#78: Crush [Tường]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Crush (Âm thầm)

Tác giả: TrinhVietHi

Thể loại: tình cảm, hiện đại

Tình trạng: 5 chương (chưa hoàn)

Review-er: Tường

***

Bonjour!

Tớ là Tường, thanh niên phụ trách phần review cho truyện của bạn ^^ Có lẽ đây là lần đầu tiên có đơn yêu cầu tớ review nên tớ cảm thấy phấn khích lắm. Để khỏi dài dòng và lòng vòng, tớ xin phép được vào vấn đề chính.

"Crush (Âm thầm)" là một câu chuyện nói về một chàng trai thầm thương trộm nhớ một cô nàng dù chỉ qua một lần nhìn thấy. Dù cô gái ấy không hề biết đến sự tồn tại của anh nhưng anh vẫn đem lòng yêu cô ấy và muốn tìm hiểu mọi thứ về cô ấy.

Thú thực thì đây là một motip truyện không quá mới nhưng lại là một trong những motip mà tớ yêu thích, một mối tình đơn phương, lặng lẽ, có chút đau lòng, có chút thê lương, có chút bất lực. Chính vì thế nên khi đọc và nhận xét, tớ hơi chút khắt khe đối với truyện của bạn.

Đầu tiên, tuy chỉ mới có năm chương ngắn nhưng tớ thấy văn phong của bạn chưa được ổn lắm. Có vài câu từ, vài đoạn bạn viết khá là lủng củng và đọc lên không hay cho lắm. Ngôn từ bạn sử dụng cũng có chỗ không hợp lý, sắp xếp từ còn bị sai khiến cho cả câu bỗng bị mất đi tính liên kết và thậm chí còn làm mất đi giá trị của nó. Ví dụ ở ngay câu đầu tiên:

"Trời mưa, những giọt mưa vừa, những đám mây nặng nề không đủ để biến bầu trời trong xanh thành màu xám xịt."

Không biết bạn đọc khác thấy thế nào chứ riêng tớ cảm thấy rất hụt hẫng. Bạn sử dụng từ ngữ miêu tả như vậy thật khiến tớ thấy...(xin lỗi, tớ dùng từ có hơi...) như đang đọc bài văn của một đứa trẻ cấp 1 vậy :<

Tiếp theo, trong câu chuyện của bạn có một số chi tiết mà tớ thấy cứ không hợp lý thế nào ấy =))) Ở chương đầu, bạn có viết là lần đầu nhân vật "tôi" gặp "em" khi đang trú mưa, cũng không có gì gọi là biết em ở đâu, là ai. Vậy mà sang chương hai, nhân vật "tôi" đã biết chút ít về em nhờ mấy vị hàng xóm. Đọc đến đoạn này, tớ chỉ có duy nhất một thắc mắc "Ủa, sao ông này biết nhà bà này ở đâu vậy?" Cứ coi như là nhân vật "tôi" vì trúng tiếng sét ái tình nên có thể làm mọi thứ để tìm hiểu về cô ấy đi nhưng cách bạn dựng lên chi tiết này không ít thì vẫn có một số độc giả như tớ thấy khó hiểu. Hay ở đoạn nhân vật "tôi" nhờ cô người làm kể chuyện về "em". Tớ nói thật là sao cô người làm ấy lại có thể tin người và thật thà đến như vậy? Chưa kể cô ấy còn là người làm trong một gia đình giàu có. Nhỡ như nhân vật "tôi" không phải là người tốt, người tử tế mà là một kẻ bắt cóc, tống tiền đang đi thám thính thì sao? Theo tớ, ở đoạn này ít nhất bạn nên thêm chi tiết cô người làm hỏi nhân vật "tôi" là ai hay đại loại thế. Thêm nữa, sao cô ấy lại có thể hiểu được chi tiết mọi cảm xúc của "em" chứ? Đoạn này tớ thấy hơi bị mông lung đó :vv

Lại nói, tình tiết truyện của bạn đi khá nhanh. Kiểu chuyện gì bạn cũng lướt lướt qua, nói chung chung. Ví dụ, bạn có viết "em" nguyền rủa mọi người, nhưng rốt cuộc chỉ là dừng lại ở lời nói. Xin lỗi tớ có hơi đòi hỏi nhưng tớ nghĩ nếu bạn đã viết như vậy thì nên có chút "cảnh" gọi là "em" hận mọi người, nhất là cô gái chạy trốn khỏi trại tâm thần. Vô cảm? Tớ thấy đây không hẳn gọi là hận tất cả mà căn bản chỉ vì "em" đã quá đau lòng mà thôi :vvv À tất nhiên chỉ là về phía tớ, nếu bạn thấy không ổn thì hãy bỏ qua nhé.

Trong truyện, bạn còn có mắc phải lỗi dùng dấu câu hơi bừa bãi. Tớ không biết có phải do dụng ý nghệ thuật của bạn nhưng như vậy sẽ khiến câu văn trở nên lủng củng, nhàm chán và quan trọng là tác dụng của câu và mạch cảm xúc bị lẫn lộn với nhau. Điển hình như là câu:

"Em sững người, gì chứ?"

Cuối cùng là về tuyến nhân vật. Với tớ thì tớ chẳng có mấy ấn tượng về nhân vật. Hoặc là do đây không phải gu tớ thích hoặc là do bạn xây dựng có chút mờ nhạt. Nói thật thì có lẽ anh chàng "hắn" tuy ít xuất hiện nhưng khiến tớ có cảm xúc nhất. Tớ không biết anh ta có yêu "em" hay không nhưng nếu là có thì người đáng thương nhất là anh ta chứ không phải ai khác. Kiểu dù thân xác của người ấy ở bên cạnh mình nhưng trái tim vĩnh viễn không thuộc về mình nó còn đau đớn gấp bội khi mất người yêu hay yêu đơn phương như nhân vật "tôi" =))))

Bên cạnh đó, "Crush (Âm thầm)" cũng có những ưu điểm ăn khách. Bạn không bị mắc lỗi sai chính tả mà giới trẻ trong văn viết hiện nay hay mắc phải. Bạn trình bày truyện thoáng, dễ nhìn, dễ đọc. Tâm trạng, cảm xúc của các nhân vật bạn miêu tả ổn, nói lên được sự đau đớn, buồn bã của "em" khi chứng kiến người yêu chết. Với lại có một thứ mà khiến tớ khá thích trong truyện đó là cái nhìn thực tế. Đó là lúc "anh" bị tai nạn giao thông, bạn viết người dân đứng tụm lại chỉ trỏ, người thì lấy đó làm trò đăng lên fb, người thì ra vẻ thương hại mà không ai thèm đi gọi xe cứu thương. Trên đời này thực sự không phải ai cũng tốt đẹp, hoàn hảo, cái gì cũng có mặt trái, dù là trong truyện nhưng bạn phản ánh được như vậy khiến tớ thấy sung sướng lắm :>>>

Nói tóm lại, "Crush (Âm thầm)" là một câu chuyện có nội dung khá hay, có những điểm mạnh và điểm yếu riêng. Tớ nghĩ bạn nên chăm chút lại, sửa và cải thiện cho "đứa con tinh thần" của mình tốt hơn. Với ý kiến riêng thì tớ nghĩ bạn nên cho thêm truyện những tình huống hay những chi tiết mang tính gọi là mới mẻ hay kích thích bạn đọc nhiều hơn. Và mong bạn sớm khắc phục được những yếu điểm nhé. Chúc bạn sớm ra chương mới, nâng cao tay nghề, ý tưởng dồi dào, có thật nhiều độc giả và vote nhé! ^^

Tớ xin được phép kết thúc bài review tại đây.

Có thể bạn sẽ thấy không hài lòng hay thậm chí là khó chịu với cách review của tớ, nhưng mong bạn hiểu cho bởi tính mình cũng không ưa ngọt, có gì nói thẳng. Dù mất lòng nhau nhưng ít ra vẫn chỉ ra được sai sót để họ sửa.

Cảm ơn bạn đã đọc bài review của tớ :">

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu bạn thấy hài lòng, hãy để lại comment, vote cho bài review của mình và follow team nhé. Coi như là thù lao =)))

Welcome to Bội Thực Team!

Cảm ơn bạn đã tin tưởng, đặt hàng và ủng hộ team!

Thân ái

#Tường

#Bội Thực Team

(Bài review chỉ theo quan điểm cá nhân của review-er)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro