[Chap 1]: Đôi chút bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tôi ngồi trên chiếc xích đu sơn màu trắng dịu trước cửa tiệm cà phê, vuốt ve con mèo Mon đang gà gật ngủ, thỉnh thoảng đưa tay tâng tây chiếc lục lạc trên cổ mèo. Tiệm cà phê của chị gái tôi vắng khách, nắng chiều nằm im thin thít trên vách tường, thỉnh thoảng, một vài cơn gió heo may khẽ thổi qua làm những chiếc chuông gió kêu leng keng nhè nhẹ. Tôi thả người nhìn mông lung vào một khoảng không vô định và bắt đầu những suy nghĩ vu vơ....

     Bỗng...bầu trời tối sầm lại. Nắng tắt. Những hạt mưa nặng trĩu từ từ rơi xuống. Lộp độp lộp độp...Cái mát lành của nước bao trùm cả không gian. Con Mon giật mình tỉnh giấc. Nó nhảy khỏi người tôi, chui vào góc cửa tiệm. Tôi cũng đi vào, ngồi ngắm mưa rơi bên chiếc cửa sổ rộng và khá thấp đã vén rèm, trong lòng ánh lên chút thích thú với cảnh nhốn nháo, vội vã của mọi người. Họ sẽ phóng đi thật nhanh, hoặc đội mưa mà đi, hoặc tấp vào những mái hiên ven đường chờ mưa tạnh. Biết đâu những người lạ rồi sẽ trở thành người quen, biết đâu những người ghét mưa rồi một ngày nào đó lại sẽ yêu mưa...chỉ sau một cơn mưa mùa hạ? Tôi bỗng phì cười vì mấy suy tưởng 'biết đâu' ấy.

     - Lại mưa!...Làm sao mà kịp bây giờ!?

     Một cậu trai càu nhàu dưới mái hiên tiệm cà phê, dáng vẻ lúng túng, lo lắng. Cậu đi lòng vòng nhưng có lẽ không nhận ra sự hiện diện của tôi bên khung cửa sổ.

     Con Mon đi ra, cọ vào chân cậu. Khuôn mặt lúc nào còn đầy ắp phiền muội, giờ bỗng tan biến, cậu khẽ nhấc bổng con mèo, vuốt ve một cách thật dịu dàng, trìu mến

     - Cậu...à ừ..cậu cầm lấy cái ô này đi, kẻo muộn. Tớ cho cậu mượn đấy.

     Cậu con trai có vẻ hơi bất ngờ, ánh mắt bừng sáng hoan hỷ nhưng đầy nghịch ngợm và hài hước

     - Hơ, con trai cầm ô con gái được à!? Bạn ga lăng giống film Hàn ghê!

     Tôi nhoẻn miệng cười nhạt, cũng không hiểu sao tự dưng tôi lại đưa cậu ta chiếc ô màu xanh biển của mỉnh nữa...Cậu nhận lấy chiếc ô từ tay tôi, nở một nụ cười viên mãn, rồi nhanh chóng rời khỏi tiệm cà phê, tôi chỉ kịp nhìn theo cái bóng lưng khuất dần, khuất dần theo những vệt mưa ngắn dài trắng xóa...Tôi ôm lấy con Mon, hình như lông nó vẫn còn vương lại mùi nước hoa của cậu trai nọ, song cũng không vì thế mà làm giảm đi sự mềm mại của bộ lông nó. Vừa mềm, vừa mát mẻ như làn nước....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro