21: Yêu em Jung Wheein (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồi có ngày chị sẽ ôm em, sẽ yêu em, sẽ bảo bọc em như lời đã hứa Jung Wheein. Nhưng không thể nói trước là ngày nào..."

"Chỉ cần yêu em, cho dù bao lâu em cũng đợi được."

Cái ánh nắng nhẹ, cơn gió lùa qua mái tóc nâu ngắn củ người con gái đang đứng trước Wheein. Giá như đây là sự thật thì hay biết mấy...

- KIM EUNBI!!!! MAU ĐI HỌC CHO MẸ!!

- KHÔNG ĐI!! CON Ở NHÀ VỚI CÔ WHEEIN.

Tiếng cãi vã lôi Wheein từ giấc mơ trở về với thực tại, ánh sáng mờ mờ yếu ớt len lỏi vào sàn gỗ lạnh lẽo vì bị tấm rèm chắn lại. Cơn đau chợt ập đến, đau đến nỗi Wheein phải ôm lấy đầu mình để xua đi bớt phần nào. Cái cổ khá đau vì nằm ghế sofa cả đêm qua, đâu đó còn thoang thoảng mùi rượu khiến cô không tự chủ mà nhíu mày một cái.

Lúc này Wheein mới ngoảnh lại thì thấy Moonbyul giận dữ đập đùng đùng vào cánh cửa vẫn đang khóa kia. Mới sáng đã cãi nhau thế này thì những ngày kia thì sao đây chứ?

- Mẹ đếm đến 3 mà không ra thì tháng này đừng hòng mẹ cho về chơi với bà!

- Không thèm mẹ chở!! Con gọi dì Seulgi đến đón!!

- KIM EUNBI!!!

- Thôi thôi Eunbi à, cô không sao rồi. Mau nghe lời mẹ đi học đi mà.

Wheein chậm rãi đi lại kế bên Moonbyul, nháy mắt với cô đừng lên tiếng nữa. Cánh cửa lúc này mới từ từ mở ra, một đôi mắt đầy nước lẽn bẽn cảnh giác nhìn ra rồi thân hình nhỏ nhắn kia mau chóng núp đằng sau Wheein.

- Giờ mới chịu ló mặt ra đó hả!!?

- Chị đừng nóng, Eunbi cũng không có ý gì đâu mà.

Cái đầu nhỏ phía sau gật liên tục chưa kể nó còn bĩu môi với cô nữa, Moonbyul tức đến nỗi bỏ đi không thèm quan tâm đến hai cô cháu nữa. Còn Wheein dịu dàng lau nước mắt cho SinB, cô rất ít khi thấy con bé khóc nhưng một khi đã khóc chắc hẳn đã vượt khỏi giới hạn của nó.

Giúp con bé soạn đồ xong xuôi, Eunbi ra đến cửa thì bị mẹ chặn lại cùng với hộp cơm đã làm sẵn.

- Nè, con quên mang này.

Nhìn mặt mẹ mặc dù vẫn còn khá giận nhưng vẫn không quên đưa hộp cơm làm Eunbi vừa giận vừa thương, nhất thời không biết phải ứng xử ra sao nên chỉ có thể nhận lấy rồi lí nhí chào cả hai mà đi học. Lúc này, ánh mắt buồn kia không thể giấu được ngoảnh lại nhìn Moonbyul rồi lại quay đầu đi. Đúng rồi, nơi này chẳng còn thuộc về Wheein nữa, Moonbyul đã chấp nhận với Yong Sun thì cô chẳng có nghĩa gì khi ở đây cả.

- Chị có làm canh giải rượu này, vào uống đi cho đỡ đau đầu.

Nhưng Wheein lại hít một hơi thật sâu, sau đó gắng nặn ra một nụ cười có thể gọi là tự nhiên hết sức rồi cúi đầu trước Byul Yi.

- Cảm ơn chị. Thời gian làm phiền chị nhiều rồi, có lẽ sắp tới em không ghé nữa nên hãy giữ sức khỏe. Tạm biệt.

Rồi Wheein dứt khoát đẩy cửa và rời đi trước sự ngỡ ngàng của cô. Nhất thời Byul Yi vẫn chưa tiêu hóa được hết những lời vừa rồi nên cứ đứng ngây ra đó cho đến khi hiểu được thì đã không còn ai nữa rồi. Lúc này cô mới vội cầm theo áo khoác mà chạy đuổi theo Wheein, có lẽ con bé hiểu lầm cô với Yong Sun rồi. Lý do say rượu một phần là đây.

- Con bé này..

Moonbyul tất tả chạy đuổi theo cho đến khi thấy Wheein đang co ro vì lạnh. Vừa nãy đi còn không chịu mặc áo khoác để giờ lạnh như vậy.

- JUNG WHEEIN!!

Moonbyul lớn tiếng gọi, Wheein dù răng đang đánh lập cập vào nhau nhưng vẫn nhất quyết không chịu dừng lại mà còn đi nhanh hơn nữa. Nhìn mái tóc nâu ngắn vội vàng chạy trốn mà lòng Moonbyul vừa đau vừa buồn cười đến lạ. Đến khi đã đuổi được cô không chậm một phút nào mà ôm chầm lấy Wheein.

- Nghe chị...giải..thích đã.. Ôi mệt quá.. Đồ ngốc nhà em ăn gì mà chạy nhanh đến vậy chứ..

Moonbyul vừa thở vừa nói mà không quên giữ chặt người trong lòng mình. Từ bao giờ mà Jung Wheein lại nhỏ bé đến vậy chứ? Sao lại gầy đến thế? Chắc hẳn vừa qua lo cho cô và Eunbi nên không có thời gian chăm sóc bản thân mà.

- Buông em đi... Chị về với Kim Yong Sun nhà chị ấy...

- Ai nói em Kim Yong Sun nhà chị hả? Đứa ngốc này.

- Em thấy rồi.. Em và Eunbi đều thấy cả rồi. Chị còn định giải thích gì nữa?

Lúc này Moonbyul mới chịu buông ra và không quên gõ một cái lên mái đầu kia, cứ đọc truyện và xem phim cho lắm rồi cứ suy diễn lung tung. Vẻ mặt ai oán và oan ức vì bị đánh kia thật là dễ thương quá đi mà.

- Thật ra, chị đã chọn kết thúc với Yong Sun rồi.



...

" Em nghĩ... Có lẽ đã đưa được quyết định.."

" Cho dù thế nào chị cũng tôn trọng quyết định của em."

Lúc này Yong Sun vòng tay ra sau và kéo sát Moonbyul vào người mình. Cô nắm chắc một nửa kết quả nên đã chuẩn bị tinh thần sẵn. Cũng không có gì quá to tát, dù đau lòng nhưng Yong Sun vẫn phải tôn trọng. Người đó đủ dũng khí, đủ tình yêu và có thể lo cho cả hai nên cô không quá lo lắng về điều đó. Chỉ là có chút không nỡ buông tay.

"Wheein... Con bé rất tốt chị à. Trong thời gian qua con bé đã vì em và Eunbi mà làm rất nhiều thứ, Moon Byul Yi em nợ em ấy rất nhiều. Con bé sẽ là người em chọn để bước tiếp....

Em nghĩ chúng ta đã không còn cơ hội quay lại sau sự việc đáng tiếc đó. Em đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này và bản thân cảm thấy rất áy náy với Hye Jin. Chúng ta nên dừng ở đây thôi.

Cảm ơn vì đã đến, đã cho em một đứa con rất đáng yêu. Hy vọng chị sẽ tìm được người thay thế em. Em yêu chị Kim Yong Sun."

Moonbyul chủ động tiến đến nụ hôn, nước chợt rơi xuống. Nụ hôn không nhẹ mà cũng không sâu, đủ để nói lời tạm biệt. Yong Sun mỉm cười nhẹ mà ôm lấy Moonbyul vào lòng.

"Hy vọng Jung Wheein sẽ chăm sóc cho em và Eunbi. Nếu một ngày nào đó cảm thấy không chịu được con bé, cứ gọi cho chị. Nhất định chị sẽ dạy cho con nhóc đó một bài học."

Cả hai ôm nhau một chút nữa rồi chia tay ra về. Lúc Moonbyul ra về cũng là lúc mà Wheein đang say bét nhè với đống rượu kia.

...

Mặt Wheein nghệch ra như thể chưa tin những gì mà Moonbyul vừa nói. Thật không??? Đây không phải là mơ đúng chứ???

- Này... Em ổn không đấy Wheein?

- Ơ ơ em ổn mà. Hì hì.

Byul Yi mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Wheein từ phía sau rồi tựa cằm vào bờ vai nhỏ bé kia. Ánh mắt không hề đả động gì đến mặt sông Hàn tràn ngập nắng và từng đợt sóng lấp lánh bạc đang xô vào bờ.

- Chị yêu em Jung Wheein! Chị sẽ yêu em như lời chị đã hứa, sẽ ôm em như lời từng nói. Thật sự yêu em rất nhiều Jung Wheein.

- Em cũng yêu chị. Yêu chị rất nhiều Moon Byul Yi.

Wheein nhón chân nhẹ và tham lam chiếm lấy bờ môi kia. Từng động tác vụng về, nụ hôn dù không sâu nhưng vẫn chiếm cạn hơi thở của cả hai. Dứt khỏi nụ hôn, Moonbyul tựa trán và trán Wheein rồi cả hai lặng im ôm lấy nhau mà ngắm nhìn sông Hàn buổi sáng.



End.

23:15 - 29/12/19 : Hoàn.

Ngày chủ nhật cuối cùng của 2019. Hy vọng các rdrs sẽ yêu thích fic này. Tuy viết vào năm học và không quá chau chuốt nhưng mình vẫn muốn hoàn thành nó. Nếu mọi người muốn có ngoại truyện thì hãy cho mình biết nhe~ Một lần nữa cảm ơn rất nhiều vì đã đọc 🤗

#happySanaday❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro