Chương 4: Món quà không ngờ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, tại căn nhà nhỏ nào đấy có một chàng trai đang say giấc nồng, ngập trong mớ mùng mền dày cộm lên. Có vẻ như là cậu chẳng hề đổi tư thế gì mấy trong cả một đêm, tư thế nó ngay đơ như khúc gỗ. Denis cựa mình tỉnh dậy, vặn vặn cái cổ kiểm tra khớp mình coi còn hoạt động tốt không. Chậc, đêm qua cậu bị hâm hay gì, đem xếp quá trời mềm bông dày xung quanh mình, nhiều đến nỗi bản thân không có chỗ để mà trở mình. Ai ui, mỏi quá đi~

Vung chăn ngồi dầy, đôi mắt mèo nhập nhèm nhìn ra phía cửa sổ được che rèm vải thưa để ánh sáng lùa vào. He hé mắt nhìn ra bên ngoài, cậu nhìn thấy một Paris đã chộn rộn đi lại từ lúc nào, bĩu môi chán chường định bụng nằm ườn xuống đánh thêm một giấc dù sao hôm nay cũng nghỉ học. Chợt....

"... giúp anh đón một người rồi dẫn người đó đi thăm quan Paris một vòng nhé. Đón ở phi trường Paris-Charles-de-Gaulle tầm 10h sáng, em nhé?"

Đâu đó tiếng anh yêu nhà cậu vang vọng trong đầu, Denis ngồi bật dậy quýt quàng tìm cái điện thoại xem giờ. Vội đến mức đầu tóc rối bùi lên, quần áo xộc xệnh không kịp mang dép chạy thẳng đến cái bàn mò mẫn cái điện thoại. Dùng ngón trở mất kiên nhẫn gõ gõ lên cái màn điện thoại cho nó sáng lên .... 9h sáng

- Aizz, mới 9h sáng còn sớm chán chường .... Ủa chờ chút .... Phắc, 9h RỒI HẢ????

Denis muốn đập đầu xuống bàn luôn, vội vội vàng vàng vứt điện thoại đi. Gấp mềm mùng lại cho gọn gàng, rồi vọt vô phòng tắm chải răng, tắm rửa thay đồ. Vừa tắm nước nóng vừa suýt xoa, cậu chỉ muốn ở trong đấy luôn chả muốn ra; thật là ấm áp biết bao. Tắm xong thì mặc hàng tá lớp quần áo lên người, giữa tháng 11 rồi nên trời Paris cũng lạnh hơn nữa, dù rằng là 9h nhưng cũng phải trưa với đầu giờ chiều thì mới lột bớt được 3 lớp áo cho đỡ nóng vì khi ấy mới ấm lên. Khổ quá mà, lạnh thì mặc cho lắm rồi nóng thì tháo ra đi kiếm chỗ cất. Mặc xong 2 lớp áo lót, một cái cổ bằng len, rồi mặc thêm một áo lên đan tay sợi nổi màu ghi; 2 cái quần legging rồi thêm quần jogger bông màu xám trắng mềm mại của cái hãng gì đấy cũng nổi tiếng, rồi lấy cái áo khoác phao mũ lông ra ném lên sô pha trong phòng khách. 

Mở tủ lạnh lôi ra 4 lát bánh mì sandwich, phết ít bơ rồi ném vào lò nướng, bản thân quay sang cắt trái cây: táo, lê, cam máu, cam vàng, một ít nho, cherry, vài trái chuối... Chậc, có được mớ trái cây này thì phải cảm ơn Quân anh yêu đã tài trợ tiền cho mà mua, chứ Denis mà tự bỏ tiền thì chỉ dám mua táo là hết, vì mấy loại trái cây đó đắt lắm. Cho vào hai hộp nhựa bự, rồi quay sang lôi bánh mì nướng ra đặt lên đấy miếng jambon, phô mát, và salad lên. 

Chợt, Denis khực lại. Vị khách này đến từ Việt Nam, không biết có ăn nổi mấy cái quỷ này không hay là chỉ ăn được cá kho với nước mắm!? Cắn cắn móng tay theo thói quen cậu nghĩ ngợi, thôi cứ làm cho họ cơm nắm vậy. Vỗ trán khó ở, cậu nhăn nhó lôi trứng rồi thịt bò xay, cà rốt ra xắt sợi rồi phi tỏi thả hết vào chảo mà xào rồi nêm nếm cho ra hương vị Việt một chút. Cậu lục lọi tủ gia vị rồi tự vỗ ngực thưởng bản thân, may là cậu thông minh còn biết mua chai nước mắm với nước tương nhét vào tủ có khi lại xài

"Chậc, giỏi quá Denis ơi. Quân à, có thấy bảo bối nhà anh thông minh không?"

Bận rộn trong bếp mất hơn 40 phút đồng hồ, cậu xếp hết vô trong giỏ này nọ rồi chạy xuống garage lấy xe hơi rồi lái thẳng một đường đến sân bay. Vừa lái cậu vừa nhập địa chỉ lên GPS cho nó chỉ đường đi, rồi trề môi trước bảng hiện thị bảo 30 phút mới tới nơi. Denis hít một hơi sâu, rồi nhấn ga vọt đi. Cậu xin thề là, bản lĩnh lái xe của cậu sắp thành master rồi, ở cái xứ lạnh lẽo quỷ quái này cậu dậy muộn không biết bao nhiêu lần, và trình lái lụa cũng theo đó mà tăng lên luôn. Cái này không nên để anh nhà biết, khéo lại bị tịch thu luôn con xe đẹp đẽ này mất. Porsche Turbo 911 đấy không đùa đâu, -_-!!!!!

Denis chạy được tới sân bay là 10h5', đỗ chiếc xe vào khu vực đậu rồi hớt ha hớt hải chạy đến sảnh đón mà chờ. Đi tới màn hình lớn thể hiện chuyến bay tới và đi, nheo mắt tìm cái mã hiệu chuyến bay đã được Quân nhắn cho trước rồi ngóng cổ nhìn vô tấm kính chắn ngăn cách bên trong và bên ngoài khu sảnh chờ. Trong đầu nghĩ là làm sao mà mình biết được người đó là ai mà đón. Quân không đưa cậu cách liên lạc, mà chỉ nói:

"Em sẽ thấy người ta ngay thôi. Cực kỳ cực kỳ quen thuộc, yên tâm đi anh bảo đảm điều đó. Dẫn người ta cho đàng hoàng em nhé. Yêu yêu nè"

Cúi đầu bấm bấm điện thoại nghĩ ngợi mà Denis không để ý rằng người mình cần đón đã đến. Hắn kéo chiếc vali lớn của hãng Samsonite, đi đôi giày thể thao xịn, quần áo đến dáng vẻ đều toát nên hai chữ "nhiều tiềnnnnn". Phiến môi không dày không mỏng nhếch lên thành nụ cười khi nhìn thấy bóng dáng ai đó quên bẵng mất nhiệm vụ được giao là đi đón người. Nện từng bước chân xuống sàn nhà đi thẳng đến chỗ Denis, không hơi tiếng cúi đầu nhìn vào điện thoại cậu rồi cất giọng trầm khàn lên:

- Xem gì đấy mà chăm chú vậy?

- Em đang lướt facebook chờ cái người mà anh bảo đón đó. Lâu chết đi được. Ủa?....Ui da, đauu!!!!

Denis theo bản năng trả lời câu hỏi kia mà chẳng mảy may suy nghĩ, rồi khực lại ngờ ngợ ra gì đó kỳ lạ. Cậu ngẩng phắc đầu lên thì đụng ngay cái cằm của Quân đang cúi xuống, mà ôm đầu xoa xoa mếu máo. Run rẩy chỉ vô người nọ, lắp bắp:

- Oắt tờ heo, sao anh ở đây? Chẳng phải ném người ta ở một góc rồi đi công việc gì mà, sao ở đây rồi? Người anh kêu em đón hóa ra là anh!?

- Bảo bối, gặp anh xúc động lắm à. Em hỏi nhiều thế rồi anh biết trả lời câu nào trước đây. Đến đây ôm cái nào, đau không em, nhớ bảo bối quá.

Quân dang tay ôm trọn thân hình mập mạp lên nhờ vào mấy lớp quần áo của người nọ mà siết lấy. Dụi đầu vào mái tóc trắng mềm mại thoang thoảng mùi dầu gội đầu cùng mùi nước hoa và mùi của chính người đó mà hít một hơi thật sâu cho khuây khỏa nỗi nhờ. Có trời mới biết anh nhớ cậu đến nhường nào, mỗi giờ mỗi khắc chỉ muốn bay sang Paris mà chụp bao tải vác em ấy về bên mình rồi không cho đi đâu nữa. Denis luồn tay vào trong áo khoác Quân mà ôm siết lấy rồi nhắm nghiềm mắt úp mặt vào ngực anh, cậu cũng rất nhớ anh. 

Bọn họ bất chấp sân bay đông đúc người qua lại mà trao cho nhau nụ hôn nồng nàn, những cái ôm siết chặt chan đầy nỗi nhớ và niềm khao khát cháy bỏng. Hai người đàn ông cứ vậy mà ghì lấy nhau, đều mong rằng thời gian ngừng trôi đi để họ được bên nhau thêm nhiều chút nữa. Ánh mắt của người qua đường không mang ánh kỳ thị chỉ là tò mò thoáng chốc rồi qua đi, có người còn cười vui vẻ như chúc phúc, cũng có người qua bận rộn chỉ lướt qua không kịp thấy. Paris cởi mở mà, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro