán", nhưng tình hình bấy giờ khiến Devil đành phải nằm im mà chịu đựng. Nim lồm cồm ngồi dậy, nhìn sang chỗ bác Lan, bác ấy đang ngủ rất ngon, cô bé không nỡ phá hỏng giấc ngủ đó. Thôi thì chịu khó mất ngủ vậy.

.

Thế là Nim nhẹ nhàng đứng dậy tiến ra phía cửa...

.

- Đi đâu đấy? – tiếng của Devil khiến Nim giật bắn mình.

.

( Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió!) – Nim khẽ huơ tay.

.

- Không đi đâu hết! – Devil nói chậm rãi.

.

Nim thoáng ngạc nhiên. Dù biết cậu nhóc luôn ra lệnh cho mình nhưng cái câu ra lệnh này có vẻ...mới! Vì thường thì Devil không bao giờ quan tâm tới những việc làm riêng tư của cô bé.

CHAP 74: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ...HẠNH PHÚC ( PHẦN 1)

.

( Vì sao????) – thu hết can đảm Nim mới dám đưa tay biểu hiện sự thắc mắc.

.

- Đem cái ghế ở góc tường tới đây rồi ngồi xuống! 3 giây! – Devil vẫn điềm đạm...ra lệnh.

.

Nim nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt tò mò. Nhưng cô bé biết rằng đừng dại mà đụng vào Devil lúc này, cứ nên nghe lời là hơn.

.

Vậy là Nim rón rén đem cái ghế tới sát giường của Devil rồi "an tọa".

.

- Trước khi nói, đỡ tôi ngồi dậy cái đã!

.

Nim thoáng bối rối.

.

( Bạn mới tỉnh sau ca phẫu thuật, không nên ngồi dậy như thế, đau lắm!)

.

- Cho bạn 5 giây!

.

Mỗi khi Devil nhắc đến vấn đề tính giây này nghĩa là cậu nhóc đã cương quyết lắm rồi. Nim biết thế nên đành phải phục tùng.

.

Sau khi ngồi dựa vào tường, cậu nhóc thở nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
.

- Tôi muốn sáng mai bạn về nhà tôi, vào trong phòng tôi và lấy cho tôi một thứ!

.

Nim tròn mắt.

.

- Lấy áo quần cho tôi mặc chứ có gì mà nhìn kiểu đó. Xong rồi đem tới địa chỉ này và gặp chủ nhà.

.

Devil chìa một mảnh giấy cho Nim, ở trên đó ghi tên đường và số nhà. Nim cứ nhìn chằm chằm, lắc qua lắc lại cái đầu...

.

- Chữ tôi không xấu đến mức phải khiến bạn căng con mắt ra thế đâu! – cậu nhóc thoáng vẻ khó chịu khi thấy thái độ lúng búng của Nim.

.

( Chỉ có thế thôi phải không? Tôi làm được!) – Nim hí hửng nhoẻn miệng cười.

.

- Đừng điên vội như thế! – Devil phán một câu khiến Nim "dội" thẳng vào tường.

.

- Muốn vào được phòng tôi thì phải có mật khẩu mới mở được cái khóa điện tử. Nhớ cho kĩ, mật khẩu này chỉ có mình bạn biết, bạn mà nói cho bất kì ai là tôi.... – toan nói từ "giết" nhưng không hiểu sao Devil khựng lại. Có lẽ là không "nỡ"!

.

Nim xụ mặt lại gật gật cái đầu. Cô bé tự hỏi tại sao cậu nhóc không thể nói năng đàng hoàng dịu dàng với mình một câu được chứ????

.

- 24192! Mật khẩu đó, nhớ đi! – Devil lầm rầm chỉ đủ cho Nim nghe thấy.

.

Cô bé chăm chú lắng nghe để "nạp" vào đầu. Nhưng thoáng chốc Nim khựng lại, mắt mở to, dáng điệu ngạc nhiên như mới phát hiện ra một điều gì đó.

.

- Sao? Không nhớ nỗi hả??? – Devil thắc mắc khi thấy thái độ kì cục của Nim.

.

Nim giật mình lắc nhẹ đầu rồi cười cười coi như không có gì...

.

Nhưng thật ra, cô bé đang cực kì hoang mang....khi thứ tự của dãy số đó...chính là ngày tháng năm sinh của Nim! Sao có thể có sự trùng hợp thế cơ chứ????
.

- Đó là việc thứ nhất!

.

Nim hốt hoảng. Còn việc gì nữa sao???? Cô bé hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn lên Devil.

.

- Việc thứ hai... - Cậu nhóc chợt dùng dằng.

.

Nim vẫn đưa con mắt đầy những dấu hỏi to đùng nhìn Devil...

.

- Tôi muốn bạn ôm tôi...ngay bây giờ!

.

Nếu không kịp thời chống tay lên thành giường thì chắc Nim đã té ghế! Cô bé cố gắng ngồi vững lại, hai tay đập đập vào tai để coi có bị vấn đề gì không, họa chăng di chứng của việc không nói được đã ảnh hưởng đến thính giác???

.

- Làm được không? – câu hỏi của Devil một lần nữa đánh vào tim Nim cái gọi là " bom". Cô bé cứ ngơ ngơ nhìn thẳng vào mặt cậu nhóc trước cái đề nghị quá sức...quá sức kiểm soát này.

.

May mắn lúc này là buổi tối, ánh đèn ngủ chỉ đủ sáng cho người ta thấy mặt nhau nên Nim không thể phát hiện được khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của Devil. Thế đấy, mạnh mẽ là thế, tàn nhẫn là thế, lạnh lùng là thế mà cũng có lúc "lụy" vì tình! Quả là thần tình yêu không tha cho bất cứ một ai mà!

.

- Không làm được thì thôi! Đi ngủ đi! – Devil nói rất chi là bình thản nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài bao biện cho trạng thái bất bình thường bên trong.

.

Cậu nhóc kéo chăn lên rồi chuẩn bị nằm xuống...Nim từ nãy đến giờ như bị thôi miên, ngồi trơ như khúc gỗ...

.

Cái gì đến rồi cũng phải đến, kìm nén, chôn vùi, lãng quên nhưng cũng có lúc phải bùng nổ....

.

Nim ôm chầm lấy Devil trước khi cậu nhóc chuẩn bị "an giấc". Đó là một cái ôm chặt, một cái ôm chủ động từ phía cô bé sau bao nhiêu lần kìm nén tình cảm của mình. Con gái tài hơn con trai ở chỗ biết che dấu và kìm lại, nhưng không phải vì thế mà phái yếu yêu không sâu đậm bằng phái mạnh. Có chăng chỉ vì chưa đến lúc họ bày tỏ tình cảm mà thôi...

.

CHAP 75: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ...HẠNH PHÚC (PHẦN 2)

.

Devil không phản ứng gì trước hành động này, nhưng không phải vì thế mà cậu nhóc không ngạc nhiên, vì Devil vẫn luôn nghĩ rằng cái đề nghị vừa rồi của mình là một việc làm quá khó với Nim – một cô gái yếu đuối, hiền lành, rụt rè và trong sáng. Nhưng hơn hết, đây là điều mà chính cậu nhóc cũng mong đợi. Sau vài giây ngỡ ngàng, Devil cũng đưa nhẹ tay lên lưng Nim. Có thể chưa phải là yêu...nhưng đã làm cho con người biết nhớ....có thể chưa phải là sâu đậm...nhưng cũng đủ cho con người khao khát được gần nhau...

.

"Thật ngốc!" Đó là những gì Nim nghĩ khi thấy mình đang khóc trên vai Devil. Có lẽ cho tới tận giây phút này, Đỗ Quyên của chúng ta mới biết trái tim mình đã có chủ...và bây giờ thì chính cô bé đã can đảm đối diện với sự thật đó, và cũng can đảm tình nguyện đưa chiếc chìa khóa trái tim cho người chủ của mình....

.

- Đừng khóc khi ở bên tôi...vì điều đó khiến tôi thấy giận mình vì đã không ngăn được nỗi đau của bạn...Không thể chắc chắn rằng tôi sẽ cho bạn hạnh phúc...nhưng tôi biết rằng từ bây giờ mình không thể thiếu bạn trong cuộc đời này...

.

Nim nhắm chặt mắt, những giọt nước trong veo trào ra ướt đẫm một bờ vai......cô bé thoáng mỉm cười...có thể gọi đó là niềm hạnh phúc...

.

Thế đấy! Yêu là đau, yêu là khổ, yêu là tuyệt vọng...Ấy vậy mà người ta vẫn đâm đầu vào rồi tự tin cất lên câu nói : Yêu là không nuối tiếc! Những kẻ chưa yêu chắc hẳn sẽ thắc mắc không hiểu vì sao...nhưng trong vô vàn cái gọi là "đau thương" mà nó đem lại thì vẫn còn đó một món quà mang hai chữ " yêu thương" mà suốt cả cuộc đời này.... người ta có thể vì đó để chết cho nhau....

...............................................

.

Sáng sớm!

.

Vì ngồi đối diện với cửa sổ nên Nim bị đánh thức bởi tia năng đầu ngày. Cô bé nhíu mắt lại rồi từ từ mở ra. Angel vẫn còn ngủ, bác Lan cũng thế. Nhưng đến khi nhìn lại mình thì Nim mới tá hỏa. Đây là lần đầu tiên Nim ngồi mà có thể ngủ ngon lành suốt hơn 6 tiếng đồng hồ. Cụ thể là đầu cô bé đang tựa vào vai Devil, vì Nim mà ác quỷ cũng phải chịu chung số phận là ... ngủ ngồi! Dường như cậu nhóc vẫn còn say giấc. Nim khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Toàn bộ gương mặt Devil khi nhìn nghiêng đã được cô bé thu vào tầm mắt. Dù biết là cậu nhóc rất đẹp trai nhưng khi nhìn trực diện như thế này thì Nim vẫn không khỏi ..rụng rời. "Nếu so với anh trai thì sao nhỉ??? " Một phép so sánh đột ngột xuất hiện trong đầu Nim. Không phải là bênh người nhà nhưng từ trước đến giờ đối với Nim thì chưa có ai có thể vượt qua mặt anh Đỗ Quốc về khoản "nhan sắc". Cô bé tự hào lăm lắm khi lúc nào đi chơi với anh trai cũng được vinh dự chú ý ké khi hàng trăm hàng ngàn người con gái đổ dồn đôi mắt vào anh mình. Lâu dần cũng thành quen, Nim mặc định trong tư tưởng rằng anh trai là mỹ nam số 1. Cho đến khi gặp Devil thì mọi chuyện mới có chút lung lay...

.

Đột nhiên ác quỷ cựa mình cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu cô bé. Hàng mi dài đầy ma lực rung nhẹ rồi mở dần ra. Đáng lẽ trong tình huống này thì Nim nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng với một Đỗ Quyên trong sáng và đôi chút ngây ngô thì việc cô bé cứ mở tròn mắt mà nhìn Devil là một cử chỉ hoàn toàn có thể hiểu được!

.

- Dậy rồi sao không nói? – cậu nhóc hơi bị giật mình liền hỏi ( không giật mình sao được khi Nim đang giương đôi mắt to hơn "mắt bò" nhìn ác quỷ chứ???)

.

Cô bé quýnh quáng ngồi hẳn dậy, mặt dần dần ửng đỏ. Sau vài giây bối rồi thì Nim mới đứng bật dậy định đi ra cửa.

.

- Đi đâu? – Devil đột ngột nắm tay Nim kéo lại.

.

( À ờ! Đi đánh răng rửa mặt!) – Nim huơ huơ.

.

- Tới đây và ngồi xuống! – vẫn luôn là cái giọng ra lệnh hách dịch xì dầu.

.

Chả bao giờ Nim hiểu được Devil muốn làm gì, lúc này cũng vậy, cô bé đành lụi hụi ngồi xuống. Giương đôi mắt tò mò nhìn cậu nhóc.

.

Mặt Devil vẫn lành lạnh như mọi ngày, cậu nhóc buống tay Nim ra rồi trong vòng 5 giây, ác quỷ đã thực hiện một hành động khiến cho cô bé bị "lao đao" cả một ngày trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro