Chap 12: Nhất định anh ấy sẽ trở về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lucy, em nhất định phải như vậy sao? Đủ rồi, về nhà đi."


"Hức hức..." Lucy ngồi cạnh khóc lớn.


"Đáng chết, tại sao em lại muốn như vậy?" Rốt cuộc Natsu không nhịn được kéo cô ra, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.


Dường như lý trí của anh đã bay xa rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi môi mềm mại và cô gái dịu dàng trong vòng tay.


"Natsu........" Níu chặt áo anh, cô không nhịn được gọi tên anh.


Tiếng gọi này như chậu nước lạnh dội lên đầu Natsu làm anh tỉnh táo lại, tất cả lý trí quay về.


"Căn nhà này anh đã định bán, bây giờ em có đi hay không cũng không quan trọng." Nói xong, anh rời khỏi phòng ăn trở lại phòng mình.


Lucy ngây ngốc khuỵu xuống tại chỗ.''Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không cho mình cơ hội nào!''


Thời gian vẫn vô tình trôi qua, cho dù Lucy có cầu xin ông trời thế nào, cuối cùng cô vẫn không giữ được Natsu.


Mới sáng sớm, cô đã đứng trước cửa phòng anh, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh thật kĩ.


"Có cần em giúp không?" Lucy khó khăn mở miệng, không hề muốn nói câu này chút nào.


"Không cần." Natsu nắm chặt tay mới có thể đè nén được ham muốn ôm lấy cô.


Sau khi Natsu thu xếp quần áo xong, anh liền xách va li đi ra.


Lucy vội vàng nói, "Em làm bữa sáng rồi, anh ăn đi, được không?"


Muốn ở cùng anh phút giây cuối cùng, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh đồng ý.


"Không ăn." Muốn chia tay phải rõ ràng, không thể để mình mềm lòng nữa, "Về nhà đi, sau này hãy chăm sóc mình thật tốt."


Đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, anh đi ra khỏi nhà khom lưng ngồi vào xe.


Nước mắt lập tức dâng lên giống như nhớ ra gì đó, Lucy chạy như điên về phòng lấy ra mô hình căn nhà, cô không để ý phải đi giày cứ như vậy chạy chân không ra ngoài.


"NATSU..." Cô đuổi theo xe gọi to tên anh.


" NATSU DRAGNEEL !" Lucy dùng hết lực kêu lớn .


Lảo đảo một cái, cô ngã nhào trên đất, mô hình rơi ra khỏi tay, " Natsu... Đừng đi, đừng đi mà..."


Nước mắt che mờ hai mắt cô, tay và đầu gối cô chảy máu, không để ý cơn đau này, cô bò đến chỗ mô hình bị rơi.


"Hức hức... Natsu... Hức hức..." Lucy cầm mô hình bị hỏng, ngồi dưới đất đau đớn khóc đến mức làm cho người ta quặn đau.


Mà ở trong xe, tài xế thấy anh luôn nhìn lại phía sau, "Anh à, anh không sao chứ ?"


" Không sao ." Hình như anh nghe thấy tiếng Lucy vừa khóc vừa gọi anh, tiếng khóc buồn bã này quanh quẩn bên tai anh không dứt.


''Anh len, sau này lớn lên em lấy anh được không ?...''


Câu nói này như thần chú, tiếng nói trẻ con của Lucy vang lên bên tai anh, đầu óc anh giống như cảnh sắc bên ngoài, thoáng qua hình ảnh họ chung sống với nhau.


''Thật sự có thể buông tay cô như vậy sao? Đi lần này thì mãi mãi không thể thấy cô, tiểu thiên sứ mà mình nhớ nhung đã lâu, mình thật sự bỏ được sao?''


"Anh à, đến rồi." Tài xế nhắc nhở.


Natsu giật mình nhìn dòng người đi lại trong sân bay, vô số người đi qua trước mặt anh nhưng không có ai là người yêu của anh.


''Một khi bước vào sân bay, cuộc đời này không thể yêu ai nữa, như vậy nửa đời sau sẽ như cái xác không hồn, không có ý nghĩa! Thật sự mình là muốn như vậy ư?


Bỗng dưng, Natsu quay đầu nói lớn: " Tài xế, quay lại!". Nháy mắt chiếc xe chạy đi mất... (yuuke*thở dài*: s khoái lm' khó tui wá z, khó lắm ms năn nỉ cn ak cho nhập vai tài xế z mừ... haizzz natsu*ngồi như ông hoàng*: ai bỉu ngươi đòi lm' chi zờ way lại cho ta yuuke: =.='')


"Lucy?" Natsu từ sân bay về nhà, vừa về đến cửa đã bắt đầu gọi: "Lucy..."


Natsu tìm tất cả các phòng, cuối cùng ở căn phòng sau vườn hoa thấy Lucy nằm bất tỉnh.


"LUCY!" Thấy như vậy tim anh như ngừng đập, xông tới ôm lấy cô chạy ra ngoài, "Lucy, đừng làm anh sợ."


Hình ảnh mẹ tự tử trong vườn hoa tường vi hiện lên trong đầu anh, anh sợ người trong lòng cũng giống như mẹ, rất sợ.


Ôm Lucy lên xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.


"Bác sĩ, cô ấy sao vậy ?" Natsu cầm lấy tay bác sĩ, vội vàng hỏi.


"Xin anh bình tĩnh trước được không ?" Tay bị cầm đến mức đỏ lên, bác sĩ âm thầm kêu đau, " Yên tâm, cô ấy không sao chỉ là cô ấy sầu lo quá mức, hơn nữa quá đau lòng, cảm xúc bất ổn nên hôn mê."


"Thật sự không sao chứ? Vậy lúc nào cô ấy tỉnh?"


" Cô ấy sẽ tỉnh nhanh thôi nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều giữ tâm trạng thật vui vẻ." Nói xong, bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh.


"xin lỗi, thật sự xin lỗi." Vừa đến bệnh viện, Natsu mới nhìn thấy Lucy thật nhếch nhác.


Thấy đầu gối cô còn rỉ máu, Natsu cực kỳ đau lòng.


"Làm sao đây? Anh trúng độc của em rồi không thể bỏ em được nữa." Natsu vuốt gò má nhợt nhạt của cô, " Rõ ràng anh đến sân bay rồi nhưng khuôn mặt em quấn lấy anh không tha, anh muốn bỏ rơi em cũng không được, anh nên làm gì với em bây giờ, làm gì đây?"


"Anh nhận thua, em thắng rồi." Cầm lấy lòng bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên môi khẽ hôn, " Nói gì anh cũng sẽ không bỏ rơi em nữa."


Im lặng nhìn cô ngủ say, ngắm mãi không chán ...


Sau khi Natsu thấy cha mẹ Lucy tới liền lặng lẽ ra khỏi bệnh viện.


Về nhà, anh mệt mỏi ngã trên ghế sofa, mắt anh nhắm chặt.


Hồi lâu, anh chậm rãi đứng dậy lấy điện thoại gọi.


Tút tút hồi lâu, một giọng nói trong sáng của con gái truyền đến: " Hello"


"Wendy à?" Natsu miễn cưỡng cười muốn giọng mình nghe khá hơn chút.


"Anh cả!'' Cô gái bên kia hét ầm lên, nghiêng đầu nói với người đằng sau: " Anh hai, Gajeel, hai người mau đến đây, là điện thoại của anh cả."


Wendy nói tiếp, "Anh cả sao anh lâu vậy anh không gọi cho em, bọn em rất lo lắng anh ở đó không ổn, chừng nào anh về ?"


"Ngày mai anh sẽ về." Natsu nhẹ nhàng nói: " Bọn em khỏe không ?"


"Anh yên tâm, bọn em đã lớn có thể tự chăm sóc, anh hai muốn nói chuyện với anh, anh cả, anh chờ chút." Nói xong chỉ nghe thấy vài âm thanh nhỏ.


"A lô, anh cả ." Giọng nam khàn khàn truyền đến: "Sting đã nói mọi chuyện cho chúng em biết."


"Rogue, anh xin lỗi em." Natsu càng cảm thấy có lỗi với các em của mình, ''anh đã tha thứ cho Jude Heartfiila rồi.''


"Anh cả, anh..." Rogue dừng lại một chút.


" Anh tha thứ cho ông ta." Natsu nhắc lại lời nói thật lòng với em trai.


"Anh cả, thật ra quan điểm của em giống Sting, thật vui khi anh làm vậy." Giọng nói Rogue vui sướng không hề có sự oán hận nữa, trả thù nữa, ''bố mẹ cũng sẽ không quay về, 20 năm qua, anh đã gánh quá nhiều việc, luôn nghĩ cho bọn em trước, lần này cuối cùng cũng vì anh, bọn em sẽ không trách anh, anh cả, hạnh phúc của anh quan trọng hơn bất cứ chuyện gì."


"Cảm ơn em, Rogue." Natsu nghẹn ngào nói: " Mai anh sẽ về Fiore đến lúc đó, anh sẽ tự mình giải thích rõ với Gajeel và Wendy."


"Họ sẽ hiểu."


"Ừ, anh cúp đây." Nói xong, Natsu cúp điện thoại.


Nhìn đồng hồ đeo tay, anh thấy kim giờ chỉ số 11, sau đó lập tức đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.


Natsu khẽ đẩy cửa đi vào, từ từ ngồi lên giường bệnh, yêu thương nhìn người nằm trên giường bệnh, trong mắt đều là sự đau lòng không thôi.


"xin lỗi, lucy." Bàn tay vuốt ve gương mặt tai nhợt của cô, ngón tay khẽ lướt qua đôi môi không còn chút máu của cô.


Anh cầm lấy mô hình căn nhà đã được sửa chữa trong túi bên cạnh ra, "Mô hình này anh sửa xong rồi."


Nhẹ nhàng đặt mô hình lên đầu giường, khóe môi anh khẽ cong, " Anh biết em coi nó như bảo bối, cho nên mang tới cho em."


"Hôm nay rõ ràng anh đến sân bay rồi nhưng  gương mặt em luôn hiện lên trong đầu anh, cho nên anh đã trở lại." Natsu nắm lấy bàn tay nhỏ bé, " Có phải anh rất đáng ghét không, Lucy? Anh bất chấp tất cả mà bỏ đi, có phải em rất giận anh không?"


"Chờ anh xử lý mọi chuyện anh sẽ trở về, sau đó không rời xa em nữa, chờ anh." Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.


Lưu luyến nhìn cô nhìn thấy lâu, anh mới đi.


Không ai phát hiện, tay người trên giường khẽ giật, nước mắt lạnh lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô, rơi vào gối đầu, cô từ từ mở mắt nhìn trần nhà, im lặng rơi nước mắt ...


Hôm sau, trong phòng bệnh của Lucy chật ních người tất cả là em nhỏ trong cô nhi viện.


''Tại sao cậu dẫn chúng nó tới ?" Lucy quay đầu bất mãn nhìn bạn tốt Lisanna, "Mình không bị bệnh nặng chỉ là không khỏe một chút mà thôi."


"Mình không có cách, chúng nó ầm ĩ đòi tới thăm cậu, mình không thể làm gì khác là phải dẫn chúng nó tới." Lisanna nhún vai, " Yên tâm đi, lát Mira-nee sẽ đưa chúng nó về."


Vừa nói xong, Mira đã tạm biệt Lucy, sau đó đưa các em nhỏ về.


Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Lisanna ngồi lên giường bệnh nhìn chằm chằm cô.


"Sao cậu nhìn mình như vậy ?"


"Lucy đang bình thường sao cậu lại như vậy? Khoảng thời gian này rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì ?"


Sau khi lần gặp mặt trước cô không còn liên lạc với Lucy nữa, cho nên cô không hề biết bạn tốt xảy ra chuyện, nếu không phải tự mình đến nhà Lucy hỏi bác trai, bác gái, cô còn chẳng hay biết gì.


"Lisanna, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, một lúc không thể nói rõ." Lucy khẽ thở dài, cả người như thay da đổi thịt.


"Lucy, cậu thay đổi rồi." Lisanna nhìn thẳng mắt cô. "Trước kia cậu không biết ưu sầu là gì nhưng bây giờ trong mắt cậu có vẻ ưu sầu, có sức quyến rũ và mềm mại của phụ nữ, cậu yêu anh ta thật không?"


"Lisanna, mình yêu anh ấy!" Lucy kiên định nói rõ lời thật lòng.


" Vậy anh ta thì sao ?" Lisanna nhíu mày nhìn cô, " Anh ta có yêu cậu thật không ?"


"Anh ấy yêu mình." Cô mỉm cười trả lời: " Lúc đầu, mình không dám tin tưởng quá lớn vào mối tình này, Lisan là cậu khích lệ mình theo đuổi hạnh phúc, cho nên mình mới dũng cảm chấp nhận anh ấy."


"Đúng vậy là mình khích lệ cậu yêu nhưng mình không ngờ cậu yêu lại bị tổn thương nhiều như vậy." Lisanna hối hận lúc đầu đã khuyên cô như vậy, " Nếu biết cậu trở thành như bây giờ, nói gì mình cũng không khích lệ cậu yêu anh ta."


Lisanna nhìn Lucy nằm trên giường bệnh cả người gầy gò, yếu ớt, không khỏi nghẹn ngào.


"Tại sao cậu ngốc như vậy ?"


"Lisan, đừng đau lòng vì mình." Lucy cầm tay bạn tốt, cười bình thản, " Mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy đau lòng có thể ở cạnh anh ấy là điều hạnh phúc nhất đối với mình."


"Lu?" (minako*chấm hỏi đầy đầu*: ểh, hồi nãy cn' gọi lisanna, lucy bình thường mà s thành lisan, lu z kai*nhìn vào màn hình*: 2 ng' đó toàn gọi nhau như z mà akiko*gật đầu*: đúng òi, lúc thì li lúc thì lisan có khi là lu cn' khi là rin yuuke*chen vào*: nhg mà gọi rin ít lém có khi cn' ko gọi nữa minako: chỉ hỏi có 1 ng' thui s mà thành 3 ng' z cả 3*cười*: xl tại wen zải thích từng đứa òi minako: =.='') 


"Bố mình đã tạo cho gia đình họ tổn thương không cách nào bù đắp nhưng vì mình, anh ấy đã lựa chọn buông tha, mình biết anh ấy yêu mình nhưng anh ấy không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình nên anh ấy bỏ mình." Mặc dù đau lòng nhưng cô vui vẻ chịu đựng. "Nhưng không sao, mình đã chờ anh ấy nhiều năm như vậy, không ngại tiếp tục chờ, cho đến khi anh ấy thật sự quên đi quá khứ, trở lại mới thôi."


"Chưa thấy ai ngốc như cậu." Lisanna giơ tay lau nước mắt, cười mắng yêu cô.


"Cậu thật sự tin anh ta sẽ quay lại sao?"


''Ừ, mình tin anh ấy sẽ quay lại."


''Đúng, mình đã nghe tối hôm đó anh bày tỏ tất cả. Anh muốn mình chờ, anh còn nói anh yêu mình, cho nên sẽ có ngày anh trở về, mình muốn nghe anh nói câu " Anh yêu em" lần nữa.''


Lucy gật đầu chắc chắn, cười nói với Lisanna: "Nhất định anh ấy sẽ quay về."


" Thôi, cậu đơn thuần lại cứng đầu, mình không nói nhiều nữa, cậu đã nhất quyết chờ anh ta trở về nhưng đến lúc đó anh ta không trở về, cậu cũng không cần khổ sở, trên thế giới đàn ông tốt còn rất nhiều sẽ tìm thấy người khác thôi." Lisanna an ủi cô.  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro