Chap 6 : Xuất Cung-P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng giờ mùi của ngày hôm sau 2 xe ngựa ra từ cổng Hoàng Cung Kim Quốc đưa Chung Nhân , Thế Huân , Khánh Thù , Bạch Hiền , Tuấn Miên và Nghệ Hưng ra bên ngoài .

Suốt đoạn đường đi cậu cứ mãi nhìn mọi người ở phía bên ngoài . Vô cùng náo nhiệt và đông đúc , cậu nghĩ thật sự như lời Bạch Hiền và Khánh Thù nói bên ngoài Hoàng Cung thật là vui và náo nhiệt a~ . Chung Nhân ngắm nhìn con người đang thích thú ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mà mỉm cười .

- Huân nhi ! Em thực sự vui đến như vậy sao ?

- Huân nhi rất vui

- Ta biết em vui nhưng có nhớ những gì đã hứa không ?

- Nhớ rồi...Không nháo , không nghịch lung tung , lúc nào cũng phải đi cạnh Nhân Nhân...Huân nhi nhớ rồi mà

- Ngoan

- Người gì mà nói nhiều quá vậy thiên a~~ * lầm bầm *

- Em lầm bầm gì đấy Huân nhi ? - Chung Nhân mỉm cười nhìn cậu

- Ơ...Huân..Huân đâu có nói là Nhân Nhân nói nhiều đâu ... Huân không có

- Hahaha em thật là ta có nói là em trách ta nói nhiều sao ? Em thật là giấu đầu lòi đuôi không biết nói dối cơ mà như vậy cũng hay Hahaha

Những lời Chung Nhân nói càng khiến cậu đỏ mặt cúi gầm xuống nghịch vạt áo không dám ngẩng lên . Trách cái miệng mình khi không chưa hỏi đã tự khai ra ngốc quá mà TT~TT

Nhưng được một lúc thì một giọng nói đã cứu cậu thoát khỏi thế xấu hổ tự trách .

- Bẩm Hoàng Thượng chúng ta tới nơi rồi ! - Tuấn Miên ở ngoài báo cho Chung Nhân

- Được các ngươi chuẩn bị đi ta và Huân nhi sẽ xuống ngay bây giờ !

- Thần tuân mệnh

Quay qua nhìn cái con người đang cúi mặt nghịch xiêm y của mình khẽ nói

- Huân nhi chúng ta đến rồi !

- Ừm ! - Cậu chỉ đáp lại một cách ngắn gọn

- Em không muốn đi sao vậy chúng ta trở về Hoàng...

- Không có Huân nhi muốn mà... Huân nhi xuống đây

- Hahaha đáng yêu thật

Mọi người tụ họp lại nghe những lời dặn dò từ Chung Nhân ghi nhớ thật kĩ rồi mới bắt đầu xuất phát

- Các ngươi nghe cho rõ không được gọi ta là Hoàng Thượng mà phải là Kim Công Tử còn Huân nhi là Ngô thiếu gia các ngươi là nô tài đi theo nhớ chưa ?

- Dạ rõ thưa Kim công tử

- Lần này ngoài việc dạo chơi ta còn muốn thị sát tình hình thần dân nước ta cho nên các ngươi có nhiệm vụ quan sát hiểu chứ ?

- Hạ thần đã hiểu !

- Tốt bây giờ chúng ta đi !

6 người bọn họ bắt đầu chuyến đi xuất cung của mình . Nhưng lại không cảm thấy Xán Liệt và Âu Dương Phong đã đứng trên lầu của một hắc điếm nhìn 6 người bọn họ rồi mau chóng trả tiền âm thầm đi theo .

Mọi thứ đều tấp nập , náo nhiệt qua những phiên chợ của người dân xung quanh . Đúng như lời đồn ở đây có một số thứ trong cung không hề có chẳng hạn như trang sức tuy chất liệu làm nên không bằng trong cung nhưng bề mặt ngoại hình lại vô cùng đẹp và tinh xảo .

Mới đi chưa bao lâu đã thấy Thế Huân 1 tay cầm cái màn thầu , 1 tay cầm xiên hồ lô ngào đường vui vẻ ăn . Thú thật thì từ lúc xuất hiện ở đây 6 người họ đã trở thành tâm điểm của nơi này

6 người ai cũng khôi ngô , tuấn tú dung mạo hoàn mỹ nhất là Chung Nhân và Thế Huân . Mọi người nhận thấy cả 2 đi với nhau vô cùng xứng đôi

- Huân nhi

- Hử ?

- Dính miệng rồi kìa...em thật là lớn rồi mà vẫn như trẻ con !

- Đáng ghét !

- Ta chỉ..

- Nè lão già bẩn thỉu kia không được ngáng đường của bổn quan đây nghe rõ chưa !

Đang trò chuyện thì bỗng nghe thoáng gần tiếng la hét chứa đầy sự hách dịch ở đâu đây . Nhìn một hồi cũng phát hiện thì ra một tên béo ú trong tướng mạo cũng đã già đang lớn giọng với một lão ăn xin

- Tôi...tôi ! - Ông lão lắp bắp

- Còn không mau tránh

* Xoảng *

Lão béo bực bội đẩy ngã ông lão xuống đất cái bát cầm trên tay vỡ nát những đồng tiền lẻ văng khắp nơi ông hốt hoảng vội nhặt lại những đồng tiền ấy . Tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho ông qua được 1 bữa bị đói

- Này tên kia cả người già mà ngươi cũng không tha đồ cầm thú ! - Cậu nhịn không được xông lên mắng lão béo ấy

- Còn ngươi là tên nào sao dám xen vào chuyện của ta . Nói cho ngươi biết ta là Quan ở đây ta có quyền !

- Tưởng làm quan là ỷ thế phách lối ăn hiếp dân lành hay sao ? Trên đời này cũng còn có kiểu quan như ngươi à ! -  Bạch Hiền trừng mắt nhìn lão béo

- Thì đã sao Hoàng Đế Kim Quốc đã cho ta chức quan nên ta có thể làm gì tùy ý !

- Ta thiệt muốn chém ngươi làm 10 khúc băm thịt làm nhân bánh bao !

- Thù Thù ngoan không được nổi giận da sẽ xấu ! - Tuấn Miên an ủi Khánh Thù

- Hỗn láo ! Ta cho ngươi chức quan để giúp dân giúp nước chứ không phải hại dân làm rác rưởi cho Kim Quốc

Chung Nhân đi tới với khuôn mặt băng lãnh tức giận . Y không ngờ chuyến đi này lại cho y chứng kiến cảnh con dân mình nghèo đói chịu sự uất ức như vậy .

- Ngươi là tên nào ? Là Hoàng Đế chắc ta khinh !

- Hỗn láo Ngọc Ấn Hoàng Thượng ở đây ngươi dám làm càng không sợ bị chém đầu ! - Nghệ Hưng đưa ngọc ấn lên đây là vật duy nhất của hoàng đế mới có

- Hạ Thần có tội... thần có mắt như mù xin Hoàng Thượng bỏ qua cho !

- Ta hằng năm đều phát ngân khố về cho các ngươi vì tấu sớ bảo dân tình đang lâm cảnh nghèo đói . Nào ngờ các ngươi lại không phát cho dân nghèo để giờ cả người già cũng phải ăn xin ! Các ngươi tội đáng chết

- Hạ Thần biết tội xin hoàng thượng bỏ qua cho mà tha cho cái mạng quèn này !

- Trẫm tha cho ngươi khác nào dung túng cho kẻ khác . Trẫm thành một hôn quân không hơn không kém cho nên từ nay ngươi bị cắt chức tịch thu tài sản quy thành tiền phát cho người nghèo còn ngươi thì suốt đời làm nô dịch !

- Hoàng Thượng... HOÀNG THƯỢNG

Sau khi binh lính lôi lão béo đi cậu đi đến cạnh ông lão mỉm cười nói

- Lão bá người không sao chứ ? Huân nhi có chút tiền mong ông có thể có cuộc sống sung túc hơn nhé !

- Lão nô không dám !

- Lão bá người cứ nhận lấy không thì Huân sẽ buồn đó !

- Cậu thật là một người tốt nhất định sẽ gặp điều tốt lành !

- Cám ơn lão bá

Tạm biệt ông lão cậu cùng Chung Nhân tiếp tục đi . Chung Nhân nắm tay cậu ôn nhu nói

- Huân nhi em giỏi lắm

- Thấy hoạn nạn không cứu giúp thì là kẻ vô tâm !

- Haha Tốt

- Nhân Nhân phía trước hình như có một con suối nhỏ người dân ở đây nói nơi ấy rất đẹp Huân nhi muốn đi

- Được tùy theo em

- Nhưng Huân nhi muốn ăn mứt quả nên Nhân Nhân đi mua cho Huân nhi nhé !

- Em tới đó 1 mình ?

- Vâng Huân nhi bảo đảm sẽ an toàn mà Nhân Nhân cũng tới nữa mà !

- Thôi được

- Hihi
.
.
.
Quả như lời nói ở đây có một con suối rất đẹp dọc 2 bên còn có những hàng cây mộc lan nở rộ . Khuôn cảnh ấy chỉ làm cậu càng gợi nhớ thêm vườn thượng uyển năm nào mà đôi mắt thoáng buồn . Còn có nhớ cả con người năm xưa

- Huân nhi !

Giọng nói quen thuộc quá lẽ nào... không..không thể

- Huân Nhi là ta đây

Cậu giật mình quay lại ...

Nhớ mong có
.
.
Ngạc nhiên có
.
.
Nhưng tất cả chỉ thoáng qua giờ đây là nổi thù hận

- Là ta Phác Xán Liệt

Cơn gió nhẹ thổi đến từng cánh hoa mộc lan rơi nhẹ xuống mặt đất ở đây có hai con người một chìm trong nỗi yêu thương nhớ mong còn người kia lại là một nổi bi thương oán hận

End chap 6



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro