Chap 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Umma ơi cứu Markie với mấy người này hung dữ lắm ... huhu - Markie vừa khóc vừa với tới umma của mình.

- Im ngay cho tao - ViLiam quay ngoắc lại quát Markie, tay rút cây súng ra chìa thẳng vào Markie

- Ông ko được làm hại con tôi - umma Markie mặt cắt ko còn miếng máu

- Hahaha ... tụi bây đưa tiền đi rồi ta sẽ trả 2 đứa con về cho tụi bây

- Được thôi tiền đây ông lấy đi mau thả Markie và Jackie ra mau - Raymond appa lên tiếng , tay cầm cặp tiền đi thẳng tới ViLiam

ViLiam ngoắc tay ra sau ý nói đưa 2 thằn gnhosc tới appa chúng nó. Nhưng tưởng rằng bọn hắn lấy tiền rồi tha cho Jackie và Markie, nhưng ko ngờ tên ViLiam hắn tàn nhẫn cầm súng bắn thẳng vào người Jackie , cậu bé ko kịp trở tay nên đã bị trúng đạn và ngã xuống đất.

- KHOONGGGGGGGGGGGG rùa con của umma, con ko được có chuyện gì, mau tỉnh lại đi ........... mau tỉnh dậy đi ... huhu - umma Jackie hốt hoảng chạy thẳng tới bên Jackie.

- Tên đe tiện tao nhất định giết chét mày - Raymond appa tức giận chạy thẳng đến ViLiam.

- Raymond hyung bình tĩnh lại, hyung giết hắn cũng ko giải quyết được vấn đề đâu, hãy cức Jackie trước, còn hắn chúng ta tính sau. Ủa hắn đâu rồi? - Appa Markie chạy lại ngă cản và do lo khuyên giải L.Joe appa nên tên ViLiam cũng thừa cơ hội chạy mất

- Jackie à, con đừng có mệnh hệ gì nhé ... umma ko thể mất con .... huhuhu

- Jackie ah~..... Markie đây ... Markie đang bên cạnh Jackie đây ... làm ơn đừng bỏ Markie ở lại ... mở mắt ra nhìn Markie đi huhuhu....

- ChanHee à unnie bình tĩnh đi, xe cấp cức tới rồi kìa chúng ta mau đưa Jackie đi nhanh lên - umma Markie bước tới lo lứng nhìn Jackie rồi nhìn sang umma Jackie 

~~~~~~BỆNH VIỆN SEOUL~~~~~~~~

- Các người nhất định phải cức con của chúng tôi - L.Joe appa nói với giọng cực kì lo lắng

- Markie à nín đi nào, ngoan umma thương nhé.- Umma Markie ngồi bên Markie cố gắng dỗ cho Markie nín khóc.

- Hức hức... Jackie sẽ ko sao phải ko umma... hức hức - Mặt cậu bé giờ đã lấm lem nước mắt, ngước mắt lên hỏi umma mình.

- Đúng vậy, Jackie sẽ ko sao đâu con nín đi nhé, hay là con ôm umma ngủ một lát nhé.

- Con ko ngủ đâu, con muốn chờ Jackie ra chơi với con cơ.

- Anh yêu à, con chúng ta sẽ ko sao đúng ko ... con chúng ta sẽ ko rời bỏ chúng ta có phải ko - Umma Jackie lo lắng hỏi L.Joe appa 

- Ừm, con chúng ta sẽ ko có gì đâu, đừng lo nữa nhé em yêu - L.Joe appa ngồi xuống cạnh umma Jackie an ủi

Ca phẫu thuật như trải qua hàng ngàn năm, chờ đợi bên ngoài mà tim ai cũng xót xa và khẩn cầu. Nước mắt cùng con tim của Markie nó bắt đầu thi nhau rơi, thi nhau đau nhói.

~ Ting ~

Cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc khi kim giờ chỉ đúng số 12.

- Tuy ca phẫu thuật thành công nhưng việc cậu bé có tỉnh lại hay ko thì phải nhờ vào chính sức mạnh tinh thần của cậu bé nữa. - Bác sĩ mặt buồn bã nói.

- Ko . . . ko thể như thế ... - Cả người umma Jackie ngã ra sau nhưng được L.Joe đỡ lại.

- Bình tĩnh đi ChanHee, con chúng ta sẽ tỉnh lại thôi, chúng ta sẽ cùng nhau giúp con sớm tỉnh lại nhé.

- Markie à, tại sao con thờ thẫn ra vậy, con ko sao chứ - umma và appa Markie lo lắng nhìn cậu bé đang ngồi trên chiếc ghế đó, mắt đẫm nước và nhìn về một phía ko gian vô định hướng.

- . . . - Im lặng

- Con lên tiếng đi Markie, đừng như thế mà - umma Markie rưng rưng nước mắt lay người cậu bé.

- Tôi nghĩ chỉ có 2 đứa nhóc này mới giải quyết được vấn đề của nhau thôi - Appa Markie lắc đầu ngán ngẫm.

Sau khi Jackie được chuyển tới phòng hồi sức đặc biệt , 4 người lớn cùng một đứa nhóc mắt thờ ơ chứa đựng sự lạnh lùng trong đấy đi thẳng đến giường Jackie, 2 umma ngày ngày đến bên Jackie chăm sóc cho cậu bé và với một nguyện vọng rằng cậu bé sẽ mau sớm tỉnh lại.

Còn Markie, từ ngày Jackie bất tỉnh tới nay đã được 1 năm. Cậu cứ nhốt mình trong phòng mặc cho appa và umma mình kêu. Cậu ngồi bên cửa sổ nhìn vào khoảng trời xa xăm bên ngoài, mắt cậu nhòa đi vì những giọt nước mắt đau thương.

Ở bệnh viện, nơi Jackson của chúng ta đang nằm, tất cả mọi người trong đấy ai cũng thương sót cho cậu, 1 cậu bé vừa tròn 5 tuổi, mặt lanh lợi khả ái vậy mà lại nằm bất tỉnh trên giường bệnh 1 năm trời, ai ai cũng sót và cùng chia sẻ nỗi đau. Phía trước cửa bệnh viện , mọi người cùng nhau xếp những con hạt giấy đủ màu treo lên tấm bảng và cùng cầu nguyện rằng rồi sẽ có một ngày cậu bé sẽ tỉnh dậy.

Trong 1 năm ấy, 2 appa của 2 cậu bé phải cực công tìm kiếm tên ViLiam ở mọi ngóc ngách, và cũng vì muốn thực hiện được kế hoạch trả thù, 2 appa của 2 cậu bé ko ngừng làm việc và đến 1 năm sau đã trở thành những vị tổng giám đốc thừa hưởng những công ty lớn hàng đầu thế giới  nhằm mục đích trả thù tên ViLiam.

Và cái ngày mà ai cũng chờ đợi cũng đến, Jackie đã tỉnh lại và ai nấy cũng vui mừng. Nhưng có một điều rằng Jackie đã ko còn nhớ gì cả. cậu bé quên đi mình là ai, quên đi appa và umma của mình và cậu đã quên đi người mà cậu yêu thương nhất. Nhưng ko vì lẽ thế mà mọi người buồn bã, họ cố gắng giúp Jackie có một cuộc sống mới và cậu bắt đầu trở lại học bình thương.

Còn Markie, cậu bé khi nghe tin Jackie tỉnh lại, cậu bé rất vui mừng nhưng khi nghe umma cậu bé nói rằng Jackie bị mất trí nhớ, cậu ấy ko còn nhớ mình là ai nữa, thì cậu bé lại buồn bã và quyết định sang Mĩ du học cùng cô chị họ của mình.

THE END

--------------------------------------------------

Huhu tội Jackie với Markie của tui quá. Còn nhỏ mà đã phải chịu như vậy rồi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro