Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu đúng là yêu tinh!" Phác Xán Liệt thở dài, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang phồng lên của Biện Bạch Hiền. Từ môi đến lưỡi, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, một chỗ cũng không bỏ xót, cuối cùng dây dưa ở trên đôi môi đỏ mọng của Biện Bạch Hiền, thật lâu thật lâu... Cho đến khi cả hai hít thở không thông, Phác Xán Liệt lúc này mới buông cậu ra, để cho Biện Bạch Hiền gương mặt đỏ bừng tựa trên vai mình nghỉ ngơi.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng sờ sờ môi của mình, vừa mới bị hôn nên có hơi chút nóng lên, cậu "Ha ha" cười thành tiếng.

"Cười cái gì?" Phác Xán Liệt cúi đầu, trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền, "Vừa mới tốt một chút mà lại bắt đầu nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì rồi ?"

"Nào có?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, môi cong lên thoạt nhìn tựa như đang làm nũng, "Tôi chỉ là không ngờ Xán Xán lại hôn tôi, tôi thật sự rất hạnh phúc !"

" Đúng vậy sao! Cậu đúng là rất vui vẻ nha" Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt chán ghét, "Có phải tiếp theo là một đám người từ dưới giường hoặc từ đâu đó xổ ra, tay cầm cameras, hoặc cầm cái gì đó, kêu ầm lên, chúc mừng, cậu rốt cục đã thắng, Phác Xán Liệt tên ngu ngốc này rốt cục cũng thích cậu rồi có phải không?"

"Xán Xán, cậu lại nghĩ oan uổng cho tôi." Biện Bạch Hiền cúi đầu, vẻ mặt quanh co, "Cậu rốt cuộc cần tôi nói bao nhiêu lần, tôi là thật sự thích cậu, yêu cậu. Tôi thề có thượng đế, tôi đối với cậu là thật tâm, từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên tôi yêu. Rốt cuộc cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần cậu mới tin tôi hả?. Cái gì mà một đám người cầm cameras gì chứ? Cậu không tin thì tìm đi!" Biện Bạch Hiền đứng lên, cắn môi dưới, lộ ra một nụ cười làm cho người ta nhịn không được tim đập nhanh hơn, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình, "Từ chỗ này của tôi , bắt đầu tìm đi..."

Phác Xán Liệt gắt gao trừng Biện Bạch Hiền, nhìn cậu cởi áo khoác, nhìn cậu xoay người, nhìn cậu ngồi trên bắp đùi của mình, nhìn cậu vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm bờ môi của mình.

"Cậu đúng là tai họa! Yêu tinh..." Lại một lần nữa Phác Xán Liệt mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở kia, đem đôi môi cắn đến đỏ hồng, cuối cùng oán hận cắn một miếng mới chịu buông ra.

"Cậu rốt cục muốn gây họa cho tôi tới bao giờ?"

"Cả đời." Biện Bạch Hiền cười đắc ý y như một con hồ ly.

"Mặc kệ cậu!" Phác Xán Liệt ngàn năm khó có được cơ hội mắng thô tục, đẩy Biện Bạch Hiền đang ngồi ở trên đùi ra ra, xoay người thay cậu trải chăn.

"Cậu làm gì đấy?" Biện Bạch Hiền cắn ngón tay nhìn nhất cử nhất động của Phác Xán Liệt, có chút khó hiểu. Cậu còn tưởng rằng Phác Xán Liệt sẽ liều lĩnh ăn tươi mình, kết quả hắn xoay người thay mình trải chăn đệm. Giải thích thế nào đây?

"Cậu không có mắt nhìn sao?" Phác Xán Liệt tức giận trừng mắt nhìn một cái.

"Cậu hôm nay không phải bị dọa cho chấn kinh sao? Còn không đi ngủ sớm một chút?"

"Dọa sợ? A... Đúng nha..." Biện Bạch Hiền lúc này mới nhớ tới thân phận của mình chính là một người "Vừa mới bị ba tên dâm tặc làm cho kinh hãi ", "Thiếu chút nữa là bị làm nhục ", "May mắn được người trong lòng đến cứu đúng lúc", "Ngây thơ tiểu mỹ nam ", mà không phải một người "Vừa mới tay không ba chưởng đánh cho ba con heo nái làm bậy" ,"Sát thủ cấp đại ca" .

"Thế nhưng..." Biện Bạch Hiền nhanh tay ôm lấy thắt lưng Phác Xán Liệt, dùng thanh âm tội nghiệp, câu nhân nói, "Bây giờ mà bắt tôi ngủ một mình ở phòng này, tôi sẽ rất sợ! làm sao bây giờ?"

"Bạn cùng phòng cậu lúc nào mới về?" Phác Xán Liệt quay đầu hỏi.

"Hắn hôm nay sẽ không về đâu!" Biện Bạch Hiền dán đầu trên lưng Phác Xán Liệt, thanh âm buồn bã nói, "Cậu nỡ lòng để tôi lại một mình sao?" Trong lòng lại nghĩ, Kim Tuấn Miên, tên hỗn đản, nếu cậu hôm nay buổi tối dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu từ đầu người thành đầu heo, lại từ đầu heo thành cái đầu heo ú!

"Cậu thật sự là phiền muốn chết?" Phác Xán Liệt không kiên nhẫn trừng mắt một cái, xoay người đi về cánh cửa.

"Này, Xán Xán... Cậu thật sự không để ý tới tôi ?" Biện Bạch Hiền trong đầu nhất thời trăm vạn suy nghĩ đảo qua.

"Cậu câm miệng!" Phác Xán Liệt xoay người quơ quơ nắm tay, "Tôi đi múc nước cho cậu rửa chân! Thật sự là kiếp trước tôi thiếu nợ cậu mà!."

"Xán Xán..." Biện Bạch Hiền kích động nước mắt muốn chảy xuống, "Cậu đối xử với tôi thật sự là quá tốt, cậu thật sự là Xán Xán tốt nhất tốt nhất, Xán Xán tốt nhất trần đời..."

"Cậu câm miệng! Không được gọi tôi là Xán Xán, cậu bị điếc à?" Vì thế, tiếng sư tử hống thường xuyên xuất hiện ở phòng ngủ năm nhất một lần nữa rống vang tại phòng ngủ năm bốn.

"Tôi biết cuối cùng cũng sẽ như thế mà." Ngô Thế Huân thu hồi kính viễn vọng bội số lớn, đắc ý cười.

"Ít tự khen đi! Cậu làm tất cả còn không phải là vì bản bí kíp mạt chược của Biện học trưởng ư?" Lộc Hàm rất không ngần ngại tà mắt liếc một cái, từ trong hàm răng còn rít ra vài chữ, "Chết vì tiền."

"Cậu không phải cũng như tôi sao?" Ngô Thế Huân xem thường Lộc Hàm, "Nhưng mà, của cậu so với tôi còn lợi nhiều hơn đó?"

"Cái gì?" Lộc Hàm rõ ràng "có tật giật mình" đề cao một tiếng, "Tôi... Tôi làm gì ?"

Ngô Thế Huân nheo mắt lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm cuốn sổ Lộc Hàm đang cầm trong tay, "Nếu chuyện này mà đến tai tên răng trắng kia, tôi dám khẳng định cậu sẽ chết thật sự thảm."

"Cái gì? Đó... Đó là Biện học trưởng tặng cho tôi... Sao... Có chuyện gì sao? Ai cần cậu lo..." Lộc Hàm gắt gao nắm cuốn sổ, sợ tấm hình Biện học trưởng mặc một chiếc áo sơ mi trong suốt bên trong bị hắn cướp đi.

"Cho nên..." Ngô Thế Huân rất đắc ý vươn hai tay, "Chúng ta một đứa vì tiền, một đứa vì sắc, chính là cầu tài được tài, cầu may được may, ai cũng không cần nói ai, cậu nói đúng không?"

"Đúng rồi, đúng rồi!" Lộc Hàm liên tục gật đầu, "Chúng ta cũng muốn tốt cho tên răng trắng thôi!"

"Chúng ta là bạn bè tốt nhất của hắn!"

"Tuy rằng hắn luôn lấy nắm đấm khi dễ chúng ta..."

"Nhưng mà chúng ta vẫn giúp Biện học trưởng thành bà xã của hắn. Chúng ta thật sự là rất thiện lương !"

"Ai nói không phải đâu!"

Một trận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Phác Xán Liệt đã ngủ ở trên giường đột nhiên không hiểu rùng mình một cái, cúi đầu nhìn Biện Bạch Hiền đã ngủ say. Người đó lộ ra khuôn mặt ngủ say như thiên sứ khác hẳn vẻ ma mãnh ngày thường.

"Thật là kỳ quái, vừa rồi tôi sao lại rùng mình ?"

"Xán... Xán..." Biện Bạch Hiền hơi hé môi, miên man mê sảng, càng chui sâu vào trong lòng Phác Xán Liệt.

"Mau ngủ đi! Nằm mơ cũng còn kêu tôi là Xán Xán, thật sự là tức chết người đi được!" Phác Xán Liệt thấp giọng mắng, vươn tay, nhẹ nhàng ở trên lưng Biện Bạch Hiền xoa xoa

"Cậu đúng là yêu tinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro