Chương 2 - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2 P1

Cuối cùng vẫn là thật vất vả vào đêm khuya mười hai giờ, tìm được một nhà hàng không tồi uy thanh niên xinh đẹp đang bụng đói kêu vang này ăn no, sau đó Xán Liệt dùng tốc độ chậm nhất chạy xe máy quay về nơi ở của chính mình.

Không có biện pháp, ai bảo người thanh niên xinh đẹp tên “Bạch Hiền” này lại ngồi ở trên xe mà ngủ chứ! Nếu y không phát hiện sớm, đúng lúc giữ chặt tay hắn đang trượt xuống, khống chế tốc độ xe, chỉ sợ hắn đã sớm ngã từ trên xe xuống đất rồi!

Tắt động cơ, ổn định thân mình ở phía sau, gian nan chống xe. Nhìn thấy thanh niên xinh đẹp kia an tường ngủ, Xán Liệt chần chờ có nên đem hắn gọi tỉnh hay không.

“Uy, Bạch Hiền, tỉnh tỉnh! Bạch Hiền!” Tận lực nhỏ giọng rồi kêu to, thanh niên vẫn ngủ thật say như trước.

Không có biện pháp, Xán Liệt đành phải thật cẩn thận mà đem hắn từ trên xe máy ôm xuống. Ôm hắn trở lại nhà trọ mà chính mình thuê ở tầng năm, đem hắn nhẹ nhàng đặt ở trên giường chính mình, sau đó lần nữa xuống lầu đem xe máy vào ga ra, khoá kỹ, lên lầu.

Lúc trở về, thanh niên vẫn ngủ rất say, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Xán Liệt không đành lòng lần thứ hai đánh thức hắn đang ngon giấc, lại sợ hắn mặc quần áo ngủ không thoải mái, đành phải động thủ thật cẩn thận cởi áo sơmi cùng quần dài của hắn.

Nhìn thấy thân mình trắng mịn giống như khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên, vì chợt tiếp xúc không khí lạnh mà phấn lôi đứng thẳng, thắt lưng nho nhỏ, hai chân thon dài như ngọc, đầu ngón chân khéo léo đáng yêu, còn có quần lót màu đen kia, càng làm nổi bật da thịt trắng noãn không tỳ vết xung quanh, thân thể này so với các phụ nữ mà y từng gặp qua xinh đẹp hơn rất nhiều, đột nhiên làm cho trước mắt Xán Liệt một mảnh màu đỏ, y muốn, y muốn, y rất muốn, muốn cái gì chứ. . . . . .

Mà hành động của Xán Liệt tựa hồ so với suy nghĩ của y mau lẹ hơn. Chỉ thấy đôi tay to dày kia đã tự động sờ soạng lên hai chân thon dài của Bạch Hiền—— da thịt bóng loáng như mặt nước, xúc cảm non mềm như cánh hoa, lập tức liền khơi dậy thú tính ngủ đông đã lâu mà Xán Liệt giấu sâu trong nội tâm.

Hạ thân dưới lớp quần bò bỗng dưng rục rịch, vật giữa hai chân trướng to phút chốc ngẩng cao đầu.

Xán Lịêt đột nhiên cảm thấy chính mình hảo khát vọng, khát vọng sắp nổ mạnh. Chưa từng đối người khác có dục vọng mãnh liệt như thế nên Xán Liệt căn bản không biết khống chế dục vọng chính mình như thế nào, chỉ có thể theo bản năng mà làm việc.

Giống như mê muội nâng lên bàn chân xinh đẹp của thanh niên, há mồm hàm trụ gót ngọc khéo léo đáng yêu kia làm cho y thèm nhỏ dãi, hút, liếm phệ, trong lúc ngủ mơ thanh niên phát ra tiếng rên rỉ như mèo, ngón chân cũng không tự giác cuộn lại.

Xán Liệt thật cẩn thận nhấm nháp từng ngón chân một của hắn, rồi mới dọc theo mắt cá chân uốn lượn mà đi. Từ đầu gối đến đùi trắng noãn, lửa nóng lưu lại một xuyến dài những dấu hôn.

“Ngô. . . . . .” Tiếng rên rỉ của thanh niên lớn hơn nữa, lại như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, do quá mệt mỏi mà hắn chỉ hơi nhíu đôi mày liễu, căn bản không biết trinh tiết chính mình đang trong hoàn cảnh lâm nguy.

Thanh niên rên rỉ lại càng thêm kích thích dục vọng của Xán Liệt. Y ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ đậm nhìn nhìn gương mặt ngủ say của thanh niên, lần thứ hai cúi đầu xuống hôn lên phần bụng quang loã. Tiểu rốn đáng yêu một lần nữa rơi vào lửa nóng của Xán Liệt, dẫn tới trong lúc ngủ mơ thanh niên từng trận sợ run, giãy giụa  ý đồ tỉnh lại.

Ấm áp chung quanh dao động, các vị trí trước ngực không một nơi nào may mắn thoát khỏi, cuối cùng, Xán Liệt dừng ở nơi điểm phấn anh đã sớm kiên quyết như thạch kia, hàm trụ, hút, liếm cắn,. . . . . . Bàn tay lửa nóng vuốt ve đùi Bạch Hiền lặng lẽ vói vào trong quần lót màu đen của hắn, bắt lấy dục vọng đã ngẩng đầu, chậm rãi xoa nắn.

“A ——” Rốt cuộc ngăn cản không được khoái cảm từ trong thân truyền đến, Bạch Hiền từ trong giấc ngủ bừng tỉnh. Hai mắt sương mù không tiêu cự, vừa lúc chống lại một đôi mắt kinh hoảng bất an mà lại dục diễm bắn ra bốn phía.

Lần này, Bạch Hiền thật sự thanh tỉnh. Nguyên nhân là bởi vì Bạch Hiền đã rành mạch cảm giác được một bàn tay to đang phúc ở bộ vị hắn, hơn nữa toàn thân hắn gần như loã lồ.

“A ——” Bạch Hiền lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì trên đùi có thương tích mà lần thứ hai nằm ngã xuống giường. Một phen đẩy ra tay nam nhân, túm chăn ở một bên đem chính mình gắt gao bao lại, hổn hển hướng nam nhân rống giận: “Vương bát đản! Ngươi muốn làm gì! ?”

“Ta ——” Xán Liệt lắp bắp nhìn hắn. Thanh niên trong cơn thịnh nộ có một loại quyến rũ kinh người, làm cho y không tự giác nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể cơ khát nhìn chăm chú vào hắn.

“Ngươi này biến thái! Vương bát đản! Đồ con lợn!” Bạch Hiền cả người bao vây ở trong chăn bông, tức giận đến khẩu bất trạch ngôn (lời nói không có sự chuẩn bị, suy xét). Đáng thương hắn không biết, hắn mắng càng ngoan độc thì dục hoả trong nam nhân càng thêm tăng vọt.

” Quần áo của ta đâu? Đem quần áo trả lại cho ta! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”

Nhìn thấy nam nhân vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng loại ánh mắt giống như dã thú trắng trợn nhìn chăm chú vào hắn, Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Càng thêm cuốn bó sát người vào trong chăn, giãy giụa suy nghĩ từ trên giường đứng lên. Hắn đã không còn tâm tư để ý tới cái gì khác, hắn hiện tại chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt cơ khát thoạt nhìn giống dã thú của nam nhân càng xa càng tốt!

“Không, ngươi không thể đi!” Nghe được Bạch Hiền định thoát đi, Xán Liệt nóng vội hét lớn, chặn ngang ôm lấy  hắn. Dùng lực đạo to lớn thiếu chút nữa bẻ gẫy hắn ra làm hai! Hơi thở cực nóng của nam nhân phun ở bên tai Bạch Hiền, trong lòng hắn một trận sợ hãi.

“Đừng đụng ta! Buông! Ngươi này biến thái! Vương bát đản! Ta muốn đi về! Ta muốn đi về! Ta không muốn ở trong này!” Thật lớn sợ hãi trỗi dậy trong lòng Bạch Hiền, hắn ra sức giãy giụa. Tiếng thét chói tai thê lương của hắn giống như một cô gái sắp bị cường bạo!

Xán Lịêt ắt gao ôm hắn, đến nỗi hắn sắp tắt thở rên rỉ. Bạch Hiền cảm giác lửa nóng của nam nhân phả vào bên cổ hắn, tiếp theo lại hôn mặt hắn. Bạch Hiền quay đầu không cho y hôn, thế nhưng càng làm cho một cái lại một cái dấu hôn vô cùng lửa nóng bao trùm ở trên cổ, trên mặt Bạch Hiền.

“Ta. . . . . . Ta là nam nhân! Nhìn cho rõ đi, ta —— là một nam nhân! Không phải nữ nhân! Tên hỗn đản nhà ngươi mắt bị mù rồi!” Bạch Hiền bị cánh tay tráng kiện của nam nhân ôm chặt, đừng nói là từ trong ngực y giãy ra, ngay cả thở còn khó khăn, chỉ có thể vừa sợ vừa giận dữ gầm nhẹ.

Trời ạ! Tại sao hắn lại gặp phải loại sự tình này! ?

“Ta biết, ta biết, ngươi là nam nhân. Nhưng ta muốn ngươi! Ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta thích ngươi! Ta muốn ngươi!” Xán Liệt hàm duyện da thịt loã lồ của hắn, đột nhiên nói ra những lời làm cho Bạch Hiền dở khóc dở cười.

“Nhưng ta không thích ngươi! Ta cũng không muốn ngươi! Đi mà ×× người khác đi!” Bạch Hiền rốt cuộc biết cùng nam nhân này nói chuyện là không thể nói lý. Hắn chỉ có thể một bên tránh né y hôn, một bên thở hồng hộc phát tiết phẫn nộ của hắn.

“Không sao, ngươi không thích ta, ta thích ngươi là đủ rồi!” Xán Liệt đột nhiên đem hắn áp đảo xuống giường, một phen giật phăng đi chăn bông bao vây trên người hắn. Cái chăn đáng thương bị lực đạo thật lớn của nam nhân xé rách, phát ra tiếng vang “Tê ——” một cái. Loại thanh âm này tựa hồ làm cho nam nhân nghĩ tới cái gì, nam nhân dùng thân thể cường tráng cùng hai chân chặt chẽ đè nặng Bạch Hiền, hai tay nắm lên tấm chăn bắt nó xé thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.

Bạch Hiền ra sức giãy giụa ở dưới thân nam nhân, đáng tiếc thân hình nam nhân cao tráng so với hắn lớn gấp hai không ngừng chặt chẽ ngăn chặn hắn, khiến cho hắn căn bản không thể nhúc nhích. Nghĩ đến chính mình sắp sửa bị tên nam nhân cường tráng như gấu này cường bạo, Bạch Hiền liền sợ hãi phát run!

“Không! Ngươi không thể như vậy! Đây là cường bạo ngươi biết không? Đây là phạm pháp! Ngươi không thể đối với ta như vậy!” Thanh âm Bạch Hiền nghe rõ ràng là run rẩy.

“Ta không cần. Huống hồ, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đi báo án. Ta sẽ đem ngươi chặt chẽ khoá ở trong này, ngoại trừ ở bên cạnh ta ra, ngươi làm sao cũng không thể đi!” Xán Liệt cười cầm mảnh vải thật dài đem hai tay cùng hai chân bị thương của hắn phân biệt trói chặt ở hai đầu giường.

“Ngươi này kẻ điên! Biến thái! Lưu manh! Vô lại! Ăn × heo. . . . . . A. . . . . . Ngươi đi chết đi!” Tứ chi Bạch Hiền bị trói dang rộng ở trên giường, dùng lời thô tục nhất mà mình biết tận tình mắng chửi. Thế nhưng, khi bàn tay to của nam nhân sờ soạn trước ngực quang loã của hắn liền sợ tới mức tự động tiêu  âm.

Trời ạ, này tuyệt đối là một cơn ác mộng! Bạch Hiền tuyệt vọng nghĩ.

Tinh tường cảm nhận được bàn tay dày rộng của nam nhân ở trên thân thể loã lồ của chính mình di chuyển, Bạch Hiền ngoài ý muốn phát hiện, cho dù trong lòng chính mình sợ hãi đến phát run, thế nhưng bất luận là nam nhân vuốt ve cũng tốt, hôn môi cũng thế, không có làm cho hắn cảm thấy ghê tởm. Duy nhất làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, có lẽ càng nhiều chính là bản thân là một nam nhân lại bất lực ứng phó loại trạng huống đột phát trước mắt này! Một nam nhân nếu ngay cả thân thể của chính mình còn bảo vệ không được, này quả thật là một chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!

Đáng tiếc, Bạch Hiền lại tuyệt không cảm thấy buồn cười. Trên thực tế, trong lòng hắn bi phẫn muốn khóc. Hắn cắn môi dưới, cố nén từng trận rên rỉ trào ra nơi cổ họng—— mẹ nó! Này “hùng nam” muốn làm liền làm! Còn làm cái gì phải làm!

Bạch Hiền tuyệt không thừa nhận thân thể của chính mình phản bội hắn.

Oán hận nhìn chằm chằm nam nhân đang phủ ở trước ngực hàm phệ liếm duyện đầu vú chính mình, Bạch Hiền vừa sợ hãi vừa tức phẫn. Lực đạo nam nhân khẳng cắn nhũ thủ hắn làm cho hắn nhíu mày, lại có một loại cảm giác khác làm cho chính hắn sợ run truyền đến.

“Ngô. . . . . .” Bật ra tiếng than nhẹ như là cười nhạo chính mình, làm cho mặt Bạch Hiền hết xanh lại trắng.

Thật. . . . . . Con mẹ nó!

Xán Liệt đột nhiên từ trước ngực hắn ngẩng đầu. Hai tròng mắt rực lửa nhìn chăm chú vào mắt tinh lượng cùng đôi môi đỏ mọng ướt át khẽ nhếch của Bạch Hiền. Y liếm liếm môi, cúi người hung hăng hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn phun ra lời mắng chửi độc địa, đầu lưỡi lửa nóng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xâm lấn khoang miệng mềm mại ngọt ngào của Bạch Hiền!

“Hỗn. . . . . . Ngô. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .” Bạch Hiền mắng còn chưa kịp có thời gian phun ra, khe hở trong miệng liền làm cho đầu lưỡi nam nhân thừa dịp mà vào. Nam nhân hôn vội vàng mà không hề kết cấu, càng không hề kỹ xảo gì đáng nói, chỉ là giống dã thú đối hắn vừa hút vừa cắn, lại du yện lại hấp, nhưng mà lại ngoài ý muốn cuồng dã càn rở, giống như đoàn liệt hoả đốt cháy lý trí Bạch Hiền, làm cho đầu hắn hỗn loạn như một khối tơ vò.

Nam nhân không biết mãnh liệt hôn hắn bao lâu, Bạch Hiền chỉ cảm thấy khi nam nhân rời đi hắn, miệng của hắn bị dã thú này hút đến chết lặng. Hắn chỉ có thể “vù vù” thở dốc không ngừng, cả người xụi lơ, đôi môi sưng đỏ cũng diễm lệ giống như sắp xuất huyết, ngay cả đôi mắt to tinh lượng cũng tràn ngập tình cảm mãnh liệt.

Xán Liệt nhìn thấy cảnh tượng Bạch Hiền hương diễm vô cùng mê hoặc làm sao còn nhẫn được! ? Lập tức cởi hết quần áo trên người sải bước đến giường. Thở hổn hển, vươn tay liền đem quần lót màu đen bắt tại bên hông Bạch Hiền xé rách! Ngọc hành trắng noãn đứng thẳng của Bạch Hiền nháy mắt liền nhảy bật ra.

“Tê ——” Tiếng vải vóc bị xé nát tinh tường vang lên trong gian phòng ngủ không lớn của nam nhân.

Tinh thần tan rả Bạch Hiền vừa sợ vừa giận đang muốn chửi ầm lên, nhưng mà nhảy vào mi mắt hắn là một nam nhân trần truồng cường tráng như núi cùng vật to lớn dữ tợn kia!

“Trời ạ ——” Bạch Hiền choáng váng, sợ tới mức ngay cả hành thể xinh đẹp giữa hai chân cũng nhuyễn xuống. Người này là quái vật sao? Không chỉ là tráng như núi, ngay cả nơi đó đều thô dài thật lớn hơn người thường! Quả thật giống như là dã thú mới có! Bạch Hiền khiếp sợ nhìn chăm chú vào trụ thể thô dài lộ gân xanh trước mắt, đột nhiên cảm thấy khủng bố trước nay chưa từng có!

“Không, không cần ——” Cảm giác tay nam nhân đã tấn công đến bộ vị yếu ớt nhất của hắn, Bạch Hiền rốt cuộc khống chế không được nội tâm sợ hãi kinh hoảng lắc đầu, nước mắt cũng bắt đầu từ khoé mắt chảy xuống.

Cái gì mà “Lệ của nam nhi không dễ rơi” chứ, gặp quỷ đi thôi! Bạch Hiền hiện tại chỉ muốn khóc thật lớn.

“Bạch Hiền ——  Hiền  —— đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ thật ôn nhu.” Xấn Liệt thấy hắn vẻ mặt hoảng sợ, khóc giống như lê hoa mang vũ, không khỏi ngây ngốc cúi thân xuống một bên hôn nước mặt cho hắn một bên an ủi, bàn tay to còn thân nhập giữa bắp đùi mở ra của Bạch Hiền, đem dục vọng dưới thân của thanh niên bao tiến vào trong tay, một bên mềm nhẹ bộ lộng hành thể xinh đẹp bán nhuyễn xuống của hắn, một bên vuốt ve tiểu cầu đáng yêu.

“Ôn nhu cái rắm! Ân. . . . . . A. . . . . . Cái XX của ngươi. . . . . . Ân. . . . . . Lớn như vậy! Ta sẽ bị ngươi. . . . . . Ân cáp. . . . . . Giết chết!” Dục vọng bị nắm giữ ở trong tay nam nhân, nam nhân thô ráp bộ lộng cùng vuốt ve lại khiến cho dục vọng càng ngày càng lửa nóng. Bạch Hiền không tự giác rên rỉ, ngay cả mắng đều trở nên thoát phá vô lực.

Dị vật của y ! Hạ thân của nam nhân quả thật là của động vật mà [=)))]! Thầm nghĩ phải phát tiết! Phát tiết! Sẽ bị người ××○○ , còn có thể gặp quỷ động dục! Bạch Hiền thật sự chỉ biết than trời trách đất.

“Sẽ không, ta sẽ rất nhỏ lòng tham mà cẩn thận, sẽ làm cho ngươi thật thoải mái!” Bạch Hiền rên rỉ, khiến cho nam nhân càng thêm hưng phấn, liên tiếp dùng môi hôn thân thể hắn.

“Thoải mái. . . . . . cái. . . . . . đầu ……ngươi! A ——” Dục vọng đứng thẳng đột nhiên bị khoang miệng lửa nóng vây quanh, thân thể Bạch Hiền nháy mắt đánh lên, phát ra tiếng rên rỉ mị hoặc lòng người.

-TBC-

-----------------------------

Các bạn đọc cmt và cho mình nhé.

Xin cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro