Chap 7 : Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Huân nhi !

Giọng nói quen thuộc quá lẽ nào... không..không thể

- Huân Nhi là ta đây

Cậu giật mình quay lại ...

Nhớ mong có
.
.
Ngạc nhiên có
.
.
Nhưng tất cả chỉ thoáng qua giờ đây là nổi thù hận

- Là ta Phác Xán Liệt

Cơn gió nhẹ thổi đến từng cánh hoa mộc lan rơi nhẹ xuống mặt đất ở đây có hai con người một chìm trong nỗi yêu thương nhớ mong còn người kia lại là một nổi bi thương oán hận
.
.
.
.
- Xin lỗi ta không hề quen biết ngài... chắc ngài đã nhầm lẫn ta và ai khác rồi ! - Thế Huân vội quay người tránh đi ánh mắt của Xán Liệt

- Không...ta không nhầm lẫn ai cả em vẫn chính là Huân nhi mãi mãi là Huân nhi của Phác Xán Liệt ta !

Hắn chạy đến ôm chặt cậu từ phía sau mặc cho cậu có khó chịu la hét hay làm đủ mọi cách nhưng hắn vẫn siết chặc vòng tay không buông . Cậu hết cách đành phải đạp mạnh lên chân hắn cuối cùng hắn cũng chịu buông tay ra .

- Phác Xán Liệt xin ngài hãy tự trọng ta dù sao cũng không còn là Ngô Thế Huân là Hoàng Hậu của Phác Quốc nữa . Cho nên nếu ngài muốn thì hãy về cung tìm Phi Tần của ngài ta không rãnh để cùng ngài đùa giỡn !

- Ta không có ý đùa giỡn với em...ta chính là nhớ em... nhớ điên cuồng ta không cần Phi Tần gì cả mà ta cần em ...ta rất cần em

- Giả dối... GIẢ DỐI ... tất cả những lời ngài nói chỉ là giả dối...

- Ta...

- Là ai lúc trước đã nói sẽ luôn yêu thương ta...là ai lúc trước đã nói cùng ta nuôi lớn hoàng nhi... là ai đã nói dù xảy ra chuyện gì vẫn sẽ luôn tin tưởng ta ...là ai...LÀ AI CHỨ NGÀI NÓI ĐI !

Cậu tức giận nhìn hắn mà nói hết những gì kềm nén bao lâu nay trút ra một lần một . Vừa nói một cậu lại chảy ra cho sự đau đớn suốt quãng thời gian ấy . Phát Xán Liệt chỉ im lặng đứng nghe từng lời cậu nói mà cổ họng dường như nghẹn lại không nói được nên lời

- Là ngài...ngài đã chà đạp lên tình yêu của ta... chính ngài đã nhẫn tâm giết chết hài nhi của ta ... là ngài đã không tin ta mà nghe lời của người khác bức ta ... CHÍNH NGÀI ... LÀ CHÍNH NGÀI ĐÓ PHÁC XÁN LIỆT !

- Huân nhi ta biết sai lầm của ta gây ra chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng em...ta biết dù ta có làm gì em cũng sẽ không tha thứ cho ta...nhưng ta xin em ta biết sai rồi...ta không thể nào rời xa em được... em tha thứ cho ta được không ? - Xán Liệt đưa đôi mắt bi thương nhìn cậu

- Đủ rồi... ta chịu đựng đủ rồi ... ta không muốn một lần nữa phải chịu sự thống khổ do ngài ban cho... cho nên ngài đi đi...ta ở Kim Quốc sống rất tốt Chung Nhân , Phàm ca và mọi người rất quan tâm đến ta cho nên ta dần không còn cảm thấy thống khổ nữa vì thế ta quyết định cả đời này một chút cũng muốn liên quan đến ngài thêm bất kì lần nào nữa .

- Không được...Huân nhi à liệu ta có còn cơ hội để mà bên em như ngày xưa ? - Xán Liệt run run đưa tay lên vuốt đôi má của cậu nhưng cậu đã quay mặt tránh đi

- Xin lỗi điều ấy là không thể...tình yêu ta dành cho ngươi đã chết kể từ ngày hôm ấy...tất cả đã chấm dứt Xán Liệt ta mong từ nay về sau có gặp nhau hãy xem như chưa từng quen biết ! - Cậu gạt đi những giọt nước mắt lạnh lùng nhìn Xán Liệt nói

- Đừng...

- Xán Liệt ... Huân nhi đã nói như thế thì xin ngài hãy tự trọng ... Huân nhi chúng ta trở về thôi ! - Chung Nhân từ từ đi đến nắm lấy đôi tay cậu quay đi

- Huân nhi biết rồi ! - Cậu khẽ nhắm mắt rồi theo cái nắm tay của Chung Nhân xoay đi

- Kim Chung Nhân ngươi hãy chờ đấy rồi có một ngày ta sẽ đem Huân nhi trở về bên cạnh ta ! - Hắn nhìn bóng lưng y mà hét

Y từ xa dừng lại xoay người đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn nhàn nhạt mà nói

- Được...Phác Xán Liệt ta sẽ đường đường chính chính đấu với ngươi !

- Được !

Trời dần nổi gió , bầu trời xuất hiện những đám mây đen xám xịt . Từng tiếng sét đánh vang dội cả một bầu trời đánh vào nỗi sợ của cậu

* Rầm ... rầm *

- N... Nhân Nhân

- Huân nhi ngoan có Nhân Nhân ở đây đừng sợ...chúng ta lên xe ngựa trở về cung thôi !

- Đ...được

Chung Nhân bế cậu lên cho đầu cậu dựa vào lòng mình từ từ bước đi . Hắn từ xa nhìn thấy thì tức giận đấm thẳng xuống mặt đất để giải tỏa cho nỗi đau nỗi tức giận của hắn . Âu Dương Phong từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn nhưng không nói gì .

Âu Dương Phong bây giờ chỉ mãi nhớ về người nam nhân đã thuận theo cái bế của Chung Nhân mà rời đi . Nhìn lại bàn tay hắn sớm đã chảy máu nhưng hắn không có vẻ gì là đau đớn . Cũng đúng thôi nó đâu có đau bằng tâm can hắn bây giờ chứ

- Hoàng thượng tay ngài chảy máu

- Mặc kệ ta ! Vốn dĩ 20 năm trước người ôm em ấy là ta , an ủi cho em ấy cũng chính là ta chứ không phải là Chung Nhân hắn . Nhưng nói với ngươi thì ngươi cũng đâu có hiểu chuyện gì

- Thần hiểu chứ !

- Ngươi nói gì ? - Hắn nghi hoặc nhìn Âu Dương Phong

- À không !

" Phác Xán Liệt... Kim Chung Nhân các ngươi có thật là yêu em ấy ? Tình yêu của các người có bằng tình yêu đơn phương ta dành cho em ấy suốt 25 năm nay không ? Nếu như cuộc chiến giữa hai ngươi không có hồi kết thì tự ta sẽ kết thúc nó ! Âu Dương Phong ta không dễ để Thế Huân chịu đau khổ mãi như thế đâu ! "
.
.
.

End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro