[SHORTFIC][COMPLETE ] Ám Ảnh [chap 5/1-6] end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5-1

Tôi order 1 chuyến du lịch Hà Lan.

Chuyến bay sẽ cất cánh vào ngày kia. Tất cả những gì tôi cần làm sắp xếp hành lý.

Tôi quyết định quên Sica. Và tôi sẽ làm như thế.

..............

8h30 ...

Tôi chạy xuống đường mua một ít vật dụng cần thiết cho chuyến đi .

Tôi như chết lặng đi khi thấy Sica đứng đó .

Phía bên kia đường .

.... Trong vòng tay của 1 người đàn ông xa lạ ...

Tôi bất giác thấy mắt mình nhòe đi.

Đó là lý do mà cô rời bỏ tôi sao ???

Vì tên đó sao ???

Tất cả những gì cô dành cho tôi đều là giả dối sao Sica ?

Tôi chạy thật nhanh qua bên đường, tháo chiếc nhẫn trên tay ném thẳng về phía Sica.

Bất chấp bao nhiêu người đi đường tò mò nhìn chúng tôi.

Tôi quay đi ko nhìn Sica ...

.........

Có truyền thuyết về một loài bướm ma ...

Rằng đôi cánh của chúng vốn rất đẹp với hàng ngàn màu sắc ...

Nhưng con bướm ma ấy đã yêu 1 con bướm trắng tinh khiết ...

Con bướm trắng ganh tỵ vẻ đẹp của bướm ma và nói rằng hãy cho tôi màu sắc đó.

Chú bướm ma ngoan ngoãn bay quanh bướm trắng, vẫy đôi cáh cho những bụi phấn lân tinh tuyệt diệu đó bám lên đôi cánh trắng muốt kia ...

Cho đến khi đôi cánh của chú bướm ma chỉ còn một màu xám ...

................

...[ Câu chuyện của Sica ] ...

10năm trước ...

Tôi mở mắt thấy mình đang nằm trong 1 căn phòng trắng muốt. Toàn thâm ê ẩm.

Có tiếng nói vọng lại từ ngoài cửa.

" Chỉ 1 tháng thôi sao ? Bác sĩ có chắc không ? " Giọng cha tôi run lên như sắp khóc.

Có chuyện gì vậy ?

" Chúng tôi chỉ có thể cho anh lời khuyên này, nên đưa cô bé sang Mỹ, ở đó người ta đang cho thực hiện cách điều trị mới trên những bệnh nhân tự nguyện. Đó là hy vọng cuối cùng của con anh ."

Tiếng chân bác sĩ bước đi .

Tôi vờ nhắm mắt lại, có chuyện gì xảy ra với mình sao ?

Cha tôi mở cửa bước vào . Ông đã ngồi bên tôi thật lâu.

Cho đến khi tôi thấy mình cần phải mở mắt nhìn ông .

" Con tỉnh rồi ... còn mệt lắm không ? " Cha tôi ân cần hỏi.

" Con muốn về nhà, con sợ bệnh viện ... "

" Chờ cha 1 chút. Cha đi chuẩn bị xe. " Ông hấp tấp đi để quên bộ hồ sơ bệnh án của tôi ở đầu giường .

Tôi vội vã đọc vì sợ ông sẽ quay lại ngay khi phát hiện mình quên gì đó.

... Tôi sắp chết ...

Trên cả quãng đường về điều đó cứ lởn vởn trong đầu tôi ...

Tôi mới chỉ là một đứa bé 12 tuổi ...

Tôi phải làm gì nếu ngày mai mình không còn sống nữa ...

...................

" 2 ngày nữa chúng ta sẽ lên đường sang Mỹ. Anh con đang trong 1 kỳ thi rất quan trọng và râấ cần chúng ta bên cạnh, hơn nữa cha muốn con theo học ở môi trường bên đó "

Cha tôi vụng về tìm 1 lý do vì chuyến đi quá đột ngột .

Tôi không trả lời chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.

" Con nên dọn đồ đi vì chúng ta không còn nhiều thời gian đâu ".

Ông quay lưng đi và bước những bước chân thật buồn .

... Mình sắp chết ...

Điều đó ám ảnh lấy tâm trí tôi.

Cảm giác đó sẽ như thế nào ???

.............

Tôi quyết định đi xăm .

Có rất nhiều thứ tôi muốn thử trước khi từ giã cuộc sống này .

................

" Sẽ rất đau đấy, em không sợ àh ? " Chủ cửa hàng xăm mình nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

" Cô bé 12 tuổi này thật là gan dạ, em xăm hình gì ? " Anh ta vừa nói vừa đưa cuốn catalogue cho tôi .

" 1 con bướm ... "

" Hết rồi sao, còn gì nữa không " Anh ta lại tiếp tục cười toe toét .

" Có ... Em muốn khi người ta nhìn vào, nhận ra con bướm đó đã chết ... "

Anh ta mở to mắt nhìn tôi, tôi cá mắt anh ta lúc đấy phải to bằng quả trứng gà.

Rồi như hiểu ra điều gì đó, anh ta gật gừ.

" Uhm, đc rồi, 1 con bướm chết . "

....... Những mũi kim chạm lên người tôi đau nhói.

... Cảm giác lúc chết đi có đau thế này không ??? ...

Tôi nhìn vào gương ...

Trên vai trái của tôi có một con bướm ma. Với đôi cánh bị vỡ nát, những mảnh vỡ cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất ...

...............

Tôi đã ở bên cạnh Yul suốt ngày hôm sau .

Bắt cô đưa tôi đi chơi khắp nơi đến lúc cả 2 chúng tôi không còn sức mở cửa bước vào nhà.

2 đứa ngồi ở cửa thở hồng hộc rồi nhìn nhau cười toe toét .

Tôi thật sự muốn ở lại thêm 1 vài ngày nữa ...

Tôi muốn đc sống thêm 1 vài ngày nữa ...

" Chờ tớ 1 chút ... " Yul nói rồi chạy vào nhà và bước ra thật nhanh.

" Sica này, nhắm mắt lại đi . "

" Làm gì thế ? "

" bảo nhắm mắt cơ mà. " Yul vừa nói vừa đưa tay bịt mắt tôi lại, cái đồ đại ngốc ...

" Tặng Sica nhé. " Yul nói khi lồng chiếc nhẫn có hình con bướm vào tay tôi .

" Đi rồi không được quên tớ nhé, hứa phải về đấy . "

" Lỡ Yul quên tớ trước thì sao ? "

" Không đời nào . " Yul bĩu môi ...

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay ... Tôi thật sự muốn níu kéo cuộc sống này.

" Nếu tớ chết cậu vẫn sẽ nhớ tớ chứ ? " Tôi hỏi Yul .

" Nói gì kỳ vậy ? "

" Trả lời đi ."

" Tất nhiên. Tớ sẽ không bao giờ quên Sica. "

" Tớ không tin ."

Nếu tôi chết Yul có nhớ tôi không ?

Nếu có nỗi nhớ ấy sẽ kéo dài được 10 hay 20 năm ...

Tôi muốn Yul nhớ về tôi mãi mãi ...

Chap 5 - 2

.........................

Tối hôm đó tôi ngồi xếp lại đồ đạc vào vali ...

Tôi không lấy quần áo hay bất cứ thứ gì khác ...

Chỉ đem theo những món đồ Yul đã từng tặng tôi ...

Không biết giờ này Yul đã ngủ chưa ...

................

Trong đầu tôi có 1 ý nghĩ mơ hồ ...

Tôi trèo qua cửa sổ phòng Yul ...

Tôi muốn Yul nhớ về tôi mãi mãi ...

............

Yul đỡ tôi vào từ cửa sổ.

Cô đang mặc 1 bộ váy ngủ màu đen ...

Yul thật sự rất đẹp ...

Tôi muốn hôn Yul, muốn cô ôm lấy thân thể tôi ...

Tôi muốn biết tất cả những cảm giác đó ... Ít nhất là trước khi tôi chết .

Giá như đêm hôm đó tôi đã không vì mong muốn ích kỷ của bản thân mình.

Yul sẽ không phải đau khổ vì tôi .

...........

Tôi cúi xuống nói rằng tôi muốn ngủ với Yul, nhưng con người ngốc nghếch đó không hiểu .

Tôi phải làm gì , tôi chỉ mới 12 tuổi.

Tôi thậm chí không biết chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào.

Tôi cởi bộ váy ngủ trên người, tôi muốn nói với Yul về hình xăm con bướm ma với đôi cánh vỡ nát, muốn nói với Yul rằng tôi sắp chết và tôi muốn đc yêu thương ...

Tôi muốn yul cho tôi biết cảm giác đó dù chỉ 1 lần.

Yul vẫn ngồi im ...

Tôi lấy hết can đảm cúi xuống chạm khẽ lên môi Yul.

Tôi thấy nhịp tim mình đập nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi ...

Yul vẫn chỉ im lặng ...

Tôi gần như muốn hét lên , Yul ah~ tôi sắp chết , tôi sẽ không còn đc nhìn thấy Yul nữa.

Xin hãy ôm tôi một lần thôi. Tôi cố ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống .

Yul bắt đầu đáp lại nụ hôn của tôi một cách rụt rè.

Tôi cởi bộ váy ngủ của Yul, cơ thể chúng tôi tiếp xúc với nhau, cái cảm giác mà suốt đời này tôi không bao giờ quên .

Tôi sẽ mãi mãi là người con gái của Yul và Yul chỉ thuộc về tôi ...

Nếu tôi còn có thể tiếp tục cuộc sống này. Tôi sẽ không bao giờ đánh mất Yul .

........

Yul đang ôm tôi rất chặt, khi nhìn vào ánh mắt đó. Tôi biết trái tim mình sẽ thuộc về Yul mãi mãi ...

Yul bắt đầu vuốt ve khắp thân thể tôi .

Đối với 1 đứa trẻ 12 tuổi, cảm giác đó thật khó định nghĩa ...

Nó vừa kích thích vừa làm tôi sợ hãi ...

... Sau này lúc tôi không còn ở trên thế giới này nữa ...

Liệu Yul có ngủ với người con gái khác ngoài tôi không ...

Ý nghĩ đó khiến tim tôi đau nhói ...

Tôi muốn Yul phải nhớ về tôi mãi mãi ...

Tôi có quá ích kỷ không ???

........

Tôi hôn lên cổ Yul rồi vô tình chạm vào vùng ẩm ướt đó ...

Những cảm xúc kỳ lạ cứ chiếm lấy suy nghĩ của tôi.

Cảm xúc của lần đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng ...

" Tớ muốn cậu, Sica ..." Yul nói trong hơi thở ...

Người tôi nóng lên khi nghe câu nói đó ...

Tôi cúi xuống hôn Yul như bản năng mách bảo, rồi cứ thế xuống dần, xuống dần ...

Tôi kéo chân cô ra rộng hơn và hôn nhẹ lên vùng ẩm ướt đó ...

Yul cố ngăn tôi lại bằng 1 giọng nói yếu ớt, tôi biết cô thích điều tôi đang làm ...

Lúc tôi đẩy lưỡi vào sâu chỗ đó, tôi thấy mình bắt đầu ướt ...

..................

Đêm hôm đó Yul đã ôm tôi rất chặt ...

Tôi thật sự không muốn rời đi ...

...........................................

NewYork ...

Tôi bắt đầu đợt hóa trị đầu tiên.

Những lần rút máu, tiếp máu, những mũi tiêm. Hàng tấn thuốc ...

Tôi chịu đựng tất cả mọi thứ chỉ để níu giữ mạng sống của mình ...

Tôi phải sống, tôi phải gặp lại Yuri ...

.....................................

7 năm sau khi đưa tôi sang Mỹ. Cha tôi mất . Ông nằm đó, mắt nhắm nghiền .

Ông đã quá mệt mỏi, không còn đủ sức .

Ông vẫn luôn ở bên tôi cho đến ngày cuối cùng ...

" Con phải sống ... " Ông nói trước khi ra đi mãi mãi ...

........................................

3 năm sau tôi cùng anh trai trở về Hàn Quốc .

Căn bệnh của tôi sẽ không bao giờ khỏi .......

Anh lại chăm sóc tôi, ân cần như cha đã từng ...

...............................

Anh đưa tôi trở về vì tôi nói rằng mình muốn đc chết ở quê hương.

Tôi đi tìm Yul ...

Lần này lại vì lý do gì ? Vì mình sắp chết . Tôi tự mỉa mai bản thân .

Tôi không có 1 lý do nào để biện minh cho 10 năm qua .

.....

Yul say khướt trong ngày gặp lại.

Hoàn toàn không nhận ra tôi .

.... Những nụ hôn của Yul, cái cảm giác Yul đem lại cho tôi vẫn nguyên vẹn như ngày chúng tôi chia tay ...

.................

Tôi không muốn bỏ phí bất cứ 1 giây phút nào.

Khi tôi đủ sức để có thể đi lại tôi đều tìm Yul và ở bên cạnh yul lâu nhất có thể .

Nhưng Yul không hiểu đc điều đó . Và tôi hoàn toàn không có gì để giải thích .

..................

" Máu của cô ấy càng ngày càng loãng ra. Sức khỏe của cô gái ... Tôi xin lỗi phải nói thật với anh rằng cô ấy sẽ không chịu nổi sau 2 lần tiếp máu nữa. Mong anh chuẩn bị tâm lý. "

... Không hiểu sao tôi cứ vô tình nghe đc những điều đó, tôi cứ vô tình biết đc chính xác lúc nào mình sẽ chết .

...................

Có 1 truyền thuyết khác nói rằng ...

Ở sâu trong cánh rừng kia có 1 con bướm xám tham lam và ích kỷ ...

Nó bắt tất cả những con bướm xung quanh phải chia sẻ màu cho nó.

Mỗi màu một ít, sau đó nó đã trở thành và con bướm đẹp nhất với hàng ngàn màu sắc ...

Cho đến khi nó gặp 1 con bướm trắng ...

...........................

Yul đang tự hủy hoại bản thân vì tôi ...

Tim tôi đau nhói khi nhìn thấy cô như vậy ...

Tôi quyết định nói với Yul sự thật, dù Yul có hận tôi.

Tôi chỉ muốn Yul biết , Yul là tất cả cuộc sống của tôi ...

Yul là lý do duy nhất làm tôi cố níu giữ cuộc sống này ...

" Cô Đi Đi " - Yul hét lên với tôi .

Câu nói như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim tôi .

Xin đừng xua đuổi tớ, Yuri.

Tớ cần cậu, xin hãy ở bên cạnh tớ.

..............

" Em sẽ ổn chứ Sica ?, A nghĩ em nên cho cô gái đó biết tất cả mọi chuyện. "

Anh trai tôi hỏi .

" Điều đó không quan trọng nữa, Oppa ah~. Cô gái ấy sẽ sớm quên em thôi. "

" Anh không nghĩ thế đâu. "

..............

" Anh có chắc mình muốn làm việc này không ? " Bác sĩ hỏi.

" Tôi chắc chắn hơn bao giờ hết, bác sĩ. " Người con trai trả lời .

" Anh sẽ phải ký vào giấy cam kết và làm 1 số thủ tục khác. Đi theo tôi, chúng ta không còn nhiều tzan "

Người con trai nói thầm với người bạn gái đã chết vì tai nạn giao thông : Anh sắp đến bên em Tracy ah~.

... Sica, em gái bé nhỏ của anh, hãy sống tiếp cuộc sống này và thật hạnh phúc nhé ...

Chap 6.

Tôi trở về từ Hà Lan ... Sau 1 tháng ...

Tôi lên kế hoạch để xây dựng một cuộc sống mới ...

Nhưng tất cả dường như không dễ dàng như vậy ...

... Khi bạn nợ một ai đó quá nhiều thứ, bạn phải trả cho họ tất cả ...

Tôi nợ Sica cả cuộc đời này, 10 năm cố gắng của cô chỉ để gặp lại tôi ...

Tôi nợ cô ấy suốt cuộc đời này ...

... Tôi biết đc tất cả mọi chuyện khi nhận được bức thư của anh trai cô gửi đi từ bệnh viện Trung tâm Seoul ...

Anh chỉ viết ngắn gọn về bệnh tình của Sica, nơi Sica đang ở và mong tôi sẽ chăm sóc cô ấy trong suốt quãng đời còn lại này ...

Tôi không hiểu sao anh không gặp và nói trực tiếp với tôi điều đó ...

Tôi tìm đến bệnh viện ...

Anh trai Sica đã chết ...

Khi bác sĩ nhìn thấy bức thư, ông kể với tôi mọi chuyện, về căn bệnh kỳ lạ của Sica.

Mẹ cô đã đưa Sica đến bệnh viện từ lúc cô chỉ mới 2 tuổi ...

Sica bị một loại virus lạ tấn công và ăn hết hồng cầu khiến máu càng ngày càng loãng ra và cô sẽ chết ...

Mẹ cô đã không để điều ấy xảy ra ...

Bà chuyền máu cho cô ... Cứ mỗi lần máu cô có dấu hiệu loãng ra bà lại vào bệnh viện ...

Chuyền máu cho cô ... Cho đến khi bà kiệt sức ...

Tất cả những điều mà tôi biết trước đó ... Là mẹ Sica mất lúc cô 7 tuổi ... Vì ung thư ...

Hoàn toàn không phải sự thật ...

Tôi nghĩ cha cô cũng đã làm tương tự như mẹ Sica vậy ...

Câu chuyện của Sica làm tôi hoang mang vô cùng ...

Bác sĩ nói tiếp rằng đáng lẽ Sica đã chết trong lần chuyền máu lần trước vì cô ấy quá yếu ...

Tim tôi đau nhói lên, tại sao tôi không nhận ra tất cả, rằng mỗi lần đến gặp tôi mặt Sica đều xanh xao ...

Anh trai cô đã không thực hiện chuyền máu như bình thường ...

Anh yêu cầu tiến hành ghép tủy và lấy toàn bộ máu của anh thay cho Sica ...

..............................

Tôi rời bệnh viện trong đầu trống rỗng ...

..............................

Truyền thuyết nói rằng con bướm trắng đã bay đi sau khi lấy được tất cả những màu sắc nó mong muốn ...

..............................

Tôi đi tìm Sica ...

Cô và anh trai đã tìm mọi cách mua lại căn nhà thời thơ ấu ...

Nhưng không phải nhà của cô, mà là của tôi ...

3 năm sau khi Sica chuyển nhà, tôi cũng chuyển đi ...

Mọi thứ trên con đường này vẫn nguyên như cũ ...

Tôi đứng trước căn nhà của mình ...

Cửa khóa ...

Sica đã đi đâu ...

Tôi đứng đợi rất lâu trước cửa cho đến khi mặt trời lặn xuống ...

Tôi đã nợ quá nhiều ...

Tôi ngước lên nhìn cánh cửa sổ trước khi ra về ...

Sica đang đi lại trong phòng giống như 1 bóng ma ...

Phải rồi, đâu cần phải mở cửa mới vào đc bên trong ...

Tôi đợi cho bóng Sica ra khỏi phòng rồi trèo thật nhanh lên cái cây và nhẹ nhàng mở cửa sổ bước vào trong ...

Tôi không thể để mẹ, cha, anh trai em ra đi một cách vô nghĩa như thế ...

Sica phải sống 1 cuộc sống hạnh phúc ...

......................................

Tôi xin nghỉ việc ở Seoul và tìm 1 việc làm ngay gần căn nhà chúng tôi ...

Tôi đã về sống với Sica đc hơn 1 tháng ...

Hàng ngày tôi đi về Sica luôn đón tôi ở cửa ...

Cô đã dần trở nên khỏe mạnh hơn ...

Tôi đã có 1 cuộc sống hạnh phúc với Sica ...

...........................

Một hôm, lúc chúng tôi ở trong phòng tắm cùng nhau ...

Tôi hôn lên vai em ...

Không còn hình xăm ở đó nữa ...

Em nói với tôi nó đã bay mất rồi ...

...........................

[ Sica ]

Yul vẫn hay thức dậy giữa đêm 1 cách vô thức ...

Khóa chặt cẩn thận các cửa và dấu chìa khóa dưới gối trước khi đi ngủ ...

Cửa sổ của chúng tôi bị đóng chặt đến nỗi muốn mở nó ra có thể phải phá sập căn nhà ...

Nhưng tôi không còn bận tâm nữa ...

Chỉ cần tôi và Yul đc ở bên nhau ...

END ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro