6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *


Miễn cưỡng chống đỡ các câu hỏi được đặt ra, sau khi tiễn các phóng viên về, Jihoon trở lại văn phòng dưới sự tán thưởng của đồng nghiệp.

Mọi người đều cho rằng lần này đã giải tỏa được nghi ngờ của các phóng viên, trường hợp nào cũng xử lý rất tốt, chuyển những xấu mờ ám thành chuyện tốt, đối với hình tượng của Guanlin cũng có lợi, đúng là một công đôi việc.

Jihoon miễn cưỡng cười vui vẻ.


Sự việc đã được giải quyết, cậu liền cầm túi rời khỏi công ty. Jihoon không lái xe, đi thẳng ra cửa lớn hướng về phía công viên.

Jihoon đi vừa nhanh lại vừa vội, cứ như muốn trốn chạy điều gì đó, khi đi đến một góc khuất, vắng người mới thở dốc hồng hộc, đồng thời, những giọt nước mắt tuyệt vọng và tủi thân cũng theo tiêng nấc mà tuôn rơi.

"A...... A...... Tại sao...... Tại sao......"


Cậu ngồi xuống giữa bãi cỏ, lấy hai tay che miệng lại, khóc như bị đứt từng khúc ruột:

"Vì sao...... A......"

Vì không muốn Guanlin khó xử, cậu chủ động trao anh cho Lee Bo Lyn, giờ hai người họ đã chính thức ở cạnh nhau, nỗi đau trong lòng cậu cũng vượt quá mức tưởng tượng của bản thân. Hơn nữa, cả hai mới quen biết không lâu anh liền công khai thừa nhận quan hệ giữa hai người. Vậy tám năm bên nhau này của cậu và anh thì được tính là gì? Đó chỉ là giấc mộng thôi sao?


"Tại sao...... Tại sao......"

Jihoon yêu Guanlin như vậy, tại sao anh không thể yêu lại cậu như thế? Tại sao tình cảm hai mươi mấy năm qua lại tan vỡ chỉ vì một Lee Bo Lyn mới xuất hiện chỉ vài lần? Cậu không hiểu cũng không cam tâm!

Nhìn nước sông chảy xiết, đột nhiên Jihoon có ý định nhảy xuống, nhưng hình bóng Guanlin lại khiến cậu lập tức đánh vỡ ý nghĩ đó trong đầu.

Không được! Nếu nhảy xuống, sau này có muốn cũng không thể nhìn thấy anh nữa rồi......


Có dũng khí đưa ra lời chia tay, nhưng không có dũng khí rời xa anh, cậu muốn ở bên anh, cho dù là em họ của anh cũng đủ rồi.

Rã rời, ngồi bệt trên mặt đất, Jihoon vì mối tình si của chính mình mà cảm thấy vừa buồn cười lại cũng vừa thảm thương.

Từ nhỏ đến lớn, cậu làm gì cũng đều vì anh. Để có thể ở cạnh anh, bị mắng, bị đẩy ngã cậu cũng không hề để ý.


Bây giờ, cậu sẽ không bám lấy anh nữa, chỉ cần được nhìn thấy anh...... Là đủ rồi......

Chuyện tình cảm lần đầu công khai, lũ chó săn lại luôn bám theo dai như đỉa, những tin tức liên quan đến Guanlin ngày càng nhiều.

Guanlin lạnh lùng của ngày trước, gần đây lại thường xuyên tham dự các hoạt động xã giao, ví dụ như họp báo trang phục hàng hiệu, triển lãm trang sức cao cấp, nghe nói đều là tham dự cùng Bo Lyn, khiến cô ấy nhất thời trở thành người được cả giới xã giao coi trọng.


Bất luận là ở nơi nào, Bo Lyn đều mặc trang phục hàng hiệu và đeo trang sức cao cấp, dáng người tiêu chuẩn và dung mạo xinh đẹp của cô ấy vĩnh viễn luôn là tâm điểm của ống kính.


Đương nhiên, mặc dù trên người Bo Lyn toàn là đồ dùng cao cấp, nhưng so ra giá trị vẫn kém thiên vương châu Á bên cạnh cô.

Guanlin chỉ mặc quần jeans áo phông đơn giản, khóe miệng mím chặt tỏ vẻ anh không thích bị chụp ảnh, cùng với Bo Lyn tươi cười sang lạn ở bên cạnh tạo thành hình ảnh hết sức đối lập.


Jihoon nhìn tạp chí, ngón tay mơn trớn tấm hình chụp Guanlin, nhẹ nhàng nói:

"Lin, đây là những gì anh muốn sao?"

Jihoon biết anh luôn chán ghét những hoạt động xã giao thế này, nay lại vì Lee Bo Lyn mà miễn cưỡng tham gia, anh luôn không thích bị gò bó, trong lòng nhất định rất buồn, nhưng từ chuyện này cũng thấy rõ anh lưu tâm với Bo Lyn như thế nào.


Trước kia, khi bọn họ xuất ngoại, ngay cả đi dạo phố anh cũng không chịu, chỉ muốn triền miên cùng cậu trong phòng.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa tình yêu và tình dục!


Cái mà cậu có thể cho Guanlin, chính là làm một người bạn tình hữu ích, cứ như không khí, không cần cố sức vẫn có thể hít vào....

Jihoon cậu đơn khép lại quyển tạp chí, buộc bản thân mình đừng hối tiếc vì đã chia tay.

Đã lâu không gặp Terry Mama, hôm nay được nghỉ phải đi gặp bà thôi.

Mama giống như mẹ của Jihoon, đặc biệt yêu thương cậu. Mama đã hơn bảy mươi tuổi, sống tại một căn phòng nhỏ gần cô nhi viện, cô nhi viện còn sắp xếp cho hộ lý chiếu cố bà. Gian phòng nhỏ đó là do một nhà từ thiện hảo tâm giấu tên quyên tặng, hàng năm cô nhi viện đều nhận được một số tiền không nhỏ, vì vậy nên đã thuê hộ lý tới để chăm sóc nữ tu sĩ Terry.


Sau khi Guanlin nổi tiếng, Jihoon cũng rất ít khi có cơ hội trở về gặp Mama, lúc nào cũng bên anh như hình với bóng, cũng sợ bị giới truyền thông tra ra bối cảnh của Guanlin. Lúc này, bọn chó săn đang ráo riết truy lùng những tin tức nóng hổi sau vụ công khai chuyện tình cảm của anh. Jihoon cậu cũng không còn là người tuyên truyền của Guanlin, chắc là họ sẽ không chú ý đến hành tung của cậu?


Jihoon hạ quyết tâm, lập tức xuất phát.


"Mama, con đến đây! Dạo này người thế nào rồi?"

Jihoon mất hai tiếng để trở về cô nhi viện, lúc này Mama đang ngồi ở vườn hoa phơi nắng.

"Là Jihoon sao? Đã lâu không gặp con, Mama vẫn nhớ kỹ con nha......"

Nữ tu sĩ Terry móm mém cười, cười rất vui vẻ.

"Guanlin có khỏe không? Sao nó không về cùng con?"


Mỗi lần Jihoon vừa đến, Mama sẽ nhắc tới Guanlin. Trong tâm trí của bà, Guanlin và Jihoon như là hai trong một, cho dù bà chưa bao giờ nhìn thấy Guanlin khi trưởng thành, bởi vì từ ngày anh rời khỏi cô nhi viện cũng chưa từng một lần quay trở lại.

"Anh ấy tốt lắm, công việc bận rộn, nên không thể đến được......"


Lần nào Jihoon cũng trả lời giống nhau. Mama không xem TV hoặc tạp chí, nên không biết Guanlin chính là đại minh tinh nổi tiếng Lai Guanlin.

Kỳ thật, bộ dáng bây giờ của Guanlin khác xa so với ngày trước, cho dù là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng anh hay những nữ tu sĩ đã chăm sóc anh cũng đều không nhận ra được, do đó xuất thân của anh mới có thể giấu diếm.


"Vậy hai con định khi nào thì cùng một chỗ?"

Lần nào Mama cũng đều hỏi về chuyện này, bà vẫn luôn cho rằng bọn họ nhất định sẽ ở cạnh nhau.

Mặt Jihoon thoáng buồn, nhưng giả vờ kiên cường cũng không ngăn cản được sự quan tâm của mama.


"Mama......"

Cậu nhào vào trong lòng Mama khóc thật tủi thân.

"Con rất yêu anh ấy...... Nhưng anh ấy lại không yêu con...... Anh ấy không yêu con......"

Jihoon đứt quãng nói ra nỗi lòng mình, vừa khóc vừa nói.


Biểu tình của Mama không có lấy một chút kinh ngạc, bà chỉ dịu dàng vỗ về mái tóc Jihoon, trên gương mặt nhân từ lộ ra sự thông hiểu và đau xót.

"Guanlin là một đứa trẻ cậu độc, cái nó cần chính là tình yêu thương, chỉ có tình yêu thương mới có thể làm cho nó tìm được chính mình, sẽ không bị lạc lối......"

Hai đứa nhỏ này bà đã để ý từ bé đến lớn, đối với Guanlin, bà tốn tâm tư hơn so với những đứa trẻ khác rất nhiều. Thời khắc Jihoon chủ động trả giá để quan tâm đối với đứa nhỏ này, bà biết Guanlin đã được giải thoát, chỉ là anh ấy còn chưa phát hiện ra mà thôi.


"Nhưng mà...... Nhưng mà...... Anh ấy yêu người khác...... Vì sao......"

Jihoon cảm thấy Mama không biết tình trạng hiện giờ. Thứ Guanlin cần không phải tình yêu của cậu, mà là tình yêu của Lee Bo Lyn...... Nghĩ đến đây, lòng cậu lại buồn phiền.


"Con à, con có một trái tim lương thiện, cuối cùng nó sẽ phát hiện ra mặt tốt của con, cảm nhận được tình yêu của con......"

Mama lau đi nước mắt của Jihoon, giống thánh mẫu an ủi đứa trẻ bị thương.

"Thượng đế sẽ đem tình yêu của con truyền cho nó......"


"Mama......"

Jihoon ôm chầm lấy người mẹ duy nhất của mình, giờ phút này, dường như cậu cũng đang được giải thoát.

Đêm nay, Jihoon giúp Mama chuẩn bị một bữa tối phong phú, cùng bà dùng bữa tối rồi mới trở lại Đài Bắc.

Khi xe của Jihoon vừa rời xa phòng nhỏ, một cô gái đi tới căn phòng đó, gõ cửa......


"Reng...... Reng......"

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại dồn dập làm Jihoon tỉnh lại, cậu cầm lấy tai nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khẩn trương của HaNi.

"Em xem tạp chí mới ra hôm nay chưa?"

"Em chưa xem! Sao vậy chị?"

Jihoon bừng tỉnh. Không phải một nghệ sĩ nào đó của công ty lại đề ra yêu sách gì chứ?


"Em mua nhanh đi! Chúng ta gặp nhau ở công ty......"

HaNi thật vội vàng, nói xong liền cúp điện thoại.

Có phải Guanlin đã xảy ra chuyện hay không? Nghĩ đến khả năng này, trái tim Jihoon bắt đầu hoảng sợ, cậu chạy vào phòng tắm với tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, mười phút sau lập tức xuống lầu mua tạp chí.


Ảnh chụp trên trang bìa tạp chí cùng tiêu đề to đùng của nó làm cho máu cậu như chảy ngược.

Xuất hiện trên tấm hình là Mama đáng yêu đang tươi cười, tiêu đề viết là 'Viện trưởng cô nhi viện chứng thật Guanlin từ năm sáu tuổi đã lớn lên ở đây', nội dung còn thể hiện rõ chuyện cũ năm đó mẹ Guanlin thắt cổ tự sát, còn có quá trình trưởng thành của anh.

Trời ạ! Anh đã đọc báo chưa? Liệu anh có thừa nhận tất cả mọi chuyện không?

Càng làm cho Jihoon phẫn hận chính là, bọn chó săn lại dám theo chân cậu mới tìm được chỗ ở của Mama, còn giả vờ muốn viết một bài báo về cô nhi viện BeonCheon, vì vậy Mama mới có thể đưa cho bọn chúng ảnh chụp trước đây của Guanlin, còn có của cậu nữa.


Nghĩ đến tâm tình của Guanlin, tình cảm của Mama bị lợi dụng, Jihoon tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Cậu nhanh chóng lái xe đến công ty, HaNi đang chờ cậu ở văn phòng.

"Anh ấy đâu? Đọc rồi sao?"


Jihoon sốt ruột hỏi phản ứng của Guanlin.

HaNi bất đắc dĩ gật đầu.

Jihoon suy sụp, ngã xuống sô pha, như quả bóng cao su bị xì hơi.

"Lúc ăn cơm sáng thì thấy được, sắc mặt anh ấy rất kém, một câu cũng chưa nói, liền ra khỏi nhà rồi......"

"Giờ anh ấy ở đâu?"


Jihoon thầm nghĩ muốn ở bên anh.

HaNi lắc đầu.

"Không biết, cũng không bật máy......''

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Jihoon gấp đến độ nước mắt chảy ròng. Guanlin sẽ tới chỗ nào đây?

Lúc này, di động HaNi vang lên, là giới truyền thông gọi tới chứng thực tin tức là thật hay giả.


Điện thoại trong công ty cũng vang lên không ngừng, Jihoon lại vô tâm tiếp nghe, lòng của cậu đang thầm nghĩ – Guanlin đi nơi nào rồi?

HaNi trả lời điện thoại xong lập tức tắt máy, tránh cho di động bị phóng viên liên tục gọi tới.

"Jihoon, cứ như thế này không phải là biện pháp, chúng ta phải mau chóng nghĩ ra đối sách."

"Nhưng còn Guanlin......"

"Em đừng hoảng hốt, nghĩ lại xem anh ấy có thể đi đâu, chúng ta cùng đi tìm......"

HaNi nhìn bộ dáng của Jihoon, hẳn là không thể lái xe.

"Em cũng không biết......"


Jihoon lúc này mới giật mình, cảm thấy sự hiểu biết của cậu đối với Guanlin thật sự còn rất ít.

Vào thời điểm này, anh còn có thể đi đâu?

Khi Jihoon và HaNi vội vã đi tìm Guanlin cũng là lúc anh đã vào căn biệt thự bí mật trên núi BaekDu, mang theo Terry Mama.

Hôm nay lúc anh nhìn thấy bài báo trên tạp chí, phản ứng đầu tiên là tức giận. Giới truyền thông lại dám lợi dụng Mama kính yêu của anh, lại chưa có được sự đồng ý của bà đã công khai ảnh chụp.


Để tránh giới truyền thông tiếp tục quấy rầy Mama, trước khi toàn bộ giới truyền thông tìm được nơi bà ở, anh đã đi trước một bước, đưa Mama tới biệt thự của một người bạn.

Mặc dù mười mấy năm không gặp, Mama lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận ra anh ngay. Nghe Guanlin nói muốn dẫn bà đến Seoul, bà không chút do dự liền đi theo anh.


"Guanlin, sao con lại mang ta tới đây? Nơi này thật là đẹp......"

Mama hoàn toàn không biết sự vô tâm cùng thẳng thắn của chính mình, đã khiến cho bên ngoài xảy ra không ít sóng gió.

"Đúng rồi, Jihoon đâu? Sao không thấy nó? Hai người các con luôn như hình với bóng......"


"Cậu ấy không ở đây!"

Guanlin cắt ngang lời nói của bà, tránh để bà khỏi nhắc đến những chuyện trước đây.

"Jihoon là cậu bé tốt, cho tới bây giờ trong lòng của nó cũng không hề có người nào khác, chỉ có con......"

Nữ tu sĩ Terry nghĩ đến dáng vẻ khổ sở ngày đó của Jihoon, thừa dịp khuyên nhủ Guanlin.


"Con biết......"

Người bên ngoài đều nhìn ra được, sao anh lại có thể không biết? Nhưng mà...... Chỉ có yêu thôi thì không thể khiến hai người có thể đối mặt với nhau......

Jihoon và HaNi biết không thể tìm được Guanlin , đành phải về nhà chờ anh trở lại.


Lúc này, hai người chỉ nhìn chằm chằm vào TV xem ý kiến của giới truyền thông cùng phản ứng của người hâm mộ.

Xe SNG của toàn Seoul đều bao quanh cô nhi viện BeonCheon và căn phòng của Mama, những bức ảnh trước đây của bọn họ không ngừng xuất hiện ở bản tin, may mắn là cô nhi viện vẫn đóng cửa, không tiếp nhận phỏng vấn, phòng nhỏ của Mama được hộ lý Yemen đóng chặt.

Liệu Mama có sợ hãi không? Jihoon lo lắng nghĩ.


"Ai! Bọn chúng đều là quỷ hút máu......"

HaNi tức giận mắng to:

"Cũng thật may mắn là phản ứng của fan không đến mức quá kịch liệt, mọi người đều có khuynh hướng đồng tình với quá khứ của Guanlin......"

Lúc này, đột nhiên xuất hiện hình ảnh Bo Lyn đang vội vàng né tránh giới truyền thông.

"Lee tiểu thư, xin hỏi đối với chuyện Guanlin lớn lên ở cô nhi viện, cô cảm thấy thế nào?"


"Khi hai người kết giao, anh ấy có nói với cô chuyện này không?"

"Cô có để ý đến thân thế của anh ấy không? Nghe nói cha cô rất chú trọng gia thế bối cảnh......"

Bị mấy chục cái microphone chĩa vào, Bo Lyn sợ tới mức trắng bệch mặt mày, hét to lại:

"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường! Đừng đến làm phiền tôi!"


Cuối cùng, cô ấy ra sức đẩy đám người kia ra, leo lên một chiếc xe sang trọng rời đi.

"Hừ! Người phụ nữ này thật hèn hạ, lập tức chối bỏ quan hệ......"

HaNi tức giận xả ra mấy câu oán hận trong lòng:

"Thật không biết vì sao Guanlin lại coi trọng loại phụ nữ này......"

Cô oán giận nhìn về phía Jihoon, hai mắt Jihoon lại nhìn về phía sau cô, quay người lại, cậu thấy Guanlin đang đứng ở bên ngoài, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào TV, theo ánh mắt anh, chắc hẳn anh đã thấy được hình ảnh Lee Bo Lyn chối bỏ quan hệ giữa hai người.


"Guanlin, làm sao em tới được đây?"

HaNi cẩn thận hỏi.

Guanlin hoàn toàn không để ý đến, một mình đi lên lầu.


Jihoon nhìn bóng dáng anh, cảm thấy trái tim đau đớn, rất áy náy.

Ánh mắt vừa nãy của Guanlin, giống y như phản ứng khi bị Lee Bo Lyn nhục nhã năm xưa. Cậu nhìn thấy mà đau lòng, nước mắt chảy xuống.

"Jihoon, giờ không phải là lúc để khóc, mau đi an ủi anh ấy!"

HaNi cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai người quay lại với nhau. Guanlin đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của Lee Bo Lyn, cuối cùng anh ấy sẽ phát hiện Jihoon vẫn là người thích hợp với mình nhất.

Jihoon chần chờ một chút, mới lau khô nước mắt đi lên lầu. Cậu không có dám chắc Guanlin có thể để ý tới cậu, dù sao cũng là do cậu không cẩn thận mới khiến sóng to gió lớn.

'Cốc cốc!'

Jihoon gõ cửa, bên trong không đáp lại. Lúc này cậu mới mở miệng:


"Guanlin, anh mở cửa được không?"

Bên trong vẫn không có đáp lại.

Jihoon nhớ tới lần mà Guanlin bị nhốt trong căn phòng tối ngày trước, tiểu Lin trước kia cũng giống như anh bây giờ, làm tim cậu đau nhức không thôi.

"Guanlin, em đến rồi, anh không phải sợ......"


Cậu hạ giọng giống như trước đây, nghĩ đến tình cảnh khi đó, nước mắt cậu lại chảy ra.

"Tránh ra......"

Rốt cuộc bên trong cũng đáp lại, cũng quật cường giống anh ngày đó.

"Em muốn ở bên anh, như vậy anh sẽ không mơ thấy ma quỷ......"

Jihoon tiếp tục kiên trì .


"Tránh ra......"

"Không!"

"Tránh ra......"

"Không!"

Bọn họ lại giống như trước đây không ai chịu nhường ai, cho đến khi cửa bị mở ra, một bàn tay kéo Jihoon vào phòng, sau đó 'phanh' một tiếng, khóa cửa.


HaNi thập thò đứng trong góc, nở một nụ cười thật vui sướng. :))

* * *

End chap 6

Có ai khóc cả lít nước mắt như tui hong nhỉ ?:))))))~

Chap sau còn ngược nhiều lắm a :((((~

Vote + Cmt nhiều vào làm động lực cho tui nữa ... Thề edit mỏi hết cả tay :) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro