Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đám đi dạo hết khu này đến khu khác của cái trường rộng tổ chảng này rồi dừng lại mua thức ăn ở căn tin. Đang ăn thì có một đám đông nháo nhào đến hỗn loạn vô cùng. Nàng liền tò mò xoay qua hỏi Trịnh Thảo

- Ơ cậu, có chuyện gì sao bọn họ bu lại đông thế

- À, thì chuyện giành hoa khôi Phương Anh xinh đẹp của bọn con gái trường này ấy mà, chuyện thường ngày thôi, mày học ở đây nhiều rồi sẽ quen với cảnh này thôi - Trịnh Thảo vừa quơ cái chân gà vừa kể cho Hoàng Yến nghe

- Hoa khôi Phương Anh á? Thần thánh phương nào mà có thể khiến bọn họ giành nhau đến muốn sức đầu mẻ trán thế kia - Yến cực kỳ tò mò muốn biết được cao danh quý tánh của cái con người được mệnh danh là hoa khôi này lắm nha

- Nói đâu xa, nó là cái đứa ngồi cùng bàn với mày chứ đâu - Hoàng Oanh thấy nàng tò mò nên cũng nói cho nàng nghe

- Thật á? - Nàng mở to mắt ngạc nhiên. À thì ra đây là lý do mà mấy nàng tiểu thư kia ghét nàng ra mặt, là do nàng được ngồi cạnh hoa khôi trong lòng bọn họ, ô vinh hạnh thế nhờ

Ăn xong thì cả ba cũng trở về lớp. Bước vào lớp nàng đã thấy cô trở về từ lúc nào, tay cầm quyển sách, mắt thì dính chặt vào đấy không có dấu hiệu nào là quan tâm mọi thứ xung quanh. Nhìn kĩ mặt cô một chút thì...thụp...mẹ kiếp, tim cô lỡ nhịp mất rồi, Phương Anh không phải người, cô là tiên nữ, đó là tất cả những gì mà Hoàng Yến nghĩ trong đầu lúc này.

Đột nhiên từ đâu chạy ra cô ả vừa xấu vừa điệu chảy nước, bay đến trước mặt của Phương Anh nói đủ thứ nhưng cô không nghe được gì cả. Nên quyết định bước nhanh về chỗ để hóng hớt xem có chuyện gì xảy ra.

- Jun, em theo đuổi Jun đã 2 năm rồi, sao Jun lại không chịu chấp nhận tình cảm của em - Cô ả kia đang sụt sùi, có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi. Nhưng sao nàng nhìn cái con người này mà không lọt nổi con mắt, muốn đá một phát cho văng xa ra khỏi bàn của nàng ngay lập tức luôn, hứ, phiền phức thật

- "Jun" không phải cho cô gọi - Mắt vẫn không rời quyển sách, Phương Anh cất giọng trầm ấm lên phản bác. Chất giọng thì trầm ấm đấy, nhưng sao nàng lại thấy nó lạnh lạnh thế nào

- Em thích gọi Jun đó, thì sao - Ô coi kìa cô ả ỏng ẹo bướng bĩnh trước mặt Phương Anh, thiệt nàng nhìn thôi cũng muốn ọe nói chi đến việc yêu đương, trong lúc nàng vẫn còn đang nghĩ vớ vẫn thì Phương Anh lại lần nữa làm nàng lạnh cả sống lưng

- Câm miệng, cút - Võn vẹn bấy nhiêu, giọng nói vẫn đều đều, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách nhưng theo sau câu nói như có băng đang phóng ra vậy

Cô ả kia nghe đến thế cũng xanh hết mặt mày, cong đuôi bỏ chạy, chẳng dám làm phiền cô nàng hoa khôi nổi tiếng xinh đẹp nhưng đáng sợ kia nữa

- Chào

- H..hơ...hở? Cậu...cậu chào...chào mình hả? - Hoàng Yến giật hết cả mình khi người kế bên lên tiếng chào nàng

- Tôi không tự kỷ - Hàn khí xung quanh cô vẫn dày đặc không có dấu hiệu thuyên giảm

- À à, chào cậu - Nhận thấy sự nguy hiểm, nàng nhanh chóng chào lại, dù gì cũng không nên đắc tội với tảng băng khó đoán này

"Hmm... Chết rồi, đến giọng nói cũng dễ thương nốt thế này. Nguyễn Hoàng Yến rốt cuộc là cô có ma lực gì vậy hả"

Phương Anh nãy giờ tay vẫn cầm quyển sách, mắt vẫn dán vào đó nhưng tâm thì bay biến đâu mất rồi. Cô lật cho có chứ nãy giờ có đọc vô chữ nào đâu. Cứ mãi mê nghĩ về nàng mà cô quên trả lời lại. Còn nàng thì lại nghĩ, cô chắc chỉ chào nàng lấy lệ, nên cũng không nói nữa. Nhưng trong lòng nàng như nở một rừng hoa vì nàng vừa được đại mỹ nhân của trường mở lời chào đó. Cả buổi học, người thì tâm hồn trên mây, người cứ tủm tỉm cười như con dở.

Nghĩ đến nàng miết mà cô ngủ quên lúc nào không hay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro