Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói Biện Bạch Hiền người này từ nhỏ đến lớn, bệnh nặng bệnh nhẹ không quá mấy lần. Nhưng một khi phát bệnh thì so với người khác lại lâu hơn rất nhiều. Cho dù là cảm mạo, người khác mỗi lần sốt, tới lui cũng chỉ vài ngày, nhiều lắm là một tuần sẽ khỏi. Còn cậu thì lại không như người khác sốt một lần rồi thôi, cậu là phải ngắt quãng, sốt tới vài lần mới khỏi. Rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang bình thường, ấy mà cũng không biết khi nào đã lại cao lên rồi, Phác Xán Liệt cõng cậu đi bệnh viện vài lần, thầy thuốc đều nói không có việc gì, chỉ là khi phát sốt chú ý uống một ít thuốc hạ sốt là ổn. Đúng là người nào sinh bệnh nấy! Biện Bạch Hiền không chỉ tâm nhãn so với người bình thường hơn gấp vạn lần, mà ngay cả phát bệnh cũng tra tấn người khác đến như vậy!


Lại nói thầy thuốc nhắc nhở thật sự làm khổ chết Phác Xán Liệt. Chỉ vì một câu nói kia, hắn phải hai mươi bốn giờ như người hầu túc trực bên chủ. Có biện pháp nào đâu? Biện Bạch Hiền là cái loại thể chất không thể hiểu được, không chiếu cố hai mươi bốn giờ có thể được không? Còn có cái lý do mọi người đều biết, Biện Bạch Hiền dính hắn có khác gì băng keo, hiện tại sinh bệnh, đương nhiên là suốt ngày như cô vợ nhỏ, bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu , nói người bị bệnh là lớn nhất có phải không? Phác Xán Liệt nếu như có thể tâm địa cứng rắn một chút, cứ mặc kệ đi thì không nói. Đã vậy, hắn từ nhỏ đã được dạy, không thể thấy người ốm yếu mà bỏ mặc. Cho nên thật sự là có muốn bỏ cũng không xong, có muốn mực kệ cũng không mở miệng được !

Phác Xán Liệt thì khổ muốn chết, Biện Bạch Hiền thì lại mừng như mở nhạc trong lòng, cậu ngàn cầu vạn cầu một cơ hội, Phác Xán Liệt rốt cục lại lại một lần nữa thuận ý ngủ lại với mình trên một chiếc giường. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, lúc này đây, cậu lại bị bệnh, cả người vô lực. Tuy rằng trong đầu cậu có hàng ngàn hàng vạn những ý tưởng câu dẫn, đáng tiếc không thể tự thể nghiệm, hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn "Xán Xán" mỗi ngày ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể nhìn mà không ăn, thật đau khổ!

Cho nên, chờ Biện Bạch Hiền thân thể tốt lên một chút lại một chút...

"Xán Xán, cậu thật sự không muốn ôm tớ sao?" Thanh âm điềm đạm đáng yêu.

"Không muốn!" Thanh âm đáp lại lạnh như băng.

"Trong phòng ngủ chỉ có hai người chúng ta thôi?" Âm vĩ nháo loạn, bản tính hồ ly bộc lô.

"Ngủ!" Phác Xán Liệt hiển nhiên đã không kiên nhẫn nổi.

"Xán Xán..." Biện Bạch Hiền trở mình, nương theo ánh trăng làm cho người ở nửa giường còn lại có thể chiêm ngưỡng hoàn toàn cái cổ mảnh khảnh, bờ vai trăng muốt, còn cả vùng ngực nửa ẩn nửa hiện, "Tôi không ngủ được..."

"Ngủ không được thì đếm cừu!" Phác Xán Liệt trở mình, quay lưng về phía hắn, "Đừng làm phiền tôi."

"Xán Xán..." Biện Bạch Hiền từ phía sau lưng cọ cọ, thanh âm tràn đầy bi thương, "Vì sao chúng ta ngủ ở trên một cái giường, cậu một chút cũng không muốn động vào tôi? Chẳng lẽ cậu chán ghét tôi đến mức thế sao? Cậu có biết, cậu cự tuyệt tôi, tôi thật sự rất đau lòng? Chẳng lẽ cậu muốn tớ đi chuyển giới, biến thành một cô gái mềm mềm ngọt ngọt, cậu mới hứng thú với tôi?"

"Cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy?" Phác Xán Liệt quay đầu, hung hăng trừng mắt Biện Bạch Hiền một cái, "Làm cái gì mà phẫu thuật chuyển giới, cậu mà còn có ý nghĩ này trong đầu, cẩn thận tôi đánh cậu răng rơi đầy đất!."

"Là tại cậu không thích cơ thể tôi! " Biện Bạch Hiền cúi đầu,vẻ mặt thì bi thương, bụng thì đầy toan tính, "Có phải cậu nghĩ cùng một đứa con trai làm mấy chuyện đó thật ghê tởm?"

"Cậu trong đầu suốt ngày nghĩ những cái thứ linh tinh gì vậy?" Phác Xán Liệt chịu không nổi kêu lên, "Cậu chẳng lẽ suốt ngày chỉ biết nghĩ muốn..."

"Đúng! Tớ chính là cả ngày nghĩ cùng cậu này kia, muốn cậu sờ tôi, muốn cậu ôm tôi, muốn cùng cậu hai thành một... Tôi suốt ngày chỉ nghĩ những điều này, tôi muốn cùng cậu trên giường..." Biện Bạch Hiền không đợi Phác Xán Liệt nói cho hết lời, một hơi kêu lên, "Tôi là một đứa con trai bình thường, mỗi lần nhìn cậu, tôi đều muốn làm, cậu biết tôi mỗi lần nhẫn nhịn khổ sở tới mức nào không? Bởi vì cậu không muốn làm cùng với tôi, cho nên cậu căn bản không biết tôi nhẫn nhịn có bao nhiêu khó chịu, tôi mỗi ngày cùng cậu ngủ trên một cái giường, cậu có biết đây là ngày thứ mấy không? Tôi mấy ngày nay sinh bệnh, lại không thể tự mình giải quyết, cậu có biết tôi nhịn có bao nhiêu thống khổ..."

"Tôi đương nhiên biết cậu đang trưởng thành..." Thấy Biện Bạch Hiền kích động như vậy, Phác Xán Liệt nhất thời không khống chế được, đầu óc lộn xộn thốt lên.

"Cậu biết?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, "Ý của cậu là... Kỳ thật cậu cũng rất muốn phải không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phác Xán Liệt liền hối hận . Tuy rằng hắn hận không thể cắn rụng đầu lưỡi chính mình, nhưng mà, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, có muốn thu lại cũng không còn kịp nữa .

"Ngủ! Cậu đang bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe." Phác Xán Liệt lấy chăn bọc Biện Bạch Hiền, không để ý tới câu thăm dò của cậu.

"Không được, lúc này tôi nhất định phải cùng cậu làm!" Biện Bạch Hiền dùng sức giãy dụa, cậu là một đứa con trai mét bảy lăm, tuy rằng thân hình thon gọn, nhưng tốt xấu gì cũng là trai mười bảy, lúc này ra sức giãy dụa, Phác Xán Liệt cũng rất khó khống chế được cậu. Một cái giường nhỏ nhất thời trở thành bãi chiến trường của hai thằng con trai, một người ra sức giữ, một người ra sức giãy dụa, thế là trong phòng ngủ chỉ còn nghe thấy tiếng ván giường "kẽo cà kẽo kẹt".

Chỉ chốc lát sau, hai người đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc Biện Bạch Hiền bệnh nặng mới khỏi, thể lực rõ ràng không bằng Phác Xán Liệt, bại trận, bị Phác Xán Liệt cuộn tròn trong chăn, không thể động đậy.

"Ngủ, cậu mà còn nháo, tôi đánh thật !" Phác Xán Liệt đe dọa một lần nữa.

Chỉ là, lần này Biện Bạch Hiền phản ứng lại thật ngoài dự liệu của hắn, không có nháo, cũng không có làm nũng, chỉ nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn. Hai người bọn họ từ khi gặp nhau đến bây giờ, theo trí nhớ Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền còn chưa từng trước mặt hắn quay đầu đi, chưa từng không để ý tới hắn.

Đang lúc Phác Xán Liệt còn buốn bực, thân thể Biện Bạch Hiền nhẹ run rẩy. Ngay sau đó, một giọt, hai giọt, nước mắt trong suốt, cứ như vậy vô thanh vô tức theo lông mi thật dài, chảy xuống gương mặt, lưu lại hai vệt bàng bạc, làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.

Phác Xán Liệt buông tay ra, "Vì sao lại khóc ?"

Biện Bạch Hiền lấy lại được tự do, xoay người, quay lưng lại phía Phác Xán Liệt, run rẩy gấp hơn.

"Này! Như vậy cũng khóc, cậu có phải con trai không vậy?" Lần thứ hai nhìn thấy Biện Bạch Hiền khóc, Phác Xán Liệt ngược lại chân tay càng thêm luống cuống. Lần đầu tiên Biện Bạch Hiền khóc, làm cho hắn không thể bỏ mặc, đồng thời còn len lỏi một chút hương vị hạnh phúc. Nhưng lúc này đây, nước mắt của Biện Bạch Hiền lại làm cho Phác Xán Liệt có một cảm giác thương tiếc vô cùng. Nhìn đến Biện Bạch Hiền lặng lẽ khóc, Phác Xán Liệt không khỏi kiểm điểm chính mình, chẳng lẽ chính mình thật sự quá mức tàn nhẫn? Chẳng lẽ chính mình thật sự làm người ta thương tâm?

"Cậu không cần để ý đến tôi, tôi hận cậu chết đi được." Biện Bạch Hiền gập lưng chui vào chăn, chỉ còn lại thanh âm nghẹn ngào "Tôi biết cậu không tin tôi thật lòng, bất luận tôi nói cái gì cậu cũng không tin, dù sao, chỉ là tôi ngu ngốc, tôi dù có ở ngay cạnh, cậu cũng không thèm chạm tới. Cậu... Cậu... Cậu căn bản... Căn bản..."

Biện Bạch Hiền không nói tiếp được nữa, chỉ còn tiếng nấc đứt quãng truyền đến, Phác Xán Liệt thật sự là hoàn toàn bị đánh gục, nhẹ nhàng vỗ về, "Cậu đừng khóc , được không? Cậu mà khóc, tôi... Ai..."

Biện Bạch Hiền lúc này mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt chóp mũi vì khóc đều hồng hồng hết lên, y như một chú thỏ con, cậu xụt xịt, ngượng ngùng hỏi, "Vậy cậu nói, cậu có muốn... muốn tôi không?"

Vấn đề này thật sự là quá mức trắng trợn , nhưng biểu tình của Biện Bạch Hiền làm cho Phác Xán Liệt không thể nói dối, chỉ có thể đỏ mặt gật gật đầu, nghiến răng thốt ra một chữ, "Muốn!" .

Biện Bạch Hiền đang chiếm thượng phong, đương nhiên phải rèn sắt khi còn nóng, cậu nhẹ nhàng dụi đầu, tựa vào ngực Phác Xán Liệt, tiếp tục dùng thanh âm khóc dở hỏi, " Muốn nhiều không?"

Phác Xán Liệt bất lực thở dài, nhắm mắt lại, không còn cách nào thốt ra, "Rất muốn, rất muốn! Cậu là yêu tinh, mỗi ngày đều câu dẫn tôi, cậu nghĩ rằng tôi bất lực sao? Tôi mỗi ngày sớm muộn gì đều phải hai lần dội nước lạnh mới hạ hỏa được! Cái đồ tai họa nhà cậu, cứ bắt tôi phải nói mấy lời ghê tởm này mới chịu sao?"

Hiển nhiên đáp án của Phác Xán Liệt khiến Biện Bạch Hiền thực vừa lòng, nhưng vẫn chưa đủ. Biện Bạch Hiền đang tựa trong lòng Phác Xán Liệt vươn đầu lưỡi, cách lớp quần áo nhẹ nhàng liếm da tay của hắn, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, lúc này mới tiếp tục dùng thanh âm rầu rĩ nói, "Nhưng mà, tôi không tin, cậu nhất định là gạt tôi!. Cậu nhất định là vì không muốn tôi khóc nữa nên mới gạt tôi."

Phác Xán Liệt không thể nhịn được nữa, xông tới, đem Biện Bạch Hiền đặt ở phía dưới, thở dồn dập, "Yêu tinh, tôi thông cảm cậu thân thể không tốt, cậu... cậu..."

Biện Bạch Hiền lúc này mới nở nụ cười, cậu vươn tay choàng qua cổ Phác Xán Liệt, cọ cọ ngực hắn, ánh mắt vừa khóc xong thoạt nhìn càng thêm ướt át, cậu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi trên, giọng nói mềm nhuyễn như tơ"Cảm mạo thôi mà, tôi đã khỏi hẳn rồi, không tin, cậu cứ thử kiểm tra xem..." Ngay sau đó lại vói đầu lưỡi vào tai Phác Xán Liệt, thanh âm hư nhuyễn làm cả người nóng bừng, "Dùng thân thể cậu đo nhiệt cho tôi đi!"

====

Màn xôi thịt đã bị kiểm duyệt =)) Nhà đài BHD cắt cắt cắt =)) Hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro