Chap 2: Trường mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tháng nghỉ hè trôi qua

Bên cạnh một tòa nhà chung cư to lớn, một chàng trai có đôi mắt màu xanh dương đang ánh lên vẻ sốt ruột. Có vẻ như anh đang chờ đợi một ai đó.

Bên trong tòa nhà chung cư to lớn kia, lại có một cô gái đang say sưa ngủ trên chiếc giường trắng. Có lẽ cô ko biết rằng ai đó đang chờ mình.

- Reng reng... Kimi no koto zenbu. Wakatte agetaikedo...

- Mushi mushi. Ai vậy ạ?- Ran ngái ngủ trả lời điện thoại.

- EM CÒN ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? VẪN CÒN ĐANG NGỦ SAO?- Ở đầu dây bên kia, một người nào đó có giọng nói công phá rất lớn khiến Ran giật mình mà hoàn toàn tỉnh ngủ. Chim chóc xung quanh cũng sợ hãi mà bay hết.

- A, xin hỏi ai vậy ạ? Shinichi- senpai sao?- Cô vẫn còn lơ tơ mơ ko biết là ai, nhưng lờ tờ mờ đoán là Shinichi.

- Bây giờ mới biết là anh sao? Mà em gọi anh là Shinichi?- Anh ngạc nhiên hỏi Ran.

- Sao ạ?- Ran đơ mất vài giây. – A, em xin lỗi, là Kudo- senpai. – Sau khi nhận ra mọi chuyện, cô rối rít xin lỗi anh khiến anh bật cười:

- Ha ha ha, ko cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế chứ? Chúng ta còn hợp tác với nhau dài dài nên em ko cần phải khách sáo như thế đâu. Cứ gọi anh là Shinichi là được rồi. – Shinichi vẫn cười nói. Ngay sau đó, anh tắt ngấm nụ cười, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang hốt hoảng:

- Á, em có nhanh lên ko, sắp muộn học rồi đấy!

- Vâng vâng!

Ran cuống cuồng nhảy vọt xuống giường. Với tốc độ ánh sáng, cộng thêm kĩ năng Karate siêu đẳng, Ran vệ sinh cá nhân và thay quần áo trong 1 phút. Phóng như bay sang tủ lạnh, cô thở phào. May quá, có vài cái bánh mì vẫn còn từ hôm qua. Vừa ăn, cô vừa chạy ra thang máy, xuống chỗ của Shinichi vừa vặn trong 5 phút, miệng vẫn còn nhai bánh mì.

- Hộc hộc...

- Em nhanh quá ha? – Shinichi giở trò châm chọc.

- Em ghét phải để người khác chờ đợi. – Ran vênh mặt, tỏ vẻ mình rất chi là cao thượng. Shinichi lại bắt đầu bực mình.

- Vậy em có biết anh đã chờ em bao lâu ko? Là 30 phút, 30 phút lận đó.

- E... em xin lỗi?- Ran cúi đầu, nhỏ nhẹ xin lỗi. Shinichi nhìn thấy vậy, anh cũng hạ giọng theo. Có lẽ anh hơi quá đáng rồi.

- Thôi được rồi, lên xe đi!

Ran ngồi vào xe của anh. Cô lại nhìn qua cửa sổ, bắt đầu nghĩ mông lung.

Ngôi trường cấp hai đã hiện ra trước mắt anh và cô.

Theo như suy nghĩ của cô, ngôi trường rất giản dị, mộc mạc nhưng cũng ko kém phần hiện đại. Sau khi đã gửi xe xong xuôi, Ran và Shinichi cùng nhau bước ra khỏi ô tô. Lúc này, đám con gái trong sân trường bắt đầu hò hét:

- Á, Kudo- senpai kìa!

- Anh lúc nào cũng đẹp trai hết á!

- Tim mình nổ mất thôi!

Trong khi một số cô gái mải ngắm Shinichi thì cũng có những người khác chuyển hướng qua Ran:

- Cô gái đi cùng anh ấy là ai vậy? Trông giống Asami quá ha?- Người thứ nhất ngạc nhiên hỏi.

- Cô nói j vậy? Asami khác mà?- Người thứ hai bực mình phảm bác lại.

- Ừ, đúng là có khác một chút?- Người thứ nhất lại xoa cằm suy nghĩ.

- Nhưng nếu vậy thì cô ta là ai? Còn Asami thì vẫn chưa về à?- Người thứ ba chen vào hỏi.

- Và hàng loạt các câu hỏi được đặt ra về Shinichi, Ran và một người nữa- Asami. Vậy rốt cuộc thì Asami là ai?

Cuối buổi học,

- Xin hỏi các anh chị có phải là thành viên của CLB cầu lông ko ạ?

Ran đang hỏi một nhóm người ở sân cầu lông. Có vẻ như cô khá là tự tin trong việc chủ động bắt chuyện hay làm quen.

- Đúng rồi, có chuyện gì ko?

Một người con trai tiến lên trả lời Ran. Anh ta khá là điển trai, tên là Niran Mochi, đội trưởng CLB cầu lông và học lớp 12B cùng với Shinichi. Ran kể rằng cô muốn chơi cầu lông cùng với bọn họ. Cô cùng mọi người mải miết chơi mà ko để ý rằng ở đằng sau, Shinichi đang phải đối phó với cả đống chai nước và đống khăn tay đang giơ lên trước mặt anh.

Ran nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Chết thật, muộn rồi, hôm nay cô chưa mua gì để chuẩn bị cho bữa trưa. Ran xin phép mọi người đc nghỉ. Mochi tiến đến vỗ vai cô mà nói:

- Mori, em chơi tốt lắm đấy. Hay em vào CLB cầu lông với tụi anh đi. Chúng ta sẽ tiến bộ rất nhiều nếu có thêm em.

Vài người khác cũng gật gù đồng tình. Ran ái ngại nói:

- Mọi người chơi rất giỏi mà! Với lại em thấy CLB Karate hơi yếu, em cũng dự định sẽ vào đó rồi. Gomenaisai!

Ran có thể nhìn thấy rõ sự nuối tiếc trên gương mặt của từng người. Bỗng dưng, Shinichi từ đâu bước đến:

- Xin lỗi, tớ cần nói chuyện với Ran một chút, các cậu ko phiền gì chứ?

- À, bọn tớ chơi xong rồi, cứ nói chuyện đi. Bọn tớ về trước nhé!

Shinichi gật đầu. Anh quay ra nắm tay cô, nói khẽ:

- Đi thôi!

Shinichi dẫn Ran chui qua một bức tường. Đằng sau bức tường ấy là một cảnh quan thiên nhiên đẹp đến mê hồn, mặc dù nó chỉ là một mảnh vườn nhỏ. Nơi đây Shinichi đã tìm ra hồi anh học lớp 11, chỉ anh và cô ấy biết, và bây giờ là thêm Ran. Nhắc hay nghĩ đến cô ấy, ánh mắt Shinichi lại thoáng qua nỗi buồn. Phải rồi, cô ấy cũng đã đi được 3 tháng rồi nhỉ!

Anh và cô ngồi xuống một tảng đá ở giữa vườn. Những tia nắng đầu hè đi xuyên qua kẽ lá, rót từng sợi xuống khuôn mặt thiên thần mà đẫm mồ hôi của Ran. Những cơn gió xào xạc vờn trên mái tóc của cô khiến cô trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Shinichi một tay đưa chai nước cho Ran, một tay cầm khăn tay thấm mồ hôi trên khuôn mặt cô khiến đôi má cô hơi ửng hồng. Ran trả chai nước cho anh, nói:

- Đây là chai nước bọn họ tặng anh mà, sao lại đưa cho em?

Bàn tay đang lau mồ hôi cho Ran khựng lại, rồi từ từ hạ xuống. Shinichi mỉn cười trả lời cô:

- Ko sao đâu, em đang khát nước mà, mau uống đi.

- Cám ơn anh nha!

Cô nở một nụ cười rạng rỡ khiến cho tim anh nhói đau, lòng thắt lại. Hình ảnh một cô gái có nụ cười tỏa nắng hiện lên trong đầu anh:

- Cám ơn Shinichi nha!

Bấy giờ khi ở cạnh Ran, anh cảm thấy thật bình yên, giống y hệt như lúc anh ở bên cạnh cô ấy vậy, mặc dù vẫn có những lúc đau buồn.Còn về phía Ran, trong hơn hai tuần ở Nhật Bản, Shinichi luôn ở bên cạnh cô, là người thân thiết, gần gũi với cô nhất. Anh đưa cô đi khắp Tokyo, mua cho cô những thứ cô thích, kể cho cô nghe mọi thứ về Nhật Bản. Ở bên anh, cô cảm thấy ấm áp, vui vẻ và thoải mải.

Shinichi lại đưa Ran về nhà. Cô ngỏ ý muốn rẽ vào siêu thị mua đồ ăn trưa. Tuy nhiên, siêu thị ko cho mang đồ dùng cá nhân như kính hay mũ vào siêu thị nên anh ko thể hóa trang được. Mà nếu bỏ đồ hóa trang ra rồi cùng Ran vào siêu thị thì anh chắc chắn sẽ gặp hai vấn đề. Thứ nhất: Siêu thị sẽ chật kín người vì sự xuất hiện của anh, khả năng trộm cắp càng cao hơn. Thứ hai: anh sẽ gặp một vụ scandal lớn với Ran. Thế nên anh phải ngậm ngùi ngồi chờ ở ngoài xe. Hic! Làm người nổi tiếng thật khổ quá đi!

Ran đã mua đồ xong. Shinichi lại tiếp tục công cuộc đưa Ran về nhà. Trên đường đi, anh bất chợt hỏi cô:

- Anh có thể ... nấu ăn với em được ko? Rồi ăn với em luôn.

Anh hỏi mà quay mặt sang chỗ khác. Cô nhìn anh vẻ ngạc nhiên:

- Thực ra ko có món gì phức tạp lắm đâu! Nhưng... nếu anh muốn...

Hôm đó, có một chàng trai và một cô gái vui vẻ nấu ăn với nhau. Vừa nấu họ vừa trò chuyện rôm rả, trêu đùa nhau đủ trò. Cô gái đã bôi đầy bột lên mặt chàng trai khiến chàng trai tức giận mà đuổi cô gái khắp nhà. Sau những giây phút vui vẻ bên nhau. Họ lại trải qua những giây phút tuyệt vời, cùng nhau thưởng thức món bánh chanh do cô gái làm. Thật hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro