Chap 3: Quá khứ đáng sợ P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3


Khi JiYeon bước vào phòng, HyoMin đã thay áo ngủ. Cô cũng đang đóng lại cánh cửa sổ đã bị gió giật ầm ầm:

-Đêm nay có bão mà.

-Uhm…Ti vi báo mấy ngày nay.

Vóc dáng của người phụ nữ một con lồ lộ qua tà áo mỏng. Jiyeon cũng không hiểu, tại sao mình chỉ có hứng thú với thân thể này:

-Em mập ra một chút rồi.

-Chắc vậy…Mấy tuần nay tôi không có vận động. Bụng cũng to hơn một chút rồi.
nó kéo cô vào lòng…Mái tóc cô, mùi hương quen thuộc cũ…

-Hôm nay MinYeon được cô giáo khen tranh vẽ đẹp. Con định cho tôi xem, nhưng đã ngủ mất rồi.

-Ừm….

JiYeon đang đi tìm những mùi hương cũ trên người cô. Cô xuôi tay để nó kéo xuống giường. Vợ chồng 5 năm nhưng cô luôn thụ động…mặc nó muốn làm gì thì làm…
Cô muốn nó hối hận vì đã cưới một con cá chết về nhà.

Không quan trọng…Dù là một con cá chết cũng chẳng sao. Ngay lúc nhìn thấy trên gương mặt như vô cảm ấy một cái nhíu mày, đôi môi bỗng dưng cắn chặt cố nén một cái gì, đôi mắt còn nhắm nghiền chứ không phải là trơ trơ chịu đựng, JiYeon vẫn thấy mình vô cùng hạnh phúc. Cô biết tới sự tồn tại của nó…

- Ngày mai có lẽ vẫn còn bão. có nghỉ làm không?

-Ừ…

-Lúc sáng tôi có đi siêu thị mua đồ…Ngày mai sẽ nấu món cháo cá bát bửu.

-Ừm…
Nó vẫn đang mê say trên thân thể cô, dường như không nghe cô nói gì cả…

Như những ngày đó:

-Tôi van giám đốc…Tha cho tôi đi! Tôi không có gì hết….Thân thể của tôi, giám đốc cũng đã đoạt được rồi…Tha cho tôi đi!

- Không chỉ là một ngày….là đời đời kiếp kiếp…Tôi cũng không muốn buông em ra!

Park JiYeon là một kẻ không có thì sẽ đi đoạt lấy. Hạnh phúc, sự nghiệp, không có gì mà không phải sử dụng đến thủ đoạn . Dù cũng đau đớn lắm, nhưng đối với những kẻ không được tạo hóa ưu đãi, không cướp đoạt thì làm gì có trong tay thứ mà mình mong muốn…Đoạt được rồi mới thấy, giữ lại cũng lắm khó khăn

-Sao hôm nay không gọi điện mà lại gửi tin nhắn?- Hôn lên vành tai HyoMin, nó ôm cô sát vào mình- Tôi không thích đọc tin nhắn mà.

-Tôi có gọi nhưng thư ký bảo Ji bận…Có lẽ tôi không nên làm phiền lúc ấy…
Giọng nói không cảm xúc nhưng nghe kỹ lại giống như có một tia hờn giận.

-Tôi hôm nay không có bận gì…

Con tim của nó chợt có một chút ấm áp. Cô không quên thói quen đó, cũng có hờn giận…Không phải là…có ghen sao?

- Lần sau cứ gọi di động cho tôi. tôi sẽ mở máy suốt, ngay cả khi trong phòng họp…
Cả khi đang cùng cô gái đó sao?

HyoMin giật mình với ý nghĩ ấy. Từ bao giờ, cô đã có thêm một chút để ý nó và cô gái khác…Chẳng phải rất hận…Lúc đó chỉ mong nó tìm được ai đó, nhanh chóng ruồng rẫy mình sao?

Cô nhớ lại khoảnh khắc nó lạnh lùng ném cho cô một tờ giấy:

-Trong đó là thống kê nợ của cô trong 1 năm qua…Cô mượn tôi 10triêu won, hiện chỉ mới trả xong số lãi…Còn nữa…vừa qua hợp đồng công ty bị bồi thường được xác nhận là do trách nhiệm của cô. Cô phải bồi thường toàn bộ số phí đó, là 50 triệu won nữa…

-Park JiYeon,đồ xấu xa…

Trong trạng thái tinh thần dao động, ngày ngày bị nó dùng món nợ đó uy hiếp, bắt ép cô liên tục lên giường nhưng sau đó lại giao cho cô nhiều công việc khó, cần đến sự tập trung…Nó đã dồn cô vào đường cùng…Cô đã tính đến việc mượn nợ xã hội đen để trả nhằm giải thoát cho mình.
cô phải thế chấp nhà cửa…Mang toàn bộ giấy tờ đến đây…

Không còn cách nào khác…Thế chấp nhà, nếu không trả được nợ, nghĩa là tâm huyết cả đời của ba mẹ sẽ phải trôi ra sông biển. Quãng đời sau này phải sống bằng gì?… Cô đành nhắm mắt đưa chân, làm món đồ chơi cho nó thỏa mãn dục vọng…

Cô là một người phụ nữ bình thường, còn nó là người khỏe mạnh…Dù sau mỗi lần gần gũi, cô đều có uống thuốc tránh thai nhưng vẫn không tránh khỏi được sơ suất. Đó cũng là ngày em cô được chọn đi du học nước ngoài. Dù SunYoung đã nói sẽ không đi, nhưng HyoMin hiểu, đó vẫn là một cơ hội tốt cho em cô cũng như gia đình nhỏ đổi đời.

Lại là 10triệu…

-Cho tôi mượn 10triệu được không? Tôi…

-Em có gì để đổi không?

-Có gì chứ? Tôi…

HyoMin biết mặt mình đã rất là dày nên mới mượn tiền của Nó. Nhưng ngoài người này,tìm đâu ra số tiền lớn đó:

-Tôi không có gì để đổi cả…Những gì của tôi, cũng đã lấy hết rồi…

Chẳng còn lại một cái gì cả…Thân thể cô, tự trọng của cô.

-Đi theo tôi đi đảo Bali mấy ngày. Tôi sẽ cho em mượn số tiền đó. Không những vậy, tôi còn có thể giúp em gái em trong thời gian du học.

Cái mà Park JiYeon nó có rất nhiều, chỉ là tiền…Cô lại đang rất cần đến nó:

-Tôi sẽ đi … muốn tôi làm gì cũng được.

Điều kiện kèm theo là ” Làm cho tôi hài lòng”.

Bây giờ Min vẫn còn nhớ tới một tuần ” làm nó hài lòng đó”. Cô và nó đến Bali nhưng không có mấy lúc ra ngoài. Khung cảnh lãng mạn nơi đây khiến hứng thú tình dục của nó tăng lên rất nhiều, không ngừng đòi hỏi….Vừa xong một lần, lại đến lần 2…Cơ thể rã rời đến nỗi cô cũng quên mất không uống thuốc phòng ngừa, để mặc tất cả…

Sau đó cô có thai…Như một điều đương nhiên, và gần như nằm trong sự tính toán của nó

Tobe Cont..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13