Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Au : HanaZ

Couple : Chiến Bác - Chiến sơn vi Vương

Gerne : ABO, học đường, niên thượng, ngọt ( tùy tâm trạng )

Nhân vật thuộc về bản thân họ, tác giả chỉ sở hữu cốt truyện...



Chap 1


Giảng đường đang im ắng trong giờ tự học buổi sáng bỗng trở nên ồn ào, mấy nữ sinh cũng trở nên vui vẻ phấn khích, chụm đầu vào xì xầm bàn tán, có người còn cười ngượng ngùng, má ửng hồng khi nhìn về phía cậu trai vừa mới xuất hiện ở cửa giảng đường. Từng bước từng bước của cậu trai đều làm cho họ phải nhìn theo, với họ dù ngày nào lên lớp cũng được nhìn thấy cậu vẫn là cảm thấy không đủ.


Còn đối tượng theo dõi của mọi người thì nhanh chân chọn một bàn học ở giữa dãy bàn, đặt balo lên ghế rồi gục mặt xuống bàn. Đối với cậu thì cái cảnh tượng mỗi bước chân đều trở thành tâm điểm này đã quá quen thuộc trong 18 năm cuộc đời. Điều quan trọng bây giờ chính là đầu của cậu đang đau vô cùng, vốn đã đau từ chiều hôm qua, sau khi uống thuốc thì lên giường ngủ sớm, vậy mà hôm nay vẫn không thuyên giảm. Hôm nay lại còn có giờ kiểm tra ngay tiết đầu, phải rời khỏi chiếc giường ấm áp trong một ngày trời đông lạnh lẽo, đầu thì lại không ngừng choáng váng, quả thực là một điều không mấy vui vẻ.


Nói một chút về bạn nhỏ này, cậu tên Vương Nhất Bác, như đã nói năm nay 18 tuổi, là tân sinh viên của khoa Văn học, trường Đại học Trùng Khánh. Vương Nhất Bác từ khi sinh ra đã được định sẵn là sống trong ngàn vạn sủng ái, khi còn nhỏ là một tiểu bánh bao vừa trắng vừa tròn, nom vô cùng ngon miệng, vừa mới nói sõi thì cái miệng liên hồi, chú cũng thành ca ca, dì hàng xóm cũng có thể gọi thành tỷ tỷ. Ai nấy nghe thấy, tâm đều nở hoa.


Nhà họ Vương đến đời của cậu trên có 2 anh trai Alpha sau lại có 2 chị gái cũng là Alpha, đứa nào đứa nấy nghịch như giặc lại cứng đầu khó bảo, đến khi Vương Nhất Bác ra đời trong nhà cậu mới biết đến cảm giác đứa con ngoan ngoãn, an tĩnh trong miệng người khác là như thế nào. Ông bà nội Vương coi cậu như bảo bối, ba mẹ Vương cùng mấy anh chị cũng thương yêu hết lòng, chú bác cô dì đều muốn cùng ba mẹ Vương giành đứa nhỏ vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn này, rốt cục dưới uy hiếp của ông bà nội, ba mẹ Vương đành để cậu lại cho ông bà nội chăm.


Nói một chút về nguyên nhân mà Vương Nhất Bác sinh ra đã được ngàn vạn sủng ái. Nhớ năm đó, ông nội Vương bị tai biến đưa vào viện, tiên lượng bệnh lại nặng, cả nhà đều lo lắng không thôi. Nhưng lúc Vương Nhất Bác ra dời ở bệnh viện sản cách đó hai con phố, ông Vương liền chuyển biến tốt. Khi ông vừa tỉnh lại, ba Vương vui mừng đến báo tin tôn tử của ông đã ra đời. Người lớn tuổi trong lòng có hỷ, một lòng đều nghĩ muốn nhanh trở về nhà bế tiểu tôn tử, tốc độ khôi phục của ông đến bác sĩ điều trị cũng ngạc nhiên. Cuối cùng chỉ nằm viện điều trị gần 2 tháng, ông Vương liền như ý nguyện được về nhà bế tôn tử. Lúc ông ôm đứa nhỏ trắng trẻo xinh xắn vào lòng, trong lòng tràn đầy xúc động. Ông vốn cũng được coi là nhiều con nhiều cháu, nhưng ôm tiểu tôn tử này lại thấy vô cùng yêu thương. Từ đó về sau, Vương Nhất Bác chính là tôn tử ông đặt vào đầu quả tim mà yêu thương. Trùng hợp hơn là từ khi Vương Nhất Bác ra đời, sự nghiệp của ba mẹ cậu lại thuận buồm xuôi gió, vạn sự mãn ý, từ một công ty bậc trung ở Lạc Dương – Hà Nam, đánh đến tận Bắc Kinh, tương lai rộng mở, làm người ta phải ngưỡng mộ. Ông bà Vương khi còn trẻ cũng từng nằm gai nếm mật, dựng được một sự nghiệp vững chắc, khi về hưu lại có một đám con trai con gái không chịu thua kém, trong tay lại được ôm một tiểu bánh bao vừa đáng yêu vừa nhu thuận, đến lúc ngủ cũng muốn cười.


Sống dưới tình yêu thương của ông bà và gần như cả dòng họ, Vương Nhất Bác lớn lên lại càng khiến bạn đồng niên phải nghiến răng nghiến lợi. Thân cao 1m8, đường nét gương mặt tinh xảo, làn da trắng như sứ, đôi mắt to linh động, mũi cao thanh tú, nụ cười rạng rỡ...Vương Nhất Bác từ tiểu học đến cao trung, một đường giật hết các giải thưởng hoa thiếu niên của trường, không những vậy, thành tích học tập và thể thao cũng khiến người ta đỏ mắt. Thành công trở thành hình tượng con nhà người ta trong mắt các phụ huynh nhà khác.


Vương Nhất Bác vừa trải qua sinh nhật lần thứ 18 cùng với gia đình, hai tháng sau liền khăn gói lên Trùng Khánh nhập học. Vẫn không ngoài dự đoán, trong buổi tiếp nhận sinh viên mới liền trở nên nổi bật trong đám tân sinh viên. Trong khi các bạn cùng lứa vẫn còn bị ảnh hưởng bởi kỳ thi đại học, ai nấy đều xác xơ kém sắc, thì một cậu nhỏ vừa trắng trẻo đẹp trai, lại tươi tắn rạng rỡ, thành tích đậu vào còn rất cao, đương nhiên trở thành tâm điểm của mọi người. Không lâu sau đó, trên forum trường đã bắt đầu thành lập fanpage của riêng cậu, hình ảnh được đăng lên và chia sẻ cũng rất nhiều, admin còn là một fan jiejie rất tâm huyết, mỗi ngày đều cập nhật về thời trang học đường của bạn nhỏ, thu hút được thêm rất nhiều học tỷ, học muội tham gia. Vì lẽ đó, khi chính chủ vẫn còn đang ngơ ngác, thì đã nghiễm nhiên trở thành hệ thảo của khoa.


Nhưng có một vấn đề quan trọng là fan của cậu làm thế nào cũng không mò ra được Vương Nhất Bác là A,B hay O, trong hồ sơ của cậu đều không thấy nhắc đến. Đây trở thành một vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất trong fanpage của cậu, người thì quả quyết một người thân cao 1m8, thể thao và học hành đều giỏi như vậy, chắc chắn là alpha, người thì cho rằng với khuôn mặt như hoa như ngọc như vậy, với cái khí chất như vậy, tuyệt đối là một cực phẩm O. Chuyện này không những gây ra một trận mưa gió trên diễn đàn, mà còn trở thành một ván cá cược siêu hot trong đám sinh viên.


Nhưng sự thật đằng sau trận tranh cãi này, chính là chính chủ cũng không hề biết thuộc tính của bản thân. Trong những trường hợp bình thường, một người sẽ được kiểm tra thuộc tính vào năm 15 tuổi vì phần lớn thuộc tính đều phân hóa vào trong khoảng 12-15 tuồi, chậm nhất cũng là vào năm 17 tuổi. nhưng Vương Nhất Bác cậu từ năm 15 tuổi mỗi năm đều làm kiểm tra, nhưng chất chỉ thị phân hóa chưa bao giờ thay đổi. Ông bà và bố mẹ Vương cảm thấy cũng không có vấn đề gì, chỉ đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe, sau khi xác nhận được cậu hoàn toàn khỏe mạnh thì chuyện có phân chia thuộc tính hay không cũng không còn quá quan trọng.


Có thể nói, cậu là nhân tố đặc biệt nhất trong đám tân sinh năm nay của trường. vì vậy, sau khi phân ktx cũng là cậu một người một phòng.


Mọi người dù vẫn luôn bàn tán vể Vương Nhất Bác, nhưng khi thấy ngày hôm nay hình như cậu có chút không khỏe thì cũng im lặng, bắt đầu chuyên chú vào ôn tập, chuẩn bị cho giờ kiểm tra tiếp theo. Vương Nhất Bác cảm thấy cả người đang nóng dần lên, đầu ngày càng nặng, nhưng sau lưng lại vô cùng lạnh lẽo, cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành rồi quay về phòng ngủ, chắc đã bị cảm cúm rồi.


Vươn hai tay nhận lấy tờ đề, Vương Nhất Bác nghe loáng thoáng có ai đó đang hỏi mình


- Học đệ, em ổn chứ.


Cố gắng ngước lên nhìn và cho người kia một nụ cười.


- Em ổn, cảm ơn...


Tiêu Chiến có chút lo lắng nhìn học đệ đang cười với mình, dù cậu bảo là ổn nhưng anh lại thấy một gương mặt trắng xanh mệt mỏi, thở cũng có vẻ nặng nhọc. Nhưng hôm nay anh thay giảng viên tới để cho lớp cậu làm kiểm tra, cũng không thể vì vậy mà ngưng lại giờ kiểm tra của cả lớp, đành để lại một câu nếu có khó chịu thì xuống phòng y tế, rồi tiếp tục phát đề cho mọi người.


Sau khi phát xong đề bài cho mọi người, Tiêu Chiến quay trở lại bục giảng phổ biến quy định trong giờ kiểm tra, mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Vương Nhất Bác.


Nhưng rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng không kiên trì hết thời gian làm bài, mới hơn nửa tiếng sau, cậu thực sự gục xuống. Bạn cùng bàn phát hiện liền kêu anh. Tiêu Chiến ổn định lại lớp học, cho mọi người tiếp tục làm bài, rồi vác tiểu học đệ này xuống phòng y tế. Dù gì cũng là đề mở, bằng không thầy Trương cũng không giao hết cho anh.


Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại đã thấy bản thân mình nằm ở phòng y tế, đầu cũng bớt choáng váng, cũng không còn cảm giác lạnh run người. Cô giáo ở phòng y tế bảo là cậu cúm nên mới sốt như vậy, trước khi cậu quay về phòng còn đưa cho cậu một túi thuốc, dặn dò cũng thật chu đáo.


Khi về tới phòng ngủ mới bất giác phát hiện ra trên người khoác một chiếc áo không phải của mình, là một chiếc áo khoác nam màu xanh lam, chắc chủ nhân chiếc áo cao to hơn cậu nên khi khoác lên người cậu nhìn cứ rộng thùng thình. Trên áo thoang thoảng chút hương rượu Brandy, chẳng những không khó ngửi, mà còn rất dễ chịu. Mãi suy nghĩ tới ngủ thiếp đi, Vương Nhất Bác vẫn còn ôm lấy chiếc áo đó.


Sau khi lăn lộn hết 3 ngày cuối tuần, vào tiết học đầu tiên sáng thứ hai, chuyện đầu tiên Vương Nhất Bác làm là hỏi thăm bạn cùng bàn về ngày hôm trước. Cậu bạn cùng bàn vô cùng tích cực miêu tả sinh động, như sợ mình bỏ quên điều gì, liên tục nhắc đi nhắc lại rằng Tiêu Chiến đã hết sức lo lắng cho hệ thảo của bọn họ, đã nhanh chóng mang cậu lên phòng y tế, và khẳng định chắc chắn áo khoác là do đàn anh Tiêu Chiến khoác cho cậu.


Lúc này Vương Nhất Bác mới biết người đã hỏi thăm mình hôm đó, cũng là người đã mang cậu đến phòng y tế là một đàn anh tên Tiêu Chiến. Nói về Tiêu Chiến thì phải nói anh chính là một biển hiệu sống của đại học Trùng Khánh, năm nay là sinh viên năm 4 ngành thiết kế, là một học thần có bề ngoài chuẩn nam thần. Tiêu Chiến là alpha nổi tiếng nhất trong trường bọn họ, học lực luôn nằm trong top đầu, mới đầu năm 4 đã hợp tác cùng đồng học mở một studio, hiệu quả làm việc vô cùng tốt, cuối năm 3 anh còn cùng một nhóm bạn thân giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ của ngành thiết kế, nổi bật nhất là giải nhất trong một cuộc thi về Sáng tạo kiến trúc kiến trúc xanh của tỉnh. Tiêu Chiến trước đó còn là hội phó hội sinh viên, nhưng sau khi bước sang năm 4, họ phải dành nhiều thời gian cho thực tập nên anh đã buông tay công việc ở hội, chuyên tâm cho việc ở studio và luận án. Ngoài ra thì Tiêu Chiến cũng là một trong số ít những đàn anh vừa mới qua năm 4 đã được các giảng viên tuyển làm trợ giảng. Dù sao thì nhắc tới Tiêu Chiến, mọi người có thể nói chuyện đến 3 ngày 3 đêm mà không hết chuyện. Từ thành tích đến vẻ ngoài, tuyệt đối đều được xếp vào nhóm alpha cấp S.


Vương Nhất Bác ngồi nghe bạn bè tích cực kể về Tiêu Chiến, trong lòng có chút kinh ngạc. Không ngờ anh lại có nhiều fanboy như vậy, đã vậy mỗi người còn giống như hận không thể 3 ngày 3 đêm tuyên truyền về " 1 vạn 8 ngàn truyền kỳ của Tiêu Chiến ". Không hổ danh là giáo thảo... Nhưng chuyện trước mắt là cậu phải mang áo khoác đi trả cho anh và còn phải xin thầy Trương làm lại bài kiểm tra.



Tám chút thôi : 

1. Trong " Yêu thầm", tui đã cố gắng để diễn biến câu chuyện theo đúng dòng sự kiện thực tế, cũng cố gắng không để nhân vật quá ooc, đáng ra tui đã định dừng ở chữ END, bởi vì trong suy nghĩ của tui, " Yêu thầm " là một chuyện vừa ngọt vừa đắng, lại cũng rất lãng mạn. Nhưng mà rốt cục tui cũng không đủ nhẫn tâm để đứa nhỏ Điềm Điềm này chịu thiệt ( dù chỉ là trong fic ). Thật ra còn một lý do không kém phần quan trọng là tui biết sẽ có người mài đao đợi sẵn nếu end như vậy * khóc thành dòng sông *. Mọi người yên tâm, tui là mẹ ruột, lại có thuộc tính lương thiện nữa...

2. " Cưỡng chế phát tình" viết ra trong lúc lần đầu tui nghe em bé live " Bất Vong", là cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, cũng là cảm giác như yêu thầm, vừa ngọt vừa đắng. Tui muốn viết một cái fic để sủng em bé nên cái fic này ra đời. Đây là một fic cuốn chiếu, vừa viết vừa post, nên đừng hy vọng sẽ nhanh end hén. Và hơn nữa, dù thích ABO, nhưng sẽ loại trừ sinh tử văn, nên các chị yên tâm nhé.

3. Tui yêu các chị, những người đã cùng tui lên chuyến tàu cao tốc đầu tiên. Chúng ta đi trên con đường Ma đạo, tự hào là truyền nhân của Di Lăng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro