Sự thật vẫn là sự thật...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi giao lưu văn nghệ còn 1 tuần nữa là tổ chức. Yuri đến trường tôi để xem qua hội trường, và chuẩn bị cko khâu trang trí cuối cùng. Cậu ấy đi cùng 1 người bạn học chung lớp nữa. Người bạn đó đi cách cậu ấy 1 quãng khá xa vì mãi ngó nghiêng. Là Taeyeon. Yuri bảo “ đó là thành viên chơi trống của bạn nhạc đấy. Cậu ấy từng đoạt giải nhất một cuộc thi về trống năm ngoái”

Taeyeon đã từng là bạn học cấp 3 của tôi. Cậu ấy đã từng dạy tôi chơi trống vài ngày trước khi tôi tuyên bố bỏ cuộc ko học nữa . Năm ngoái, Tae cũng nhắn tin khoe tôi việc đạt giải nhất 1 cuộc thi trống. Lẽ ra tôi phãi thông minh hơn để liên hệ 2 chi tiết này lại với nhau để biết bạn cũ của tôi và người chơi trống xịn mà Yuri thường nhắc đến.

 Tôi đã định bỏ đi ngay khi vừa thấy Tae, sau đs sẽ bảo là đau đầu quá, hay đau bụng quá. Nhưng muộn rồi. Tae đã nhìn thấy tôi:

- Sica!!!

Tae cười thật tươi, chạy lại gần

-       Sao cậu lại ở đây? Tớ ngke Yuri nói Fany phụ trách chuyện này mà.

Tae cũng thân với cả Fany nữa.

Tôi chĩ biết gượng cười.

Yuri nhìn Tae rồi nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy ngạc nhiên và hoang mang. Nhưng cậu ấy ko nói gì cả. Cậu ấy làm như ko có gì. Tôi cảm ơn vì cậu ấy đã giữ bí mật cko tôi ngay lúc đó.

Cuối buổi, Yuri mới hỏi:

-       Cậu là ai?

Tôi nắm chặt hai tay, thú nhận tất cả rằng ngay từ hôm đầu gặp gỡ, tôi đã chẳng phãi là Fany.

Sau hôm đó, Tôi và Yuri không gặp nhau nữa. Fany trở lại vị trí của mình để hoàn thành vài công đoạn cuối. Yuri nói qua điện thoại với tôi, rằng cậu ấy hoang mang vì có cảm giác đã đi qua ảo ảnh. Cậu ấy cần có thời gian. Tôi hiểu thế là kết thức. Đêm hội trường, tôi mặt chiếc váy xanh đi đôi giày cao gót màu trắng mà tôi đã đeo trong lần thứ hai gặp Yuri. Chẳng rõ để làm gì, như 1 hy vọng vu vơ thế thôi. Có đôi lần, Yuri nhìn tôi, cậu ấy cúi đầu bỏ đi, như ko thấy. FAny nhìn thấy tất cả những điều đó. Cô bạn nắm lấy nhưng ngón tay tôi, siết nhẹ, đầy an ủi. Tôi mĩm cười trấn an.

Nhưng trên đường về tôi lại bật khóc. Những giọt nước nóng hổi tràn ra. Không hẳn là vì buồn. Mà còn vì xấu hổ. Và vì cảm giác gì đó khó gọi tên. Yuri nói đúng, rốt cuộc tôi là ai. Cậu ấy là ai. Và chúng tôi từng là ai. Tôi còn chẳng hiểu nỗi bản thân mình nói gì đến người khác. Nếu 1 ngày nào đó, tôi ko tìm thấy tôi ngày hôm qua, thì tôi bây giờ có thật sự là tôi? Đeo 1 chiếc mặt nạ quá lâu sẽ khiến tôi không gỡ xuống đc nữa.

      Đôi gót cao khụy xuống, cùng những giọt nước mắt cố tình rơi xuống đất.

Tôi vốn ko thể mặt vừa chiếc váy ngay từ đầu đã ko phãi size của mình.Cũng như chẳng thể cố gắng là 1 ai đó khác.

 Điều đơn giản như vậy ai cũng biết, tôi cũng biết , nhưng chẳng dễ dàng làm theo. Bởi vì chiếc váy kia đẹp đến cỡ nào thì cũng chưa chắc nó hữu dụng. 1 bàn tay đặt sau lưng tôi . Quay người lại, tôi boàng hoàng cùng với những giọt nước mắt lăng dài trên má. Yuri kéo tôi dậy và ôm vào lòng:

“ tôi yêu em, và yêu con người thật của em, Tôi sẽ mãi mãi là như vậy, thiếu em tôi sẽ ko sống nỗi đâu”

Nhẹ nhàng véo vào chiếc mũi nhỏ nhắn của tôi. Yuri đặt chiếc môi mềm mại của cậu lên đôi môi tôi. Hòa cùng những giọt nước mắt hạnh phúc, dù nó mặn nhưng chúng tôi cảm thấy rất ngọt ngào:

-       Em cũng yêu Yul

Chúng tôi yêu nhau từ đó……….!

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro