Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phòng ăn sa hoa , âm nhạc lãng mạn, rượu vang đắt tiền, nếu không có hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau, không khí này hẳn là vô cùng hoàn mỹ.

"Ăn cơm chưa?" Diệc Phàm mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt, cầm lấy thực đơn toàn tiếng Pháp, một mặt tao nhã gọi đồ ăn, một mặt nhẹ giọng tự giới thiệu, "Chắc Biện Bạch Hiền đã giới thiệu qua về tôi , tôi là anh họ của cậu ấy, Diệc Phàm."

Phác Xán Liệt trừng mắt người trước mắt, trong lòng có một cỗ tức giận xông thẳng lên đầu đến tận trời. Hắn ở trường học, đang chuẩn bị đi căn tin ăn cơm chiều, kết quả đã bị người đàn ông kỳ lạ này kéo vào cái nhà hàng toàn người nước ngoài, nếu nói không phải hắn khoe khoang, thật sự là quỷ cũng không tin. Kỳ thật, hắn khoe khoang cũng không phải là điều đáng giận nhất, đáng giận nhất là Phác Xán Liệt bị lỡ cơ chiều, nghe nói món sườn xào mà hắn thích nhất mà mẹ hắn hay làm, người đàn ông này đúng là đáng chết mà.

Nghĩ đến đây, Phác Xán Liệt mở miệng , dùng giọng điệu không thiện chí của hắn mà mói, "Có chuyện nói mau, có rắm cũng mau nói nói, tôi quan tâm anh là ngưu tử hay là cái ví da , của Biện Bạch Hiền à? Muốn gặp mặt sao không phải ba người cùng gặp, gặp mình tôi làm quái gì? Tôi và anh thân thiết lắm sao?"

"Tiểu hiền sao?" Diệc Phàm tiếp tục mỉm cười, chính là bên trong ánh mắt hoàn toàn nhìn không ra một tia thân mật, "Cậu ấy có việc gấp phải đi công tác , có thể còn chưa kịp nói cho cậu biết đi."

Đang nói đến đó, di động Phác Xán Liệt vang lên, mở ra nhận điện, trong điện thoại truyền ra tahnh ấm sốt ruột lẫn lo lắng của Biện Bạch Hiền, "Xán xán, tớ hiện tại có việc gấp phải đi công tác, hạng mục tớ phụ trách gặp rắc rối, chỗ nào có vấn đề, tớ nhất định phải qua đi tìm hiểu rõ ràng. Tớ đang ra sân bay, không kịp nói cho cậu biết, tớ rất nhớ cậu! Tớ không ở nhà cậu ngàn vạn lần không được có suy nghĩ linh tinh đó?"

"Hoa tâm cái đầu cậu! Đi mà không thèm nói với tôi một tiếng?" Phác Xán Liệt hung hăng trừng người trước mắt, "Anh họ cậu mời tôi ăn cơm."

Không cần lo cho anh họ, hắn mời cậu cứ ăn ! Tớ muốn cậu hôn nhẹ."

"Hôn cái đầu cậu! Chỗ này đông người như vậy, cậu nghĩ tôi là cậu sao? Da mặt dày ngựa đâm không thủng."

"Tớ mặc kệ! Nhanh lên, nhanh lên! Tớ sắp không kịp rồi! Xán xán..."

"Thiếu nợ cậu!" Phác Xán Liệt ở trong điện thoại "Sách" một cái thật kêu, "Tự chăm sóc bản thân cho tốt!"

"Tớ biết Xán Xán tốt nhất mà." Biện Bạch Hiền hôn gió một cái thật kêu, lúc này mới đem điện thoại cúp.

Phác Xán Liệt tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy áp lực của Diệc Phàm, không chút để ý hỏi, " Là anh sắp xếp đúng chứ?"

"Đúng vậy!" Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, "Tiểu Hiền là em họ từ nhỏ tôi yêu thương cưng chiều nhất, cậu căn bản không biết hắn xuất sắc như thế nào."

"Cậu ấy là con út của Biện gia, từ nhỏ đã thông minh đáng yêu, quả thực tựa như tiểu thiên sứ. Không cho ai tổn thương hắn, thỏa mãn bất cứ tâm nguyện gì của hắn chính là tâm nguyện lớn nhất của tôi. Hơn nữa hắn cũng không có phụ lòng tôi, ở phương diện nào cũng xuất sắc nhất. Cậu biết hắn thành thạo sáu ngoại ngũ sao? Cậu biết , hắn nhàn rỗi không có việc gì làm muốn xâm nhập vào Lầu Năm Góc của Mĩ đốt hết hồ sơ tuyệt mật không? Cậu có biết nó ở trước mặt khách của tôi tao nhã đến thế nào, thậm chí ngay cả công tước phu nhân đều khen không dứt miệng sao?"

"Tôi không rõ anh đang lảm nhảm cái rắm gì." Phác Xán Liệt nhanh chóng tiếp lời, như trước dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệc Phàm, "Tôi chỉ biết là, "Tiểu Hiền" thành thạo sáu thứ tiếng anh nói, ở trước mặt tôi chỉ biết dùng ngôn ngữ ngây thơ tới cực điểm giống trẻ con bảo tôi ' Xán Xán ', tôi cũng mới biết được vì cái loại sủng ái không điểm dừng của anh, mới có thể tạo nên ác ma xâm nhập Lầu Năm Góc đốt hồ sơ gì gì đó. Về phần anh nói ngay cả công tước phu nhân đều tán dương cử chỉ tao nhã của cậu ấy, tôi một lần cũng không nhìn đến, tôi chỉ nhìn đến, cái tên ngu ngốc mặc âu phục Ô-man-ni giúp tôi giặt đống đồ nội y rẻ tiền mười đồng một chiếc, còn vì nấu cháo cháy mà mặt mũi nhăn thành qủa mướp đắng. Anh gặp qua Biện Bạch Hiền có lẽ là đẹp nhất, xuất sắc nhất, nhưng tôi lại thấy Biện Bạch Hiền là chân thật nhất."

Cậu cơ bản không xứng với cậu ấy" Phác Xán Liệt nói một hồi làm Diệc Phàm nổi giận, hắn chỉ vào một loạt đồ ăn to nhỏ trước mặt Phác Xán Liệt, "Tôi thấy ngay cả lễ nghi dùng cơm cơ bản nhất cậu cũng không hiểu, người như vậy cũng đòi xứng với cậu ấy?"

"Tôi không biết." Phác Xán Liệt trả lời rõ ràng, "Tôi không biết thì có gì mất mặt. Trên thực tế, tôi thấy Biện Bạch Hiền đi ăn ngoài lề đường với tôi rất vui vẻ. Anh chẳng lẽ còn không rõ sao?"

"Cái gì?" Diệc Phàm mở to hai mắt, không rõ ẩn ý trong lời của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, một bộ dạng như Diệc Phàm không cứu được nữa, "Vui vẻ hay không không phải cứ dùng tiền là mua được! Có biết dùng cơm Tây hay không không phải là tiêu chuẩn của tình yêu, tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi cùng Biện Bạch Hiền có cái vấn đề chó má là có xứng đôi hay không, cùng một chỗ là cùng một chỗ. Cái gì cũng phải làm tốt nhất thì có gì tốt? Không thích là không thích, anh có thích Biện Bạch Hiền cũng chỉ càng lắm cậu ta hư hỏng. Anh nên cảm ơn ông trời đưa tôi đến bên Bạch Hiền, mới có thể giúp hắn đừng đi gây họa cho thế giới nữa!"

"Ha! Cậu cái gì cũng dám nói!" Diệc Phàm không giận mà cười, "Loại người nghèo nàn tay trắng như cậu thì có cái gì mà cho Tiểu Hiền?"

"Biện Bạch Hiền cần tôi cho cậu ta cái gì sao?" Phác Xán Liệt nhếch khóe miệng, "Anh cùng cậu ta sống lâu như vậy, đáng tiếc lại chả hiểu được cậu ta, Biện Bạch Hiền giỏi hơn bất cứ ai! Hắn muốn cái gì sẽ tự đoạt lấy, còn cần người khác phải cho sao! Về phần anh..."

Nói đến đây mà, Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn tảng thịt bò chín ba phần trước mặt Diệc Phàm, tùy tay cầm lấy một cái dĩa ăn, cắm lấy miếng thịt vẫn còn đỏ máu, đưa tới trước mặt Diệc Phàm, "Anh có biết bệnh bò điên nước Anh vẫn hoành hành? Ăn loại máu chảy đầm đìa này, chẳng lẽ anh không sợ sao?"

"Cậu..."

Phác Xán Liệt bỏ dĩa trong tay xuống, không hề quan tâm bộ mặt tức không còn hình dạng gì của Diệc Phàm, hướng cửa đi đến! Trong lòng đột nhiên mãnh liệt muốn gặp Biện Bạch Hiền. Muốn nghe cái giọng mềm mềm dính dính của cậu gọi chính mình "Xán xán ", muốn nhìn thấy cậu ở bếp nấu cháo cho mình! Cho dù, cháo nấu thành khét lẹt cũng có thể làm cho hắn động tâm mãi không thôi! Biện Bạch Hiền -- hắn yêu yêu tinh mà!

"Xem ra tên nhóc này so với mình tưởng tượng khó đối phó hơn rất nhiều!" Diệc Phàm bị bỏ lại một mình, ngửa đầu, một hơi uống hết ly rượu vang, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, hắn oán hận nắm tay, "Tiểu Hiền vì sao lại thích cái tên kia? Tôi rốt cuộc có điểm nào kém cái tên kia? Vì cái gì lại có bộ dáng ấy? Tôi không cam tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đem tiểu Hền tặng cho cái tên ngốc ngay cả dao ăn cũng không biết cầm kia!" Nói xong, từ trong ngực rút ra vé máy bay, cắn chặt răng quyết định, "Xem ra, chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro