chap 13.2-End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Hết cách, một đêm mặn nồng mây mưa, hơn nữa tinh thần mệt mỏi được thả lỏng, họ đều ngủ thật lâu, quả thật rất ngon.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là, người quan trọng nhất ở bên cạnh, nằm trong lòng mình, thì ngủ ngon là phải.
Sau khi rời giường, đi tắm qua loa, Sica vệ sinh sạch sẽ bản thân, từ phòng tắm đi ra liền thấy chỉ mặc mõi đồ lót  đang thu dọn đồ đạc.

“Yul?”

“Sẩm tối tôi  lên máy bay về nước.” Yuri không ngẩng đầu.

Cậu kiên quyết xin nghỉ phép, quản lý cấp trên không vui, còn phạt tiền cậu. Cậu cũng chẳng hề để ý, nhưng bây giờ thật sự không trở về thì không được.
Hơn nữa, cậu cần chút thời gian yên tĩnh, chấn chỉnh lại những gì mình quan sát được mấy ngày qua, quả thật lo lắng rốt cuộc nên làm thế nào, phải đi bước kế tiếp như thế nào.
Ít nhất biết được cô bình an vô sự, biết cô ở nơi nào, đây mới chính là mục đích lớn nhất của cậu, không phải sao? Về phần tiếp theo, cậu cần lên toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ. Tựa như dẫn dắt đội bóng, hay hết sức quan sát đối thủ, cũng muốn vạch ra kế hoạch tác chiến kỹ càng, sau đó thực thi tốt nhất. Thành công cũng không phải ngẫu nhiên—đây là tâm đắc chinh chiến nhiều năm trên sân bóng mà cậu có được
Vả lại, Yuri không muốn công khai thừa nhận, nhưng tuyệt đối là sự thật, thì phải là: coi như ức hiếp cô một đêm, vẫn hoàn toàn không thể làm cậu nguôi giận, cậu vẫn còn rất tức giận, không tha thứ cho hành động chạy trốn của cô.
Sica  chẳng hề nhiều lời, lẳng lặng đến bên cạnh cậu. Cô một thân nhẹ nhàng khoan khoái, phảng phất mùi xà phòng thơm ngát, nhưng Yuri thà rằng ngửi mùi hương trên người của cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô vươn ra, hơi run rẩy, khẽ nắm lấy bàn tay bận rộn của cậu. Yuri nghiêng đầu, nhìn cô một cái.
Cô bị hung hăng yêu thương một đêm, được nghỉ ngơi, cơn mệt mỏi cùng hốt hoảng của mấy ngày trước đều tan biến. Tuy rằng vẫn có chút tái nhợt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp động lòng người, thoáng ẩn chứa vẻ nũng nịu không nói nên lời, khóe mắt chứa đựng tình ý ngọt ngào đến tan chảy.
Cô cắn cắn môi, để lộ ra bộ dáng xấu hổ, ngọt ngào e sợ kia, làm Yuri nhất thời hít sâu vài hơi, kìm nén bản thân muốn kéo cô vào lòng, dùng môi xóa đi sự xúc động nhu mì kia.

“Làm sao vậy?”

“Hôm nay… Dù sao, cũng còn chút thời gian, Yul có thể… đi cùng em đến một chỗ được không?”
Yuri vẫn liếc xéo cô, suy nghĩ.

“Xin Yul mà, sẽ không lâu đâu.”

Cậu cho tới bây giờ đều không có cách cự tuyệt đôi mắt to u buồn kia, cho nên, cậu quay mặt đi.
Sica dẫn cậu đến vùng ngoại ô trên núi, một nơi thanh tĩnh. Rời xa nơi huyên náo phồn hoa, họ đến một nơi có lẽ không xa lắm, nhưng không khí khác đi rất nhiều.
Họ đi qua một vườn hoa được giữ gìn rất tốt, đến một khu vực khác có song sắt khắc hoa ngăn cách. Người quản lý xem giấy chứng nhận của Sica, sau khi chào hỏi đầy nhã nhặn, liền cho họ vào.
Hóa ra, Sica  dẫn cậu đến gặp song thân đã mất của mình.
Họ hiện tại ở gần nhau, có ảnh trên bia mộ, hai người mà cậu từ nhỏ đã gọi là chú thím Jung, đang mỉm cười nhìn cậu.

Nghĩa trang im ắng, gió núi thổi qua, cây khẽ chuyển động, lá cây phát ra tiếng xào xạc nhỏ, xa xa có tiếng kêu líu lo của mấy con chim không biết tên, càng làm cho không gian yên tĩnh thêm nổi bật.
Lọn tóc nâu vàng của Sica bị gió thổi qua khẽ tung bay, khẽ bám vào khuôn mặt nhỏ nhắn như được chạm khắc từ ngọc của cô, cô không chú ý tới tóc, nhưng bộ dáng phục tùng của con cái, hai tay tạo thành chữ thập, cái miệng nhỏ nhắn thì thào gì đó. Yuri đứng một bên đợi cô, nhịn không được vểnh lỗ tai lên, nghe ngóng.

“… Appa,umma con dẫn Yuri đến thăm hai người đây…” Cô khẽ nói, giống như một cô nàng nũng nịu, giọng nói ngọt ngào, mềm mại. “Từ nay về sau, có thể con không thể thường xuyên tới thăm hai người được nữa, bởi vì… con muốn đi cùng với Yuri…”

Yuri nghe thấy, trái tim bỗng dưng bắt đầu đập nhanh.
Cô vừa nói gì? Cô muốn đi cùng cậu?
Thật sự nhịn không được, vốn đứng hơi cách xa, cậu len lén vượt qua từng bước, thu ngắn lại khoảng cách giữa hai người.
Cô dường như không để ý tới hành động tiến lại gần của cậu, tiếp tục nhắm mắt, thầm thì, 

“Umma,umma có nhớ Yuri  không? Hình như umma với chị ấy không có cơ hội ở chung, bởi vì umma đã đi rất nhiều năm rồi, nhưng appa nhất định có thể nói cho umma biết, Yuri rất đẹp trai, chơi bóng cũng thật giỏi, hơn nữa còn đối xử với con rất tốt, tốt lắm ạ… Do con làm tổn thương trái tim của Yuri, con, con không đủ dũng cảm, con cứ cho là mình suy nghĩ vì mọi người, nghĩ như thế là tốt nhất, nhưng hóa ra lại làm tổn thương đến người con yêu nhất…”

Yuri lại từng bước tới gần.

“Ngày hôm qua Yuri muốn con ngẫm lại xem, nếu tình huống trái ngược, con có khổ sở không? Nếu đổi lại là Yuri không kiên trì, tự kiềm chế liền quyết định rời bỏ con, con sẽ như thế nào? Umma ơi, con thật sự suy nghĩ, con cũng đã tỉnh ngộ; con nhất định sẽ rất khổ sở, con sẽ thương tâm đến chết mất… Đêm qua, khi con luôn đi theo phía sau Yuri, luôn luôn khóc, Yuri vẫn chưa quay đầu lại… appa ơi, umma ơi, con biết có lẽ Yuri sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho con, nhưng con vẫn hy vọng, được ở cùng một chỗ với Yuri. Con biết appa Kwon sẽ rất tức giận, umma sẽ rất đau lòng, chúng con thật sự không nên dối gạt hai người lâu như vậy… Hơn nữa sự nghiệp của Yuri cũng sẽ bị ảnh hưởng… Nhưng, còn lâu mới có thể công khai, dù con phải quỳ trong thư phòng một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng… Con vẫn là, vẫn là…”

Nói xong lời cuối cùng, cô đã bật khóc đến mức nói không được, nước mắt ở mặt tuôn trào, tiếng nói của cô hoàn toàn bị nghẹn lại.
Yuri  cũng khóc thì ra không chỉ mình cậu thương tâm mà ngay cả cô , một cô gái yếu đuối mảnh mai như cô cũng đã gặp không ít đau đớn ,thế mà cậu còn trách cô, nhìn cô khóc thế này cậu cảm thấy mình thật là xấu xa mà, dùng cánh tay ôm cô vào lòng, mặt chôn vùi trong mái tóc của cô.

“Con vẫn là muốn ở cùng một chỗ với Yuri, mặc kệ lần này là ai, ai đuổi con đi, mặc kệ phải trả bất cứ giá nào, con phải ở cùng một chỗ với Yuri… umma ,appa  cả appa và umma Kwon, con thực sự rất yêu mọi người, con không muốn mọi người đau lòng, nhưng mọi người đều có người bầu bạn, còn Yuri chỉ có mình con…”

Yuri ôm siết lấy cô, làm cô khóc càng nức nở hơn, nước mắt thấm ướt quần áo, giống ấn ký vĩnh viễn không thể phai mờ in lên ngực trái của cậu.
Vài năm trước, cô trao trọn lòng mình cho cậu, còn không phải là lấy đi của cậu sao?! Sau đó, trái tim của cậu không bao giờ thuộc về mình nữa, mặt trên trái tim đã khắc tên của cô, chỉ thuộc vì mình cô mà thôi.
Yuri ôm cô khóc sướt mướt, có một quyết định dứt khoát.
Cậu thầm yên lặng, nói với tấm ảnh trên bia mộ, là ông bà Jung vẫn mỉm cười nhìn cậu như cũ.

Chú thím Jung, hai người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc Sica cả đời, sẽ làm em ấy được hạnh phúc, sẽ cho em ấy tất cả những gì em ấy muốn, về sau con sẽ cùng em ấy thường xuyên trở về thăm hai người, xin cứ yên tâm giao em ấy cho con.

Dưới ánh mặt trời, thấp thoáng dưới bóng cây, trong vườn mộ yên tĩnh, đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, tựa vào nhau, thật lâu cũng không tách rời.

Sau một lúc lâu, cái mũi khóc đến đỏ bừng của Sica, chôn vùi hơi thở nhẹ đầy khoan khoái vào trong cơ thể ấm áp  quen thuộc, tiếng mũi nghèn nghẹt yếu ớt vang lên:
 
“Mình đi được rồi, Yul còn phải lên kịp máy bay… Em với appa và umma nói chuyện xong rồi.”

“Thật không?” Yuri cúi đầu, bàn tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vì khóc của cô, nhịn không được mà hôn. Cánh môi khẽ nhếch lên, thoáng hiện lên nụ cười mỉm khó có thể đè nén. “Em xác định chưa? Mọi lời nói Yul nghe đều hiểu hết, nhưng, em không muốn dùng Anh ngữ nói lại một lần cho ba mẹ nghe sao?”

Bảo là muốn nói chuyện cùng ba mẹ, kỳ thật căn bản là muốn tỏ ra tâm ý cho Yuri thấy. Bị trêu chọc như vậy, Sica xấu hổ mặt càng đỏ hơn, đầu trốn vào trong lòng cậu, làm thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Mang tình cảm chân thành này theo cậu suốt cuộc đời, Yuri ngửa đầu nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh, khiến cho lồng ngực run run. Sica  thiếp đi trong òng cậu, nghe được âm thanh tươi cười thoải mái ấy, cũng nhịn không được mà nhếch miệng cười.
Appa,umma, tụi con sẽ sống thật tốt… Hai người không cần lo lắng… Lúc này đây cô dùng ngôn ngữ của mình, khẽ nói thầm trong lòng.
Kết thúc    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro