Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ cậu bị hãm hiếp, người đàn ông mẹ yêu bỏ đi. Cậu ra đời mang lại cho mẹ nhiều sỉ nhục, trở thành nơi để bà phát tiết tức giận.

Năm cậu 2 tuổi, người đàn ông đó trở lại với mẹ, em cậu ra đời.

Khác với cậu, em gái ra đời được chào đón, nhận hết mọi yêu thương. Mọi thứ tốt nhất, mẹ nói "nhường cho em"

Tuổi 17, cậu thích học trưởng của mình. Anh. ôn nhu, hiền lành, và anh yêu cậu. Em gái khi đó mới 14 tuổi, quấn lấy anh không rời. Nó nói :

"Em thích JungKook oppa, lớn lên em muốn cưới anh ấy"

Cậu cứ thế âm thầm rút lui, tự gặm nhấm nỗi đau. Còn JungKook anh không hiểu, tổn thương rời đi, xa cậu, vứt bỏ tình yêu này.

Em gái 15 tuổi, cậu 18. Ba mẹ mua xe hơi, em hí hửng lái thử, kết quả gây tai nạn nghiêm trọng - một xác hai mạng, người phụ nữ đó đang mang thai.

Cảnh sát ập đến, mẹ nói :

"Jimin, con hãy cứu em, hãy nhận con là người lái xe, Jiyeon còn nhỏ, mẹ xin con, mẹ xin con đấy"

Cậu vào tù. Tình thân rạn vỡ, số phận của cậu theo nước mắt rơi xuống tan tác. Xem như cậu đền đáp công sinh dưỡng của mẹ.

Một tuần sau, có người bảo lãnh cậu vô tội, là một người đàn ông trẻ tuổi. Nghe nói anh là doanh nhân thành đạt, tổng giám đốc công ty Joongsan.

Ngày cậu đứng trước mặt anh nói cảm ơn, anh đáp lại cậu bằng ánh mắt căm thù cực điểm.

Anh nắm cằm cậu, bóp chặt như muốn vỡ ra.

"Ngồi tù đối với cậu rất nhẹ nhàng. Cậu phải sống không bằng chết, trả giá nỗi đau đã gây ra cho mẹ con cô ấy"

Anh phủi tay bỏ đi. Cậu run rẩy, sợ hãi cuộn chặt tay.

Cô gái ấy, vị hôn thê của anh. Họ lẽ ra đã có một đám cưới. Tất cả kết thúc sau vụ tai nạn kia. Cậu lê từng bước về nhà, mọi thứ tan hoang. Nhà cậu bị đập phá.

"Jimin, hãy cứu mẹ, hãy cứu cả nhà ta"

Mẹ cậu nhào đến, khóc thương tâm, là anh ta làm.

Cậu quyết định đến gặp anh ta. Anh dường như biết trước cậu sẽ xuất hiện. Anh dập điếu thuốc lá đang hút dở, đạp vào đầu gối, cậu khuỵu xuống.

"Trước mặt tôi đừng bao giờ ngẩng cao đầu, thân phận của cậu ở nhà này là kẻ giúp việc thấp hèn nhất. Cậu chỉ có thể cúi đầu"

Anh lạnh lùng tàn nhẫn, trong mắt toàn hận ý. Từ hôm đó, cậu chật vật sống. Trở thành osin kiêm tình nhân của anh.

Lần đầu, anh đè cậu dưới thân, cậu chống cự. Vẫn biết những gì nợ anh, trả hết đời không nổi. Nhưng cậu không muốn dùng cách này.

"Tại sao?" – Cậu quật cường, mắt ậc nước.

"Tại sao ư? Thân thể thấp hèn của cậu, tôi không hứng thú. Có điều, hành hạ một mình cậu tôi không thoả mãn, bằng mọi giá cậu phải mang thai, sinh đứa bé ra, tôi muốn tự tay bóp chết nó" - Anh nghiến răng, bóp cổ cậu. Tàn nhẫn rót mấy lời chết chóc độc địa. Mặt cậu trắng bệch.

Trên giường, cậu không có năng lực phản kháng anh. Đau đớn cả thể xác tinh thần, cậu chỉ biết cắn răng rơi nước mắt.

"Cậu cũng biết đau ư? Có đau bằng nỗi đau cậu gây ra cho tôi không?" - Anh nhìn cậu mỉa mai, chán ghét thứ nước mắt anh cho là giả tạo.

"Nghe cho rõ đây, đừng bao giờ khóc trước mặt tôi"

Anh rời cậu không vấn vương. Vào nhà tắm gột rửa sạch thân thể, coi việc chạm vào cậu là bẩn thỉu. Anh thậm chí không để tâm rằng, anh là người đầu tiên vấy bẩn cậu.

Cậu nằm trên giường vô lực. Trái tim trống rỗng hoang tàn. Tuổi thanh xuân của cậu, ước mơ, cuộc sống, tất cả tan nát trong một đêm kia.

Những ngày sau vẫn thế. Giữa hai kẻ làm tình với nhau, không có ân ái yêu thương, chỉ có hận thù, khuất nhục, cam chịu.

Đối với cậu, anh thô bạo không thương tiếc, mặc cậu van xin, cầu khẩn, chỉ khiến anh càng tức giận.

Cậu uất ức, nhục nhã, nhưng lại không thể minh oan cho bản thân. Gia đình đó, mẹ cậu, em cậu, họ là máu mủ tình thân.

"Tôi phải làm gì, anh mới có thể tha thứ cho tôi?" - Cậu nằm bẹp trên giường, ánh mắt vô hồn, chiếc chăn mỏng manh không đủ che đi dấu vết hoan ái mà anh để lại trên người, nó như nhắc cậu vì sự sỉ nhục hèn mọn anh ban tặng.

"Việccậu cầnlàm là ở yên trong nhà này để tôi hành hạ, tôi muốn cậu nếm mùi mất đi tất cả" - Anhchâm một điếu thuốc, dựa lưng vào ghế.
Hình ảnh của anh qua làn khói kia trông cô tịch, đơn độc bao nhiêu. Cậu nực cười, cậucòn có thể thương cảm anh ta sao? Lẽ nào cậu thống khổ, nên mọi thứ trong mắtcậu đềulà bi thương.

_________________

"Tha cho tôi"

Một lần nữa cậu cầu xin anh. Cậu biết anh muốn gì, nhưng sự trả thù tàn ác của anh cậu không thể chấp nhận, cậu không thể sinh đứa bé để anh bóp chết con.

"Tha? Ai cũng có tư cách cầu xin tôi tha thứ, ngoại trừ cậu. Nên an phận, không thì đừng trách tôi"

Anh bỏ đi, cậu lén lấy thuốc tránh thai cất giấu bỏ ra uống. Vài ngày sau đó anh bắt được.

Chat! Anh tát cậu

"Khốn kiếp, cậu dám!"

Anh gầm lên. Lôi cậu vào nhà tắm, xả đầy bồn nước nhúng đầu cậu vào đó. Cậu ngạt nước ói cả thuốc, anh vứt cậu xuống nền nhà tắm, lạnh lùng đạp cửa quay đi. Cậu bất lực, nằm khóc đến tim nguội lạnh.

Anh sai những người giúp việc khác giám sát cậu. Ngoài anh ra, họ cũng thay nhau bắt nạt cậu. Cậu luôn ăn cơm sau cùng, chỉ có cơm trắng và rau. Thức ăn thừa họ đã chăn chó. Cậu trong nhà này, so với con chó còn thua.

Đối với họ, cậu là thằng trai bao là kẻ đâm chết nữ chủ nhân nhà này, vọng tưởng trèo lên giường anh thay thế bà chủ.

Hôm ấy, cậu dọn nhà, làm rơi vỡ con lợn sứ nhỏ màu hồng. Anh đẩy cậu ngã sõng soài, tay bị cứa vài vết chảy máu. Còn chưa cảm nhận được cái đau, đã bị anh nhấc cổ áo lôi dậy.

"Ai cho cậu động vào đồ của cô ấy? Ai cho cậu làm vỡ nó, ai?" - Anh gào lên. Ánh mắt như muốn giết người.

"Tôi..tôi không cố ý..tôi xin lỗi" – cậu sợ hãi, lắp bắp nói.

"Không cố ý, vậy cái gì đây?" - Anh gằn giọng, chỉ tay vào đống mảnh vỡ.

Cậu e sợ, cúi xuống nhặt, chưa kịp chạm tay lại bị anh xô ngã lần nữa

"Đừng vấy bẩn đồ của cô ấy"

Anh ngồi xuống gom từng mảnh vỡ, nhẹ nhàng như thể chúng là người sống, còn cậu mới là vật chết.

Nhìn anh tỉ mỉ mỉ nhặt nhạnh, động tác nâng niu trân trọng. Tim cậu nhói buốt, dấy lên cảm giác xúc động không tên. Sự rung động trong tích tắc đó át hết hận thù bấy lâu giữa cậu và anh.

Người con gái ấy của anh thật hạnh phúc. Cho dù đã chết thì sao? Nếu có thể một người vì cậu mà yêu đến như vậy, có chết cậu cũng cam lòng. Ý nghĩ vụt qua, cậu cười tự giễu. Trên đời này có người vì cậu mà đau sao? Người thân còn có thể đẩy cậu lên đầu sóng.

Hôm sau, con lợn sứ đã được đặt lại chỗ cũ, hẳn là anh đã thức cả đêm dùng keo gắn lại. Vết nứt không che được hết cũng không hề xấu đi chút nào, giống như tình yêu của anh và cô gái đó, dù chia lìa vẫn còn nguyên vẹn, sâu sắc đến như vậy. Con lợn màu hồng trong mắt cô bỗng trở nên đẹp đẽ lạ thường, cũng khiến cô chói mắt, lòng đầy chua chát.
_______________________

Chiếc tủ lạnh trong nhà bếp, trước đây chỉ đựng riêng đồ ăn vặt của cô ấy. Anh không cho phép cậu chạm vào, cậu sơ ý làm chập điện. Chiếc tủ lạnh theo đó mà hỏng.

"Cậu cố ý, có đúng không?"- Anh gầm lên. Tức giận ngùn ngụt. Những vật kỉ niệm giữa anh và cô ấy, anh trân trọng bao nhiêu thì lại càng ghét cậu chạm vào bấy nhiêu.

"Tôi không có, tôi xin lỗi" - Cậu lắc đầu, cố gắng thanh minh.

"Không có sao?" - Anh rít lên, lôi cậu vào nhà tắm.

Hôm đó anh bắt cậu ngâm nước lạnh mấy tiếng. Cậu sốt, nằm bẹp trên giường, không ai hỏi han, cơm nước, thuốc thang. Anh say rượu, vào phòng đè lên người cậu phát tiết, miệng liên tục gọi tên cô ấy :

"HaEun, anh nhớ em, anh yêu em"

Cậu vô lực, mặc anh giày vò, nước mắt không ngừng chảy. Trái tim đau buốt cực hạn.

Buổi sáng rời giường. Anh ném cái nhìn khinh bỉ về phía cậu :

"Loại trai bao ghê tởm, mới có hai ngày, cậu đã không nhịn được mà bò lên giường của tôi sao?"

Cậu im lặng, không đáp lại. Cúi đầu che giấu đau đớn lan toả. Đối với anh, hành động của cậu như bất mãn, chống đối. Nghĩ đến đó, lòng anh lại dấy lên nỗi giận khôn tên. Nắm cằm ép cậu ngẩng đầu đối diện.

"Cậu dám không cam lòng, chống đối lại tôi"

"Tôi không có" - Cậu cam chịu đáp.

Sự ngoan ngoãn miễn cưỡng của cậu không che giấu được gượng ép và đau lòng, khiến tim anh bỗng nhói, không kìm nén được cảm giác xa lạ xen vào. Anh trấn áp bản thân, cốgạt bỏ.

"Biếtđiều thì nên nhớ rõ thân phận mình, đừng quên cậu ởđây để trả nợ những gì mà cậu đã gây ra" - Anh lạnh lùng, nói xong rời đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro