Chap 8 - Nụ Hôn Mơ Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Kể từ ngày hôm đó, Yoongi rất hay là khỏi nhà, một người ít nhất cũng là 4 lần, có khi 24

gày thì thời gian anh ở ngoài cũng chiếm gần phân nửa.

   - 1,2,3... 179,180. - tiếng đếm số âm thầm vang trong đầu Yoongi. Anh ngước lên nhìn tầng 2 của ngôi nhà kia, Tìm kiếm hình dạng quen thuộc ấy.
   Từ nhà anh đến đây cũng chỉ mất gần 180 bước chân, có nghĩa khoảng 270 m với vọn vẹn 3 phút đi bộ.
   Làm sao Yoongi chịu ngồi yên khi đã biết nhà Hoseok, lại còn gần như thế. Anh rất lo cho cậu, ngày hôm đó cậu ngất xỉu ngay trước mắt mà Anh chẳng làm được gì cả và Hoseok cũng không hề ra khỏi nhà sau đêm đó.

   Cứ khoảng 4 giờ chiều mỗi ngày Hoseok đều sẽ mở rèm và ngắm nhìn mọi thứ trong tầm mắt cậu qua tấm cửa kính lớn. Có lẽ vì cậu chăm chăm nhìn về một nơi nào đó mà không biết rằng có người đang quan sát cậu từng chút sau một gốc cây trước cổng. Mà thường thì anh chỉ thấy Hoseok ngủ thôi .

   Vì tầm nhìn hạn chế nên Yoongi không biết Hoseok đang làm sao nữa, Chỉ Lờ mờ thầy cậu trông rất mệt mỏi, chợt cái cảm giác muốn gần bên và ôm lấy cậu ập đến, Thật ra mỗi lần nhìn cậu như vậy anh đều phải kìm nén phải cảm xúc đó nhưng hôm nay nó lại mạnh liệt đến mức cả người Yoongi cứ nóng bừng, thôi thúc anh đến bên cậu, một chút thôi cũng được.

   Suy nghĩ một lúc, Anh quyết định rời khỏi gốc cây tiền đến cổng nhà cậu, nhưng vừa đi được vài bước thì phải quay lại nấp ở chỗ cũ.
   Một chiếc Lamber đen sang chảnh phóng ra, cửa kính ghế dần đóng lại, Yoongi kịp nhìn thấy người trong xe đó. Mái tóc vàng.
   Là người hôm trước.

   Làn da trắng sứ, đôi mắt một mí phảng phất nỗi buồn, gương mặt lạnh lùng kiểu uy Quyền và một nụ cười nhếch lên từ đôi môi nhỏ nhắn  trông hơi Kiêu Kỳ.
   Anh ta đẹp trai đấy chứ. Với cả cái biểu cảm lo lắng từ tối hôm đó Yoongi biết Anh ta không phải người có thể bỏ mặc người quan trọng với mình. Vậy Hoseok sẽ sống tốt hơn thôi.
   Đó là điều mà Yoongi muốn thấy, vậy nhưng vẫn thật nhói...

   Anh thở hắt ra, tiến lại gần cổng và nhấn chuông, quản gia Lee vừa tiễn Jimin ra cổng  nên nghe tiếng chuông liền xuất hiện rất nhanh, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Yoongi ông thầm nghĩ :" cuối cùng cũng đến, cơ mà có hơi muộn".

    Ông cúi người chào hỏi.

    - cậu cần gì?

    - Ể! À tôi...

   Chết! Chưa nghỉ được cái lý do chính đáng nào hết mà đã nhấn chuông rồi.  Yoongi lúng túng, lắp bắp.

    - Tôi... muốn tìm một người, người ấy bảo tôi đến... và đợi...

   Trời thần thiên địa ơi! cái mèo gì thế này? Mà cũng lỡ phun ra rồi biết làm sao được!

   - Nếu là cậu Jimin thì cậu ấy vừa ra ngoài rồi ạ. Còn...

   - Jimin?

   Yoongi nhận ra mình lỡ chặn lời ông quản gia liền xin lỗi và bào chữa.

    - Đúng là anh Jimin. Anh ấy bảo tôi tới đây rồi đi đâu vậy nhỉ? Ha..ha...

   "Min Yoongi. Sao mày cùn quá vậy"

   Tự rủa mình rồi miết chặt vạt áo, anh hồi hộp chờ đợi những gì sẽ diễn ra.

   - À. Cậu... 

    - Yoongi. Tôi là Min Yoongi

    - Vâng. Thưa cậu Min. Nếu không chê cậu có thể vào nhà đợi, cậu Jimin đã hẹn thì có lẽ sẽ về sớm thôi ạ.

    Ông quản gia cười thầm "Đồ Ngốc" Yoongi thật không biết nói dối, bao nhiêu đem viết lên mặt hết rồi. Thật đầy sơ hở, Yoongi mà không bị gọi là tên ngốc thì ông chắc trên thế giới này không còn tên nào ngốc nữa rồi.

    - A.... không phiền chứ ạ?

    Anh gãi đầu. Trán đã lấm tấm mồ hôi, sao hôm nay nói dối không dễ chút nào hết vậy, bình thường anh lừa ông già như chơi mà, thật đúng là đáng sợ.

    " Mà Jimin... nghe quen quá."

    Cũng vì cái tên nghe rất quen nên vừa rồi anh mới ngắt lời quản gia.

    - Mới cậu. - Quản gia Lee lên tiếng.

   - À.... vâng.

   Ngồi ở phòng khách ngó ngang ngó dọc, cố định hình vị trí phòng Hoseok, anh để ý căn phòng có cánh cửa màu đỏ trên tầng hai, Hoseok thích màu đỏ nhưng anh cũng không chắc có phải phòng của cậu đó không, mắt anh vẫn lơ lãng nhìn cánh cửa đó cho đến khi quản gia bước ra với tách trà trên tay và gọi anh, anh mới sực tỉnh...

   - cậu cần gì sao à?

   Nhìn là biết Yoongi muốn gì nhưng ông quản gia vẫn giả vờ mà hỏi. Quản Gia Lee được giao nhiệm vụ ở đây là quan sát và chăm sóc hai tên ngốc này

    - Ho....

    Vừa mở miệng anh biết mình lỡ lời liền ấp úng.

   - À Ý tôi là anh Jimin đang ở chung nhà với một người phải không ạ? Có phải là... người yêu của anh ấy?

    Thấy Quản Gia thoáng vẻ ngạc nhiên, Chắc ông cũng không ngờ anh lại đề cập đến vấn đề này, liền tự nhéo tay mình. Quản gia cười cười nghĩ cũng muốn chọc Yoongi da mặt mỏng này một chút.

   - Vâng Đúng là cậu ấy đang ở cùng với một người nữa à!

    Yoongi Dù biết trước câu trả lời cũng không trách khỏi cảm giác mất mát, thở dài.

   - vậy sao....

   nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, đôi mắt anh ánh lên vẻ hụt hẫng, Trong lòng có chút gì đó chua chát.

    - Vâng. Nhưng cậu Hoseok là anh họ của cậu Jimin không phải quan hệ như cậu Min nghĩ đâu.

    Quản gia Lee thực đang muốn trực tiếp cốc vào đầu tên ngốc trước mặt một cái. Yoongi phải mất vài giây để định thần và Xử lý thông tin từ câu nói của ông quản gia.

   - thật ạ?

   Rất nhanh tia vui mừng và nhẹ nhõm ánh lên trong anh, đôi mắt lại sáng ý cười mà thật ra anh cũng không biết mình đã cười đến mắt híp thành đường thẳng từ bao giờ. Quản gia Không nhịn được cười, ho khan hai tiếng, nhìn mặt Yoongi lúc này trông ngố đến lạ.

    - Ừm.... ông có thể gọi tôi là Yoongi.

   - Tôi hiểu rồi ạ, cậu Yoongi.

   - căn nhà có kiến trúc đẹp thật. Vậy kia có phải phòng của anh Jimin không? - anh đưa tay lên chỉ cánh cửa đỏ.

   - căn phòng gần cầu thang mới là phòng cậu Jimin ạ, còn phòng có cửa màu đỏ đó là phòng của cậu Hoseok, thưa cậu.

    - À...

    Yoongi mỉm cười, không biết nói gì tiếp thì quản gia lên tiếng.

   - Nếu muốn, cậu Yoongi có thể tham quan ngôi nhà, cậu không cần khách sáo vì Là bạn cậu Jimin thì cũng xem như là người nhà thôi ạ

    - Làm phiền mọi người.

   - Bây giờ tôi có việc rồi,nên...

   - Tôi không sao ông cứ làm việc đi ạ.

   - Vậy tôi xin phép đi trước, chào cậu.

   Vừa dứt lời ông quản gia đã quay lưng đi ngay, làm Yoongi không kịp nói gì.
    " Ông ấy luôn dễ dãi vậy sao?"
    Anh thở hắt ra, chậm rãi tiến về phía cầu thang, Đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, kể cũng là vừa rồi vào nhà vài người giúp việc vẫn còn bận bịu đi qua đi lại vậy mà giờ chẳng thấy một bóng người, anh cũng nhân cơ hội khi chạy thẳng đến phòng Hoseok, hít một hơi dài, bình tĩnh nhẹ mở cửa phòng ngó vào trong, anh dán mắt vào thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường.

   " Không lẽ em ấy Ngủ suốt ngày?"

    Yoongi bước lại gần giường Hoseok, ngay lúc này anh thật hận không thể ôm cả thân ảnh kia vào lòng, Anh nhớ cậu, nhớ cái hơi ấm của cậu đến muốn phát điên.
    Ngây người nhìn Hoseok hồi lâu anh mới sực nhận ra khuôn mặt xanh xao của cậu đang ướt đẫm mồ hôi, vạt áo cũng thấm đẫm tầng nước, nhịp thở lại không đều và có chút khó khăn, anh đưa tay sờ lên trán cậu.

    - nóng quá.

   Yoongi buột miệng bật thành tiếng. Bị sốt cao thế này mà không có ai ở bên cạnh chăm sóc sao.
    Anh quay người lao thẳng ra ngoài ngó xuống tầng một, định kêu vài người giúp chăm sóc Hoseok mà chẳng thấy ai cả, anh không quan tâm mấy người đó nữa, đầu óc loại hết lên, quay trở ngược vào phòng, tiếc thay trên bàn cạnh giường có một chậu nước cùng một cái khăn đặt sẵn kế bên, hẳn là cậu không phải mới bệnh đâu.

    Thảo nào sắc mặt cậu luôn không tốt, thân người thì cứ đờ đẫn, chỉ lui tới trong phòng. Yoongi thở dài ngồi xuống cạnh giường Hoseok, thấm ướt khăn, vắt nước rồi nhẹ nhàng lâu đi tầng mồ hôi dày đặc trên trán dài xuống cần cổ trắng ngần. Nhìn cậu như vậy thật khiến anh đau lòng, anh định gọi tên Hoseok nhưng không dám, cậu mà nhìn thấy Anh chỉ như đang xát thêm muối vào Vết Thương Chưa Lành thôi.

    Hoseok gầy đi nhiều, gương mặt đã không còn trắng hồng bầu bĩnh như trước, đôi mắt to tròn trong veo đã xuất hiện vệt thâm quầng nơi đuôi mắt, bọng mắt cũng sưng to ắc hẳn do cậu không ngủ đủ giấc và còn khóc nhiều.
    Đưa tay vén hết phần tóc mái ướt mồ hôi đang dính bết trên trán Hoseok qua một bên, hôn lên trán cậu và ngồi đó ngắm nhìn cậu.

    Nếu biết trước mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức này anh đã không kêu người dừng quan sát Hoseok thì có lẽ anh đã biết cậu qua Mỹ và tránh đi cùng Jungkook. Tối hôm đó chắc cậu đã thấy Jungkook, thấy Anh và Jungkook cười nói vui vẻ nên mới chạy trốn khỏi anh, Nếu anh biết trước thì cậu sẽ không bị bệnh như thế này, nhưng nó vẫn chỉ là nếu...

    Vuốt ve cánh môi của Hoseok, môi cậu vẫn rất mềm mại chỉ là đã không còn đỏ mọng và tràn đầy sức sống như ngày trước.
   Anh nhoài người hôn lên môi cậu, cái hôn nhẹ nhàng, thoáng lớt phớt như làn gió xuân nhưng chứa chan tình yêu nồng nàn của anh.

    Đột nhiên Hoseok trở mình, cựa quậy làm anh thất kinh, nằm phịch xuống, nép sát vào cạnh giường vì vội quá mà đầu Yoongi nện "binh" xuống sàn, đau điếng, khóc không ra nước mắt, chỉ dám nằm yên không cử động.

   - Hihi... Haha..

   Bên ngoài cửa khẽ phát ra tiếng cười nén của người nào đó, vội bịt miệng lại, ông quản gia cười đến đau cả bụng, nước mắt ứa cả ra mà phải nhịn người chỉ muốn dậm chân thật mạnh xuống sàn để kìm nén, mà sợ gây tiếng động phá hoại người khác nên thôi. Cũng may Yoongi đang lâm vào cục dỉ We dở khóc dở cười, vô cùng nguy nan nên không để ý tạp âm bên ngoài.

   - Đồ ngốc, quá ngốc, đại ngọc hahhahaha....

   Quản gia Lee vừa nghĩ vừa cười, tay vẫn bấm máy lia lịa. Vậy cho cậu nhóc bức ảnh kỉ niệm đáng nhớ chứ nhỉ.

   Yoongi rên khẽ, tim đập loạn cả lên hồi hộp chờ đợi. Hoseok mà Bước xuống giường thì toi.

   Đã tránh xa để cậu đỡ tổn thương Vậy mà bây giờ lại mò đến nhà cậu, Anh thật là, đáng nhẽ phải kiềm chế hơn mới phải. Anh thầm rủa mình, cơ mà....

    * quạ ở đâu kêu ấy nhỉ *

    Vài phút trôi qua, không có động tĩnh, không gian vẫn rất Im ắng.
    Yoongi ngóc đầu nhìn lên.

    - Phù......

   Hoseok vẫn ngủ, chỉ là xoay người nằm nghiêng qua và hiện tại anh và cậu đang mặt đối mặt, chị cách nhau chưa đến 20cm.
    Đôi hàng mi dài và cong khẽ lay động, đôi môi Mở hé ra để thở, Chắc do cậu khó thở.
   Mồ hôi lại tiếp tục đọng thành hàng lăn dài xuống mi mắt Hoseok, Anh vội với chiếc khăn lau cho cậu, giây tiếp theo anh mới phát hiện khi định lau mồ hôi nơi cổ cậu... vì mặc pijama nên cổ áo hơi rộng vừa rồi vì xoay người mà lộ ra phần vai và xương quai xanh trắng nõn hút mắt.

   Hoseok như một chú sóc ngây Thơ đang ngủ say, trông vô cùng đáng yêu và không biết mình đã lọt vào tầm ngắm của một con sói.
    Cảnh tượng trước mắt cứ đập bồm bộp vào mắt anh, ho khan vài tiếng và nuốt nước bọt cái "ực", cố gắng nuốt luôn sự thèm khát không đúng lúc xuống đáy lòng.
    Người Yoongi nóng ran, quay mặt đi hít hơi dài để định thần lại, nhưng không nhịn được lại dán mắt vào cánh môi đang phập phồng theo từng nhịp thở. Khoảng cách này khiến anh cảm nhận được cả hơi thở của cậu, làn hơi nóng ấm mang chút hương bạc hà nhẹ phà lên mặt anh.
    Thế quái nào lại dây vào tình huống này vậy trời. Yoongi kêu trời khóc đất không xong,thầm than vãn, chửi rủa.

    - Chết tiệt!

_End chap 8 p1_

Viết đên đây thôi nha. Lâu quá ko đăng rồi. Xl  các bạn rất nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro