Chap 4: Bạn gái cũ của Shinichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người cứ thế hôn nhau mà không biết rằng, ở đằng sau, có một cô gái vừa mới bước ra sân thượng và khóc trong tột cùng của sự đau khổ:

- Shinichi, tại sao...?

Nghe thấy tiếng nói, Shinichi và Ran quay lại. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài ngang hông. Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt tím huyền ảo đầm đìa hai bên má. Cô gái ngước mặt lên, nhìn Shinichi và nói trong sự tức giận:

- Shinichi, tại sao lại phản bội tớ. Rốt cuộc, cậu tỏ tình với tớ để làm gì chứ. Rồi nhân lúc tớ đi vắng thì lại bí mật hẹn hò với người khác. Cuối cùng cậu chỉ giống như những thằng đàn ông khác mà thôi.

Ran mở to đôi mắt. Cô gái này là ai, nói gì kì lạ vậy. Nhưng có vẻ cô ta biết Shinichi. Ngước mắt lên nhìn anh, Ran nhận ra rằng, anh đang nhìn cô gái đó với ánh mắt căm thù, nhưng sâu trong ánh mắt đó vẫn chứa chan một cái gì đó đầy yêu thương.

Cô gái ngước mắt nhìn Ran, ánh mắt trở nên hốt hoảng. Cô ta ôm đầu, la hét ầm ĩ rồi ngã vật ra nền đất. Shinichi hét lớn:

- Uchida...!

- Uchida? – Ran thầm nghĩ

Anh chạy đến, Ran gọi lớn: " Shinichi ". Shinichi hất tay Ran ra khiến cô ngã khuỵu ra đằng sau, rồi lay lay người con gái tên Uchida, vừa hò hét, vừa hỏi sao vậy, tỉnh dậy đi. Ran buồn bã nhìn về phía họ. Lẽ nào, đây là bạn gái cũ của Shinichi?

---------------------------------

Tại bệnh viện Beika

Ran đang ngồi ở hàng ghế chờ trong khi Shinichi cứ đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh. Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, Ran lại buồn bã nhìn chằm chằm xuống đất, lặng im không nói gì. Bởi cô biết, giờ hỏi gì cũng vô ích mà thôi, có khi lại bị anh mắng mỏ thậm tệ cũng nên. Nhưng tại sao chứ? Anh vẫn còn yêu cô gái tên Uchida say đậm đến thế kia mà! Anh bảo với cô là do cô ta phản bội anh nhưng cô ấy lại bảo anh phản bội cổ trong khi cổ vắng mặt. Vậy là sao, hả đồ dối trá, lừa đảo?

Cửa phòng bệnh mở ra. Một người phụ nữ tóc vàng xoăn, khuôn mặt xinh đẹp đi ra với đôi mắt tức giận. Ran ngạc nhiên khi thấy Shinichi chạy tới người phụ nữ đó hỏi:

- Mẹ! Uchida sao rồi ạ?

Bốp! Người phụ nữ đó giáng cho anh một cái tát còn in nguyên vết tay trên mặt. Shinichi mở to mắt nhìn người mẹ thân yêu của mình. Yukiko hét lớn:

- Con đã làm gì Uchida mà khiến cho bệnh của con bé lại tái phát thế kia? Hả?

- Bệnh tái phát? – Shinichi ngạc nhiên nhìn Yukiko – Con đâu có làm gì?

Yukiko liếc nhìn Ran với ánh mắt nghi ngờ. Hiểu được suy nghĩ của bà, Ran cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một giây.

- Con đi vào đây với mẹ!

Yukiko kéo Shinichi vào trong phòng, rồi đóng cửa cái rầm một phát.

Một lúc sau, Shinichi cùng Yukiko đi ra. Bà liếc xéo cô, rồi đi mất hút. Ran biết, bà đã ghét cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nguyên nhân, tất nhiên là quá rõ ràng rồi. Cô thở dài, chứa đầy sự mệt mỏi cùng bất lực. Coi bộ mọi mọi chuyện khó giải quyết rồi đây. Gạt qua chuyện đó, Ran chạy đến bên Shinichi, tay thì ôm ngực trong khi mắt đang ánh lên vẻ lo lắng. Dường như cô rất sợ anh sẽ nói ra điều gì đó khiến cô sốc đến nỗi đau tim.

- Shinichi, sao rồi anh?

- À, không có gì đâu!

Shinichi trả lời cho có. Nhưng làm sao có thể qua mặt cô được cơ chứ. Mặc dù anh nói như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn ẩn chứa một nỗi buồn không thể diễn tả được, một sự hối hận không hề nhỏ. Ran định nói: " Đến giờ anh vẫn còn giấu em được sao? ", nhưng Shinichi đã nhanh hơn cô một bước:

- Ran, em vào trong đi, Uchida có chuyện muốn nói với em.

- Anh không sợ cô ta sẽ làm gì em sao?

- Anh tin Uchida không phải loại người như thế!

Trong lòng cô nặng trĩu, xen lẫn một chút hụt hẫng và tức giận. Lần này, đến lượt Ran đóng sầm cửa lại, trong khi Shinichi ở bên ngoài đang mang một nỗi lo có vẻ như vô hình nhưng lại rất rõ ràng. Rốt cuộc, anh phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?

------------------------------

Bên trong phòng bệnh, mùi hoa lan thoang thoảng bay. Trên chiếc giường trắng, một cô gái đang khép đôi mắt ngủ một cách bình yên. Làn mi rung rung khiến cho con người ta thêm xao xuyến. Đối diện chiếc giường bệnh là một cái cửa sổ lớn, hai bên rèm bay phất phơ trong gió, khiến mái tóc người trên giường nhẹ nhàng tung bay. Ran ngạc nhiên khi thấy người con gái này đang ốm mà vô tư mở cửa sổ để gió lùa vào như vậy. Hay là... cô ta đang giả vờ đổ bệnh? Ran từng bước từng bước đến bên cửa sổ, đôi mắt đầy tâm sự.

- Em là bạn gái của Shinichi?

Ran giật mình quay lại. Người con gái đó vẫn nhắm mắt như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, cô vẫn khẳng định:

- Đúng vậy!

Asami chậm rãi mở mắt, một đôi mắt tím huyền ảo hiện ra sau làn mi kia. Từ từ ngồi dậy, cô khẽ đỡ trán nhăn mặt, có vẻ vẫn còn đau. Dựa lưng vào tường xong, cô mới hướng ánh mắt về phía Ran, tiếp tục cuộc trò chuyện:

- Shinichi sẽ không thuộc về em đâu, nếu trên thế giới này vẫn còn sự hiện diện của chị.

- Ý chị là tôi không đủ tư cách để sánh bước bên anh ấy. Là do chị giỏi hơn tôi về mọi mặt? Hay là... chị được gia đình của anh ấy quý trọng?

Không hiểu sao, Ran không ưa người con gái này một chút nào, một chút cũng không. Có lẽ là vì ... cô ta là tình địch của cô, cũng có thể do vẻ tự cao tự đại, tỏ vẻ sang trọng đáng ghét ấy.

Trái với sự giận dữ của Ran, Asami vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Có thể là đang mưu tính lật đổ Ran, nhưng ánh mắt kia ... không giống vậy chút nào. Ánh mắt của cô ấy nhìn xa xăm, như đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng chan chứa đầy tâm sự và nỗi buồn tủi, giống y hệt cô vậy. Giả nai chăng? Không, cũng không giống!

- Chị không còn gì để nói với em cả, em ra ngoài đi. Một lúc nào đó, tự khắc em sẽ hiểu câu nói của chị.

Ánh mắt đó vẫn nhìn xa xăm, Ran không hiểu, người con gái này đang suy tính gì. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô nói:

- Được, chào chị!

--------------------------------------

Ra đến hành lang, Ran thấy Shinichi đi đi lại lại, có vẻ đang mất bình tĩnh. Vừa nhìn thấy cô, anh đã hốt hoảng chạy đến hỏi:

- Uchida có nói gì với em không?

Nhắc tới cái tên đó, Ran sa sẩm mặt mày, có thể thấy rõ đôi mắt của cô đang rực lửa, khiến Shinichi rùng mình, co rúm lại

- R ... Ran!

- Chuyện của con gái tụi em, anh quan tâm làm gì?

- Hớ!!!

Shinichi đứng đực như trời trồng. Mãi lúc sau, anh mới tiêu hóa hết những gì Ran nói. Quay ra thì cô nàng đã đi mất từ đời nào.

- Này! Chờ anh đã!

----------------------------------

Trên con đường lát đá, một đôi nam nữ đang sánh bước bên

nhau. Hai bên đường, hai hàng phong đung đưa trong gió như đón chào những vị khách quý. Những chiếc lá momiji, hay còn gọi là lá đỏ mùa thu chao liệng giữa không trung, đáp xuống bàn tay ngọc ngà của cô gái. Nếu đứng từ tầng hai nhìn xuống, ta thấy phong cảnh thật nên thơ, hữu tình. Cặp đôi trai tài gái sắc hòa mình vào với thiên nhiên thơ mộng cho ta cảm giác như lạc vào thế giới của truyện ngôn tình. Nhưng rất tiếc, đó là góc nhìn của người ngoài, và nó cũng không lãng mạn như bạn tưởng.

- Ran, kể cho anh nghe đi, anh tò mò lắm!

- Hứ!

Ran tỏ vẻ giận dỗi, trong khi anh chàng chạy hết bên nọ đến bên kia nịnh cô nàng.

- Đi mà!

- Bộ anh giấu em chuyện gì rồi sợ chị Asami nói với em sao?

Ran quay lại, ánh mắt đanh thép xoáy chặt vào tâm can của Shinichi, khiến anh nơm nớp lo sợ.

- Đ ... đâu có!

Ran thở dài, rồi lại đi trước anh.

- Này!!

Qủa thật, tương lai của anh và cô, thật mờ mịt, mờ mịt như chiếc lá lìa cành vậy. Có thể, nó sẽ thô bịch rơi xuống mặt đất, hay vương vấn trên mái tóc ai? Hay giống như chiếc lá này, nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của cô? Ran nở nụ cười buồn. Thôi thì đến đâu thì đến vậy.

- Em yêu chiếc lá này hơn cả anh sao, Ran?

- Đúng đó!

Cô cười tinh nghịch. Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen xì, nhưng không lớn lắm. Theo phản xạ, Shinichi đưa tay kéo Ran ra đằng sau. Ran núp sau tấm lưng rộng lớn ấy, trong lòng bồn chồn không yên. Là cô đang có linh cảm xấu?

Những cơn gió mỗi lúc một mạnh, tạo thành một lốc xoáy nhỏ. Xung quanh không có lấy một bóng người, bởi con đường này vẫn luôn vắng vẻ như vậy. Bỗng dưng, Shinichi nghe thấy một tiếng hét thất thanh:

- Aaaaa...

- Ran!

Anh tái mặt lại và bắt đầu hốt hoảng.

- Shinichi, cứu em!

Giơ sao đây, anh còn có thể cứu được cô khi cô đang lơ lửng trên trời sao? Anh bất lực mà la hét:

- Rannnnnnn!

Trước khi bị hút vào lỗ đen sâu hoắm kia, cô quay lại nhìn anh với một ánh mắt, ánh mắt thật khó miêu tả. Anh mắt đó, như đang nuối tiếc một điều gì chăng?

---------------------------

Mọi người đoán ra được gì rồi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro