Part 5: Silent

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều lần nó tự hỏi không biết mình có phải là một cô gái quá dễ dãi trong tình yêu không, bởi một cái ôm đã đủ để nó ở bên anh vô điều kiện, bởi chỉ cần hai tin nhắn suốt cả ngày đã làm nó vui sưóng đến điên lên. Nhưng không phải thế. Chẳng ai biết nó thèm được nghe nhiều thật nhiều câu yêu thương ra sao, thèm được trò chuyện nhắn tin thật lâu cho thoả nỗi nhớ nhung thế nào. Thế mà nó vẫn luôn phải giữ cái vẻ thăng bằng tuyệt vời, hài lòng với những gì nhận được. Ngay cả khi anh không liên lạc gì suốt vài ba ngày. Ngay cả khi những tin nhắn quan tâm không được hồi đáp. Ngay cả khi anh cáu kỉnh giận dữ vô cớ. Và ngay cả khi anh chưa bao giờ nói được với nó một lời yêu thương hoàn chỉnh... !

Trong tình yêu ai yêu nhiều hơn sẽ là kẻ yếu thế. Nó chưa khi nào tính toán kiểu ấy, nhưng giờ đây... Không, Nó không hối hận vì đã dành tình cảm cho anh. Chỉ có điều Nó không muốn làm một kẻ ngốc, nghèo túng dến mức phải đi mót tình yêu và hạnh phúc từ người khác.

Sinh nhật Nó. Nó chọn chiếc váy đen trang nhã thậm chí còn trang điểm đôi chút và hồi hộp chờ đợi. Sáng, trưa, chiều rồi chiều tối. Niềm háo hức cạn dần theo mỗi phút lạnh lùng trôi qua. Đến khi trời tối hẳn thì Nó không chịu nổi nữa. Nó lên xe, phóng tới chỗ trọ của anh. Anh về muộn. Thấy bóng nó đứng im lặng bên cánh cửa, anh ngạc nhiên rồi tỏ vẻ khó chịu:
- Sao em tới mà không báo trước ?
- Anh ăn tối chưa ? (Nó không trả lời mà hỏi lại)
- Chưa
- Vậy thì anh mở cửa đi. Em sẽ nấu bữa tối. Em có mang chút đồ ăn tới !

Nó giơ chiếc túi nặng trĩu lên, nói. Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Đang gắp vào chén anh 1 miếng kimbap, nó bỗng dừng lại, hỏi một câu, giọng nhẹ tênh:
- Em có làm phiền anh không ?

Anh ngẩng lên, ngạc nhiên rồi ú ớ. Nó cười:
- Em đùa thôi mà ! Anh ăn tiếp đi !

Bữa tối kết thúc trong im lặng, nó lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng đâu vào đó rồi xách túi ra về. Bước ngang qua cửa, nó đột ngột dừng lại, chừng như bỏ quên món đồ nào đó, nói quay đầu lại, nhìn anh, nói:
- Này anh không biết đâu, em thích anh từ hồi năm lớp 4 cơ đấy !

Nó lại cười nhưng lần này không kèm câu "Em đùa thôi" đằng sau. Còn anh sững ra như một thằng ngốc. Nó vẫy tay, bước ra sân lấy xe phóng đi. Không ai biết làn gió lạnh đêm đó đã lau khô rất nhiều nước mắt trên gò má trắng xanh. Suốt đêm ấy nó ngồi rất lâu bên khung cửa sổ. Tiếng chuông gió yếu ớt lúc có lúc không. Cái Iphone liên tục loé sáng báo cuộc gọi lỡ và tin nhắn. Đêm nay ít gió quá. Ừ, dù chuông tha thiết muốn ngân vang nhưng đâu phải lúc nào gió cũng thổi đúng không ? Nó cầm điện thoại lên và nhắn cho anh 1 câu:
- Do You L.O.V.E Me ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro