Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bạn học Phác Xán Liệt, mời trả lời câu hỏi này.”

“Phác Xán Liệt?”

“Phác Xán Liệt!”

“Gì? ! Éc…” Bị bạn ngồi cùng bàn đánh thức, Phác Xán Liệt “whiz” một tiếng rồi đứng lên, hai mắt mê man, khóe miệng còn treo một cái chất lỏng trong suốt nào đó, bạn ngồi cùng bàn ôm trán thở dài, đưa cho cậu một tờ khăn giấy để dọn dẹp “sản phẩm”.

Lau cái em gái mày a! Vừa vào lớp đã ngủ như chết! Nước miếng còn chảy ra không chút kiêng kỵ như vậy! !

“Bạn học Phác Xán Liệt, tan lớp mời theo tôi một chút!”

Phạt Phác Xán Liệt đứng đến hết giờ, sau khi chuông báo kêu lên, Biện Bạch Hiền mang cậu theo mình ra khỏi lớp học. Phác Xán Liệt ngoan ngoãn cúi đầu theo ở phía sau, mái tóc xoăn cứ như vậy lòa xòa màu nắng, nhìn giống teddy ghê. Nhìn Phác Xán Liệt một mét tám lăm bộ dáng ủy khuất tội nghiệp, Biện Bạch Hiền có chút mềm lòng. Đi đi đi! Ở đâu ra loại tình cảm như người cha muốn ôm đứa con của mình vào lòng thế này! Thằng nhóc này chính là kẻ đối nghịch cùng mày ngay từ ngày đầu tiên lên lớp đấy! Biện Biện Hiền trong lòng tự khinh bỉ ý nghĩ mới hiện lên trong đầu mình.

Vào phòng giáo viên, các thầy cô khác cũng chưa có tới, Biện Bạch Hiền đi tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống. Phác Xán Liệt đi theo anh, đứng trước bàn làm việc, vẫn cúi đầu như cũ. Biện Bạch Hiền nghĩ thầm, thằng nhóc này chưa biết sợ là gì, hôm nay sẽ cho nếm sự lợi hại của Biện tiểu gia, ha ha ha ha!

Thật ra thì thời gian Biện Bạch Hiền làm giáo viên cũng chưa được bao lâu, bởi vì là thầy giáo trẻ tuổi, so với học sinh cũng không sai khác nhiều, cho nên Biện Bạch Hiền trước kia cũng cùng các học sinh của mình có quan hệ không tệ, thậm chí có một vài người còn là bạn rất thân. Cho nên, Biện Bạch Hiền cũng không biết cách giáo huấn người khác, bất qua trong phòng giáo viên, các cô giáo lớn tuổi dạy dỗ học trò, nghe nhiều nên thuộc, Biện Bạch Hiền quyết định vận dụng những lời của đồng nghiệp mình để giáo dục “phần tử phản động” Phác Xán Liệt này một chút.

“Khụ khụ, Xán Liệt nè,” Biện Bạch Hiền làm bộ “thầy cũng từng trải” nói, “Thầy biết mấy đứa bây giờ học cấp ba rất mệt, thầy cũng từng trải qua nó nên hiểu, nhưng cậu cũng không thể ngủ trên lớp, huống chi cậu học lớp khoa học tự nhiên sinh, tiết Vật Lý thật rất quan trọng. . .”

Biện Bạch Hiền cho tới bây giờ cũng chưa biết làm thế nào để giày vò người khác, quả nhiên là các cô giáo tuổi trung niên một thời gian dài làm việc là mưa dầm thấm lâu rồi sao?

“Reng reng reng. . .” Giữa thời điểm Biện Bạch Hiền đang liên miên cằn nhằn thì chuông báo vào giờ vang lên.

“Cái kia, thầy ơi, đi học.” Nãy giờ không mở miệng, Phác Xán Liệt đột nhiên lên tiếng.

“Tiết này là môn gì?”

“Thể dục!” Trong thanh âm Phác Xán Liệt có chút không khống chế được kích động.

Thể dục. . . Khà khà. . . Khà khà khà khà khà khà. . .

Biện Bạch Hiền thầm cười trộm trong lòng, thằng nhóc ngủ trong giờ của mình, cùng mình đối nghịch, con mẹ nó, thằng này sẽ giày vò khốn khổ nhóc một tiết liền không cho nhóc học thể dục! Thằng này bất kể dù nhóc có nghe hay không cũng không cho đi học thể dục z_→

“Thể dục sao. . . Trễ một chút cũng không có vấn đề gì. . .” Bạch Hiền trong nội tâm đã muốn cười đến phát điên rồi.

“! ! ! Thầy, thể dục có thể cho học sinh cao trung bọn em trăm bề bận rộn học tập thư giãn một chút, hô hấp không khí mới mẻ để giữ cơ thể khỏe mạnh mới có có thể học tốt chứ. Thầy không thể tước đoạt quyền rèn luyện thân thể của em a a a! ! !”

Phác Xán Liệt giọng trầm nói một hơi như tiếng pháo nổ khiến cho Biện Bạch Hiền có chút không chịu nổi. Bất quá Biện Bạch Hiền là ai nào? Biện tiểu gia cao một mét tám lăm tổng công lại sợ mấy cái này sao?

“Mới vừa rồi trên tiết Vật Lý, cậu không phải là đã nghỉ ngơi buông lỏng sao, hơn nữa chúng ta cũng đâu có phải là tán gẫu hay tâm tình gì.” Biện Bạch Hiền giễu cợt.

“FML!” Phác Xán Liệt xoa trán.

“Cậu nói cái gì? Lặp lại con” Biện Bạch Hiền sắc bén bắt được ngay học trò sử dụng từ ngữ thô tục.

“Thầy, em sai rồi, sau này sẽ không ngủ trong giờ nữa, cho em đi học thể dục đi!” Phác Xán Liệt ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại thầm nghĩ đích xác anh là ngạo kiều thụ, nhìn tôi sau này thu phục thầy như thế nào nhá!

“Như vậy đi, cậu không phải là muốn rèn luyện thể dục sao, vừa lúc phòng giáo viên không có ai, đứng lên ngồi xuống hai trăm cái rồi đem tất cả công thức trong sách vật lý sao chép lại một lần.” Biện Bạch Hiền cười xấu xa.

Cho nên lúc Biện Bạch Hiền vẻ mặt đắc ý đi về phía tủ sách lấy tài liệu, Phác Xán Liệt đang múa bút nghĩ thầm, một ngạo kiều thụ như anh một ngày nào đó sẽ bị tôi thu phục! Con bà nó, mình là đang bị chơi sao, nhưng mà, người ta càng phạt mình càng yêu nha!

Gần tới giờ tan lớp, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng sao chép xong một loạt công thức kia, hai tay nhức mỏi, thực ra chỉ tay phải thôi, cùng với đôi chân tê dại vì đứng lên ngồi xuống, mang theo khuôn mặt nhăn nhó nộp bài cho Bạch Hiền. Biện Bạch hiền vẻ mặt đắc ý, “Được rồi, Phác bạn học có thể học thể dục rồi!”

“. . . Vâng, thầy giáo hèn mọn!” Còn có năm phút là hết tiết.

Sau khi Phác Xán Liệt ra khỏi phòng làm việc, Biện Bạch Hiền mở đống công thức ra xem, ôi chao ôi chao, thằng nhóc này miễn cưỡng cũng có thể tính là hoàn thành đi, tính thế này cũng phạt đủ ròi, ha ha, nhìn xem còn dám ở trên lớp cùng mình đối nghịch hay không!

Đảo đến trang cuối cùng, Biện Bạch Hiền nhìn thoáng qua, liền xù lông. Một câu cuối cùng gồm bảy chữ viết hoa thật lớn.

BIỆN BẠCH HIỀN LÀ NGẠO KIỀU THỤ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro