CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở chiếc xích đu trong sân nhà, ngước lên bầu trời đầy sao cùng cảm nhận cơn gió lạnh thấu xương của đêm xuân vừa mới chớm. Baekhyun biết, nơi nào đó không xa, có một cô gái đang ngượng ngùng tỏ tình với một chàng trai.

_ Chanyeol à! Thật ra ... tớ thích cậu lâu rồi! Không biết ... cậu có thể chấp nhận tớ không? _ Cô nắm lấy bàn tay anh, đôi mắt thoảng chút ngượng ngùng. Anh cứng đờ người, cô gái mình thích đang tỏ tình cùng mình, nên vui, phải, anh đang rất vui.

Có thật là vậy?

Tim Baekhyun nhói lên một cơn, cậu ôm ngực, nhưng nó qua rất nhanh, mỉm cười mà đôi môi tê tái, nước mắt lăn nhẹ trên gò mà ướt nhòe.

_ Tớ ... tớ! _ Anh lúng túng, cái vẻ mặt luôn xuất hiện mỗi khi gặp cô, Mina bạo dạn đặt môi mình lên môi anh, cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng trong niềm xúc cảm đầu đời.

Nhói mạnh lần thứ hai, tiếng nấc không kìm được mà ngày một to hơn.

Trong xe Baekhyun có gắn camera, cậu muốn lưu giữ tất cả những hình ảnh của anh và cậu, nếu sáng nay cậu phì cười vì sự bối rối của anh sau cái nhìn âu yếm, thì giờ đây lòng đau buốt đến tê dại khi cảnh anh và cô hôn nhau đập vào mắt qua màn hình máy theo dõi cầm trên tay. Chanyeol không cưỡng lại, không đẩy mạnh cô ấy ra như đã từng làm với cậu.

Chanyeol hoàn toàn không biết về sự hiện diện của chiếc camera nhỏ xíu đặt ở con thỏ bông cạnh bên vô lăng, hoàn toàn không biết.

Quăng mạnh chiếc máy xuống bãi cỏ, vì lực va chạm mạnh mà vỡ ra thành nhiều mảnh, giống y như trái tim cậu lúc này, vỡ rồi.

Chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, từng hình ảnh cậu chủ dễ thương lướt qua trong đầu, lúc cậu cười, cậu nhăn nhó, cậu ngơ ngác vì bị đánh thức dậy, nét hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy trong tay Chanyeol là những viên chocolate đen yêu thích, bờ môi đã đặt lên môi anh trong đêm hôm đó, khuôn mặt bình yên lúc ngủ, và ...

_ Tớ xin lỗi, cậu vào nhà đi! _ Anh dứt môi ra trước, quay mặt nhìn ánh đèn heo hút trong ngõ nhà cô, Mina hơi bất ngờ nhưng rồi lại mỉm cười hôn nhẹ vào má anh _ Cậu ngủ ngon!

_ Ừm! _ Cô vừa mới bước xuống xe là anh phóng thẳng, trong ánh đèn mờ ảo, cái nhếch môi thủ đoạn nhập nhòe đầy toan tính.

************************************

Đang vừa bước vào nhà vừa suy nghĩ, Chanyeol dừng lại khi thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đang ngồi ở chiếc xích đu ngoài sân, vẫn là chiếc áo sơ mi mỏng manh trong trời đầy tuyết.

_ Cậu chủ! Sao lại ngồi ở đây? Lạnh lắm biết không?

Cởi chiếc áo khoác dày trùm lên người cậu, anh ngồi xuống cạnh rồi vòng tay ôm cậu vào lòng, là thói quen.

_ Không có gì! _ Trời nhá nhem tối, màu trời tím sẫm giúp che giấu khuôn mặt đau khổ của cậu lúc này, tuy vậy giọng nghèn nghẹn vẫn không thể giấu nổi.

_ Giọng cậu sao vậy? _ Anh lo lắng sờ lên trán cậu lần nữa, không có sốt mà. Vậy là tại sao? Tại sao anh lại đau lòng thế này?

_ Trời lạnh nên tôi nghẹt mũi ấy mà!

_ Chanyeol này!

_ Ừm!

Cậu bất ngờ quay người sang ôm chặt anh, gối cằm lên vai anh, cắn chặt môi ngăn dòng lệ trào ra ngoài.

_ Anh yêu Mina đúng không? Cô ấy cũng yêu anh, đúng không?

Khựng lại, anh sững người khi Baekhyun hỏi câu này, yêu? Anh yêu Mina? Anh có yêu cô ấy không?

_ Có lẽ! _ Anh đáp nhẹ tênh, môi Baekhyun trắng bệch tưởng chừng bật máu.

_ Vậy ... Chanyeol! Nếu một ngày nào đó anh cảm thấy không còn muốn làm việc cho tôi nữa, hãy cứ ra đi. Tôi sẽ nói với ba tôi và quản gia Park . Tôi sẽ để anh ra đi, quản gia à!

_ Cậu chủ ...!

_ Tôi mệt rồi, chúc anh ngủ ngon!

Hơi ấm rời xa, sự nuối tiếc bao trùm tâm trí, anh cứ mãi nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy run rẩy theo từng bước chân, vừa khuất sau cánh cửa, Baekhyun chạy nhanh lên phòng, khóa trái cửa rồi vùi mặt vào gối mà nấc to lên, bao nhiêu dồn nén cứ thế tuôn trào không ngăn lại được nữa. Cậu chỉ cho phép mình yếu đuối trong đêm nay thôi, chỉ đêm nay thôi.

Đêm nay, một người trằn trọc suy nghĩ không ngủ được, một người ôm chặt chiếc áo khoác của người kia khóc sưng cả mắt.

************************************

Sáng hôm sau...

_ Cậu...!

Mở cửa phòng theo thói quen, nhưng thân hình người trên giường lại không hiện diện như thường lệ.

Anh tiến vào phòng, rèm cửa đã được mở ra hết, chăn gối xếp gọn gàng, tờ giấy đặt trên tấm nệm làm anh chú ý.

"Quản gia! Tôi đi làm sớm, tiện lấy xe đi rồi, anh đi xe máy nhé! À tôi sẽ ăn sáng ở ngoài, tối nay về muộn, đừng chờ tôi!" _ Baekhyun

Đứng bần thần ở đó một lúc, bản thân khó chịu khi đọc những dòng chữ ấy.

******************

_ Tổng tài! Sao hôm nay anh cứ đeo kính râm hoài vậy? _ Thư kí Lee đặt ly cafe xuống bàn, Baekhyun vẫn là không ngước mặt lên.

_ Cảm ơn cô, tôi bị đau mắt!

_ Hôm nay anh không có lịch nhiều, có thể về sớm rồi!

_ Ừm, mà thư kí Lee! _ Lúc này Baekhyun mới ngẩng mặt lên nhìn cô _ Cuối tuần này tôi muốn sang Nhật hai ngày, cô hủy lịch hai ngày đó giúp tôi!

_ Vâng! _ Cô cúi đầu rồi lui ra ngoài.

"Chanyeol! Tôi nên bỏ cuộc thật sao?"

*************************

_ Chanyeol! _ Mina đặt lon coca xuống bàn anh, hôm nay có tiết trống, cả lớp đang nháo nhào y như cái chợ.

_ Hôm nay cậu phải đi xe máy à?

Anh gật đầu, hơi ngượng vì vẫn còn nghĩ về lời tỏ tình và nụ hôn hôm qua.

_ Ừm! Hôm nay cậu chủ đi làm sớm!

Vừa thấy anh có ý định cho tay vào túi lấy điện thoại, cô vội vàng hỏi:

_ Về lời tỏ tình hôm qua, cậu nghĩ sao?

Anh dừng lại, ý nghĩ hỏi thăm cậu chủ bay biến, thay vào đó là sự ngượng ngùng bao phủ.

_ Tớ ... tớ không biết nữa! Cho tớ thời gian được không?

_ Ừm tớ hiểu mà, tớ sẽ đợi cậu!

Mỉm cười bước về chỗ khi thầy giáo bước vào lớp, Baekhyun, xem ai sẽ thắng trong trò chơi này?

Baekhyun cứ nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, chờ đợi trong vô vọng, không có một cuộc gọi hỏi thăm nào, anh quyết định rồi đúng không?

**************

1 A.M

Baekhyun bước vào phòng ngủ, Chanyeol có lẽ đã đi ngủ rồi, giờ cũng đã 1h đêm, thả phịch người xuống giường rồi ngủ ngay lập tức.

Chanyeol không ngủ, anh vào phòng tắm cọ rửa sơ qua cho tỉnh táo rồi ra phòng khách ngồi đợi cậu về tiếp, tiếng nước chảy mạnh và tường cách âm đã ngăn những âm thanh bên ngoài của cậu. Chanyeol thức trắng, gần 5h sáng mới bước về phòng ngủ, lòng lo lắng cồn cào vì Baekhyun không về, điện thoại cũng không liên lạc được.

********************

Ngày thứ hai...

Mở cửa chạy thật nhanh sang phòng Baekhyun, chỉ mong cậu vẫn còn ngủ nướng, anh sẽ kéo rèm rồi lay lay con người kia dậy, cõng cậu xuống cùng ăn sáng, rồi chở cậu đi làm như thường ngày.

Trống không, Baekhyun không về, nhưng tại sao giường cậu lại ấm như vậy?

Đến lớp, anh né Mina, không hiểu tại sao lại thế, bất đắc dĩ phải nói chuyện với cô thì cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Buổi trưa gọi cho Baekhyun, cậu không nghe máy.

Buổi tối cậu không về.

Baekhyun nằm dài ra bàn, bây giờ là 8h tối, cậu không muốn về nhà, không muốn thấy nét hạnh phúc của anh vì người con gái kia, nhưng lại nhớ anh kinh khủng, thật khó chịu.

***************

Ngày thứ ba rồi lại ngày thứ tư, cậu vẫn là không về nhà, không nghe máy. Anh không dám đến công ty tìm vì nghĩ cậu đang bận. Hôm nay Mina chủ động rủ anh đi chơi, tâm trí anh cứ bay về phương nào ấy, hình như là về phương có con người tròn tròn nào đấy ấy.

_ Mina! Tớ có việc bận, xin lỗi cậu! _ Anh bỏ cô ở giữa công viên chạy thục mạng đến công ty, cảm giác bứt rứt bốn ngày hôm nay là gì? Sự nhớ nhung và mệt mỏi khi không gặp được cậu, thói quen bị mất đi làm anh như muốn nổ tung, trước đây chưa bao giờ anh không gặp cậu quá một ngày, cậu chỉ về trễ chứ không ngủ lại công ty, sáng nào cũng là những công việc đó, luôn luôn có Baekhyun hiện hữu trong mắt Chanyeol. Có lẽ, anh biết cái gì mình đã bỏ quên giữa hai người rồi.

Vừa đến công ty, anh chạy như điên vào quầy tiếp tân.

_ Tôi muốn gặp tổng tài Byun!

_ Xin lỗi! Có phải quản gia Park không? _ Thư kí Lee gọi nhẹ, anh quay lại hỏi dồn:

_ Cho tôi hỏi tổng tài Byun đâu rồi?

_ Ủa? Hôm nay tổng tài bay qua Nhật hai ngày mà! Không nói gì với anh sao?

_ Qua Nhật hai ngày? _ Anh hỏi lại như sợ mình nghe nhầm.

_ Vâng! À! Không hiểu tại sao cả tuần nay không có lịch buổi chiều nhưng tổng tài cứ ở lại công ty rất muộn, hình như còn không về nhà!

_ Vậy sao? Cảm ơn cô! _ Chanyeol cười nhẹ rồi bước ra về, không có lịch? Vậy tại sao không về nhà? Không bận tại sao không nghe máy?

_____ END CHAP 7 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro