[Short fic][ZE:A][MunJunWoo] Stole

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Short fic][MunJun] Stole

# Fic dành cho Kiều Nữ và Đại Gia Ver.2

# Chỉ là một trí tưởng tượng hâm đơ của Tặc. Nội dung fic không phải tính cách maknae và thằng Ú (tuyệt đối không phá hoại image của Ú xinh đệp )

Au : Tặc

Rating : 13+

Pairing : MunJun,Ú

Tất cả những gì người ta biết về cậu chỉ nằm gọn trong 3 điều :

Bước nhảy.

Nụ cười.

Phong độ.

Cậu ra phố và mọi người ngước nhìn. Cậu bước đi và mọi người ngưỡng mộ. Cậu mỉm cười và hàng loạt cô gái chết đứng. [A/N : trong đấy có em -.-]. Cậu - là Ha Minwoo.

Chiều chủ nhật,một buổi chiều gió nhẹ. Chỉ là mái tóc hất chéo được ép hoàn hảo dưới chiếc mũ NY phong cách,chỉ là một chiếc áo phông trắng,chỉ là một chiếc quần jean ngố bó. Tất cả cũng đủ để 3 đứa con gái hàng xóm phải ngóng trông từ lúc cậu còn chưa rút chiếc chìa khóa ra khỏi ổ. Cậu tự tin đi đến phòng tập.

- Này.!!!! ĐỨNG LẠI.!!!!

Cậu phóng hết tốc lực đuổi theo một thằng nhỏ.

- Chết tiệt,sao hắn chạy nhanh thế không biết.

Thằng nhỏ chạy như điên,thỉnh thoảng lại quay lại phía sau nhìn. Miệng không ngừng lẩm bẩm.

Kim Dongjun - cậu nhóc 17 tuổi - một học sinh trung học bị đuổi vì tội đánh nhau với thầy giáo. Một tên tội phạm nhỏ chưa đến tuổi bị bắt vào tù vì thói ăn cắp vặt trong trường học. Một đứa con không rõ nguồn gốc. Một thành viên của trại huấn luyện vị thành niên.

- Thằng kia.!!! Có đứng lại không hả ?!!!

Cứ nghĩ đến việc trong ba lô có chìa khóa phòng tập,quyển sổ ghi chép các bài nhảy và cuốn băng các bước nhảy mà cậu đã chuẩn bị là cậu lại không thể không tức giận. Trong khi cậu có hàng ngàn thứ phải lo lắng,thằng nhóc quỷ quái ấy vẫn cứ chạy. Ngã tư - mất dấu nó rồi.!

- Chết tiệt.!

Cậu tức giận đứng giữa đường,không ngừng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của tên giật đồ. Cũng lúc đó,ở bên đường....

- AY DA~~~!!!

- Xin lỗi. Cậu có sao không ?

- Khỉ thật. Đúng là đen đủi mà.

- Cậu có sao không ?

- ĐI ĐỨNG VẬY HẢ ? May mà không dập mặt chứ nếu không giờ đã gặp tổ tiên rồi.

Anh bật cười. Bàn tay kia đột nhiên chìa ra,đợi chờ bàn tay cậu đáp lại. Gương mặt này thanh tú đến mức đáng ghen tị. Cậu chợt cảm nhận được một sức hút kì lạ đang ẩn giấu trong con người này. Moon Junyoung - người đàn ông cuốn hút và điển trai.

- Cậu thật không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ? Tôi xin lỗi nhé,tại tôi đang vội đến nhà một người bạn.

- Anh có nhìn thấy chiếc túi vừa rồi của tôi không ?

- Àh,nó đây. Cậu.....Này Minwoo !!!!

Anh với tay gọi,người thanh niên đang đứng giữa ngã tư đường quay phắt người lại và chạy tới. Bỗng nhiên nhận ra "nạn nhân" của mình,cậu nhóc giật lấy chiếc ba lô trong tay anh và chạy mất. Minwoo cũng phát hiện được "thủ phạm" đang ở trước mặt,lướt qua mặt Junyoung và để lại cho anh một sự khó hiểu. Anh chạy theo họ dù bản thân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Oắt con.! ĐỨNG LẠI CHO TÔI.!!!

- UHM..........

- Suỵt.! Để cậu ấy bắt được là cậu xong luôn đấy.

Hương thơm từ con người này,hơi thở từ con người này,bàn tay,giọng nói,gương mặt.....Tất cả đang áp chặt vào thân người cậu,trí óc cậu.

- Cậu ấy đi rồi.

- C-Cảm ơn.

- Không phải tôi cứu cậu đâu. Tôi chỉ giúp cậu ấy bắt cậu một cách nhẹ nhàng nhất thôi. Giờ thì đưa cái túi đó cho tôi.

- Sao cơ ? Không được.

- Cậu muốn chết hả ? Mau đưa cái túi đó cho tôi rồi ta sẽ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Thậm chí tôi và cậu còn có thể làm bạn,nếu cậu muốn.

Cậu nhóc thở dài,đành lòng đưa chiến lợi phẩm lại cho anh một cách tiếc nuối. Coi như công sức hôm nay của cậu thật uổng phí.

- Oh,xem nào. Mũ,máy ảnh,sổ ghi chép,băng đĩa. Đúng là không phải chuyện đùa,cậu chắc chắn sẽ nhừ tử với cậu ta nếu cậu bị bắt đấy.

Anh nhìn cậu với một cái nhìn cảnh báo. Mặt cậu nhóc xị xuống,có đôi chút thất vọng và chán nản.

- Thôi nào,coi như hôm nay cậu đã quen thêm một người bạn như tôi. Tôi là Moon Junyoung - dancer. Còn cậu ?

- Dongjun. Kim Dongjun.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi ? Sống ở đâu thế ?

- 17. Ở...trại giáo dưỡng.

- Wow.! Vậy là cậu là "tội phạm đã có tiền sự" hả ?

- ......

- Tôi cũng lo cho cái ví tiền của mình đấy. Nhưng nhìn cậu thì tôi tin cậu không phải kẻ quá cứng đầu và xấu xa,phải không ? Dù vậy cậu phải sửa việc nói trống không với người lớn tuổi hơn như thế đi,tôi đã 20 rồi đấy.

Có một cái gì đó ở anh - mà cậu nhóc không thể lí giải nổi,khiến cậu nhóc răm rắp nghe theo.

2 ngày sau khi gặp anh...

Cậu nhóc còn chẳng biết anh từ đâu đến,anh sống ở đâu.

"Moon Junyoung.Dance.20 tuổi"

- Trời ạh.! Sao mình lại quan tâm chứ.

Tự nhủ với bản thân mình dù biết rằng 2 ngày qua là những ngày đáng chờ đợi nhất trong cuộc đời vốn nhàm chán của cậu,Dongjun đút hai tay vào túi quần,vừa đi vừa đá mấy lon nước bị vứt lăn lóc trên đường.

- Chúng ta cứ để cậu ta đi như thế àh ? Phải ngăn cậu ta lại chứ ?

- Không cần đâu. Chúng ta còn rất nhiều người dự bị mà.

- Minwoo àh,tuần sau là đợt kiểm tra cuối cùng của chúng ta rồi. Nếu không có cậu ta thì ZeA sẽ chẳng bao giờ được thầy phụ trách giới thiệu cho Empire.

- Vậy thì em sẽ đợi cho đến khi hyung tìm được người thay thế. Nếu không được thì bỏ trống vị trí đó đi,em sẽ sửa lại đội hình.

Cậu nói rồi quay lưng đi thẳng vào phòng tập. Anh đứng đó,thở dài. Mắt anh nhắm nghiền,một tay khoanh trước ngực,một tay đưa lên di vào thái dương. Đúng - là anh. Con người đã ám ảnh trí nhớ của cậu nhóc 2 ngày qua đây.

- Cãi nhau ?

- Không. Tôi ổn. Ơh... - anh ngẩng đầu lên nhìn - là cậu nhóc hôm đó.

- Đi ăn kem ?

- Tôi đã dặn cậu phải thưa gửi mà. Đi nào,tôi mời.

[...]

- Anh ta là ai thế ?

- Ai ? Minwoo hả ? Cậu ta là người biên đạo các bước nhảy chính của nhóm chúng tôi.

- Anh ta có vẻ không hòa đồng.

- Gì kia ? Oh không không. Cậu ta rất thân thiện,chỉ là thời gian gần đây đối với cậu ấy hơi khó khăn. Nhóm chúng tôi đang trải qua một đợt kiểm tra để được giới thiệu vào một công ti giải trí lớn. Cậu ấy đã rất vất vả để chuẩn bị mọi thứ,sắp xếp mọi việc. Hơn nữa,việc cậu gây ra hôm trước cũng làm cậu ấy.....

- Tức giận ?

- Một chút. Mà sao cậu lại đi cướp đồ vậy ? Không sợ bị bắt hả ?

- Sợ. Nhưng đói thì làm thế nào.

- Cậu nói là ở trại giáo dưỡng mà,họ không cho cậu ăn sao ?

- Tôi...trốn.

Câu chuyện hàn huyên cứ âm thầm gắn kết họ lại với nhau mà chẳng ai trong hai người nhận ra. Ai đó chợt quên đi thân phận và cuộc sống khắc nghiệt của mình,ai kia lại gạt ra khỏi đầu cuộc cãi vã mệt mỏi.

- Trời ạh,vậy mà tôi không nghĩ ra.

- ???

- Sao cậu không gia nhập đội nhảy của chúng tôi nhỉ ? Dáng người cậu rất hợp với vị trí của cậu ta,khuôn mặt của cậu cũng sáng sủa. Cậu sẽ không phải đi lang thang trộm đồ nữa. Sẽ rất tuyệt và.....

Trong khi con người kia cứ thao thao bất tuyệt thì cậu nhóc lại chìm nghỉm đi trong từng câu nói. Thực tế là Junyoung quá vui mừng vì tìm được người thay thế cho một thành viên trong nhóm mà còn chẳng biết rằng mình đang kéo tay cậu nhóc đi thẳng đến phòng tập.

Vậy mà ai đó không có phản ứng.

[ 10' sau tại phòng tập... ]

- Các cậu.!! Ra đây đi.!!

Từ trong phòng tắm dưới góc cầu thang,hai thanh niên dáng dấp cao ráo bước ra. Một người rất cao,khuôn mặt ưa nhìn,có vẻ là người hay cười. Người còn lại thấp hơn người kia một chút,đôi mắt sắc lạnh,điều đáng chú ý là đôi bắp tay của anh ta thật đáng nể. Kế tiếp là 2 người đang bước xuống cầu thang. Họ trông có vẻ rất thân thiết,người đang khoác vai người kia trông có vẻ hoạt bát,nụ cười của anh ta chứng tỏ điều đó. Cậu bị thu hút bởi đôi môi của người bên cạnh,một đôi môi hình trái tim xinh xắn,nhưng có vẻ tính cách ngược lại với người kia. Cuối cùng là 2 anh chàng đang chơi súng phun nước chạy ra,cả hai đều có vẻ nghịch ngợm hơn so với mặt. Mọi người đổ hết ra xung quanh khu vực ghế sofa và chọn cho mình một vị trí. Chỉ có cậu nhóc và Junyoung là đứng.

- Kwanghee hyung,Minwoo đâu rồi ?

- Có lẽ là ra ngoài chút. - thì ra đó là tên của "anh chàng hoạt bát". - Ah.! Nó về kìa.

Mọi người hướng ánh mắt về phía cánh cửa ra vào. Minwoo chết lặng.

- Nhóc con,là cậu hả ?!!! - Cậu điên tiết bước tới xốc áo cậu nhóc lên.

- BÌNH TĨNH ĐI.!! - Junyoung giữ chặt lấy tay cậu.

- Có chuyện gì ở đây thế ? - Kwanghee đứng phắt dậy,vẫn không thôi nắm lấy tay tay người bên cạnh.

- Minwoo,ngồi xuống đi. Hyung sẽ giải thích.

- Nên là một lời giải thích hợp lí nếu không em sẽ nện cho cậu ta một trận. - Cậu ngồi xuống cạnh Junyoung mà không quên ném cho Dongjun một cái lườm cảnh cáo.

- Đây chính là người thay thế mà tôi đã tìm được và muốn giới thiệu với các cậu. - chỉ tay về phía cậu nhóc - Cậu ấy là Kim Dongjun,17 tuổi,sống tại trại giáo dưỡng.

- Thì ra là một thằng nhóc vô gia cư sao.

- Thôi nào,em ngừng tức giận cậu ấy đi. Cậu ấy sẽ là thành viên mới của chúng ta từ ngày hôm nay. Dongjun,đây là Kwanghee hyung - Siwan hyung - Taehun - Heechul - Kevin hyung - Hyungsik và....có lẽ cậu biết rồi - Minwoo. Cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất ở đây,vì vậy cho nên các cậu phải có nhiệm vụ giúp đỡ cậu ấy cho tới ngày kiểm tra. Hiểu chứ ?

- Okay./Okay./Okay.

- Để xem cậu có thể làm được gì đã. - Minwoo đứng dậy và đi tới chiếc đài,tiếng nhạc bắt đầu rộn lên.

Kwanghee mỉm cười và vỗ nhẹ vai Dongjun động viên,lập tức nhận được một cái nhìn từ Siwan. Mọi người đứng dậy bước đến trung tâm căn phòng. Tiếng nhạc cứ thế bập bùng như ngọn lửa trại,giữa sự trông đợi của những người bạn mới và đặc biệt là cái gật đầu từ anh,cậu chẳng còn cách nào khác là làm hết sức mình. Chân tay cậu di chuyển trong điệu nhạc,ánh mắt cậu không ngừng thay đổi theo beat của bài hát. Cậu mạnh dạn thực hiện điều mà cậu đã thấy trên ti vi trong nhà giáo dưỡng,cậu vén một bên áo lên,để lộ những phần da trắng phớ,một chút cơ bắp nữa. "Oh My God..." - đâu đó trong căn phòng,Hyungsik đột nhiên thốt lên,dù âm lượng rất nhỏ nhưng nó là cả vấn đề đối với Kevin. Dongjun kết thúc bài nhảy của mình bằng một động tác quay lưng,tay giơ chữ V biểu hiện chiến thắng. Mọi người vỗ tay và hò hét không ngừng,mừng cho một dongseng mới. Heechul túm lấy chiếc súng phun nước,hướng lên trần nhà,những đợt nước tung tóe bắn ra,ướt cả gian phòng. Dĩ nhiên người hưởng ứng theo sẽ là Taehun. Phòng tập lúc này như ong vỡ tổ,duy chỉ có một người lẳng lặng khoác ba lô lên vai và bước ra khỏi cửa.

- Kệ cậu ấy đi,mai rồi mọi chuyện sẽ ổn. - anh an ủi cậu nhóc khi thấy cậu nhìn theo Minwoo - Mọi người,9h sáng mai tập trung và chúng ta sẽ tập lại từ đầu những động tác hôm nay nhé.

- Em không về sao ? - Siwan xách chiếc túi lên vai.

- Có lẽ sẽ cần người ở lại để chỉ lại cho cậu nhóc ấy các động tác của ngày hôm nay.

- NO NO NO. Siwan của hyung bận rồi. Thế nên...chào nhé.! - chả biết Kwanghee đã ở bên cạnh từ lúc nào,nói rồi khoác tay Siwan đi mất.

Dongjun bật cười thành tiếng. Nụ cười hồn nhiên như có hàng ngàn ánh mặt trời tỏa sáng,mà có lẽ cũng đang có một ông mặt trời ở đó.

...................................

[ 1 tiếng đồng hồ... ]

- Đưa chân trái lên khi đến đoạn "....something...."

Anh ân cần chỉ cho cậu từng động tác. Mà không biết rằng cậu đã vô thức nhìn anh nhiều đến thế nào.

....................................

[ 2 tiếng đồng hồ trôi qua.... ]

- Anh gọi đó là bước chân trái sao ?

Junyoung ngượng chín người khi bị phát hiện là "thầy giáo rởm". Còn cậu nhóc thì cứ đứng ôm bụng cười. Yên bình quá.

.....................................

[ 4 tiếng...... ]

- Hôm nay nhóc ngủ lại đây nhé. Có phòng tắm ở kia,chút đồ ăn trong tủ lạnh ở đó,ti vi ở ngay kia. Anh sẽ khóa cửa để nhóc không trốn đi trộm đồ nữa. Anh về đây. Ngủ ngon nhé.!

Nhìn anh bước ra khỏi cửa,có chút gì đó ấm áp đang nồng vị lên trong lòng cậu. Sau một ngày dài vất vả,sau một chuỗi những sự việc không lường trước liên tiếp xảy ra,cậu tin rằng đó là đêm đầu tiên mà cậu ngủ say nhất và ngon giấc nhất.

"Ngủ ngon,Junyoung hyung. Ngủ ngon..."

(TBC)

...............................

Một tuần trôi qua nhanh chóng,cuốn theo sự vất vả luyện tập của một cậu nhóc 17 tuổi. Các hyung ngày càng cưng chiều "cậu út". Junyoung - người đã đưa cậu bé đến với thế giới mới,luôn ở bên cậu nhóc của mình,duy chỉ có cậu. Có lẽ cũng chẳng ai biết rằng một trái tim đang bắt đầu rung động vì "thằng nhỏ vô gia cư" này. Vô tình thôi,từ những buổi tập về muộn....

[ Buổi kiểm tra vòng cuối...]

- Tôi không biết có nên nói với các cậu nhận xét của mình không. Một mặt tôi sợ các cậu sẽ nản chí,mặt khác tôi lại muốn các cậu biết được thực lực của bản thân.

- Chúng em chỉ muốn biết mình có được chọn hay không thôi.

- Siwan,tôi thích tính thẳng thắn của cậu. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng,các cậu......2 tuần nữa có mặt tại phòng tập của Empire.

Rốt cuộc thì công sức của các cậu cũng được đền đáp xứng đáng. Nãy giờ rất căng thẳng,nhưng giờ thì Siwan cũng đang ôm lấy Kwanghee mà nhảy tưng tưng. Dongjun thở phào,lần đầu của cậu - thật sự là rất may mắn.

- Nhóc làm tốt lắm. - một bàn tay đặt lên vai,còn hơn cả một lời động viên.

Trong tích tắc lòng cậu nhóc lại cảm thấy vui.

- Để chúc mừng cho các cậu,tôi đã chuẩn bị mấy suất đi bể bơi chơi. Các cậu sẽ nhận chứ ?

- Anh Kwon,anh là nhất đấy - Taehun vừa nói vừa túm lấy mấy chiếc vé và chạy đi đưa mỗi người một cái. - Oh,làm thế nào đây ?

- Sao thế ?

- Thiếu mất một chiếc của Dongjun.

- Cứ giành cái của tớ cho cậu nhóc đi,hôm đấy chắc tớ phải qua chỗ mẹ nên xin rút trước nhé.

Mọi ánh mắt đổ về phía Junyoung,một tay anh đang chìa chiếc vé trước mắt Dongjun : "Đi chơi vui vẻ nhé.!".

(...)

(...)

(...)

[ 2h sáng... ]

Dongjun trằn trọc mãi không thể ngủ được. Chiều mai cả lũ sẽ đi chơi để ăn mừng,vậy mà cậu lại chẳng cảm thấy hưng phấn như lúc đầu nữa. Thở dài và nhắm nghiền mắt,Jun chìm vào giấc ngủ...

...........................................

- Sikkie ah ~ nghịch nước nhiều không tốt đâu. Nếu ở dưới đó 2' nữa là em sẽ bị cảm nắng đấy.!

- Biết rồi,em chỉ cố gắng để cao lên thôi. - Hyungsik càu nhàu sau khi bị Kevin giục giã. [A/N : thằng sịp nó âm mưu cho google sửa pro5 chiều cao -_-]

- Dongjun,em có thể kéo nó lên được không ? - Kevin chuyển ánh mắt cho cậu nhóc đang đứng trơ người giữa đường.

Hyungsik đành phải ngoi đầu lên khỏi mặt nước,đưa một tay bám lấy tay Dongjun. Lên được bờ,chân Hyungsik vô tình gạt người cậu nhóc ngã xuống. Mọi người đều giật mình vì tiếng nước bắn rất to,nhưng cũng không có ai để ý.

- Này,Jun nó không biết bơi đâu.!!

Sau câu thốt lên của Heechul,tất cả chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lao xuống bể bơi và chưa đầy 9 giây đã chạm bờ cùng với một cậu nhỏ nữa.

[ 3h30' chiều... ]

Mềm. Rất mềm.

Ngọt. Rất ngọt.

Có vẻ như sau khi suýt chết đuối,Dongjun đã lịm vào một giấc mơ lạ. Trong giấc mơ,cậu ngã xuống một đồi cỏ và cứ thế lăn xuống dốc. Tưởng chừng như nó rất huyền ảo,cho đến khi cậu cảm nhận được hương vị cappuchino cafe trên bờ môi. Người đó đang thổi vào các tế bào máu của cậu một "chất" khiến cậu bừng tỉnh.

- Dongjun,chết chưa ? Biết ta là ai không hả ?

- Kwanghee.!! Cậu ấy vẫn còn đang choáng đấy.

- Eh,vậy thì người đằng kia cũng chẳng đỡ hơn đâu.

Mắt chưa thể mở to và nhìn rõ,cậu nhóc nằm thoi thóp như cá thiếu nước trên nền đất. Ở một phía khác,tình trạng của Minwoo cũng không tốt hơn. Khi mà mọi người đang xúm lại lo lắng cho cậu út,đột nhiên Siwan lại vô tình hiểu được điều gì đang diễn ra trong cái nhìn vô hồn của Minwoo.

Tối đó,Minwoo không về nhà mà ngủ lại trong phòng tập cùng với Dongjun. Cậu nằm dưới đất còn cậu nhóc nằm trên ghế sofa.

[ 1h29'... ]

"You have new mess.."

Minwoo mở mắt đọc tin nhắn.

.......

- Hyung.....hyung ngủ chưa ?

Cứ áy náy mãi từ chiều,cuối cùng thì cậu nhóc cũng quyết định lên tiếng.

- Cậu muốn xin lỗi vì đã cướp đồ của tôi sao ?

- Có lẽ trước tiên là vậy. Nhưng....em muốn cảm ơn hyung vì đã cứu em lúc ở bể bơi.

- Được rồi. Để cho tôi ngủ nữa.

- Hyung....ghét em đúng ko ?

- Cũng như tất cả những thành viên khác thôi. Ngủ đi.

"Giá mà có Junyoung hyung ở đây..." - cậu nhóc lại bắt đầu nhớ anh rồi.

- Thực ra...tôi không ghét em. Nên đừng bao giờ hỏi như thế nữa.

Dongjun bật dậy,vác chiếc gối lên đầu và kéo chăn xuống đất.

- Cho em nằm cạnh hyung nhé.?!

Minwoo không nói gì,chỉ nhìn cậu nhóc một lúc rồi dịch cơ thể mình sang một bên,để lại một khoảng trống bên cạnh.

"Một Dongjun đang ngủ cũng khá dễ thương đấy chứ."

(...)

"Minwoo hyung thì ra đúng là một người dễ mến như Junyoung hyung đã từng kể..."

(...)

Siwan quên bẵng mất chiếc túi ở phòng tập nên vội vã chạy đến. "Chuyến thăm hỏi" bất ngờ của Siwan có lẽ sẽ là điều có thể khiến cho Junyoung,"cậu nhóc" hoặc là cả Minwoo nữa,họ sẽ không còn như trước nữa.

------------------------------------

[ 1h29'... ]

Minwoo mở mắt đọc tin nhắn : "Dongjun vẫn ổn chứ ? Cậu nhóc không quậy phá chứ ? 2 ngày nữa hyung sẽ về. Hyung tin là em sẽ không tức giận cậu ấy nữa,phải không nào ?"

*Minwoo's POV*

Dongjun ah,đừng thức dậy lúc này. Hyung muốn nắm chặt tay em hơn nữa...

Junyoung hyung,GAME START.!

*End Minwoo's POV*

[...]

[...]

[...]

[ Ngày Junyoung về...]

- Nhóc vẫn ổn chứ ? Các cậu ấy có bắt nạt nhóc không ?

Anh đặt tay lên đầu Dongjun,mân mê mái tóc cậu trong vô thức như thể rất nhớ hình ảnh của cậu,như thể anh đã xa cậu lâu lắm rồi,nở một nụ cười tỏa nắng ấm áp hiền lành. Mọi người đều hồ hởi lục lọi túi quà mà Junyoung mang về. Riêng chỉ có Minwoo,cậu chỉ nhìn Junyoung bước vào phòng tập và gật đầu chào,rồi lại thản nhiên quay ra tập lại những bước nhảy của mình. Có lẽ nó là quá bình thường,có lẽ là ngẫu nhiên khi chỉ Siwan nhìn được hương vị thực sự ở nơi đây lúc này. Cậu nhóc quá vui mừng khi gặp lại "ân nhân" mà cũng chẳng biết rằng,trong căn phòng này cũng đang xảy ra một cuộc chiến tranh ngầm sắp bùng nổ...

*Siwan's POV*

Tôi đã nghĩ rằng mình nhầm.

Tôi đã nghĩ rằng mình quá đa nghi và toàn nghĩ lung tung. Chết tiệt,những gì tôi đã nhìn thấy lại HOÀN TOÀN CHỨNG MINH cho điều mà tôi đang nghĩ. Một,hai tuần,ừh thì có lẽ là còn quá sớm để kết luận. Nhưng cái ánh mắt đó của Minwoo thật là lạ lùng. Cứ như thể cậu ấy sẽ nuốt chửng Junyoung ngay lúc đó vậy. Và Dongjun,tôi nghĩ rằng cậu ấy cũng không biết rằng Junyoung....

*End Siwan's POV*

- Chúng ta có thể bắt đầu được chưa ?

- Minwoo hyung,mọi người vừa mới bắt đầu mở đồ ăn mà. - Hyungsik lèm bèm,trên tay đang cầm một đống bánh đang mở dở.

- Nếu các cậu không muốn bị họ đuổi ngay ngày đầu tiên thì hãy bắt đầu tập luyện đi.

- Aigoo,thôi nào các cậu,cậu ấy nói đúng đấy,chúng ta phải chăm chỉ hơn mới được. - Junyoung trấn an mọi người.

Họ lại lao vào luyện tập,dù Hyungsik vẫn có chút tiếc nuối đống khoai tây chiên nhưng cũng cố gắng quên đi và tập trung vào những bước nhảy.

[ 3 tiếng....]

Ai nấy đều đã mệt rã rời chân tay. Họ đã tập suốt 3 giờ đồng hồ không nghỉ ngơi.

- Mọi người ra đây uống chút nước đi. - Taehun nhanh nhảu với lấy mấy chai nước khoáng và ném cho mọi người.

- Hyung,em vẫn chưa hiểu đoạn vung tay đó.

Cả gian phòng đổ hướng nhìn sang phía cậu nhóc và Minwoo,tất cả đều nghỉ giải lao,trừ 2 người.

- Hai cậu ko mệt sao,lại đây nghỉ chút đi đã. - Junyoung lo lắng.

Minwoo không nói gì cả,chỉ thở dốc một đợt,rồi bước tới chỉnh lại phần tay và chân cho Dongjun.

..................................................

Dongjun leo lên tầng thượng của phòng tập,ở đây cũng có sân và cây cối được trồng đàng hoàng. Cậu nhóc bị cuốn hút bởi sự mờ ảo và lấp lánh của đèn đường phía xa. Những hàng người vẫn cứ chen chúc trên phố,nhưng khoảng không gian phía trên lại vô cùng vắng lặng. Có cả những cơn gió nữa,không ầm ĩ,chỉ là những tiếng vù vù rất nhẹ và êm.

- Nhóc cũng thích thứ đó sao ?

Dongjun giật mình quay lại.

- Anh làm nhóc thót tim àh ?

- Dạ...không. Thứ đó...?

- Uhm,ý anh là sự bình yên ở đây phải ko ?

- Chỉ là nó thực sự giống như....

- Khoảng trời mà ta mơ ước được đặt chân tới.!/...khoảng trời mà ta mơ ước được đặt chân tới.!

- Oh,anh cũng biết cái đó sao ?

- Chẳng phải đó là điều mà trại giáo dưỡng thường hướng tới cho lũ trẻ trong đó àh. - Junyoung ngước lên nhìn bầu trời trong vắt.

- Anh....

- Anh đã từng giống nhóc đấy nhóc con. Anh cũng đã từng đi đánh nhau đấy,cũng đã từng chống lại hiệu trưởng của trường trung học và phải vào trại giáo dưỡng,cũng đã từng trải qua những đợt huấn luyện và kiểm tra của giáo dưỡng viên. Mẹ anh cũng đã từng khóc một mình mỗi khi ngồi ăn cơm đấy. Cái cảm giác nằm trên chiếc giường lạnh lẽo và bị bọn trẻ lớn hơn trong đó trêu chọc thật khó chịu phải không ? Vì thế mà anh đã quyết định trốn ra khỏi đó một lần,đêm đó anh chạy về nhà giữa trời tuyết mùa đông phủ kín đường. Tưởng chừng như anh sẽ chết cóng trước khi về được đến nhà,nhưng lúc đó anh thực sự cảm nhận được sự tự do. Anh đứng ngoài cửa,không dám bước vào nhà gặp mẹ. Nhóc biết không,bà đã ngồi đó,khâu chiếc áo phông cũ của anh,chiếc áo phông mà anh đã từng thích mặc đến nỗi không chịu đem đi giặt. Làm sao anh có thể đối diện với bà ? Làm sao mà anh có thể gọi "Mẹ!" dù khát khao được bà ôm vào lòng giữa trời đông buốt giá ? Vậy là anh đã lại chạy trở về trại giáo dưỡng và chờ đợi cho đến ngày mình được bà đón ra khỏi đó. Lúc đó,anh thực sự.....

- Junyoung hyung....

Ánh đèn đường lấp lánh soi vào gương mặt anh,để cậu phát hiện rằng mắt anh đã nhòe lệ. Gió chợt thổi qua mái tóc vàng nâu,khiến nó che khuất đôi mắt ướt đẫm của anh. Bất giác cậu nhóc lại muốn dang tay ôm lấy anh,bất giác lại cảm thấy anh thật nhỏ bé và đáng thương. Dongjun chợt hiểu ra rằng con người đôi khi không giống như vẻ bề ngoài của mình. Cậu đã từng nghĩ anh là một người luôn bình tĩnh và điềm đạm,là một người không biết nổi giận và chỉ biết dùng nụ cười để trấn an những người xung quanh.

"Kim Dongjun,mày sai rồi.!"

---------------------------------------------------

"Có lẽ dừng ở đây thôi.!

Có lẽ anh nên dừng ở đây thôi. Có lẽ ở bên anh ấy em sẽ hạnh phúc hơn. Anh biết rằng mình không nên nghe lén câu chuyện của hai người,anh biết rằng nhìn em như thế này là không phải. Nhưng anh không thể làm gì được nữa rồi,cái ngày em bước vào cuộc đời này - nhanh quá.! Dongjun,xin lỗi em. Đối mặt với em,anh sẽ lại chẳng biết làm gì ngoài trách mắng và cáu giận. Vì sao em luôn cười khi ở bên anh ấy,vì sao ánh mắt em luôn ngóng chờ anh ấy và vì sao em luôn gọi tên anh ấy,anh biết mà...."

Cậu quay đi,đưa tay lên gạt nước mưa. Àh không,không phải mưa...

- Trời ạh,anh lại thế rồi àh ? Nhóc đừng để ý nhé. Thế hôm trước mọi người đi chơi vui không ? - Junyoung hít một hơi thật sâu và cố gắng xóa đi sự lo lắng của cậu nhóc.

- Thực ra hôm đó nhờ anh mà em mới biết rằng Minwoo hyung không phải người như em nghĩ.

- Vậy sao ?

- Hôm đó em bị ngã xuống bể,em...không biết bơi - cậu ngượng nghịu - sau đó thì chẳng biết gì nữa,chỉ thấy mọi người kể rằng Minwoo hyung đã cứu em kịp thời,không thì....

- Thế là em thấy cậu ta tốt luôn hả ? - Junyoung bật cười.

- Hyung ấy là ân nhân cứu mạng mà. Nhưng....

- Nhưng sao ?

- Minwoo hyung có vị cappuchino cafe. Chắc hyung ấy thích uống thứ đó lắm - cái thứ đồ uống ngọt,mềm và.....

"Ơh,sao lại đau thế này ? Moon Junyoung,sao lại đắng thế này ? Nụ cười của em,sao lại đắng và xót đến thế ?....."

Dongjun àh,hai trái tim đang vỡ vụn đấy...

Dongjun đi giữa khu rừng phủ bóng cây,trước mắt là hai con đường mở ra,buộc cậu phải lựa chọn một trong hai. Hai con đường nằm ở hai phía khác nhau,một bên trải dài những lá - ấm áp và nhẹ nhàng,bên kia lại có đôi chút trống vắng,lành lạnh. Cậu nhóc biết rằng mình sẽ đi con đường nào,nhưng mỗi lần ngoảnh lại nhìn về hướng kia,cứ vướng bận đâu đó một bóng hình cô đơn và lặng lẽ. Cậu chạm chân vào con đường này,con đường kia mờ dần. Phía xa chân trời,ánh dương cứ thế hửng lên hồng hào,gió gạt đi những hàng lá nằm yên. Cậu bước tiếp,con đường kia lại thêm nhạt đi. Vô tình,cậu biết rằng mình đang đau. Cái hình ảnh người ấy liên tục bám lấy đầu óc cậu,mỗi một lần cậu tiến gần đến đích của con đường này,con đường kia lại gần như sắp tan biến.

Cậu quay đầu lại,chạy một mạch đến giữa con đường kia. Và hướng chân trời hửng ánh mặt trời hoàn toàn biến mất....

- Dongjun !!!

Cậu hốt hoảng bật dậy. Bàng hoàng nhìn Kwanghee.

Chỉ là một giấc mơ thôi mà.

- Hyung có thể gặp em một lát không ? - Minwoo đứng trước cậu nhóc,đôi mắt cố né tránh gương mặt cậu.

Dongjun bước theo sau cậu,mặt cúi gằm ngao ngán,một phần cũng khó hiểu. Cậu dẫn hai người đến một góc sân sau phòng tập. Cậu nhóc ngồi xuống chiếc ghế đu,Minwoo đứng đó,nhìn chăm chăm vào cậu nhóc một hồi lâu.

- Hyung,có việc gì....

Cậu nhóc dừng lại khi bắt gặp ánh mắt của cậu. Cậu tiến lại gần,bất chợt ôm sát lấy mặt Dongjun và ép vào môi hai người một nụ hôn lạnh.

Mùi vị cappuchino caffee sộc vào mũi. Đắng,ngọt,gấp gáp và đáng sợ - mọi thứ rối tung lên trong tâm trí cậu nhóc. Cuống cuồng đẩy người Minwoo ra xa,cậu nhóc vội vã chạy mất.

Minwoo đã nghĩ rằng mình có thể làm được. Đã quả quyết rằng mình đương nhiên có thể dừng mọi việc ở đây. Nhưng mỗi lần ánh mắt ấy xoáy sâu vào mắt ,nó như làm bùng nổ một cơn thèm muốn trong cậu. Cậu không muốn cậu nhóc ghét mình,nhưng bản thân lại để cho mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Cậu buông người rơi xuống chiếc ghế đu,bất giác đưa tay chạm vào chỗ Dongjun vừa ngồi,và khóe mắt lại cay cay.

"Sao hyung ấy có thể làm vậy ? Với tôi ? Tôi còn không thèm ngoảnh lại nữa,có quá vô tình không ?"

Cậu nhóc cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy,bỏ lại người ấy đằng sau. Đôi chân vô giác chạy đi tìm anh. Thật ngột ngạt.! Cậu nhóc có cảm giác như mình đang dần mất anh. Không tìm thấy anh nữa rồi,trò chơi trốn tìm này có lẽ đến đây là hết,và cậu là kẻ thua cuộc. Lúc này - cậu nhóc cần được nhìn thấy anh,nghe giọng nói của anh,cảm nhận bàn tay anh vỗ về.

- Này nhóc,lên đây đi.

Rũ bỏ mơ hồ,cậu nhóc ngẩng cổ lên.

- Lên đây đi.

Jun chạy lên ban công tầng hai. Là Anh - đúng là anh rồi.! Giọng nói ấy,nụ cười ấy. Cậu nhóc tiến lại gần,anh đứng đó vẫy tay gọi cậu.

Không còn ngột ngạt nữa. Không còn tức giận và suy nghĩ vẩn vơ nữa. Tôi chợt phát hiện ra mình chỉ cần có anh luôn mỉm cười với tôi như thế này là đủ. Tôi nhanh chóng gạt bỏ những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt. Tôi bước tới gần anh,mặc cho cả người đổ vào lòng anh,mặc cho đầu gục vào ngực anh. Dù anh không hiểu nhưng anh cũng đã vòng tay qua ôm tôi. Thế là đủ rồi...

Ôm anh thế này,mọi kí ức bỗng dạt về trong sâu thẳm....Ngày tôi còn là một thằng nhóc ăn trộm,ngày mà anh đã cứu tôi trong con hẻm nhỏ. Hình ảnh anh đưa tay đỡ tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã. Kí ức khi anh và tôi cùng tập luyện đến khuya,cùng thích ngắm những cảnh đêm yên bình.

Tôi đã muốn làm nên tất cả những gì một thằng con trai 17 tuổi phải làm. Những việc đáng tự hào và vĩ đại. Đã từng muốn được mọi người khâm phục và yêu mến. Nhưng ở bên anh rồi,tôi lại muốn vứt bỏ tất cả,không muốn cố gắng nữa. Chẳng phải với tôi chỉ cần như thế này là đủ rồi sao ?

Bàn tay ấm áp vuốt má tôi,hỏi han đủ thứ. Tôi đã không nói gì.

- Junnie...

Anh thì thầm tên cậu. Anh đang thì thầm tên cậu. Cậu buông thõng tay,nhìn anh ngạc nhiên.

Anh nhấc cậu lên cao,kéo cậu vào gương mặt điển trai của mình,đặt một tình yêu nhỏ nhoi vào môi cậu nhóc. Đầu tiên là sự bất ngờ,sau đó là đáp trả. Không cần một sự thanh minh hay bao biện nào nữa,có lẽ cả cậu nhóc và anh đều hiểu. Dongjun gần như lịm đi trong nụ hôn của anh,giấc mơ chiều nay chợt hiện lại trong đầu óc. Lại là khung cảnh con đường trải dài những tán lá,phía chân trời lại là ánh dương hửng lên hồng hào,lại là những cơn gió thổi qua mát rượi. Cậu biết chăng mùi vị cappuchino caffee đã tan rồi ? Cậu biết chăng hương thơm của anh không giống như vị đắng ngọt của Minwoo ? Cậu biết chăng anh là một màu trong suốt ?

Kim Dongjun - cậu nhóc 17 tuổi - một học sinh trung học bị đuổi vì tội đánh nhau với thầy giáo. Một đứa con không rõ nguồn gốc. Một thành viên của trại huấn luyện vị thành niên. Một tên tội phạm nhỏ chưa đến tuổi bị bắt vào tù vì thói ăn cắp vặt trong trường học.

Vô tình đánh cắp cả trái tim anh....

- Anh....yêu em chứ ? - Dongjun thì thầm trong nụ hôn.

Anh không trả lời,rời môi mình ra khỏi môi cậu,nắm tay cậu kéo lên tầng thượng.

Cánh cửa từ từ mở ra,cậu nhóc sững người.

- Nếu em chịu đợi đến tối nay,có lẽ anh sẽ đỡ ngượng hơn bây giờ. - Junyoung gãi đầu cười.

Cánh cửa nâu mở toang,tầng thượng bừng sáng ánh đèn neon trên cao. Những chậu cây thủy tiên được xếp xung quanh một chiếc đàn piano ở giữa không gian. Trên hàng phím đàn trắng,một cuốn sách mỏng bị gió lật qua những trang đầu tiên. Có thể đối với một thằng con trai thì những thứ như thế này trông thật ủy mị. Vậy mà ai đó lại cảm thấy anh thật ấm áp,thật dễ thương. Dongjun đã từng nghĩ rằng mình sẽ làm điều gì đó thật lãng mạn cho bạn gái tương lai của mình,nhưng chính cậu lại là người được tặng một món quà như thế.

Cậu nhóc nhìn anh,anh chỉ biết cười ngượng. Chiều rồi mà sao mặt trời vẫn đỏ đến thế ?

.................................................. .............

[ Phòng tập... ]

Minwoo ngồi tựa đầu vào ghế sofa,nhìn khoảng không.

- Em không tập cùng mọi người sao ? - Taehun ném cái gối tựa vào người cậu,phá tan im lặng.

- Mọi người cứ khởi động trước đi. Em theo đoạn điệp khúc sau.

Dongjun và Junyoung bước vào,mọi người lại đổ về nhìn. Siwan quay lại nhìn Minwoo. Cậu nhóc buông tay đang nắm lấy tay anh ra,tiến lại chỗ Minwoo.

- Chúng ta sẽ tập lại từ đầu bài hôm trước. - Junyoung vừa đưa đĩa vào máy vừa nhìn mọi người.

[ Sân sau phòng tập... ]

Cậu nhóc vòng tay qua cổ ôm cậu. Một cái ôm nhẹ nhàng không chút trách móc. Cậu ngạc nhiên chứ,những tưởng sau chuyện ban chiều cậu nhóc sẽ ghét cậu tới chết. Vậy mà giờ lại tặng cậu một cái ôm ấm áp vô cùng.

- Cảm ơn hyung. - Cậu nhóc mỉm cười.

- Vì sao ?

- Vì đã coi em như một đứa em trai. - Dongjun tựa đầu vào vai cậu.

Minwoo đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thoải mái và an lòng. Một thằng em trai đáng yêu - không còn điều gì cậu phải lo lắng nữa.

Dongjun cười híp mắt,cậu cũng cười.

Nhìn những bước nhảy mạnh mẽ và sôi động của Minwoo hyung trở lại,nụ cười của anh thêm tỏa sáng và tiếng nói vui vẻ của mọi người,tôi nhận ra mình là một phần trong họ. Có lẽ cả hai con đường đều có ánh mặt trời....

- Siwan àh,giờ thì tuần này cậu đi xem phim với tớ được rồi chứ ? - mặt cún con (=..=!)

- Điều kiện vẫn thế đấy. Cậu mua bỏng ngô - 1 phim thôi - nắm tay chỉ 3 lần - khoác vai cho phép 6 lần. HẾT.!

END.///

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tucky