#18: Ê! 520 [Tường]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Ê! 520 (short story)

Tác giả: _HaHanh_

Thể loại: hiện đại, học đường, tình cảm

Tình trạng: 3 chương (chưa hoàn)

Review-er: Tường

***

Hế nhố bạn, tớ là người phụ trách review tác phẩm của bạn ^^ Chúng ta vào thẳng vấn đề nha!

Có thể bạn không biết, khi đọc tiêu đề truyện của bạn, tớ đã có suy nghĩ đây là một thể loại liên quan đến nhà tù, tù nhân các thứ các thứ :vvv Tại "520" làm tớ liên tưởng đến cách gọi tù nhân ở nhà tù ^^ Rồi đến khi đọc tớ mới chợt nhận ra ý nghĩa của con số đó (hi hi). Thôi dẹp cái này sang một bên đi. Motip truyện của bạn là motip rất quen thuộc. Nữ chính là học sinh cá biệt gặp nam chính đẹp trai lai láng, "trò giỏi" nhưng chưa là "con ngoan" trong một tình huống nào đấy. Nhưng tớ lại thích cách bạn xây dựng nhân vật nữ, học sinh cá biệt, không phải hư mà mang chút gì đó bất cần đời. Và cả hoàn cảnh hai nhân vật chính gặp nhau cũng mới lạ, không khuôn khổ như các truyện khác.

Truyện của bạn khá hay (đối với tớ) và ngay đoạn mở đầu cũng khiến tớ hứng thú nhưng bạn lại mắc khá nhiều lỗi. Các câu thoại của bạn đa phần đều viết liền nhau gây cảm giác khó hiểu và dễ loạn. Bạn dùng ngôn ngữ hợp với thể loại nhưng lại lạm dụng những từ ngữ chuyên dùng của học sinh như "vãi", "lờ", "đờ mờ",... Tớ biết mấy từ ấy có thể tăng tính kích thích hay hấp dẫn hơn nhưng tớ nghĩ tốt hơn hết, bạn không nên sử dụng vào văn viết nhiều quá. Bạn cũng hay bị lặp từ, ví dụ như "tử thần" và "nó". Dấu chấm dấu phẩy đặt cực kì bừa bãi và câu văn đôi khi bị ngắt quãng. Văn phong cũng chưa ổn định, chỗ mượt chỗ...không mượt :vvv và có vài ba tình tiết hơi hư cấu. Cụ thể là ở chương một, đoạn hai nhân vật chính gặp nhau lần đầu.

"-Nhìn cái lờ! Thích nhìn không? - Nó nhếch mép cười tôi rồi quét tiếp..."

Theo thực tế thì câu hỏi và hành động của "nó" không hề liên quan. Rõ ràng câu hỏi mang đầy tính chất khó chịu nhưng hành động lại "nhếch mép cười". Cái này là hơi phi lý à nha! Hay đoạn Lam và Phương Anh nói chuyện. Lam bảo rằng cô ấy nói chuyện rất tử tế với Phương Anh. Chứng tỏ bạn nữ chính của chúng ta đã khiến bạn Lam khó chịu. Nhưng tớ đọc lại chẳng thấy có gì cả. Chỉ là "À ờ! Cảm ơn!" thôi chứ đâu có gì gây khó chịu?

Và lỗi lớn nhất tớ thấy bạn mắc phải đó là có nhiều chỗ các câu văn không hề có tính liên kết và liên quan nhau. Điển hình là đoạn Phương Anh cúp tiết rồi gặp "nó". Bạn đang miêu tả: "Đến dãy cuối cùng thì tôi thấy nó đang ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường, trên tay là mấy quyển sách hoá lớp 10 bên cạnh nó là mấy quyển lí với toán lớp 10, 11" Thì câu sau lại không hề liên quan: "Tôi bị tê chân rồi! Sao giờ? Không đi được nữa rồi! Huhuhu..."

Bên cạnh đó, truyện của bạn vẫn ăn điểm ở chỗ không bị sai lỗi chính tả, miêu tả tâm trạng, cảm xúc của nhân vật ổn. Tình tiết câu chuyện nhẹ nhàng, không bị nhanh. Các chi tiết, câu chuyện hợp với đúng lứa tuổi của nhân vật và thể loại. Bối cảnh diễn ra tại Việt Nam nên mang cảm giác chân thật, gần gũi với bạn đọc.

Và tớ xin phép được kết thúc bài review tại đây :"> Có thể bạn sẽ thấy không hài lòng hay thậm chí là khó chịu với cách review của tớ, tớ cũng không trách bạn hay nói gì đâu bởi tính tớ cũng không ưa ngọt, có gì nói thẳng. Dù mất lòng nhau nhưng ít ra vẫn chỉ ra được sai sót để họ sửa. Cảm ơn bạn đã đọc bài review của tớ. Chúc bạn nâng cao tay nghề, ý tưởng dồi dào, có thật nhiều độc giả và vote nhé! ^^

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu bạn thấy hài lòng, hãy để lại comment, vote cho bài review của tớ và follow team nhé. Coi như là thù lao =)))

Welcome to Bội Thực Team!

Cảm ơn bạn đã tin tưởng, đặt hàng và ủng hộ team!

Thân ái

#Tường

#Bội Thực Team

(Bài review chỉ theo quan điểm cá nhân của review-er)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro