EXTRA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạng như đoản văn nhưng dài hơn một chút.

Extra 1 : Thời đại học cẩu huyết của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân.

Câu chuyện cẩu huyết thứ nhất.

- Anh Chung Nhân - Giọng Bạch Hiền lí nhí trong điện thoại.

- Chuyện gì ? - Chung Nhân đang ngủ thì bị đánh thức, đương nhiên hiện tại có xúc động muốn đập cho Bạch Hiền một cái.

- Anh à, em đi chơi với bạn về muộn, bác quản lý kí túc không cho em vào nữa. Anh, anh xuống nói bác ấy giúp em đi. Em năn nỉ anh đấy! Trong túi em giờ rỗng tuếch rồi, không đi thuê khách sạn được. Anh không giúp em thì tối nay em ra gầm cầu ngủ mất - Bạch Hiền nài nỉ liên hồi, Chung Nhân cũng bắt đầu rủ lòng thương, nhưng tiếc thay, lòng thương sao mà át được tình yêu đối với chiếc giường ấm áp.

- Thế người trong mộng của cậu đâu mà không gọi ?

- Em gọi anh Xán Liệt rồi, anh ấy không nghe máy. Còn gọi cả anh Lâm Khải, cả anh Dương, anh Thế Huân nữa, à, cả anh Nghệ Hưng, Tuấn Miên đều cũng đã gọi rồi. Không chỉ vậy, còn có Na tỉ, Yến Ngọc,...... - Bạch Hiền kể ra gần chục cái tên. Khoé mắt Chung Nhân hơi giật giật - Nhưng bọn họ xấu lắm, chẳng ai thèm giúp em cả.

- Và tôi là lựa chọn cuối cùng của cậu hả ? Thằng oắt con này, cậu nghĩ cậu là ai chứ ? Nhờ vả được Chung Nhân này dễ dàng lắm sao ? Cậu coi tôi là cái gì ? Thôi ngủ ở gầm cầu hay bãi rác gì cũng kệ cậu. Tôi không quan tâm..

- Anh Nhân.....

Tiếng tít dài từ đầu dây bên kia khiến Bạch Hiền nước mắt tuôn rơi. Hiện tại Bắc Kinh đã bắt đầu trở lạnh, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp. Đến nước này thì có lẽ ra gầm cầu ngủ thật thôi.

Xán Liệt rúc trong chăn nghe được tiếng Chung Nhân nói chuyện điện thoại với Bạch Hiền, cảm thấy trong lòng hơi lo lắng. Cứ tưởng Bạch Hiền sẽ có người giúp đỡ nên mới không đồng ý giúp cậu, hoá ra lại chẳng có ai hảo tâm tới mức đó. Nghĩ đến đấy, Xán Liệt chui ra khỏi chăn, đứng dậy mặc thêm một cái áo khoác dày rồi đi ra ngoài.
Bạch Hiền ngồi ở một bên góc cổng, cả người vì lạnh nên co rúm lại. Xán Liệt thuyết phục quản lý kí túc một hồi thì cũng được chấp nhận. Người quản lý khi nhìn thấy Bạch Hiền đang đi vào thì còn lớn giọng nhắc nhở :

- Nên nhớ tất cả mọi nơi đều có quy định của nó. Hôm nay tôi đồng ý cho cậu đi vào, không có nghĩa là sẽ có lần thứ hai đâu. Thanh niên trẻ khoẻ như các cậu ngủ một đêm ở ngoài cũng không chết được.

- Cậu ấy biết rồi mà bác - Xán Liệt thấy Bạch Hiền vì lạnh mà hai môi dính chặt lại với nhau, không nói được gì, nên đỡ lời.

Dáng người Bạch Hiền thật sự rất nhỏ, nên lúc cả thân thể cậu run lên, trông đáng thương đến tội, tạo cho người ta cảm giác muốn ôm cậu vào lòng để bảo vệ. Nhưng Xán Liệt thì không làm như vậy. Anh cởi áo khoác của mình ra chùm lên đầu Bạch Hiền. Sẽ thật lãng mạn biết bao nếu như đây là một cảnh phim truyền hình dài tập, nhưng không, cuộc sống này vốn rất máu chó. Bạch Hiền bị chiếc áo che mất tầm nhìn, vấp cầu thang mà ngã đập mặt xuống nền nhà, gãy một cái răng cửa. Vậy là giữa đêm hôm, có một người cõng một người chạy thục mạng, cố gắng tìm một phòng khám để nhanh chóng sửa chữa lại răng cho Bạch Hiền. Nếu không, có lẽ cả đời cậu sẽ sống với một cái răng bị mất ở ngay giữa hàm.

Câu chuyện cẩu huyết số 2.

- Bảo Yến, em đẹp như đoá hoa hồng nở rộ giữa sắc trời xanh ngắt. Đẹp như một nàng tiên vừa mới giáng trần. Đẹp như một... Ôi, anh không thể nói hết được vẻ đẹp của em bằng lời, vì vẻ đẹp của em chỉ có thể hình dung được ra trong giấc mơ (xin lỗi nếu đã làm các bạn buồn nôn) - Chung Nhân dùng mọi lời lẽ ngon ngọt để tán tỉnh cô hoa khôi của trường. Nghe nói cô hoa khôi này rất kiêu kì, nhưng có lẽ do lời lẽ sến súa của Chung Nhân quá đặc biệt, nên trên mặt Bảo Yến hiện rõ lên sự thích thú.

- Coi chừng thằng quỷ đấy nhé hoa khôi, ngày mai nó đưa cô lên giường rồi lại đá cô như đá hòn sỏi đầu đường thôi - Thế Huân ghé ngang qua chốn "hữu tình" của hai người, tiện thể còn phán thêm một câu xanh rờn. Khoảng tầm ba chục người đứng gần đó đều nghe thấy, quay qua nhìn Kim Chung Nhân, rồi bắt đầu xì xầm bàn tán.

Chung Nhân điên tiết, nhảy cả lên người Thế Huân với ý nghĩ muốn bẻ gãy cổ anh ta. Thế Huân liên tục lắc lư giãy dụa để Chung Nhân buông ra, kết quả là Chung Nhân càng ôm chặt hơn nữa. Hai người vật lộn như điên dại một lúc, dần kiệt sức. Đến cuối, cả hai quyết định tung đòn chí mạng. Chỉ tội hơi quá tay, lại phi chưởng nhầm hướng. Khuỷu tay của Chung Nhân và Thế Huân đập vào mặt cô hoa khôi, khiến cô bị chảy máu mũi, cả mặt dần đỏ lên vì tụ máu. Hoa khôi khóc thét, Chung Nhân và Thế Huân sợ hãi đưa cô nàng tới phòng y tế.

Nam thần công lý Phác Xán Liệt biết chuyện, tức giận cho hai người họ mỗi người một bạt tai. Sau đó, anh cắt cơm của Kim Chung Nhân và không cho Ngô Thế Huân chép bài tập trong vòng một tuần. Đích thực là một hình phạt vô cùng tàn ác.

Câu chuyện cẩu huyết số 3.

- Dậy đi, mau dậy ăn sáng - Xán Liệt dùng thìa gõ vào đầu giường gọi Bạch Hiền và Chung Nhân dậy. Hai người họ chỉ vừa nghe thấy ăn đã sáng rỡ cả hai mắt, lập tức tung chăn bật dậy như có gắn lò xo sau lưng.

Nhưng bữa ăn Xán Liệt nấu hôm nay hơi kì lạ. Chung Nhân và Bạch Hiền nhấm nháp được vài miếng thì nhăn mặt, buông đũa không ăn nữa. Xán Liệt ngạc nhiên hỏi :

- Không ngon à ? Ăn ít vậy ?

- Ừ, hôm nay thức ăn lạ lắm! - Chung Nhân lên tiếng, đứng dậy thò tay vào quần gãi mông vài cái rồi đi thẳng.

- Mấy món này có vấn đề thật.. - Bạch Hiền khẽ lắc đầu.

Phác Mama vì hai con nhỏ ngày nào cũng thức khuya dậy sớm để làm cơm. Vậy mà hai con người không biết trời cao đất dày kia lại dám bỏ bữa ư ? Được thôi, thích thế chứ gì, tôi đây chiều. Từ giờ, không ăn đồ Phác Xán Liệt này nấu nữa.

Chiều, Bạch Hiền về phòng, thấy Xán Liệt ngồi trên giường đang đọc sách.

- Anh, hôm nay anh không nấu cơm sao ?

- Ừ.. - Xán Liệt rất giận dỗi.

- Tại sao vậy ?

- Anh không muốn nấu nữa. Từ giờ em với Chung Nhân muốn ăn gì cũng được, sơn hào hải vị hãy thưởng thức cho bằng sạch đi - Xán Liệt nói câu nào là mùi dấm chua phát ra từ câu đấy.

- Anh giận à ?

- Giận.. Anh đây không biết giận là gì cả - Xán Liệt buông sách xuống, tránh Bạch Hiền rồi bước ra khỏi phòng.

Chung Nhân đang đi chơi hẹn hò thì bị Bạch Hiền gọi tới 20 cuộc, kết quả không chịu được phải nhấc máy.

- Nguy to rồi, báo động cấp độ 5, anh Xán Liệt sẽ không nấu cơm nữa.

- Cái quái gì ? Đợi anh về ngay.. - Chung Nhân đưa máy xuống, dặn dò người yêu - Mĩ nhân, có chuyện lớn rồi, anh phải đi đây.. - Nói rồi chạy luôn khỏi quán cà phê.

Về đến kí túc, đã thấy Bạch Hiền ngồi trên giường, hai tay cầm điện thoại, trông vô cùng lo lắng.

- Nói anh nghe, cậu ta làm sao ?

- Em không biết, mặt anh ấy như vừa mới dẫm phải c*t ấy, em chẳng dám hỏi.

- Cả ngày hôm nay có ai làm chuyện gì khiến cậu ta tức giận không ?

- Không có. Em gọi anh Thế Huân, anh ấy nói cả ngày hôm nay anh Xán Liệt vẫn rất ổn mà.

- Thế rốt cuộc là chuyện quái gì chứ ? Tự nhiên lại không nấu cơm là thế nào ? Muốn để ông đây chết đói sao ?

- Anh cao lớn lại khoẻ mạnh như vậy thì sợ gì, em ốm yếu thế này, không có đồ ăn anh Xán Liệt để bón no cái bụng, phỏng chừng không lâu nữa sẽ trở thành thanh niên 20 tuổi suy dinh dưỡng.

Sau đó, Kim Chung Nhân và Biện Bạch Hiền ôm bụng rỗng ngồi trong phòng kí túc. Không phải là không muốn ra ngoài ăn, mà là quá quen mùi vị đồ Xán Liệt làm, nên khi ra ngoài nhìn thấy cái gì cũng ăn không vào. Bây giờ cả hai mới nghiệm ra câu nói : " Thói quen là một thứ rất đáng sợ ".

Xán Liệt rong ruổi khắp chốn, gần nửa đêm mới vác mặt về đến kí túc, lại nhìn thấy Chung Nhân và Bạch Hiền thất thần như ma đói. Đáng đời, đồ ăn dâng đến mồm còn gạt ra, giờ nhịn đói thêm vài ngày đi.

- Anh Xán Liệt... - Bạch Hiền vừa nhìn thấy Xán Liệt trở về đã chạy tới, ôm chân anh chặt cứng. Kế tiếp, bên chân kia cũng có một quả tạ đè nặng, cúi xuống nhìn thấy Kim Chung Nhân vẻ mặt vô cùng khẩn khoản. Xán Liệt trong bụng cười thầm một phen.

- Sao ? Muốn nói gì với tôi à ? - Xán Liệt lạnh lùng nhìn hai người họ.

- Xán Liệt a Xán Liệt, tôi không biết chúng tôi đã làm gì nên tội, nhưng nếu đã đắc tội với cậu, ngàn vạn lần xin cậu đừng để bụng. Cậu không nấu ăn cho chúng tôi, chúng tôi cũng không biết nên đi đâu về đâu nữa. Xán Liệt a Xán Liệt.

Xán Liệt nhìn sang Bạch Hiền đang gật đầu như giã tỏi, hừ một tiếng rồi đá hai bọn họ ra xa, xắn tay áo lên đi vào bếp.
Chung Nhân và Bạch Hiền thiếu nước ôm nhau mừng rỡ khóc lóc, nhanh chóng đi dọn bát trải chiếu đợi cơm của Phác Mama.
Cuối cùng thì Mama vẫn là Mama, vẫn không thể bỏ rơi đàn con thân yêu được.

Extra 2 : Tình yêu lên ngôi - Thạc Đại couple.

- Kim Chung Đại, em muốn chết hả ? - Mân Thạc mặt mày phừng phừng sát khí tiến vào phòng ngủ của hai người, ánh mắt có lửa của anh khiến Chung Đại nửa lời chẳng dám hé.

- Được rồi, giỏi lắm, dám lấy máy tính của anh lên trang tìm bạn tâm giao, giới thiệu mình vẫn đang độc thân. Cái gì mà tính cách trong sáng chứ ? Anh nói cho em biết, đợi đến lúc người ta nhìn thấy em bị anh đặt dưới thân làm cho vặn vẹo rên rỉ, đến lúc đó mới thấy đủ em có bao nhiêu trong sáng.

Chung Đại mặt đỏ như khỉ ăn ớt, vừa sợ vừa giận Mân Thạc. Cậu chẳng qua nhàm chán nên mới lên mạng nghịch ngợm một chút, có phải thật đâu mà anh làm quá mọi chuyện như vậy.

- Em chỉ muốn chơi đùa một lát thôi mà, anh sao phải giận dữ thế. Có anh ở đây rồi, cần gì bạn tâm giao.

- Kim Chung Đại, đừng tưởng dùng lời ngon ngọt dụ dỗ anh là xong.

- Thôi mà, đừng giận nữa, em biết lỗi rồi..

Chung Đại mắt mở to hết cỡ, miệng khẽ khúc khích cười, đặc biệt đáng yêu khiến Mân Thạc không nhịn được cắn lên môi cậu một ngụm.

Sau đó hai người quấn lấy nhau triền miên trao đổi hơi thở, không khí trong phòng nóng đến bỏng rát. Mân Thạc lấy tay luồn vào áo ngủ của Chung Đại, bàn tay lướt trên da thịt mịn màng của cậu. Chung Đại sung sướng tận hưởng cảm giác mát lạnh từ da thịt truyền tới, miệng khẽ phát ra vài tiếng kêu dâm đãng, lại bị Mân Thạc nuốt hết vào môi hôn của hai người.

Quần áo sớm được thoát hết, cơ bụng sáu múi của Mân Thạc hiện rõ trước mắt Chung Đại. Cậu ho khan vài tiếng rồi xấu hổ quay mặt đi. Mân Thạc thấy vậy nắm lấy cằm Chung Đại xoay tới đối diện mình, cúi xuống cần cổ non mềm của cậu cắn nhẹ một cái coi như đánh dấu chủ quyền.

Núm vú trước ngực Chung Đại bị Mân Thạc dày vò đến dựng thẳng lên, màu hồng tươi ban đầu đã dần sẫm lại. Dịch vị thấm ướt núm vú càng làm cho nó mang vẻ dâm loạn lạ thường.

- Cấm em ra ngoài đi tìm người khác, biết anh vất vả thế nào mới có được em không ?

- Biết, biết - Chung Đại giữa cơn sóng dục vọng đã mất hết lý trí.

Mân Thạc không lưu tình đâm thẳng vào huyệt động nhỏ xinh, kéo ra một ít mị thịt, lại dùng hết lực đâm vào.
Xung quanh im lặng không tiếng động, chỉ thấy phát ra tiếng rên rỉ lúc cao trào vụn vỡ của Chung Đại.

Đêm, còn dài lắm...

- END EXTRA -

Tay run quá viết không nổi nữa. Rõ ràng không có khiếu viết H mà :|
Hôm nay quyết định tự tay ngồi phá nát hình tượng trong sáng của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro