Hoang dại tĩnh mịch giữa đêm thâu
Nàng từ đâu lại đến chốn này?
Phong vị mê say đầy tao nhã
Thật chậm rãi và chẳng chần chừ
Ta sẽ hút cạn như mỹ tửu.
Khứu giác cầm thú chạm đỉnh điểm
Ánh nhìn bén ngọt hơn kiếm sắc
Xé gió lao đi như tên nỏ
Cổ thụ nào có thể ngăn ta?
Khám phá vẻ đẹp tinh khôi ấy.
Lát pho mát thơm chạm đầu mũi
Khiến ta muốn cấu xé thoáng chốc
Trước khi ánh nguyệt hằng sáng tỏ
Tuyệt sắc mỹ nhân nào dễ thoát
Khi nằm trong tầm ngắm sài lang.
Không gian tiêu điều như ngưng đọng
Móng vuốt giờ kiệt quệ tàn suy
Vị giác bất lực như cơn bệnh
Dào dạt miên man bể ái tình
Mau tỉnh lại! Hỡi kẻ dại khờ kia!
Bữa tiệc thịnh soạn chính là nàng
Mà ta sao chẳng thể thưởng thức?
Người không thể đánh cắp tim ta
Chỉ cần ngoạm chặt rồi vẫy mạnh
Ý thức con mồi sẽ tiêu biến.
Cầm thú đi hoang nào hay chăng?
Cảm xúc mãnh liệt đang rời khỏi
Mê cung giương ra để vây lấy
Bóng tối che khuất điều giản đơn.
Ta thực đã yêu nàng si mê.
Ta - lang sói còn nàng - mỹ nữ
Vạn lần cũng chẳng thể chấp nhận
Tồn tại trong cùng thế giới này
Ánh trăng kia phải chừng chế nhạo
Kẻ ngốc không giữ được tình nhân.
Ta đọc trong ánh mắt kinh sợ
Sự thù ghét ghê tởm khôn nguôi:
" Chàng sẽ rút cạn máu ta ư?"
Nhưng nàng chẳng thể nào hay biết
Tâm trí ta đã mộng mị quáng mù
Này người đẹp, xin em chớ lo âu
Trái tim này đã thuộc về em đó
Nàng diễm lệ tựa hồ bức thủy mặc
Dẫu vạn vật vẫn ngày đêm ngăn cách
Ta thề rằng sẽ không đánh mất người.
By hmj
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro