Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bảy tháng chạp! Biện Bạch Hiền trên tờ lịch khoanh một cái vòng đen, ngày này là ngày trường học nghỉ, Phác Xán Liệt phải về nhà với ông bà ăn lễ mừng năm mới .

"Thật là, trường học sao phải nghỉ sớm vậy chứ?" Biện Bạch Hiền oán hận cắn ngón tay, mày mặt nhăn nhó. Hắn cùng Phác Xán Liệt vừa mới có một chút tiến triển, vừa mới gạo nấu thành cơm không bao lâu, ngay cả chính thức hẹn hò cũng chưa kịp, vậy mà trường học lại nghỉ đông. Cậu xin Phác Xán Liệt nhiều lần, nhưng Phác Xán Liệt cái gì cũng không chịu đáp ứng dẫn hắn về với ông bà mừng năm mới. Cái gì mà một khóc hai nháo, ba thắt cổ, ăn vạ, mỹ nhân kế, vv... cậu cũng đều dùng tới hết, thế nhưng mà Phác Xán Liệt cái gì cũng không chịu đồng ý. Chỉ cần nghĩ tới phải tách Phác Xán Liệt lâu như vậy, biện Bạch Hiền cảm thấy chính mình quả thực sẽ điên mất thôi.

Hắn thậm chí nghĩ muốn trộm mua vé máy bay đi theo Phác Xán Liệt, nhưng mà, không được. Phác Xán Liệt lần này thái độ thập phần kiên quyết, không được chính là không được!

Cậu hỏi qua Phác Xán Liệt rất nhiều nguyên nhân, cũng thay hắn suy nghĩ rất nhiều cái cớ, đều bị Phác Xán Liệt phủ quyết . Cuối cùng Phác Xán Liệt không có biện pháp, đành phải dùng mỹ nam kế của biện Bạch Hiền, bịt chặt cái miệng nhỏ đang lải nhải không ngừng của Biện Bạch Hiền lại, hôn cậu tới mơ mơ hồ hồ, không cách nào hỏi này hỏi nọ nữa. Cả hai cùng ngã xuống giường hưởng thụ những khoái cảm của tình yêu mang lại, quên hết thảy mọi thứ.

"Đúng là thông minh bị thông minh hại . Xán xán hắn học được chiêu này lúc nào vậy?" Nhớ tới giây phút triền miên hoan lac, Biện Bạch Hiền không tự chủ mặt đỏ bừng. Không thể phủ nhận, tình yêu của bọn họ đã trăm hoàn ngàn mỹ, thân thể phù hợp khăng khít tới cực điểm.

"Lại đang suy nghĩ gì chuyện màu mị gì đó? Mặt đỏ bừng như vậy?" Phác Xán Liệt đi mua cơm về, vừa vặn nhìn thấy Biện Bạch Hiền đứng trước tấm lịch ngây ngốc xoa hai gò má đỏ phừng phừng.

"Xán xán, cho tớ về nhà ông bà cậu đón năm mới được không? Tớ thật sự không muốn xa cậu mà!" Biện Bạch Hiền quay lại gắt gao ôm lấy thắt lưng Phác Xán Liệt, đầu ở trong lòng ngực của hắn liều mạng cọ đi cọ lại, "Cậu đồng ý đi! Đồng ý đi mà!"

"Đừng nháo nữa, nhanh đến ăn cơm nào." Phác Xán Liệt vỗ vỗ đầu Biện Bạch Hiền, như vỗ đầu con mèo nhỏ, "Cậu không biết phiền à? Đã nói không được là không được mà!"

"Vì sao? Vì sao? Vì sao vậy?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn, "Câu nếu chưa chuẩn bị tâm lý thì có thể nói tớ là bạn học của cậu cũng được mà?"

"Cậu cho rằng nhà tớ đều là người ngu hả?" Phác Xán Liệt trợn trừng trắng con mắt, Biện Bạch Hiền dính hắn như keo dán, người mù cũng biết quan hệ bọn họ là cái loại nào.

"Vậy thì nói thật!" Biện Bạch Hiền suy nghĩ, vẻ mặt không cho là đúng , "Người nhà cậu nhất định sẽ thích tớ, tớ cam đoan với cậu đó!. Hơn nữa xán xán, chúng ta tóm lại cũng nên gặp bố mẹ cả hai bên thôi. Tớ đã tuyên bố với cả nhà hai bọn mình ở cùng chỗ rồi. Vì sao cậu lại không chịu cho tớ về nhà cậu đón năm mới? Vì sao vậy!"

"Cùng một chỗ cái đầu cậu ấy." Phác Xán Liệt nhíu mày, tóm lấy Biện Bạch Hiền hung hăng hôn hắn, còn muốn tiếp tục đích lại bị Biện Bạch Hiền đẩy ra.

"Lần này không được, lần này cậu nhất định phải nói cho tớ biết vì sao!"

"Cậu thật sự là phiền chết à!" Phác Xán Liệt không thể nề hà ngồi trở lại vị trí, "cậu có phải đò ngu không? Lễ mừng năm mới cậu không muốn ở nhà cùng cha mẹ sao? Cậu cứ khăng khăng theo tớ về nhà ăn têt vậy bọn họ thì sao bây giờ?"

"Bọn họ còn có anh cả, anh hai, chị ba chị tư nữa mà, thiếu tớ cũng có sao đâu?" Biện Bạch Hiền xoay người ngồi trên đùi Phác Xán Liệt, cai đầu dài tựa vào trên bả vai hắn, nũng nịu "Chỉ là, tớ nếu không cùng Xán Xán đón năm mới, tớ sẽ rất buồn, rất khó trải qua."

" Cậu đúng là ngu ngốc." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vuốt tóc Biện Bạch Hiền, "Chính là, trong lòng tớ vẫn thấy thực áy náy, cậu biết không?"

"Áy náy?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, Phác Xán Liệt vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, "Ý của cậu là..."

"Đúng vậy! Ý của tôi chính là như vậy!" Phác Xán Liệt đỏ mặt bưng bát cơm, lung túng ăn.

"Xán xán!" Thông minh như biện Bạch Hiền cũng ngàn vạn lần không đoán ra Phác Xán Liệt cư nhiên lại có ý này.

Rõ ràng mọi thứ đều là mình chủ động, là chính mình mặt dày mày dạn câu dẫn hắn, vậy mà cái tên ngốc kia, vẫn thành thật cho rằng, hắn cướp đi con út của bố mẹ mình. Vẫn ngu ngốc cho rằng, hết thảy trách nhiệm đều thuộc về hắn. Thế giới này tại sao vẫn còn tìm được tên ngốc như Xán Xán nhà hắn cơ chứ?

"Xán xán cậu là tên đại ngốc!" Biện Bạch Hiền nhào vào sau lưng Phác Xán Liệt, nhẹ giọng nói, "Vậy mà tớ lại yêu tên ngốc này đến chết mất!"

"Vậy , cậu về nhà đón năm mới nhé!" Phác Xán Liệt nâng tay vỗ vỗ đầu Biện Bạch Hiền, "Không cần sinh sự gây chuyện nữa, được không?"

"Được rồi!" Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn, nhưng Biện Bạch Hiền vì cái lý do ngu ngốc của Phác Xán Liệt mà ngậm ngùi đồng ý. Vậy nên trên người Phác Xán Liệt lại có một con mèo nhỏ cọ đến cọ đi nhắc nhở hắn phải hai mươi bốn giờ mở máy di động.

"Alo ! Xán Xán, đoán xem ai đây?" Di động truyền ra thanh âm ngọt chết người của Biện Bạch Hiền.

"Trừ cái tên ngu ngốc nhà cậu ra còn ai gọi tôi kinh tởm như thế?" Phác Xán Liệt đứng dưới gôc nho trong sân tức giận trả lời.

"Vậy cậu có nhớ tớ không?"

"Nhớ cái đầu cậu! Mười phút trước cậu vừa hỏi câu này mà! Cậu đang lên có gì đấy hả?" Phác Xán Liệt tùy tay giựt một cái lá nho khô, vo vo lại, phát tiết lửa giận.

"Nhưng mà, tớ hiện tại rất nhớ cậu... Xán Xán" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thở dài của Biện Bạch Hiền, một bộ không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua.

"Phiền chết thôi!" Phác Xán Liệt oán hận "Cậu cứ mười phút lại gọi, cậu nghĩ rằng tôi có thể nhớ cậu sao?"

"Tại sao không? Dập điện thoại là lại nhớ được mà?" Biện Bạch Hiền trả lời hợp lý hợp tình, "Tớ nhớ cậu như vậy đấy, cho nên Xán Xán cũng nhớ tớ như vậy mới đúng."

"Cậu bị thần kinh." Trong phòng mọi người hướng Phác Xán Liệt ngoắc , Phác Xán Liệt vội vàng nói: "Được rồi, tôi không thèm nghe cậu nói nữa, mẹ tôi đang gọi tôi ăn cơm , cậu cũng mau đi ăn cơm đi, đừng cứ chốc chốc lại gọi. Phiền chết đi được!"

"Xán xán..." Trong điện thoại thanh âm Biện Bạch Hiền nghe cũng biết nhất định lại bày ra một bộ cô vợ nhỏ bị hắt hủi.

"Cậu thật sự là phiền chết." Phác Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi thở dài, "Gặp được cậu thật sự là con mẹ nó nợ tám đời của tôi ! Nhớ, nhớ, rất nhớ! Cúp điện thoại tôi đã nhớ cậu rồi! Thế này được rồi đi! Đừng giả bộ đáng thương nữa !"

"Tớ biết Xán Xán là tốt nhất mà." Quả nhiên đầu kia điện thoại thanh âm đang từ u ám trực tiếp thay đổi trăm tám mươi độ "Vậy cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ cúp điện thoại."

"Phác Xán Liệt, có chuyện gì vậy? Còn muốn nghe điện đến bao giờ?" Trong phòng đã có người đi ra thúc dục.

Phác Xán Liệt khoát tay áo, ý bảo lập tức sẽ xong, quay đầu hướng trong điện thoại oán hận "Chụt!" một cái, "Được rồi chứ, tiểu tổ tông? Vừa lòng chưa? Tôi thật sự muốn vào đi ăn cơm ."

"Tớ cũng hôn cậu một cái!" Biện Bạch Hiền ở trên điện thoại, thật mạnh "Bá" một cái, vẫn chưa yên tâm dặn dò, "Để điện thoại xuống là phải nhớ tớ đấy!"

"Đã biết!"

Được Phác Xán Liệt cam đoan, Biện Bạch Hiền lúc này mới vừa lòng để điện thoại xuống, vỗ vỗ tay, đẩy cửa phòng ra, đi ăn cơm.

"Tiểu hiền, con năm nay lại ngoan thế!" Phương ba ba cùng phương mẹ cùng nhau nhìn thoáng qua con trai út, "Cả ngày chỉ ở nhà nghe điện thoại, không ra ngoài sinh sự cơ!"

"Vâng! Xán Xán bảo con ngoan ngoãn ở nhà đón năm mới với bố mẹ." Biện Bạch Hiền gắp một khúc cá, đưa đến trong bát Bạch ba, "Bố, đây là món bố thích ăn này."

" Phác Xán Liệt kia thật là có bản lĩnh!" Bạch ba ba nhíu lông mày, "Có thể làm cho hỗn thế ma vương nhà ta ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho cha, thật sự là không đơn giản a."

"Ai nói không phải đâu?" Bạch ma ma cũng cười tủm tỉm chỉ chỉ áo lông trên người, "Cái áo lông này cũng là Tiểu Hiền tặng cho tôi đó. Còn biết chăm sóc cho mẹ, quả thật không đơn giản."

Biện Bạch Viện cùng Biện Bạch Lâm đối diện liếc mắt một cái, trong lòng nhất tề nghĩ, đâu chỉ như thế, Phác Xán Liệt kia, còn dám mắng con gái bảo bối của hai người là mụ la sát, chửi con lớn bảo bối của má là người ngu như heo, làm cho con út của hai người ngoan ngoãn ở nhà, chuyện này tính là gì chứ?

"Xán xán tốt lắm ạ!" Nói đến Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền quả thực giống như bị uống thuốc kích thích, miệng đều dừng không được, "Hắn thái độ làm người chính trực, làm việc nhiệt tình, lại rất có trách nhiệm. Tuy rằng hắn thoạt nhìn thực hung dữ, nhưng đối với con rất nhẹ nhàng. Hắn thường xuyên chửi 'cái đầu cậu' nhưng mà đối với người lớn rất lễ phép..."

" Vậy sao?" Bạch ba ba cùng Bạch ma ma liếc nhau một cái, "Vậy hôm nào đưa nó về nhà đi, phải cảm ơn nó đã làm cho con ngoan ngoãn nghe lời như vậy mới được"

Lời vừa nói ra, bốn anh em nhà họ biện liền xanh mặt.

"Ba, ba ăn cơm đi"

"Mẹ, đây là món mẹ thích ăn nhất này"

"Ba, có muốn ăn thêm chén cơm nữa không ạ?"

"Mẹ, hôm nay chị Trương nấu món rau này ngon lắm, mẹ biết không?"

"Sao vậy?" Bạch ba ba cùng Bạch ma ma khó hiểu nhìn nhau. Sao vừa nghe đến Phác Xán Liệt muốn tới nhà, bốn đứa này sắc mặt sao lại khó coi vậy?

"Con cũng muốn gọi hắn về nhà mình chơi" Biện Bạch Hiền khẽ cắn chiếc đũa, vẻ mặt tịch mịch, "Nhưng mà, hắn phải đi về lễ mừng năm mới, hơn nữa lại không chịu để cho con về cùng, con cô đơn chết mất."

"Em cứ mười phút lại làm một cuộc gọi" vô địch liên hoàn ', so với ở bên cạnh còn khổ hơn, còn muốn gì nữa?" Biện Bạch Thiên vẻ mặt tức giận nói Biện Bạch Hiền một câu.

"Ai cần anh lo!" Biện Bạch Hiền căng mắt liếc anh cả, "Xán Xán nhà em không chê phiền thì thôi. Anh là đang ghen tị với bọn em hả. Anh chẳng qua là không ai để ý nên mới suốt ngày vùi đầu vào công việc. Cứ làm một kẻ cuồng công việc chết đi."

"Em im miệng cho anh" Biện Bạch Thiên trừng mắt liếc lại Biện Bạch Hiền, "Em cũng đừng suốt ngày chơi bời này nọ , chờ sang năm, em cũng phải đi CE nhậm chức, vốn là phải sớm đi CE rồi , còn muốn trì hoãn tới bao giờ?"

"Em không muốn đi, em còn muốn ở trường trông Xán xán. Xán Xán nhà em tốt như vậy, vạn nhất bị người đoạt đi làm sao bây giờ?"

"Làm cái đầu em." Biện Bạch Thiên rèn sắt khi còn nóng lại trợn mắt lườm, "Em cho rằng em chơi được cả đời? CE là do em đáp ứng anh họ Diệc Phàm, giờ lại nói không muốn đi. EM không được quên , Diệc Phàm là ân nhân cứu mạng em, anh ấy sẽ không..."

" Đúng vậy ! Anh ấy không biết bơi lại nhảy xuống hồ cứu em, kết quả là bị em kéo lên, hắn bị đưa đến bệnh viện đi cấp cứu, thiếu chút nữa là mất mạng..." Biện Bạch Hiền nhanh chóng chặn ngang, "Chính vì ơn cứu mạng đó, cho nên em, mới đáp ứng đi công ty anh họ. Mọi người không cần nhắc."

"Biết là tốt!" Biện Bạch Thiên cúi đầu, trong lòng ám thích. Là bởi vì Diệc Phàm đối Biện Bạch Hiền thật sự là thật tốt quá, quả thực là không chê vào đâu được, cho nên ngược lại thành tử huyệt duy nhất của Biện Bạch Hiền từ nhỏ đến lớn.

"Kỳ thật, nếu em thật sự không muốn đi CE,anh họ Diệc Phàm khẳng định cũng sẽ không bắt buộc em." Biện Bạch Lệ cố ý nói vân đạm phong khinh, "Em cũng biết, từ nhỏ đến lớn, anh học Diệc Phàm cũng không nỡ ép buộc em chuyện gì."

"Ít ở chỗ này nói mát đi, nhìn anh mắt híp thành đường chỉ rồi !" Biện Bạch Hiền oán hận trừng mắt liếc Biện Bạch Lệ liếc một cái, đau đớn hạ quyết tâm thở dài, "Đi thì đi, dù sao xán xán cũng không phải cái loại đứng núi này nhìn núi nọ."

Bốn an hem nhà Biện gia nhìn nhau, lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro