NHẬP THỂ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ráng chiều buông xuống, Taehyung ngồi thẩn thơ nhìn vào khoảng không bao la vô định trước mặt. Đã là ngày thứ bảy cậu bị nhốt ở nơi này, chân trái đã sớm chẳng còn cảm giác gì nữa, giờ lại thỉnh thoảng truyền đến cơn tê dại như đang cố thông báo về chút sức lực cuối cùng, xương sườn cũng bị gãy vài cái, lục phủ ngũ tạng cũng có chỗ chẳng còn lành lặng, thi thoảng lại ho ra vài cục máu đông tanh ngòm ngai ngái. Vừa đói, vừa mệt, vừa kiệt sức nhưng không dám ngủ, chỉ sợ khi bản thân chìm vào giấc ngủ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa. Tín hiệu đã truyền đi lâu như thế nhưng chẳng ai tìm thấy cậu, thôi thì số cũng tận, ngày tàn cũng đã tới. Cả đời người mong cầu được giây phút bình yên vậy à đến khi nhìn thấy giây phút ấy thì lại sắp chẳng còn trên cõi đời này nữa. Taehyung di chuyển cơ thể mệt mỏi, tìm một phiến đá dựa vào, có chết cũng phải nhắm mắt trong khung cảnh đẹp nhất. 

Hai mí mắt cậu nặng trĩu, trũng xuống, đôi hàng mi dài chắn mất tầm nhìn, mọi thứ xung quanh mờ dần rồi chìm vào bóng đêm. 

------------------------------------------

- Em sẽ không sao, đây là số mệnh của chúng ta.

- Chúng ta sẽ nghĩ cách khác, nhất định sẽ có cách khác.

- Ta đi trước đây, Ngài nhất định phải bảo vệ được dân chúng, cả tộc chúng ta trông chờ vào mình Ngài, ngài nhất định phải sống. 

-----------------------------------------

Kim Taehyung tỉnh dậy, trước mắt là một màn nước mỏng, cậu đưa tay lên chạm vào, từng hạt nước nhiễu lên ngón tay, chảy xuống khóe miệng mằn mặn, trong lòng trao dân một cảm giác vô cùng khó tả, giống như vừa trải qua một chuyện gì đó vô cùng đau lòng.

Cậu nhìn xung quanh, nhận ra mùi thuốc sát trùng, âm thanh leng keng của vật dụng kim loại chạm vào nhau và màu sắc tinh khiết của bệnh viện, thở hắt ra một cái nhẹ nhõm:

"Được cứu rồi"  - Cậu nằm trở lại về giường, toàn thân buông lỏng, hai mắt mệt mỏi nhắm lại tận hưởng giây phút bình yên nhỏ nhoi. Trong đầu bỗng truyền đến những âm thanh văng vẳng nhiễu loạn không rõ ràng, giấc mơ khi nãy như thật vậy, giống như cậu chính là người con trai sắp chết trong giấc mơ, chân thực đến nỗi tỉnh mộng rồi vẫn cảm thấy tim nhói đau.

Kim Taehyung một lần nữa ngồi dậy, không muốn ngủ tiếp vì sợ tàn sư của giấc mơ, cậu bước xuống giường, chợt nhớ lại chân mình đã bị gãy khi ngã xuống vách núi nên bất giác thu chân lại khiến bước chân bị hụt làm cậu ngã sõng soài xuống nền gạch, vừa lúc có y tá đi tới, vội đỡ cậu dậy. Taehyung mặt mày nhăn nhó như đang gánh chịu cơn đau, nhưng khi cậu nhìn xuống chân mình thì hết đỗi ngạc nhiên vì không những không bị gãy mà lại còn dường như không có bất kỳ chút hề hấn gì. Không nhận thấy điều gì bất thường, cậu cử động ngón chân để xác nhận lại lần nữa và giống như điều kỳ diệu chân cậu hoàn toàn bình thường liền quay sang hỏi người y tá đang dìu cậu: 

"Chị y tá chân em lành lại rồi sao?" 

Cô y tá ngạc nhiên đáp: " Chân cậu có bị sao đâu, vẫn bình thường mà, cậu may mắn thật đấy, ngã từ trên vách núi xuống mà không bị làm sao cả, quả là phúc lớn, mạng lớn."

"Xương sườn, nội tạng cũng không bị gì sao?"

"Khi chúng tôi kéo cậu lên, cậu chỉ bị ngất do kiệt sức thôi, toàn bộ cơ thể đã kiểm tra hết rồi, đều rất bình thường." 

Kim Taehyung cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là đã gãy chân, gãy xương sườn, đầu cũng bị chảy máu, vậy mà giờ một vết xước cũng không có, 

Vai ngày sau Kim Taehyung được cho phép xuất viện, cậu trở về nhà, việc đầu tiên chính là dọn dẹp lại ngôi nhà đã lâu ngày không có người ở, dọn dẹp một hồi cũng tới trưa, cậu định ăn một ít thịt ba chỉ nướng nhưng trong đầu có âm thanh thúc giục cậu

"KHÔNG ĐƯỢC ĂN THỊT" 

Taehyung loạng choạng ngồi xuống, hai tay ôm đầu, những hình ảnh trong giấc mơ lại hiện lên chớp nhoáng chuồn chuồn đạp nước, một bước chân lướt nhẹ trên mặt nước mỗi bước đi sinh ra một bông sen trắng thuần khiết. 

Kim Taehyung lắc lắc đầu tỉnh lại, một làn khói mờ bao quanh lấy cơ thể cậu rồi dần hội tụ lại phát ra một vầng hào quang hội tu lại thành hình hài một người. Kim Taehyung ko chắc đó có phải là người hay không, hắn có tai, có đuôi, ngón tay có móng vuốt gọn gàng nhưng vô cùng sắc nhọn. hắn mặc cổ phục màu trắng, thắt đai lưng đỏ, ấn đường có 1 ấn ý giống như cánh hoa hay dấu hiệu của lửa cậu cũng không rõ. 

Taehyung ngã về sau, sợ hãi tột cùng, mò mẫm lấy điện thoại định gọi cảnh sát nhưng cả cơ thể không thể cử động

"Đừng cố, cơ thể đó của cậu là do ta cho mượn, chính vì thế đừng làm điều gì dại dột." 

Nhìn kỹ mới thấy hắn không phải người, chỉ là một luồng khí ngưng tụ tạo thành, vài phần cơ thể chỉ là làn ánh sáng mỏng xuyên thấu. 

"ngươi là ai?" 

"Yoon - thần múi Linh Miêu" 

"tại sao ngươi lại cứu ta?" 

Vốn dĩ ta không màng đến sự tồn tại của loài người cấp thấp như ngươi nhưng ta cũng ko biết vì sao lại bị kéo vào, giờ cốt miêu của ta đang quấn lấy tim ngươi, tạm thời chưa thể tháo gỡ. 

"ngươi định giết ta, hút hết sinh lực của ta giống như xác sống sao?" 

"Ta là thần còn chúng là quỷ, đừng so sanh ta với lũ thấp cấp hạ đẳng đó. Thân xác của ta đang bị phong ấn trong cơ thể người chính vì thế, tay, chân, xương sườn, lục phủ ngũ tạng của người mới có thể toàn vẹn mà sống đến bây giờ, đợi ta nghĩ ra cách thoát được khỏi cơ thể nhà ngươi đó cũng sẽ là ngày tàn của nhà ngươi. 

Kim Taehyung nhìn thân dáng cao ngạo của hắn đi lại trong căn phòng nhẹ như làn gió nhưng trong gió thoang thoảng hương thơm dịu  mát. 

"Vậy giờ phải làm sao? Hay là phải ra miếu thần cầu xin, hay tìm bà đồng làm phép?"

"Ta là thần núi, tuổi tiên của ta được tính từ thời kỳ sơ khai của trái đất, lũ tiểu tiên các ngươi thờ trừ như lai, bồ tát ra, không có ai đủ đẳng cấp nói chuyện với ta chứ chẳng nói đến việc linh lực của chúng có đủ để giúp chúng ta hay không, còn bà đồng ư, chưa được gọi là tiên lực, chỉ là có chút hưởng lộc của khói tiên thôi, không làm được gì hết." 

Kim Taehyung ngồi sụp xuống đất, nước mắt dâng lên đọng lại thành một lớp long lanh ở đuôi mắt. 

"Vậy ta sẽ phải sống với ngươi cả đời sao?" 

"KHÔNG ĐỜI NÀO, ta sẽ nghĩ cách." 

"Vậy bây giờ ta phải làm gì?" 

"Đi ăn, nên nhớ cơ thể này của người có phân nửa là của ta, chính vì vậy không được để nó bị đói. Nhưng phải nhớ, linh khí của thần lấy từ trời đất, không được ăn thịt, linh khí tiêu tan, ta bị tổn hại thì ngươi cũng có phần." 

Nói rồi Yoon hóa thành làn khói trắng hòa lẫn vào không khí thành một dải ánh sáng trắng chui vào người cậu. 

Kim Taehyung tát vào mặt mình vài cái cậu cứ ngỡ mình nằm mơ Kim Taehyung mở tủ lạnh lấy một viên xúc xích rồi ăn ngấu nghiến, cậu không tin được cả đời này về sau sẽ không được ăn thịt. Ngay lập tức cơ thể phản ứng lại, Kim taehyung mất hết toàn bộ sức lực ngã xuống bất tỉnh. 

Trong giấc mơ Taehyung nhìn thấy bản thân đang lướt trên những ngọn gió, cưỡi trên lưng một con hồ ly lớn, bốn chân hồ ly phát ra ánh lửa xanh lam nhạt, ở cổ chân đeo một sợi chuông bán quái dược chế tác tinh xảo. Toàn thân mặc đồ trắng, đai lưng màu xanh lam nhạt, toàn thân tỏa ra nguồn ánh sáng thanh khiến đẹp đẽ, bàn chân lướt qua mặt nước, bóng dáng thanh tú in sâu dưới mặt hồ ánh lên mái tóc bạch kim dài óng ả. Cậu cũng có ấn ký như hắn, nhưng không phải màu đỏ mà là màu xanh.

Tae, đợi anh. 

Cậu quay lại, mơ màng nhận ra một người cũng đang cưỡi trên lưng một con hồ ly trắng  giống như cậu, mái tóc trắng giống như cậu, ấn ký lửa màu đỏ nhưng gương mặt lại ẩn hiện trong màn sương khói không nhìn rõ. Cậu càng cố nhìn, người đó càng xa cậu, xa đến nỗi dần biến mất, xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen tối mờ mịt. 

Kim Taehyung thức dậy một lần nữa, xung quanh yên lặng, đèn đường bên ngoài đã bật lên từ khi nào. 

"Tỉnh rồi ah?

"Tôi vị làm sao vậy? 

"cậu vừa tiêu hao 500 năm linh lực của ta chỉ vì một miếng thịt của người phàm. May cho cậu hôm nay là ngày trăng tròn, khi trăng lên, ta hấp thụ linh nguyệt mới có thể trở lại được hình dạng của mình. 

Taehyung nhìn hắn vẫn cao ngạo bay lơ lửng trong phòng không thấy thuận mắt liền bảo hắn

"Ngài ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn hỏi

Yoon thu đuôi và tai của mình lại, cơ thể dần hiện rõ, cuối cùng hoàn toàn biến thành hình người, ngồi xuống bên cạnh cậu. 

"Có chuyện gì

"Tôi đã  nằm mơ

"Một điều nhàm chán bình thường của con người, nhưng đôi khi thần giấc ngủ cũng ban lộc, sẽ cho vài người hưởng chút phúc lợi, có gì trong giấc mơ của ngươi sao

"Tôi mơ thấy bộ dạng của mình giống hệt ngài, nhưng khác là ấn ký trên trán của tôi không phải là màu đỏ mà là màu xanh, cưỡi trên một con hồ ly 9 đuôi, bốn chân cũng là lửa xanh, và điều quan trọng nữa là dường như ngài có trong giấc mơ đó.

"Tại sao ngươi lại mơ thấy Tae?

"Đó là Tae sao? người đó cũng là thần như ngài sao? 

"ta cũng ko rõ, chỉ nghe như lai kể lại, xưa kia chúng ta được tách ra từ một linh thạch, 2 nguồn tinh linh được truyền vào 2 linh miêu rồi lớn lên, ta cai quản ngọn núi phía tây hắn cai quản ngọn núi phía đông, cũng không đụng mặt nhiều nên cũng có ít hiểu biết về hắn. Chỉ biết là sau này vì dãy nũi phía đông có chiến loạn giữ ma và thần, hắn đồng quy vô tận, phân tán tiên lực cứu giúp chúng sinh. Khi đó Như lai nói ta đang bế quan tu dưỡng linh lực nên không biết về việc đó. Nhưng sau khi tỉnh dậy thù quả thực tinh lực tăng lên nhiều phần và cũng cai quản luôn cả dãy núi phía đông thay cho hắn. Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ điều này là nguyên nhân khiến chúng ta bị như vậy sao

ngài đã nhìn thấy ngài ấy lần nào chưa

chưa 2 nữa tinh linh sau khi tách ra hấp thụ linh khí khác nhau nên thành ra khắc nhau, nên chưa hề gặp

"Không phải chứ, trong giấc mơ của tôi không giống như vậy.

"việc này tạm gác lại đi, bây giờ ta cần hấp thụ linh nguyệt, đưa ta đi

"đi đâu?

Đến nơi cao nhất ở đây

Taehyung lái xe, đưa theo hắn leo lên tháp namsan, hắn nhìn thấy Linh nguyệt ấn ký bỗng phát sáng, hắn bay lên, tiến về phía ngọn núi gần đó rồi cởi bỏ lớp ngụy trang hóa chân thân thành một con linh miêu sừng sững như ngọn múi với bộ lông trắng ánh đỏ to lớn, linh miêu có 9 đuôi, vừa to, vừa dài ôm trọn lấy mặt trăng, lúc này mặt trăng phát ra luông ánh sáng ảo diệu, truyền qua đuôi rồi bao quanh lấy cơ thể hắn. hắn đang tận hưởng nó, hấp thụ linh khí từ mặt trăng khiến đuôi hắn đỏ rực lên. Cảnh tượng hết đỗi đẹp đẽ như chỉ xuất hiện trong mấy phim cổ trang tiên hiệp.

Taehyung cũng cảm nhận được bản thân đang nhận một luồng năng lượng nào đó khiến cả cơ thể tràn đầy sinh lực, không còn chút mệt mỏi nào, có lẽ toàn bộ những điều hắn nói đều đúng. 

Sau khi hấp thụ đủ linh nguyệt, hắn biến hình trở lại thành bộ dạng của con người duy chỉ có ấn ký và bộ vuốt là không mất đi. 

"Thế nào? Có thấy cơ thể khỏe lên phần nào không?" 

"Có, chẳng lẽ tô cũng được hấp thụ năng lượng từ mặt trăng sao

Tất nhiên, trong cơ thể của ngươi là linh cốt của ta, còn ta đang đứng trước mặt ngươi đây chỉ là phần linh khí tích tụ, linh khí tốt, linh cốt cũng sẽ tự khắc bình phục nhanh chóng. 

"Sau này ta sẽ cho phép ngươi ăn thịt

Taehyung mừng rỡ

Nhưng chỉ vào ngày trăng tròn hàng tháng thôi, trong khi ta hấp thụ linh nguyệt, ngươi có thể tranh thủ mà hưởng thụ thú vui hồng trần. 

1 tháng chỉ đc ăn thịt 1 ngày sao, vậy sao sống nổi. 

Yoon tiến lại gần nắm cổ hắn nâng lên cao, nếu không nghe lời sẽ giống như hôm nay, chết lúc nào không biết đậy

Nói rồi hắn tàn bào ép xuống môi cậu nụ hôn mạnh bạo, nhưng Taehyung chưa kịp cảm nhận, chưa kịp hét lên thì hắn đã biến mất, hắn đã quay trở lại cơ thể cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro