Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27/3/2018

Trước khi về nhà, Tiffany dẫn tôi quay về tiệm may của cô gái cá sấu lấy chiếc áo nãy đặt may. Trước khi đi thì cho tôi mặc thử. Cái áo này sao mà giống bọn biến thái hay mặc quá đi, gài nút vào là thành một cái áo dài gài nút kín từ cổ tới chân. Rõ dị hợm.

Sau đó Tiffany liền cởi phăng hết các nút ra khiến nó trở thành cái áo khoác ngoài không có tay, phía trong tôi mặc độc mỗi cái áo ống màu trắng. Thêm chiếc quần lửng rộng thùng thình màu đen rồi lại còn mang thêm găng tay tất chân hình xăm phủ kín cả da khiến tôi chẳng giống ai, mà thật ra tôi thấy giống một dạng người nào đó mà tôi không nhớ được.

Trên đường đi bị ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn khiến tôi hơi xấu hổ, Tiffany liền ôm lấy cánh tay phải của tôi tựa đầu vào. Dù có hơi hồi hợp thật nhưng mà tôi thấy bộ đồ Tiffany mặc bữa nay phát dạ quang lấp lánh ánh kim cộng thêm bộ của tôi, hai người đi với nhau thật giống hai dạng người nào đó. Có người còn không nhận ra tôi là Taeyeon luôn cơ mà, tưởng tôi thành dân anh chị ở đâu đâu đi chơi với gái không.

Tôi hỏi Tiffany, mấy chữ màu đỏ thêu trên áo tôi làm gì, cô ấy bảo đó chính là điểm nhấn của bộ đồ này, làm tôn lên hết khí chất yankee trong người tôi. Yankee là gì? Cái này cô ấy lại không nói.

***

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Tiffany liền tấp vào, tôi tưởng cô ấy có nỗi buồn cần giải quyết ai ngờ đâu lại đụng phải bọn lưu manh. Lúc này chỉ cần lặng lẽ đi ra là được, ngờ đâu Tiffany cũng thật ngốc nghếch đi gây hấn với bọn chúng.

"Buông cô ấy ra tôi sẽ cho các người tiền".

Sau khi nói câu này tôi mới biết toàn bộ tiền của tôi đều nằm gọn trong bao tử Tiffany hết rồi. Tôi liền dùng những kiến thức bách khoa học được trong tuần qua giảng giải đạo lý cho bọn chúng hiểu. Nhưng có câu: "Rượu lạt uống lắm cũng say, người khôn nói lắm người ngu bực mình", cái chính là tôi đang vô cùng bực mình với cái thái độ của bọn người này.

Chúng ngó tôi một lượt từ đầu đến chân xong, không thèm nói lý một câu đã nhào vô tôi như hổ đói, đánh tôi chẳng thương tiếc như bói cá rỉa mồi.

Lần đầu tiên có người dám đánh tôi.

Tôi bị thương, chảy máu mũi, hình như mắt cũng bầm luôn rồi, một thoi thúc vào bụng khiến tôi phải dựa tường nôn thốc nôn tháo. Chúng vừa đánh vừa chửi tôi gì mà: "Chỉ là một đứa miệng còn hôi sửa mà dám lên mặt hả? Lần sau có muốn chọc ổ kiến lửa cũng nên xem thử trong tay mình có dầu hôi để đốt không nha".

Cũng may Tiffany không bị gì hết chỉ hơi hoảng sợ thôi, còn tôi vì không có chút bản lãnh gì nên mới bị đánh te tua thế này, đúng là dùng học vấn cũng không thể giải quyết được tất cả. Tiffany bảo nếu tôi rèn luyện thể lực, học giỏi võ tự vệ thì sẽ không sợ chúng nữa.

Được rồi, từ mai tôi sẽ đi học võ.

Tôi đang lo khi trở về nhà sẽ phải nói thế nào để xoa dịu đám thân nhân nhà tôi đây? Thấy tấm thân tàn ma dại này của tôi chắc sẽ có người lăn vạ ra đất đòi chết đòi sống, đòi cạp đất mà ăn.

Tôi nói có khi nào sai! Mẹ và bà nội suýt thì ngất tại chỗ. Ba vội đỡ tôi lên phòng sau đó gọi bác sĩ đến chạy chữa, cứ như tôi bị trọng thương liệt nữa người. Thật ra tôi thấy nó cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy ngoài da với bầm tay chân thôi, không bị gãy xương. Tội nhất là Tiffany kìa, cô ấy vì cõng tôi trên lưng nên người mồ hôi nhễ nhại, máu mũi của tôi nhiễu xuống ướt hết cả trán cô ấy, dính lên vai áo cô ấy nữa. 

Đều tại tôi không tốt, nếu tôi cao hơn Tiffany thì cô ấy đã có thể dìu tôi đi rồi.

Sau khi tôi được sát trùng, băng bó toàn thân thì Tiffany cũng đã khuyên giải gia đình tôi xong xuôi, không biết cô ấy nói gì mà ba mẹ, cả bà nội mắt đều sáng rỡ, cứ như tương lai sắp có chuyện gì đó đáng tự hào lắm vậy. 

Cứ nhìn việc Tiffany ngày ngày đeo bám tôi thì cũng đủ biết cô ấy đã học hỏi được không ít sự thông minh từ tôi, với mấy người ngốc nghếch dễ gạt khác đương nhiên sẽ tin lời cô ấy nói. Bản thân tự thấy rất tự hào.

Tiffany ở lại với tôi đến hơn 9 giờ, dù đã khuya nhưng cô ấy vẫn cố ở lại an ủi tôi. Nhìn ánh mắt dằn vặt của cô ấy là tôi biết cổ đang thấy tội lỗi vì lúc nãy đã gây phiền phức cho tôi. Tôi liền đưa tay xoa xoa lấy đầu cô ấy nói không sao, tôi ổn. Cô ấy không tin, ánh mắt còn ngấn lệ. Nhìn gương mặt xinh đẹp ấy đau lòng khiến lòng tôi cũng đau như cắt.

"Tớ hứa sau này sẽ cố gắng rèn luyện thể lực, sẽ học võ để không bị ai ức hiếp.." ngừng một chút rồi lại nói tiếp: " và cũng không để ai ức hiếp Hwang ssaem".

Mắt cô ấy lập tức long lanh hệt như hai hòn bi ngâm trong dòng nước. Nhìn cô ấy vui tôi cũng vui. Tôi vui thì bụng lại đói, lúc nãy vì bị đánh mà tôi đã ói hết toàn bộ thức ăn của ngày hôm nay rồi. Tôi càng ngày càng khâm phục những dự đoán của Tiffany.

"Tớ đói nên thua rồi". Đáng tiếc nhất là không được một lần hôn vào má cô ấy.

"Thua thì phải nghe lời tôi, nhớ chứ?" 

"Ừm".

"Taeyeon nợ tôi một thứ, sau này tôi sẽ lấy lại vô điều kiện". 

"Được".

Hy vọng cô ấy đừng lấy trái tim tôi đi mất, vì khi nói câu vừa rồi cô ấy đứng dậy cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt tôi khiến tim tôi suýt ngừng đập. Nó ngừng đập là tôi chết luôn, đứa cháu gái duy nhất của ba đời cũng đi tong, cả gia đình tôi đau lòng rồi tự vẫn.

Càng nghĩ càng thấy thật nguy hiểm.

***

Tuần thứ hai này cô ấy đến nhà tôi suốt, không chỉ buổi chiều mà cả sáng lẫn trưa, lâu lâu tới bất chợt khiến tim tôi cứ đập nhanh chờ đợi rồi lại khỏi đập vì thất vọng. Chờ đợi đúng là một đòn tra tấn đáng ghét nhất trên đời.

Khi tới thăm, có khi cô ấy đem trái cây tới, tự gọt vỏ tự ăn, không thì mang giày dép tới tặng ba mẹ và bà nội tôi, càng ngày tôi càng thấy quả thật họ đã xem Tiffany như người một nhà. Còn cho cô ấy mượn bếp nấu cháo bồi bổ tôi nữa.

Cô ấy không biết nấu, hiển nhiên lúc đó mẹ tôi liền ra tay chỉ dạy, tôi biết bà ấy cũng muốn cùng tôi nấu nướng lâu rồi nhưng chỉ tại tôi cứ hay cắt vào tay mình nên mẹ tôi chẳng dám để tôi xuống bếp nữa. Tiffany nếu không muốn nấu có thể vờ cắt trúng tay mình là được, nhưng tôi lại muốn được ăn món cháo của Tiffany nên cũng mong cô ấy thật lòng muốn học nấu nướng.

"A! Người đâu lấy bông băng thuốc đỏ, băng keo cá nhân lại đây! Tiffany cắt trúng tay rồi".

Thất vọng! Quả là cô ấy không thật lòng muốn học nấu nướng.

Khi sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, tôi liền tuân thủ lời hứa sẽ đăng kí các lớp học võ, rèn thể lực. Như tôi đã nói, chữ tín rất quan trọng. Muốn được thấy Tiffany sùng bái thì phải chịu cực, chịu khổ một tí.

Nhờ Tiffany đăng kí học cùng nên trên đường đến lớp học tôi không cần phải có vệ sĩ đi theo. Cô ấy đã đăng kí học Kendo, vì thế tôi cũng đăng kí theo. Nhưng theo ý kiến Tiffany thì Kendo khi gặp kẻ thù nếu đánh tay không mà không có khúc gỗ trong tay thì đành vô dụng, vì thế tôi còn đăng kí học cả Judo, Teakwondo, Karate, bơi lội vân vân, tất cả các môn có trong nhà thi đấu.

Trừ thể hình, Tiffany tuyệt đối không đồng ý cho tôi học.

Tiffany học Kendo đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi, nghe tiếng vỗ tay của bọn nam nữ sinh trong câu lạc bộ thì biết, mỗi lần vung thanh Shinai, tạo thành một đường kiếm tuyệt đẹp xé tan cơn gió thì đối thủ ngay lập tức bị mất điểm. Cô ấy giỏi như vậy thật khiến tôi ngưỡng mộ.

Mỗi lần rời câu lạc bộ Kendo, tôi lại đi qua các câu lạc bộ khác để học tiếp, Tiffany dù không học nhưng vẫn đi theo quan sát tôi. Mấy ngày đầu cơ thể tôi quả thật chịu không nổi nhưng dần dà cũng quen với chế độ tập luyện, các cơ không còn quá đau nhức nữa nhưng tôi vẫn làm bộ rất đau nên tối nào Tiffany cũng đi bộ qua nhà xoa bóp cơ bắp cho tôi.

Tôi đã học được cách hy sinh bản thân cho người khác, dâng hiến cơ thể mình cho Tiffany động chạm. Nhưng tôi không dám nói ra suy nghĩ này, sợ cô ấy quá tôn sùng tôi thì không tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã hết hai tuần. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ấy còn làm gia sư cho tôi, cũng là ngày cuối cùng tôi còn gọi cổ là Hwang ssaem. Trong thời gian đi sinh hoạt ở câu lạc bộ, biểu hiện của tôi ngày càng tốt khiến cho từ thầy giáo đến nam nữ sinh đều yêu mến tôi, bên cạnh đó Tiffany lại trở nên ít nói đến lạ thường. Có lẽ tôi đã tỏ ra quá mức thông minh nên mới sinh ra phản ứng phụ thế này, cái tôi muốn chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ cùng lời khen của Tiffany thôi.

Buổi học cuối cùng này có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi Tiffany. Nhờ bản chất thông minh vốn có, tôi đã nghĩ được một lý do rất chính đáng.

"Hwang ssaem có thể giúp tớ một chuyện?

"Nói đi!"

Lôi từ ngăn bàn ra một lá thư, tôi nhận được nó từ một cô bé trong câu lạc bộ Kendo hai hôm trước, dĩ nhiên có đi khoe với ba mẹ và bà nội, họ đều tán thành tôi hủy thi diệt tích bức thư này, nhưng tôi chưa đưa Hwang ssaem xem thì sao hủy được.

"Hwang ssaem giúp tớ trả lời lá thư này. Nếu không biết trả lời thế nào thì hằng ngày có thể đến đây cùng tớ nghiên cứu".

Thấy tôi hay chưa, Tiffany dù không làm gia sư cho tôi nữa nhưng vẫn có cớ đến nhà tôi hằng ngày. Nhưng có vẻ Tiffany không thông minh lắm, không hiểu được kế sách thâm độc này của tôi nên lườm tôi như chích điện.

Cô ấy tỏ ra ngốc nghếch một cách quá đáng, không cần phải vắt óc suy nghĩ thật đâu, cứ hằng ngày đến đây suy nghĩ cũng được. Haizz, cô ấy thật là một cô gái nghiêm túc, chỉ mới 5 phút đã trả lời xong giúp tôi lá thư rồi.

【Xin lỗi tôi có người yêu rồi. Người tôi yêu đẹp hơn em, người tôi yêu thông minh hơn em, người tôi yêu ăn uống thanh nhã hơn em, người tôi yêu tốt bụng hơn em. Nếu em đeo bám tôi, người tôi yêu sẵn sàng tốn chút thời gian khiến em nổi tiếng trên mặt báo an ninh tiêu điểm cuối tuần】

"Taeyeon cứ theo mẫu này viết lại, thay, 'người tôi yêu' thành tên người cậu thật sự thích là được".

Tiffany đứng thẳng người khỏi giường, đặt tay lên đầu tôi vỗ về hệt như với một con cún.

Há hốc hồm! Vội giải thích: "Oan ức quá, tớ thề chưa bao giờ thích một người nào hoàn hảo như thế cả". Phải đó, tôi thề trên chính tuổi thơ dữ dội 17 năm qua của mình. Người hiện giờ khiến tôi vừa mới chạm phải, đêm liền xuất hiện mộng xuân cũng chỉ có mỗi Tiffany. Nhưng Tiffany không thông minh, cũng không tốt bụng đến độ giúp tình địch của mình nổi tiếng.

Tiffany cốc đầu tôi một phát rồi giận dỗi bỏ xuống nhà không quên quay đầu lại nguýt tôi một cái rồi hằn học nói: "Người hoàn hảo cũng không thích cậu đâu. Đồ ngốc".

Cổ xuống nhà dưới tạm biệt ba mẹ cùng bà nội.

Tôi thấy họ làm như là vĩnh viên chia xa Tiffany không bằng ấy, cứ thi nhau vỗ vai an ủi Tiffany, cổ ở cách đây có năm căn chung cư, ba căn biệt thự, một con hẻm chứ mấy, muốn là gặp được thôi, quan trọng là tìm cớ gì để gặp cổ kìa.

Lát sau lại thấy Tiffany bật khóc, mẹ tôi quay qua liếc tôi một cái làm tôi sợ quá phải đóng cửa phòng lại. Có phải tôi đã nói gì sai khiến Tiffany giận chăng, thử lấy bản thân mình suy nghĩ. Ra thế! Con người có ai lại không sĩ diện, đặc biệt là với một người xinh đẹp như Tiffany thì sĩ diện lại càng cao. Cô ấy dù không thông minh hơn tôi, cũng không ăn uống tao nhã được như tôi nhưng trong thư gửi cho cô bé thích tôi thì không thể ghi huỵch toẹt ra sẽ làm mất hình tượng. Vậy là ý cổ muốn thay từ 'người tôi yêu' thành 'Tiffany'? Đây có được xem là lời tỏ tình đặc biệt vào bữa học cuối cùng?

Taeyeon, mày thông minh như thế thật khiến người ta sợ hãi.

Được rồi, sắp đến ngày khai giảng học kì mới, trước đó vào ngày noel tôi sẽ sửa lại lá thư này thành tên Tiffany, nhận được món quà này chắc cổ sẽ bật khóc trong sung sướng. Nghĩ tới cảnh nước mắt chảy ra rồi đóng thành băng trên gương mặt trắng ngần cùa cổ là tôi háo hức vô cùng. Gương mặt mèo của cổ lúc đó sẽ rất mắc cười đây.

***

Đêm noel nhà tôi cũng đua đòi trưng diện rất nhiều, nào thông nào quà, họ hàng khắp nơi đều tề tựu lại. Bà nội bận tiếp khách không quên đem tôi ra khoe khoang, nói nhất định học kì năm sau tôi sẽ đứng đầu toàn trường. Người thông minh thật không có thời gian rãnh, tôi đang cần đi tìm Tiffany tặng quà cho cổ a.

Đành phải hóa trang lẫn theo đoàn người chở quà ra khỏi nhà.

Đến trước shop giày dép của cô ấy làm tôi giật mình, đêm nay noel nên shop đóng cửa, bên ngoài chỉ đặt cây thông noel đã được trang hoàng để hưởng tí không khí đêm giáng sinh, mà điều qua trọng là cái shop này của cô ấy không có ống khói, càng không có cửa sổ hay đại loại là lỗ chó, đứng đây nhấn chuông thì còn gì bất ngờ nữa. Tôi lại không có địa chỉ mail của cô ấy đề nhắn tin, Tiffany ngốc nghếch quá sao lại không cho tôi số điện thoại liên lạc chứ!

Với bộ dạng một chú tuần lộc mặt búng ra sữa siêu cấp dễ thương, khiến mấy bé sẵn sàng bỏ rơi ông già noel mà túm quần tôi đòi quà, xin lỗi nha, tôi không ngờ là bị con nít trấn lột nên chỉ đem theo mỗi quà cho Tiffany thôi.

Cuối cùng tôi đã đứng đó đến sáng, khi shop mở cửa tôi mới giật mình là không phải Tiffany. 

"Cá sấu, cô ở đây suốt đêm làm gì?"

"Tôi tên Im Yoona nha, không phải cá sấu".

"Sao cũng được, người không phải cá sấu sao lại ở nhà Tiffany? Đêm noel bộ cô không có ai..." Nghĩ tới đây khiến tôi bốc hỏa đùng đùng. Có phải là tôi bị cắm sừng rồi không? Đồ ngốc tự dưng mặc bộ đồ có hai cái sừng làm gì, thật là điềm xui xẻo.

Hết chap 3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro