END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sân bay trở về, Biện Bạch Hiền một câu cũng nói với Diệc Phàm.

Diệc Phàm không hỏi Biện Bạch Hiền có trở về nhà không, liền trực tiếp đem hắn tới biệt thự của mình. Thẳng đến khi hai người của biệt thự, đem hành lý đặt trong phòng khách, Biện Bạch Hiền mới thả lỏng, vùi mình vào trong lòng sopha.

"Nói cho hắn biết chưa?" Diệc Phàm nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Biện Bạch Hiền, trong lòng có chút không đành, muốn đưa tay lên sờ đầu cậu lại bị gạt ra

"Đừng đụng vào em!" Biện Bạch Hiền quay đầu bình tĩnh nói.

"Tiểu Hiền..."

"Đừng gọi em!" Biện Bạch Hiền nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi tới cực điểm, "Anh muốn em nói với cậu ấy thế nào, nói cho cậu ấy biết, em không biết vì sao lại bị thất thân à? Hơn nữa chiếm đoạt em lại là người anh họ từ nhỏ tới lớn yêu thương em sao? Lời như thế em làm sao nói được? Tuy rằng là do rượu, nhưng đã làm ra loại chuyện này, em còn có mặt mũi gặp cậu ấy sao? Ý anh là như vậy hả?"

"Tiểu Hiền, em thật sự thích cậu ấy vậy sao?" Diệc Phàm nhắm mắt lại, vẻ mặt đau lòng tới cực điểm, " Phác Xán Liệt kia có cái gì tốt? Làm cho em khăng khăng một mực sợ mất hắn như vậy? Em có biết không, kỳ thật anh vẫn luôn rất thích em! Vì sao em không thể bỏ Phác Xán Liệt mà đến với anh chứ?"

"Chả có gì khó hiểu cả!" Biện Bạch Hiền đứng lên trừng mắt liếc Diệc Phàm, "Xán xán cái gì cũng tốt, trên cái thế giới này em chỉ thích mình cậu ấy. Bất kể phát sinh chuyện gì, em cũng không ròi xa hắn. Anh họ trong lòng em chỉ đơn giản là một người anh trai, tôi căn bản không có khả em cơ bản không thể có tình cảm gì khác với anh cả."

" Nhưng mà, anh sẽ luôm ngoan ngoãn nghe theo lời em mà?" Diệc Phàm còn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo phía sau Biện Bạch Hiền, " Phác Xán Liệt tính tình vừa nhìn đã biết không ra sao, hắn hung hăng với em như vậy, không cần nhìn sắc mặt của em, nhưng anh thì không vậy, chỉ cần em muốn, anh đều theo ý em."

"Anh họ, anh vì sao còn không rõ?" Biện Bạch Hiền đau đầu ngồi trở lại sô pha, "Anh tốt với em không phải là vấn đề! Em chỉ thích Xán Xán, trên thế giới này em chỉ thích cậu ấy! Mặc kệ cậu ấy tính tình ra sao! Cậu ấy hung hăng với em hay không không quan trọng, anh cho dù có cho em cả thế giới nhưng em cũng chẳng cần nhiều như vậy. Em chỉ cần Xán Xán! Có lẽ, không có gặp được cậu ấy, em có thể sẽ bị tình cảm của anh lay động, nhưng cho dù em có bị lay động , thì đó cũng không phải tình yêu, chính là một loại thói quen! Thậm chí, em sẽ lợi dụng sự phục tùng chiều chuộng của anh mà ngày càng trở nên ích kỷ. Anh hiểu không? Trên thế giới này, em thực sự chỉ cần Xán Xán! Đây là thứ duy nhất anh không thể cho em!"

"Anh mặc kệ!" Diệc Phàm lạnh lùng ngẩng đầu, "Em tốt nhất nên tránh xa hắn cho anh!"

"Không đời nào!" Biện Bạch Hiền không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Như vậy, anh sẽ làm cho hắn rời xa em, " Diệc Phàm nheo mắt lại, "Không nên trách anh! Phác Xán Liệt thật sự không xứng với em, cho dù e, không thích anh, anh cũng không cho phép một kẻ ngu ngốc như vậy cướp đi em!"

"Xán xán không ngu ngốc! Anh họ không được nói thế!." Biện Bạch Hiền thở ra một hơi, không muốn cùng Diệc Phàm tranh luận tiếp. Đứng lên muốn đi vào phòng tìm xem có thứ gì để mau chóng tẩy dấu hôn kia đi không.

"Anh sẽ nói cho Phác Xán Liệt, chúng ta đêm qua xảy ra chuyện gì?" Diệc Phàm nhìn bóng dáng Biện Bạch Hiền, gằn từng tiếng.

"Anh họ! " Biện Bạch Hiền quay đầu, trên mặt lộ rõ vẻ không tin, "Anh đã hứa là không nói mà! Anh không giữ chữ tín!"

"Em đáp ứng anh chia tay Phác Xán Liệt , anh sẽ không nói!"

"Không bao giờ!"
Diệc Phàm lắc đầu, mở cửa, Phác Xán Liệt xanh mét đứng ở đó.

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền phản xạ có điều kiện đưa tay bảo vệ cổ của mình, lặng yên nhìn Phác Xán Liệt, một câu cũng nói không được.

"Thực xin lỗi, tiểu Hiền, đây là em ép anh." Diệc Phàm nhăn lông mi lại, "Là anh gọi hắn tới."

"Anh..."

" Chuyện gì đã xảy ra sẽ không thể lấy lại được!" Diệc Phàm chọn sơ mi nhìn Phác Xán Liệt, "Giấu diếm cũng không phải biện pháp, chúng ta ngày đó rượu sau loạn tính là sự thật!"

"Em không muốn nghe!" Biện Bạch Hiền bịt tai lại, rốt cuộc nghe không nổi, kịch liệt lắc đầu, không chút nghĩ ngợi chạy ra khỏi cửa.

"Vậy cậu muốn nghe sao?" Diệc Phàm nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, cười lạnh, "Cậu nhất định đã nếm qua dư vị của tiểu Hiền rồi! Như vậy sẽ không ngại cùng tôi trao đổi một chút kinh nghiệm? Làn da Biện Bạch Hiền thật sự thực rất mềm mại, đùi rất dẻo dai, đặc biệt là nơi đó, vô cùng vô cùng mềm mại ấm áp, dư vị vô cùng, a, tôi quên nói, nơi đó phấn hồng, rất được đi!"

"Phanh!" Phác Xán Liệt đầu tiên là cho Diệc Phàm một quyền, sau đó lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ phun ra, "Anh nói dối!"

"Nói dối? Là cậu chịu không nổi đi!" Diệc Phàm xoa miệng lau đi vệt máu, cười đến rất là đắc ý, "Chịu không nổi thì chia tay đi!"

"Chia cái đầu anh!" Phác Xán Liệt lắc đầu, "Anh nghĩ tôi bị mấy lời nói dối của anh lừa gạt sao? Đúng vậy! Biện Bạch Hiền rất đẹp, vô cùng tuyệt vời, làn da mềm mại câu người, mà ngay cả mồ hôi chảy xuống, cơ hồ đều làm cho người ta mê muội. Nhưng là, chỉ có người thực sự cùng hắn phát sinh quan hệ mới hiểu được, Biện Bạch Hiền làm cho người ta không thể quên thân thể hoàn mỹ của hắn ra sao, làn da đẹp thế nào, trong cơ thể ấy khiến người ta mất hồn ra sao, gương mặt hắn lúc đạt cao trào, còn có thanh âm của hắn, chỉ cần hưởng qua một lần liền sẽ biết, nhìn khuôn mặt ấy thôi cũng có thể làm cho mình tới cực điểm. Chỉ cần nghĩ đến thanh âm kia, là đàn ông cũng phải đứng lên. Mà trước đến nay, người duy nhất hưởng qua hết thảy chỉ có mình tôi! Cho nên, anh là nói dối."

Nói tới đây, Phác Xán Liệt dừng lại, đối với Diệc Phàm biểu tình cứng ngắc lạnh lùng cười, "Kỳ thật, cho dù mọi chuyện xảy ra là thật đi nữa, tôi cũng sẽ không để ý. Bởi vì biện Bạch Hiền từ đầu tới cuối, chỉ yêu mình tôi! Anh? Căn bản là ngay cả bên cạnh cũng đừng mong chạm vào!"

"Cậu nếu không để ý thì cần chi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?" Diệc Phàm oán hận thở dài, nét cười trên mặt sớm không còn nữa.

"Vì sao lại nói ư?" Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ, cho ra một cái lý do thực nguyên vẹn, hắn cúi đầu đối với Diệc Phàm lộ ra gương mặt tự phụ đắc ý, "Đương nhiên là vì muốn chọc cho anh tức chết đi!"

Nói xong Phác Xán Liệt xoay người theo hướng Biện Bạch Hiền lao ra đuổi theo, chỉ để lại Diệc Phàm vuốt khuôn mặt ăn đánh đỏ bừng, cảm khái vô hạn mà nói, "Thật sự rất muốn nhìn gương mặt Biện Bạch Hiền khi đó, còn có cái thanh âm kia, con mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu dễ nghe vậy? Thật muốn nghe một chút ! Vậy mà lại bị thằng nhóc Phác Xán Liệt kia độc chiếm , thật không cam lòng! Quên đi, bị người chán ghét, ta thà bỏ đi cho xong."

Biện Bạch Hiền ngồi yên lặng trong quán rượu, đón một ly qua uống cạn.

Ông chủ có chút lo lắng đẩy hắn, "Làm sao vậy, tiểu Hiền? Tâm tình không tốt sao?"

"Không phải!" Biện Bạch Hiền hướng ông chủ ngọt ngào cười, "Cháu đang đợi người!"

"Đợi người?" ông chủ nhìn ra ngoài cửa, cũng không có phát hiện bóng dáng người mà Biện Bạch Hiền nói đâu, chỉ thấy Biện Bạch Hiền nhận từng ly một uống hết, vẫn là nhịn không được có chút lo lắng, "Uống ít thôi, bằng không, người cháu chờ chưa tới cháu đã say rồi."

Biện Bạch Hiền cầm lấy chén rượu, cười đến thần bí khó lường, câu trả lời ngoài ý muốn, "Chính là muốn lúc cậu ấy đến thấy cháu uống mới tốt!"

"Đứa nhỏ này, lại đang chơi cái trò gì vậy?" Ông chủ đoán không ra đành thở dài, lắc đầu.

Biện Bạch Hiền lại uống thêm một chén, chỉ cười không trả lời.

Đúng lúc này, di động vang lên, Biện Bạch Hiền cầm lấy di động nhìn dãy số, nhân máy, "Alo!"

"Tiểu Hiền à? Là anh họ!" Trong điện thoại truyền ra thanh âm Diệc Phàm bị đả kích mạnh, "Em ở chỗ nào, không sao chứ?"

"Có chuyện gì sao?" Biện Bạch Hiền lo lắng nhìn điện thoại, trong lòng thầm nghĩ , nhanh lên nói ngắn gọn, lỡ đâu Phác Xán Liệt gọi điện thoại đến làm sao bây giờ?

"Anh vẫn là nên quay lại Mĩ thôi." Diệc Phàm thở dài, "Thực xin lỗi, anh họ làm tiểu Hiền thương tâm rồi."

" Vậy à? Khi nào anh bay? Muốn em tiễn anh không?" Biện Bạch Hiền nhìn ra cửa, tiếp cho mình một ly rượu đế, hiện tại đầu óc có điểm mơ màng, rất giống hương vị của kẻ mượn rượu giải sầu .

"Không cần! Kỳ thật, anh gọi cho em, là muốn nói cho em biết, kỳ thật, anh đã gạt em!" Đầu kia điện thoại Diệc Phàm nở nụ cười tự giễu, "Đêm hôm đó, chuyện gì cũng không xảy ra, anh chỉ hôn em ở cổ một cái. Còn lại cái gì cũng không có làm."

"Em biết!" Biện Bạch Hiền trả lời rõ ràng.

"Em... Em biết?" Hiển nhiên đáp án này hoàn toàn phạm vi lý giải của Diệc Phàm, "Vậy em..."

"À... anh muốn phá em, em cũng muốn nhìn một chút, tình cảm của em và Xán Xán liệu có rễ bị đổ vỡ không. Muốn xem nếu thật sự phát sinh chuyện gì, Xán Xán đối với em có bao nhiêu thật lòng, chính là như vậy!" Biện Bạch Hiền giơ cái chén, trên mặt lộ ra một nụ cười câu hồn đoạt phách, "Anh họ, anh thật sự nghĩ, trên thế giới này có người có thể chiếm tiện nghi của em nếu em không muốn sao? Nếu anh ngày đó thực sự làm vậy, cho dù là anh họ em cũng sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!"

"Vậy em... Còn giận anh họ gì nữa?"

"Em giận chuyện khác!" Biện Bạch Hiền buông cái chén, giận tái mặt, "Em không nghĩ thích em lại có thể lợi dụng thủ đoạn, thay em chọn cáo kết quả tốt hơn cho em! Huống chi anh lại là người em tin tưởng nhất! Anh phản bội em như vậy em thật sự rất thất vọng!"

Tiểu Hiền, vậy em có tha thứ cho anh không?" Đầu kia điện thoại Diệc Phàm đột nhiên nhớ tới Phác Xán Liệt nói một câu, Biện Bạch Hiền vô cùng bản lĩnh! Cậu ấy muốn cái gì sẽ tự mình đoạt lấy! Xem ra hắn thật là sai lầm rồi, hiểu biết của hắn về Biện Bạch Hiền thậm chí không được một nửa Phác Xán Liệt. Như vậy, Phác Xán Liệt lại biết tấ cả, Biện Bạch Hiền vì muốn xem hắn có bao nhiêu thật tình mà diễn trò sao

"Có lẽ!" Biện Bạch Hiền mỉm cười, "Em hiểu cảm giác yêu một người yêu đến không từ thủ đoạn, anh họ, thực xin lỗi! Em chỉ thích duy nhất Xán xán mà thôi!"

"Anh biết!" Diệc Phàm gật đầu, đi một vòng vẫn trở lại điểm cũ. Tuy rằng không cam lòng, nhưng so với trắng tay tốt hơn rất nhiều!

"Em cúp đây!" Một nụ cười thản nhiên trên môi Biện Bạch Hiền, "Em đang đợi Xán Xán!"
"Anh biết!" Diệc Phàm gật đầu, "Xán Xán xủa em cũng rất có ý tứ, hắn đánh anh một phát, cũng biết anh nói dối, xem ra cũng không có ngốc như anh nghĩ!"

"BYE!" Biện Bạch Hiền cúp máy, chấm dứt trò chuyện, trong lòng nhẹ nhàng gọi, Xán Xán, nhanh đến đây đi! Nói cho tớ biết vô luận phát sinh chuyện gì, cậu cũng sẽ không rời xa tớ! Hơn nữa, tớ muốn nghe cậu nói ba chữ kia!

Lúc Phác Xán Liệt tìm được quán rượu kia, Biện Bạch Hiền đã uống say khướt , ghé vào trên bàn nằm mê sảng.

Thay cậu thanh toán rồi đưa cậu trở về, mới ra cửa, Biện Bạch Hiền nhịn không được tìm góc tường nôn mửa thốc tháo.

"Cậu có phải heo không ?" Phác Xán Liệt vừa vỗ hắn xuôi khí, vừa tức giận mắng.

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền vươn tay, vẻ mặt đau khổ nhìn Phác Xán Liệt, "Xán xán, nói cho tớ biết, cậu có bỏ tớ không?"

"Nói linh tinh gì đây? Cho dù tôi muốn rời đi, thì cũng phải đợi tôi đi được hãy nói!" Phác Xán Liệt đưa tay giúp Biện Bạch Hiền lau miệng, "Nhìn bộ dạng này của cậu, thả ra để gây họa cho nhân gian à!"

"Xán xán, cõng tớ về, được không?" Biện Bạch Hiền tựa vào trong lòng Phác Xán Liệt "Tớ còn nhớ rõ trước kia cậu cõng tớ đi bệnh viện, lưng thật thích, thật ấm áp, tớ ghé vào trên đó thật thoải mái, cả đời cũng muốn bị sốt, không khỏi càng tốt!"

"Cõng cái đầu cậu!" Phác Xán Liệt hung hăng trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền nhanh tay đem Biện Bạch Hiền ôm lên, "Uống nhiều như vậy, hỏng dạ dày, muốn chết hả? Còn muốn cả đời bị sốt, trong đầu cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái quỷ gì đấy?"

"Đang suy nghĩ làm thế nào cho Xán Xán cả đời đều không xa tớ, cả đời nghĩ chuyện của cậu." Biện Bạch Hiền đưa một bàn tay nắm cổ tay Phác Xán Liệt, tay kia thì nhẹ nhàng đùa bỡn nút thắt quần áo Phác Xán Liệt, "Còn có, Xán xán rốt cuộc nghĩ như thế nào về chuyện của tớ?"

"Tôi đưa cậu về nhà! Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy." Phác Xán Liệt cúi đầu, dưới ánh trăng trên mặt Biện Bạch Hiền phủ một lớp hồng mỏng, thoạt nhìn hết sức động lòng người.

"Tớ không muốn về nhà, tớ muốn đến chòi nghỉ mát phía sau núi ngắm sao!" Biện Bạch Hiền chu miệng, dụi đầu trong lòng ngực Phác Xán Liệt, vừa cọ vừa hỏi, "Được không, được không, được không?"

"Cậu phiền chết!" Phác Xán Liệt rốt cục cũng biết không thể cùng ma men nói lý , huống chi con ma men này là Biện Bạch Hiền!

"Xán Xán là tốt nhất." Nhìn khung cảnh quen thuộc, Biện Bạch Hiền rốt cục nở nụ cười hài lòng, an tâm dựa đầu trong ngực Phác Xán Liệt. Thẳng đến khi thấy mình như dừng lại, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, đã đến.chòi nghỉ mát trên đỉnh núi.

Bởi vì thời tiết còn rất lạnh, cho nên trừ hắn cùng Phác Xán Liệt, căn bản ngay cả một cái bóng quỷ cũng không có.

"Lạnh không?" Trên đỉnh núi gió lớn, Phác Xán Liệt kéo chặt quần áo Biện Bạch Hiền, đem hắn ôm chặt hơn, "Xem một chút rồi về nhé!."

"Ừ!" Biện Bạch Hiền nhìn trên đầu, ngay cả một ngôi sao cũng không có, thất vọng cúi đầu, "Không có sao, xán xán, vì sao không có sao?"

"Tôi làm sao biết được? Cậu nghĩ tôi là thần tiên hả?" Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Biện Bạch Hiền, "Không có sao thì về nhà đi! Nơi này gió lớn như vậy như vậy, lạnh thì phải làm sao?"

"Không cần, tớ muốn cậu kể chuyện cổ tích!" Biện Bạch Hiền hoàn toàn rất tùy hứng, ánh mắt lóe sáng
"Tôi không biết kể chuyện cổ tích!"

"Tớ muốn nghe, nói cái gì cho tớ nghe cũng được ! Xán xán..."

"Phiền chết người!" Phác Xán Liệt oán hận thở dài, đem người trong lòng ôm càng chặc hơn, hắng giọng mở miệng, "Thật lâu trước kia, có một cậu bé chăn dê, nó rất thích nói dối, thấy người khác cuống cuồng, thì cảm thấy rất vui, một lần nó ở trên núi kêu to ' sói đến đây ', tất cả mọi người tin là thật, sau đó chạy lên trên núi đi cứu nó."

"Sau đó thì sao?" Biện Bạch Hiền mở to mắt, vẻ mặt vô tội cười.

"Sau đó?" Phác Xán Liệt trắng mắt liếc Biện Bạch Hiền một cái, hắn kể chuyện mà đứa trẻ nào cũng từng nghe qua "Sói đến", Biện Bạch Hiền phải rất rõ, "Sau đó đứa nhỏ liền cười to, nói, ' các ngươi thật ngốc, tôi lừa mấy người đấy!"

"Đứa bé này đùa hay thật." Biện Bạch Hiền cười tủm tỉm đưa tay sờ lỗ tai Phác Xán Liệt, "Mọi người chắc tức giận lắm?"

"Đó là đương nhiên!" Phác Xán Liệt cũng cười , đưa tay kéo tay Biện Bạch Hiền về nhét vào túi áo, tiếp tục kể, "Tất cả mọi người đều bị chọc tức, đều nói đứa bé này thật sự là đáng giận. Bắt nó về sau không được nói dối . Nhưng mà..."

"Nhưng mà, đứa bé này vẫn chưa từ bỏ ý định, đúng không?" Biện Bạch Hiền tựa vào ngực Phác Xán Liệt, nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện xưa.

"Đúng vậy! Đứa bé này qua vài ngày, lại cảm thấy nhàm chán , vì thế, nó lại lừa mọi người, kêu ' sói tới rồi ', lúc này, mọi người vẫn là tin hắn mà chạy lên. Kết quả lên đến nơi mới biết lại bị lừa. Vì thế..."

"Vì thế, tất cả mọi người không tin nó nữa, đúng không?" Biện Bạch Hiền thở dài, trên mặt hiện lên một chút bi thương, "Nó chẳng qua chỉ muốn chơi một chút thôi, vì sao tất cả mọi người không tin nó chứ?"

"Ai bảo nó cứ nói dối chứ?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nâng tay giúp Biện Bạch Hiền vuốt tóc bị gió thổi loạn lại, "Rốt cục có một ngày, thật sự có sói tới, đứa nhỏ bắt đầu kêu cứu, nhưng mà, không còn ai tin nó nữa ."

"Chẳng lẽ mọi người cứ như vậy để cho hắn bị sói bắt sao?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, trong ánh mắt phủ một tầng hơi nước, "Xán xán nói, sói thật sự sẽ đến mà, đúng không? Chính là sớm hay muộn mà thôi. Đứa nhỏ chỉ là thính nói dối, nhưng mà không đáng chết mà? Chẳng lẽ mọi người cứ trơ mắt nhìn nó chết sao, không cứu nó sao?"

"Tôi không phải đang ôm cậu sao?" Phác Xán Liệt lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười cam chịu, "Có điều,có ngốc mới tin đứa nhỏ đó nữa."

"Tôi không phải đang ôm cậu sao?" Phác Xán Liệt lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười cam chịu, "Có điều,có ngốc mới tin đứa nhỏ đó nữa."

"Cậu đúng là con ma men!" Phác Xán Liệt phất phất tay, vừa buồn cười vừa tức giận nhéo mũi Biện Bạch Hiền

"Nói không chừng, kỳ đứa bé kia đã sớm yêu anh nông dân Xán Xán kia, cho nên mới luôn gọi hắn lên núi cậu nói có phải không?" Biện Bạch Hiền đột nhiên muốn giúp Trung Quốc truyền bá câu chuyện " sói đến" theo phương diện mới mẻ hơn!

"Cậu cho là ai cũng như cậu sao?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vươn tay gõ nhẹ trên trán Bạch Hiền một cái, "Trên thế làm gì có nhiều yêu tinh Bạch Hiền chứ?"

"Hì hì!" Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại cười ra tiếng, "Xán xán, tớ cảm thấy thật hạnh phúc! Cậu sẽ mãi ở cùng tớ sao? Bất kể tớ có chuyện gì, tớ khỏe hay yếu, cậu đều sẽ ôm tớ như vậy cả đời sao?"

"Cậu cảm thấy tôi trốn được không?" Phác Xán Liệt cúi đầu, ở trên trán Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, tiếp tục đi xuống, ở trên cổ cậu cắn mạnh một cái, " Cậu là tai họa, tôi mà thả cậu ra, không biết sẽ làm hại thế gian này thế nào nữa, tôi đành cam chịu hy sinh một chút vì mọi người vậy."

"Bại hoại!" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, ánh mắt bên trong tràn đầy ôn nhu, "Xán xán, tớ yêu cậu, vậy cậu, yêu tớ không?"

"Ngủ đi!" Phác Xán Liệt mặt không tự chủ được đỏ bừng, vấn đề này hắn thật sự không muốn nói. Hắn cũng không giống Biện Bạch Hiền, cả ngày có thể đem tiếng yêu đặt ngoài miệng, có đánh chết hắn cũng không làm được như vậy.

Được rồi!" Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng thở đều đều đích, lông mi dài nhẹ nhàng rung động , vừa nhìn là biết Biện Bạch Hiền giả bộ ngủ.

"Yêu tinh! Cậu muốn đáp án..." Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu, một nụ cười ôn nhu không tự giác nổi trên khuôn mặt của hắn, "Thượng đế biết... !"

Biện Bạch Hiền nở nụ cười, nhắm mắt lại mỉm cười, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, tuy rằng thật lạnh, cũng không có lạnh thấu xương như gió bắc! Dù sao mùa xuân cũng tới rồi!

~ Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro