[Shortfic] [Contest] SNSD - Forever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: soshivn.com

Summary : 9 con người mãi đứng bên nhau, như hoàng hôn ngày ngày trên biển.

Author: soul1609

Disclaimer: Họ là họ, không thuộc về ai.

Pairings: SNSD

Rating: K

Category: Tình cảm

Status: complete.

FOREVER

Theme Song ♫

Chap 1: Đêm cuối.

-Bây giờ là SNSD. Fighting!!!!!!!!!!

Cả nhóm cùng hô lớn câu khẩu hiệu quen thuộc trước khi bước ra sân khấu – nơi màu hồng đang tràn ngập các khán đài.

Trái tim tôi dường như nghẹn lại khi thấy biển hồng ấy.

Đây là lần cuối cùng rồi ư?

SNSD – The Last Concert – Huyền thoại của một thời đại.

Last……?

Ưm…….

Last!

Lần cuối rồi, sau đêm nay cái tên SNSD sẽ không còn sử dụng nữa.

Disband!!!!!

9 con người chúng tôi sẽ bắt đầu những chặng đường riêng của bản thân, con đường ấy chắc sẽ khó khăn lắm. Bởi lẽ khi đó chúng tôi phải đơn độc bước đi, không còn những vòng ôm ấm áp, cũng chẳng có những cái siết tay động viên hay đơn thuần là một bờ vai để tựa vào nhau khi mệt mỏi trước mỗi đêm diễn.

Sau đêm nay mỗi khi xuất hiện thì ánh đèn sân khấu sẽ chỉ chiếu xuống một người, chúng tôi không còn phải chia sẻ camera với nhau nữa. Đúng như ước mơ thầm kín của chính chúng tôi…..

Nhưng ….

……sao tôi lại không thể cười nổi trong lúc này, tại sao thế nhỉ?

Giờ đây tất cả sắp trở thành sự thật khi mà cái ngày tất cả ánh đèn sẽ chỉ chiếu vào một mình tôi, tất cả các camera sẽ chỉ tập trung ghi lại những khoảnh khắc của riêng tôi….. thì tự trái tim lại khẽ nhói đau khi nghĩ đến điều đó. Khung cảnh ấy sẽ vắng đi những tiếng cười, những gương mặt hạnh phúc nhìn nhau. Chỉ còn lại mình tôi tận hưởng niềm vui chiến thắng.

Mình tôi thôi!

Tôi sẽ không còn được ôm công chúa vào lòng để vỗ về an ủi, không còn được cùng nhóc choding quậy phá, cũng sẽ không có cơ hội trêu mắt cười và Taengoo, chẳng còn bộ 3 nhảy những vũ điệu quái đản với Soo Young, Hyo Yeon. Đến khi đó tôi sẽ không được nghe câu nói quen thuộc của maknae mỗi khi thấy tôi ăn hamboger và cả ánh mắt lo lắng xen lẫn sự khó chịu của nhóc đó khi cả bọn vẫn lì lợm ngồi ngoạm đầy cả mồm.

Vui hay buồn đây nhỉ?

Tự hỏi bản thân và khẽ mỉm cười. Có lẽ …

……tôi muốn được nghe mắng thế này mãi mãi, muốn được nhìn thấy ánh mắt lo lắng của em ấy……..

Tôi hư quá nhỉ? Lớn rồi sao cứ để bé út lo cho mình mãi thế?

“Yuri àh, hãy tự lập nào, phải biết tự chăm sóc bản thân chứ!”

---------------------------

Các cô gái – những thiên thần sống mãi trong lòng tôi đang bước ra sân khấu theo những lối đi riêng dành cho mỗi người. 9 con người tiến bước với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.

Nó vẫn như mọi lần, nhưng sao tôi lại cảm thấy có chút gì đó u uất ẩn trong những ánh mắt ấy, đặc biệt là cách họ nhìn nhau………nói sao đây? Rất tình cảm… ấm áp….tràn ngập yêu thương… và …ưm… nuối tiếc…một chút hụt hẫng….một chút buồn bã…Những ánh mắt nhìn xoáy vào nhau nhưng tôi lại không có cảm giác *** gắt, mà thay vào đó là sự quan tâm…ánh mắt trìu mến của những người chị em dành cho nhau.

7 năm qua, không biết bao lần tôi được xem các cô ấy biểu diễn nhưng sao… lần này cảm xúc thật quá khác biệt. Tất cả chúng tôi – Sone – vẫn cuồng nhiệt như ngày nào, thậm chí là có phần hơn nữa kia…..nhưng đâu đó vẫn có những khoảng lặng. Nhìn nụ cười rạng rỡ của YulYoon hay cái khoát vai của TaeSoo, rồi Jeny với đôi bàn tay đan chặt lấy nhau …bỗng chốc tôi thấy mắt mình nhòe đi. Vội đưa tay gạt giọt nước mắt tôi nhận thấy dường như không chỉ tôi mà còn rất nhiều…rất rất nhiều Sone….cũng như tôi, ai nấy đều nghẹn ngào, ánh mắt khẽ long lanh trong khi tay vẫn vẫy chiếc bóng hồng quen thuộc và miệng vẫn gọi to tên của những thiên thần ấy.

-Cảm ơn mọi người rất nhiều, 7 năm qua đã luôn ở bên cạnh chúng tôi, cổ vũ…ủng hộ…bảo vệ. Không có Sone thì sẽ không có SNSD của ngày hôm nay….- Tae Yeon khẽ nấc nhỏ, những giọt nước mắt đang lăn nhẹ trên gương mặt trẻ con ấy – Tôi yêu các bạn, Sone jjang!

Cứ ngỡ kid leader của chúng tôi sẽ nói thêm nữa nhưng sau tiếng nấc vô tình vang lên trong micro Tae chỉ kết thúc như vậy.

Kid leader của chúng tôi tuy không nói nhiều nhưng ai cũng thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt ấy, người mạnh mẽ nhất trong SNSD, người gần như không bao giờ khóc nay lại đang nức nở, gục đầu vào vai Tiffany như một đứa trẻ……

-Liệu một câu tôi yêu các bạn có đủ không khi nói về tình cảm của tôi nhỉ?....7 năm SNSD đứng bên nhau, 7 năm Sone luôn chăm sóc chúng tôi…. cảm giác có người luôn dõi theo mình, ủng hộ mình, quan tâm mình….thật sự….thật sự rất hạnh phúc……và tôi cứ ngỡ những điều đó sẽ là mãi mãi…….SNSD và Sone sẽ luôn bên nhau…nhưng buổi tiệc nào rồi cũng sẽ tàn….mọi người liệu sẽ vẫn cổ vũ, vẫn dành yêu thương cho 9 người chúng tôi chứ? …Ưm….Tôi không biết, nhưng có điều này tôi dám khẳng định……..trong tim chúng tôi Sone là mãi mãi…dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

-CHÚNG TA LÀ MÃI MÃI. WEEEE LOVEEEEE YOUUUUUUUUU FOREVERRR. - Đáp lại câu nói của Soo Young cả sân vận động đồng loạt hô vang, mọi người đều cố hết sức mà hét như lời tuyên thệ dành cho 9 nữ thần của chúng tôi. Không riêng gì tôi, tất cả Sone đều tâm niệm sẽ ở bên cạnh họ đến cuối cùng, những fan café, những website vẫn sẽ hoạt động bình thường dẫu cho SNSD có disband đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn luôn dõi theo các cô ấy – những con người làm cuộc đời chúng tôi thêm hoàn hảo.

Đến lúc này thì mọi cảm xúc dồn nén dường như vỡ tan, Sone nam lẫn nữ đều rấm rứt khóc. SNSD cũng vậy, công chúa băng giá Jessica xúc động đến nỗi gần như không đứng vững được, cô nàng phải tựa vào vai Yuri để giữ thăng bằng.

-Hức…hức… - Tiếng cá heo của công chúa vang lên trong khắp các loa khuếch đại – Chúng tôi biết SNSD sẽ không ở mãi thời kì đỉnh cao…híc… 9 chúng tôi không thể mãi …đứng cùng nhau để ngắm những cánh hoa giấy rơi trên sân khấu mỗi lần No.1 nhưng ….tôi tự hào vì SNSD đã có một con đường đi xuống thật đẹp…không những scandal ….hay kiện tụng….chỉ đơn thuần là đến lúc mỗi người cần có con đường riêng cho mình….và hôm nay….chúng ta ở đây…cùng nhau hát…..cùng nhớ về những kí ức đẹp đã qua…….Tôi hi vọng mỗi khi nhắc đến SNSD….mọi người sẽ nhớ đến những hình ảnh đẹp……những nụ cười rạng rỡ và ….biển hồng của các Sone…….

Câu nói bỗng bị ngắt quãng bởi một giọng rụt rè:

-Em xin lỗi các unnie….xin lỗi các Sone…. – Gương mặt của bé út giờ đây đã lem luốc đi nhiều vì nước mắt nhưng trong mắt tôi thì Seo Huyn vẫn luôn là maknae trong sáng, thuần khiết và xinh đẹp. Mọi người đều hiểu câu xin lỗi ấy – Nếu …..em kí tiếp hợp đồng thì có lẽ…...chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, đúng không các unnie? – Cô nhóc ngập ngừng hỏi ánh mắt khẽ lướt qua các thành viên còn lại.

-Em ngốc quá! Chẳng phải Soo Young đã nói tiệc nào rồi cũng tàn sao? Không ai trách em đâu….phải không mọi người? – Nữ hoàng của chúng tôi đang hỏi những thần dân của Người. Câu hỏi bất ngờ khiến cả sân vận động rộ lên……bóng hồng bỗng vẫy cuồng nhiệt bày tỏ sự ủng hộ của mình.

Tôi biết đối với không ít Sone việc SNSD tan rã là điều khó chấp nhận dẫu rằng nó có vì bất cứ lí do gì đi nữa huống hồ chi việc này lại xuất phát khi Seo Huyn không kí tiếp hợp đồng với SM, đã có rất nhiều Sone ghét bé út vì chuyện này nhưng rồi họ cũng hiểu….hợp rồi lại tan ……. quy luật tất yếu của cuộc sống. Trong những ngày đó các thành viên còn lại luôn đứng ra bảo vệ, bênh vực cho công chúa nhỏ. Hình ảnh 8 người chị che chở cho cô em út bước ra khỏi đám đông phẫn nộ của crazy fan trong thời điểm đó đã khiến tôi ngộ ra một điều: Dù có tan rã thì SNSD vẫn sẽ là những người chị em tốt của nhau, dìu nhau bước đi trong cuộc sống. Hình ảnh ấy còn đẹp gấp vạn lần những shot hình được chăm chút kĩ lưỡng nhất bởi ống kính của những nhà nhiếp ảnh tài ba nhất. Chỉ một lẽ đơn giản…… đây là sự thật, là tình cảm thật của các cô gái, nó khiến người khác cảm thấy ấm áp, ngọt ngào…..xoa dịu đi mọi sự tức giận….

-Nào, mọi người hãy cười lên nào! Dấu chấm hết không chỉ mang ý nghĩa là kết thúc một câu chuyện mà nó còn là điểm bắt đầu của một câu chuyện khác kia mà. Chúng ta vẫn sẽ đi ăn, đi shopping, xem phim cùng nhau đúng không? – Fany nở nụ cười nồng ấm đáng yêu quen thuộc cố gắng vực dậy bầu không khí đang chùng xuống.

Nhớ ngày nào vì vốn tiếng Hàn yếu kém mà mắt cười nhận vô vàn điều chỉ trích thì bây giờ……tôi mỉm cười khi ngắm đôi mắt trăng lưỡi liềm đang biến mất của cô ấy… lớn thật rồi …không còn cái vẻ ngượng ngịu khi phát âm cho tròn vành rõ chữ như thuở trước……Tiffany của chúng tôi nay đã là một MC thông minh, dí dởm …Cô ấy trưởng thành rồi. Àh, phải nói chính xác là các thiên thần ấy đều trở nên cứng cáp và rất bản lĩnh....thật vui khi ta có thể quan sát từng bước đi, từng thành tựu cũng như sự trưởng thành từng ngày một như thế này của những người mà mình yêu quý. Hạnh phúc như thể được nhìn thấy các bước đi đầu tiên chập chững của đứa con yêu đến khi thành người vậy.

-Bây giờ là tiết mục cuối cùng : Bản hòa tấu SNSDDDD!!!!!!! – Yoona và Sunny cùng hét vang khuấy động bầu không khí.

Ánh mắt long lanh khẽ sáng lấp lánh như sao trời của 2 người khiến tôi ngẩn người mất vài giây. Thật đẹp!!!!!

Các ánh đèn chợt tắt chỉ còn duy nhất biển hồng sáng trong đêm và tia sáng trắng tỏa ra từ chiếc đèn to nhất ngay giữa sân khấu trung tâm. Âm thanh réo rắt của tiếng violon bỗng vang lên….da diết…miên man tựa như dòng hồi tưởng về những kỉ niệm mà S1 và S9 đã trải qua cùng nhau. Nốt cuối cùng kết thúc cũng là khi giọt nước mắt của Yuri rơi xuống….. hình ảnh ấy vô tình lọt thẳng vào camera……Chỉ có thể diễn tả cảm xúc của tất cả Sone lúc này trong một chữ :

NHÓI!!!!!!

Tim khẽ đau nhói….cảm giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng….Yuri luôn như thế….kiềm nén chính cảm xúc của bản thân để rồi đến khi nó vỡ tan, rơi trên gương mặt lại khiến người khác thấy đau lòng.

Khoảng lặng giữa biển hồng lại xuất hiện khi thấy khoảnh khắc ấy. Không một lời nói chỉ còn những chiếc lightick vẫy nhè nhẹ và sóng hồng khẽ nhấp nhô trong đêm tối, mọi người thả mình theo dòng cảm xúc…tiếng thút thít cứ vang lên khe khẽ quanh tôi.

Chợt nhận ra một điều : đôi lúc tình yêu không cần lời nói…. Mơ hồ không? Bản thân tôi cũng không rõ…..chỉ biết rằng cả sân khấu lúc này không một lời cổ vũ nhưng tất cả…tôi dám khẳng định là tất cả……S9 của tôi đều hiểu tình yêu của chúng tôi dành cho họ và sự trân trọng của các cô gái dành cho chúng tôi.

Thế rồi……

………tiếng sáo của Tiffany hòa cùng những nốt piano chậm rãi của Seo Huyn vang lên xé toạt không gian với tiếng trống hòa theo thật nhịp nhàng của Soo Young.

Khẽ nhắm mắt! Những hình ảnh từ buổi đầu debut đến tận ngày hôm nay như thước phim quay chậm hiện dần ra trong đầu tôi: Những cô gái đáng yêu đầy sức sống trong chiếc váy trắng của buổi đầu debut chợt hiện về… cảm giác luyến tiếc xâm chiếm con tim ….từ từ…từng chút….từng chút một khi mà những hình ảnh đáng yêu lần lượt trôi qua theo dòng hồi tưởng ….mấy cây kẹo lolipop ngọt ngào….cái điệu nhảy nhún vai dễ thương vừa như ngượng ngùng e thẹn lại vừa như một sự khẳng định cho câu nói : “Đừng cười em vì em còn nhỏ” ….để rồi …tất cả mọi người bất chợt nhận ra rằng các thiên thần ấy trưởng thành mạnh mẽ đầy quyến rũ với Run Devil Run. Cứ thế mãi trôi theo dòng chảy của quá khứ đến khi mở mắt ra thì hình ảnh 9 người con gái nắm tay cúi chào chúng tôi nơi sân khấu khiến tôi ngỡ ngàng.

Kết thúc thật rồi ư? Mọi chuyện chỉ dường như mới xảy ra hôm qua kia mà. Tôi không đứng lên cũng không có dự định rời khỏi chỗ, chỉ đơn giản là im lặng nhìn về sân khấu như cố níu kéo một điều gì đó mà chính tôi cũng không nhận ra đó là gì.

Ngay lúc đó, 10 tấm barner khổng lồ được giăng ra trên khắp các khán đài. Mỗi khu vực là hình của một thành viên : Yuri, Yoona, Jessica, Tae Yeon, Soo Young, Sunny, Hyo Yeon, Tiffany, Seo Hyun và SNSD với những lời chúc tốt đẹp nhất dành cho mỗi người.

Cả 9 ngước lên sau khi cúi chào thật lâu và ngỡ ngàng….không một lời nói chỉ đơn thuần một màu hồng vẫy nhẹ tạo nên đại dương…..

Đối với chúng tôi…….thế giới giờ đây chỉ còn lại một màu hồng!

Duy nhất!

----------------------

Chap 2: Tớ yêu các cậu !

Nhìn biển hồng ấy lòng tôi chợt dâng lên bao cảm xúc, giây phút cuối cùng được đứng trên sân khấu cùng những người chị em của mình thật tuyệt vời, không từ ngữ nào có thể diễn tả hạnh phúc của tôi lúc này. Cứ thế chúng tôi và Sone chỉ im lặng nhìn nhau, mãi cho đến khi manager oppa ra nhắc nhở và phát biểu gì đó, tôi cũng chẳng nhớ… bởi lẽ …tai, mắt, não của tôi lúc ấy chỉ còn duy nhất màu hồng rực rỡ kia mà thôi.

Các staff đưa chúng tôi vào sau cánh gà để các fan tự giải tán : “ Nếu các em còn ở đây thì chắc chắn mọi người bên dưới cũng không rời khỏi đâu. Đi nào! Vào trong thôi!”

Đêm hôm ấy chúng tôi quyết định sẽ trải nệm ra phòng khách và ngủ cùng nhau. Nói là ngủ nhưng dường như không ai có thể chợp mắt được. Đám nhóc cứ huyên thuyên về mọi thứ trong đêm diễn rồi sau đó lại khóc mãi đến gần 4 giờ sáng mới ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Lặng ngắm những gương mặt thân thuộc, tôi khẽ mỉm cười rồi bước về phòng chuẩn bị mọi thứ.

------------------------

Ngồi vào bàn, tôi bắt đầu viết. Có lẽ đây sẽ là bức thư dài nhất mà tôi từng viết trong suốt cuộc đời này.

“Gửi đám nhóc của tớ!

Khi các cậu thức dậy thì có lẽ tớ đã rời đi rồi….xin lỗi nhé! Tớ đã hứa sẽ cùng làm một bữa tiệc chia tay thật hoành tráng với các cậu nhưng…….. không được rồi…

Tớ sợ…….sợ cái cảm giác lồng ngực như bị bóp chặt bởi cảm xúc lúc chia tay.

Các cậu không biết đâu, trái tim tớ nhỏ bé lắm, nó cũng mềm yếu nữa…..nó không thể nào chịu những cú shock như thế này được…..đêm hôm qua, nó đã suýt nổ tung một lần rồi…. khó khăn lắm tớ mới “vá tim” mình lại được , thế cho nên……Xin lỗi mấy nhóc, tớ không dự tiệc chia tay đâu bởi nó …ưm…nói sao nhỉ……..rất nguy hiểm ^^. Nó gài rất nhiều ngòi nổ có thể khiến tim tớ nổ tung thành từng mảnh lúc nào không biết, tớ sợ chết lắm!T-T

Tớ sợ nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng công chúa mít ướt Jessica……..sợ nghe thấy nụ cười cá sấu của nhóc Yoona ….sợ bắt gặp ánh mắt buồn bã của Soo Young……sợ nếm phải những hương vị tuyệt vời mà Hyo Yeon sẽ nấu……sợ cả cái kiểu aegyo chết người của Sunny……hay ánh mắt dịu dàng của maknae………sợ cái vẻ mặt ngớ ngẩn của Tae Yeon hay cái giọng nói cao vút như còi xe cứu hỏa của Tiffany……

Tớ sợ…..tất cả…..tớ sợ mình sẽ không thể nào rời khỏi các cậu…….

Nhưng tớ không phải là kẻ vô tình đâu nhé, bằng chứng là tớ đang ngồi đây và viết bức thư này bằng cả con tim mình cho các cậu đấy.

Đọc thật kĩ nhé mấy nhóc của tớ, từng câu từng chữ trong đây đều là tâm huyết của tớ đó.

Muahhhhhhhh

~~~~~~~

Tae lùn!!!!!

Tớ ghét cậu!

Cậu luôn là người giữ cảm xúc trong lòng, tại sao lại không chia sẻ với bọn tớ? Nhớ lần cậu bảo cậu sẽ không làm leader nữa rồi chạy một mạch vào phòng khóc không?

Lần đó tớ thật sự rất hụt hẫng khi nghe lời tuyên bố của cậu. Trong đầu tớ là hàng ngàn câu hỏi tại sao, chuyện gì đã xảy ra với cậu?

Đến tận ngày hôm nay tớ vẫn không tài nào quên được cảnh cậu nức nở tựa vào vai Soo Young khi ấy. Tớ thật vô tâm đúng không? Tớ đã quên rằng ngày chúng ta debut thì cậu cũng chỉ là cô gái tuổi 18 như bọn tớ……cũng có những lúc mệt mỏi, suy sụp. Tớ đã để mặc cậu đối diện với những khó khăn, với những chỉ trích từ ngôn luận vì mấy câu nói vô tình của bọn tớ. Tớ đã mặc định đó là trách nhiệm của cậu, là cái mà đôi vai nhỏ bé của cậu phải gánh lấy khi mang trên mình trong trách nhóm trưởng và một phần là vì….cậu quá tài giỏi! Dù chúng ta bằng tuổi nhưng tớ luôn có cảm giác cậu như người chị cả vậy…luôn chăm sóc, an ủi bọn tớ.

Xin lỗi nhé Tae Yeonnie!

Mà quên nữa, cậu đừng có lúc nào cũng cười với cái vẻ mặt ngố ngố kia nữa, những ngày vừa rồi cậu luôn giở nụ cười ấy ra để động viên đám nhóc mỗi khi buồn bã nghĩ đến đêm diễn cuối cùng.

Cậu đừng có làm ra vẻ như cậu không buồn.

Tớ đã thấy cậu lén bọn tớ khóc trong toilet đó, biết không? Chúng ta ai cũng như nhau cả thôi, bọn nhóc kia cũng trốn khóc trong một góc đấy!

Tớ biết hết, hehe^^

Sau này mỗi khi buồn không được như vậy nữa biết không? Dù không còn ở chung với nhau nhưng tớ tin mọi người luôn sẵn sàng vứt công việc qua một xó để đến bên cậu khi cậu cần một bờ vai.

Hứa nhé!

~~~~~~~~

Hyo yêu dấu của tớ!!!!!

Đến hôm nay tớ mới dám nói điều này……cậu nấu ăn tệ không kém tớ bao nhiêu đâu….

Nhưng sao dạo gần đây tớ lại bị nghiện những món ăn của cậu nhỉ?

Có lẽ tại tớ phát hiện mình sẽ không còn được ăn những món rất riêng “đậm chất Hyo Yeon” như thế này nữa? T-T

Cậu đừng mãi lo chăm sóc cho mọi người xung quanh mà bỏ lơ bản thân mình nhé….cậu ngốc lắm biết không? Hồi đó mỗi lần diễn Giene xong cứ nghe có nhóc nào kêu lên thất thanh là cậu lại hấp tấp chạy đến trong khi chân cậu cũng đang bị chuột rút như ai.

NGỐC! NGỐC! THẬT NGỐC MÀ!

Câu cuối cùng dành cho cậu đây : Cậu đẹp lắm Hyo Yeon àh! Tớ nói thật đó, đặc biệt là nụ cười khi cậu nấu bữa sáng hôm qua. Tớ đã ngẩn người luôn ấy. Nhưng cả khi khóc cậu cũng rất đẹp, thật sự rất ganh tị với cậu. Đặc biệt là giọt nước mắt khi cậu quay lưng lại với cái tên háu đói Soo Young, miệng cằn nhằn cái tính phàm ăn nhưng mắt thì cứ nhòe cả đi, giọt nước mắt rơi nhẹ xuống rồi cậu vội lau đi khi thấy tớ đến.

Đừng tưởng tớ không thấy nhé! Mắt này là 10/10 đấy. Và cậu nghĩ sẽ giấu được bọn tớ với cái đôi mắt đỏ hoe sưng húp ấy cơ chứ!

Giọt nước mắt như giọt sương của cậu khẽ chíu lấp lánh trong nắng làm tớ cũng thấy sóng mũi mình cay cay. Thật khó chịu mà!

Trước đây khi cậu tự ti về vai trò của mình trong nhóm về mức độ nổi tiếng của cậu so với bọn tớ, cậu có biết bọn nhóc lo cho cậu lắm không?

Bởi tất cả chúng tớ đều biết nếu không có cậu thì SNSD sẽ chỉ là một đống cát vô dụng mà thôi. Cậu là chất keo dính, là sợi dây vô hình liên kết bọn tớ lại với nhau. Cho nên cậu phải luôn ghi nhớ rằng : Không có cậu thì SNSD sẽ không còn là SNSD – một mảnh ghép không thật sự nổi trội trong toàn bộ bức tranh nhưng thiếu nó thì đây sẽ không còn được gọi là tranh nữa mà chỉ còn là một đám màu hỗn độn, tạp nham.

Yêu cậu nhiều! Sau này thèm ăn, cậu vẫn nấu cho tớ chứ?

~~~~~~~~~~~

Gửi roomate hoàn hảo của unnie!

Chị sẽ nhớ lắm những đêm em ngồi tựa vai chị tâm sự đấy nhé!

Thật sự rất cảm ơn em, Yoona àh!

Nhớ đợt chị bị stress, em luôn ở bên cạnh chị để trò chuyện, lắng nghe những tâm sự của chị suốt cả đêm, đến nỗi sáng dậy mắt chúng ta như hai con gấu trúc ấy ^^ nhưng nhờ vậy mà chị đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. Nếu lần đó không có em và Soo Young bên cạnh có lẽ chị sẽ bị trầm cảm mất rồi.

Black Pear mà trầm cảm….ôi lúc ấy chắc đám nhóc sẽ lo lắm đây, cả fan của chúng ta nữa. Em đã lập được đại công rồi đó biết không?

Sau này mỗi khi buồn em vẫn muốn nghe chị tâm sự chứ nhóc choding?

À quên, tính cách em choding mãi không lớn nhưng tâm hồn thì ấm áp và nhạy cảm hơn bất cứ ai…….bông hoa của SNSD, mãi tỏa sáng nhé!

~~~~~~~~

Lee Soon Kyu!!!!

Tớ thích cái tên này của cậu, mộc mạc, bình dị và đáng yêu hệt như cậu vậy?

Kwon Yuri này rất thích Lee Soon Kyu dẫu rằng cô ấy có làm aegyo hay không đi chăng nữa? (Nhưng sự thật thì tớ có phần sợ mấy cái aegyo của cậu đấy, đặc biệt là mấy cái trong mản collection “Những aegyo dễ bị ăn đắm”, tớ sợ sẽ không kiềm chế được mà đấm cậu thật mất…)

Trong đám nhóc ngoài Tae Yeon thì cậu là người làm tớ phục nhất đấy, nhỏ mà có võ! Hồi IY cậu đã đưa tớ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đó, cậu thật giỏi, dường như không gì có thể làm khó cậu cả. Bây giờ thì tớ đã hiểu vì sao cậu chọn cái tên Sunny khi debut rồi. Cậu thật sự là mặt trời đấy!

Cậu có một sức bền thật dẻo dai và đáng kinh ngạc (thức cả đêm chơi Nitendo phá làng phá xóm, à không chính xác thì chỉ có bọn tớ bị phá thôi). Hihi, đùa tí, tại tớ sợ các cậu sẽ khóc khi đọc những dòng này rồi lại lầm bầm nguyền rủa tớ cũng nên.

Tớ sẽ nhớ lắm cái nụ cười tít mắt của cậu, dù rằng nó không đẹp như của Tiffany nhưng sao nó luôn làm tớ phấn chấn lên hẳn mọi mệt mỏi như tan biến để tớ có thể tiếp tục công việc, nụ cười của cậu có sức lan tỏa lắm đấy, cười nhiều vào nhé!

Yêu cậu, bé lùn No.1 của bọn tớ!

Khi tớ mệt mỏi cậu vẫn sẽ cung cấp năng lượng cho tớ chứ?

~~~~~~~~

Đến ai đây nhỉ?

A, Seo Huynnnnn – bé ngoan của bọn chị!

Đừng tự trách mình về việc chúng ta nhé, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi nhóc àh. Có lẽ bọn chị nên cám ơn em thì đúng hơn vì em đã giúp bọn chị có một kết thúc thật đẹp dưới cái tên SNSD. Không ai trách em cả đâu bởi em luôn là maknae ngoan hiền mà.(Có lẽ chị nên bỏ cái chữ “hiền” nhỉ? Sau gần chục năm tôi luyện của bọn chị em không thành tiểu quỷ thì cũng là tiểu tiểu quỷ rồi, hehe ^^) Nhưng nói thật nhé, em ngoan có mức độ thôi, đừng ngoan quá. Con người đôi khi phải sống thoải mái một chút, suy nghĩ thoáng một chút, đừng tự ép mình vào khuôn khổ cứng nhắc của mấy cái quy định hay nguyên tắc bởi khi đó em sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều kì diệu trong cuộc sống đấy.

Những ngày em suy sụp khi bị anti vì tuyên bố không kí tiếp hợp đồng làm bọn chị lo lắm đấy, TaeNy thì cứ đi qua đi lại trước của phòng em, Hyo Yeon thì cứ thảng hoặc chạy vào thăm chừng xem em đang làm gì, còn Sunny…em đừng nghĩ cậu ấy không ở nhà là vì giận và tránh mặt em nhé!

Không phải đâu, Sunny đi kiếm keroro cho em đấy! Đó là một con keroro rất to, có lẽ cậu ấy định tặng cho em vào sáng hôm nay đó.

Còn cái cô công chúa ham ngủ thì….cứ thỉnh thoảng lại thút thít trên vai chị vì thấy em tiều tụy đi rất nhiều, Sica yêu quý em chẳng thua gì Krystal đâu. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua chị vui khi thấy Yoona có thể làm em cười trở lại.

Seo Huyn àh!

Em cười lên trông như một thiên thần vậy. Thiên thần của bọn chị, hãy luôn cười nghe chưa? Bọn chị sẽ luôn bên em, che chở em như những ngày vừa rồi bởi một lẽ đơn giản…..em là em gái bé bỏng của bọn chị.

Mãi mãi!!!!!!!

~~~~~~~~

Gửi Fany, Fany, Tiffany! Nấm long lanh, lấp lánh, lộng lẫy, lung linh!

“Tuy mẹ đã ra đi nhưng mẹ đã để lại bên con 8 người chị em.”

Bọn tớ rất hạnh phúc khi nghe câu nói này của cậu đấy Fany, có thể đã lâu rồi nên tớ không nhớ chính xác câu nói đó nhưng từ đó đến nay tớ luôn nhớ rõ một điều : Chúng ta là chị em, là một gia đình Fany àh!

Trong đám nhóc cậu và Sica là hai người làm tớ lo lắng nhất đấy. Cổ họng của cậu luôn không được tốt cho nên cậu nhớ không được uống những thức uống có cồn nhé, cũng không được ăn nhưng thứ quá lạnh, vào mùa đông thì phải khoát áo ấm, choàng khăn rồi mới ra ngoài, chứ đừng như mấy dạo trước chạy ra ngoài ngắm tuyết đầu mùa với Jessica trong cái áo mỏng manh, rồi cả hai trở vào với đôi môi tím tái cùng cái mũi ửng hồng.

Lớn già đầu mà không biết chăm sóc cho bản thân nữa! Sau này không còn bọn tớ ở bên cạnh nhắc nhở thì cậu phải biết tự chăm lo nhé! Cậu cũng dễ tin người lắm đấy, phải biết cảnh giác với người lạ và những lời dụ dỗ ngon ngọt của đám vệ tinh theo đuôi đó biết không?

Tớ muốn làm phụ dâu cho cậu, tớ tin cậu và đám nhóc nhất định sẽ trở thành những người phụ nữ đảm đang ( trừ Sica và tớ). Tớ sẽ chờ được làm phụ dâu trong đám cưới của các cậu.

Ahhhhhhhhhhhh! Hay 9 chúng ta cùng tổ chứa đám cưới tập thể nhé, đi hưởng tuần trăng mật tập thể luôn nhé! Ôi sao tự dưng tớ háo hức quá đi!

Quên nữa, tớ thích cái tính hay ganh tị của cậu. Chẳng hạn như lúc cậu lớn tiếng hỏi Sunny hay tớ khi nghe bọn tớ gọi mấy nhóc khác là baby ấy. Lúc đó cậu dễ thương lắm biết không? Tớ cảm thấy mình có giá hơn khi khiến cậu phải ghen tị đấy^^

~~~~~~~~~

Gửi Shikshin Choi Soo Young!

Nói gì với cậu nhỉ? Chúng ta quá hiểu nhau rồi đúng không? Cậu khá giống tên Tae lùn đáng ghét kia, buồn nhưng lại không chịu nói mình buồn, cứ đòi ăn là sao? Giả vờ như bình thường…….nghĩ sao có thể qua mắt được tớ.

Có ai vừa ăn vừa khóc không? Và cũng đừng viện lí do là bụi bay vào mắt nhé, khắp cái drom đã được tớ lau dọn sạch sẽ thì làm gì có hạt bụi nào kia chứ. Cậu đó, đừng tưởng mình diễn giỏi lắm, lần nào buồn là cậu ăn uống thẩn thờ, nhìn biết liền àh.

Ánh mắt cậu nữa…….luôn nhìn xa xăm vô định, cả cái dáng đứng ngắm hoàng hôn bên sông Hàn nữa, nó u uất lắm, cô độc lắm! 3 bữa trước tớ đã chụp được hình ảnh cậu đứng ngắm hoàng hôn một mình đấy, xấu lắm! Cái dáng đứng nghiêng nghiêng, tay nắm tay, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không trước mặt tưởng như đang lặng ngắm khung trời đỏ trong chiều lộng gió khiến lòng tớ cũng buồn miên man theo. Nhưng tớ nghĩ…cậu đang nuốt nước mắt vào lòng để khi trở về dorm lại là một Choi shikshin vô tư lự của bọn tớ đúng không?

Lúc ấy tớ đã định chạy đến quàng vai cậu nhưng…….. không ……..tớ không làm vậy vì tớ biết cậu sẽ lại quay mặt đi rồi cười nói giả lả……lần đó tớ để cậu khóc nhưng sau này thì không được nhé!

Hãy chia sẻ cho bọn tớ!

~~~~~~~~~~

Gửi Sica baby của Kwon seobang!^^

Cậu là tảng băng ấm áp!

Chúng ta đã ở bên nhau hơn 10 năm rồi baby nhỉ?

Nhớ lần đầu tớ bỡ ngỡ bước chân vào phòng tập cậu thật sự làm tớ sợ đấy, lúc đó ghét cậu ghê! Nhưng giờ thì……..yêu không hết chứ ghét gì, cậu có cảm nhận giống tớ không?

Trong cả bọn thì cậu là người dễ xúc động nhất và cũng là người làm tớ lo nhất. Hậu đậu, ngơ ngơ … tớ có cảm giác là cậu sẽ luôn gặp rắc rối trong cuộc sống khi không có bọn tớ bên cạnh.

Cảm giác lúc này có phần giống người mẹ lo cho con giá ngày xuất giá ấy…..Cảm xúc của tớ bây giờ đang rất hỗn độn, không biết diễn tả ra sao nữa. Mấy nhóc kia tớ nói rất nhiều nhưng riêng cậu thì…….quá nhiều điều cần nói, muốn nói và phải nói khiến tớ không biết nên bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào nữa.

Haizzz, có lẽ tớ nên áp dụng cái kiểu nói cô đọng và súc tích của cậu trong lúc này thôi.

Jessica Jung mãi là baby của Kwon Yuri.

Kwon Yuri mãi là seobang của Jessica Jung, mãi là bờ vai cho công chúa tựa vào yên giấc.

Gặp rắc rối thì cứ alô cho Kwon seobang nhé baby!

~~~~~~~~~

Tớ mệt quá rồi, không viết nữa đâu giờ thì tớ đi đây.

Yêu các cậu, chị em của tớ.

P/S : Sunny đã chuẩn bị quà cho chúng ta đấy. Một đống thú nhồi bông to khủng hoảng luôn.

Tớ là Mickey ( tớ đã lấy đi rồi)

Tae Yeon là Mario, Fany là Nấm, Seo Hyun là Keroro, Yoona là Cá sấu, Soo Young là cái hamboger kẹp thịt, Sica là cá heo, Hyo Yeon là Fiona.

Sorry Sunny, tớ đã làm hỏng kế hoạch gây bất ngờ của cậu.

Khi gặp lại đừng đánh tớ nhé!

-------------------

Woaaaaa, dài thật!

Tôi gấp bức thư thật ngay ngắn và để vào một chiếc thùng nhỏ chứa đầy đĩa CD, album, card của cả nhóm từ khi chúng tôi debut đến tận bây giờ.

Mỗi cái đều gồm 9 bộ với đầy đủ tất cả chữ kí của mọi người, đây là món quà mà tôi muốn gửi đến đám nhóc đáng yêu ấy.

Lặng lẽ vác balo lên vai, tôi khẽ đặt chiếc thùng lên bàn ăn rồi quay ra phòng khách nhìn đám nhóc lần cuối.

Các cậu ấy vẫn đang ngủ rất ngon lành, Tae Yeon tuy càu nhàu cái tật hay gác chân gác tay của Soo Young nhưng lúc này lại đang mỉm cười, gương mặt có vẻ rất thoải mái trong khi nhóc kia đặt chân lên bụng cậu ta. Chắc người nhóc lùn này êm lắm, sau này có dịp nhất định tôi phải đè nó ra mà gác mới được. Nghĩ là vậy nhưng không biết là dịp đó có đến không nữa.

Sao bỗng dưng lại buồn thế này nhỉ? Trước kia mỗi khi nghĩ đến những chuyện trong tương lai tôi luôn hồ hởi vui vẻ kia mà. Thế mà bây giờ…càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn chán….thế giới của tôi khi ấy sẽ vắng đi đám nhóc ồn ào với những trò chơi quái đản không giống ai của các cậu ấy, chẳng hạn như trò : thiêu gián của bộ ba da đỏ Tae, Soo, Yoong ấy. Lần đó đám nhóc này đã được mấy oppa đặt cho cái danh hiệu là bộ ba huyền thoại của SM sau cái đợt suýt đốt dorm vì nướng con gián nào đấy….

“Thôi nào, đi nhanh lên Yuri àh, không thì lúc bọn nhóc tỉnh dậy sẽ dần mi một trận nhừ tử vì kế hoạch bỏ trốn này đấy!”

Nhẹ kéo chăn đắp cẩn thận cho tất cả tôi mỉm cười và bước đi.

-Tạm biệt nhé, bọn nhóc của tớ. Yêu các cậu nhiều lắm! – Tôi nói khẽ rồi khép cửa lại.

Chap 3: Chia tay

Cả dorm chìm trong im lặng sau khi đọc bức thư Yuri để lại. Không ai nói với ai, mọi người lặng lẽ bước về phòng thu dọn đồ đạc.

-Kwon Yuri chết tiệt! Khi nào gặp lại tớ sẽ cho cậu một trận để cậu lùn hơn cả từ lùn nữa. Đi thì đi đi, tại sao lại bày trò viết thư vớ vẩn này làm gì? Không lấy nước mắt của bọn tớ cậu buồn sao? Đồ đen đáng ghét, đồ hâm! Sao cứ thích khiến người ta khó xử thế không biết?

Tôi vừa gom mấy bộ quần áo vứt vào vali miệng vừa lẩm bẩm chửi nhưng rồi sau đó lại lẳng lặng bước ra ngoài, đi khắp dorm nhìn ngắm mọi thứ, từ chiếc tủ lạnh dán đầy ảnh của mọi người đến những dòng chữ nguệch nghoạc “đánh dấu lãnh thổ” trên mấy cánh cửa phòng của bọn nhóc.

Tí tách.

Tí tách.

Nước mắt lại rơi, nhưng lần này tôi không ngăn cản, không lấy tay lau đi cũng không chạy vào một góc mà khóc như trước nữa…..Tôi làm theo lời của Yuri, để mặc cảm xúc cứ tuôn trào, để mặc gương mặt nhòe đi vì nước mắt….

Bước ra phòng khách nơi Soo Young đang mân mê tấm ảnh chụp cả nhóm trong trang phục Giene, tôi lặng lẽ ngồi xuống và nói khe khẽ:

-Cho tớ mượn vai cậu nhé Shikshin, tớ muốn khóc!

Ánh mắt đỏ hoe của Soo Young nhìn vào tôi một cách trìu mến, khẽ mỉm cười Soo Young quàng tay quanh người tôi siết nhẹ một cái ôm rồi kéo gương mặt tôi úp xuống đôi vai gầy nhỏ bé của cậu ấy.

-Khóc đi, lần này tớ sẽ không đẩy cậu ra nữa đâu…. sau này cũng vậy……vai tớ không rộng như hình mẫu lí tưởng của cậu nhưng chí ít nó cũng đủ để cho cậu tựa vào khi mệt mỏi Tae Yeon àh……

------------------

-Unnie àh, chị thật xấu! Sao không ở lại cùng mọi người mà lại bỏ trốn thế? Thật đáng ghét mà.

Cầm trong tay chiếc đồng hồ Mickey mà unnie để lại tôi lẩm bẩm….cả căn phòng chỉ còn lại ánh nắng dịu nhẹ của trời thu đang len qua khe cửa tỏa sáng khắp nơi cùng với tiếng thời gian trôi đi chầm chậm. Ngồi im trên chiếc giường của 2 chị em, tôi lướt mắt khắp căn phòng cố gắng ghi lại tất cả những hình ảnh những vật dụng, những kỉ niệm ở nơi đây vào trí nhớ……..

-Tạm biệt nhé, dorky room! Không biết giờ về lại nhà ba mẹ tao có ngủ được không nữa?.....Lạ chỗ ….khó ngủ lắm!

Tôi thì thầm rồi kéo chiếc vali bước đi, tiếng cót két của những chiếc bánh xe nhỏ xíu ma sát với nền nhà nghe sao buồn đến lạ.

Tôi cố tình bước thật chậm…..thật chậm….cố gắng níu kéo điều gì đó mà chính bản thân tôi cũng không rõ, chỉ biết là lúc này đây tôi muốn dòng thời gian dừng lại……

Đừng trôi nữa…….xin mi đừng trôi nữa!

Nuối tiếc! – Cảm xúc này ngày một lớn dần theo mỗi bước chân tôi khi tiến dần về phía phòng khách. Chưa bao giờ tôi có cảm giác đau thắt khó thở đến thế này…..tim nhói lên…..đau quá, khó chịu quá……nhưng lại không thể bộc phát thành lời thậm chí là một tiếng nấc nhỏ……không hiểu tại sao lại như thế…….nhưng thà để nước mắt rơi còn hơn phải chịu đựng cảm giác này…..

Cạch!

Tiếng cửa phòng Sunny unnie đóng mạnh. Dứt khoát!

Thật sự unnie có muốn mọi thứ kết thúc nhanh chóng thế này không nhỉ?

-Unnie – Tôi bất chợt thốt thành lời - ……..xong …hết rồi sao?

Unnie quay lại nhìn tôi, thả cái balo con thỏ trắng xuống nền rồi bất chợt chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tiếng thút thít của unnie lớn dần

-Chị không muốn đi Yoona àh!....Trước đây mỗi khi mệt mỏi unnie thường chạy về nhà cha mẹ nhưng giờ…..unnie sợ lắm Yoong àh…unnie biết lần này đi thì sẽ không thể về lại đây được nữa….phải làm sao đây?

Câm lặng……tôi nói gì đây? Cảm giác này chính tôi cũng đang đối diện…..trái tim đang thắt lại từng cơn khi nghĩ đến cảnh mãi mãi không còn được sống trong cái dorm bề bộn bên cạnh những con người ồn ào này nữa…

-Em không biết, unnie! Em không khóc được…khó thở quá unnie àh….mọi thứ như nghẹn lại ở cổ ấy….

Bất chợt hơi ấm từ bàn tay của ai đó đang xoa nhẹ lưng tôi…

Thân quen quá!

Không cần ngoảnh đầu lại tôi vẫn có thể nhận ra…….chỉ có unnie mà thôi….hơi ấm tựa như người mẹ…..dịu dàng……chỉ mình unnie thôi….Hyo Yeon unnie!

Dễ chịu thật, giờ đây unnie đã chín chắn hơn rất nhiều chẳng còn là Kim Choding của ngày trước……Gục đầu lên vai unnie…trái tim bỗng thấy nhẹ nhõm, cánh cửa u uất như tìm được chìa khóa của nó….cảm xúc bỗng chốc vỡ òa khi nhận ra rất nhiều cánh tay đang choàng quanh người tôi….

Ấm thật! Giá như tôi có thể giữ mãi hơi ấm này bên mình…ưm…giá như là vậy…

Tiếng thút thít của Sica unnie ngày càng lớn….ice princess của SNSD đang khóc…khóc rất nhiều….những giọt nước mắt pha lê ấy đang làm ướt đẫm lưng áo tôi….nhưng đó không phải là điều đáng quan tâm khi vai áo của Hyo Yeon unnie cũng bị tôi làm điều tương tự…..

Một vòng ôm thật lớn….tất cả chúng tôi ôm chặt lấy nhau….truyền nhau hơi ấm giữa khí thu se lạnh….cảm giác hạnh phúc bất chợt đến, căng phồng nơi lồng ngực…..sung sướng tưởng như ngất đi khi hạnh phúc gia đình – cái mà tôi luôn khao khát đang ở ngay trước mắt, đang ở trong vòng tay của bản thân….trước đây tôi cũng cảm nhận được nhưng nó không sâu sắc như hiện tại….đơn giản bởi….tôi luôn chạy theo cái hạnh phúc ảo tưởng của bản thân với hình ảnh 1 gia đình đầm ấm, một người chồng yêu thương nhất mực mà quên mất tình yêu của 8 người chị em này…..Quá trễ rồi, Im Yoona! Khi vòng tay này được nới lỏng sẽ là lúc kết thúc mọi thứ, mày sẽ lại tiếp tục cuộc rượt bắt hạnh phúc.

Đau thật!

Tôi òa khóc thật to như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, chơi vơi giữa phố xá đông đúc.

-------------------

Chụt!

Hôn nhẹ từng thành viên và nở nụ cười thật tươi, tôi muốn khi mọi người nghĩ đến Tiffany thì hình ảnh đọng lại sẽ là đôi mắt cười đáng yêu này.

-Các cậu cũng cười lên đi chứ! Nước mắt không phải dành cho buổi chia tay mà là để rơi trong ngày đoàn tụ kia mà!

Tôi cố nói với giọng thật vui vẻ để xua đi cái không khí ảm đạm đang lan tỏa giữa trời thu dịu nhẹ của Seoul, một ngày thật đẹp.Ưm! Ngày chia tay thật đẹp của chúng tôi!

Bất chợt cả đám nhóc lao về phía tôi, đứa níu tay áo, kẻ ôm chầm lấy rồi lần lượt từng người….từng người….hôn lên má tôi….

Có lạ không khi những người con gái hôn nhau? Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ gì đây? Nếu là trước đây chắc hẳn tôi sẽ rất lo lắng, vội vàng né tránh, sau đó khi về dorm sẽ làm ầm lên với bọn nhóc một bài giảng về cách giữ gìn hình tượng tuy nhiên….lần này là ngoại lệ….tôi mặc kệ suy nghĩ của mọi người….những ý nghĩ xuyên tạc, bêu rếu hay cảm thông gì đi chăng nữa đều không còn tồn tại trong đầu tôi….

Tất cả chỉ còn 8 nhóc kia mà thôi…nụ cười, ánh mắt, giọng nói, gương mặt…

-Phải biết tự chăm sóc cho bản thân nhé! – Cái giọng đặc trưng của Tae Yeon khe khẽ bên tai…dễ thương quá, cậu ấy và nhóc Yul đen kia luôn chăm sóc tôi như thế…cảm giác mình như nhỏ lại được mẹ chăm lo từng li từng tí ấy.

-Đi bình an ..bạn hiền! – Công chúa mãi là công chúa, đến cả lúc chia tay cũng chỉ nói với tôi ngắn gọn thế sao? Thật là…

-Đến nơi unnie nhớ gọi điện về để em yên tâm nha! – Bà cụ non của chúng tôi nói chuyện đáng yêu quá phải không nào? Nhớ ngày nào tôi còn tránh mặt bé ấy khi tự thấy áp lực phải làm một unnie thật tốt vì tính cách này của con nhóc sao giờ lại mê mẩn thế chứ…thiên thần bé bỏng của chị, yêu em nhiều lắm!

-Về sớm nhé, sau đó đến nhà tớ làm 1 bữa. Kì này tớ hứa sẽ không hét vào mặt cậu khi say đâu.

Tôi cười khì, chả biết nói gì với Choi thiếu gia nữa.

-Nấm ahhhh~! Tớ yêu cậu.

Ôi aegyo của Sunny thật đáng sợ…da gà tôi nổi lên hết cả rồi.

-Stop! – Tôi lên tiếng khi Hyo Yeon đang định nói – Tớ biết cậu sắp nói gì Hyo Yeon nhưng tớ không muốn lỡ mất chuyến bay về Mĩ nên đành cắt lời cậu vậy. Tớ yêu tất cả các cậu, nghỉ ngơi thật đã rồi tớ sẽ trở về mà. Nhớ nhắn nhóc Yuri khi về tớ sẽ xử cậu ta một trận ra trò đấy!

Nói rồi tôi vội vã quay bước đi về phía manager oppa, bước thật nhanh đến chiếc xe, ngồi vào, ra hiệu cho anh ấy lái đi.

-Giỏi lắm, Fany! Em phải mạnh mẽ thế thì mọi người mới…

Oppa dừng lại khi thấy đôi mắt long lanh của tôi. Hình ảnh phản chiếu của cả bọn lố nhố trong gương chiếu hậu cứ thế nhỏ dần rồi nhỏ dần đến khi chỉ còn là một đốm bé tí khiến tôi nức nở…đưa tay chạm nhẹ vào hình ảnh ấy tôi chợt nhớ về cái hồi ức xa xăm của ngày thơ bé…ngày mà bà rời bỏ bố con tôi…cũng thế này đây, một ngày trời thu thật đẹp…bàn tay xanh xao cố nắm chặt lấy đôi tay tôi cứ thế nới lỏng…lỏng dần…và rơi xuống chiếc giường bệnh trắng toát…ra đi mãi mãi….bàn tay ấy không còn truyền hơi ấm cho tôi nữa…nhưng rồi …. tôi hạnh phúc khi mẹ đã để lại cho tôi 8 vòng tay khác…

Thế nhưng…cũng đã đến lúc tôi cần buông tay rồi…

“Tớ sẽ sống thật tốt, đừng lo nhé!”

------------------

Cả bọn vẫy tay loạn xạ mãi cho đến khi bóng chiếc xe của manager oppa khuất hẳn nơi cuối con đường.

-Tạm biệt…hẹn gặp lại….

Chào nhau xong cả đám chia tay, mạnh ai nấy lặng lẽ kéo rê chiếc vali đi theo con đường riêng của mỗi người bỏ lại sau lưng là ngôi nhà đầy ắp kỉ niệm và những chiếc lá thu nhẹ rơi theo gió.

Chap 4: 9 con đường qui về 1 lối.

-Đám nhóc đi hết cả rồi, chúng ta cũng đi thôi Yuri.

-Oppa àh, chờ em một chút…em muốn ngắm mọi thứ thêm một lần nữa.

-Haizzz…, thôi được rồi anh ra xe chờ em….ngắm đã thì về nhé! …Thật sự không hiểu em nữa….bảo sợ chứng kiến cảnh chia tay kêu anh lên rước em thật sớm mà …..giờ lại là người cuối cùng ở lại nơi này…..

Chẳng biết trả lời sao với câu nói của oppa nữa, tôi chỉ cười nhẹ rồi đẩy cửa bước vào nhà.

Những vạch chì so chiều cao giữa đám nhóc lùn và bọn tôi vẫn còn đó…mới ngày hôm qua thôi mà….

Lướt vào phòng từng người tôi sắp xếp chăn màn thật ngay ngắn….đêm qua các cậu ấy không ngủ ở đây nhưng mấy chiếc giường vẫn còn phảng phất mùi hương của mỗi người….hương táo của Sica, mùi dâu ngọt ngào của Fany, phảng phất trên chiếc giường của Tae Yeon lại là hoa oải hương dịu nhẹ, Yoona lại thích dùng mùi hương tự nhiên của linh lan trắng …thoang thoảng tựa hồ như không tồn tại nhưng lại khiến người ta ngây ngất giống như ánh sáng hay không khí vậy….

-------------------

Đi được một đoạn thì đã thấy ba mẹ và Krystal đứng đón. Mọi người không quá hồ hởi vui mừng, cũng không tỏ vẻ ủ rũ buồn bã…..lưng chừng….. không mơ hồ…cũng không quá rõ ràng…

Ngồi vào xe, tôi ngắm những con đường quen thuộc, nhà sách mà tôi hay ghé đến mỗi khi rảnh rỗi, cả cái siêu thị yêu thích của cả bọn nữa….

Chợt nghe tiếng cười vang vọng bên tai…là tiếng cười của Yuri, rồi cái giọng cá sấu của nhóc Yoong nữa….

Ôi tôi điên mất rồi! Nhắm mắt lại tôi khẽ lắc lắc đầu xua đi những giọng cười đáng ghét đang lở vởn trong bộ nhớ thì bất chợt bắp gạp một hình ảnh thật quen thuộc : 9 chúng tôi đứng trước dorm chia thành 2 nhóm đi theo 2 ngã khác nhau…đội lùn và đội cao, hướng lên và hướng xuống…chỉ duy một mình tôi đứng chôn chân tại chỗ yên lặng nhìn những bóng dáng quen thuộc bước đi. Đến một ngã rẽ, đám nhóc lại chia ra….cứ thế chia nhỏ ra sau mỗi ngã đường đến khi cả 8 đi trên những con đường độc lập hướng về những hướng hoàn toàn khác nhau…cuối cùng chỉ còn mình tôi đứng một mình trước cửa dorm….cảm giác thật ảm đạm…chán chường…bất lực khi đôi môi không thể cất lên thành tiếng. Tôi lấy gì để níu kéo đây?

-Sica àh, con ngủ rồi sao?

Tiếng mẹ gọi khiến tôi giật mình.

-Dạ! Chúng ta đi xa chưa mẹ?

Tôi hỏi rồi nhìn qua cửa kính để xem xét, chỉ mới một đọan ngắn thôi. Vẫn còn kịp.

Nói bố dừng xe lại rồi vội vàng mở cửa chạy về dorm, tôi cố hết sức mà chạy, chạy thật nhanh trở lại với bộ dạng còn hấp tấp hơn cả khi bị nhóc maknae phạt tiền. Không hiểu sao trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ, nó thôi thúc tôi phải về dorm ngay tức khắc…dường như có điều gì đó rất quan trọng đang chờ đợi tôi ấy….rẽ nhanh vào khúc quanh tôi bắt đầu phần lên đỉnh của những con dốc….trước giờ nó rất cao, chỉ đi bộ thôi cũng khiến tôi mệt lả…nhưng kì lạ ghê…hôm nay tôi không đi…tôi chạy…mồ hôi đang rơi lã chã nhưng lại không thấy mệt…miệng thì lại nở một nụ cười trong vô thức…..tôi sắp về đến dorm rồi!

Áh!

Oạch.

Một cục đá chết tiệt nào đó ngán đường chạy làm tôi ngã nhào ngay khúc quanh thứ hai.

-Unnie! – Giọng nói nhỏ nhẹ của maknae cũng với bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt tôi.

-Em…cũng trở lại sao?

-Nhanh nào, em muốn nhặt lại vài mảnh của trái tim ban nãy để quên lại dorm…

Lồm cồm bò dậy, tôi mỉm cười rồi siết tay Huynnie chạy tiếp….

-Chờ bọn tớ với! – Cái giọng oang oang của Soo Young không lẫn vào đâu được. Tôi quay lưng lại nhìn…thì ra HyoYoung cũng đang hộc tốc chạy trở về…

-Chúng ta tâm linh tương thông nhỉ? – Nhóc ấy đùa trước khi cả 4 người chúng tôi tiến về dorm.

Mệt ư? Không hề, chỉ cảm thấy sung sướng khi cùng những người thân của mình nắm tay tiến bước qua hết con dốc.

Chuyện nhỏ!

Con dốc cuộc đời dẫu có cao đến mấy thì tớ cũng sẽ vượt qua bởi các cậu luôn bên cạnh kia mà.

--------------------------

Lần này thì tao đi thật nhé! Rãnh rỗi tao sẽ trở lại thăm chừng mày!

Cách!

Chầm chậm bước lùi về sau, mắt vẫn nhìn đăm đăm phía trước tôi bất ngờ khi nhận phải cú đấm đau nhói ở lưng.

-Fany! Cậu chưa đi sao? – Giật mình tôi kêu lên với một giọng khá cao.

-Chưa xử cậu cái tội bỏ trốn không tiễn bạn bè nên tớ đi không được. – Con nhóc vừa nói vừa đánh liên hồi vào người tôi.

-Đau quá! Đừng đánh nữa mà!

-Đừng đánh nữa Fany àh, để đó chừa phần bọn tớ nữa.

Giọng Sunny vừa nói vừa làm aegyo khiến tôi phát hoảng, tôi quay lại nhìn trước sau cả hai phía.

Tất cả…bọn nhóc này hẹn trước hay sao mà kéo về đúng lúc vầy nè?

-Cậu quá đáng lắm seobang! Để lại vài dòng là bỏ rơi baby thế đó hả? – Sica vừa khóc vừa nhéo vừa ôm lấy tôi.

Đám nhóc còn lại thì nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước vừa nghẹn ngào, vừa có chút gì đó oán trách….

Tôi mỉm cười thật tươi dang rộng cánh tay như chờ đợi.

Không chần chừ, cả 8 nhóc kia đếu nhào đến sà vào lòng tôi….nhóc này càu nhàu, nhóc kia trách móc, nhóc nọ thì ôm, thì đánh, thì nhéo… nhưng không đau một chút nào….thật sự …. không đau đớn tí gì chỉ có duy nhất một niềm vui khó tả….thì ra…..9 con đường kia lại qui về một lối…….phát hiện này thật thú vị….và có lẽ chỉ mình tôi mới biết điều này mà thôi…….hahahaha….9 con đường, 9 hướng đi….. không ngờ….thật sự quá bất ngờ….điểm kết thúc lại là nơi nó bắt đầu….một hình tròn hoàn hảo….giống như 9 người bọn tôi vậy….kết thúc ư?

Never!!!!!!!!!!

---------------------

10 năm sau.

-Này Yuri, 2 mẹ con cậu đến trễ đấy! – Fany đang tám với Sica bỗng nhảy cẫng lên khi thấy bóng dáng tôi cùng nhóc Yul.

-Xin lỗi, tớ bận mua vài món. – Tôi mỉm cười còn Yul thì cúi chào các dì một cách lễ phép. Sau một hồi nựng nịu thằng nhóc muốn xệ má thì mấy nhóc ấy mới chịu buông tha cho con trai yêu của tôi.

-Umma, con chơi với bé Sic của dì Sica nhé! – Thằng bé khẽ lay nhẹ tay tôi ánh mắt nài nỉ hệt như cún con trông thật dễ thương. Tôi thơm vào má nó một cái rồi nhẹ gật đầu.

Thấy thằng bé lon ton chạy đến chỗ đám nhóc nhỏ đang đùa cùng sóng biển khiến tôi bỗng thấy ấm lòng, nhìn bọn nhóc ấy tôi chợt nhớ đến những ngày mà 9 chúng tôi đi chụp cho cuốn photobook đầu tay bên Nhật, cả 9 cũng đùa vui như thế.

-Này Yuri, xem ra con trai cậu rất thích con gái tớ đó. Sau này làm sui hen? – Sica rời mắt khỏi cuốn sách ngắm nhìn mấy thiên thần nhỏ rồi quay sang tôi đề nghị.

-Ưm, nếu nó yêu nhau thật thì tớ ủng hộ. Yulsic couple của chúng ta sẽ có người thừa kế. Hahaha.

-Umma àh, con đói. – Nhóc Shik của Soo Young chạy lên bờ than vãn rồi lại hồ hởi chạy ra biển khi tay ôm 4 bịch snack thật to.

-Giống thật nhỉ? Ham ăn hệt cậu – Sunny vừa nói móc vừa nhâm nhi ly nước cam ngọt lịm. Tuy nhiên, với một MC có tiếng như Soo Young chẳng lẽ lại ngồi im ư?

-Ưh, giống tớ thì sau này tướng tá cao ráo bảnh bao, coi chừng bé Sun nhà cậu sau này lùn như cậu thì khổ đấy.

Nghe câu đó cả bọn chúng tôi cười lăn lộn, hơn 30 rồi mà mấy nhóc này vẫn thích cãi vã vì ấy chuyện cỏn con này, thật là….nhưng như vậy mới là chúng tôi……những idol nhưng không phải là idol….tất cả giờ đều đã làm mẹ cả rồi, mỗi người một cuộc sống riêng với bộn bề những lo toan công việc thế mà khi ở bên nhau….chúng tôi vẫn như trước kia, trẻ con và nhặng xị.

Hyo Yeon thì lui về sau sân khấu làm một biên đạo múa và chăm sóc gia đình, Yoona thì trở thành một diễn viên nổi tiếng không chỉ bởi tài năng mà còn vì một gia đình êm ấm mà bao người mơ ước với một tiểu thiên thần cá sấu. Sau khi sinh nhóc Taeng, Tae lùn bỗng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều, nhờ đó mà giờ trở thành gương mặt đại diện cho các nhãn hàng sản phẩm dành cho mẹ và bé cực nổi tiếng. Riêng Sunny có hướng đi kì lạ nhất, mở một công ty quản lý các người mẫu chân dài, cái lò đào tạo siêu mẫu của Đại Hàn Dân Quốc này. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hay đùa cậu ấy vì uất ức cái mặt chiều cao nên mới chuyển sang hành hạ mấy bé chân dài cho hả dạ ^^. Seo Huyn thì vừa hát vừa làm diễn viên lồng tiếng cho phim hoạt hình, đến giờ mà con bé vẫn không thoát khỏi cái sự ám ảnh của hoạt hình, đặc biệt là keroro đến nỗi đặt cho bé Ju Yoong cái tên thân mật là Seororo luôn, đến bó tay với con bé! Trong số chúng tôi dường như chỉ còn mỗi Tae Sica Fany Seo Huyn là theo nghiệp ca hát, còn không đều chuyển hướng khác. Tất cả đều thấy hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.

Không biết có cơ duyên gì không nhưng các couple nổi tiếng của chúng tôi ngày trước bây giờ đều có một mối dây ràng buộc ở đời con như Yul-Sic của tôi và Sica ấy, con của TaeNy, YoonHuyn, HyoYoung cũng vậy. Mấy đứa trẻ đặc biệt chơi thân theo cặp mới ghê chứ ^^. Hi vọng sau này bọn tôi có thể làm thông gia với nhau.

Chiều tà, lũ trẻ đều đã ngủ sau một ngày nô đùa cùng sóng nước chỉ còn bọn tôi lặng lẽ khoát tay nhau đứng ngắm hoàng hôn trên biển.

Người ta thường bảo hoàng hôn luôn mang theo mình một nỗi buồn man mác khó diễn tả thành lời nhưng sao với bọn tôi thì nó lại bình yên lạ. Mọi mệt mỏi của cuộc sống đều biến mất, chỉ còn lại hơi thở mằn mặn của gió biển, nụ cười của chúng tôi và những đôi bàn tay đang chặt, vừa khít với nhau. 10 năm rồi vẫn thế, chúng tôi vẫn đứng bên nhau, không chỉ trên sân khấu mà còn trong cả cuộc sống đời thường này nữa.

Định mệnh hay duyên số?

Tôi không quan tâm!

I don’t care!^^

Tôi chỉ cần biết chúng tôi luôn tựa vai nhau, khoát vai, nắm tay như thế này là đủ.

-Ah, đó chẳng phải là SNSD sao? – Tiếng của một nhóm thanh niên gần đó kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi mỉm cười rạng rỡ khi họ đang chạy đến chỗ chúng tôi với chiếc áo màu hồng cùng một từ quen thuộc: “SONE”.

Khỏi phải nói cả 9 chúng tôi đã hạnh phúc thế nào khi mà 10 năm đã qua đi, biết bao nhóm nhạc với những màu sắc đa dạng xuất hiện thì màu hồng của chúng tôi vẫn còn đó. SONE vẫn chạy đến bên chúng tôi như ngày nào.

-Thật không ngờ các bạn vẫn còn nhớ đến SNSD và cả màu hồng này nữa – Fany vừa kí tên vừa cười tít mắt.

-SNSD jjang! Màu hồng thì muôn đời vẫn là màu hồng mà unnie. Ah, ngoài ra các unnie còn có thêm một màu nữa đó. Màu này không phải nhóm nhạc nào cũng có được đâu.

Cô gái tuổi trạc 20 với mái tóc cột cao hồ hởi nói.

-Ưm…màu gì vậy? – Seo Huyn không nén nổi tò mò nên hỏi.

-Các unnie mang màu của kim cương…- Cô gái nhìn cả 9 chúng tôi rồi nói một cách hào hứng và có chút gì đó tự hào nữa.

-Tại sao? – Lần này là trùm nói nhiều Choi Soo Young cất tiếng.

-Vì tình cảm của các unnie dành cho nhau rất chân thật, bền vững. 10 năm trước và 10 năm sau không hề thay đổi. SNSD thì mãi là SNSD, cái tên đó là huyền thoại kia mà. Vì những cố gắng của các unnie từ lúc debut cho đến buổi diễn cuối cùng…à nói sao nhỉ…nó bền bỉ, mạnh mẽ, đáng quý và đẹp như kim cương vậy.

Cô nhóc cười tươi rồi cùng nhóm SONE quay đi sau khi chụp hình và xin chữ kí của chúng tôi.

-Thì ra chúng ta không chỉ màu hồng các cậu nhỉ? Màu kim cương….ưm…cô nhóc nói hay thật….mãi mãi theo thời gian, không thay đổi….màu kim cương – Tôi lẩm bẩm để khắc sâu cái màu sắc ấy vào trí nhớ. Tôi thích nó và thích cả người nghĩ ra nó nữa…Màu kim cương…ừ thì đại diện cho hình ảnh chúng tôi là màu hồng còn tình cảm chúng tôi mang màu của kim cương…hay thật! Những viên kim cương màu hồng!

-Nào các cậu – Tae Yeon vừa nói vừa nháy mắt nhìn bọn tôi – 1, 2, 3 FOREVER SNSD!

Cả bọn cùng hô thật to. Đây là thông lệ của chúng tôi sau mỗi buổi họp mặt, ban đầu thấy hơi điên điên nhưng giờ đây thì nó đã trở thành thói quen rồi. Chúng tôi bắt đầu thu dọn mọi thứ để ra về lại một lần chia tay nữa…… nhưng tất cả đều mỉm cười vì chúng tôi biết…..SNSD vẫn sẽ ở bên nhau.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro