Chap 7: Thu dọn tàn cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới nghĩ đến anh, anh đã gọi điện thoại tới rồi, Lucy nhìn chằm chằm tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên nụ cười ngón tay ấn phím nghe.


"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?" Đầu dây bên kia, người đàn ông lạnh lùng bực mình nói.


"Vừa rồi em nói chuyện với bạn qua điện thoại bàn, không nghe thấy tiếng di động kêu." Lucy vẫn vui vẻ không thôi, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng mà ngay cả chính cô cũng không biết.


"Bạn bè?" Giọng Natsu lạnh lùng: "Nam hay nữ ?"


Khóe môi Lucy càng cong lên, "Nam thì thế nào, nữ thì thế nào?"


Cô cố ý không trả lời, cười khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng giống như được tẩm mật bên trong, ngọt cực kỳ.


Nghe được tiếng cười rất nhỏ của cô, Natsu biết là cô đang cố ý, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười nhẹ.


"Rin càng ngày em càng không ngoan." Cô gái này mới xa anh hơn một giờ đã học được cách trêu chọc anh.


"Hừ!" Đối với sự uy hiếp của anh, Lucy hoàn toàn không để ở trong lòng, khiêu khích nói: "Vậy anh muốn thế nào?"


"Về sau em sẽ biết, khiêu khích anh là việc làm ngu ngốc." Tiếng cười của Natsu trầm thấp, cực kì mờ ám.


Tuy rằng Lucy không nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh mờ ám kia...


"Anh...... Đáng ghét !"


"Ha ha ha." Natsu không kiêng kị gì cả cười lớn.


Chưa bao giờ anh thấy nói chuyện với một người phụ nữ qua điện thoại lại thú vị như vậy thậm chí anh có cảm giác muốn ngừng mà không được.


Anh đã trúng độc mang tên là "Lucy Heartfilia" rồi, chỉ khi nghe được giọng nói của cô, anh mới cảm thấy mọi buồn phiền đều tan biến hết, tâm tình tốt hẳn lên.


"Không cho phép cười!" Lucy ngượng ngùng, khiển trách nói.


"Ha ha ha......" Người nào đó lại càng cười lớn tiếng hơn.


Hai người cứ nói qua nói lại như vậy, đến tận khi vầng trăng lên cao qua ngọn cây vừa muốn hạ xuống lại lưu luyến (ý nói trời sáng rồi đó), hai người ai cũng không muốn ngắt điện thoại, cho đến khi tiếng thở đều đều chậm rãi vang lên......


Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Natsu càng thêm ngang ngược, mỗi ngày chiếm hết thời gian rảnh rỗi của Lucy không thấy cô 1s sẽ vội vàng đi tìm người.


''Mình chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào lại có thể bám chặt lấy người khác đến thế, nhìn qua Natsu là một người nghiêm túc, làm sao có thể làm những chuyện lãng phí thời gian và mất hình tượng như thế này?''


''Haiz, chỉ có thể trách mình mà thôi, ban đầu mình từ chối nhưng đến cuối cùng lại biến thành đáp ứng.''



''Giống như bây giờ vậy, mình muốn từ chối cuộc hẹn vào Chủ nhật này vì mình có kế hoạch đi dạo phố với Lisanna, ai ngờ anh vừa đấm vừa xoa cộng thêm công kích. Hôn nhau say đắm lại tê dại, mính ngoan ngoãn lên xe của anh.''  


''Mà người này cũng không khách khí, không nói hai lời liền kéo đi dạo khắp nơi rồi đi chơi giống như 800 năm chưa được đi chơi cùng nhau, càng kỳ quái hơn là anh kéo mình đi chơi các trò chơi trong công viên.''


"Trước đây có phải anh không hay chơi mấy trò trong công viên đúng không?" Cô tức giận nói vẻ mặt nghi ngờ đánh giá anh, "Vừa nhìn là biết muốn bù đắp thời thơ ấu rồi."


Natsu không phản bác lời cô nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi, sự dịu dàng ở trong ánh mắt cũng trở nên sắc bén.


"Em nói đúng, thời thơ ấu của anh không tồn tại mấy thứ này."


"Em xin lỗi." Tự nhiên cô thốt ra ba chữ này, cô cảm thấy mình rất tàn nhẫn, tại sao có thể xé rách vết sẹo đã lành của người khác như vậy chứ.


Anh yên lặng nhìn cô chăm chú hồi lâu, "Bởi vì trước đây anh cảm thấy nơi này quá ngây thơ trong sáng, cho nên chưa tới về sau khi anh muốn đến thì nó đã trở thành một điều xa xỉ."


Lucy không hiểu vì sao mình lại có cảm giác mỗi câu anh nói ra đều mang theo sự bi thương khó tả khiến cô rất khó chịu.


"Đi thôi, chúng ta đi sang bên kia chơi trò khác." Cô vẫy tay, lần đầu tiên chủ động nắm tay anh, "Nếu đã đến đây thì phải chơi cho đã."


Natsu không nói gì để cô tuỳ ý kéo mình đi hết nơi này đến nơi khác, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, anh cảm thấy ấm áp, sắc mặt lạnh lẽo cứng nhắc dần dần trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng cũng hơi cong lên.


1 ngày trôi qua, hai người giống như hai đứa nhỏ chơi hết từng trò chơi trong công viên khiến trái tim cũng sát lại gần nhau hơn.


Lucy cũng không hiểu rõ lòng mình, vẻ u buồn của Natsu khiến cô đau lòng, cô không nhịn được muốn thay anh phủi sạch chúng đi.


Ở trong lòng Lucy có vô số lần cô chửi mình ngốc, ''tại sao lại ngây ngốc để anh lừa gạt?''


Lúc chơi trò chơi trong công viên, cô vô tình nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh. Sau lần đó cô thường bưng trà đưa nước cho anh kêu dì nấu cơm làm nhiều ra vài phần để mang tới cho anh ăn để anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.


Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, vị này được chăm sóc chu đáo nên được voi đòi tiên muốn cô đảm nhận chức vụ người giúp việc của riêng anh.


"Vì sao em phải giúp anh quét dọn nhà cửa còn phải nấu cơm nữa?" Lucy trừng mắt nhìn anh, cô cũng không phải gái đã có chồng.


"Em yêu, em muốn nhìn thấy anh ở trong một căn phòng bừa bộn, sau đó chết vì đói ư?" Natsu giả bộ đáng thương, ai oán nhìn cô.(yuuke: anh sẽ chết vì đói khi ở cùng chỉ kai và akiko*gật đầu*: chính xác lun lucy*nụ cười của wỷ*: e hèm, mấy e ns j' đó chụy nghe ko rõ cả 3*mồ tuôn rơi*: dạ ko có j' *chạy wê xách dép*)


20 năm qua đều là anh chăm sóc 3 đứa em còn lại chưa bao giờ anh được ai chăm sóc. Công việc bề bộn, căn bản không có thời gian hẹn hò, nếu không lừa cô sang đây ở, bọn họ sẽ không có thời gian gặp mặt.


Cho nên để bồi đắp thêm tình cảm giữa hai người, anh đành phải chơi xấu khiến cô thuận theo ý của mình.


Biết rõ anh giả vờ nhưng vừa nghe anh nói anh phải chịu đói, cô lại cảm thấy đau lòng, "Công việc nhiều như vậy sao đến cả thời gian ăn cơm cũng không có à?"


"Có rất nhiều việc, rất nhiều dự án phải làm, cho nên đành phải làm phiền bạn gái qua đây ở, quan tâm bạn trai một chút không được sao?" Natsu đưa tay kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng ôm cô để cô tựa đầu vào trong lồng ngực của mình, "Thế nào? Qua đây giúp anh quét dọn một chút, nhân tiện nấu cơm luôn có được không?"


"Nhưng mà......" Lucy hơi do dự không thể mở miệng, ''tại vì cô không biết nấu cơm.''


Cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng cô khó xử, lớn mật đoán một chút, "Không phải là em không biết quét dọn với nấu cơm đấy chứ?"


"Ai nói vậy !" Cô lập tức lớn tiếng phủ nhận.


Anh thu hết bộ dạng chột dạ của cô vào trong đôi mắt, Natsu không vạch trần cô, "Nói như vậy là em làm được rồi, ngày mai em cứ tới đây, chờ sau khi anh hoàn thành công việc trong thời gian này, chúng ta sẽ đi chơi nhé!" Anh ôm cô rồi nhẹ nhàng hôn.


Nghe giọng nói của anh thể hiện sự dịu dàng, trái tim Lucy mềm nhũn, khẽ tựa vào ngực anh, "Natsu, anh nghiêm túc à?"


Kỳ thật cô vẫn cảm thấy bất an, bọn họ đến với nhau quá nhanh, hiểu biết về nhau lại quá ít, cô không biết tình cảm này có thể duy trì được bao lâu, lòng cô rất rất bất an.


"Rin......" Natsu muốn nhìn cô.(kai: chg' thánh ms kiu tên thật của chế lu z natsu*cười*: đợi chg' n' cn aki và thằng yuu chết đi r' tui ns kai*ko hỉu*: why??? natsu*khóc*: tại 2 ng' đó suốt ngày cãi nhau ở mọi lúc mọi nơi lm' tui và m.n ko chịu nổi nữa òi kai*vỗ*: tui hỉu cảm zác của m.n r' từ từ sẽ wen natsu*nín*: ừm aki và yuu*hắt hơi*: ắt xì, đứa n' ns xấu mình z)



"Không cần, cứ nói chuyện như vậy." Lucy kẹp tay anh lại, không cho anh cử động, "Nếu không em sẽ không có dũng khí để nói."


Natsu thu tay cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trở lại tư thế ôm cô lúc ban đầu, "Được, em nói anh nghe."


"Chúng ta mới xác định quan hệ không bao lâu, sao anh có thể khẳng định thích em ngay được? Đối với mọi thứ về anh, em đều không biết nhưng anh lại điều tra em rất kĩ càng." Điều này rất không công bằng.


"Ha ha, Rin hóa ra em lo lắng điều này." Anh có thể cảm nhận được sự bất an của cô cánh tay ôm cô dùng thêm lực, "Em có thể cảm thấy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng em biết rõ chúng ta rất có sức hấp dẫn với đối phương, không phải sao? Về phần vì sao anh điều tra em, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, anh chỉ điều tra về nơi làm việc và địa chỉ của cô nhi viện thôi, các thứ khác đều không điều tra, chuyện riêng tư của em, anh sẽ không động tới."


"Thật sao?"


"Anh đâu cần nói dối em." Hai tay của anh siết chặt, "Em muốn biết điều gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết, đồng nghĩa với việc, em cũng phải nói chi tiết cho anh biết những điều anh muốn biết về em."


"Chúng ta một vấn đề trao đổi một vấn đề với đối phương, anh thấy sao?" Lucy đã suy nghĩ thông suốt, cô nghĩ đây là một biện pháp tốt.


"Có thể, ưu tiên phụ nữ, em hỏi trước đi." Natsu nhìn hành động đáng yêu của cô mỉm cười chờ đợi.


"Trong nhà anh có mấy người?" Muốn qua lại với nhau thì điều tất yếu phải biết một chút về gia đình của anh trước.


Vấn đề thứ nhất ngay lập tức chạm vào nỗi đau của anh, vẻ mặt Natsu tối lại, "Anh có một đứa em trai và hai đứa em gái."


Lucy nhăn đôi mi thanh tú lại quay đầu nhìn về phía anh thấy vẻ mặt anh tối sầm, "Làm sao vậy?"


"Năm anh 10 tuổi, bố mẹ anh đều đã qua đời."


Đáy mắt anh giấu không được vẻ bi thương, điều này khiến Lucy cực kỳ đau lòng, cô ôm lấy anh, "Rất xin lỗi, em không nên hỏi điều này."


Cằm Natsu đặt trên đầu vai của cô, thật lâu vẫn không nói chuyện.


Lucy thấy thế, nhẹ nhàng nói: "Đến lượt anh, anh muốn hỏi em cái gì?"


"Em thích anh à?"


"Natsu Dragneel!" Nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh, Lucy đẩy anh ra nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười giống kẻ đang làm chuyện xấu, "Vừa rồi anh lừa em đúng không?"


"Không là sự thật." Natsu thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn cô, "20 năm trước bởi vì công ty phá sản, bố anh không chịu nổi đả kích nên đã tự sát, mẹ anh cũng đi theo ông, về sau anh tự tay nuôi lớn em trai và em gái, tiếp tục cuộc sống."


"Thực xin lỗi, em không biết anh......" Lucy nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh sau khi thuật lại cuộc sống mà anh đã từng trải qua, cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Hic hic....."


"Đồ ngốc, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Lau nước mắt cho cô, Natsu thấp giọng trêu đùa nói: "Vẫn không trả lời vấn đề của anh, em có thích anh hay không ?"


"Nếu không thích anh, em sẽ không ở cùng một chỗ với anh đâu." Người phụ nữ khóc hồng cả vành mắt lấy tay dụi mắt.


"Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết." Nâng đầu cô lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô do dự.


Hai má Lucy ửng đỏ, cô đắm chìm trong đôi mắt thâm sâu kia, khẽ mở môi nói: "Em thích anh!"


Nghe vậy, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, phóng túng hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cô, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chất lỏng màu đục theo khóe miệng tràn ra làm ướt cả hàm dưới.


"Ưm......" Rên thật nhỏ. Âm thanh truyền ra từ đôi môi của Lucy khiến rung động trái tim anh.


Anh rời khỏi môi đỏ mọng, liếm chất lỏng tràn ra ngoài miệng cô "Rin, đây là tuyên bố của anh với em, em vĩnh viễn không được rút lại lời nói của mình, biết chưa?" Con ngươi đen kiên định cố chấp nhìn cô chăm chú, ánh mắt nồng nhiệt như muốn thiêu đốt Lucy.


Mặt Lucy đỏ bừng giống phát hỏa, cô vùi mặt vào trong ngực anh không dám nhìn thẳng anh hay nhìn ánh mắt kia.


Natsu cứ ôm chặt cô như vậy, ''người trong lòng là bảo bối vất vả mới giành được, dù có thế nào thì mình cũng không buông tay.''


Hai người dính chặt lấy nhau ở cùng một chỗ giống như một người, chặt chẽ đến nỗi chẳng thể nào nhìn ra khoảng cách.


Cứ như vậy, Lucy bắt đầu nhận chức bảo mẫu.


''một lòng chờ mong "Bảo mẫu" của mình, mới ngày đầu tiên làm việc, mình đã cảm thấy.....Ách, mình không nên bị sắc đẹp mê hoặc, mất đi lý trí như vậy.''


"A......" Cái bát thứ n lại anh dũng hy sinh mà người phụ nữ bên trong đi vẫn không ngừng la to, chưa từng ngừng lại.


Trên trán Natsu nổi gân xanh,''10 phút ngắn ngủn, cô làm vỡ 5 cái bát, không thể không hoài nghi cô cố ý muốn làm đổ hết đồ ăn để mình không có cơm mà ăn.''


Cuối cùng, khi tiếng bát vỡ vang lên lần nữa thì rốt cuộc Natsu không thể ngồi yên được nữa, anh bước nhanh đi vào phòng bếp.


Bước vào phòng bếp, anh choáng váng đầu óc dưới đất đầy mảnh sứ nhỏ, trứng đổ lênh láng ra sàn, khắp nơi đều là sách dạy nấu ăn, Natsu không nhận ra phòng bếp nhà mình nữa nhất thời không nói nổi điều gì.


"Em yêu, xin hỏi có phải em muốn phá hỏng phòng bếp nhà anh phải không?" Đứng ở cửa phòng bếp, anh cười trêu chọc cô.


"Em..... Rất xin lỗi." Lucy xấu hổ chân tay luống cuống, không biết đặt hai tay lấm lem ở nơi nào mới thích hợp.


"Haizzz." Trong lòng Natsu âm thầm thở dài, vén tay áo lên bước vào phòng bếp hỗn loạn, "Em vẫn nên làm một đại tiểu thư thì tốt hơn."


Từ đầu muốn cô đến đây để giúp anh xử lý một số việc trong nhà nhưng hiện tại anh lại trở thành người chịu trận thay, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què, anh hối hận, thật sự không nên để cô bắt tay vào làm việc gì.


"Em..... Chờ một chút là có thể, lần này chỉ là em không cẩn thận." Lucy vội vàng giải thích: "Anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé."


"Em yêu, cho em thêm một cơ hôi nữa, chúng ta sẽ không còn bát để ăn cơm ." Anh trêu ghẹo nói : "Em đã làm vỡ hết số bát còn lại trong nhà anh rồi."


"Em không cố ý mà, em trượt tay thế là nó rơi xuống." Lucy đỏ mặt giải thích.


"Ha ha, đại tiểu thư nhà Heartfilia nói vậy tức là em chưa từng rửa bát." Natsu trêu đùa cô, không hề khách khí cười to.


"Đáng ghét!" Tay nhỏ bé đánh vào người anh một cái, "Em sẽ cố học."


Natsu quét sạch mảnh sứ 2-3 lần, sau đó xếp lại sách nấu ăn và lau khô nước bắn ra, cuối cùng anh rửa rồi cắt rau. Sau 10 phút ngắn ngủi giống như anh đang làm phép thuật, phòng bếp trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu, anh còn làm hai đĩa cơm rang hấp dẫn.


______________________ai ko coi thông báo thì đừng đốt nhà 3 tụi mình____________________  

hôm nay mình và 2 đứa pạn ra nhiu đy zờ thì nghỉ, à ns lun mai mình và 2 đứa pạn đi chơi ko vít chap ms cho mina đc nha để t7 và chủ nhật bù chap ms cho nha!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro