Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào lớp HoSeok đã thấy không vừa ý rồi

Nhìn bộ dạng bạn ngố vẫn dép lào đầu tổ quạ HoSeok không vui tí nào! Nói tới vậy rồi mà bạn ngố không nghe sao?

Bước lại bàn của mình và bạn ngố, HoSeok đặt cặp lên mặt bàn cái *cộp* làm bạn ngố đang ngồi gặm bánh mì giật mình quay lại nhìn anh. Anh nhìn cậu nói một câu ngắn gọn

- Chúng ta cần nói chuyện!

Rồi không kịp để bạn ngố nói câu nào HoSeok cầm tay lôi bạn ngố đi luôn.

Ra vườn trường, nơi mà chiều qua hai người vừa gặp mặt và là nơi HoSeok hôn trán bạn ngố. Tự dưng nghĩ đến bạn ngố lại thấy ngượng chín mặt.

Anh đứng đối diện nhìn cậu. Anh lên tiếng, giọng đầy khó chịu

- Tôi nói tới thế mà sao em vẫn không nghe hả? Cái đầu tổ quạ này, cả đôi dép lào này nữa... Thế là thế nào hả?

Bạn ngố lấm lét nhìn anh, lí nhí trong miệng

- Tại...em thấy không quen...

- Thay đổi bản thân một chút thôi với em khó đến thế sao? Đồ ngốc!!! Em nói em biết mình bị so sánh với Shin Jimin mà vẫn chấp nhận thế sao? Em thích bị bắt nạt? Em thích bị bỡn cợt lắm hả đồ ngốc kìa???

Bỗng nhiên anh lớn tiếng nạt cậu. Chính Jung HoSeok cũng không hiểu sao mình lại như vậy nữa? Những lời anh nói ra đều không suy nghĩ chút nào...

Jimin cúi ngằm mặt xuống, hai mặt ầng ậc nước

Anh ta dám bảo cậu là đồ ngốc. Anh ta nghĩ mình là ai? Anh ta rốt cục là quan tâm hay cố kiếm chuyện để khinh dễ cậu vậy? Cậu không có ngốc!!! Anh ta thử để người khác nói anh ta là đồ ngốc xem anh ta thấy thế nào? Cậu dù gì cũng là một thằng con trai. Để người khác bảo mình ngốc vậy lòng tự trọng của cậu tổn thương tới đâu anh ta có biết không?

*Tách* có gì đó ướt ướt rơi xuống tay anh. Anh giật mình nhìn xuống tay mình và nhận ra cậu đang khóc...

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!!!!!! Anh đã nói gì vậy trời? Sao anh lại to tiếng lại còn nói cậu là đồ ngốc cơ chứ??? Cha mẹ ơi ㅠ_ㅠ cái miếng hại cái thân rồi!!!!!

Anh thấy khó xử, anh muốn dỗ dành muốn xin lỗi bạn ngố nhưng sao bản thân lại không cho phép mình chạm vào Park Jimin. HoSeok cảm tưởng giờ anh chỉ chạm nhẹ vào cậu, cậu sẽ tan biến ngay trước mắt anh mất... Anh khó khăn lắm mới rặn ra được

- Jimin... tôi không tính nói em như vậy đâu... Chỉ là...

- Anh không cần nói gì đâu. Em biết em học không giỏi lại còn không được ưu điểm gì. Ai thấy em chẳng nghĩ em là đồ ngốc! Anh nói đúng em là đồ ngốc! Anh không cần thấy có lỗi gì đâu. Anh đúng mà!

Anh không nói gì nữa. Từng lời cậu nói sao lại vừa mỉa mai vừa chua chát tới vậy? Anh thấy nhói lòng. Đôi mắt cùng hàng lệ lăn dài hai bên má bạn ngố, giọng nói bình thản đến đáng ngạc nhiên đó. Sao cậu không chửi mắng lại anh đi? Cậu bùng cháy mà chửi rủa anh đi chứ!

"Đừng khóc nữa, Park Jimin!!!! Nhìn em khóc tôi thấy tội lỗi lắm biết không?"

Suy nghĩ mà không nói ra thành lời thì vẫn mãi chỉ là những điều chưa nói mãi nằm im trong đầu mình mà thôi! Không nói thì sao mà người ta biết được mình nghĩ gì muốn gì. Nếu ai cũng hiểu mình đang nghĩ gì thì cả thế giới này đều là bác sĩ tâm lý hết rồi. Đằng này lại là bạn ngố Park Jimin, HoSeok có nghĩ thế mà không nói ra thì cũng vô ích. Hình như anh vừa tự mình đập vỡ gì đó ấm áp đầy mong manh như ánh nắng cuối ngày biến mất dần qua từng kẽ lá mất rồi

Jimin đã cố nén nước mắt vào trong mà sao vẫy cứ tuôn ra ngoài vậy? Đây là cái con người hôm qua đã dịu dàng ôn nhu hôn trán cậu, đã quan tâm tới cậu đấy sao? Chỉ mới qua một ngày mà giờ lại lớn tiếng nói cậu là đồ ngốc!!! Con người Jung HoSeok thay đổi nhanh tới chóng mặt vậy sao? Mà anh ta có thay đổi thì liên quan gì tới cậu? Cậu là con trai cơ mà sao có thể rơi lệ được cơ chứ, đã thế còn khóc trước mặt một thằng con trai khác! Cậu thấy bản thân mình quá yếu đuối. Vì một hành động của anh mà cả đêm trằn trọc và cũng vì một câu nói của anh mà thấy tổn thương...

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên kéo hai con người đang theo đuổi suy nghĩ riêng về với thực tại

Bạn ngố mím môi đầy ủy khuất gạt đi nước mắt, khẽ nuốt nước miếng ngẩng lên nhìn con người đang nhìn mình không chớp mắt kia, nở nụ cười gượng gạo

- Vào học rồi! Anh cứ coi như chưa có chuyện gì đi! Đừng bận tâm! Em không sao đâu :))

Bạn ngố nói xong lại cúi gằm mặt xuống mà quay đi. HoSeok cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ im lặng theo sau bạn ngố vào lớp.

Buổi sáng đó sao mệt mỏi, nặng nề tới mức đáng sợ. HoSeok chẳng còn thần trí đâu mà để tâm vào bài giảng của giáo viên nữa! Đầu anh chỉ có ba chữ "Park Jimin" và cảm giác tội lỗi ngập tràn. Ngồi cạnh bạn ngố mà anh không dám quay qua nhìn. Anh chỉ thích nhìn thấy bạn ngố vô tư lơ đễnh và ghét hàng mi kiêu hãnh kia xụp xuống buồn bã. Và anh vừa làm anh phải thấy điều anh vô cùng ghét rồi!

Hết giờ học sinh tỏa hết ra ngoài canteen ăn trưa. Lượn hết một vòng phòng ăn mà vẫn không thấy bạn ngố đâu cả làm anh thấy lo lắng. Trong trường có bảo vệ có hệ thống CCTV giăng tứ phía làm gì xảy ra bắt cóc được :v Bạn ngố là người bình thường, không phải thần tiên hay dị nhân thì làm sao bốc hơi được :v Nhưng sao tìm không thấy đâu?

Sau khi nạp xong calo tiếp sức cho buổi học chiều, HoSeok tất tả vào lớp. Ngó sang bên cạnh không thấy bạn ngố đâu, cả người lẫn cặp đều không thấy đâu cả. Anh hỏi cô chủ nhiệm thì được biết bạn ngố cáo mệt nên xin nghỉ về sớm rồi! Và liên tù tì thêm 2 tuần nữa bạn ngố không đến lớp vì lí do ốm nặng!

Ốm thật hay là muốn tránh mặt anh đây? Bạn ngố chắc giận anh lắm nên mới không muốn gặp anh như vậy! Nhưng Park Jimin à~ tránh được ngày một ngày hai chớ sao tránh được cả đời? Jung HoSeok này nói nhẹ bạn ngố không nghe, đã thế thì haizz... anh tự phải ra tay hành động rồi!!!

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro